Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 175

Lâm Dị gấp đến độ cảm xúc của cậu cũng chỉ còn mỗi sốt ruột, cậu gắt gao siết chặt 50 vàng trong tay.

Bên tai là âm thanh mê hoặc:

"Quý khách, đến ngài đặt cược rồi."

"Quý khách, ngài muốn cược bao nhiêu vàng?"

"Quý khách, hiện tại cơ hội đang ở trước mắt. Nếu thắng trận này, ngài sẽ có 1.000 vàng."

Kỳ thực, những thanh âm mê hoặc này rất nhỏ, âm thanh lớn nhất vẫn là tiếng thét chói tai không ngừng vang lên từ phía sau tấm rèm che, nhưng thực ra giọng nói duy nhất chiếm giữ đầu óc Lâm Dị lúc này chỉ có giọng nói Tần Châu mà thôi.

Tần Châu nói, hắn cược lớn.

Lâm Dị nhìn Tần Châu, sau đó cúi đầu nhìn bàn đánh bạc trước mặt.

Sàn nhà dính đầy máu tươi, nhưng mặt bàn lại sạch sẽ, NPC nhà cái bình tĩnh lau vết bẩn trên bàn đánh bạc, khiến nó sáng bóng lên, tựa như có thể in được cả bóng hình cậu và Tần Châu trên đó.

Lâm Dị nhìn thấy Quản Gia 3011 thay Tần Châu đặt 1.000 vàng bên cánh "lớn".

So với 50 vàng của cậu, 1.000 vàng quả thực rất lóng lánh.

Nhưng cũng không dụ hoặc được cậu, trong lòng Lâm Dị buồn bực, ngay từ đầu cậu và Tần Châu đã thương lượng qua chuyện này, bởi vì không biết quy tắc tử vong, cũng chưa xác định có tiền có phải là điều kiện hấp dẫn quy tắc tử vong tìm tới cửa hay không, cho nên cậu và Tần Châu hai người thì chỉ một người có tiền, còn người kia không có. Nhưng ước định này của bọn họ, không phải là tiền do cả hai cùng sở hữu chung hay sao?

Giống như 50 vàng hiện tại cậu có, Tần Châu cũng có thể sử dụng, tựa như... tài sản chung của vợ chồng ấy.

Cho nên, mắc gì phải dùng tiền chung của bọn họ để đánh cược với Tần Châu chứ?

Lâm Dị không rõ ý nghĩa, cậu chỉ đứng đó, mặc cho sự mê hoặc xung quanh cũng không muốn đặt 50 vàng lên bàn đánh bạc.

Ngược lại cậu ngẩng đầu, một lần nữa nhìn Tần Châu.

Cậu giơ tay đưa cho Tần Châu: "Đàn anh, cho anh nè."

Cậu không đánh cược với Tần Châu, nhưng nếu Tần Châu muốn đánh bạc, cậu chỉ cần đưa vàng của mình cho Tần Châu là được.

Dù sao thì ai thắng ai thua cũng giống nhau mà.

Sau động tác này của cậu, âm thanh phía sau rèm hạt đột nhiên dừng lại, rèm hạt cùng một hướng với Tần Châu, Lâm Dị chỉ cần nhìn thoáng một cái là có thể nhìn thấy tấm rèm hạt. Lúc này, bóng hình duyên dáng đằng sau tấm rèm hạt trầm tĩnh nhìn bọn họ.

Trên tay không còn, Lâm Dị lập tức rời mắt.

50 vàng đưa cho Tần Châu bị Quản Gia 3011 lấy đi, thay Lâm Dị đặt lên bàn đánh bạc, Tần Châu cược "lớn", vậy thì Lâm Dị sẽ là "nhỏ".

Lâm Dị đột nhiên hoàn hồn, thừa dịp ngâm xướng đang tạm dừng, cậu quát Tần Châu: "Tần Châu! Mau tỉnh lại!"

Nhìn thấy màu đỏ trong mắt Tần Châu dần dần nhạt đi, Lâm Dị muốn động thủ đến đánh thức Tần Châu. Hành động của cậu đã khiến quản gia 3011 lầm tưởng là cậu bắt đầu cướp tiền, con dao găm trong tay đột nhiên đâm vào Lâm Dị.

Lâm Dị chỉ chạm vào Tần Châu trong chớp mắt, cậu nhanh tay tránh né, nhưng quản gia thoạt nhìn thường xuyên làm việc này, trên cánh tay Lâm Dị vẫn bị rạch một vết dao dài, máu lập tức chảy ra.

Rất nhanh, máu theo cánh tay cậu chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Trên chiếu bạc, nhà cái bắt đầu phiên giao dịch: "Lớn!"

Lâm Dị thua.

Lâm Dị không có động tác gì khác, cậu nhìn chằm chằm Tần Châu.

Cậu đã chứng kiến ​​​​mọi chuyện xảy ra trong Nhân Ngư Thính. Những con bạc không có tiền sẽ đi cướp, trong quá trình cướp bóc sẽ bị giết chết. Người ra tay là quản gia đi cùng con bạc, cũng có nhân viên của Nhân Ngư Thính.

Điều này có nghĩa, điều kiện bị giết không phải là thua bạc, mà là đi cướp bóc.

Hiện tại cậu đã thua, cho nên tạm thời không thể làm ra động tác gì khác. Cậu đã bị con dao găm rạch một vết trên tay. Cậu không thể làm bất cứ hành vi gì khiến NPC nghĩ rằng cậu đi cướp tiền được.

Nhưng đứng bất động cũng không có nghĩa cậu sẽ an toàn. Mười mấy người mặc đồng phục đuổi theo cậu đến phòng cầm đồ hiện tại lại xuất hiện ở Nhân Ngư Thính, hơn nữa còn bước nhanh về phía Lâm Dị.

Lâm Dị im lặng đứng nhìn Tần Châu, một bên nhanh chóng suy nghĩ hành động tiếp theo của mình.

Trong tầm mắt, Tần Châu thu tiền đánh bạc của Lâm Dị ở trên bàn, Quản Gia 3011 đi tới, chuẩn bị giúp Tần Châu bảo quản.

Nhưng Tần Châu lại không đưa cho quản gia, mà là nhìn vào túi gấm chứa 50 vàng.

Những người đó đã đi đến trước mặt, cùng khoảng khắc đó Tần Châu cũng bước tới, nâng tay Lâm Dị lên, nhét tiền vào tay cậu.

Cau mày nhìn miệng vết thương cậu, lộ ra vẻ đầy áy náy.

Lâm Dị tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Dị một lần nữa có được 50 vàng, những người kia liền đổi hướng quay người rời đi.

Nhân Ngư Thính bắt đầu có người dọn dẹp thi thể và máu tươi trên sàn, có vẻ một vòng đánh bạc này đã kết thúc.

Quản Gia 3011 rất có mắt nhìn, tiến tới giải thích: "Thực sự xin lỗi, tôi còn tưởng rằng ngài trộm tiền của tôn khách đây."

Người tham gia không thể tấn công NPC, hơn nữa 3011 cũng là vì bảo vệ Tần Châu, Lâm Dị nói: "Không sao."

Quản Gia 3011 nói thêm: "Tôn khách xin hãy di chuyển đến phòng giao dịch, tôi sẽ mời bác sĩ tới chữa trị cho vị khách 3012."

Lâm Dị và Tần Châu không hỏi phòng giao dịch ở đâu, bởi vì lời 3011 không phải yêu cầu bọn họ đi, mà giống như thông báo động thái tiếp theo của bọn họ, cho nên hỏi cũng không có ý nghĩa, phòng giao dịch tồn tại bẫy rập gì, NPC sẽ không nói ra rõ ràng.

Bọn họ rời đi từ một cánh cửa khác trong Nhân Ngư Thính, đi thang máy từ tầng sáu lên tầng bảy của Bất Dạ Thành.

Cũng là tầng cao nhất của Bất Dạ Thành.

Phòng giao dịch bao gồm hai phòng, một lớn và một nhỏ, cũng như rất nhiều khu vực nghỉ ngơi đơn độc riêng tư.

Quản Gia 3011 dẫn bọn họ đến khu vực nghỉ ngơi, nói: "Thời gian giao dịch đêm nay sẽ là mười phút nữa. Xin tôn khách chờ một chút, bác sĩ sắp tới rồi."

Món tráng miệng và đồ uống đã được chuẩn bị sẵn ở khu vực nghỉ ngơi. Quản Gia 3011 nói với Tần Châu: "Những thứ này đều được cung cấp miễn phí cho tôn khách. Khách quý đi theo tôn khách cũng có thể thử dùng miễn phí."

Lâm Dị đã sớm chú ý tới một từ mấu chốt, tôn khách.

Bọn họ được gọi là khách qua đường, khách quý và bây giờ là tôn khách.

Cảm giác tựa như được thăng cấp, cấp bậc của Tần Châu đã được tăng cao.

Chẳng cần phải hỏi, việc thăng cấp địa vị tất nhiên có liên quan đến lượng vàng sở hữu.

Khi có tiền, họ là khách qua đường của Bất Dạ Thành.

Khi có khả năng tiêu 100 vàng mỗi đêm, họ sẽ trở thành khách quý của Bất Dạ Thành.

Hiện tại Tần Châu có 12.000 vàng trong tay, Tần Châu chính là tôn khách của Bất Dạ Thành.

Lâm Dị hỏi Quản Gia 3011: "Chỉ tôn khách mới có thể tới phòng giao dịch thôi sao?"

Cậu cũng nhìn thấy người ăn mặc rách rưới, nếu là tôn khách, vàng nhiều như vậy, không đến mức khiến quần áo mình tả tơi như vậy.

Quản gia 3011 trả lời: "Phòng giao dịch bên trái chỉ những tôn khách có tài sản đạt tới 10.000 vàng mới có thể tiến vào. Còn phòng giao dịch bên phải bất kì ai cũng có thể vào."

Phòng giao dịch bên trái là phòng giao dịch lớn, phòng giao dịch bên phải là phòng nhỏ.

Quản Gia 3011 đoán được lo lắng của Lâm Dị, an ủi cậu: "Ngài có thể đi theo tôn khách vào phòng giao dịch bên trái. Đây là đặc quyền của tôn khách."

Tần Châu đắc đạo, Lâm Dị thăng thiên theo.

Tần Châu cho Lâm Dị một viên kẹo trái cây, Lâm Dị nhấm nháp trong miệng.

Viên kẹo trong miệng cậu vừa bắt đầu tan chảy thì bác sĩ đến điều trị vết thương cho cậu cũng đã đến.

Đãi ngộ của tôn khách chính là, Lâm Dị được điều trị miễn phí.

Mười phút sau, Quản Gia 3011 dẫn Tần Châu và Lâm Dị đến phòng giao dịch lớn, phòng này có rất nhiều chỗ ngồi, giống như một khán phòng, phía trước có một sân khấu lớn, ánh sáng sân khấu đầy đủ, tựa như sắp có một màn biểu diễn xuất sắc.

Quản Gia 3011 dẫn bọn họ đi đến cuối cùng, xin lỗi nói: "Hai vị sẽ tạm thời ngồi ở đây."

Lâm Dị đã hiểu, số tiền mà Tần Châu sở hữu đạt ngưỡng để hắn trở thành tôn khách, nhưng tôn khách cũng có phân chia cấp bậc.

Tần Châu là cấp thấp nhất nên không có tư cách ngồi ở hàng ghế đầu.

Quản Gia 3011 cung kính nói với Tần Châu: "Tôi ở bên ngoài chờ ngài kết thúc."

Sau khi Quản Gia 3011 rời đi, Tần Châu dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được hỏi: "Cầm ở đâu?"

Lâm Dị nói: "Giống anh ạ."

Lâm Dị suy nghĩ một lát, giải thích: "Đàn anh, sự việc rất cấp bách."

Trong giọng điệu của Tần Châu tràn đầy sợ hãi: "Tôi biết."

Không biết nơi này có hai người hay còn người khác nữa, rất nhiều chuyện không tiện trao đổi ở đây.

Nói xong hai câu này, cả hai đều im lặng, chỉ là Tần Châu vẫn luôn cầm tay cậu nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.

Buổi biểu diễn bắt đầu.

Đèn đại sảnh vụt tắt, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu.

Nhân viên công tác khiêng hàng chục chiếc rương phủ lụa đỏ đặt lên sân khấu, sau đó đèn sân khấu tắt đi, chỉ để lại một cụm đèn chiếu sáng người dẫn chương trình.

"Chào mừng tất cả các vị tôn khách đến với phòng giao dịch." Dẫn chương trình thành kính khom lưng chào mọi người trên khán đài, động tác khom lưng duy trì ba giây rồi đứng dậy: "Tôi tuyên bố, giao dịch đêm nay chính thức bắt đầu."

Nói xong, dẫn chương trình kéo một tấm vải đỏ xuống.

Vẻ mặt của Lâm Dị và Tần Châu trở nên ngưng trọng. Dưới tấm vải đỏ nào có phải cái rương gì, nó là một cái lồng giam.

Trong lồng giam là một người trần truồng, co ro trong góc, trên trán đầy là máu.

Chính là người người bị bắt rồi bị đánh bất tỉnh ở tầng sáu của Bất Dạ Thành, một trong số người tham gia lần này.

"Tay chân khỏe mạnh, trên trán có một vết thương nhỏ xíu, nô lệ cấp C." Dẫn chương trình nói: "Giá khởi điểm 2.000 vàng."

Có người giơ tay.

Có người thêm vào.

Giá thành giao là 3.500 vàng.

Dẫn chương trình lại vạch một tấm vải đỏ khác, lần này cũng là người tham gia.

"Tay chân khỏe mạnh, ngũ quan thanh tú, trên người không có sẹo, nô lệ cấp B." Dẫn chương trình nói: "Giá khởi điểm 3.000 vàng."

Có người giơ tay, có người nâng giá.

Giá thành giao là 6.800 vàng.

Dẫn chương trình vén tấm vải đỏ thứ ba, lần này lồng giam không phải người tham gia, Lâm Dị cảm thấy quen mắt, lúc cậu lần đầu tiên quan sát quầy cầm đồ số 8, là người cầm ngón tay.

"Mất tám ngón tay, trên người có nhiều vết sẹo, nô lệ cấp thấp." Dẫn chương trình nói: "Giá khởi điểm 200 vàng."

Có hơn chục cái lồng giam trên sân khấu, bao gồm người tham gia, cũng có những người khác, một số đã được mua, một số thì không.

Lâm Dị nhìn chằm chằm người trong lồng, vẻ mặt còn khó coi hơn Tần Châu.

Cậu đã hiểu vì sao phòng đơn không cho phép ở nhiều người, nhưng Quản Gia 3012 khi thấy tiền bối thì lại không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì vị tiền bối đó cũng giống với người được bán đấu giá lúc này, là nô lệ.

Nô lệ còn được coi là con người ư?

Nô lệ chỉ có thể được coi là phụ kiện, đương nhiên có thể ở chung phòng với chủ nhân của mình.

Quản Gia 3012 ngộ nhận tiền bối là nô lệ của Lâm Dị, cho nên mới hỏi Lâm Dị có cần bắt y trở lại không.

Mười mấy tên mặc đồng phục bắt người không có tiền không phải vì muốn đuổi họ ra khỏi Bất Dạ Thành, cũng không phải muốn giết họ, mà là đưa họ đến đây để bán đấu giá.

Thậm chí Lâm Dị có thể tưởng tượng, nô lệ được mua sẽ không có chút nhân quyền nào, tuỳ ý cho chủ nhân đánh chửi, kể cả chủ nhân có cao hứng giết chết bọn họ trong Bất Dạ Thành cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Mà Lâm Dị, có hai lần suýt nữa trở thành nô lệ.

Giao dịch kết thúc nhanh chóng.

Quản Gia 3011 thấy bọn họ đi ra, nhanh chóng bước tới.

Tần Châu không có đủ tiền để đấu giá được người nào trong số đó, nếu không số tiền của hắn sẽ giảm xuống dưới ngưỡng 10.000 vàng, mất đi tư cách đấu giá.

Dù sao cũng là sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên. Tần Châu muốn hỏi bọn họ sẽ đi đâu.

Quản Gia 3011 nói: "Những nô lệ được mua đương nhiên là rời theo chủ nhân của họ."

Lâm Dị hỏi: "Không được mua thì sao?"

Quản Gia 3011 bình tĩnh nói: "Đương nhiên là sẽ xử lý."

Hắn cười: "Bất Dạ Thành không cần phế vật vừa vô dụng lại vừa không có tiền."
Bình Luận (0)
Comment