Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 114

Tinh Cầu đa số là fan baba, fan mama. Trong mắt họ, Vưu Cầu Cầu chính là đứa trẻ, trẻ con sao có thể yêu đương chứ?

Xét thấy đối tượng ship CP với Vưu Cầu Cầu lúc trước: Không phải Thần Tài thì là ngỗng trắng lớn, hoặc là nữ diễn viên nổi tiếng, Tinh Cầu hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho tình huống này.

Chỉ cần các cô không nghĩ đến, Nhãi Cầu mãi mãi còn nhỏ, không vội yêu đương cưới xin.

Sau đó…

Sự thật đặt trước mặt.

Có Tinh Cầu nói đây nhất định là một âm mưu.

“Tên sếp lòng dạ thâm độc đang trói buộc Nhãi Cầu đây mà, thật quá gian xảo. Cả công ty chỉ có một nghệ sĩ kiếm tiền nhiều nhất, vì có thể không ngừng bóc lột, thậm chí anh ta dùng mỹ nam kế không chút do dự?”

“Đây là khiếm khuyết nhân tính hay đạo đức chôn vùi? Nhãi Cầu, nếu chị bị bắt cóc thì chị hãy chớp mắt nhé.”

Tâm cơ, lòng dạ thâm độc, không hổ là nhà tư bản!

Sao anh có thể nghĩ ra chuyện tốt thế này chứ?

Nhờ “Người đại diện của tôi” lúc trước, Tinh Cầu đã không còn gọi Thịnh Thời Quân là tên sếp lòng dạ thâm độc nữa. Bây giờ cái tên này lại lần nữa xuất thế.

Hơn nữa, các Tinh Cầu chắc chắn đây là âm mưu còn cảm thấy Thịnh Thời Quân bán đi nhan sắc vì đạt được mục đích trói buộc cô.

Có Tinh Cầu thì trầm tư, rốt cuộc Nhãi Cầu yêu đương từ lúc nào?

Paparazzi, tài khoản marketing đều ăn cứt rồi sao? Tại sao không chụp được? Còn để chính chủ tự mình bước xuống công khai!

Paparazzi, tài khoản marketing bị Tinh Cầu sụp nhà phẫn nộ chỉ trích: “...”

Liếc sang tư liệu sống đã chụp được từ rất lâu trước kia, họ cũng ngơ ngác.

Còn không phải do thường xuyên đụng đến Vưu Cầu Cầu thì bị phát hiện tin đồn đều là giả, còn bị chửi như chó, nên bọn họ cẩn thận hơn sao?

Ai mà ngờ được, lần này lại là thật.

Tài khoản marketing: Không phải đã nói mình là fan baba sao!? Sao tình cảm bố con nói biến chất là biến chất rồi!

Paparazzi cũng gào khóc, bọn họ đã vứt rất nhiều rất nhiều tiền, nghĩ lại là thấy khó chịu.

Vưu Cầu Cầu tự mình công khai tình yêu, làm paparazzi, tài khoản marketing không có cơm ăn.

Tình yêu của Vưu Cầu Cầu công khai, fan baba, fan mama đều khiếp sợ, không tin được.

Fan bạn gái của Cầu Vưu Cầu: Đây là ưu điểm khi làm fan Cầu Vưu Cầu, tuy anh là trai tồi, nhưng anh vĩnh viễn không phản bội!

Cũng không hẳn là vĩnh viễn, Cầu Vưu Cầu chính là ánh sáng sự sống của Vưu Cầu Cầu.

Sau khi tình yêu của Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân được công khai, phần lớn cư dân mạng đều vui vẻ hóng chuyện, ship CP.

Trai tài gái sắc, nụ hôn trong lễ trao giải đó cực kỳ xinh đẹp, cư như phim thần tượng. Hơn nữa đây không phải là kịch bản, có thể thấy rõ Vưu Cầu Cầu hoàn toàn là bất ngờ nảy ra ý tưởng.

Ngọt ngào quá đi thôi!

“Cấp trân lòng dạ thâm độc X Nghệ sĩ cá mặn nô lệ tư bản, tôi ship!”

“Ngoại hình và chiều cao cũng hai người đều rất xứng đôi, lúc trước tôi còn tưởng Thịnh Thời Quân cũng là nghệ sĩ.”

“Có ai thấy sau khi Vưu Cầu Cầu hôn Thịnh Thời Quân, anh ấy đỏ mặt không? Hahaha, mặt đỏ đáng yêu quá đi!”

“Còn nắm tay nữa. Tôi không cho phép bạn bè trang đầu không nhìn thấy hình ảnh này.”

Từ nụ hôn ở lễ trao giải, đến Thịnh Thời Quân đỏ mặt, rồi lại đến nắm tay, mọi người tìm ra các loại dấu vết cứ như Holmes.

Chương trình “Người đại diện của tôi” hai người cùng nhau tham gia rất lâu trước kia, bây giờ cũng bị lôi ra, các cư dân mạng tìm dấu vết ngọt ngào từ mọi ngóc ngách.

Hai người ăn ý với nhau, Vưu Cầu Cầu không quen sau khi tách khỏi Thịnh Thời Quân.

“Tôi đã cảm thấy hai người này rất hợp nhau từ lâu rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy thế.”

+1, +1, + số căn cước công dân.

Mọi người ai cũng là nhà tiên tri, ai cũng đặt cược lên cặp đôi này.

Nhưng thực tế…

Có người nói ra sự thật.

“Sao tôi không nhớ lúc chương trình phát sóng, có người cảm thấy hai người này không hợp đôi nhỉ?”

Lập tức gần như không ai đáp.

“...”

Tình huống bỗng hơi xấu hổ, sau đó mọi người ăn ý mà bỏ qua lời nói thật này, mi đang nói bừa sự thật gì đấy.

Thịnh Thời Quân và Vưu Cầu Cầu nhanh chóng có fan CP, fan CP nhanh chóng tập hợp.

Fan CP vui vẻ hân hoan, thường xuyên đi xoa đầu fan mama và fan baba bị heo gặm mất cải trắng.

Niềm vui có được từ nỗi buồn của Tinh Cầu.

Ngoại trừ việc Vưu Cầu Cầu đoạt giải, gặt hái được cả sự nghiệp và tình yêu, có người cũng chú ý đến Phương Thư Bạch lạc vào ống kính trong lễ trao giải.

“Phương Thư Bạch là đồ ngốc à, còn ở đó đợi được hôn? Má nó, tôi cười sắp rớt đầu luôn rồi.”

Lúc ấy Phương Thư Bạch tưởng nụ hôn của Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân là phép xã giao, là quà riêng cho fan baba. Cho nên cậu ấy cũng thò qua, cuối cùng thì bị Thôi Kiến Nam túm ra.

Cảnh này cũng được quay lại.

Quả nhiên mỗi khi Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu ở cùng một không gian thì sẽ xảy ra chuyện thú vị làm người ta không ngờ tới.

Thật ra không chỉ riêng paparazzi và tài khoản markerting, Tinh Cầu không đoán được, hai người yêu đương trong lặng lẽ, không một tiếng động, ngay cả Giang Đào bên cạnh cũng hoàn toàn không biết có chuyện này.

Giang Đào: Mấy người nhìn xem tôi có biết không?

Sau khi Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân công khai, là trợ lý bên cạnh Vưu Cầu Cầu - Giang Đào đã rất sốc.

Đúng thế, hai người này yêu đương hồi nào vậy?

Vưu Cầu Cầu: “Chúng ta nói chuyện một lát.”

Tiểu Thịnh hơi thẹn thùng, còn nhiều băn khoăn; Vưu Cầu Cầu thì nghĩ hẹn hò lén lút cũng rất kích thích, nên không nói cho Giang Đào.

Nhưng bây giờ thì có thể nói rồi.

Vưu Cầu Cầu còn nói với Giang Đào, sau này Thịnh Thời Quân chính là con rể của cô ấy.

Giang Đào cũng là fan mama của Vưu Cầu Cầu, cho nên Tiểu Thịnh cũng xem như con rể của Giang Đào.

Vui không, vui không?!

Lúc Vưu Cầu Cầu nói lời này, Thịnh Thời Quân đang lái xe ở hàng ghế trước, anh dĩ nhiên cũng nghe thấy, nhưng vẫn kiềm chế lại, không phản bác.

Từ cú sốc việc Cầu Cầu bất ngờ hẹn hò với sếp Thịnh, còn đã hẹn hò một khoảng thời gian rồi, Giang Đào chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu cân nhắc lời Vưu Cầu Cầu vừa nói.

Sếp Thịnh, là con rể cô ấy?

Giang Đào: “...” Vừa định phổng mũi, nhìn thấy sếp Thịnh đang lái xe, tức khắc héo đi.

Không dám.

Thật ra ngày thường Thịnh Thời Quân cũng ôn hòa, chỉ là lúc trước khi nói về vấn đề an toàn của Vưu Cầu Cầu, sự nghiêm nghị khi anh bảo Giang Đào nghiêm túc thực hiện đã để lại ấn tượng sâu sắc với cô ấy, làm cô ấy luôn bất giác trở nên câu nệ trước mặt Thịnh Thời Quân.

Nhưng việc này cũng không trở ngại Giang Đào thầm gọi anh một tiếng:

Con rể.

Nghĩ thế, có vẻ sếp Thịnh cũng không còn trang nghiêm, không thể xúc phạm như thế nữa.

Thịnh Thời Quân đưa Giang Đào về nơi ở của cô ấy trước, sau đó hai người lại quay về khu dân cư của Thịnh Thời Quân.

Nhưng đến khi dừng xe, Thịnh Thời Quân vẫn không nghe thấy Vưu Cầu Cầu có động tĩnh gì.

Sau khi Giang Đào xuống xe, Vưu Cầu Cầu đã chuyển từ hàng ghế sau lên trước, ngồi vào vị trí ghế phụ.

Thịnh Thời Quân quay mặt sang, bèn thấy Vưu Cầu Cầu cầm di động nhíu mày, trông rất rối rắm.

“Em đang xem gì thế?”

Anh hỏi.

Sau đó, người nhanh chóng che màn hình lần này thay đổi từ Thịnh Thời Quân thành Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu nói với Thịnh Thời Quân: “Em đang xem ‘hàng’.” Cô trả lời một cách mạnh dạn tự tin.

Thịnh Thời Quân: ???

Xem gì cơ?

Hai người trừng mắt nhìn nhau, xung quanh chìm trong im lặng.

Thịnh Thời Quân không tin lời nói bừa của Vưu Cầu Cầu, anh vươn tay vuốt tóc cô.

Ánh mắt dưới lớp kính dịu dàng và bình thản.

Anh đã muốn làm vậy từ lúc ở lễ trao giải.

“Nếu em có bối rối gì, cứ nói cho anh. Hai chúng ta là người yêu. Ý nghĩa của người yêu là, anh không chỉ chia sẻ vinh quang với em, mà còn phải chia sẻ nỗi buồn của em.”

Vưu Cầu Cầu đoạt giải Thị hậu, cô chia sẻ niềm vui và vinh dự cho anh. Nhưng so với chia sẻ niềm vui, anh muốn gánh vác nỗi buồn của cô hơn.

“Nhưng nếu em vẫn không muốn nói, vậy thì không cần nói.”

Bàn tay khô ráo ấm áp đặt trên đầu cô.

Vưu Cầu Cầu nhúc nhích một chút, vẫn là nói ra: “Thật ra em không muốn cho anh xem bình luận.”

“Mấy ngày nay anh đừng xem nữa.” Cô biết mỗi ngay anh đều sẽ đọc hết các thể loại bình luận, tin tức để nắm bắt xu hướng mạng.

Thịnh Thời Quân hiểu ra: “Tinh Cầu?”

“Ừ.”

Vừa nãy Vưu Cầu Cầu định nói giúp Tiểu Thịnh một chút, cô không ngờ phản ứng của mọi người lớn như thế. Sau đó Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ, Tiểu Thịnh thật sự không tệ.

Có lẽ anh đã từng chó, nhưng hiện tại đã không chó như vậy nữa, ngay cả thẻ ngân hàng cũng nộp lên cho cô.

Có Tinh Cầu vội vàng khuyên cô: “Nhãi Cầu, chị đã bị lời ngon tiếng ngọt và sắc đẹp của anh ta mê hoặc rồi!” Lam nhan họa thủy(*).

(*) Tương tự “Hồng nhan họa thủy” nhưng chỉ nam.

Đàn ông xảo quyệt!

Vưu Cầu Cầu nhìn lời khuyên của Tinh Cầu, cứ có cảm giác như Tiểu Thịnh là yêu phi họa quốc, còn mình là một tên hôn quân vậy.

Vưu Cầu Cầu: “Con dâu xấu gặp bố mẹ chồng không thuận lợi lắm rồi.” Cô cảm thán.

Thịnh Thời Quân nhìn Vưu Cầu Cầu hiếm thấy lộ ra biểu cảm buồn bã, lòng anh rung động.

Cô đang sợ anh sẽ tổn thương, sẽ buồn lòng khi đọc được bình luận đúng không?

Thịnh Thời Quân nói với Vưu Cầu Cầu: “Anh không yếu đuối như vậy.”

“Bọn anh đều là những người hy vọng em càng ngày càng tốt lên.”

Bọn anh, bao gồm anh và Tinh Cầu.

Chính là vì hy vọng Vưu Cầu Cầu ngày càng trở nên tốt hơn, cho nên Tinh Cầu mới không hài lòng với anh.

Các cô ấy đang sợ anh không đối xử tốt với Vưu Cầu Cầu.

Anh và Tinh Cầu chưa bao giờ đứng ở hai mặt đối lập.

Bởi vì, suy nghĩ của anh và Tinh Cầu giống nhau.

Thịnh Thời Quân rất nghiêm túc: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả, anh sẽ nỗ lực.” Nỗ lực làm một nửa còn lại của Vưu Cầu Cầu thật tốt.

Vưu Cầu Cầu thấy Tiểu Thịnh cảm xúc dâng trào, cô cũng yên tâm, suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: “Cố lên?”

Cỗ vũ Tiểu Thịnh một chút.

Thịnh Thời Quân vốn cũng đang dâng trào cảm xúc, một câu “Cố lên” của Vưu Cầu Cầu làm anh lập tức nhận thua.

“Em muốn ăn gì, chúng ta đi mua đồ ăn?”

Vưu Cầu Cầu: “Đặt đồ ăn về, không sướng hơn sao?”

Cảm ơn cuộc sống tiện lợi thời hiện đại, dịch vụ giao đồ ăn đã cứu vớt những người không muốn đi bộ nhiều như Vưu Cầu Cầu.

Hiện tại chỉ muốn lên lầu nằm dài trên sofa nhà Tiểu Thịnh.

Có điều Vưu Cầu Cầu vẫn hiểu phong tình.

“Anh muốn nắm tay em đi dạo phố mua đồ ăn sao?”

Nếu nhất định phải thế, Vưu Cầu Cầu đang suy xét, cô cùng không phải không thể miễn cưỡng bò dậy chiều theo anh chàng Tiểu Thịnh thích dính người này.

Anh đã nói sẽ nỗ lực làm tốt rồi, vậy ít nhiều gì cô cũng nên biểu hiện một chút.

Đối với nụ cười bất đắc dĩ “Đúng là hết cách với anh” của Vưu Cầu Cầu, Thịnh Thời Quân: “...”

“Gọi đồ ăn ngoài đi.”

Cuối cùng Thịnh Thời Quân vẫn lựa chọn gọi đồ ăn, Vưu Cầu Cầu còn mang giày cao gót, Thịnh Thời Quân nhớ lúc Vưu Cầu Cầu và Giang Đào ngồi phía sau, cô còn nói đau chân.

Trước khi lên lầu, Thịnh Thời Quân còn cố ý mua xịt giảm đau cho Vưu Cầu Cầu.

Một người cần mẫn và một người lười nhác ở bên nhau, không phải người cần mẫn kéo theo người lười nhác cần mẫn, thì là người lười nhác kéo theo người cần mẫn sa đọa.

Gien cần mẫn của Thịnh Thời Quân không sánh bằng gien lười nhác trên người Vưu Cầu Cầu.

Kết quả cuối cùng chính là hai người cùng nhau nằm dài trên sofa.

Phần chân bị đau của Vưu Cầu Cầu đã được xịt thuốc, may mà chân chỉ bị cọ xát hơi đỏ, không bị trầy da. Cô gối người lên chân anh, cẳng chân ***** lắc lư.

Hai người nói chuyện câu được câu không, Thịnh Thời Quân cảm giác như mình đang sống một cuộc sống bình yên.

Kể từ khi ở bên Vưu Cầu Cầu, dường như nhịp sinh hoạt của anh cũng chậm dần, có điều một ngày trôi qua còn nhanh hơn một ngày làm việc trước kia.

Tuy rằng Thịnh Thời Quân gọi đồ ăn, nhưng anh chỉ gọi rau xanh chưa qua chế biến. Anh vẫn nhận định đồ mình tự làm sạch sẽ hơn bên ngoài.

Vưu Cầu Cầu cũng không có gì dị nghị, anh nấu ngon hơn bên ngoài bán.

Chỉ là cô cảm thấy nấu cơm cũng rất mệt. Nhưng nếu anh tình nguyện, cũng thích thú mà làm, Vưu Cầu Cầu không có ý kiến.

Rau dưa tươi mới được đưa tới cửa, Thịnh Thời Quân lập tức bật chế độ nội trợ, trước đó anh còn rửa sạch trái cây cho Vưu Cầu Cầu.

“Ăn ít đồ ăn vặt thôi, em có thể ăn nhiều trái cây chút, dinh dưỡng tốt hơn.”

Dặn dò Vưu Cầu Cầu xong, Thịnh Thời Quân chui vào bếp.

Vưu Cầu Cầu nằm dài một lát thì thấy chán, thẫn thờ nhìn bóng dáng bận rộn của anh, phòng khách đối diện với bếp.

Vưu Cầu Cầu lộ liễu quan sát Thịnh Thời Quân, sau khi anh phát hiện thì có hơi không được tự nhiên: “Nhiều mùi khói dầu quá, sặc à?”

“Vậy anh đóng cửa lại.”

Máy hút khói ở nhà anh hoạt động rất tốt, anh cảm thấy mùi không nhiều, nhưng có thể Vưu Cầu Cầu sẽ ngửi được. Anh cho rằng Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm anh là vì mùi hương quá đậm.

Vưu Cầu Cầu lắc đầu tỏ vẻ không cần.

“Eo của anh, nhỏ ghê.” Chân cũng rất dài.

Vưu Cầu Cầu khen ngợi.

Ban đầu Vưu Cầu Cầu còn không cảm nhận được gì khi thấy Tinh Cầu nói sếp Thịnh lam nhan họa thủy, bán đứng sắc đẹp.

Hiện tại cô bỗng get được chút tính chất họa quốc của yêu phi Tiểu Thịnh rồi.

Nam yêu phi.

Nam yêu phi - Thịnh Thời Quân lại một lần nữa đỏ bừng mặt một cách quỷ dị, và nhanh chóng đóng cửa nhà bếp lại.

Ngăn cách tầm mắt của Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu hậm hực sờ mũi: “...” Cô thất sự không có suy nghĩ đen tối, không có ý gì khác, làm gì như thể cô là tên lưu manh vậy.

Tuy rằng lượng fan của Vưu Cầu Cầu rất có tiếng nói, nhưng công việc của cô là diễn viên, có thành tích xán lạn giữa các diễn viên cùng độ tuổi, công khai tình yêu cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cô, ngược lại còn nhờ tổ hợp thần kỳ này mà hút thêm không ít fan CP.

Có một số Tinh Cầu rất bất mãn với Thịnh Thời Quân, nhưng Tinh Cầu vẫn giữ lý trí, không đi tấn công Thịnh Thời Quân quá nhiều. Rất nhiều người lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, tạm thời không để ý đến anh.

Chỉ cần các cô ấy coi như không nhìn thấy, Nhãi Cầu vẫn sẽ độc thân!

Vưu Cầu Cầu còn nhận được điện thoại từ nhà, nghe máy xong, cô nói với Thịnh Thời Quân:

“Bố mẹ bảo em dẫn anh về nhà xem xem.” Bố mẹ cô cũng lướt mạng.

“Anh căng thẳng không?”

Có.

Vưu Cầu Cầu có thể thấy rõ toàn thân Tiểu Thịnh đã bắt đầu căng lên.

Lần trước công khai, con dấu xấu gặp bố mẹ chồng, đó mới chỉ là fan baba, fan mama của Vưu Cầu Cầu.

Fan baba fan mama đều rất bất mãn với anh, lần này anh phải gặp bố mẹ thật sự của Vưu Cầu Cầu.

Thịnh Thời Quân: “Nên đi.”

Anh đã muốn đến nhà hỏi thăm từ sớm rồi.

Có căng thẳng cũng phải đi.

Thịnh Thời Quân đã nóng lòng, bắt đầu hỏi cô bố Vưu mẹ Vưu thích những gì, anh phải chuẩn bị quà thật tốt.

Vưu Cầu Cầu trấn an Thịnh Thời Quân, bảo anh không cần quá lo lắng, bố mẹ cô đều rất thoải mái. Nhưng trấn an là trấn an, Vưu Cầu Cầu vẫn thấy Thịnh Thời Quân bật “Nhật ký quan sát con gái” lên, tay cầm bút, trước mặt có một quyển sổ.

Chỉ xem mỗi đoạn cut nhà Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu thò lại gần thì nhìn thấy các loại sở thích anh phân tích ra chi chít trên sổ.

“...”

Có thể nói cực kỳ nghiêm túc.

Cầu Học Dốt không hiểu trọng điểm của Thịnh Học Giỏi cho lắm.

Thịnh Thời Quân còn cố ý nhờ Vưu Cầu Cầu hỗ trợ chọn quà.

Thật ra Vưu Cầu Cầu muốn nói với Thịnh Thời Quân, bố mẹ cô không có sở thích đặc biệt gì về quà cáp, chỉ cần đắt và dùng tốt (gạch bỏ).

Vì sắp gặp bố mẹ Vưu Cầu Cầu mà Thịnh Thời Quân căng thẳng không thôi, Vưu Cầu Cầu lại hoàn toàn không ngờ cuối cùng mình lại gặp bố của Thịnh Thời Quân trước.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, không kịp xây dựng tâm lý.

Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân ở trung tâm thương mại, cô đến đây cùng anh chọn lựa quà cáp chính thức ra mắt bố mẹ cô. Thịnh Thời Quân đi toilet, Vưu Cầu Cầu bèn chờ anh ở quán cà phê.

Sau đó, khi Thịnh Thời Quân vừa mới biến mất khỏi tầm mắt Vưu Cầu Cầu, một người ăn mặc như trợ lý lại gần Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: “Ở đây có người rồi.”

Cô chỉ vị trí đối diện, đó là chỗ của Tiểu Thịnh.

Trợ lý: “...” Anh ta không phải muốn hỏi chỗ này có người không.

Anh ta nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Cô Vưu, sếp chúng tôi là bố của bạn trai cô. Ông ấy muốn gặp cô một lần, đang ở bên kia…”

Trợ lý chỉ về phía cách đó không xa. Vưu Cầu Cầu nhìn sang, nơi đó có một người đàn ông, hơi lớn tuổi hơn bố cô một chút, mặc âu phục giày da, tràn đầy khí thế.

Vưu Cầu Cầu: “Bây giờ các người đều lừa đảo thế này à?”

Trợ lý thấy Vưu Cầu Cầu móc ra di dộng, tức khắc hoảng loạn: “Cô định gọi cho sếp Tiểu Thịnh sao?”

Vưu Cầu Cầu nghe thấy xưng hô “Sếp Tiểu Thịnh” này, cảm thấy cách nói chuyện của tên lừa đảo này cũng khá Tây, có điều không phải.

Cô lắc đầu.

“Tôi gọi 110.” Gặp lừa đảo đương nhiên phải báo cảnh sát.

Trợ lý vốn đang sợ Vưu Cầu Cầu báo cho sếp Tiểu Thịnh. Sếp Thịnh của bọn họ âm thầm đến đây, nếu anh ta làm hỏng chuyện, vậy rất khó nhằn.

Vừa mới thở phào một hơi, anh ta lập tức phản ứng lại Vưu Cầu Cầu vừa mới nói gì.

Giao diện điện thoại Vưu Cầu Cầu hiển thị đã gọi đi rồi.

Trợ lý: ???

Quả nhiên, không hổ là người phụ nữ có ý thức pháp luật vô cùng cao.

Trợ lý trực tiếp đưa cho Vưu Cầu Cầu sổ hộ khẩu của Thịnh Thời Quân, còn có các loại giấy tờ chứng minh công ty, bằng chứng cực kỳ có sức thuyết phục, anh ta không nói dối.

Vưu Cầu Cầu còn nhìn thấy ảnh chụp chung của Tiểu Thịnh và người đàn ông trung niên cách đó không xa.

Đó thật sự là bố anh.

Bố anh còn là một thương gia thực phẩm nổi tiếng. Nếu Vưu Cầu Cầu không nhầm, hãng sữa bò sạch cô uống từ nhỏ đến lớn chính là của nhà anh.

Vưu Cầu Cầu: Tiểu Thịnh… Không phải gia cảnh bình thường thôi sao?

Nhưng so với gia cảnh tốt hay xấu gì đó, điều càng làm Vưu Cầu Cầu hoảng loạn chính là, nếu cô không nhờ lầm, cô vừa mới giở trò sở khanh, hưng phấn hôn anh một cái ở lễ trao giải.

Sao cô cứ có cảm giác… Làm chuyện xấu xong bị bố của người ta tìm tới tận cửa vậy.

Vưu Cầu Cầu đổi chỗ, ngồi đối diện với bố Thịnh.

“Cháu là Vưu Cầu Cầu đúng không? Bác là bố của Thịnh Thời Quân.” Người đối diện chào hỏi cũng rất mẫu mực.

“Cháu chào bác.”

Sau khi hai người hàn huyên xong, bố Thịnh không nói tiếp những lời vô nghĩa, ông vươn tay với trợ lý, nhận lấy thứ gì đó, đẩy đến trước mặt Vưu Cầu Cầu.

“Đây là chi phiếu năm triệu tệ.”

Đồng hồ báo thức trong đầu Vưu Cầu Cầu đã tự động vang lên câu kế tiếp…”

Đây là chi phiếu năm triệu tệ, cầm đi rồi rời khỏi con trai tôi.

Vừa mới tắt kênh pháp luật, bỏ qua kịch bản người bố đòi lại công bằng cho con trai, bây giờ lại bật phim truyền hình tài phiệt rồi.

Tiểu Thịnh xoay người biến thành thiêu thân nhà giàu, bố anh lấy ra chi phiếu năm triệu tệ đẩy về phía cô.

Vưu Cầu Cầu: “Đây…” Cô nên tỏ vẻ thế nào mới thích hợp đây?

Bố Thịnh đã mở miệng.

“Chi phiếu năm triệu tệ này, xem như quà gặp mặt cho cháu.”

“Cháu nhất định phải ở bên cạnh con trai bác, đừng rời khỏi nó, đừng dễ dàng rời khỏi nó.”

Vưu Cầu Cầu: “Hả?”

Hình như không giống với tưởng tượng của cô lắm.

Bố Thịnh cười tủm tỉm nhìn Vưu Cầu Cầu, đôi mắt đầy hiền từ: “Bác biết nó có rất nhiều khuyết điểm. Từ nhỏ tính nó đã quái đản, còn hơi tự kỷ, sau khi lớn lên cũng cuồng công việc. Nếu nó có chọc giận cháu chỗ nào, cháu cứ nói với bác, bác đánh nó giúp cháu.”

Làm gì còn chút khí thế doanh nhân nào.

Vưu Cầu Cầu nghe bố Thịnh lải nhải về Tiểu Thịnh.

Cô nên nói, không hổ là bố con ruột sao?

Vưu Cầu Cầu cảm thấy có lẽ bản thân nên lấy lại chút mặt mũi cho bạn trai: “Thật ra anh ấy cũng rất tốt.” Cuồng công việc thì cuồng thật, tự kỷ này nọ thì cô không thấy.

Bố Thịnh thấy Vưu Cầu Cầu che chở Thịnh Thời Quân, ông càng hài lòng với Vưu Cầu Cầu.

“Có điều nó cũng rất đáng thương. Một mình bác nuôi nó lớn, nó không cảm nhận được sự ấm áp từ gia định. Bây giờ nó có bạn gái như con, bác rất vui. Bác không có ý gì khác, chỉ hy vọng hai đứa hạnh phúc.”

Vưu Cầu Cầu nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày.

Tiểu Thịnh còn có quá khứ không ai biết như vậy sao?

Cô chưa từng nghe Thịnh Thời Quân kể.

Bố Thịnh chê bai con trai mình một hồi, lại cảm thấy không nên chê quá mức, lỡ như dọa sợ Vưu Cầu Cầu thì không tốt.

Ông vốn cho rằng với tính cách của Thịnh Thời Quân thì có thể anh sẽ sống cô độc quãng đời còn lại, không ngờ anh rất có tiền đồ.

Vì thế, bố Thịnh lại bắt đầu liệt kê ưu điểm của Thịnh Thời Quân.

“Thật ra nó cũng có ưu điểm, thành tích học tập lúc nhỏ không tệ, năng lực hành động cũng mạnh… Lúc chơi bùn với bạn bè hồi nhỏ còn được hạng nhất.”

Bố Thịnh là một người rất giỏi kể chuyện. Khi Thịnh Thời Quân đi toilet về, mới đầu không nhìn thấy Vưu Cầu Cầu, lòng anh lập tức nôn nóng. Sau đó, anh lại nhìn thấy bố mình và Vưu Cầu Cầu đang trò chuyện vui vẻ với nhau.

Mí mắt Thịnh Thời Quân giật mạnh.

Sao bố anh lại tìm tới đây rồi?

Bố Thịnh: “Thế nào? Thằng nhóc hỗn láo này, mày tự dưng đòi đi ra ngoài làm một mình, bố cũng không nói gì mày rồi, bây giờ bố còn không được tâm sự với Cầu Cầu nữa sao?!” Lãng phí tình cảm của ông, ông đã nói nhiều lời hay giúp anh vậy mà.

Bố Thịnh hối hận.

Thịnh Thời Quân bất đắc dĩ.

“... Không phải không được, nhưng bố nên báo trước với con một tiếng chứ.” Để anh cho Cầu Cầu chuẩn bị một chút, trực tiếp tìm tới thế này, rất dễ làm người ta bối rối.

Hơn nữa, anh đi ra ngoài làm việc một mình, đâu phải là ông không nói gì anh? Rõ ràng là không nói được, bởi vì anh đã chạy đi mất rồi.

Bố Thịnh hừ một tiếng: “Con còn lấy lá trà của bố đi, đừng tưởng bố không biết.”

Thịnh Thời Quân: “...”

Lá trà là anh tặng cho Thôi Kiến Nam coi như tỏ lòng đã giúp đỡ Vưu Cầu Cầu.

Bố Thịnh: “Vẫn là Cầu Cầu ngoan, vừa mới gặp mặt đã tặng quà cho bố.”

Vưu Cầu Cầu quay sang Thịnh Thời Quân cười hehe.

Quà không phải là cô tặng, mà là đồ Thịnh Thời Quân định tặng cho bố mẹ cô. Bố Thịnh nhất quyết đưa chi phiếu cho cô, cô cũng chỉ có thể lấy quà cáp trong tay tặng cho ông.

Bố Thịnh sung sướng cầm số quà vốn là do con mình trả tiền. Vưu Cầu Cầu không cần chi phiếu năm triệu tệ, Thịnh Thời Quân nhận giúp Vưu Cầu Cầu rồi nhét vào túi cô.

Bố anh không thiếu chút tiền này.

Bố Thịnh vốn đang muốn ăn một bữa cơm với Vưu Cầu Cầu, nhưng ông còn bận việc công ty, chỉ có thể hẹn lại lần sau.

Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân nắm tay cùng đi ra ngoài.

Vưu Cầu Cầu: “Tiểu Thịnh, em lấy quà anh mua tặng cho bố anh rồi.”

“Không sao, một lát đi mua lại lần nữa là được.”

Thịnh Thời Quân biết bố mình đã xuất hiện thì chắc chắn Vưu Cầu Cầu đã biết hết tất cả. Anh cũng không có ý định giấu giếm cô, nhưng anh luôn cảm thấy bố anh là bố của anh, còn anh thì là anh.

Sau này anh sẽ kể cho cô, nhưng không ngờ bố anh lại cũng tham gia vào chuyện này.

“Em có gì muốn hỏi không?”

Thịnh Thời Quân nhìn về phía Vưu Cầu Cầu.

Cô muốn hỏi gì, anh sẽ trả lời.

Vưu Cầu Cầu: “Nhà anh có trại chăn nuôi à?”

Xí nghiệp nhà cha Thịnh có liên quan đến ngành chăn nuôi, sản xuất nhiều sữa bò, sữa dê, chế phẩm sữa, còn có một ít chế phẩm thịt có liên quan đến dê bò.

Vưu Cầu Cầu xem qua bảng giới thiệu sản phẩm, có trại chăn nuôi riêng rộng mênh mông cho dê bò sống.

Thịnh Thời Quân không ngờ cô lại hỏi câu này *****ên, nhưng anh vẫn gật đầu: “Ừ.” Anh tưởng Vưu Cầu Cầu hứng thú với cái này, nếu vậy thì cô sẽ dẫn cô đi xem.

Sau đó anh thấy đôi mắt Vưu Cầu Cầu rực sáng.

“Nhà anh có trại chăn nuôi, có bò có dê, vậy chắc chắn anh rất giỏi nướng xiên dê đúng không?”

Thịnh Thời Quân: ???

--------------------

Lời tác giả:

Sếp Thịnh, tiểu hoàng tử thảo nguyên, tiểu hoàng tử xiên dê nướng √

Bình Luận (0)
Comment