Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 118

Translator: Nguyetmai

Dưới Ác Đồng Ngưng Thị, trong đầu Lưu Sách hiện lên rất nhiều hồi ức ngày xưa từng khiến gã đau đớn, phẫn nộ và tuyệt vọng. Những hồi ức đó không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu gã như những đoạn phim vậy.

Tất cả mọi người, kể cả thành viên của công hội Làm Quy Hoạch đều không biết hội trưởng Lưu Sách của họ trong hiện thực chính là thiên tài cách đấu nổi tiếng nhất Long Quốc, là "Lôi Đình" - vị vua không ngai đã từng thống trị cả giới cách đấu trong thời kỳ đỉnh cao.

Nhưng không ai biết những nỗi đau mà "Lôi Đình", kẻ đã giành được muôn vàn vinh quang đã phải trải qua trên con đường trưởng thành.

Từ nhỏ, cha mẹ của Lưu Sách đã bỏ rơi gã. Vì không được trông nom nên Lưu Sách rất chi là ngang bướng, trà trộn trên đường với những đứa trẻ cùng tuổi, thường xuyên đánh nhau rồi ăn trộm.

Tuổi thơ của gã vô cùng đen tối. Gã thường xuyên bị bắt vào trại cải tạo, là cặn bã của xã hội trong mắt mọi người.

Khi ấy Lưu Sách cho rằng cuộc đời mình sẽ vẫn như thế mãi, tầm thường nhạt nhòa, sống tạm bợ trên đời này.

Nhưng mãi tới một ngày, gã gặp một ông lão đã thay đổi vận mệnh của gã.

Hôm đó gã mới bước ra từ trại cải tạo. Trời đổ mưa, gã đói lả cả người nên đã vào một siêu thị để ăn trộm. Nhưng vì lỡ đụng vào kệ hàng làm phát ra tiếng động nên bị phát hiện.

Đối mặt với ông lão đi tới để kiểm tra, ánh mắt Lưu Sách trở nên hung ác, xoay người tung một cú đấm về phía ông lão.

Cú đấm này đánh trúng ông lão khiến ông ấy che ngực lùi lại mấy bước.

Nhưng điều khiến Lưu Sách bất ngờ là ông lão ấy không báo cảnh sát, mà lại ra hiệu cho Lưu Sách bình tĩnh, sau đó chủ động đưa thức ăn trên kệ hàng cho gã.

Đó là lần đầu tiên Lưu Sách gặp ông ấy. Sau khi tìm hiểu về quá khứ của gã, ông lão đã nói một câu khiến Lưu Sách đến giờ vẫn không thể quên được.

"Để ta nhận nuôi con đi!"

Sự xuất hiện của ông lão như một tia sáng bình tĩnh trong đêm đen tĩnh mịch, chiếu rọi Lưu Sách đang co ro trong bóng đêm.

Sau hôm đó, ông lão đối xử với Lưu Sách như con trai mình vậy. Mà Lưu Sách vốn ít lời cũng dần trở nên sáng sủa hơn trong quá trình liên tục tiếp xúc với ông lão.

Nhưng hoàn cảnh trưởng thành của Lưu Sách đã tạo thành tính cách tự ti của gã. Cho dù gã đã đi học, nhưng vẫn không thể hòa nhập vào đó.

Bị cười nhạo, sau đó đánh ngã kẻ cười nhạo là việc mà Lưu Sách thường xuyên làm ở trường nhất.

Cuối cùng, dưới sự tố cáo của rất nhiều phụ huynh, Lưu Sách bị khuyên thôi học. Cho dù ông lão đã cố gắng van xin, nhưng kết quả vẫn không thể thay đổi.

Lưu Sách còn nhớ rõ bóng dáng run rẩy của ông lão mỗi lần vào phòng hiệu trưởng để cầu xin.

Hôm đó về nhà, gã cho rằng ông lão sẽ rất tức giận, nhưng ông lão lại vỗ vai gã một cách hiền lành: "Đừng xem thường bản thân mình. Con cũng có sở trường mà người khác không có!"

Lưu Sách ngẩng đầu lên, nhìn ông lão bằng ánh mắt tràn đầy khó hiểu. Thậm chí chính Lưu Sách cũng cho rằng ngoài hung ác hiếu chiến ra, gã chẳng còn thứ gì cả.

"Hãy trở thành võ sĩ đi, ta sẽ dạy cho con!" Ông lão mỉm cười nói.

Sau này Lưu Sách mới biết được, thời còn trẻ ông lão đã từng là một võ sĩ, sau này đã giải nghệ vì bị thương. Điều tiếc nuối lớn nhất của ông là không thể lại bước lên võ đài chiến đấu lần nữa.

Sau này, ban ngày Lưu Sách huấn luyện, buổi tối tâm sự với ông lão, học cách đối nhân xử thế.

Từ nhỏ, Lưu Sách đã rất khỏe mạnh, một mình gã có thể hạ gục mấy người cùng lứa tuổi. Hoàn cảnh trưởng thành gian khổ cũng tạo thành tính cách đầy nghị lực của gã. Khi đối mặt với việc huấn luyện khó khăn cực khổ, gã đã biểu hiện sự chín chắn mà lứa tuổi này không nên có.

Tài năng của Lưu Sách bắt đầu bộc lộ vào khi đó. Trong mắt ông lão, gã chính là một võ sĩ thiên tài trời sinh.

Mười lăm tuổi, Lưu Sách đã trải qua ba năm huấn luyện cực khổ, dưới sự ủng hộ của ông lão, gã đã ghi danh tham dự cuộc thi cách đấu nghiệp dư.

Quyền pháp hung mãnh như bão táp khiến gã bộc lộ tài năng trong tổ nghiệp dư, trở thành thiếu niên thiên tài trong mắt người khác, được mọi người chú ý đến.

Từ đó, sự huy hoàng của gã đã đến. Ba năm tiếp theo, Lưu Sách giành được huy chương vàng ba lần trong cuộc thi nghiệp dư "Bậc thầy cách đấu", hơn nữa còn được gọi là "Lôi Đình" vì quyền pháp hung mãnh của mình, ý nói gã luôn đả đảo đối thủ nhanh như sấm chớp.

Tiếng tăm của gã dần lên cao, Lưu Sách không có người dẫn đường nên đã đắm chìm trong thế giới hoa lệ này.

Cuối cùng, trong sự mong chờ của mọi người, thiên tài tổ nghiệp dư bước chân lên sàn thi cách đấu thuật chuyên nghiệp.

Khi đó Lưu Sách đã không huấn luyện suốt năm tháng, cường độ thân thể sụt giảm nghiêm trọng. Nhưng gã vẫn tràn đầy tự tin, thậm chí còn buông thả chè chén trước trận đấu.

Nhưng hiện thực đã tát thật mạnh vào mặt gã. Ngay trong trận đấu đầu tiên gã đã thua, hơn nữa còn thất bại thảm hại.

Trận thi đấu thứ hai, Lưu Sách lên sân với áp lực tâm lý nặng nề. Đúng như suy đoán của người ngoài, gã lại thất bại thêm lần nữa.

Trận thứ ba: Thua.

Trận thứ tư: Thua.

Trận thứ năm, Lưu Sách thậm chí còn chưa lên sàn thì đã bị hủy bỏ hợp đồng. Sự nghiệp của gã đến đây là kết thúc.

Dư luận đều ồ lên, báo chí đăng rất nhiều tin tức tiêu cực về gã. Điều này khiến Lưu Sách bị tra tấn, thậm chí khiến gã gần như không gượng dậy nổi.

Gã vẫn nhớ rõ tiếng cười nhạo của mọi người khi đó.

"Ha ha, Lôi Đình, Thiên Vương võ thuật tương lai, thật đúng là giỏi nói đùa!"

"Thiên tài cách đấu tổ nghiệp dư thua bốn trận liên tiếp, ha ha ha."

"Không phải trước đó mày đều bán độ đấy chứ?"



Nhưng tin dữ còn chưa ngừng lại ở đó. Mấy ngày sau, Lưu Sách nhận được tin tức, ông lão bị bệnh nặng, đang được cấp cứu.

Khi đó Lưu Sách chạy như điên về nhà. Nhưng chờ đến khi gã gặp lại ông lão tóc trắng xóa ấy thì ông đã ra đi rồi.

Mãi cho tới giây phút cuối cùng, gã không thể nhìn mặt "người cha" này lần cuối.

Đây là lần đầu tiên trong đời gã khóc. Lúc này Lưu Sách bỗng cảm thấy mình không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa rồi.

Nhưng khi bác sĩ đi đến rồi nhét một giờ giấy vào tay gã, đồng thời nói với gã rằng đây là lời cuối cùng mà ông lão muốn nói với gã.

Lưu Sách ôm tâm trạng đau đớn mở tờ giấy ra.

"Còn nhớ những lời ta từng nói không? Con có tài năng mà người khác không hề có. Thua trận không đáng sợ, đáng sợ là không có quyết tâm để thắng lại! Có còn nhớ những lời mà con đã hứa với ta không?"

Câu nói ấy đã đánh thức Lưu Sách. Gã vẫn nhớ rõ những lời mà ông lão từng nói, một ngày nào đó muốn thấy gã giành được giải quán quân trong cuộc thi cách đấu toàn quốc.

Từ hôm đó, vương giả trở về.

Gã không ngừng tăng cường độ huấn luyện, không ngừng đột phá giới hạn, phát huy tài năng của bản thân mình. Mỗi ngày, việc mà gã cần làm là đấm bao cát, sau đó lại tung quyền, đánh vô số lần.

Hai tay bị mài tới mức chảy máu, rồi lại kết thành vết chai, lại tiếp tục mài rách da. Lưu Sách gây tê nỗi đau trong lòng mình bằng việc huấn luyện cường độ cao. Lúc này, mục tiêu duy nhất của gã chính là hoàn thành lời hứa cuối cùng với "người cha" của mình.

Sau khi ông lão được chôn cất, Lưu Sách dập đầu trước mộ bia của ông rồi nói một câu: "Con sẽ không thua nữa đâu!"

Đây là lời hứa cuối cùng với người cha này, đồng thời cũng là người thầy trong cuộc đời gã.

Một năm sau, Lưu Sách lại thông qua tổ nghiệp dư, sau đó lại bước lên lôi đài của tổ chuyên nghiệp.

Lưu Sách bây giờ bớt đi huênh hoang, bớt đi nhuệ khí, nhưng tăng thêm kiên nghị.

Cũng là lần này, Lưu Sách đã chứng minh cho cả thế giới thấy gã mới là thiên tài chiến đấu chân chính, vị vua tương lai của giới cách đấu.

Quá quan trảm tướng một mạch, vô số lão tướng nổi tiếng từ lâu đều bị gã đánh bại. Từ nay về sau, gã thậm chí còn trở thành người giữ lôi đài trong giới cách đấu suốt tám năm, hoàn toàn xứng đáng là vị vua không ngai trong giới cách đấu. Cái tên Lôi Đình cũng bởi vậy mà vang vọng khắp cả nước, vang vọng khắp thế giới.

Nhưng ông lão kia đã không thấy được cảnh tượng này. Đây cũng là tiếc nuối suốt đời của Lưu Sách.



Giờ đây Lưu Sách đã giải nghệ, nhuệ khí không thể ngăn cản năm đó đã sớm bị thu lại rồi. Nhưng lúc này, bị Ác Đồng Ngưng Thị kích thích, hồi ức hiện lên trong đầu gã, con ác thú hung hãn nhất giới cách đấu lại bị đánh thức.

"Mình đã hứa với ông ấy là sẽ không bao giờ thua!"

Lưu Sách đang nằm trên mặt đất chợt mở mắt ra, nghiêng người tránh thoát cú đấm của Cổ Ngữ.



Trong không gian thần khí, một tòa anh linh trong Hoán Linh Điện đang vừa rung lên vừa rít gào.

Lục Vô và Bắc Ly cũng không khỏi kinh hãi.

Họ không ngờ rằng lúc này Lưu Sách lại sinh ra cộng hưởng với anh linh.

Nhưng càng khiến họ bất ngờ là khi anh linh đang rít gào kia sắp thoát ra thì bỗng ngừng lại.

"Sao vậy?" Lục Vô khó hiểu.

"Nó cảm thấy truyền thừa của mình không xứng với gã. Ý chí và trái tim cường giả của gã đã vượt qua bản tôn của anh linh rồi!" Bắc Ly nghiêm túc nói.
Bình Luận (0)
Comment