Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 1

Một nam diễn viên trẻ họ Z đã xuất hiện trong buổi họp báo ra mắt bộ phim mới để gửi lời xin lỗi đến công chúng, nhưng sau khi kết thúc họp báo thì lập tức đổ lỗi cho nhân viên.

Nữ diễn viên họ C vấp ngã trên thảm đỏ, xoay tròn 360 độ rồi ngã xuống một cách hoa lệ, khiến các nhiếp ảnh gia nước ngoài bị sốc trước thân thủ của người Hoa. Đúng là không gì may mắn bằng.

Trên các chuyên mục và blog giải trí, mỗi ngày các nghệ sĩ đều tranh giành sự chú ý, dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để xuất hiện liên tục, dưới tác động của những thông tin bùng nổ này, có một bài đăng dường như bị chìm nghỉm.

Giám đốc Công ty Văn hóa Giải trí Tố Mộng, Hoàng Hạc - kẻ có lòng dạ thâm độc đã lén lút bỏ trốn với em vợ.

Tuy nhiên, đối với nhân viên của công ty Văn hóa Giải trí Tố Mộng và Vưu Cầu Cầu, tin tức này lại là tiếng sét đánh giữa trời quang.

Hoàng Hạc là giám đốc điều hành của công ty Văn hóa Giải trí Tố Mộng, còn Vưu Cầu Cầu là nghệ sĩ hợp đồng của công ty.

Ông chủ bỏ trốn...

Vưu Cầu Cầu bị mất việc ngay trong ngày tốt nghiệp.

Bên trong công ty Văn hóa Giải trí Tố Mộng.

“Công ty phá sản, mấy người cho rằng mình không có trách nhiệm sao? Không hổ thẹn, không cảm thấy có lỗi à?!”

Giữa lúc căng thẳng, người đàn ông với thân hình nhỏ con, mặc chiếc áo hoa lòe loẹt ôm sát vòng eo, đứng ở đó mắng chửi, khiến nước bọt văng tung tóe.

Gã là quản lý trong công ty, tên là Peter, sau khi biết tin giám đốc của họ đã bỏ trốn, nhóm người lập tức vội vàng tụ tập ở đây. Gã là người kích động nhất, không đưa ra giải pháp nào mà chỉ chỉ trích từng người một.

Không có ai lên tiếng vì không muốn rước thêm phiền phức, Vưu Cầu Cầu thậm chí còn thu mình lại, lặng lẽ dịch ghế.

Cô sợ nước bọt văng vào người mình.

Nhưng dù vậy, cô vẫn bị gã phát hiện.

Ánh mắt sắc bén của Peter hướng về phía cô và dừng lại trên người cô.

“Cô, Vưu Cầu Cầu.” Pete chỉ vào cô gái đang trốn trong góc rồi cười lạnh: “Cô không cảm thấy hổ thẹn à?”

Mọi người quay đầu lại nhìn người phụ nữ bị Peter nhắc đến, trong mắt đều có sự đồng cảm, cảm thấy cô thật đáng thương. Peter luôn thích kiếm chuyện với Vưu Cầu Cầu.

Nhưng Vưu Cầu Cầu khó mà không bị phát hiện, vì dù có trốn vào một góc thì cô vẫn tỏa sáng và tỏa ra khí chất riêng biệt.

Cô gái này cực kỳ xinh đẹp, ngay cả khi đặt cô trong dàn mỹ nhân của giới giải trí thì với giá trị nhan sắc này cô vẫn rất nổi bật.

Cô mặc một chiếc váy kết cánh màu vàng pastel dài đến đầu gối, mái tóc đen dài được tạo kiểu thành tóc xoăn lơi vừa dày vừa mượt, khiến các cô gái hói đầu ghen tị đến rơi nước mắt. Khuôn mặt của cô chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, làn da trắng như sứ, đôi má ửng hồng xinh đẹp, chiếc mũi thon nhỏ và đôi mắt to tròn. Lẽ ra, những đặc điểm này sẽ khiến cô trông ngây thơ và trong sáng, nhưng vì khóe mắt hơi hướng lên trên, nên có phần nào đó khiến cô trông quyến rũ hơn.

Nói chung, cô vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ, cực kỳ uyển chuyển, có thể được xem là một đại mỹ nhân, nếu ekip có dã tâm lớn hơn chút, muốn tạo ra hình tượng một cô nàng xinh đẹp giàu có với độ hot cao thì cũng không phải là không thể.

Bỗng dưng bị nhắc đến, đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên. Vưu Cầu Cầu liếc nhìn Peter rồi nhìn những người xung quanh, từ phản ứng của mọi người, cô xác nhận đúng là gã đã gọi cô.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, cho nên dù Vưu Cầu Cầu không muốn nói chuyện thì vẫn phải biểu đạt gì đó.

Vì vậy, cô hắng giọng, nghĩ lại lúc Peter hỏi có thấy hổ thẹn khi công ty phá sản hay không, cô suy nghĩ một chút rồi mới nói:

“Cũng tạm.”

Thật ra Vưu Cầu Cầu cảm thấy câu hỏi của Peter không hợp lý, vì chuyện ông chủ bỏ trốn cùng em vợ thì có liên quan gì đến những nghệ sĩ như bọn họ.

Cô cũng không phải cô em vợ đó mà.

Nhưng rõ ràng Vưu Cầu Cầu đã đưa ra một câu trả lời tương đối ổn thỏa rồi, thế mà vẫn không làm Peter hài lòng.

Gã rất tức giận, giống như một quả bóng bay sắp phát nổ, vừa mở miệng là mắng:

“Cô xem lại mình đi, công ty đã nâng đỡ cô bao nhiêu năm nay, cô thì sao? Đã làm được gì cho công ty, đã đem lại lợi nhuận gì cho công ty?”

“Uổng phí gương mặt xinh đẹp này, đúng là đồ bỏ đi. Tôi chưa từng thấy nghệ sĩ nào mà mãi không tìm được chỗ đứng như cô!”

Vừa vô dụng lại vô tích sự, lời mắng mỏ của Peter quá khó nghe rồi! Những người còn lại trong công ty cũng không thể nghe tiếp được nữa, họ đều cảm thấy Peter hơi quá đáng, từng người lần lượt lên tiếng giảng hòa.

Giữa Peter và Vưu Cầu Cầu bị ngăn cách bởi vài người, gã bị chặn lại, gạt đi những bàn tay chạm vào quần áo của mình. Gã nhìn Vưu Cầu Cầu qua khe hở giữa mọi người, khoanh tay lại, đứng đối diện cô và nói:

“Vưu Cầu Cầu, dù sao tôi cũng sắp làm đại diện cho Mặc Lan của Giải trí Cực Lạc rồi, cô cứ sống những ngày tháng không có lí tưởng như vậy đi. Nếu cô có thể nhận được một vai diễn và tham gia một chương trình, tôi sẽ livestream ăn cớt!”

Sau khi nghe xong những lời này, đôi lông mày xinh đẹp của Vưu Cầu Cầu khẽ nhíu lại.

Peter cho rằng cuối cùng đối phương cũng sốt ruột, còn chưa kịp nở nụ cười đắc ý thì Vưu Cầu Cầu đã ghét bỏ “Hừ!” một tiếng.

Cô nhìn gã, nghiêm túc nói: “Sao anh lại ghê tởm quá vậy?”

Còn muốn phát sóng trực tiếp ăn cớt nữa chứ.

Peter bực tức mắng một tiếng rồi rời đi, bầu không khí trong phòng dịu xuống đôi chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ có một chút, suy cho cùng, ông chủ của họ đã bỏ trốn và họ đang thực sự phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.

“Cầu Cầu.”

Khuỷu tay của Vưu Cầu Cầu bị chọc một cái.

Cô nhìn sang phía vừa phát ra tiếng, đập vào mắt cô là một người có khuôn mặt vuông hơi đen. Người đàn ông này không được coi là khôi ngô, thậm chí còn trông khá ngốc nghếch, nhưng anh ấy rất đáng tin cậy. Anh ấy và Vưu Cầu Cầu có mối quan hệ cũng không tệ lắm.

Vưu Cầu Cầu: “Anh Lý, sao vậy?”

Anh Lý kéo ghế về phía Vưu Cầu Cầu, xoa xoa tay: “Em nói xem ông chủ công ty chúng ta bỏ trốn rồi, em tính làm gì tiếp theo?”

“Anh vẫn còn một kỹ thuật gia truyền đó là biết diễn xiếc khỉ. Cùng lắm thì anh tiếp tục đem khỉ đi khắp nơi kiếm sống, hay là… em cũng đi diễn xiếc khỉ đi. Nhưng da em mỏng như vậy, nếu đi sẽ rất dễ bị rám nắng.”

Anh Lý thực sự lo lắng cho tình hình của Vưu Cầu Cầu, thậm chí còn nảy ra ý tưởng đưa Vưu Cầu Cầu gia nhập bộ môn gia truyền nhà mình.

Vưu Cầu Cầu biết anh Lý đang nghĩ cho mình, nhưng cô vẫn lắc đầu như trống bỏi.

Xin lỗi, làm phiền rồi! Cô không nghĩ mình có tài năng đó.

Thật ra, không phải Vưu Cầu Cầu chưa từng nghĩ đến việc diễn xiếc khỉ, nhưng có một ngày nọ, con khỉ của anh Lý bất ngờ nhảy lên đầu cô. Vưu Cầu Cầu đã dứt khoát gạch bỏ công việc diễn xiếc khỉ này ra khỏi danh sách công việc của cô.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy cô sẽ thất nghiệp từ sau khi tốt nghiệp, và cốt truyện đại thần này đang ép cô phải thay đổi nghề nghiệp, mặc dù đại thần lười để ý đến một người qua đường Giáp như cô.

Rốt cuộc thì, tên của cô cũng không hề xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết này.

Đúng vậy, Vưu Cầu Cầu đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.

Thực ra cô cũng được coi là một nhân vật vốn có trong tiểu thuyết, có bố mẹ yêu thương, gia đình viên mãn hạnh phúc, thuận lợi đỗ vào một học viện diễn xuất. Cô thực sự nhận ra mình đang sống trong tiểu thuyết khi còn là sinh viên năm hai, cô đã có một giấc mơ. Cô mơ thấy thế giới cô đang sống thực ra là một cuốn tiểu thuyết.

Đó là một cuốn tiểu thuyết rất điển hình về nữ chính trong giới giải trí, nữ chính gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Cô ấy tìm đường đi trong làng giải trí đủ mọi loại mắng nhiếc chửi rủa tranh đấu lẫn nhau, vạch ra một con đường đẫm máu.

Giấc mơ khiến Vưu Cầu Cầu sảng khoái, sảng khoái đến mức thức dậy đều cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lúc đó cô cũng không coi trọng chuyện này, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ. Cô loáng thoáng nhớ đến nữ chính trong giấc mơ của bản thân và liên hệ với những diễn viên nổi tiếng từng hợp tác ở ngoài đời thực, cảm thấy mình còn biết liên hệ thực tế.

Sau đó, cô nhìn thấy nữ chính trên tivi.

Sau đó, nữ chính cơ bản trở nên nổi tiếng như trong giấc mơ.

Vưu Cầu Cầu có thể khẳng định mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết. Chẳng qua người khác không là nữ chính thì là nữ phụ, hoặc là một pháo hôi, nhưng cô thì đến cả cái tên cũng không được ghi trong tiểu thuyết này.

Peter nói cô là bùn nhão không thể trát tường (*), thật ra cũng không đúng, bởi vì không phải cô chưa từng tranh đấu, mà là kịch bản quá mạnh. Cho dù Vưu Cầu Cầu có cố gắng tranh giành thì cũng không thu hoạch được gì, nếu mà rơi trúng người cô thì tám chín phần mười cũng sẽ bị cắt đứt một cách thần kỳ.

(*) Ý nói đồ vô dụng.

Vì vậy, cô có cố gắng hay không cũng chẳng có khác biệt gì.

Theo lời của Peter thì Mặc Lan là minh tinh hạng E. Vưu Cầu Cầu không nhớ rõ Mặc Lan có trở thành một ngôi sao lớn trong tương lai hay không, nhưng cô ấy quả thực giỏi hơn cô rất nhiều.

Vưu Cầu Cầu: “...”

Nếu người khác biết mình chỉ là người qua đường trong tiểu thuyết thì có lẽ họ sẽ tự kỷ mất. Vưu Cầu Cầu khá vô tư, tự kỷ cũng chẳng có tác dụng gì, cô chỉ cảm thấy rất tiếc cho năm hiểm một kim (*) của công ty, mỗi tháng không có gì làm thì vẫn có mức lương cơ bản là 3.000 nhân dân tệ. Số tiền này cô đã được lĩnh mấy năm rồi.

(*) Định nghĩa “Năm hiểm và một kim”, “Năm hiểm” đề cập đến 5 loại bảo hiểm, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích liên quan đến công việc và bảo hiểm thai sản; “một kim” đề cập đến quỹ dự phòng nhà ở. Trong đó, bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp là phí bảo hiểm do doanh nghiệp và cá nhân cùng đóng, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản do doanh nghiệp hoàn toàn chịu. Cá nhân không cần phải trả tiền.

Bây giờ tất cả đều không còn rồi.

“Anh Lý, em ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát.”

Vưu Cầu Cầu thoát khỏi dòng suy nghĩ, chỉ về phía cửa.

Anh Lý dùng ánh mắt đồng tình nói: “Đi đi.” Nhìn đi, đứa trẻ này đã phải chịu đựng biết bao nhiêu, để em nó ra ngoài hít chút không khí trong lành, đừng nghĩ không thông.

Mặc dù anh Lý cảm thấy tâm lý của Vưu Cầu Cầu đã vô cùng ổn định trong rất nhiều năm này, không giống sẽ luẩn quẩn trong lòng.

Vưu Cầu Cầu đứng ở hành lang, rất yên tĩnh, xung quanh không có ai. Vưu Cầu Cầu tạm thời chưa nghĩ ra sau khi mất việc phải làm sao mới tìm được một công việc khác. Rất có thể, cô sẽ đến một công ty giải trí khác để thử vận may, không biết có người đứng đầu nào thu nhận cô hay không.

Cùng lắm thì...

Cuối cùng, Vưu Cầu Cầu lấy ra một nắm hạt dưa và bắt đầu cắn.

Khiến nơi hành lang yên tĩnh vang vọng tiếng cắn hạt dưa.

Anh Lý nói đúng một điều, tâm lý của Vưu Cầu Cầu rất ổn định.

Vưu Cầu Cầu cắn hạt dưa một lúc, lại nghe thấy có tiếng giày da giẫm lên sàn gạch. Có người đang tới, cô không quá tò mò nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn.

Người đàn ông đi ngược ánh sáng, dáng người anh rất cao, phỏng chừng phải cao hơn 1m9. Đợi khi anh tiến đến gần, Vưu Cầu Cầu mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.

Anh rất tuấn tú, trên chiếc mũi cao đeo kính gọng vàng, mặc vest, đi giày da, nhìn giống một nhân viên cấp cao của tập đoàn nào đó.

Vưu Cầu Cầu: Ồ, không quen biết.

Tiếp tục cúi đầu cắt hạt dưa.

Sau đó, người đàn ông dừng lại trước mặt cô, bóng dáng của anh lờ mờ xuất hiện trước mắt cô.

Vưu Cầu Cầu: ???

Cô tự hỏi có phải mình đang cản đường anh hay không? Mặc dù Vưu Cầu Cầu cảm thấy hành lang trước mặt khá rộng, hai người đi bộ ở đó cũng không có vấn đề gì.

Nhưng cô vẫn bước qua hai bước, người đàn ông cũng bước hai bước theo cô. Vưu Cầu Cầu bước hai bước về phía bên kia, anh lại tiếp tục bước hai bước giống cô.

Bước kiểu gì thì hai người vẫn luôn đối xứng với nhau.

Vưu Cầu Cầu: “…” Có chuyện gì vậy người anh em?

Cuối cùng Vưu Cầu Cầu bước sát vào mép tường, lưng dựa vào tường, nhường chỗ cho người đàn ông, tạo ra một tư thế mời đi. Làm đến mức này rồi chắc sẽ không xảy ra tình huống giống lúc nãy nữa nhỉ?

Người đàn ông không rời đi mà nhìn cô rồi hỏi:

“Cô là Vưu Cầu Cầu?”

Là một câu hỏi, nhưng giọng điệu khẳng định.

Vưu Cầu Cầu còn đang định đưa hạt dưa lên miệng cắn, nhưng khi nghe thấy đối phương gọi chính xác tên cô thì cô do dự đưa hạt dưa xuống, đồng thời giấu bàn tay đang nắm hạt dưa ra phía sau.

“Anh là… Người hâm mộ?”

Cô bối rối nhìn người đàn ông ưu tú trước mặt này, thầm vui mừng, cố gắng bắt được tín hiệu nào đó trong ánh mắt của anh.

Không ngờ vậy mà cô lại có người hâm mộ, sớm biết vậy đã không cắn hạt dưa rồi. Cắn hạt dưa quả thật có chút mất hình tượng, không biết có làm fans vỡ mộng về cô hay không.

Fans có vỡ mộng hay không thì cô không biết, nhưng giấc mộng của Vưu Cầu Cầu thì tan tành thật rồi.

Thịnh Thời Quân lạnh mặt nhìn cô: “Không, tôi là cấp trên của cô.”

Vưu Cầu Cầu: “Ồ.” Quả nhiên không phải fans, cô chỉ đang suy nghĩ vớ vẩn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment