Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 165

Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên mở cổng trường từ rất sớm, Âu Oánh và một số thành viên cốt cán của hội sinh viên cũng đã từ rất sớm mà đứng đợi ở nơi này.

Âu Oánh thỉnh thoảng lại kiểm tra thời gian, hiện tại là chủ nhật 21 giờ tối, vẫn còn 3 tiếng của kỳ nghỉ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây một, trên mặt mỗi người đều hiện rõ sự nôn nóng.

Đặc biệt là Ngô An, cậu ta phải chịu áp lực lớn nhất.

21 bạn học trong bộ phận Mua Sắm đã mất liên lạc, cậu ta nhận thức sâu sắc về việc mình thất trách, nếu Tần Châu vì tác phong làm việc sơ sẩy của cậu ta mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu ta phải lấy chết tạ tội.

Trong lòng Âu Oánh gấp đến độ như kiến nằm trên chảo nóng, nhưng với thân phận của cô, cô không thể biểu hiện hết ra ngoài. Tần Châu không có ở đây, cô phải toạ trấn.

Ngoài những người trong hội sinh viên, Trình Dương và Nhậm Lê cũng có mặt.

Trình Dương biết Lâm Dị đến phòng ngủ của Tần Châu ăn lẩu dê, cả đêm không trở về. Trình Dương vẫn còn hóng hớt, cho rằng không hổ là anh Lâm Dị của ta, không tấn công thì thôi, đã tấn công là phải trực tiếp vồ tới.

Ngày hôm sau, Lâm Dị vẫn chưa trở lại.

Trình Dương lại nghĩ, nếu không thì sao Chủ tịch Tần có thể làm chủ tịch hội sinh viên được chứ? Chắc chắn là rất quyết liệt về mọi mặt!

Buổi trưa, Trình Dương đang suy nghĩ có nên đợi Lâm Dị đến căng tin ăn cơm hay không. Thực ra nếu hợp lý mà nói, cậu ta không nên quấy rầy Lâm Dị, nhưng Trình Dương lại không thấy được tin nhắn của Lâm Dị, bình thường Lâm Dị có việc chậm trễ không thể ăn cơm cùng cậu ta, đều sẽ nói với cậu ta một tiếng.

Lần này lại không nói gì, Trình Dương do dự hồi lâu, cuối cùng mới gửi tin nhắn cho Lâm Dị hỏi thăm.

Gửi tin nhắn này xong vẫn không thấy Lâm Dị trả lời, Trình Dương đói bụng chờ đợi.

Chờ hai tiếng, Trình Dương cảm giác không ổn.

Tin nhắn của cậu ta có thể quấy rầy đến thế giới riêng của Lâm Dị và Tần Châu, nhưng dựa trên hiểu biết của cậu ta về Lâm Dị, Lâm Dị tốt bụng sẽ không tức giận hay không trả lời tin nhắn của mình. Kể cả là Lâm Dị không kịp nhìn thấy tin nhắn thì cũng đã hai giờ trôi qua, Lâm Dị vẫn chưa trả lời.

Trình Dương cảm thấy đã xảy ra chuyện.

Trình Dương gọi điện cho Lâm Dị nhiều lần, nhưng cuộc gọi đi đều bị hạn chế.

Trình Dương chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ, lập tức gọi điện cho Âu Oánh hỏi, nhưng Âu Oánh không nghe máy.

Lần này Trình Dương bị doạ sợ rồi, cậu ta chỉ quen biết vài người trong hội sinh viên, quyền hạn trò chuyện cũng không cao, ngoại trừ Lâm Dị và Âu Oánh, cậu ta không thể liên lạc với người khác để hỏi thăm tình hình được. Không. Trình Dương đột nhiên nghĩ đến Nhậm Lê, rời khỏi thế giới Quy Tắc 8-4, cậu ta có quyền liên lạc với Nhậm Lê mà.

Trình Dương vội vàng gọi cho Nhậm lê.

"Anh Nhậm Lê, anh Nhậm Lê." Trình Dương vô cùng lo lắng.

Nhậm Lê ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói Trình Dương có chút lo lắng, hỏi: "Sao vậy?"

Trình Dương nói: "Anh có biết Lâm Dị ở đâu không? Em gọi điện không được."

Nhậm Lê dừng lại: "Gọi không được?"

Trình Dương: "Vâng, gọi không được."

Nhậm Lê biết nhiều hơn Trình Dương. Dưới tình huống bình thường, trong khuôn viên trường không thể nào lại không gọi được, trừ khi chủ sở hữu số điện thoại chết, trường học sẽ xóa số điện thoại khỏi mạng liên lạc của trường, như vậy mới có thể xuất hiện tình huống "không gọi được" theo như lời Trình Dương nói.

Nhậm Lê nói: "Tôi đi hỏi thử."

"Ấy ấy ấy, anh Nhậm Lê, anh ở đâu? Em đến tìm anh." Trình Dương vội vàng nói trước khi Nhậm Lê cúp điện thoại

Nhậm Lê đáp: "Văn phòng hội sinh viên."

Trình Dương: "Được được được, em tới ngay, tới ngay! Anh Nhậm Lê, anh chờ..."

"Tút tút tút——"

Trình Dương trực tiếp tông cửa xông ra ngoài, lao tới văn phòng hội sinh viên.

Cậu ta nhìn thấy Nhậm Lê đang dựa vào tường liền chạy tới: "Anh Nhậm Lê, đàn chị Âu Oánh đâu?"

Vừa nói vừa muốn xông vào văn phòng hội sinh viên, Nhậm Lê đưa tay nắm lấy cổ áo Trình Dương, phát hiện không thể kéo được. Nhậm Lê chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt Trình Dương lại, giọng điệu lạnh lùng thường ngày cũng bị biến đổi theo động tác: "Đừng đi, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi."

Trình Dương lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Nhậm Lê, phán đoán từ biểu cảm của anh, cậu ta biết sự việc không đơn giản, có khả năng còn nghiêm trọng hơn những gì cậu ta tưởng tượng: "Anh Nhậm Lê, anh... anh nói đi, em chấp nhận được!"

Nhậm Lê lúc này buông hắn ra: "Lâm Dị và chủ tịch rời khỏi trường rồi."

Trình Dương thở phào nhẹ nhõm.

Nhậm Lê bổ sung: "Sở dĩ không thể thiết lập liên lạc với Lâm Dị là vì Lâm Dị và chủ tịch gặp phải quái vật hoang dã."

Trình Dương: "Hả?"

Nhậm Lê để ý tới biểu cảm của Trình Dương, cảm thấy Trình Dương thật sự có thể chịu được, anh cũng không giấu giếm nữa: "Nếu trước 0 giờ tối nay chưa trở lại, Lâm Dị và chủ tịch sẽ xảy ra chuyện."

Trình Dương: "Ý của anh là?"

Nhậm Lê nói: "Chết."

Trình Dương hét lên một tiếng, tâm hoả bốc mạnh mà ngất xỉu.

Trình Dương đã quen với cảm giác ngất xỉu, Nhậm Lê không kéo nổi cậu ta, lần đầu tiên anh chủ động nhờ người trợ giúp cùng khiêng Trình Dương đi đến phòng y tế, còn chưa tới nơi, Trình Dương đã tỉnh lại.

"Anh Nhậm Lê, mấy giờ rồi?" Trình Dương túm lấy góc áo Nhậm Lê, khẩn trương hỏi: "Anh Lâm Dị và chủ tịch Tần trở lại chưa?"

Nhậm Lê chịu đựng tiếp xúc Trình Dương, khó chịu nói: "Cậu mới xỉu có ba phút."

Trình Dương ngơ ngác nhìn chung quanh: "Đây là đi đâu vậy?"

Nhậm Lê đáp: "Phòng y tế."

"Em không đi phòng y tế đâu." Trình Dương điên cuồng lắc đầu: "Em tới cổng trường chờ anh Lâm Dị cơ."

Nhậm Lê nhìn Trình Dương, phát hiện khoé mắt Trình Dương đỏ ửng, dừng lại nói: "Ừ."

Sau đó không quá thuần thục mà cảm ơn người hỗ trợ.

Người hỗ trợ hảo tâm hỏi: "Có cần tôi giúp khiêng bạn học này tới cổng trường luôn không?"

Nhậm Lê nói: "Không cần, cậu ta có thể đi được rồi."

Cách Trình Dương lắc đầu vừa rồi thoạt nhìn rất mạnh mẽ.

Sau khi người hảo tâm rời đi, Nhậm Lê nói: "Còn chưa buông tay?"

"Ồ." Trình Dương lúc này mới rời cánh tay trên vai Nhậm Lê ra.

Phòng y tế gần khu giảng dạy, cách cổng trường không xa.

Nhưng chân Trình Dương mềm oặt, đi rất chậm. Nhậm Lê cứ đi được ba bước là phải quay đầu nhìn.

Đến cổng trường, Trình Dương lập tức lấy điện thoại gọi đi gọi lại cho Lâm Dị.

Cuộc gọi vẫn bị hạn chế, cho thấy Lâm Dị vẫn đang ở trong thế giới quái vật do quái vật hoang dã tạo ra.

"Phù hộ phù hộ, xin hãy phù hộ anh Lâm Dị nhà ta bình an trở về." Trình Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tự nhủ: "Anh Lâm Dị của tôi một lòng hướng thiện, là người tốt. Bồ Tát, người nhất định phải phù hộ cho anh Lâm Dị."

Nhậm Lê ở bên cạnh quan sát.

Điện thoại của Trình Dương sắp hết pin, cậu ta nhìn Nhậm Lê.

Nhậm Lê lấy điện thoại của mình đưa cho cậu ta.

"Cảm ơn, cảm ơn." Trình Dương vội vàng cảm tạ, cầm lấy điện thoại của Nhậm Lê, tiếp tục gọi cho Lâm Dị.

Cuối cùng cũng đã gọi được.

Trình Dương kích động muốn hét lên, cậu ta hưng phấn chỉ vào điện thoại: "Kết nối được rồi, anh Nhậm Lê, đờ mờ, cuối cùng cũng được."

"Anh Nhậm Lê?" Giọng nói của Lâm Dị vang lên.

"Là tôi đây!" Trình Dương lập tức nói: "Anh Lâm Dị, anh không sao chứ?"

Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút, Lâm Dị không trả lời vấn đề này, mà nói: "Bọn tôi thoát rồi, hiện tại đang trên đường trở lại trường."

"Được rồi được rồi." Trình Dương liếc nhìn thời gian, còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua cửa sổ xe: "Còn bao lâu nữa về tới nơi? Có kịp không đấy?"

Lâm Dị nói: "Chắc sẽ kịp."

Bởi vì Lâm Dị không trực tiếp đưa ra đáp án, mà dùng từ "chắc", Trình Dương vẫn không yên tâm, đang tính nhắc Lâm Dị bảo Tần Châu lái xe nhanh hơn một chút, thì Lâm Dị lại nói: "Tôi còn có việc, cúp máy trước đây."

Trình Dương: "À... được."

Sau khi cúp điện thoại, Trình Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại, thông qua giọng nói của Lâm Dị, cậu ta cảm nhận được có gì đó không thích hợp.

Trình Dương hỏi: "Anh Nhậm Lê, em cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy?"

Nhậm Lê duỗi tay ra.

Trình Dương nhìn chằm chằm bàn tay Nhậm Lê duỗi ra trước mặt: "Gì thế?"

Nhậm Lê mất kiên nhẫn: "Điện thoại, trả tôi."

Trình Dương nói: "Ồ."

Xác nhận Lâm Dị vẫn còn sống, Trình Dương tạm thời nhẹ nhàng thở phào.

Cậu ta nhìn các thành viên của hội sinh viên ở cổng trường, Âu Oánh cũng đang nghe điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi xuất hiện một tia rạn nứt. Hẳn là tình báo quan trọng nào đó, thậm chí Âu Oánh còn xoay người, giữ khoảng cách với những người ở cổng trường.

Trình Dương nói suy đoán cho Nhậm Lê bên cạnh: "Đàn chị Âu Oánh chắc là vừa liên lạc với chủ tịch Tần."

"Hình như sắp có chuyện lớn xảy ra."

Ngay cả Trình Dương cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, Nhậm Lê cũng cảm nhận được hiện trường bầu không khí căng thẳng. Bầu không khí giằng co này kéo dài rất lâu, tất cả đều trầm mặc chờ đợi Tần Châu đưa mọi người ở bộ phận Mua Sắm trở về.

Nhậm Lê mở màn hình điện thoại, cúi đầu nhìn thời gian bên cạnh, Trình Dương cũng nghểnh cổ nhìn lại.

Nhậm Lê: "..."

Nhậm Lê nhìn cậu ta, Trình Dương cười mỉa: "Điện thoại hết pin rồi."

Nhậm Lê cất điện thoại vào túi, cách Trình Dương xa một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Còn nửa tiếng."

Ba mươi phút cuối cùng, trong lòng Trình Dương lại một lần nữa dấy lên, cậu ta nhìn chằm chằm vào cổng trường, hy vọng người bên ngoài sẽ quay lại.

Nhậm Lê lại nhìn thời gian, thấy thời gian đã trôi qua một nửa, vẫn còn mười lăm phút.

Mười lăm phút nháy mắt đã trôi qua.

Năm phút cuối cùng!

Ba phút cuối cùng!

Một phút cuối!

Trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi thì từ xa truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Trình Dương nhảy dựng lên, kéo Nhậm Lê kích động nói: "Về rồi! Về rồi!"

Cảm xúc căng thẳng trên mặt mọi người đều tan biến, trơ mắt nhìn về hướng bên ngoài trường học.

Âu Oánh nhìn bên ngoài trường học, lập tức nói: "Tất cả tránh ra!"

Vương Phi Hàng cũng hét lớn: "Tránh ra! Tránh ra!"

Vừa dứt lời, mọi người tản ra, mấy chiếc xe phóng từ bên ngoài lao vào với tốc độ nhanh như mũi tên, có thể nhìn thấy bụi bay cuồn cuộn do khói trắng bốc lên từ lốp xe vì tốc độ cao. Ngay cả phanh cũng không thể khiến chiếc xe dừng lại ngay được.

Chiếc xe đầu tiên lao vào khuôn viên trường phanh gấp, tiếp tục lao về phía trước hơn năm mươi mét mới khó khăn dừng lại, sau đó là xe thứ hai, xe thứ ba, xe thứ tư,...

Tiếng phanh gấp vang lên bên tai không ngừng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Và rồi, một giây còn lại, chiếc xe cuối cùng cũng đã lái được vào khuôn viên trường.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trình Dương bắt đầu chạy về phía chiếc xe đầu tiên, cậu ta vừa liếc nhìn xung quanh liền thấy người điều khiển chiếc xe đầu tiên chính là Tần Châu.

Lâm Dị chắc chắn đang ở trong chiếc xe này.

Nhưng còn chưa tới được chiếc xe việt dã trước mặt, Tần Châu đã mở cửa xe, quay đầu lại nhìn ghế phụ lái một cái rồi sải bước đi về phía đám người ở cổng trường.

Lâm Dị mở cửa từ bên ghế phụ lái, Trình Dương nhanh chân bước tới.

Mọi người ở cổng trường nhìn thấy Tần Châu, cũng đều chạy về phía Tần Châu.

Lúc hội hợp, Âu Oánh đưa cho Tần Châu Nội Quy Trường mà Tần Châu yêu cầu chuẩn bị lúc nói chuyện điện thoại.

"Anh Châu." Âu Oánh hỏi: "Mọi người đều được đưa về rồi sao?"

Tần Châu lật Nội Quy Trường: "Chỉ còn 12 người."

Sắc mặt mọi người khó coi.

Tần Châu lật tới trang cuối cùng của Nội Quy Trường.

Quy tắc 17-1 mới tinh chói lọi mà hiện lên trước mắt.

Chói mắt.

Tần Châu: "Năm phút sau, phòng họp 201, họp khẩn cấp trọng đại cấp 1."
Bình Luận (0)
Comment