Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 97

Cuối cùng Lâm Dị cũng đã biết vì sao khi ấy cậu lại thoát được "Thuấn Tức" rồi, bởi cậu đuổi theo "chính mình" chưa được bao lâu, ánh sáng trắng lại một lần nữa xuất hiện, chứng tỏ khoảng thời gian hồi tưởng này sắp kết thúc.

Lâm Dị mở mắt, thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, có lẽ không phải là do bị đánh thức, rèm cửa làm bằng chất liệu kém không thể che được ánh nắng gay gắt từ bên ngoài chiếu vào. Không biết có phải Tần Châu thức trắng cả đêm hay không, đêm qua trước khi cậu ngủ, có nhìn thấy Tần Châu đứng bên cửa sổ hút thuốc, bây giờ hắn vẫn đứng đó.

Những tia nắng mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu rọi vào trong, chiếu sáng một nửa gương mặt của Tần Châu, nhưng từ góc độ này, Lâm Dị chỉ có thể nhìn thấy nửa đường nét còn lại của Tần Châu ẩn trong bóng tối, có lẽ là do gương mặt hắn không thể hiện cảm xúc gì, cho nên nhìn ở góc độ này, Lâm Dị đột nhiên hiểu vì sao đại đa số mọi người đều sợ hắn rồi.

Trong tầm nhìn của cậu, góc nghiêng của Tần Châu là một đường cong rất sắc sảo, lộ ra vẻ nghiêm túc không ai có thể đụng vào.

Tự dưng Lâm Dị cảm thấy sợ hãi.

Câu nói "cẩn thận một chút" hay "có ba quy tắc tử vong rồi" của Tần Châu đều khiến đầu óc cậu nóng chết đi được, cậu đã tiết lộ cho Tần Châu một số kế hoạch tìm kiếm quái vật 4-4, lúc này Lâm Dị mới ngộ ra, Tần Châu là ai cơ chứ. Có lẽ hắn đã sớm ngửi thấy mùi bất ổn trong kế hoạch đầy mâu thuẫn của cậu rồi.

"Đàn anh."

Lâm Dị cẩn thận gọi một tiếng, Tần Châu quay đầu nhìn cậu: "Tỉnh rồi?"

Lâm Dị không hiểu ý nghĩa ẩn trong hai từ ngắn gọn này của Tần Châu, vì thế vẫn cẩn thận, giọng điệu thận trọng, ẩn ý hỏi: "Đàn anh, anh thức cả đêm ạ? Là... đang suy nghĩ gì đó sao?"

Cậu thực sự rất muốn biết có phải Tần Châu đã đoán được rồi hay không, quái vật 4-4 mà cậu nghi ngờ là chính cậu.

Tần Châu dụi điếu thuốc trên tay, vài tia lửa rơi vào trong gạt tàn, hóa thành tro bụi nhỏ: "Không phải muốn tôi canh chừng cho em sao?"

Câu này nhiều hơn câu trước được vài chữ nhưng Lâm Dị vẫn không hiểu ẩn ý trong đó là gì, cậu chỉ nghe thấy trong giọng nói của Tần Châu có chút khàn khàn. Ánh mắt cậu hướng về phía chiếc gạt tàn, chỉ sau một đêm mà trong gạt tàn đã có nhiều tàn thuốc như vậy rồi.

Nhìn dáng vẻ của hắn, xem ra Tần Châu không ngủ cả đêm thật, có khi đúng thật là đang suy nghĩ gì đó nên mới cần thuốc lá để giúp đầu óc tỉnh táo.

Lâm Dị sờ mũi, nói: "Ồ."

Tần Châu nhìn cậu bò dậy khỏi giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Lâm Dị đang chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh, hắn liền mở miệng gọi cậu: "Nhóc thiên tài."

"A?" Lâm Dị thò nửa đầu ra khỏi nhà vệ sinh: "Đàn anh, anh gọi em ạ?"

"Có phải em..." Tần Châu cảm thấy dường như Lâm Dị không muốn chia sẻ trải nghiệm tối qua với mình, nhưng thực sự có rất nhiều điều hắn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, chẳng hạn như vì sao Lâm Dị lại khống chế điểm thi để vào trường Đại học Kỹ Thuật phi Tự Nhiên. Trước đó, Tần Châu không tìm được bằng chứng nào cho thấy Lâm Dị có mục đích cả, cho nên hắn mới tự thuyết phục bản thân là do hắn quá nhạy cảm mà thôi, nhưng hiện tại...

Đôi môi Tần Châu mấp máy, cuối cùng vẫn đổi cách hỏi: "Tối qua nhìn thấy gì rồi?"

Lâm Dị rũ mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đàn anh, vệ sinh cá nhân xong em nói cho." Dừng một chút, cậu ngẩn đầu lên chạm phải ánh mắt Tần Châu: "Được không anh?"

Đối với việc đây là lần đầu tiên Lâm Dị không trực tiếp chia sẻ manh mối với hắn ngay, Tần Châu không khỏi cau mày, một lúc lâu sau mới nói: "Được."

Lâm Dị vội vàng vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, chắp hai tay vào rồi tạt nước lên mặt.

Trước đấy Lâm Dị cực kì rõ ràng, chắc chắn Tần Châu đã nghi ngờ cậu vào trường Đại học Kỹ Thuật phi Tự Nhiên là có mục đích, nhưng Tần Châu lại không hỏi nên coi như cậu không biết gì cả, mà cho dù Tần Châu có hỏi cậu, cậu vẫn có thể chém đông chém tây được, nhưng bây giờ không biết vì sao, nỗi sợ hãi trong lòng Lâm Dị đột nhiên tăng vọt, tâm trạng cậu hiện tại giống như việc một viên kim cương đã bị đánh cắp, rõ ràng cậu không phải người lấy trộm viên kim cương, nhưng lại cảm thấy vô cùng áy náy vì đã xuất hiện ở thời điểm nó bị trộm mất.

Giống như việc cậu khẳng định mình không phải quái vật 4-4, nhưng "nó" lại có quan hệ với quái vật 4-4, điều này làm cho Lâm Dị cảm thấy chột dạ.

Mặc dù đoạn thời gian hồi tưởng tối qua chưa thể chứng minh được "nó" còn trong cơ thể cậu hay không, nhưng ít nhất cậu có thể chắc chắn rằng trong Thế giới Quy tắc 4-4, "nó" đã phá vỡ quy luật xuất hiện vốn có trong quá khứ.

Điều này đủ để chứng minh dù "nó" không phải quái vật 4-4 thì nó cũng phải có liên quan đến nơi này.

Chỉ là, nói cho Tần Châu biết kiểu gì giờ?

Nếu tiếp tục nói dối, tất nhiên sẽ trì hoãn tiến độ tìm kiếm quái vật 4-4, nếu nói ra sự thật, Tần Châu sẽ coi cậu như một con quái vật.

Lâm Dị thực sự rất rối rắm.

Đang lúc nghĩ ngợi, Lâm Dị chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhà vệ sinh, cậu mở cửa ra.

Lâm Dị lùi lại một bước, căng thẳng nhìn chằm chằm Tần Châu xuất hiện phía sau cánh cửa: "Đàn anh?"

Tần Châu cầm ván cửa, nhìn thấy Lâm Dị vẫn ổn mới mở lời: "Hai mươi phút rồi."

Lâm Dị: "!"

Có lẽ Tần Châu đã đợi lâu lắm rồi, sợ Lâm Dị xảy ra chuyện nên mới vào xem tình hình của cậu.

Vì toàn bộ thời gian hồi tưởng là một kịch bản đã được dự đoán từ trước nên họ không có ý định đến toà soạn báo làm việc nữa, nghe gã chủ biên lải nhải chỉ làm bọn họ chậm trễ thời gian tìm kiếm tuyến chính mà thôi.

Lâm Dị cúi đầu: "Đàn anh, cái này nói ra hơi dài."

Giọng nói của Tần Châu vang lên trên đầu: "12 giờ trả phòng, cứ từ từ mà nói."

"..." Đầu tiên Lâm Dị kể lại cho Tần Châu chuyện cậu đã làm vào hôm qua, nói xong ánh mắt nhìn chằm chằm lông mày Tần Châu, quả nhiên thấy Tần Châu hơi nhíu mày.

Tần Châu nói: "Vậy người em gặp hôm đó là em của hiện tại?"

Lâm Dị gật đầu: "Vâng."

"Nhóc thiên tài." Tần Châu nhìn Lâm Dị, mím môi nặng nề hỏi: "Cho nên em nghi ngờ quái vật 4-4, là chính em?"

Lâm Dị gật đầu, giọng nói nhỏ lại có chút run rẩy: "Đúng vậy, đàn anh."

Tần Châu nhìn cậu, nên nói gì bây giờ...

Hắn cũng bị quái vật lựa chọn, nhưng hắn không hề nghi ngờ bản thân như Lâm Dị.

Ánh mắt Tần Châu dần dần trở nên phức tạp, với chỉ số IQ của Lâm Dị, khó có thể nói đây không phải cách quái vật 4-4 ở trong Lâm Dị làm vậy để chiếm được lòng tin.

Như lúc hắn bị quái vật 2-6 chiếm hữu, cũng nói thẳng rằng ký ức của mình bị cạy mở.

Nhưng điều này không cần thiết chút nào, Tần Châu chưa bao giờ nghi ngờ Lâm Dị là quái vật 4-4.

Lâm Dị trông không ngu xuẩn đến nỗi lại "lạy ông tôi ở bụi này" như vậy được.

Tần Châu nói: "Tiếp tục đi."

"Đàn anh, thực ra em có một bí mật." Lâm Dị khó khăn mở miệng, lúc nói chuyện cậu vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Tần Châu, hiện tại vẻ mặt Tần Châu vẫn bình thường, Lâm Dị nói: "Em đa nhân cách."

Lông mày sắc bén của Tần Châu nhíu lại: "Có ý gì?"

Lâm Dị nửa thật nửa ngờ nói: "Cơ thể em vẫn còn một nhân cách phụ nữa, thi thoảng nhân cách phụ này sẽ nhảy ra khỏi cơ thể em. Nhưng suy nghĩ tách biệt, em và nhân cách phụ này không chung một kí ức. Cho nên em nghĩ, có khả năng quái vật 4-4 đã chọn em, cụ thể hơn là chọn nhân cách phụ của em. Nhưng do hoàn cảnh đặc biệt, cho nên em có thể chắc chắn em không phải quái vật 4-4, nhưng em không chắc nhân cách phụ có phải quái vật 4-4 hay không, bởi vì cuốn sách tự dưng rơi xuống sàn ấy, rất có khả năng là do nhân cách phụ làm..."

Lâm Dị cũng không quên biện hộ: "...Đàn anh, em là em, nhân cách phụ là nhân cách phụ, bọn em khác nhau."

Tần Châu nhìn cậu, lặp lại lời cậu nói: "Em chắc chắn em không phải quái vật 4-4, nhưng không chắc nhân cách phụ..."

Tần Châu còn chưa nói xong, đột nhiên trên môi cảm thấy lành lạnh.

Môi Lâm Dị chạm vào môi hắn.

Tần Châu còn chưa kịp phản ứng, cảm giác lạnh lẽo ấy vừa chạm vào đã tách ra.

Vành tai Lâm Dị đỏ bừng, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Đàn anh, đây là em tự kiểm chứng."

________

Lí do chương này k để tên chương là để cho sau này tìm lại chương first kiss cho dễ. Đặt tên chương như bình thường thì khó mò lại, mà đặt tên chương kiểu kia thì lại spoil mất. Cho nên để mỗi tên chương như này là hợp lí nhất:))))
Bình Luận (0)
Comment