Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 98

Cho dù là phòng tiêu chuẩn giường đôi thì diện tích của cả căn phòng cũng không quá lớn.

Bởi vậy, rất nhanh cả căn phòng đã bị bao trùm bởi sự im lặng đột ngột ập đến.

Lâm Dị có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực, âm thanh lớn đến mức dường như chỉ một giây tiếp theo thôi, trái tim cậu sẽ nhảy ra khỏi cổ họng vậy, cậu mím môi, lặng lẽ hít sâu một hơi, đổi chủ đề: "Đàn anh, anh có thấy nóng không?"

Nói xong, Lâm Dị giả bộ đi tới mở cửa sổ, cho gió từ bên ngoài ùa vào.

Vừa mới bước được hai bước, Lâm Dị nghe thấy sau lưng truyền đến một câu hỏi: "Trước đây chưa từng hôn ai sao?"

Lâm Dị quay người lại: "A."

Nếu không thì sao có thể gọi đó là tự kiểm chứng được?

Tần Châu nhìn cậu hồi lâu mới nói: "Nhưng đây chỉ là lời nói đến từ một phía, sao tôi biết được em chưa từng hôn ai chứ?"

Lâm Dị: "..."

Tuy rằng hơi oan uổng nhưng nhất thời cậu không thể phản bác được. Quả thực là như vậy, dù sao cậu và Tần Châu quen biết nhau không lâu, cụ thể như thế nào toàn là do cậu nói bằng miệng.

"À... dạ." Lâm Dị không ngờ hành động anh dũng của mình lại không mang lại kết quả gì, cậu hơi cụp mắt, nghĩ cách khác để chứng minh mình không phải quái vật 4-4.

"Tôi có cách này." Lúc này Tần Châu chợt lên tiếng.

Lâm Dị giương mắt nhìn Tần Châu.

Cậu thực sự rất tin tưởng Tần Châu, ở các Thế giới Quy tắc trước đó, những biện pháp mà Tần Châu đưa ra vào thời khắc mấu chốt đều có tác dụng.

Cho nên bây giờ Lâm Dị dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Tần Châu, chờ đợi Tần Châu nói cho cậu biết cách tự kiểm chứng là gì.

Nhưng Tần Châu không hề lên tiếng, ngược lại càng ngày càng tới gần cậu, vào lúc Lâm Dị không đợi được nữa muốn mở mồm hỏi thì cảm giác được một bàn tay ấm áp đặt lên bả vai mình.

Ngay khi Lâm Dị vẫn chưa ý thức được điều này có liên quan gì đến việc tự kiểm chứng thì một bàn tay to lớn giữ sau đầu cậu, sau đó dùng một lực không thể nào giải thích nổi để đẩy đầu cậu về phía trước.

Sau đó môi cậu chạm lên môi Tần Châu.

Lâm Dị muốn thốt lên một câu "đờ mờ", lúc nãy cậu hôn Tần Châu là có chuẩn bị trước mà!

Còn bây giờ thì không!

Không hề!

Không hề có một chút tâm lý chuẩn bị gì cả!

Không có!

Thế nhưng Tần Châu không cho cậu cơ hội phá hỏng bầu không khí lúc này, hơi thở của cậu hoàn toàn bị Tần Châu khống chế rồi, Lâm Dị có thể cảm nhận rất rõ môi răng của hai người va chạm, điều này làm cậu có chút choáng váng.

Nhưng đầu óc càng choáng váng thì giác quan lại càng rõ ràng hơn, cậu có thể cảm nhận được nụ hôn nhẹ của một con chuồn chuồn lướt trên mặt nước, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đang dần tăng lên. Nụ hôn nhẹ theo đó được lên men, cuối cùng biến thành một nụ hôn sâu mãnh liệt.

Nơi bả vai, hơi ấm từ lòng bàn tay Tần Châu nhanh chóng xuyên qua lớp vải, khiến da thịt cậu trở nên nóng bừng. Cơ thể cậu giờ đây tựa như vật liệu dễ cháy, có thể bốc cháy ngay lập tức, kèm theo hơi thở nóng như thiêu đốt.

Đây là lĩnh vực Lâm Dị chưa trải qua bao giờ.

Cậu không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn gương mặt phía trước.

Cậu luôn nắm bắt thời gian cực kỳ chuẩn xác, nhưng có lẽ vì đầu óc và hô hấp đều bị rối loạn nên thời gian cũng loạn hết cả lên, không biết qua bao lâu, Tần Châu mới buông tha cho cậu.

Nhưng hắn cũng không lập tức kéo dài khoảng cách, Lâm Dị nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh khàn khàn: "Tự chứng thành công."

Lâm Dị ngơ ngác nhìn Tần Châu, cậu đần luôn rồi.

Sao lại thành công rồi?

Nụ hôn này sâu hơn nụ hôn trước một chút, thời gian dài hơn một chút, hai người gần nhau hơn một chút, còn lại cũng không khác biệt lắm, vì cớ gì mà nụ hôn này thì lại thành công.

Cậu ngơ ngác nhìn Tần Châu, trong tầm mắt cậu, lông mày và đôi mắt hắn đều nhướng lên, ngón tay cong lại vỗ nhẹ trán cậu, giải thích: "Tin rằng em chưa hôn ai bao giờ."

Tần Châu nói.

Lâm Dị cúi đầu điều chỉnh nhịp tim đang đập hỗn loạn của mình.

Một lúc sau, cậu mới dám ngẩng đầu lên, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Châu, ánh mắt chỉ có thể nhìn sang một vật nào đó sau lưng hắn, hỏi: "Đàn anh, sao... anh lại nói vậy?"

Khóe môi Tần Châu kiềm chế để không cong lên, càng không thể thừa nhận bản thân bí mật lôi chuyện cá nhân vào, vì thế dùng giọng điệu như đang xử lý công việc, nói: "Nếu hôn người khác rồi thì em đã không quên thở như vậy."

Lâm Dị: "... Ối."

Hóa ra là do quên thở giúp cậu tự chứng.

Tần Châu bổ sung: "Cũng sẽ không mở mắt lúc đang hôn."

Lâm Dị: "...Ồ."

Hành vi ngơ ngác nhưng giả vờ bình tĩnh của Lâm Dị cuối cùng cũng khiến Tần Châu không nhịn được mà nhếch khóe miệng, hắn lại cốc nhẹ vào trán Lâm Dị: "Cho nên tự chứng thành công rồi."

Lâm Dị đưa tay sờ trán: "Vậy... vậy thì tốt rồi."

Tần Châu đi đến bên cửa sổ, kéo rèm để nhiệt độ nóng bức trong phòng thoát ra ngoài.

Sau đó nói: "Vậy nhân cách phụ của em có vấn đề không?"

Lâm Dị đưa mắt nhìn về phía Tần Châu, nhìn thấy Tần Châu mỉm cười, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vẫn rất sợ Tần Châu xụ mặt, vậy thì trông nghiêm trọng quá, giờ thì tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa nghe cách nói chuyện của Tần Châu thì thấy hắn ít nhiều gì cũng tin chuyện "đa nhân cách" của cậu

Bây giờ Lâm Dị có thể yên tâm nói cho Tần Châu biết kết luận của mình.

"Đàn anh, em thấy có vấn đề." Lâm Dị nói: "Theo quan sát của em, nhân cách phụ sẽ xuất hiện vào thời điểm khi em cảm nhận được nguy hiểm, nhưng trong đoạn thời gian hồi tưởng đêm qua, nó lại không xuất hiện."

Tần Châu nghe xong, nụ cười ảm đạm dần, trầm ngâm nói: "Nó... đang bảo vệ em?"

"Không." Lâm Dị chưa bao giờ cho rằng "nó" đang bảo vệ cậu: "Chắc là bảo vệ cơ thể này thôi."

Dù sao nếu cậu xảy ra chuyện, "nó" sẽ không còn chốn dung thân nữa.

Lâm Dị liệt kê vài lần xuất hiện của "nó" cho Tần Châu nghe để phụ trợ cho sự kỳ lạ của việc lần này "nó" không xuất hiện.

Cậu ở bên cạnh nói một tràng dài, nhưng lại thấy sắc mặt Tần Châu càng ngày càng u ám, Lâm Dị cũng không dám nói thêm nữa, càng nhiều lời thì càng nhiều lỗ hổng, cậu sợ Tần Châu sẽ bắt được sơ hở trong lời nói của cậu.

"Đàn anh?" Thấy Tần Châu im lặng, Lâm Dị lo lắng gọi hắn.

"Ừm." Tần Châu nói: "Tôi đang nghe."

Lâm Dị: "A, vậy thì..."

Tần Châu đột nhiên nói: "Trước kia... quá khứ em không tốt sao?"

Hai người đồng thời mở miệng, Lâm Dị im lặng.

Đa nhân cách là một loại bệnh tâm thần, tâm lý, theo quan điểm của nhiều người, trừ khi có tiền sử di truyền, những người mắc phải bệnh tâm thần đều có liên quan đến quá khứ.

Tựa như viện trưởng Chu, chính những quá khứ về gia đình và những chuyện xảy ra trước đó đã khiến gã tâm thần phân liệt.

Bởi vậy Tần Châu cũng cho rằng quá khứ Lâm Dị trải qua không mấy tốt đẹp hoặc do bị đả kích nào đó.

Thật sự rất kỳ lạ nếu tính cách phân liệt mà lại không có nguyên nhân rõ ràng, Lâm Dị "ừm" một tiếng: "Đàn anh, cha mẹ em... họ... họ..."

Lâm Dị đã cố gắng hết sức, nhưng cậu vẫn không thể nói ra câu "bọn họ không còn nữa".

Xét về lí trí, Lâm Dị biết rất rõ cha mẹ cậu đã không còn nữa, chỉ là những con quái vật không ăn không uống, nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn không muốn thừa nhận sự thật này.

Cha mẹ cậu không mất, họ chỉ bị bệnh mà thôi, cho nên cậu đến trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên để tìm hiểu nguyên nhân sinh bệnh của cha mẹ.

Ánh mắt Tần Châu nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dị, trong lòng cảm thấy đau xót.

"Nhóc thiên tài." Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lâm Dị ngẩng đầu: "Ừm?"

"Lại đây." Tần Châu duỗi hai tay ra: "Đàn anh ôm em."
Bình Luận (0)
Comment