Im lặng.
Im lặng như chết.
Dù đang ở trong sân bay ồn ào nhưng hai người dường như đang cách biệt với môi trường ồn ào, bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, ánh mắt Vưu Cầu Cầu trừng đến mỏi, nhịn không được chớp chớp mắt.
Hành động này giống như bật công tắc lên, cánh tay của Vưu Cầu Cầu đột nhiên bị em gái đối diện nắm lấy, đồng thời phát ra một tiếng hét kích động.
“Ahhh, chị là Cầu Cầu phải không?!”
“Cầu Cầu, mama yêu con!”
Vưu Cầu Cầu bị em gái hưng phấn ôm chặt, giống như đang khống chế phạm nhân vậy, Vưu Cầu Cầu không ngờ em gái lại nhiệt tình như vậy.
Hơn nữa…
Đừng nghe bây giờ ngoài miệng kêu “Mama yêu con”, cô vừa nghe đã thấy buồn cười.
“Đúng, chị là Vưu Cầu Cầu.”
“Chị sẽ không chạy đi đâu.”
Cho nên không cần ôm chặt như vậy, Vưu Cầu Cầu tò mò. Nhìn cô gái này cũng trạc tuổi cô, có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc: “Cái kia... em là fans của chị à.”
Mặc dù có rất nhiều người theo dõi Vưu Cầu Cầu trên Weibo, mọi người cũng thường xuyên kêu la “Bé Cầu ơi” cái gì đó, nhưng Vưu Cầu Cầu luôn cảm thấy không chân thật.
Đây là lần *****ên cô gặp gỡ người hâm mộ ngoài đời thực.
Thật là một cảm giác kỳ diệu.
“Phải ạ!”
Em gái gật đầu lia lịa, Vưu Cầu Cầu chưa kịp nói gì thì đã nói thêm: “Cầu Cầu, chị đợi một chút, còn có người.”
Còn có người?
Vưu Cầu Cầu cho rằng còn có một hoặc hai người bạn đồng hành.
Sau đó em gái vẫy tay về phía sau: “Mọi người nhanh tới đây, tôi bắt được Vưu Cầu Cầu rồi.”
Em gái vừa nói xong, hơn chục người chạy về phía Vưu Cầu Cầu, cả nam lẫn nữ, trên mặt mỗi người đều mang vẻ dữ tợn. Vưu Cầu Cầu cảm thấy nhũn cả chân khi nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí trong nháy mắt cô còn xúc động muốn chạy đi.
Nhưng nghĩ rằng những người này có thể là fans của mình, cô vẫn không bỏ chạy, đương nhiên, một yếu tố quan trọng khác là em gái vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay cô.
Cô không có nơi nào để chạy.
Vưu Cầu Cầu bị bao vây bởi hơn chục người.
…
“Cầu Cầu, chị vừa quay quảng cáo về à?”
“Không ngờ lại gặp được chị ở đây.”
“Có mệt không, bảo bối? Em mang đồ uống và thức ăn tới đây.”
“Em cũng mang theo. Em cũng mang theo.”
Bất kể nam hay nữ, trên tay mọi người đều cầm một đống đồ ăn thức uống. Lúc này Vưu Cầu Cầu đã tháo khẩu trang ra, mọi người nhìn cô với nụ cười hiền lành trên môi, cô có một loại cảm giác quen thuộc như mọi người đều là mẹ cô.
Nhưng họ cũng đâu có lớn tuổi.
Những fans nhà khác gặp thần tượng của mình, đều là gửi hoa, quà lưu niệm, đến lượt Vưu Cầu Cầu thì thành thật hơn, toàn là đồ ăn.
Vưu Cầu Cầu còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói thô ráp mạnh mẽ đã vang lên: “Cầu Cầu, con có muốn ăn gà rán không? Baba yêu con!”
Vưu Cầu Cầu: ???
Phía sau đám người, một thanh niên cao gần hai mét với giọng nói khàn khàn đang cầm gà rán trên tay, ánh vàng rực rỡ đến mức Vưu Cầu Cầu thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm của gà rán.
Đó là niềm vui của đồ chiên đã mất đi từ lâu.
Lúc này nước miếng của Vưu Cầu Cầu tràn lan, nhưng cô vẫn thật thà lắc đầu: “Không được, tôi phải giảm cân.”
Vốn dĩ những cô gái khác còn đang quở trách chàng trai trẻ, anh ta thực sự rất giỏi gây sự chú ý, vậy mà lại dùng hành động như vậy để thu hút sự chú ý của bé Cầu. Quan trọng nhất là anh ta đã thành công!
Giây tiếp theo họ đều bị giọng trẻ con của Cầu Cầu đánh gục, cùng với phát biểu muốn giảm cân của cô làm cười chết.
Đúng là những người có thể đến tiếp đón sân bay ngày hôm nay chắc chắn là những người có thiện cảm với Vưu Cầu Cầu, có thể coi là fans trung thành rồi. Chắc chắn họ cũng biết việc Vưu Cầu Cầu livestream mukbang tới nỗi làm chính mình béo lên.
“Cầu Cầu, con đáng yêu quá, thật muốn bỏ con vào túi.”
“Cầu Cầu à, không sao đâu, ăn một miếng cũng không mập lên đâu.”
“Cầu Cầu, bây giờ con ốm lại rất nhiều rồi, ở phòng tập chơi có vui không?”
Đối mặt với mọi lời nói loạn xì ngầu của mọi người, Vưu Cầu Cầu đánh giá: Không được, phạm pháp đó, còn có cô quá to đi, bỏ vào túi không thực tế; ăn một miếng không mập là đang lừa cô; cái anh trai nhắc tới phòng tập kia, anh thật ác.
Vưu Cầu Cầu đột nhiên bị người hâm mộ vây quanh, điều này hoàn toàn bất ngờ nhưng cô lại khá vui vẻ giao lưu với mọi người.
Vị nam idol rất hot khi nãy đã gấp gáp rời đi rồi, cho dù vậy vẫn có một lượng lớn người hâm mộ không chịu rời đi, so với bọn họ, nhóm Vưu Cầu Cầu bên này trông giống một đoàn du lịch mô hình nhỏ.
Nhưng điều đó không ngăn được cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi.
“Sao mọi người biết tôi ở sân bay?”
Vưu Cầu Cầu trò chuyện với mọi người một lúc lâu mới nhớ ra chuyện này.
Không lẽ fans thật sự toàn năng đến vậy, cho dù đi tới đâu cũng đều bị phát hiện?
Sự thật chứng minh, Vưu Cầu Cầu nghĩ nhiều rồi.
“Bé Cầu à, con có đăng Weibo mà.”
Cách đây vài giờ, Vưu Cầu Cầu chuẩn bị bay về từ thành phố khác, chán nản chờ chuyến bay nên đã chụp ảnh vé.
Rõ rành rành là tự mình làm lộ chính mình.
“...”
Vưu Cầu Cầu không thể ở đây mãi, cô phải quay về công ty nên vẫy tay chào tạm biệt những người hâm mộ đến đón cô.
Cô không nhận đồ ăn vặt do fans gửi đến, cô phải giảm cân, nhìn mấy món đó cô sợ mình nhịn không được ăn mất.
Đám fans của cô mở miệng nói “Đáng thương quá” nhưng sau đó tay lại xé bao bì ăn trước mặt cô.
Vưu Cầu Cầu nở nụ cười hờ hững, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Tự hỏi liệu các nghệ sĩ khác có khiêm tốn như vậy trước mặt người hâm mộ không?
…
Sau khi Vưu Cầu Cầu rời đi, nhiều người hâm mộ đón sân bay đã đăng ảnh chụp chung, hò hét rằng cuối cùng họ cũng nhìn thấy người thật. Người thật đẹp gấp N lần so với phát sóng trực tiếp và những bức ảnh trên mạng, đồng thời còn kể những câu chuyện thú vị về họ đã gặp nhau như thế nào.
Từ Vưu Cầu Cầu hỏi về mùi vị của gói snack, đến việc mọi người ăn tất cả những món ăn ngon trước mặt Vưu Cầu Cầu đang cố gắng kiềm chế bản thân dù rất muốn ăn.
Dẫn tới một tràng hahaha.
Các người là quỷ sao, còn nhắc đến phòng tập trước mặt Cầu Cầu!
A, mọi người cứ cho cô ấy ăn đi, gấp chết tôi rồi, gấp chết tôi rồi!
Nội tâm Vưu Cầu Cầu: Tôi đã làm sai điều gì, sao lại đối xử với tôi như thế?
Tất nhiên, nhìn vào bức ảnh tập thể và nhìn Vưu Cầu Cầu, người có khuôn mặt rõ ràng nhỏ hơn gấp đôi so với những người khác, mọi người không khỏi than thở rằng ngoại hình của con gái thực sự không thể diễn tả bằng lời.
Phải biết rằng cô vậy là còn đang béo, chưa giảm xuống hoàn toàn như lúc đầu, vả lại dù bọn họ cứ nói Vưu Cầu Cầu giảm cân giảm cân nhưng dáng vẻ lúc trước của cô cũng không mập chút nào.
Có người vì lần tiếp đón sân bay này mà cũng muốn tham gia lần sau, kêu gào lần sau có hoạt động thì rủ họ theo.
…
Vưu Cầu Cầu bị người hâm mộ ở sân bay vây kín, về đến nơi chưa kịp đứng vững gót chân đã bị mấy cuộc gọi đòi mạng liên tiếp từ Thịnh Thời Quân.
Gọi cô tới phòng tập, tiếp tục tập luyện, Vưu Cầu Cầu đi công tác hai ngày cơ giãn ra cả rồi.
Vưu Cầu Cầu: QWQ.
Bây giờ cô chỉ cần nghe thấy hai chữ “phòng tập” đã nhịn không được muốn nôn ra. Không phải cô chỉ là ăn hết mấy gói que cay đạo cụ thôi sao, có cần ác như vậy không?
Vưu Cầu Cầu vừa lau mồ hôi trên máy chạy bộ, vừa huỳnh huỵch đạp chân chạy, mỗi lần giẫm cứ như đang giẫm lên đầu Tiểu Thịnh. Chỉ khi ám chỉ tâm lý cho mình như vậy, Vưu Cầu Cầu mới cảm thấy mình được tiếp thêm năng lượng.
Vưu Cầu Cầu đang tập luyện được nửa chừng thì Thịnh Thời Quân đến phòng tập để bắt người.
“Có một lễ trao giải, cô có thể đi thảm đỏ.”
Người đàn ông nhìn Vưu Cầu Cầu, người đang đổ mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ sau khi trải qua đủ mọi gian khổ, cuộc sống này không còn gì luyến tiếc, ánh mắt đầy oán hận.
“Bây giờ đi chuẩn bị, thời gian không còn sớm nữa.”
Vưu Cầu Cầu vừa giẫm Tiểu Thịnh trong tưởng tượng, lại nhìn thấy Tiểu Thịnh thật, chưa kịp thích ứng: “Hả?”
Lễ trao giải gì mà đến lượt cô rồi?
Cô có gì để được trao giải không, là bộ phim chiếu mạng đó hay là quảng cáo que cay?
Dù Vưu Cầu Cầu bối rối đến mức nào vì thiếu oxy trong đầu sau khi tập thể dục nhưng vẫn bị Thịnh Thời Quân tàn nhẫn đưa đến tiệm tạo kiểu tóc. Trên đường đi, Thịnh Thời Quân đã nói cho Vưu Cầu Cầu biết lý do có được suất tham gia lễ trao giải này.
Vưu Cầu Cầu không tham dự lễ trao giải này với danh nghĩa bất kỳ bộ phim nào, cô cũng không có bộ phim nào. Đây là vé mời của Thịnh Thời Quân, anh không đi nên để Vưu Cầu Cầu đi thay.
Vưu Cầu Cầu không thường xuyên gặp phải tình huống này, nhưng cũng không phải hiếm, hồi nãy Thịnh Thời Quân đã nói rất thẳng thắn, cô chỉ đi thảm đỏ mà thôi.
“Thuận tiện học hỏi kinh nghiệm.”
Vưu Cầu Cầu luôn cảm thấy câu này của sếp nói ra cứ như cô chưa thấy sự đời bao giờ.
Mặc dù Vưu Cầu Cầu đúng là chưa bao giờ tham gia mấy buổi lễ cao cấp như vậy.
…
Chiếc váy này là do Thịnh Thời Quân chuẩn bị, cho dù Vưu Cầu Cầu không biết là từ thương hiệu lớn nào, nhưng từ chất liệu và kiểu dáng cũng có thể biết được chiếc váy này chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Mà Vưu Cầu Cầu đang ngoan ngoãn bị nhà tạo mẫu và nghệ sĩ trang điểm hành hạ, khi cô bước ra ngoài, người đàn ông đang cầm tờ báo ngẩng đầu lên nói: “Ừm.”
Anh nhìn qua hai giây, không mặn không nhạt đưa ra lời nhận xét như vậy.
Bên kia Vưu Cầu Cầu vẫn đang khoe váy: ?
Cô nhớ tới sau khi hoàn thành tạo hình, chính cô còn bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của mình nhưng người đối diện lại quá nhạt nhẽo không chút dao động.
Thịnh Thời Quân đột nhiên cau mày: “Cô mặc áo bảo hộ và quần tất bên trong à?”
Vưu Cầu Cầu thấp giọng giải thích: “Là áo len mỏng.”
Váy là loại cúp ngực không tay, mặc dù vẫn đang là mùa hè nhưng Vưu Cầu Cầu e ngại lễ trao giải về đêm sẽ lạnh nên vẫn mặc một chiếc áo len mỏng màu *****.
Cô nghĩ mặc vậy cũng sẽ khó nhận ra.
Không phải nói trai thẳng đều không thể phân biệt được sao?
Nhà tạo mẫu nghe Thịnh Thời Quân nói vậy cũng chạy tới, khi nhìn thấy chiếc áo quây của Vưu Cầu Cầu cũng ghét bỏ đầy mặt: “Bà cô ơi, sao lại nhân lúc tôi không để ý lại mặc cái này vô rồi?”
Áo len mỏng và quần tất giữ mạng của Vưu Cầu Cầu cứ như vậy bị lột ra triệt để.
…
Cô được Volkswagen của Thịnh Thời Quân đưa đến hiện trường lễ trao giải.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó, bèn hắng giọng nói:
“Sếp Thịnh , cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”
Người đàn ông: “Không cần cảm ơn.”
“Sếp Thịnh , có phải bộ váy này rất đắt không?”
“Cô cũng biết nhìn hàng nhỉ, là mẫu váy định chế cao cấp mượn của nhà thiết kế riêng đấy, tuyệt đối không được làm hư.”
Qua gương chiếu hậu, Thịnh Thời Quân có thể nhìn thấy Vưu Cầu Cầu trong bộ váy định chế cao cấp cẩn thận ***** nếp nhăn, anh vô thức cong môi, sau đó nghe thấy Vưu Cầu Cầu thì thầm:
“Vậy sếp Thịnh, anh bán thân mượn đồ à?”
Thịnh Thời Quân: ?
Cũng không trách Vưu Cầu Cầu lại nghĩ như vậy, nguyên nhân chủ yếu là ông chủ mới của bọn họ vừa nghèo vừa keo kiệt, lại chỉ có khuôn mặt tuấn tú, mượn được quần áo không phải là bán thân sao?
Thịnh Thời Quân không muốn nói chuyện với Vưu Cầu Cầu nữa. Nếu nói chuyện với cô tiếp, anh sợ sẽ gây ra tai nạn chết người.
Tất nhiên, Thịnh Thời Quân không quên dặn dò Vưu Cầu Cầu: “Xuống xe nhớ cởi áo khoác.”
Đã không có áo len và quần tất, vậy mà cô lại tìm được một chiếc áo khoác xấu xí khác?
Vưu Cầu Cầu: “Ồ.” Ngậm miệng vui vẻ chơi điện thoại, cô không muốn nói nhiều như vậy.
Không có Vưu Cầu Cầu tranh cãi với Thịnh Thời Quân, xe thuận lợi đến địa điểm hoạt động. Thịnh Thời Quân vẫy vẫy tay, ra hiệu Vưu Cầu Cầu có thể lăn đi được rồi.
Lần này anh không có gì phải lo lắng, bởi vì Vưu Cầu Cầu thậm chí còn không có phỏng vấn riêng, nếu may mắn có thể chụp được vài bức ảnh, sẽ không có chỗ cho cô hành động liều lĩnh.
Bán thân mướn đồ, khó vậy mà cô cũng nghĩ ra được.
Lúc này, điện thoại của Thịnh Thời Quân đặt trên ghế phó lái vang lên.
Tin nhắn Wechat đến từ bà chủ studio đã cho Vưu Cầu Cầu mượn đồ.
[Sếp Thịnh, tối nay có rảnh đi ăn tối cùng nhau không?]
Thịnh Thời Quân đọc được đoạn tin nhắn này, trong đầu không hiểu sao nhớ lại câu nói cách đây không lâu Vưu Cầu Cầu: “Anh bán thân mượn đồ à?”
…
Vưu Cầu Cầu cầm thiệp mời, báo tên, sau đó được dẫn lên thảm đỏ.
Hoành tráng, náo nhiệt, các ngôi sao hội tụ.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình như một người qua đường vô tình bước vào thế giới của những người nổi tiếng.
Nhiều nhân vật nổi tiếng quen thuộc được gọi tên thực hiện những động tác, biểu cảm đẹp mắt theo hướng dẫn của các paparazzi, kèm theo đó là tiếng la hét của người hâm mộ.
Chuyện này không liên quan gì đến Vưu Cầu Cầu, cô chán nản bước xong thảm đỏ, chán nản tới vị trí ngồi trong hội trường, không ai để ý đến cô. Ngành giải trí là một thực tế như vậy, không nổi tiếng thì sẽ không có ai quan tâm đến bạn.
Vưu Cầu Cầu ngồi ở hàng ghế sau, cô thậm chí không thể nhìn rõ sân khấu, người ngồi bên cạnh cô cũng là một ngôi sao mới ra mắt, không nổi tiếng và không có mối quan hệ gì, vốn dĩ cùng Vưu Cầu Cầu trò chuyện mấy câu, lúc sau phát hiện Vưu Cầu Cầu người này tra cũng không ra thì lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn lên sân khấu.
Ban đầu Vưu Cầu Cầu tràn đầy năng lượng tươi mới, nhưng theo thời gian trôi qua, năng lượng tươi mới hao mòn. Hơn nữa, trước mặt hay phía sau cô đều không có ai chơi điện thoại, cô chỉ đành mỉm cười nhìn chằm chằm vào phía trước. Di chứng buồn ngủ mệt rã rời của Vưu Cầu Cầu do gắng sức trong phòng tập cũng quay lại.
Cô mang theo áo khoác, đây rõ ràng là một quyết định sáng suốt, bên trong bật điều hòa, mặc lễ phục cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Ý định ban đầu của Vưu Cầu Cầu là mặc thẳng áo khoác vào, xung quanh cũng chẳng có ai chú ý đến cô, nhưng nghĩ đến gương mặt kia của sếp Thịnh, nên cô chọn cách nhẹ nhàng hơn.
Buộc áo khoác quanh eo để che được đôi chân.
Mí mắt cô đang đánh nhau rồi, những câu chuyện cười không mấy vui vẻ của người dẫn chương trình đã biến thành những bài hát ru, cô cảm thấy buồn ngủ quá…
Cô không ngủ, cô chỉ chợp mắt một lát, nhắm mắt dưỡng thần thôi.
Với lại chỗ cô chỉ làm nền cho hội trường này thôi, sẽ không có ai chú ý tới bên này.
Vưu Cầu Cầu tự thuyết phục mình, dần dần nhắm mắt lại trên ghế.
Lễ trao giải này khá hoành tráng, đạo diễn liên tục cắt camera, không chỉ người dẫn chương trình trên sân khấu và các khách mời nhận giải mà còn cả những người nổi tiếng, nghệ sĩ ở dưới sân khấu.
Tất nhiên, phần lớn cảnh quay vẫn tập trung vào các nghệ sĩ nổi tiếng ở hàng ghế đầu, lễ trao giải được truyền hình trực tiếp, đạo diễn cũng biết fan của các ngôi sao muốn xem gì nhất.
Thỉnh thoảng cũng nghĩ tới hàng ghế sau để những nghệ sĩ trẻ tuyến 18 đó lộ mặt làm những khán giả nhiệt tình.
Lần này đạo diễn nghĩ đã đến lúc phải nhường hàng sau một cơ hội và cắt cảnh về phía nghệ sĩ xinh đẹp hơn.
Sau đó: ???
Anh ta chỉ quay máy ngẫu nhiên, thậm chí có chút mệt mỏi vì công việc quá lâu, nhưng đột nhiên đôi mắt anh ta mở to.
Lễ trao giải có một màn hình lớn, bây giờ màn hình lớn cắt xuống hàng ghế sau của khách mời, giữa một nhóm nam thanh nữ tú ăn mặc chỉnh tề có một mỹ nhân váy bạc cúp ngực tóc đen ngang vai đang ngủ ngon lành.
Ngon đến nỗi đôi môi cũng hé mở.