Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 108

Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ cô không thể nhận thẻ lương này.

Hai người bọn họ vẫn chưa kết hôn, chỉ mới yêu đương mà đã giao thẻ lương thì không tốt lắm.

Nụ cười của Thịnh Thời Quân nhạt dần, anh nhìn chăm chú vào Vưu Cầu Cầu.

“Sao lại không tốt?”

“Anh khiến em thấy không hài lòng chỗ nào à?”

Đối với sự nghi ngờ của anh, Vưu Cầu Cầu lắc đầu.

Nói tổng thể thì cô rất hài lòng với anh bạn trai Tiểu Thịnh này, không có chỗ nào không hài lòng cả.

Thịnh Thời Quân: “Vậy là em muốn chia tay với anh sao?”

“Hay là… Em có ai ở ngoài rồi?”

Vưu Cầu Cầu: Cái này cô không thể nhận được!

Cô không có ai khác, cô bây giờ quay phim xong là ngã đầu ngủ ngay, làm gì rảnh mà có thêm mấy người khác.

Thật ra Thịnh Thời Quân cũng biết điều này, bởi vì anh biết rõ quỹ đạo làm việc và sinh hoạt của cô trong khoảng thời gian này nhất. Nhưng khi nói ra những lời này, lòng anh vẫn mang mác buồn, nghe Vưu Cầu Cầu phủ nhận xong anh mới không nhịn được cong khóe môi.

Có điều anh đã nhanh chóng giấu đi, anh còn chưa nói hết lời. Thịnh Thời Quân đặt tay lên vai Vưu Cầu Cầu.

“Nếu vậy, tại sao em không thể nhận? Tình cảm của chúng ta ổn định, còn là người yêu, anh kiếm tiền, anh muốn cho em tiêu, không có bất kỳ có quyền nói điều này tốt hay không tốt.”

“Bọn họ không quản được.”

Vưu Cầu Cầu nghe ra, nếu cô không nhận thẻ, sếp Thịnh sẽ bắt đầu nghi ngờ chính mình, hoặc là nghi ngờ cô thay lòng đổi dạ.

Cô vẫn cầm thẻ ngân hàng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên hỏi.

“Nếu em không nhận chiếc thẻ này, anh sẽ không có lòng tin, sẽ trầm cảm sao?”

Mới đầu Thịnh Thời Quân sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Đúng vậy.” Nếu cô không nhận thẻ, anh sẽ trầm cảm.

Đôi mắt bên dưới chiếc kính gọng vàng có chút nét cười.

Vưu Cầu Cầu như thể hạ quyết tâm, gánh vác trọng trách mà rất nhiều người không nên gánh vác, cô khó xử mà… Nhanh chóng bỏ thẻ vào túi.

Rồi còn lấy tay vỗ túi, xác định nó thật sự ở bên trong.

“Vậy để anh không trầm cảm, để tình cảm giữa Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân không bị tổn thương, vì sự ổn định của xã hội và sự phát triển của nhân loại, em đành nhận chiếc thẻ này thôi.”

Tuy Thịnh Thời Quân đã sớm biết Vưu Cầu Cầu nói chuyện lòng vòng, nhưng một tràng này vẫn nằm ngoài tưởng tượng của anh.

Chuyện này có liên quan gì đến sự ổn định của xã hội và sự phát triển của nhân loại à?

Nhưng anh vẫn gật đầu tán đồng.

Lời của bạn gái phần lớn đều đúng, nếu không đúng, anh sẽ cố gắng coi đó là đúng.

Vưu Cầu Cầu: “Còn…” Cô lộ ra vẻ chần chờ.

“Cái gì?”

Thật ra Vưu Cầu Cầu có hơi khó xử, nhưng vẫn phải hỏi ra: “Mật khẩu ấy… Anh lặp lại lần nữa được không?”

Quá phức tạp, có tận ba cái, một cái cô cũng chưa nhớ rõ, nói thêm mấy câu thì lại càng không có ấn tượng gì.

Lần này cô cầm di động, phải ghi lại.

Thịnh Thời Quân trực tiếp liên kết thẻ của mình với di động của Vưu Cầu Cầu, cô muốn mua gì thì chỉ cần nhớ một mật khẩu là được. Lần này Thịnh Thời Quân cũng thức thời, đổi mật khẩu thành sinh nhật Vưu Cầu Cầu.

Như vậy sẽ dễ nhớ hơn.

Vưu Cầu Cầu tay cầm thẻ lương sếp Thịnh nộp lên, nói thật, cô vẫn thấy hơi bất ngờ.

“Anh trước và sau khi yêu vào khác nhau nhiều thật.” Trước đây, sếp Thịnh là một tên bủn xỉn, Vưu Cầu Cầu không quên cô đến phòng gym còn phải tự trả tiền, đối phương còn biện minh nói tiêu tiền của cô thì cô mới nhớ kỹ.

Mới qua bao lâu, cô đã có thể cầm thẻ lương của sếp Thịnh rồi?

Thịnh Thời Quân vuốt tóc cô, thỉnh thoảng còn bóp má cô.

Vưu Cầu Cầu phát hiện dạo này anh cứ như bị tăng động, lúc nào cũng xoa bóp ***** cô.

Có điều hành vi thân mật thế này Vưu Cầu Cầu cũng không phản kháng, cô còn cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến mức cô đang đọc kịch bản mà không kìm được ngáp vài cái, ngáp đến ***** mắt.

Hiện tại hai người đang cuộn tròn trên sofa, chính xác hơn là Thịnh Thời Quân cuộn tròn trên sofa, Vưu Cầu Cầu cuộn tròn trong lòng anh.Thịnh Thời Quân không hỏi hình tượng anh trong lòng cô trước kia là thế nào, không chừng cũng chẳng có hình thường gì.

Anh chỉ hỏi: “Vậy em thích không?”

Vưu Cầu Cầu: “Nếu không thích anh thì em yêu đương với anh làm gì?”

Vốn dĩ ý anh muốn hỏi Vưu Cầu Cầu có thích dáng vẻ sau khi yêu đương của anh không, nhưng qua tai Vưu Cầu Cầu lại thành ý khác.

Cô nói cô thích chính bản thân anh.

Bùm—

Thịnh Thời Quân không cần soi gương, không cần ai nhắc nhở, cũng biết bây giờ mình nhất định lại đỏ lên rồi.

Hai người ở bên nhau quá nhanh, nhanh ngoài dự kiến của anh.

Thật ra anh chưa từng nghĩ đến việc trở thành người yêu của Vưu Cầu Cầu. Thích cô là một chuyện, trước khi Vưu Cầu Cầu hỏi thẳng anh có muốn hôn cô không, anh cho rằng đó chỉ là chuyện của riêng mình.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai người sẽ luôn giữ quan hệ cấp trên cấp dưới, sếp và nhân viên, thậm chí cô còn hơi sợ anh.

Thịnh Thời Quân cũng không rõ mình thích Vưu Cầu Cầu từ lúc nào.

Có lẽ lúc sớm nhất là khi Vưu Cầu Cầu quay chương trình “Xin chào diễn viên”, cô tỏa sáng trên sân khấu, khoảnh khắc đó đã làm anh chú ý đến cô; có lẽ là khi anh xem Vưu Cầu Cầu livestream, rõ ràng là một người lười biếng không thôi mà còn chủ động giúp nhà vườn bán cam quýt; hoặc là khi cô chạy về phía anh, đưa huy chương chiến sĩ xuất sắc cho anh, ngón tay cô đụng trúng tay anh…

Nhất thời, Thịnh Thời Quân không nói câu nào. Vưu Cầu Cầu lại như thể nhận ra điều gì đó, cô định xoay người lại.

“Tiểu Thịnh, anh lại đỏ lên rồi sao?”

Không cử động được.

Thịnh Thời Quân dùng hai tay đè Vưu Cầu Cầu lại.

Anh cần bình tĩnh lại.

“Đợi một lát, một lát là được, nhanh thôi.” Anh đặt cằm lên đầu Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu thử giãy giụa, không chút tác dụng, thế nên cô bỏ cuộc. Anh có thể trói lại thân thể cô nhưng không thể giam cầm linh hồn cô, cô vẫn có thể nói chuyện.

“Đỏ thì đỏ thôi, em cũng từng thấy rồi mà, em cũng đâu có chê cười anh, sao gánh nặng người nổi tiếng của anh cao vậy?!”

Rốt cuộc cô là nghệ sĩ hay anh là nghệ sĩ?

Thịnh Thời Quân: “Em… Thích anh ở điểm nào?”

Thịnh Thời Quân vẫn còn ở kênh yêu đương.

Khi anh và Vưu Cầu Cầu ở bên nhau, hai người đều chưa thảo luận vấn đề này, Thịnh Thời Quân cảm thấy hôm nay chính là cơ hội tốt.

Đã vô tình có mở đầu tốt thì anh cũng muốn hỏi thử.

Vưu Cầu Cầu: “Cơ ngực lớn.” Buột miệng thốt ra.

Thịnh Thời Quân: ???

Vưu Cầu Cầu: “...” Sao cô lại nói ra cái này?

Lần này Thịnh Thời Quân không đỏ mặt, anh hơi nhíu mày, xoay Vưu Cầu Cầu đang cứng đờ toàn thân qua trước mặt.

Vưu Cầu Cầu định chơi chiêu tỏ ra dễ thương: “Đừng quay em lại, em cảm thấy hai chúng ta không nhìn thấy đối phương cũng tốt, giữ nguyên hiện trạng.” Giữ nguyên hình tượng xinh đẹp.

Chiêu dễ thương không có tác dụng, cô đã bị quay lại.

Thịnh Thời Quân nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ chột dạ, ánh mắt anh mang vẻ khiển trách.

“Em giải thích đàng hoàng cho anh, sao em biết mấy chuyện này?”

Chẳng lẽ…

Vưu Cầu Cầu: _(:з” ∠)_

Thật lòng, cô quá mệt, cô còn chưa chính thức ra tay mà, chuyện này thật sự khó lòng giải thích!

Vưu Cầu Cầu đưa đầu vào tầm tay của anh, đề nghị: “Hay là em lại búi tóc tròn cho anh sờ nhé?”

Thịnh Thời Quân mặt không biểu cảm: “Sao lần nào em cũng thế này, em nghĩ như vậy thì anh sẽ không tiếp tục truy vấn à?” Vưu Cầu Cầu quả thực coi sờ búi tóc tròn như vũ khí sắc bén của mình.

Anh là người dễ dàng ngã xuống cùng một hố nhiều lần sao?

Đúng vậy.

Thịnh Thời Quân vân vê búi tóc tròn của Vưu Cầu Cầu, tay anh không nghe lời anh, nó có suy nghĩ riêng.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy chi phí yêu đương của sếp Thịnh hơi cao, bởi vì anh đưa hết thẻ ngân hàng này nọ cho cô.

Cô nói với Thịnh Thời Quân: “Anh cứ để ở đây, em không tiêu đâu.” May mà Tiểu Thịnh gặp trúng người thành thật như cô, chứ nếu gặp phải người mê tiền của anh, vậy chẳng phải sẽ bị lừa hết sao?

Thịnh Thời Quân nhíu mày: “Đưa cho em là để em tiêu, sao lại không tiêu?”

Tiêu cho anh!

Anh đưa thẻ cho Vưu Cầu Cầu không phải vì thể diện, mà là thật sự muốn cô tiêu tiền.

Vưu Cầu Cầu gật bừa, tạm thời không tiếp tục thảo luận vấn đề tiêu hay không tiêu tiền này nữa.

Rating và độ bàn tán của “Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã” cực kỳ tốt, xem như trực tiếp bùng nổ. Nữ chính Vưu Cầu Cầu cũng phải thực hiện một ít fan service. Bọn họ không cố ý gán ghép hay chip CP, phía Trình Lập vốn đang định hỏi thử xem có cần làm vài hoạt động ghép đôi không.

Vưu Cầu Cầu và Trình Lập đóng vai vợ chồng trong phim, tuy rằng do tính cách nam nữ chính nên không giống lắm với cặp đôi chồng lớn vợ nhỏ thông thường, nhưng vẫn có đủ cảm giác CP trong phim. Dĩ vãng khi phim phát sóng, nam nữ chính cũng sẽ lặng lẽ tương tác nhiều hơn, hút một đợt fan, đây đều là thao tác bình thường.

Bên này, Thịnh Thời Quân trực tiếp từ chối.

Theo lời anh, phim đã đủ tốt rồi, không cần gán ghép, phân biệt rõ diễn viên và nhân vật thì tốt hơn.

Trình Lập bên kia cũng không phải kiểu thích bày trò, thấy phía Thịnh Thời Quân không có ý định này thì cũng bỏ qua.

Có điều những tình huống phỏng vấn thông thường, hai người vẫn sẽ chung ống kính, cố gắng chiều fan.

Bởi vì không gán ghép, Vưu Cầu Cầu và Trình Lập gặp nhau cũng không thấy xấu hổ, họ sẽ không cố ý làm những hành động nhỏ để tỏ ra “ngọt ngào”, chỉ là hai người đồng nghiệp tương đối thân mà thôi.

Trình Lập còn đặc biệt hỏi thăm tiến độ quay “Cốt Trong Cốt” của Vưu Cầu Cầu.

Anh ta rất hứng thú với việc mình cô đóng hai vai, hơn nữa còn tỏ vẻ lúc chiếu nhất định sẽ xem.

Vưu Cầu Cầu: “Sắp rồi sắp rồi.”

Hai người ngồi trên băng ghế, do đang nói thầm nên hai người chụm đầu lại rất gần, Thịnh Thời Quân đứng dưới sân khấu.

Anh nghe thấy tiếng bàn tán không nhỏ của nhân viên công tác bên cạnh .

A: “Hint đây rồi, hint đây rồi. Doanh Doanh và Hầu gia ngọt ngào quá đi mất!”

B: “CP tôi ship có hint, cảm giác quan hệ của hai người cũng không tệ nhỉ, không biết sét đánh không?”

Thịnh Thời Quân đẩy mắt kính.

Đoạn phản bác tiếp theo làm lòng anh dễ chịu hơn chút.

A: “Phim còn chưa đủ để ship sao? Cầu Cầu và Trình Lập có vẻ chỉ là bạn bè tốt thôi.”

B: “Nhưng ngoại hình hai người hợp nhau như vậy, ở bên nhau tôi cũng không phản đối.”

Cuối cùng hai người thống nhất, chỉ ship trong phim, nhưng ngoại hình hai người họ cũng rất xứng nên nếu ở bên nhau ngoài hiện thực thì họ cũng chúc phúc.

Thịnh Thời Quân: “...”

Phỏng vấn xong, ekip của Trình Lập và Vưu Cầu Cầu cũng không tách ra, mọi người còn định đến khách sạn cách đó không xa ăn liên hoan với đoàn phim và diễn viên “Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã”, coi như chúc mừng bộ phim lấy được thành tích tốt.

Bữa tiệc đã được bàn trước trong nhóm chat, đạo diễn nói mọi người trong đoàn phim đều rảnh, chỉ cần hai diễn viên chính có thời gian.

Vưu Cầu Cầu và Trình Lập vừa xong phỏng vấn là qua khách sạn, mọi người đều đã đông đủ. Nam phụ Trình Quả cũng đã đến nơi, diễn xuất của anh ta trong “Nữ Đầu Bếp” cũng không tệ, hút thêm không ít fan. Thi Tĩnh không tới, cô ấy đi quay chương trình giải trí, cô ấy nói mình đang ở một nơi thỏ cũng không chịu ị mà hái rau dại, nhờ Vưu Cầu Cầu ăn hộ cô ấy nhiều món ngon.

Chị em tốt Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cô sẽ ăn luôn phần của Thi Tĩnh, hơn nữa nếu Thi Tĩnh không ngại, cô còn có thể liệt kê món ăn, miêu tả hương vị cho cô ấy.

Bởi vì “Nữ Đầu Bếp” bùng nổ, cho dù là nhân viên đoàn phim hay diễn viên lớn nhỏ đều rất vui vẻ. Không khí nhanh chóng nóng lên, đạo diễn uống rượu xong thì càng không nhịn được khóc thút thít.

“Cầu Cầu à, lúc ấy, ánh mắt *****ên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô cực kỳ hợp với nhân vật Doanh Doanh này. Quả nhiên, chỉ có cô mới diễn ra được tinh thần đó.”

Vưu Cầu Cầu: Cô cũng không biết mình đã được đạo diễn pick ngay từ ánh mắt *****ên.

Phó đạo diễn ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung: “Thật ra đạo diễn chỉ tạm thời kéo cô vào cho đủ số.”

Vưu Cầu Cầu vốn phải diễn sủng thiếp, đạo diễn lại biết Ella dẫn vốn vào đoàn, sao còn có thể muốn đổi nữ chính?

Còn không phải do Ella - người vốn phải diễn vai nữ chính - quá đáng, lúc ấy đạo diễn cũng nóng lên, trực tiếp chỉ vào Vưu Cầu Cầu.

Cũng là vì Vưu Cầu Cầu có ngoại hình phù hợp, biểu hiện thường ngày của cô cũng không tệ.

Ai cũng không ngờ cuối cùng lại phù hợp đến thế.

Mọi người đùa giỡn nhau, Thịnh Thời Quân không uống rượu, anh còn phải lái xe, nên chỉ ngồi cạnh Vưu Cầu Cầu.

Trình Quả chơi quá hứng, đến lúc mọi người đã ăn kha khá, chuẩn bị ai về nhà nấy, Trình Quả còn lại cố ý lại đây tìm Vưu Cầu Cầu.

“Cầu Cầu, chút nữa đi karaoke không?”

Lời này vừa vang lên, những người xung quanh nghe được đều trầm mặc.

Ngay cả người đã uống say cũng hơi tỉnh dậy.

Vưu Cầu Cầu: “... Anh xác định anh muốn nghe tôi hát à?”

Trình Quả cũng nhớ tới thuộc tính giọng ca chết chóc của Vưu Cầu Cầu, anh ta ngây ra: “Vậy cô nghe chúng tôi hát, cô có thể ngồi đó ăn trái cây, làm linh vật.”

“Dù làm linh vật, cô cũng là linh vật đẹp nhất!”

Linh vật - Vưu Cầu Cầu: “Tôi không đi đâu.”

Cô không thích ồn ào, có thời gian làm vậy, đi ngủ không phải tốt hơn sao?

Trình Quả chỉ lo nói: “Tôi đã chọn được chỗ karaoke, tôi có thẻ hội viên…”

Thịnh Thời Quân nhìn cả người Trình Quả đều sắp nằm lên bàn ăn trước mặt Vưu Cầu Cầu, anh ta cách Vưu Cầu Cầu càng ngày càng gần, lông mày anh cũng càng ngày càng nhăn.

Cuối cùng Thịnh Thời Quân không kìm được mà duỗi tay ngăn giữa Trình Quả và Vưu Cầu Cầu.

“Cô ấy không đi.”

Trình Quả: “Hả?”

“Sếp Thịnh.”

Trình Quả vẫn hơi sợ Thịnh Thời Quân, tuy rằng tuổi anh ta còn lớn hơn sếp Thịnh một tuổi, nhưng anh ta cứ cảm thấy khí thế của anh rất mạnh, bèn có hơi nhút nhát.

“Cầu Cầu cũng đã là người trưởng thành, hơn nữa chúng tôi chỉ đi karaoke đàng hoàng, vừa hát vừa ăn trái cây mà thôi.”

“Sếp Thịnh, ngài cũng tới đi.”

Thịnh Thời Quân: “Bây giờ đã muộn rồi.”

Trình Quả nhìn thoáng qua di động: “Mới tám giờ tối à.” Anh ta cảm thấy mình không quen biết chữ “muộn” này nữa.

Thịnh Thời Quân nghiêm túc: “Tám giờ tối đã rất muộn, Vưu Cầu Cầu có giờ giới nghiêm.”

Lần này, người mặt đầy dấu chấm hỏi là Vưu Cầu Cầu, sao cô không biết mình có giờ giới nghiêm?

Thịnh Thời Quân: Anh đặt ra cho Vưu Cầu Cầu, mới vừa nãy.

Thịnh Thời Quân mang nụ cười khách sáo tiêu chuẩn trên mặt.

“Tôi là fan baba của Vưu Cầu Cầu, fan baba không muốn để Vưu Cầu Cầu ở ngoài ban đêm, con gái dễ gặp nguy hiểm. Mong anh hiểu và phối hợp.”

Ai cũng biết Thịnh Thời Quân vừa là sếp vừa là người đại diện, và còn là fan baba của Vưu Cầu Cầu.

Đã nói đến mức này, đương nhiên Trình Quả không thể tiếp tục lôi kéo Vưu Cầu Cầu.

Chủ yếu là có Thịnh Thời Quân ở đây, Trình Quả cũng không dám xúi giục.

Trước giờ Thịnh Thời Quân chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình bình tĩnh dùng chiêu fan baba này, anh nói với Vưu Cầu Cầu đang chớp mắt xem trò vui bên cạnh: “Đi thôi.”

Đã có không ít người về rồi.

Xe của Thịnh Thời Quân đỗ không xa khách sạn, bọn họ vẫn phải đi bộ một quãng đường ngắn. Thịnh Thời Quân đội mũ cho Vưu Cầu Cầu, Vưu Cầu Cầu tự đeo khẩu trang lên. Giang Đào xuống lầu mới nhận ra mình còn để quên thứ gì trên phòng, bèn chạy lên đi lấy. Sau khi đến nơi, Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân phải đợi cô ấy một lát.

Trên đường đi, Vưu Cầu Cầu không nhịn được, bắt đầu hỏi: “Sao em không biết anh thành fan baba rồi?”

“Chẳng lẽ thế này mà anh cũng ghen đấy chứ?” So sánh cái gì với cái gì đây?

Thỉnh thoảng Vưu Cầu Cầu rất nhạy bén.

Người đàn ông mặc âu phục giày da trông chững chạc trầm ổn, tràn đầy khí thế như thể mèo bị dẫm trúng đuôi, bước chân cũng hơi khựng lại.

Anh nói với Vưu Cầu Cầu, anh phải khởi động xe, quay xe lại trước.

Dù thế nào cũng tránh không trả lời câu hỏi của cô.

Vưu Cầu Cầu khẳng định: “Anh đang trốn tránh.”

Thịnh Thời Quân tiếp tục trốn tránh: “... Anh đi quay xe.”

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên trông nghèo túng đi ngang qua, hùng hổ hét một câu:

“Kẻ giàu đều đáng chết!”

Sau đó ông ta lập tức ném chai nước khoáng trong tay về phía Vưu Cầu Cầu.

Thịnh Thời Quân đứng quay lưng về phía người đàn ông trung niên, chai nước khoáng bay về phía gáy anh. Vưu Cầu Cầu nhìn thấy, cô không kịp nói gì, lao về phía anh chắn theo bản năng.

Mọi chuyện diễn ra như một thước phim quay chậm. chai nước khoáng đáng lẽ sẽ đập vào gáy Thịnh Thời Quân nện lên trán Vưu Cầu Cầu. “Bang” một tiếng, nó lại bắn ngược về, đập trúng khu vực giữa phần dưới của người đàn ông trung niên.

Một đòn chí mạng.

Người đàn ông trung niên “Á” một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất.

Khoảng thời gian này vẫn có người ngoài đường, tuy rằng không nhiều lắm. Bảo vệ khách sạn nghe thấy động tĩnh cũng chạy lại đây. Mọi người cùng nhau lên, khống chế người đàn ông trung niên.

Bảo vệ quát người đàn ông trung niên: “Ông làm gì vậy hả?!”

Đối phương bị chai nước khoáng bắn ngược, đến giờ vẫn chưa khôi phục tin thần, còn ở đó khó chịu.

“Tôi… Tôi ngứa mắt mấy kẻ giàu.”

“Vợ tôi chạy theo ông chủ mỏ than rồi. Không phải là có chút tiền thôi sau, con ả hám giàu này!”

“Bố mẹ cũng chê tôi nghèo, không có bản lĩnh. Tôi cũng muốn có tiền, ai mà không muốn có tiền chứ? Tôi đã rất nỗ lực, mua vé số nhiều năm như vậy cũng không trúng, tiền bị người ta lừa hết rồi…”

“Tôi cũng không muốn sống nữa…”

Người đàn ông trung niên không quen biết Thịnh Thời Quân, ông ta ném chai nước khoáng về phía anh cũng chỉ vì cảm thấy Thịnh Thời Quân là kẻ có tiền, xuất phát từ sự thù ghét nhà giàu, nhất thời xúc động.

Sau khi khóc lóc kể lể cuộc đời thất bại của mình, oán thiên trách địa, ông ta tỉnh táo lại cũng sợ hãi, hèn mọn hỏi bảo vệ xem liệu mình có phải đi ăn cơm tù không.

Chỉ vì ghét nhà giàu, cho nên ông ta phát tiết lên người qua đường Thịnh Thời Quân.

Người xung quanh nghe được lý do này cũng cạn lời, hơn nữa không có một chút đồng tình nào với cuộc đời người đàn ông trung niên giàn giụa nước mũi này.

Vưu Cầu Cầu nghe xong, tức đến hít thở không thông.

Cô nói với người đàn ông nằm gục dưới đất:

“Nỗ lực của ông là hận trời trách đất, mua vé số, đợi giàu bằng con đường bất chính à?”

“Ông có từng cẩn thận suy nghĩ, vợ không đi theo ông, bố mẹ ghét bỏ ông, có lẽ là đúng, không chỉ riêng vì ông có tiền hay không có tiền?”

Một trận đắng lòng.

Trực tiếp đâm vào tim ông ta.

Người đàn ông trung tiên không ngờ cô gái này lại nói chuyện tàn nhẫn như vậy. Ông ta sững sờ đứng đó, xung quanh đã có người vỗ tay.

Vưu Cầu Cầu vẫn tiếp tục: “Cho dù người khác giàu, cũng là do người ta thành thật, kiên định kiếm được. Ông dựa vào cái gì ngứa mắt?” Hơn nữa, ai bắt ông ta nhìn thuận mắt đâu?

Muốn sống tốt nhưng lại không nỗ lực, sống thất bại, toàn thân đầy năng lượng xấu, hơn nữa còn tấn công người vô tội, phát tiết oán khí, vừa ích kỷ, vừa vô dụng, lại còn yếu đuối.

“Ông xin lỗi anh ấy đi.”

Vưu Cầu Cầu chỉ Thịnh Thời Quân.

Tiểu Thịnh đã chịu tai bay vạ gió gì thế này.

Nhất định là vì Tiểu Thịnh thoạt nhìn khiêm tốn bình dị, mới đầu cô cũng cảm thấy sếp Thịnh trông rất khó lường.

Miệng nhỏ của Vưu Cầu Cầu cứ bla bla nói một tràng, cuối cùng hỏi người đàn ông sau lưng mình: “Tiểu Thịnh, anh không sao chứ, ổn không?”

“Anh che đầu em làm gì?”

Đầu Vưu Cầu Cầu bị che kín, cô không thoải mái lắm, vặn vẹo vài cái.

Tuy rằng có mang mũ và khẩu trang, nhưng xung quanh có rất nhiều người.

Thịnh Thời Quân che đầu cô lại: “Đau không?” Không phải cô hỏi anh có ổn không, mà là anh hỏi cô.

Ban nãy chai nước nện lên trán Vưu Cầu Cầu, âm thanh không nhỏ.

Lực chú ý của Thịnh Thời Quân đều ở trên người cô, thậm chí anh còn không thèm nhìn người đàn ông trung niên được vài lần.

Mới đầu Vưu Cầu Cầu không rõ nguyên do, sau đó mới phản ứng lại.

“... Đau.”

Trán hơi nóng rát.

“Em quên là nó đập vào đầu em, đúng là hơi đau.” Cô chỉ vào cái trán dưới vành nón.

Ấm ức quá.

Thịnh Thời Quân muốn dẫn Vưu Cầu Cầu đến bệnh viện, làm kiểm tra não. Bản thân Vưu Cầu Cầu lại cảm thấy mình không sao.

Chỉ là phần trán bị đập đỏ một cục, cũng không bị sưng, qua một lúc là hết, nói không chừng còn chưa tới bệnh viện là đã không nhìn ra nữa rồi, thế nên không cần đi bệnh viện, lãng phí tài nguyên vật lý trị liệu.

Nhưng sếp Thịnh nhất quyết không nghe.

Anh sợ Vưu Cầu Cầu bị đập ra chấn động não.

Làm Vưu Cầu Cầu cũng căng thẳng theo anh, không thể nào?

Kết quả kiểm tra ra rất nhanh, Vưu Cầu Cầu không bị thương, cũng không bị chấn động não, tất cả đều rất tốt. Bây giờ Thịnh Thời Quân mới hơi thở phào.

Cũng chỉ hơi thôi.

Anh nhớ lại cảnh ấy, nó như là thước phim quay chậm trong mắt anh. Chai nước đập vào trán Vưu Cầu Cầu, cô đứng bên kia tức giận với người đàn ông trung niên.

Rõ ràng bản thân gặp chuyện mà còn lại đây hỏi anh có ổn không.

“Nghĩ thế nào mà lại chắn cho anh, đầu em cứng vậy à?”

Thịnh Thời Quân vừa mua đồ ăn khuya cho Vưu Cầu Cầu, vừa không kìm được lải nhải.

Vưu Cầu Cầu trả lời rất đương nhiên: “Chẳng lẽ em có thể trơ mắt nhìn ông ta ném chai nước khoáng vào anh à?”

Vậy là cô theo phản xạ mà làm vậy.

Thịnh Thời Quân không tả được cảm xúc trong lòng, cứ thấy ngọt ngào, như thể cả người rơi vào trong hũ mật.

Trước kia Thịnh Thời Quân đã thấy Vưu Cầu Cầu bảo vệ Tinh Cầu, bây giờ anh cũng được cô bảo vệ rồi.

Việc xoắn xuýt tương tác giữa Vưu Cầu Cầu và các diễn viên khác, dưới tình huống thế này, cũng trở nên nhỏ bé. Thịnh Thời Quân có thể khẳng định chắc chắn, Vưu Cầu Cầu thật sự thích anh.

--------------------

Lời tác giả:

Sếp Thịnh liên lạc với người đại diện của Trình Quả, mạnh mẽ lên án đây là một easy boy.

Tiểu Thịnh hôm nay được nếm quả ngọt √

Bình Luận (0)
Comment