Trong văn phòng giám đốc.
Thịnh Thời Quân ngồi sau chiếc bàn gỗ nguyên khối, hai tay thon dài khoanh lại, đôi mắt đen thẫm sau tròng kính, vừa nói vừa quan sát cô gái ngồi đối diện.
“Tôi biết, nếu cô đã học diễn xuất, xuất thân chính quy, thì chắc chắn luôn hy vọng có được một chỗ đứng trong ngành.”
Không, không muốn.
“Điều kiện của cô khá tốt, có tiềm lực nổi tiếng...”
Thật xin lỗi, anh đề cao tôi quá rồi, không hot nổi.
Vưu Cầu Cầu đã biết trước cốt truyện. Cô không có tất cả những gì mà sếp mới nói, cô chỉ là một người qua đường Giáp không có lý tưởng, không có tiểu sử.
Mười phút trước, Vưu Cầu Cầu bị một người đàn ông ưu tú đeo kính gọng vàng tự xưng là sếp của cô lôi vào phòng từ hành lang, yêu cầu hẹn gặp một mình cô ở văn phòng.
Trong khoảng thời gian này, Vưu Cầu Cầu đã thể hiện đầy đủ thái độ cần có khi đối mặt với cấp trên mà cô tích lũy được từ lúc đi học cho đến khi bước vào xã hội.
Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng.
Trả lời cực kỳ nhanh chóng, cũng cực kỳ có lệ.
Nếu Thịnh Thời Quân còn không nhìn ra được điều này thì anh cũng quá thất bại rồi.
Thật ra Vưu Cầu Cầu cũng không muốn trả lời cho có lệ như vậy, nhưng ai bảo vừa nãy cô đi hỏi rõ sếp mới, ở đây không có lương cơ bản cơ chứ.
Có lương cơ bản thì là sếp Thịnh, không có lương cơ bản thì là tiểu Thịnh! Đây là hiện thực, đây là xã hội, xã hội không cần nước mắt!
Khi sếp Thịnh trở thành “Tiểu Thịnh”, Vưu Cầu Cầu cũng thoải mái hơn. Cô không muốn nghe những cuộc nói chuyện dài dòng đó, cũng không nhịn được nữa. Cô thử nói: “Ông chủ, mạo muội hỏi một câu, trước kia có phải anh từng kinh doanh đa cấp trên Wechat à?”
Nếu không thì tại sao anh cứ vẽ bánh lớn (*) cho tôi thế?
(*) ý chỉ dụ dỗ, cố ý vẽ ra tương lai tươi sáng nhằm mục đích dụ cá lọt lưới.
Thịnh Thời Quân lạnh lùng liếc nhìn cô, cũng không nói mấy lời loanh quanh lòng vòng đó nữa.
Anh gần như đã biết tại sao đối phương có điều kiện bẩm sinh tốt như vậy, ký hợp đồng nhiều năm như vậy lại không có tên tuổi trong giới.
Ngoại trừ ông chủ cũ vô dụng, điều quan trọng nhất là nghệ sĩ này không có tham vọng.
“Muốn kiếm tiền không?”
Chỉ một câu nói, mối quan hệ bấp bênh giữa ông chủ và nghệ sĩ đã được xoa dịu trở lại.
Thịnh Thời Quân dùng mắt thường cũng có thể thấy Vưu Cầu Cầu vốn đang thoải mái ngồi trên ghế, tuy không thể nói là ngồi, nhưng nhìn chung dáng ngồi của cô vốn là thoải mái tùy ý, đột nhiên lại thẳng lưng, tinh thần cũng được nâng lên.
Đôi mắt của Vưu Cầu Cầu sáng rực.
Sếp Thịnh có cao kiến gì sao?
Thịnh Thời Quân dùng một tay đẩy gọng kính trên sống mũi, lấy ra hai bản kế hoạch công việc đã chuẩn bị từ lâu đưa cho Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu cầm lên nhìn xuống, phát hiện một cái là gameshow, một cái là kịch bản, lại nản lòng thở dài.
Không phải là cô chưa từng tiếp xúc những nguồn tài nguyên này mà là cô phải ghi hình thành công hoặc được chọn vào mấy vai này, mới có thể nhận được tiền.
Lại bị dụ dỗ rồi.
Giọng của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Gameshow đó chỉ cần tham gia đã có 5.000 tệ, nửa ngày là quay xong rồi.”
“Đi không?”
Vưu Cầu Cầu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi đi!”
Nói xong, Vưu Cầu Cầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của sếp mới, cô giải thích: “Tôi không có ý mắng anh.” (*)
(*) 我去: nghĩa đen là “tôi đi”, trong tiếng Trung nó là từ lóng mang nghĩa chửi tục.
Chỉ tham gia một gameshow đã có thể kiếm được 5.000 tệ, cô cảm thấy cô làm được.
…
Điều khiến Vưu Cầu Cầu khá yên tâm là ông chủ mới không so đo nhỏ nhen và không hề để bụng chuyện này.
“Cô có Weibo không?”
Nếu Thịnh Thời Quân đã tiếp quản công ty này thì cũng định tạo chút thành tựu gì đó. Tuy là trong công ty này người nào cũng có, ngoại trừ mấy người không có chí tiến thủ, còn có mấy trò bẩn thỉu... Trước khi thả Vưu Cầu Cầu đi, anh vẫn vô thức hỏi một câu.
Sau khi Thịnh Thời Quân nhận được câu trả lời khẳng định thì không lăn tăn quá nhiều, việc nghệ sĩ có Weibo là thao tác cơ bản.
Vậy mà, khi anh lấy điện thoại di động ra, lại không tìm thấy Vưu Cầu Cầu, phải chăng cô đổi tên rồi không?
“Tại sao tôi không tìm thấy cô?”
Lúc Thịnh Thời Quân lần *****ên nhìn thấy cái tên Vưu Cầu Cầu còn cảm thấy cái tên này cứ qua loa kì cục.
Vưu Cầu Cầu: “Ngài muốn theo dõi tôi sao?”
Vưu Cầu Cầu nói xong thì tỏ ra thấp thỏm, Thịnh Thời Quân biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Quả nhiên, sau khi Thịnh Thời Quân hỏi lại tên tài khoản của Vưu Cầu Cầu, nhận được ID weibo là [Hôm nay Cầu Cầu một đêm phất lên chưa?]
“... Đổi đi.”
Vưu Cầu Cầu thực sự rất hài lòng với ID này, nó chứa đựng mong muốn đơn giản nhất của cô. Những người khác muốn sử dụng ID này phải thêm số và chữ cái vào sau nó.
Tuy nhiên, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ít nhất cô cũng phải lấy được 5.000 tệ mà cô sắp lấy được kia trước khi rời đi. Vì vậy Vưu Cầu Cầu buộc phải chấn chỉnh đổi tên thành Vưu Cầu Cầu.
Sau khi đổi tên, Vưu Cầu Cầu liên tục nghe thấy thông báo nhắc nhở lượng fans tăng, cô không cần nghĩ mà lập tức cho rằng sếp mới đã mua fans cho cô.
“Ngài mua fans cho tôi rồi à sếp Thịnh?”
Người đàn ông thậm chí còn không ngẩng đầu lên, trong cổ họng lẩm bẩm một tiếng “ừm” không rõ ràng rồi chỉ về phía cửa cho Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu lý giải điều này có nghĩa là không còn chuyện gì nữa, cô có thể đi.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu nuốt xuống câu đang định nói không cần mua fans, tiền mua fans có thể cho cô, để cô tự đăng ký Weibo theo dõi chính mình.
Sau khi Vưu Cầu Cầu bước ra khỏi văn phòng, Thịnh Thời Quân liếc nhìn số lượng người hâm mộ trên giao diện Weibo của cô ngày càng tăng, đã vượt quá 10.000 rồi, mới cảm thấy hơi thuận mắt.
Một nữ nghệ sĩ, người hâm mộ trên Weibo không tới 100.
Xem có giống người nổi tiếng không?
…
Buổi trưa, thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời vẫn chưa tới thời gian có hại nhất, chiếu vào người một cách ấm áp, khiến người ta cảm thấy muốn làm biếng.
Một số nhân viên của tổ chương trình “Mạnh dạn xông lên” đang chỉnh sửa, lắp đặt máy móc, trong khi những người khác đã bắt đầu ăn cơm hộp, nghỉ ngơi một lát, buổi chiều bắt đầu ghi hình.
Khắp trường quay đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.
“Thầy Lưu, đồ ăn trong tổ chương trình của chúng ta luôn ngon vậy sao?”
Giữa đôi đũa kẹp một miếng cà ri bò, đặt giữa đôi môi đỏ mọng, cô gái nheo mắt mãn nguyện, hàng mi dài run rẩy, bày tỏ cảm nghĩ với thợ quay phim bên cạnh.
Người quay phim họ Lưu, 56 tuổi, tính tình tốt, lúc nào cũng vui vẻ.
Ông rất có thiện cảm với cô gái bên cạnh mình, dù cho tuổi tác của cô có thể làm con gái ông. Hơn nữa cô bé này lại ngoan ngoãn, đáng yêu còn xinh đẹp nên tất nhiên ông sẵn sàng trò chuyện với cô một lúc.
“Đúng vậy, vẫn luôn ngon như thế... Cô không cần gọi tôi là thầy Lưu, tôi chỉ là một thợ quay phim mà thôi, sao có thể gọi là thầy được? Cứ gọi tôi là chú Lưu.”
Cô đổi cách gọi theo lời thợ quay phim Lưu: “Chú Lưu, nhân viên của tổ chương trình có năm hiểm một kim không?”
Được biết, chương trình “Mạnh dạn xông lên” cung cấp ba bữa ăn mỗi ngày, liệu còn có chế độ năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở?
Thợ quay phim Lưu nói: “Tất nhiên là phải có rồi”.
“Tiểu Vưu, cháu vừa tốt nghiệp phải không? Hãy làm việc chăm chỉ. Đội ngũ chương trình của chúng ta vẫn rất nhân văn, lợi ích không bằng các chương trình hàng đầu của các kênh quyền lực, nhưng đối với các kênh địa phương thì rất tốt.”
Chú Lưu coi Vưu Cầu Cầu như một thực tập sinh trong nhóm chương trình mà chỉ bảo.
Người ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, cùng nhóm nhân viên ăn trưa và thảo luận về vấn đề năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở không ai khác chính là Vưu Cầu Cầu. Hôm nay cô đến tham gia chương trình và đến sớm một chút, vừa đúng giờ ăn trưa. Nhân viên phụ trách không biết rõ tình hình coi cô như thực tập sinh và còn phát cho cô cơm hộp của nhân viên.
Vưu Cầu Cầu cầm lấy hộp cơm trưa của mình, ngồi giữa các nhân viên mà không hề có cảm giác ngại ngùng nào, khi nghe đến năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, cô lập tức ngưỡng mộ họ.
Sự ghen tị này tiếp tục diễn ra và càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi nghe hai nữ nhân viên phía trước thảo luận.
…
“Đạo diễn của chúng ta cũng thật là, nói là để nâng cao chất lượng chương trình, vậy mà ông ấy lại ký hợp đồng với công ty giải trí trả cho nghệ sĩ 5.000 tệ để tham gia chương trình. Bạn nghĩ nghệ sĩ nghiêm túc nào sẽ vì 5.000 tệ mà tham gia chương trình này?”
“Mạnh dạn xông lên” là một chương trình cạnh tranh của đài truyền hình địa phương, xây dựng là một chương trình gần gũi với khán giả, hoạt động khỏe mạnh toàn dân, người bình thường cũng có thể đăng ký tham gia. Thời gian lâu như vậy vì thu hút được nhiều sự chú ý, nhiều điểm hài hước nên rating khá tốt.
Chính vì rating tốt mà đạo diễn trở nên tham vọng, nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu tìm được một vài nghệ sĩ xuất sắc tham gia.
Cũng không cần ai nổi tiếng hơn, chỉ cần họ trông đẹp mắt, đứng đó làm vui mắt vui tai cũng được.
Tuy nhiên, các nhân viên cảm thấy đạo diễn có chút mơ mộng hão huyền. Chất lượng chương trình của họ vẫn còn quá thấp, ngoài kia đều là nghệ sĩ ký hợp đồng, chắc chắn sẽ có tài nguyên tốt và nỗ lực cải thiện bản thân, liệu họ có đến tham gia những chương trình như vậy không?
Tất nhiên, ngày nay hầu hết mọi người đều có ước mơ trở thành ngôi sao, có những người không có mối quan hệ, không có chỗ dựa nhưng cũng có những người đến gameshow này với tham vọng muốn tăng độ nhận diện. Song cùng lắm họ chỉ là những người nổi tiếng trên mạng, tắt filter làm đẹp thì cũng không đẹp lắm.
Nói tóm lại, hai nữ nhân viên đã đi đến kết luận rằng sẽ không có nghệ sĩ nào đến tham gia chương trình như của họ với giá 5.000 tệ cả.
Tham gia gameshow với giá 5.000 tệ, nghệ sĩ Vưu Cầu Cầu ngồi phía sau họ: “...”
Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, thì ra số tiền này không phải do ông chủ đưa mà là do tổ chương trình đưa ra. Ban đầu cô còn tưởng rằng đó là sự khuyến khích của ông chủ mới.
Quả nhiên, những người có thể trở thành ông chủ đều là Chu Bái Bì (*).
(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm ‘Nửa đêm gà gáy’ của Trung Quốc.
Vưu Cầu Cầu thực sự đang bắt đầu xem xét tính khả thi của việc chuyển sang làm nhân viên cho “Mạnh dạn xông lên”.
“Các bộ phận chuẩn bị, chúng ta sẽ bắt đầu quay vào lúc 1h30 chiều.”
Một nhân viên hét to. Anh ta đi đến chỗ Vưu Cầu Cầu và nhóm của anh ta, nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó:
“Khoan, sao còn có một vị khách nữa chưa đến? Không biết đi đâu rồi, cũng không có ai gọi cho cô ấy à?”
Vưu Cầu Cầu đóng hộp cơm đã ăn xong lại ném vào thùng rác bên chân, sau khi xác định khóe miệng không có gì dính vào, mới đứng dậy nói: “Tôi ở đây.”
Cô cho rằng khách mời mà anh chàng kia nói hình như là mình. Hiện tại cô còn chưa cân nhắc xong có nên nhảy vào tổ chương trình làm nhân viên hay không, cô sẽ hoàn thành việc quay hình và trở thành khách mời trước.
Nhân viên công tác: ???
Anh chàng nhìn Vưu Cầu Cầu đứng ra từ giữa đám đông với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng vẻ ngoài của cô ấy quả thực rất bắt mắt, nếu không chú ý đến giới giải trí, nói cô ấy là một diễn viên nữ đang nổi tuyệt đối cũng sẽ có người tin.
Nhưng mà sao cô ấy lại có thể ngồi giữa các nhân viên một cách tự nhiên như vậy.
“Nhanh lên, chúng ta còn phải thay quần áo.”
Giọng nói của anh chàng không quá nặng nề. Thứ nhất là do anh chàng đã tìm được người, nếu người đã tới đủ thì thời gian cũng dư dả, thứ hai là do khuôn mặt của cô.
Vưu Cầu Cầu đáp lại một tiếng, tạm biệt thợ quay phim, sau đó đi theo nhân viên đi hai bước, sau đó quay người nhìn nữ nhân viên ngồi trước cô lúc nãy.
Khi các nhân viên nữ biết được trong số họ có “kẻ phản bội”, kẻ đó lại là một trong số khách mời mà họ không hề hay biết, họ lập tức bối rối.
Mà hiện tại nữ khách mời này lại nhìn về phía họ.
Nữ nhân viên nín thở, cô ta rất lo lắng.
Sau đó cô ta nghe thấy thiếu nữ xinh đẹp ***** môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “Xíu nữa đến chỗ cô nhận 5.000 tệ đúng không?”
Nhân viên nữ: “Hả?”
Vưu Cầu Cầu cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng trước.
…
Vưu Cầu Cầu thay bộ quần áo do tổ chương trình sắp xếp.
Một bộ đồ thể thao màu hồng, mới 80%, chắc là đồ tái chế nhưng may thay nó sạch sẽ và vẫn còn mùi nước giặt.
Trong tổ chương trình không có chuyên gia trang điểm, những người muốn trang điểm đều phải tự mình làm. Vưu Cầu Cầu không quan tâm, thậm chí thay đồ xong, trước khi bắt đầu ghi hình, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nên lấy điện thoại ra lướt.
Weibo đã có 100.000 người theo dõi... Toàn là fans giả.
Sau khi đổi nghệ danh, Vưu Cầu Cầu cũng không đăng bài. Cô cảm thấy ít nhiều gì thì hôm nay cũng đang tham gia một gameshow, tuy khả năng cao là sẽ bị cắt nhiều cảnh nhưng trang phục của cô cũng khá đẹp, cô nên quảng cáo cho bản thân một chút.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu tự chụp một tấm và đăng lên.
Khi Vưu Cầu Cầu đăng bức ảnh lên, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh hơn. Cô tự hỏi liệu có một hoặc hai người online trong số 100.000 fan giả không?
Mười phút trôi qua…
Không một bình luận, không một lượt thích.
Khi Vưu Cầu Cầu từ bỏ việc trông đợi, hai bình luận liên tục được hiển thị.
Vưu Cầu Cầu nhấp vào.
Đều là bình luận tiếp thị.
Vưu Cầu Cầu: Hahaha.
Cô đang chọc ổ gà (*) à?
(*) ý chỉ bị xui xẻo, gặp phải lừa đảo,...
Sau khi bấm báo cáo từng cái một, Vưu Cầu Cầu cảm thấy gói tăng fans mà ông chủ mới mua chắc chắn là gói rẻ nhất.
“Vưu Cầu Cầu, sắp quay rồi.”
Có nhân viên tới gọi cô, Vưu Cầu Cầu để điện thoại xuống nói: “Tới liền.”