Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 164

"Em tìm được tuyến chính rồi đúng không?" Tần Châu đột nhiên đổi chủ đề, hỏi.

Lâm Dị vội vàng thu hồi cảm xúc, gật đầu: "Đúng ạ."

Cậu nói cho Tần Châu tuyến chính mình tìm được, đại khái là cậu muốn cùng Tần Châu nói chuyện nhiều hơn một chút, cậu biết hành động tiếp theo của Tần Châu, nhưng vẫn hỏi: "Đàn anh, bây giờ phải làm gì ạ?"

Tần Châu nói hắn sợ hãi cũng không phải là nói dối, thậm chí hắn còn không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ này của Lâm Dị, hít sâu một hơi, nói: "Tìm ra nó."

Lâm Dị lại hỏi: "Đàn anh, anh nghĩ được cách tìm ra nó rồi sao?"

Kỳ thực đây là một câu nói vô nghĩa. Vừa rồi Tần Châu nói thẳng với những người tham gia rằng trong số họ có quái vật, cho nên nhất định hắn đã có chủ ý rồi.

Tần Châu "ừm" một tiếng.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, hỏi: "Là gì vậy anh?"

Tần Châu nói: "Trên kệ có sách."

Lâm Dị đã hiểu, nhưng vẫn cố ý hỏi, muốn dùng thủ đoạn vụng về này để cố giả vờ bình tĩnh: "Đàn anh, sách làm sao ạ?"

Khóe miệng Tần Châu giật giật, đưa tay ôm lấy gáy Lâm Dị, kéo cậu lại bên người hắn, hắn đã phát hiện ra cảm xúc của Lâm Dị, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."

Hai người đang nói chuyện ngoài ban công, mọi người trong phòng khách thỉnh thoảng lại sợ hãi nhìn về phía bọn họ, nhưng lại không dám nhìn nhiều, chỉ có thể dày vò đợi Tần Châu và Lâm Dị lặng lẽ nói xong.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa ban công bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía bọn họ.

Kỳ thật bọn họ có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tần Châu, ví dụ như việc quái vật ở trong số bọn họ là như thế nào, nhưng thực ra với IQ của một người bình thường cũng có thể hiểu hàm ý trong lời nói của Tần Châu. Bọn họ muốn hỏi điều gì, chính bọn họ cũng không rõ.

Tần Châu đi tới bên kệ sách bị đổ xuống, nhặt một cuốn sách lên.

Lâm Dị nhìn thấy cuốn sách Tần Châu nhặt lên, danh tác 《Trăm Năm Cô Đơn》.

Tần Châu tuỳ ý lật mấy trang, lật đến trang 152, Lâm Dị đi tìm bút đưa cho Tần Châu.

Tần Châu tháo nắp bút khoanh tròn đoạn đầu tiên của trang 152.

"Gần hai mươi năm trong kiếp sống sa trường, đại tá Aureliano Buendia đã nhiều lần có mặt ở nhà, những trạng thái vội vã mỗi lần chàng trở về, cái bộ máy quân sự ồn ĩ theo chàng đi khắp các miền đất nước cũng như vầng hào quang huyền thoại ôm tỏa hình ảnh chàng và ngay đối với hình ảnh của chàng trong ánh hòa quang huyền thoại ấy không ai cảm thấy gần gũi kể cả chính Ucsula, tất cả những cái đó đã biến chàng thành một kẻ lạ lẫm."

Khoanh tròn xong, Tần Châu đưa cuốn sách cho Hoa Hoa ở gần mình nhất, nói: "Đọc phần khoanh tròn một lần, đọc xong tới thuật lại cho tôi."

Hoa Hoa không hiểu: "Gì cơ?"

"Ý trên mặt chữ." Tần Châu đi đến ban công, lần nữa mở cửa ban công ra rồi đóng lại.

Không chỉ một Hoa Hoa ngơ ngác, những người khác cũng đều bối rối, tuy bọn họ không biết bản thân muốn hỏi Tần Châu điều gì, nhưng chắc chắn là không phải đi đọc sách rồi thuật lại như bây giờ.

Lâm Dị liếc nhìn bóng lưng Tần Châu ở ban công, tốt bụng giải thích với mọi người: "Là đang tìm quái vật á."

Mọi người càng thêm bối rối. Lâm Dị nhìn bọn họ nói: "Đoạn văn này sẽ khiến quái vật lòi đuôi."

Nếu Lâm Dị đã nói vậy, mọi người cũng không truy cứu thêm nữa, nếu tiếp tục truy cứu, sẽ chính là cho quái vật tìm cơ hội để vá lỗi. Hoa Hoa cúi đầu đọc sách.

Lâm Dị nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cố gắng đọc thầm."

"Được." Hoa Hoa đọc xong một lần, Lâm Dị chủ động đem sách đi, không cho Hoa Hoa cơ hội đọc lần thứ hai.

Hoa Hoa mở miệng định nói gì đó, nhưng Lâm Dị lại nói: "Đọc sách xong, cũng cố gắng đừng nói chuyện."

Hoa Hoa: "..."

Hoa Hoa hết cách, sau đó mở cửa ban công ra rồi đóng lại.

Tần Châu nói: "Bắt đầu được rồi."

Hoa Hoa nhớ lại nội dung mình vừa nhìn thấy: "Gần hai mươi năm trong kiếp sống chiến trường..."

"Đủ rồi." Tần Châu nói.

Hoa Hoa lui ra ngoài, người thứ hai – A Sơn đi tới ban công rồi thuật lại cho Tần Châu: "Gần hai mươi năm trong kiếp sống sa trường, Aureliano... Noah, à không, Aureliano Bu... Bu..."

"Được rồi." Tần Châu nói.

Những người tham gia khác lần lượt đến chỗ Tần Châu để thuật lại.

"Gần hai mươi năm trong kiếp sống sa trường, Aulire? Aulia..."

"Đủ rồi."

"Gần hai mươi năm ở kiếp sống sa trường, Aureliano Buyardi..."

"Đủ rồi."

"Gần hai mươi năm trong kiếp sống sa trường, đại tá Aureliano Buendia đã nhiều lần có mặt ở nhà, những trạng thái vội vã mỗi lần chàng trở về, cái bộ máy quân sự ồn ĩ theo chàng đi khắp các miền đất nước cũng như vầng hào quang huyền thoại ôm tỏa hình ảnh chàng, Ờm... đoạn sau tôi không nhớ nữa rồi."

"Được rồi."

Tần Châu ngẩng đầu liếc nhìn mắt người này.

Ngoại trừ hắn và Lâm Dị, 22 người tham gia nhanh chóng hoàn thành việc thuật lại, sau đó ở phòng khách đợi Tần Châu tuyên bố đáp án.

Tần Châu từ ban công đi vào phòng khách, đi thẳng đến trước mặt Hề Hề: "Tôi muốn phục bàn."

Sắc mặt Hề Hề khựng lại, biểu cảm trở nên khó coi: "Gì... gì cơ?"

Mọi người thấy tình thế có gì đó không đúng, lập tức tránh xa Hề Hề.

Biểu cảm của Hề Hề miễn cưỡng: "Đừng nói anh cho rằng tôi là quái vật đấy? Anh đang đùa cái gì vậy?"

Mọi người nhìn chằm chằm vào Hề Hề, sau đó nhìn Tần Châu.

Bọn họ không thể đoán ra được gì dựa trên biểu cảm của Hề Hề. Mặc dù lúc này vẻ mặt của Hề Hề có chút hung dữ, nhưng bọn họ lại cảm thấy này là hợp tình hợp lý.

Bọn họ chỉ có thể nhìn sang Tần Châu, chờ Tần Châu giải thích lý do vì sao hắn lại phán định Hề Hề là quái vật.

Lâm Dị không biết tình huống lúc thuật lại của 22 người tham gia, cũng theo mọi người nhìn về phía Tần Châu.

Tần Châu nói: "Người bình thường căn bản không thể nhớ hết một đoạn văn trong thời gian ngắn, cùng lắm là chỉ có thể ghi nhớ được nội dung đại khái, khó mà thuật lại được từng câu từng chữ như trong đoạn văn gốc."

Hề Hề bào chữa: "Tôi không nhớ được cả đoạn văn! Đoạn về sau tôi làm gì nhớ được nữa đâu! Đừng tạt nước bẩn vào người tôi!"

"Cô là không ghi nhớ." Tần Châu cũng không có ý định lãng phí thời gian với cô.

"Người Trung Quốc không nhạy cảm với tên người nước ngoài. Khả năng nhớ được đầy đủ tên chỉ sau một lần đọc là rất nhỏ, nhưng cô lại ghi nhớ được. Nếu cô đã có thể ghi nhớ, đoạn về sau cô không nên nói là cô không nhớ được. Cấp bậc của cô không thấp, cô thấy những người vào trước cô đều rất nhanh đã ra ngoài, cô căn cứ vào thời gian mà đoán rằng bọn họ không đọc thuộc lòng hết cả đoạn văn. Cô bắt chước bọn họ chỉ thuật lại một nửa nội dung. Nhưng rốt cuộc thì cô cũng chỉ là quái vật, cô không biết người bình thường sẽ lộ ra biểu hiện bình thường kiểu gì."

Có lẽ là bởi sự thú nhận của Lâm Dị, Tần Châu đem cơn tức giận trút lên người Hề Hề, không chút nao núng mà châm chọc: "Quái vật chỉ có thể là quái vật."

Mọi người nghe xong những lời của Tần Châu, liền nhớ lại lúc bản thân thuật lại cho Tần Châu khi nãy.

Những gì Tần Châu nói đều không phải là giả, bọn họ quả thực không thể thuật lại được từng câu từng chữ trong đoạn văn, sẽ có rất nhiều chỗ sai sót không tưởng.

"Gần hai mươi năm trong kiếp sống sa trường" là câu đơn giản nhất trong cả đoạn văn nhưng bọn họ vẫn mắc lỗi.

Ví dụ như: "sa trường" nói thành "chiến trường".

"Trong kiếp sống" lại thành "ở kiếp sống".

Thói quen khẩu ngữ ngày thường trực tiếp ảnh hưởng đến việc thuật lại của bọn họ, nhưng đó là thói quen nói chuyện, cũng không phải ký ức, nên quái vật không thể đọc trộm được, cho nên không thể vận dụng ký ức con người để vượt qua bài kiểm nghiệm thân phận này.

"Còn chưa thừa nhận?" Tần Châu lạnh lùng nhìn Hề Hề: "Lúc quái vật 0-1 thuần hóa ngươi, không nói cho ngươi quy tắc phục bàn à?"

Hai chữ "quái vật 0-1" kích thích Hề Hề, cô ngồi lõm sâu xuống ghế sô pha, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tần Châu.

Lâm Dị tiến lại gần Tần Châu mấy bước, Tần Châu quá hùng hổ doạ người, cậu sợ con quái vật 17-1 này sẽ bị kích thích mà đột nhiên trở nên hung bạo.

Dựa vào kinh nghiệm trong thế giới quy tắc, quái vật có thể giết người tham gia trước khi họ mở miệng phục bàn.

Sau khi đến gần Tần Châu, Lâm Dị dừng lại.

Hề Hề vẫn chưa có động tác nào, như thể là bị lời nói của Tần Châu đả kích.

Cũng quả thực là như vậy, quái vật 17-1 trong một khoảng thời gian ngắn đã trải qua tận hai bàn thua.

Tần Châu nói: "Ngươi tên Đường Phỉ, ngươi có một người chị gái. Hai chị em có một người mẹ mang trong mình dục vọng khống chế mãnh liệt..."

Hắn vẫn rất tin tưởng Lâm Dị. Tuyến chính mà Lâm Dị nói lại cho mình, hắn không hề nghi ngờ dù chỉ một chút.

Giảng thuật nội dung phục bàn xong, tiếng gõ cửa dừng lại, phòng khách trở nên yên tĩnh.

Tần Châu nhìn chằm chằm sắc mặt đen tối của Hề Hề, nói: "Việc ngươi làm bây giờ chẳng khác gì người mẹ kiểm soát của ngươi và đám cặn bã ở học viện Tu Thân. À, đúng rồi, ngươi biết bản thân biến thành dáng vẻ này, ai là người thất vọng nhất không?"

Những lời này khiến Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tần Châu nói như muốn trả thù: "Chị gái."

Toàn thân Hề Hề run rẩy, trừng mắt nhìn Tần Châu, Tần Châu vẫn không hề sợ hãi chút nào, tàn nhẫn nói: "Biết em trai mình trở thành quái vật, xuống tay với những người vô tội khác. Chắc là chị gái ngươi sẽ hối hận vì đã bảo vệ ngươi lắm nhỉ, hoặc coi ngươi là một sự sỉ nhục đấy?"

Tần Châu cùng với những lần phục bàn trước không giống nhau. Hắn để quá nhiều cảm xúc cá nhân xen vào.

"Đàn anh..." Lâm Dị lo lắng nói.

Bọn họ không biết quái vật 0-1 thuần phục quái vật 17-1 đến mức độ nào, Lâm Dị thực sự lo lắng Tần Châu sẽ kích thích quái vật 17-1, khiến quái vật 17-1 không còn tuân theo quy tắc nữa.

"Nếu như..." Tần Châu nói: "Nếu như không muốn chị gái mình hoàn toàn thất vọng về ngươi, ngươi biết nên phải làm gì rồi đấy."

Không ai dám lên tiếng, bọn họ đều nhận ra Tần Châu đang tức giận. Lửa giận đến từ Tần Châu dường như còn áp đảo cả sự phẫn nộ của con quái vật kia.

Tần Châu và Hề Hề đối mặt nhau.

Một lúc lâu sau, hình dáng của Hề Hề biến đổi. Sương mù đen tràn ra từ trên người, dần dần biến thành một cậu bé, chẳng qua là do sương mù đen che phủ khuôn mặt của nó, làm cho gương mặt không lộ ra rõ ràng.

Nó chỉ ngồi trầm mặc như vậy.

"Kia là cái gì!"

Hoa Hoa chỉ vào thứ gì đó đằng sau nó.

Mọi người theo hướng nhìn qua, phía sau nó xuất hiện một tia sáng, sau khi được phát hiện, tia sáng này dần dần khuếch đại, như thể muốn hấp thụ tất cả các nguồn sáng ở nơi này.

Lâm Dị quen thuộc với ánh sáng trắng này hơn bất kỳ ai khác.

"Đó là lối ra."

Phục bàn thành công, quái vật 17-1 mở lối, thả những con mồi còn sống sót đi.

Ánh sáng trắng dâng lên, nhấn chìm họ ngay lập tức.

Lâm Dị hít một hơi thật sâu, vào lúc ánh sáng trắng tràn vào, cậu đánh bạo nắm lấy tay Tần Châu.

Cậu cảm giác được rất rõ cả người Tần Châu khựng lại một chút, có điều vẫn tốt, Tần Châu không tránh né cậu, thay vào đó còn kéo cậu lại, gắt gao ôm lấy cậu.

Ánh sáng trắng qua đi, bọn họ quay trở lại lối vào của mật thất.

Không chỉ có hơn hai mươi người bọn họ, còn có nhiều người hơn thế cũng ở đây.

Theo danh sách phó bản mật thất, 《Học viện Tu Thân》mỗi ngày không chỉ có một lần, bởi vì thời gian cố định, điều này cho thấy quái vật 17-1 không phải cứ ăn thịt một nhóm người rồi mới bắt đầu nhóm tiếp theo. Theo thời gian, thế giới được mở ra, có nghĩa là nhiều "thế giới quy tắc 17-1" có thể tồn tại trong căn mật thất này cùng một lúc.

Lâm Dị nhìn thấy các sinh viên từ bộ phận Mua Sắm từ phía xa.

Lời nói của Tần Châu quả thực đã kích thích quái vật 17-1.

Nó nghĩ đến chị gái mình, chị nói: "Đừng sợ, Tiểu Phỉ, chị nhất định sẽ tìm cách đưa em rời đi, chị sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."

Không thể làm chị thất vọng được.

Trên đời này chỉ có chị gái yêu thương nó mà thôi.

Vậy thì thả hết những người vẫn còn đang giãy giụa đau khổ trong thế giới này ra đi.

Chị ơi, Tiểu Phỉ sai rồi.

Đừng bỏ rơi Tiểu Phỉ.
Bình Luận (0)
Comment