Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 15

Vì vấn đề mặt mũi, Vưu Cầu Cầu hơi dùng sức, đằng nào mọi người cũng biết cô mập lên rồi. Vưu Cầu Cầu cũng không thèm chơi mấy trò bịt tai trộm chuông đó nữa, còn đăng mấy tấm selfie trong phòng tập lên Weibo.

Phía trên viết mục tiêu nhỏ của cô, cô muốn trong vòng nửa tháng giảm năm ký!

Tại sao trong một tuần thịt có thể thoải mái tăng lên, mà chẳng lẽ trong hai tuần lại không thể biến mất được sao?

Vưu Cầu Cầu đang bị ép chạy trên máy tập rưng rưng nghĩ như vậy.

Đương nhiên tuy Vưu Cầu Cầu đã chia sẻ hình chụp tập thể dục và cân nặng của mình lên mạng, nhưng lại không muốn livestream giảm cân.

Cô đã khó khăn lắm rồi, đừng có cố chỉnh cô nữa.

Mà Thịnh Thời Quân vốn phản đối việc Vưu Cầu Cầu làm mukbang, lúc này lại đồng ý với suy nghĩ của cộng đồng mạng: “Tôi thấy livestream giảm cân cũng là một cách không tồi. Không phải cô thích livestream lắm à? Đừng lãng phí mấy cái ứng dụng công cộng đó. Cô xem, fans của cô mong cô xuất hiện biết bao.”

Ánh mắt hướng về Vưu Cầu Cầu trên máy tập.

Vưu Cầu Cầu lại rưng rưng tăng nhanh tốc độ máy tập, dùng hành động bày tỏ từ chối. Cô sai rồi, cô thật sự biết sai rồi mà!!!

Mấy giang cư mận la hét muốn xem livestream giảm cân vì mong chờ cô xuất hiện sao?

Vì muốn nhìn dáng vẻ đau khổ giảm cân của cô thì có!

Với việc này, Vưu Cầu hiểu rất rõ.

Thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha một ai.

Không phàm ăn tục uống, mỗi ngày đều tập luyện cường độ cao, hiệu quả tốt không thể cãi. Vưu Cầu Cầu sẽ lên tương tác với fans trên Weibo, điểm danh hôm nay đã gầy đi nửa lạng, yeah~

Cư dân mạng trả lời: Rớt nước mắt, bị Vưu Cầu Cầu làm cho cảm động.

Tiếp theo đó là ba tấm hình liên tiếp của Vưu Cầu Cầu, dáng vẻ phát ngốc nhìn trời.

Bởi vậy, nỗ lực của Vưu Cầu Cầu nhỏ bé không đáng kể, thành trò hề cho thiên hạ.

Vưu Cầu Cầu: Giữa bọn họ chắc chắn có kẻ phản bội. Nếu không tại sao cô chỉ là tranh thủ thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, lười có một chốc lát, vậy mà cũng bị phát hiện?

Sau đó, Vưu Cầu Cầu phát hiện, vị huấn luyện viên cá nhân chụp lén cô, ông chú trung niên nhiệt tình cũng chụp lén cô…

Cô giống như một địa điểm tham quan, toàn bộ người của phòng tập này đều không kiềm được lôi điện thoại ra chụp cô.

Anh trai PT bị phát hiện chụp lén thì đỏ mặt: “Tôi vì lưu giữ số liệu cho cô, có thể quan sát trạng thái cơ thể tốt hơn.”

Được, lý do này tạm chấp nhận.

Ông chú trung niên nhiệt tình lời lẽ chính đáng: “Em gái, fans của em nhiệt tình quá, họ nhờ anh giám sát đốc thúc em. Anh cũng không có cách nào khác, nếu em không lén lười, anh cũng sẽ không chụp em đâu.”

Vưu Cầu Cầu: _(:з」∠)_.

“Bây giờ cô coi như cũng ra hình người rồi.”

Lúc Vưu Cầu Cầu thành công đánh rớt ba lạng rưỡi thịt xuống, cảm thấy cả người trống mất một mảng, Thịnh Thời Quân quan sát cô cả nửa ngày rồi thốt ra câu này.

Vưu Cầu Cầu: “Sếp Thịnh, nếu anh mà nói vậy, tôi không vui rồi đó.”

Cô cho rằng dù mình có mập lên, thì cũng là một cô béo xinh đẹp, làm gì khoa trương như sếp Thịnh nói.

“Tiếp tục giảm cân, nếu cô còn như vậy nữa, muốn diễn phim hài đúng không?”

Mấy phim truyền hình, phim điện ảnh thông thường, có cái nào đi mời nữ nghệ sĩ mập đi đóng phim đâu. Ống kính vốn đã có chức năng phóng đại rồi, Thịnh Thời Quân cảm thấy Vưu Cầu Cầu như hiện tại thuận mắt hơn nhiều rồi.

Tất nhiên, Vưu Cầu Cầu mập lên năm ký cũng không tới mức đó, Thịnh Thời Quân thuần túy chỉ muốn kích thích ý chí của cô.

Vưu Cầu Cầu ngẫm nghĩ: “Thực ra… nếu có vai diễn đó thì cũng không tệ.”

Cô không kén chọn.

“Nếu mà catse hậu hĩnh một chút thì càng tốt”

Thịnh Thời Quân: “... Cô nghĩ nhiều rồi.”

Mập lên thì cái gì cũng không còn! Đừng có mơ mộng ban ngày nữa! Tiếp tục thực tại giảm cân của cô đi!

Anh mời Vưu Cầu Cầu ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng chưa tới mười phút sau, Thịnh Thời Quân lại gấp gáp gọi Vưu Cầu Cầu đang trên đường tới phòng tập quay trở lại.

Lần này biểu cảm phức tạp lúc trước của Thịnh Thời Quân lên tới cực điểm, dưới ánh nhìn chăm chú của Vưu Cầu Cầu, anh vẫn mở lời.

“Có một thương hiệu thực phẩm tìm tới cô, muốn cô làm người đại diện, quay quảng cáo.”

Mười phút trước, công ty bên đó vừa gọi cho Thịnh Thời Quân, nói là ông chủ bên họ đã xem livestream mukbang của Vưu Cầu Cầu, cảm thấy Vưu Cầu Cầu rất thích hợp làm người đại diện cho bọn họ. Thịnh Thời Quân đã kiểm tra qua, là một công ty rất lớn, rất chính quy.

Vừa nãy anh còn bảo Vưu Cầu Cầu đừng nằm mơ giữa ban ngày, mập lên thì chẳng còn thông cáo gì cả. Ai có thể ngờ ngay sau đó cô lập tức được mời quay quảng cáo luôn?

Thịnh Thời Quân thật sự không hiểu hướng đi của thị trường hiện nay rồi.

Vưu Cầu Cầu không thể ngờ bản thân còn có thể nhận quảng cáo.

Tuy mấy loại quảng cáo video này đối với nghệ sĩ nổi tiếng mà nói đều không tính là cái gì to tát, nhưng đối với Vưu Cầu Cầu thì quả thật là trời cho của ôi mà.

Đây là đãi ngộ mà người qua đường Giáp có thể có sao?

Tiền rất hậu hĩnh, nhiều gấp mấy lần so với tham gia gameshow và web drama cơ.

Nhưng mà Vưu Cầu Cầu phải tới thành phố của công ty thực phẩm kia một chuyến, tiền vé bay đi đi về về tất nhiên do đối phương trả. Người khác vì yêu mà vượt dây thép, Vưu Cầu Cầu vì tiền cũng có thể ngồi máy bay.

Quền chá nà, cô có thể chịu được loại uất ức này. Nếu còn có nhiều loại uất ức như này nữa cứ gọi cho cô, cô làm được.

Sự hưng phấn của Vưu Cầu Cầu trực tiếp viết rõ trên mặt, Thịnh Thời Quân vô tình vạch trần: “Có phải cô đang vui vì mấy ngày tới không cần tập luyện nữa?”

Vưu Cầu Cầu: !

Liên tiếp phủ nhận.

Nhưng mà nội tâm lại điên cuồng lên án, vì sao ông chủ lại phát hiện ra nữa rồi?

Thịnh Thời Quân: “Việc giảm cân không thể dừng.”

“Mấy kiểu đại diện thực phẩm này đều là bị in hình lên bao bì, cô cũng không muốn hình của mình bị in trên mấy bao bì đồ ăn vặt, phân bố khắp nơi trên cả nước đâu nhỉ?”

Thông thường mà nói, trước giờ người phát ngôn thực phẩm đều là mấy nghệ sĩ hơi lớn tuổi, hình tượng hòa nhã gần gũi. Nghệ sĩ trẻ vì hình tượng của mình, vì không muốn bị nói là bình dân hóa, rất ít khi nhận loại quảng cáo này.

Dù sao chụp lên trông có ngầu hơn, tạo hình có đẹp hơn đi chăng nữa, người khác chỉ cần nói một câu: “Oa, người này nhìn quen quen, cái người in trên thùng nước mà cô Bảy, dì Tám tặng cho nhà tôi là cô này nè.”, trực tiếp đả kích người ta.

Thịnh Thời Quân cũng không phải coi thường quảng cáo thực phẩm, dù sao với địa vị của Vưu Cầu Cầu có thể nhận được loại quảng cáo này cũng giống như trúng giải vậy. Anh chỉ đang nhắc nhở cô.

Vưu Cầu Cầu: “Oa, được in hình lên bao bì đồ ăn khắp cả nước cơ á?” Phong cách cũng đặc biệt quá nè!

“Vậy công ty thực phẩm bên đó cũng sẽ tặng đồ ăn cho người đại diện à?”

Công ty tìm Vưu Cầu Cầu làm người đại diện, chuyên sản xuất que cay, hơn nữa que cay của hãng này Vưu Cầu Cầu đã ăn từ nhỏ, có thể xem là cả tuổi thơ cô. Bên hãng không chỉ trả phí đại diện cho Vưu Cầu Cầu, còn đồng ý tặng sản phẩm miễn phí, hàng còn đang trên đường giao kìa.

“...”

Thịnh Thời Quân cảm thấy, có thể hi vọng vào mắt nhìn của Vưu Cầu Cầu một chút.

Là anh khờ, Vưu Cầu Cầu vốn đã bình dân như vậy. Quảng cáo này dâng tới cửa còn không phải do livestream mukbang không theo lẽ thường của cô sao?

Thịnh Thời Quân tiễn Vưu Cầu Cầu lên máy bay, anh còn có việc khác cần xử lý. Công ty cũng không phải có mỗi Vưu Cầu Cầu là nghệ sĩ, còn có anh Lý và con khỉ của anh ấy, còn có band nhạc của anh chàng cao to mít ướt kia. Lúc Thịnh Thời Quân vẫy tay với Vưu Cầu Cầu, cô cũng vẫy tay lấy lệ với anh.

Đi thôi, đi rồi đừng về càng tốt.

Qua vài tiếng Vưu Cầu Cầu đáp máy bay xuống thành phố của công ty thực phẩm kia, bên đó đã cho người chờ đón Vưu Cầu Cầu từ lâu.

Ngày *****ên đoàn đội dắt Vưu Cầu Cầu vui chơi ăn uống cộng với nghỉ ngơi, ngày thứ hai mới bắt đầu quay set đầu.

Việc quay hình diễn ra rất thuận lợi, đạo diễn là người đàn ông trung niên râu mép tinh tế, không ngừng khen hình tượng của Vưu Cầu Cầu quá tốt.

“Đặc biệt là ánh mắt khát vọng của cô khi nhìn thanh que cay đó, quá sinh động!”

Vưu Cầu Cầu cầm gói que cay lên, cách một lớp bao bì cũng có thể ngửi được vị cay nồng quen thuộc bên trong, cô không ngừng dán mũi lên bao bì hít hà.

Không phải cô đang diễn nỗi khát vọng đó, cô đang khát vọng thật.

Quay xong cảnh Vưu Cầu Cầu cầm bịch que cay, đạo diễn rất hài lòng, gọi Vưu Cầu Cầu: “Bây giờ cô có thể xé bao bì, lấy ra một thanh que cay, tốt nhất là diễn ra dáng vẻ ăn ngon mỹ mãn.”

Nữ nghệ sĩ đặc biệt nghe lời cũng cực kỳ phối hợp từ lúc vào cảnh quay tới bây giờ, Vưu Cầu Cầu, vậy mà lúc này trên mặt lại hiện ra chút khó xử.

Đạo diễn: “Sao, có gì khó à?”

Vưu Cầu Cầu giải thích: “Cháu đang giảm cân, chắc là ăn không được nhiều.”

Tuy đạo diễn chưa thấy hot search béo lên của Vưu Cầu Cầu, nhưng ông cũng hiểu được, thời này con gái đều uống nước ăn rau cầm hơi. Nữ nghệ sĩ càng phải cẩn thận hơn.

Vì thế ông nói: “Không sao, không cần ăn quá nhiều. Chúng ta chủ yếu chỉ cần quay cảnh ăn, ăn một que cũng được. Nếu cháu không dám ăn thì cắn một miếng nhỏ cũng được.”

Tìm nghệ sĩ là bởi vì họ đẹp, cũng đâu phải là livestream mukbang vua dạ dày gì đâu.

Vưu Cầu Cầu gật gật đầu, ra hiệu cô đã rõ.

Khi cô vừa xé bao bì, cái mùi cay nồng vốn thông qua một lớp bao đã ngửi được ấy nay càng sặc mũi hơn, xông thẳng vào khứu giác Vưu Cầu Cầu, mùi cay bao quanh cô. Một tiếng bắt đầu ăn vừa được nói ra, nhóm ekip chỉ nhìn thấy Vưu Cầu Cầu nhai hai ba cái đã ăn hết một que cay vào miệng rồi.

Một loạt tiếng hít hà dồn dập.

Cô ăn mà mắt cũng híp cả lại, thiếu chút cả người đung đưa lắc lư.

Trời ạ, đây rốt cuộc là loại que cay tuyệt thế gì vậy!

Cô sắp rớt nước mắt hạnh phúc rồi.

Từ lúc bắt đầu giảm cân, Vưu Cầu Cầu đã bị Thịnh Thời Quân hạ lệnh không được phàm ăn tục uống, mấy món nhiều muối nhiều dầu không liên quan tới cô.

Hôm qua lúc mới tới đây cô còn khắc chế bản thân một chút. Ăn mấy món cơm nhà cô đã vui tới mức muốn hát lên, bây giờ được ăn món que cay hồi nhỏ thích nhất.

Vừa cay vừa tê, chủ yếu ăn một hồi lại nếm ra vị ngọt ngọt.

Đạo diễn không ngừng gật gù sau ống kính, cảm thấy năng lực biểu diễn của nghệ sĩ này quá quá tốt. Ngay cả người không thích ăn mấy món ăn vặt này như ông, nhìn Vưu Cầu Cầu ăn mà cũng muốn nếm thử.

Thử nghĩ mà xem nếu biên tập xong đoạn quảng cáo này, còn bao nhiêu người bị hấp dẫn nữa chứ, doanh thu sẽ cao lên bao nhiêu chứ?

Cắt ngang việc thưởng thức mỹ thực của Vưu Cầu Cầu cũng như niềm vui quay hình của đạo diễn chính là bịch que cay trống rỗng trên tay Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu miệng thì nói muốn giảm cân, không thể ăn được nhiều, vậy mà một lúc đã ăn hết cả một bịch đạo cụ que cay, còn tỏ ra vẻ ăn chưa đã thèm…

Quay hình trong một ngày đã kết thúc, Vưu cầu Cầu ở lại đó một đêm nữa, sau đó bị gói lên máy bay, bắt đầu lên đường đi về.

Vưu Cầu Cầu tìm thấy hành lý của mình, kéo ra cổng sân bay, thấy đoàn đoàn lớp lớp đầu người bên ngoài, lao nhao la hét.

Chắc là cùng chuyến có nghệ sĩ nào đó khá nổi bay cùng, có fans tiếp ứng tới đón.

Vưu Cầu Cầu đã nghe thấy tên được hét ra từ các fans bên đó, cái tên này đúng là rất nổi tiếng, cẩn thận nhớ lại hình như là tên một idol nam.

Cảnh tượng hoành tráng ghê.

Vưu Cầu Cầu giống như một người qua đường, chỉ cảm thán một câu, cũng không có ý định góp vui, cứ thế kéo hành lý đi ra ngoài. Sau đó cô thấy một em gái nhỏ phi tới đám đông, do chạy quá nhanh, mấy gói ăn vặt trên tay toàn bộ rớt đất.

Gói snack khoai tây vừa hay rớt gần chân Vưu Cầu Cầu, cô tiện tay giúp em gái đó nhặt lên.

Lúc em gái ríu rít cảm ơn, cô lắc lắc đầu: “Không có chi.”

“Chỉ là… snack khoai tây kia có ngon không?”

Vưu Cầu Cầu chỉ vào gói snack mà cô vừa nhặt giúp em gái nhỏ, hình như là bản giới hạn theo mùa. Mấy ngày nay Vưu Cầu Cầu lướt vòng bạn bè nhìn thấy không ít người đăng về nó, cô cũng rất muốn ăn thử.

Nhưng mà không được.

Chuyện cô quay quảng cáo ăn hết một gói đạo cụ que cay đã truyền tới tai sếp Thịnh. Ngay hôm đó sếp Thịnh đã gọi cho cô, ban lệnh buổi tối chỉ có thể ăn salad.

Vưu Cầu Cầu biết cô hỏi như vậy có phần đường đột, nhưng cô nhịn không nổi, miệng cô đã nhạt như nước ốc rồi.

Có người miêu tả mùi vị cho cô cũng được, hoặc là nói ngon hay không ngon thôi cũng được rồi.

“Ngon lắm.”

Em gái nhỏ ngơ một lát rồi bật cười, đưa gói snack cho Vưu Cầu Cầu: “Đây, tặng chị ạ.”

Vưu Cầu Cầu cũng không phải không mua được, cô chỉ không được ăn, sao có thể nhận gói snack này, mà nhận rồi cũng có ăn được đâu.

“Không không, không cần đâu.”

“Em tới đu idol đúng không?”

Vưu Cầu Cầu chỉ chỉ vị idol đang bị bao vây gần đó.

Em gái gật đầu: “Vâng ạ, nhưng mà em không phải đu anh ấy… Em đu một diễn viên nữ, tên Vưu Cầu Cầu.”

“Chị đáp xuống từ chuyến bay này đúng không ạ? Có nhìn thấy cô gái trẻ nào da trắng, mặt nhỏ, trông rất xinh đẹp không ạ?”

“Vưu Cầu Cầu đẹp người, ăn được lại hề chúa, lọt hố không thiệt chị em ơi!”

Em gái nhỏ không biết trước mặt là Vưu Cầu Cầu phiên bản người thật, vậy mà lại hô to khẩu hiệu của fans.

Nói khẩu hiệu nhóm fans Vưu Cầu Cầu cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu người thật: ???

Cô đeo khẩu trang, chừa ra cặp mắt bối rối xinh đẹp.

Vưu Cầu Cầu đeo khẩu trang không phải vì sự tự giác của một người nghệ sĩ, mà là hôm nay sương mù hơi lớn, vừa xuống máy bay cô đã cảm thấy mình như hít phải sương mù ô nhiễm, nên mới lôi khẩu trang ra đeo.

Em gái nhỏ nói một lúc cũng yên lặng lại, cô bé như dùng ánh mắt gặp phải vấn đề lớn khó giải quyết nhất thế giới đánh giá Vưu Cầu Cầu trước mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Nói khẩu hiệu của fans Vưu Cầu Cầu cho Vưu Cầu Cầu,

E là thành câu vè rồi.

Bình Luận (0)
Comment