Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 174

"Đôi tay." Lâm Dị quả quyết.

Tiểu nhị tiếc nuối nói: "Chỉ đôi tay thôi à? Lần sau không chắc có cái giá này nữa đâu, cậu thực sự không muốn suy xét một chút ư?"

Lâm Dị đáp: "Xuất phiếu."

Tiểu nhị tiếc nuối viết tờ phiếu cho Lâm Dị, đặt vàng lên trên đó rồi đẩy tới trước mặt Lâm Dị, nói: "Gốc 50 vàng, lãi 10 vàng một ngày. Sau một ngày không có tiền, đôi tay của cậu sẽ về Bất Dạ Thành, không thể chuộc lại."

Nói xong nhìn xuống tay cậu, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

Lâm Dị nhận được tiền, quay đầu nhìn đám người đuổi theo mình ở phòng cầm đồ, sau khi cậu lấy được tiền, những người đó liền rời đi.

Bấy giờ nỗi lo lắng trong lòng cậu mới tiêu tan.

Tốt xấu gì cũng giữ được mạng, Lâm Dị cũng không ở trong phòng cầm đồ quá lâu, cậu từ cầu thang trở lại tầng sáu Bất Dạ Thành.

Màn hình tròn khổng lồ vẫn đang chiếu cảnh trong Nhân Ngư Thính, còn mười phút cuối cùng đang đếm ngược.

Không có nhiều dân cờ bạc đứng xem, nhóm cờ bạc đã xếp hàng từ trước bên ngoài Nhân Ngư Thính.

Lâm Dị đi về phía hàng ngũ, chiếm một vị trí.

Cậu ước lượng số tiền trong tay. Một khối vàng chỉ to bằng móng tay, trọng lượng 50 vàng cũng không nhiều. Sau khi hoàn thành việc cầm đồ, Lâm Dị mới tỉnh ra, cậu quả thực nên dùng gương mặt cầm đồ, dù lãi suất rất cao nhưng ít nhất vẫn có ba ngày giảm xóc.

Không biết có phải vì nôn nóng hay không, cậu căn bản không rảnh để so sánh giữa hai bên xem cái nào an toàn hơn.

Từ khi Lâm Dị tiến vào Bất Dạ Thành đến giờ, đã trôi qua được bảy tám giờ, cũng không biết tại sao, đối với việc vị tiền bối đột nhiên xuất hiện trong phòng, phòng chỉ ở được một người mà quản gia lại không phản đối với việc trong phòng tự dưng có thêm một người nữa, cậu khó mà có thể tập trung phân tích manh mối đằng sau sự việc.

Tựa như việc cậu phán đoán Tần Châu mang Quản Gia 3011 tới sòng bạc cũng không phải là dùng hết sức của cậu.

Lâm Dị đợi mười phút cuối cùng trôi qua, thậm chí cậu vẫn chưa quyết định được sau khi thấy Tần Châu thì nên cùng Tần Châu rời khỏi sòng bạc hay tiếp tục đánh bạc với Tần Châu.

Cậu đoán, có phải do càng quan tâm thì suy nghĩ càng bị loạn hay không, nhưng cậu không thể kiềm chế được, người kia là Tần Châu, cậu không thể ngăn mình không bị ảnh hưởng được.

Mười phút chờ đợi không phải thời gian dài, nhưng Lâm Dị vẫn lo lắng cho Tần Châu, tự bản thân cậu cảm thấy mười phút này trôi qua vô cùng dài, tựa như một thế kỷ đã trôi qua vậy.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Dị lại nghe thấy tiếng ngâm xướng từ căn phòng phía trước.

Tiếng ngâm xướng phát ra từ Nhân Ngư Thính.

Tiếng ngâm xướng thực sự rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng tiếng ngâm xướng phát ra từ Nhân Ngư Thính lại không như vậy. Nhịp điệu lên xuống nhanh chóng, như muốn hòa hợp với bầu không khí rực lửa trong Nhân Ngư Thính.

Cuối cùng, mười phút trôi qua.

Cánh cửa Nhân Ngư Thính mở ra, những con bạc xếp hàng chờ đợi tức khắc trở nên hưng phấn.

Lâm Dị ngẩng đầu, nhìn thấy ánh đèn lập loè ở cửa của Nhân Ngư Thính.

Một người đàn ông mặc trang phục lịch sự bước ra khỏi Nhân Ngư Thính, bộ vest mặc trên người trông còn trang trọng và sang quý hơn bộ trang phục của quản gia ở cửa phòng. Hắn dừng lại ở lối vào Nhân Ngư Thính, nhìn về phía nhóm cờ bạc đang nôn nóng chờ đợi.

"Chào mừng đến với Nhân Ngư Thính. Nhân Ngư Thính đang dọn dẹp. Xin mọi người hãy đợi một lát." Người này nói xong tình hình, lại tiếp tục: "Tiền đặt cọc bắt đầu cho vòng này là 50 vàng. Xin hãy chuẩn bị tiền đặt cọc. Trong hai phút nữa sẽ tiến hành kiểm vàng."

"50 vàng!"

"Sao lại cao như vậy!"

Con số này ngay lập tức khiến mọi người đang xếp hàng bất mãn. Không phải ai cũng có 50 vàng. Bọn họ hầu hết đều chỉ có một hoặc hai vàng, dự định dựa vào số tiền ít ỏi này để gỡ vốn.

"Người chiến thắng ở vòng này nhận được 5.000 vàng. Ngưỡng vào mỗi vòng là 1% số tiền thắng được ở vòng trước, quả thực là 50 vàng. Mọi người có thể đợi một vòng khác. Sau khi ngưỡng vào được hạ xuống, tôi sẽ thông báo cho mọi người."

Người này đơn giản giải thích ngắn gọn, một người khác bắt đầu kiểm vàng.

Lâm Dị nghe vậy, cậu có thể lý giải được sòng bạc đặt ra một ngưỡng, nhưng ngưỡng này lại thay đổi dựa vào số tiền thắng được ở vòng trước, khiến trực giác cậu cảm thấy Nhân Ngư Thính rất cổ quái, hơn nữa người này còn nói "dọn dẹp". Sòng bạc cần dọn dẹp ư? Dọn dẹp cái gì?

Lòng cậu thắt lại, càng lo lắng cho Tần Châu hơn.

Hầu hết những người xếp hàng đều có ít hơn 50 vàng, Lâm Dị vừa vặn có đủ số tiền đạt ngưỡng.

Sau khi kiểm tra vàng, người này nói: "Nhân Ngư Thính đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mời mọi người vào trong. Chúc mọi người chơi vui vẻ."

Cánh cửa của Nhân Ngư Thính chính thức mở ra, Lâm Dị cùng nhóm cờ bạc bước vào.

Sau khi bước vào Nhân Ngư Thính, Lâm Dị mới phát hiện Nhân Ngư Thính nhỏ hơn cả cậu tưởng tượng, gần bằng một nửa phòng Cầm Đồ mà thôi.

Nhưng dù nói là vậy, Nhân Ngư Thính cũng không tính là quá nhỏ, dòng người chen chúc xô đẩy, Lâm Dị cảm thấy rất đông đúc.

Sau khi đoàn người bước vào, cánh cửa nặng nề của Nhân Ngư Thính đóng sầm lại.

Ánh mắt Lâm Dị đảo khắp đại sảnh, tìm kiếm Tần Châu.

Vẫn chưa tìm được Tần Châu, cậu nhìn qua cảnh tượng bên trong Nhân Ngư Thính một lần.

Ngoài những người đánh bạc, cậu còn nhìn thấy rất nhiều quản gia, bởi quản gia đều ăn mặc giống nhau, thoạt nhìn là đi cùng các vị khách đến Nhân Ngư Thính để chơi cờ bạc.

Ở trung tâm của Nhân Ngư Thính còn có một sân khấu hình tròn, nhưng lại có tấm rèm hạt buông xuống, xuyên qua tấm rèm hạt có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng hình duyên dáng bên trong.

Theo âm thanh "đinh lanh canh", một vòng đánh bạc mới của Nhân Ngư Thính bắt đầu.

Sau tấm rèm hạt, tiếng ngâm xướng chậm rãi vang lên.

Có lẽ tiếng ngâm xướng là bắt đầu từ đầu, cho nên tiết tấu hoà hoãn, khiến người ta vô thức liên tưởng đến nàng tiên cá trong truyện cổ tích, nàng tiên cá có giọng hát tinh tế dịu dàng, là giọng hát hay nhất trên trần đời.

Lâm Dị không có hứng thú với cờ bạc, cậu chỉ muốn tìm Tần Châu.

Lâm Dị đành phải đến gần từng bàn đánh bạc để xem Tần Châu có ở đó hay không. Mỗi bàn đánh bạc đều bị bao vây bởi rất nhiều người, giống như một vòng vây, muốn chen vào thực sự không dễ dàng gì.

Ánh mắt của những con bạc này trông như đang giết nhau, trong đôi mắt tràn ngập tia đỏ ngầu.

Toàn bộ sòng bạc tràn ngập tiếng la hét của dân đánh bạc.

Vừa mới bắt đầu, tiếng ngâm xướng không đàn áp được bọn họ, nhưng không biết từ lúc nào tiếng ngâm xướng càng ngày càng cao dần, dường như ngang hàng với tiếng ồn ào náo động ở đây.

Sau khi tìm kiếm bảy bàn đánh bạc, cuối cùng Lâm Dị cũng nhìn thấy Tần Châu, cậu gia tăng bước chân tiến về phía Tần Châu, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào hắn.

Bên cạnh Tần Châu là Quản Gia 3011, số tiền Tần Châu thắng trong mỗi ván đấu đều do quản gia giữ cho hắn. Mỗi lần Tần Châu thắng, người này sẽ điên cuồng vỗ tay, miệng cũng không ngừng cổ vũ: "Quý khách muốn cược bao nhiêu?! Cược 1000 vàng là có thể trực tiếp kết thúc ván này rồi!"

Tần Châu nói: "Cược!"

Lâm Dị nhìn cử động miệng của bọn họ, trong lòng tức khắc như lửa đốt.

Tên Quản Gia 3011 đang đổ thêm dầu vào lửa mà!

Cậu vội vàng chạy tới chỗ Tần Châu, ép những người chơi khác và Quản Gia 3011 ra xa.

Quản Gia 3011 nhìn thấy là Lâm Dị, biết được quan hệ của Lâm Dị và Tần Châu, liền yên lặng lùi về sau một bước, nhường chỗ cho Lâm Dị.

Lâm Dị hét lớn: "Đàn anh."

Đánh giá từ số tiền mà Quản Gia 3011 nắm giữ, người chiến thắng trong vòng lần trước đại khái chính là Tần Châu.

Tần Châu liếc cậu một cái, có chút kinh ngạc: "Sao em lại tới đây?"

Lâm Dị: "Tại sao anh đến đây mà lại không nói với em?"

"Quý khách, mọi người đang đợi ngài đặt cược!" Nhà cái bắt đầu thúc giục Tần Châu.

"Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên!"

Những người chơi khác cũng thúc giục Tần Châu.

Thực ra một ván của Tần Châu không chơi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Tần Châu thắng rất nhiều, người chơi muốn theo đà tới bến.

Chủ nhà cái nhìn thấy Tần Châu cược rất nhiều, cũng không muốn nhìn thấy Tần Châu từ bỏ ván chơi này.

Lâm Dị vội vàng kéo tay áo Tần Châu, tay chạm vào chỗ ẩm ướt trên ống tay áo Tần Châu, cúi đầu nhìn thấy đó là máu tươi, vội vàng nói: "Đàn anh, mình đi thôi."

Tuy Tần Châu tới đây không hỏi ý kiến ​​cậu nhưng kết quả cũng không tệ. Số tiền Tần Châu thắng được đã đủ chuộc lại đôi tay của hai người họ. Hơn nữa với số tiền còn lại cũng đủ để bọn họ không cần cầm đồ nhưng vẫn bảo vệ được mạng sống.

Tần Châu do dự một lát.

Lâm Dị: "Đàn anh!"

Nhà cái lại hỏi: "Quý khách, ngài có cược hay không?"

Lâm Dị cảm thấy chủ nhà cái phiền chết đi được, cậu tiến tới nắm tay Tần Châu nói: "Đàn anh, chúng ta trở về đi, em có chuyện muốn thương lượng với anh."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi thì thầm vào tai Tần Châu: "Đàn anh, em biết quy tắc tử vong rồi."

Tần Châu: "1000 vàng."

Lâm Dị ngây ngẩn cả người, cậu không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Tần Châu, cậu hoài nghi có phải giọng mình nói nhỏ quá không. Không biết bắt đầu từ lúc nào nhưng tiếng ca ngâm xướng đã hoàn toàn át đi tiếng hò hét của những người đánh bạc.

Cậu nhìn về phía sau tấm rèm hạt, bóng hình duyên dáng làm động tác vuốt ve cổ họng, sau đó: "A a a a a--"

Tiếng ngâm xướng đột nhiên cao bay vút lên!

Như ngọc châu rải rác trên đĩa ngọc, như dòng sông trút nước chảy ào ạt.

Như vang động núi sông, đinh tai nhức óc.

Tiết tấu trào dâng, phấn chấn, thăng hoa, xúc động nhưng chẳng bao lâu, nhịp điệu trong tiếng ngâm xướng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại âm thanh như tiếng hét chói tai.

"A a a a a a a-"

Lâm Dị còn chưa kịp phản ứng, tư duy của cậu đã bị tiếng ngâm xướng làm cho chậm chạm, dại ra, như thể trong đầu chỉ còn lại âm thanh này, còn lại đều trống rỗng.

Cậu ngơ ngác nhìn.

Hai mắt của Tần Châu đã hoàn toàn đỏ ngầu, những người khác càng hơn cả thế, tựa như chỉ giây tiếp theo thôi sẽ rơi xuống những giọt nước mắt đỏ tươi.

Bọn họ đặt tất cả số vàng của mình lên bàn đánh bạc, hò hét đòi kết quả mà mình mong muốn.

"Lớn! lớn! lớn!"

"Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ! Là nhỏ!"

"Vây đầu!!!"

"Lớn nhỏ thông sát!!!"

Tựa như tất cả đều điên rồi.

Mãi cho đến khi nhìn thấy ai đó bắt đầu ăn trộm tiền đánh bạc của người khác, Lâm Dị mới lờ mờ phản ứng lại, bọn họ đúng thực là bị điên rồi.

Thua trận, những con bạc không có tiền đặt cược bắt đầu giật vàng từ người khác. Tần Châu có nhiều vàng nhất, hắn là đối tượng bị công kích. Lúc này, quản gia 3011 liền dùng dao găm trên tay đâm kẻ tấn công.

Chỉ một lúc sau, mặt đất chồng chất thi thể.

Những người còn tiền đánh bạc thì tiếp tục đánh bạc, giống như một cuộc tuyển chọn vậy.

Kẻ thua trận không có tiền, trong quá tình cướp bóc đã bị giết chết. Những người còn tiền lại tụ tập lại đánh bạc, có người thua hết vàng, lại cướp lại giết, lại một nhóm bị loại.

Hết vòng này đến vòng khác, người chết ngày càng nhiều, Nhân Ngư Thính trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng tiếng ngâm xướng vẫn tiếp tục như cũ.

Lâm Dị ngơ ngác nhìn, máu tươi bắn tung tóe trên mặt, cậu đưa tay sờ sờ.

Cậu cảm thấy mình nên làm gì đó.

Nhưng cậu không biết mình nên làm gì. Nỗi nôn nóng trong lòng cậu đã lên đến đỉnh điểm, cho nên bị ảnh hưởng đến mức không thể phán đoán được bản thân rốt cuộc nên làm gì và không nên làm gì.

Nhân Ngư Thính chỉ còn lại một bàn đánh bạc vẫn còn hoạt động, phía trước bàn này có tám người.

Rất nhanh, tám người còn lại bốn người, còn lại hai người, cuối cùng chỉ còn lại Tần Châu.

Ngâm xướng thét chói tai, đánh bạc vẫn tiếp tục.

Nhà cái nhìn Tần Châu rồi lại nhìn Lâm Dị: "Hai vị khách cuối cùng, đặt cược thôi nào."

Tần Châu ngẩng đầu nhìn cậu, hoàn toàn mất lý trí: "Tôi cược lớn."
Bình Luận (0)
Comment