Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 22

“Anh Kiến Nam”, người mà Phương Thư Bạch nói đến, tên thật là Thôi Kiến Nam, là một diễn viên trung niên từng đóng nhiều vai kinh điển.

Chú ấy đã giành được giải thưởng “Nam diễn viên xuất sắc nhất” danh giá ở Trung Quốc, ngoại hình cao ráo, đẹp trai và có vẻ trưởng thành không thể tìm thấy ở những chàng trai trẻ.

Thôi Kiến Nam trưởng thành và chín chắn, đi theo Phương Thư Bạch, định chào hỏi đàn chị mà Phương Thư Bạch đã đề cập. Chú ấy vốn nở một nụ cười trên khuôn mặt, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu, nụ cười của chú ấy lập tức tắt ngấm.

Trở nên vô cùng sợ hãi.

Chú ấy vẫn khá thích thế hệ trẻ, cũng không có sự cạnh tranh với những người trẻ tuổi như Phương Thư Bạch, nên có thể nói hai người gặp nhau vui vẻ.

Nói chính xác, Phương Thư Bạch khá nhiệt tình với mọi người, đặc biệt kiên trì hỏi thăm mọi người họ đến từ đâu.

Thôi Kiến Nam không nghĩ nhiều về việc này vào thời điểm đó.

Cho đến khi chú ấy nghe cậu thiếu niên mà chú ấy rất quý đã mời một cô gái xinh đẹp đến ăn thịt mình, một người gốc Tứ Xuyên.

???

Thôi Kiến Nam không thích lướt Internet lắm và không biết đây là một trò đùa, chú ấy đã sợ hãi rồi.

Đã hứa hẹn một cuộc sống chan hòa, thoải mái và nhàn nhã, nhưng tại sao điều này lại leo thang thành ăn thịt đồng loại?

Thôi Kiến Nam thiếu chút nữa đã gọi điện thoại tìm người đại diện còn chưa đi xa, nhanh chóng rời xa chương trình đáng sợ này.

Tổ chương trình thực sự bối rối, bị cuộc trò chuyện giữa Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu làm cho đầy mờ mịt.

Vưu Cầu Cầu không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy người quen là Phương Thư Bạch. Cô chợt hiểu ra, khó trách hôm trước Phương Thư Bạch hỏi cô có kế hoạch gì không, hóa ra cậu ấy đã biết cô sẽ đến tham gia chương trình.

Cô nghiêm túc nói với Phương Thư Bạch: “Như chúng ta đều biết, người Quảng Đông không ăn được đồ cay chứ đừng nói đến ăn cay như người Tứ Xuyên. Họ ăn lẩu luôn chọn loại siêu cay. Chẳng lẽ muốn đàn chị của cậu chết sao?”

“Cho nên vẫn là người Phúc Kiến hợp khẩu vị hơn.”

Phương Thư Bạch: “...”

Khi Phương Thư Bạch bắt đầu cảm thấy sợ hãi, Vưu Cầu Cầu đi tới chào Thôi Kiến Nam, người đang sửng sốt.

Cô lễ phép nói.

“Chào thầy Thôi.”

Cô vẫn biết Thôi Kiến Nam, bố mẹ cô rất thích những bộ phim của chú ấy.

Thôi Kiến Nam cũng chào Vưu Cầu Cầu. Sau khi Vưu Cầu Cầu giải thích việc ăn thịt người chỉ là một trò đùa, cuối cùng Thôi Kiến Nam cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chú ấy quá nam (khó) (*).

(*) Chơi chữ 南 trong tên của Thôi Kiến Nam 催建南, đồng âm với chữ 难 nghĩa là khó khăn.

Anh nói rồi mà, sao một cô gái trong trẻo xinh đẹp như vậy lại có thể ăn thịt người.

Tuy nhiên, sau phần mở đầu này, bầu không khí của trường quay ngay lập tức trở nên hài hòa và khoảng cách giữa mọi người được thu hẹp lại.

Thôi Kiến Nam không có chút hống hách nào, bảo Vưu Cầu Cầu đừng gọi chú ấy là thầy. Cô có thể gọi chú ấy là anh Thôi, giống như Phương Thư Bạch. Vưu Cầu Cầu không từ chối mà gọi thẳng chú ấy là anh Thôi.

Phương Thư Bạch rất vui khi có thể xuất hiện trở lại trong một chương trình giải trí cùng Vưu Cầu Cầu.

Có thể nói, gặp lại Vưu Cầu Cầu, cậu ấy rất vui, hai người vẫn giữ liên lạc riêng sau khi theo dõi nhau.

Khi Phương Thư Bạch tham gia “Xin chào diễn viên”, cậu ấy cảm thấy diễn xuất của Vưu Cầu Cầu rất tốt, cậu ấy trực tiếp được dẫn dắt nhập vai, nếu không thì làm sao cậu ấy có thể diễn xuất tốt như vậy? Sau khi chương trình được phát sóng, Phương Thư Bạch thấy rằng cậu ấy đã hoàn toàn diễn đến hiệu suất phi thường.

Trong đầu Phương Thư Bạch tràn ngập đỉnh đỉnh đỉnh, đàn chị quá trâu bò!

Về sau, cậu ấy được lên hot search, tuy nhận được nhiều lời chào hỏi thân mật nhưng Phương Thư Bạch không hề được hời mà còn khoe mẽ, vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Phương Thư Bạch coi Vưu Cầu Cầu như một ngôi sao may mắn.

Hôm nay ghép hai người này lại với nhau là vì tổ chương trình nghĩ rằng nếu hai người đứng cạnh nhau thì sẽ buồn cười. Còn không à? Khi mới đến đây họ đã bắt đầu trêu chọc nhau rồi, tổ chương trình thấy vậy rất vui mừng.

“Bây giờ chúng ta sẽ tập hợp với những người còn lại.”

Thôi Kiến Nam ngắt lời hai đàn em đang buôn chuyện và đi thẳng vào vấn đề.

“Thời gian nhàn nhã” đã mời tổng cộng sáu vị khách, ngoại trừ Thôi Kiến Nam, Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch thì còn ba người nữa. Vưu Cầu Cầu đã biết ba người còn lại là ai từ trong miệng Phương Thư Bạch.

Một người là nam ca sĩ đã có gia đình tên là Đào An Kiệt, anh ấy chuyên hát tình ca, tông cao và có mối quan hệ rất tốt với vợ.

Ngoài ra còn có một nữ diễn viên thuộc thế hệ của trước, Mã Quyên, từng đóng nhiều tiểu phẩm. Hiện tại về cơ bản bà ấy đã nghỉ hưu và chỉ tham gia một số chương trình giải trí.

Cuối cùng là Thi Tĩnh, một nghệ sĩ hạng ba thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim truyền hình lớn, chủ yếu là vai phụ.

Cô ấy là người duy nhất còn chưa tới, thậm chí còn muộn hơn Vưu Cầu Cầu.

Thôi Kiến Nam và Phương Thư Bạch đến đây đón Vưu Cầu Cầu trên xe của đoàn, bọn họ tưởng lần này họ sẽ lấy xe của tổ chương trình về.

Tuy nhiên, đạo diễn lại mỉm cười thần bí, ngăn Thôi Kiến Nam đang muốn lên xe và đưa ra thử thách *****ên.

“Xin lỗi mọi người, hiện tại việc ghi hình đã chính thức bắt đầu, muốn trở về nơi ở thì phải dựa vào chính mình.”

Thôi Kiến Nam chết lặng.

“Làm sao có thể dựa vào chính mình?”

Đạo diễn: “Đi bộ, chạy hay bắt xe, tùy anh.”

Cuối cùng không quên bổ sung thêm một câu đạo đức giả: “Cố lên.” Giọng điệu vui sướng khi người gặp họa.

Ba người: “...”

Phương Thư Bạch kêu lên một tiếng đau đớn: “Trời ơi, xa quá. Nếu phải đi bộ thì ít nhất cũng phải mất một tiếng chứ?!”

Mục đích của chương trình “Thời gian nhàn nhã” là để mọi người về quê, tránh xa sự ồn ào, náo nhiệt và tự lập, có thể coi là một chương trình giải trí thư giãn.

Tổ chương trình muốn nó chân thực hơn nên việc chỉ dựa vào xe của tổ chương trình để đi lại thực sự không phù hợp.

Thấy tổ chương trình không nói đùa, Thôi Kiến Nam lựa chọn chấp nhận sự thật và cười gượng hỏi Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu.

“Mọi người có ý tưởng gì không?”

Vưu Cầu Cầu im lặng.

Cô nghe nói chặng đường tầm một tiếng, nhìn con đường xa vời, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đầu, cô không có ý tưởng nào cả.

Chẳng qua… khỏi tới chỗ đó, trực tiếp nằm thẳng ở đây luôn được không?

Đương nhiên là không thể nằm đây thật, chỉ là nghĩ đến việc đi bộ qua đó làm người ta sầu não quá, cuối cùng cả ba người quyết định xem có thể bắt xe qua đó không.

Họ đứng trên đường suốt hai mươi phút, chờ tới mức chân tê rần rồi vẫn không có người qua lại. Thứ họ thấy cũng là một chiếc xe đạp, bụi tung lên khiến bọn họ hứng một đống bụi.

“...”

Có thể nói, ekip chương trình lựa chọn chỗ này cực kỳ hẻo lánh.

Cuối cùng bọn họ lựa chọn chủ động xuất phát. Thật sự là may mắn, Thôi Kiến Nam nhớ tới trên đường tới đây có một căn nhà nên theo trí nhớ đi về phía đó.

Năm phút sau, bọn họ thật sự tìm được. Người chồng không có ở nhà, chỉ có người phụ nữ đang ôm đứa bé. Người phụ nữ này khá cảnh giác, Vưu Cầu Cầu ***** môi dưới khô khốc, xấu hổ hỏi Thôi Kiến Nam.

“Anh Thôi, anh có bằng lòng hy sinh bản thân mình không?”

Anh Thôi: ?

Dù không hiểu nhưng chú ấy vẫn nói không ngại.

Vì vậy Vưu Cầu Cầu đã đẩy Thôi Kiến Nam ra ngoài.

Hóa ra phụ nữ đều thích trai đẹp, sau khi nhìn thấy Thôi Kiến Nam, người phụ nữ này đã thoải mái hơn, thậm chí còn yêu cầu Vưu Cầu Cầu chụp ảnh cho hai người họ.

“Ở nhà tôi có một chiếc xe ba bánh, hiện tại không dùng. Nếu mọi người không chê, tôi có thể cho mấy người mượn trước, nhưng phải nhớ trả lại.”

Ba người đi vào tay không và bước ra đẩy một chiếc xe ba bánh không còn mới.

Trên thực tế, họ cũng muốn trả một ít tiền, nhưng tổ chương trình đã yêu cầu họ giao nộp toàn bộ tiền và điện thoại di động, tạm thời tịch thu.

Thôi Kiến Nam còn có chút ngượng ngùng, mặt hơi nóng, là một nam diễn viên trung niên chuyên diễn xuất, lần *****ên chú ý bị “ép” phải bán nhan sắc.

Tổ chương trình cũng âm thầm ghi lại đoạn này, hay lắm, đã là dùng mánh lới rồi…

Sốc! Nam diễn viên đã bán đi vẻ ngoài của mình chỉ vì một chiếc xe ba bánh?

Thôi Kiến Nam ở chỗ này âm thầm xấu hổ, nhưng Phương Thư Bạch lại nóng lòng muốn thử.

“Đàn chị, vừa rồi sao chị không đẩy em ra ngoài?”

Cậu ấy cảm thấy mình cũng rất đẹp trai, là nam thần tượng dựa vào khuôn mặt để kiếm sống!

Vưu Cầu Cầu nhìn cậu ấy: “Cậu?”

Chỉ một từ, một từ với một câu hỏi, dường như có cả ngàn ngôn ngữ.

Sự tự tin của Phương Thư Bạch đã bị phá vỡ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ấy không đẹp trai sao?

Vưu Cầu Cầu nhìn tóc đối phương: “Tóc cậu giống như đèn giao thông vậy.”

Lần trước nhìn thấy Phương Thư Bạch thì màu vàng, lần này lại là màu đỏ, nếu gom được thêm màu xanh thì sẽ là đèn giao thông.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy sau khi đẩy Phương Thư Bạch ra ngoài, vừa rồi có lẽ chị gái kia chỉ muốn nhuộm tóc đen lại cho cậu ấy.

Cô ấy không ưa nhan sắc của Phương Thư Bạch.

Phải nói rằng, Vưu Cầu Cầu đã tiết lộ sự thật.

Tiểu Phương có chút buồn bực, nhưng cũng không có quá nhiều thời gian để cậu ấy buồn bã. Bọn họ đã tốn không ít thời gian chờ xe ven đường, mượn xe ba bánh, đành phải vội vã chạy về tập hợp để kịp cơm trưa.

Vấn đề nằm ở đây.

Thôi Kiến Nam do dự một chút: “Chuyện này làm sao giải quyết…”

Được rồi, ngay khi chú ấy nói điều này thì biết ngay chú ấy không thể làm được.

Tuy nhiên, sau khi Vưu Cầu Cầu quan sát một lúc, cô xua tay nói: “Hai người lên xe đi, tôi thử xem.”

Thôi Kiến Nam không nghĩ nhiều, chú ấy cảm thấy đàn ông trưởng thành lại cần một cô bé đẩy thật là quá đáng.

Phương Thư Bạch cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Không chỉ là vấn đề thể diện, chủ yếu là cậu ấy sợ Vưu Cầu Cầu làm đổ xe.

Tuy rằng vẫn tôn trọng đàn chị, nhưng cậu ấy luôn cảm thấy đàn chị của mình không đáng tin cậy. Nếu bị đổ xe thật thì thành tai nạn giao thông, là chuyện tính mạng cả đấy.

Nhưng dù thế nào đi nữa, rõ ràng là do Vưu Cầu Cầu sắp xếp.

Hai người ngồi ở phía sau xe ba bánh với tâm trạng lo lắng và bất an, chiếc xe ba bánh vẫn mạnh mẽ lăn bánh. Vưu Cầu Cầu thực sự nghĩ rằng nó khá thời trang, nếu được thay thế bằng một chiếc xe thể thao, nó sẽ có giá trị rất nhiều tiền.

Vưu Cầu Cầu rất mừng vì hôm nay cô mặc quần dài và áo thun, trông gọn gàng, lịch sự, nếu mặc váy thì sẽ có chút phiền toái.

Cô lên xe ba bánh.

Tổ chương trình cũng nghi ngờ về việc Vưu Cầu Cầu đi xe ba bánh, nhưng dù thế nào thì cốt truyện cũng rất thú vị.

Không có cảnh tượng lật nhào như mọi người nghĩ. Sau khi lên xe, Vưu Cầu Cầu dùng chân thử hai lần rồi giẫm lên, tay điều khiển ghi đông và duy trì phương hướng, chiếc xe ba bánh bắt đầu di chuyển.

Vưu Cầu Cầu từng đi xe đạp, khi còn đi học, cô cũng là một tay đua xe đạp trong thế giới đua xe đạp. Gần đây cô tập máy đạp trong phòng tập thể dục cả ngày, xe ba bánh cũng tương tự một chiếc xe đạp, vì vậy đạp nó cũng không khó lắm.

Dưới ánh nắng, đôi chân thon dài thẳng tắp tỏa sáng, hai chân thật đẹp…

Sẽ thật tiếc nếu không đạp ba bánh.

Vưu Cầu Cầu không hề lãng phí đôi chân thon dài này, cô vui vẻ đạp xe ba bánh, như vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới, mở ra một thế giới mới.

Một cơn gió thổi qua má cô, không khí trong thị trấn, hay nói đúng hơn là ở vùng nông thôn trong thị trấn, trong lành và sạch sẽ. Vưu Cầu Cầu thậm chí có thể ngửi thấy mùi cỏ và hoa trộn lẫn với nhau.

Chưa kể tốc độ của xe ba bánh khá nhanh, nhân viên chương trình không ai ngờ rằng Vưu Cầu Cầu lại có thể sử dụng nó dễ dàng như vậy, họ sửng sốt một lúc.

Người quay phim thậm chí không có phản ứng.

Đột nhiên một người quay phim hét lên: “Mau đuổi theo, bọn họ chạy hết rồi!”

Mọi người như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.

Hơn chục người đang đuổi theo chiếc xe ba bánh, thở hổn hển, nhưng vừa định đuổi kịp thì lại nhìn thấy chiếc xe ba bánh phóng nhanh phía trước quay đầu lại.

Đi theo hướng của họ.

Tổ chương trình: ???

Vưu Cầu Cầu lùi lại.

Cô căn bản chưa từng đến nơi tập trung, chỉ dựa vào bản năng điều khiển xe lung tung, Phương Thư Bạch hoàn toàn vô dụng, liên tục khen lấy khen để.

Cuối cùng Thôi Kiến Nam yếu ớt mở miệng, đưa ra dị nghị, Vưu Cầu Cầu mới quay xe lại.

Tổ chương trình theo kịp tiết tấu của Vưu Cầu Cầu, họ lên xe và yêu cầu mọi người cho xe chạy chậm đồng thời đi theo quay Vưu Cầu Cầu đang đạp ba bánh.

Vưu Cầu Cầu: Làm người ai lại làm thế?

Khi đang lái xe ba bánh, cô ấy hắng giọng và bắt đầu hát để cổ vũ bản thân.

“Cưỡi lên chiếc xe ba bánh nhỏ bé yêu quý của tôi, nó sẽ không bao giờ bị kẹt đâu~”

Đạo diễn im lặng, tay cầm máy ảnh của người quay phim run lên, Phương Thư Bạch đã không thể chịu đựng được nữa.

“Đàn chị, sao chị hát lạc giai điệu vậy?”

Phương Thư Bạch đã đủ khéo léo.

Nói chính xác thì giọng hát của Vưu Cầu Cầu không hề lạc nhịp, cô hát hoàn toàn không có nhịp điệu gì luôn.

Vưu Cầu Cầu: ?

Cô nghe vậy thì ngừng đạp chân, quay đầu chỉ vào Phương Thư Bạch.

“Cậu đạp.”

Đã không làm gì cả, cứ ngoan ngoãn ngồi yên ở sau đi, vậy mà dám chê cô hát dở à?

Nghe có lý không?

Vưu Cầu Cầu hết hứng đạp xe, trọng lượng của người đàn ông phía sau cũng rất nặng, dưới ánh nắng chói chang, thể lực của Vưu Cầu Cầu đã hoàn toàn không còn nữa.

Do cái miệng hại cái thân, Phương Thư Bạch từ ghế “VIP” của xe ba bánh chuyển sang ghế lái.

“...”

Nhưng không giống như Thôi Kiến Nam chưa bao giờ đi xe đạp và không có nền tảng, ngoài việc ban đầu có chút xấu hổ, cậu ấy nhanh chóng nắm được phương pháp đạp xe.

Cuối cùng, Phương Thư Bạch chở mọi người về. Đi bộ mất một tiếng đồng hồ, xe ba bánh chỉ tốn một nửa thời gian, Thôi Kiến Nam liên tục nói xin lỗi vì không giúp được gì cả, nhưng cả Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch đều không để tâm đến điều đó.

Thôi Kiến Nam không biết, dù gì chú ấy cũng là tiền bối, hai đàn em như bọn họ không thể để tiền bối chở được.

Nơi tập trung thực ra là một ngôi nhà nông dân bình thường, tổ chương trình đã mua trước một trang trại tương đối rộng rãi và cải tạo lại.

Có sân rộng, lát đá xanh, sàn xi măng, tuy không sang trọng như biệt thự thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, có núi có nước bên cạnh.

Vưu Cầu Cầu đã được Thôi Kiến Nam giới thiệu với ca sĩ Đào An Kiệt và nghệ sĩ hài thế hệ trước - Mã Quyên.

Mã Quyên trông rất giống những gì mà Vưu Cầu Cầu từng xem trong các chương trình buổi tối trên TV, nụ cười mỉm thân thiện và nhân ái, khi Vưu Cầu Cầu vừa bước vào thì Đào An Kiệt đang chẻ củi, trông anh ấy rất dễ gần.

Phương Thư Bạch dường như quen thuộc với họ, cũng không xa lạ gì. Khi Mã Quyên đưa cho cậu ấy một chiếc khăn để lau mồ hôi đã phàn nàn hỏi tại sao cậu ấy lại biến bản thân thành cái dáng vẻ lôi thôi này. Hai người hỏi xuôi nói ngược một hồi, cuối cùng lại nhắc tới việc Vưu Cầu Cầu hát dở.

Vưu Cầu Cầu, người vốn rất thoải mái khi ngồi trên băng ghế: ???

Cô mới không hát dở.

Vưu Cầu Cầu giải thích: “Hồi còn đi học tôi đã đạt giải nhất trong một cuộc thi ca hát.” Cô nói một cách nghiêm túc.

Chủ yếu là vì cô đã nói sự thật.

Phương Thư Bạch bây giờ đã to gan hơn, có lẽ cậu ấy đã buông thả rồi, cong eo cười không ngớt, thở không ra hơi, còn quay qua hỏi Thôi Kiến Nam.

“Anh Kiến Nam, anh thấy giọng hát của đàn chị thế nào?”

Đối mặt với ánh mắt của Vưu Cầu Cầu, Thôi Kiến Nam xấu hổ cười, quay mặt sang một bên, không có ý định tham gia nhóm trò chuyện: “Tôi đi chẻ củi.”

Tổ chương trình: Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, kỹ năng diễn xuất của bạn để dùng vào những lúc thế này à?

Đào An Kiệt vỗ vỗ vai Phương Thư Bạch: “Sao cậu có thể nói như vậy.”

Anh ấy quay sang Vưu Cầu Cầu.

“Cậu ấy chỉ cố ý phóng đại thôi. Cầu Cầu hát một câu tôi nghe. Tôi là người chuyên nghiệp, đừng quan tâm tới cậu ấy nữa.”

Đào An Kiệt là một ca sĩ chuyên nghiệp, hai năm gần đây cũng bắt đầu làm cố vấn cho các chương trình tuyển chọn ca sĩ.

Anh ấy nghe giọng nói của Vưu Cầu Cầu rất ngọt ngào. Nếu cô bé nào có được giọng nói như vậy thì thật tuyệt vời, cho dù lạc nhịp thì có thể lạc tới mức nào cơ chứ.

Đào An Kiệt cảm thấy Phương Thư Bạch hơi quá đáng, cậu ấy sẽ không lấy được vợ nếu cứ đối xử với những cô gái như vậy.

Vưu Cầu Cầu từ trên ghế đứng dậy: “Thật sự phải hát sao?”

Bị điểm mặt gọi tên như thế này cô cảm thấy mình được coi trọng quá rồi.

Nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt là Đào An Kiệt, người đang nói thay cô, nhìn cô đầy mong đợi. Vì vậy Vưu Cầu Cầu hắng giọng, mở miệng và làm tư thế biểu diễn như lúc đi học ở trường.

Cùng với làn gió nhẹ, cô gái trẻ có ngoại hình nổi bật cất tiếng hát vang dội.

Các camera man chưa được nghe Vưu Cầu Cầu hát: ?

Mã Quyên: ?

Nụ cười khích lệ và mong đợi trên mặt Đào An Kiệt nứt ra.

Anh ấy gần như bị tiễn đi ngay tại chỗ.

Cứ tưởng chỉ là một màn thể hiện không quá chuyên nghiệp, trước đây anh ấy đã bình luận về giọng hát của người khác nhiều lần nhưng lần này tính mạng của anh ấy đang gặp nguy hiểm.

Cô gái nhà người ta thế này, sao giọng hát khiến người nghe hết hồn đến thế, hoàn toàn không có nhịp điệu gì cả.

Đây là nữ ca sĩ tử thần gì vậy?

Đạo diễn bịt tai lại, mặt đỏ bừng nhưng vẫn gật đầu: “Cảnh quay đắt giá, quá được.”

Mọi người ngầm giải tán, làm việc nên làm, không biết làm gì thì cũng kiếm việc để làm.

Lúc này, Phương Thư Bạch bắt đầu suy nghĩ xem mình có đi quá xa hay không, an ủi Vưu Cầu Cầu: “Không sao đâu, đàn chị. Chị là diễn viên, sẽ không thất nghiệp đâu.”

Mặc dù cậu ấy không biết tại sao Vưu Cầu Cầu có điều kiện tốt như vậy, vậy mà lại lo bị thất nghiệp.

Mà Vưu Cầu Cầu thực sự đã được an ủi.

Đúng, cô không phải là ca sĩ, sếp Thịnh sẽ không sa thải cô chỉ vì cô hát không hay.

Mà sếp Thịnh chắc hẳn đã nghe thấy cô hát rồi, cũng không thấy nói gì.

Năm vị khách đã đến, tổ chương trình đã quay một số tư liệu, một nữ khách mời khác là Thi Tĩnh đã đến vào ban đêm.

Khắp nơi đều có camera, nhưng suy cho cùng vẫn có những nơi không thể lắp camera. Ngay trước khi Thi Tĩnh chuẩn bị đến, Phương Thư Bạch đã do dự và kéo Vưu Cầu Cầu.

“Đàn chị, xin hãy chú ý đến Thi Tĩnh. Cô ấy khá khó gần, em nghĩ cô ấy sẽ nhắm vào chúng ta.”

Thi Tĩnh nổi tiếng là người vừa kiêu ngạo vừa cáu kỉnh, quanh năm đều chèn ép người mới trên Weibo, cãi nhau với họ. Kiểu mắng nhau mà lôi cả dòng họ nhà người ta vào luôn, tính tình rất tệ và không có nhiều bạn bè trong giới. Giới truyền thông cho rằng cô ấy rất khó chơi, trả lời phỏng vấn thiếu hợp tác.

Nhưng các chương trình giải trí vẫn thích mời Thi Tĩnh.

Mọi người hòa hợp với nhau không có xích mích, điều này tốt cho khách mời, không có đồng nghiệp kỳ quặc, nhưng đối với một chương trình giải trí muốn rating thì cũng không vui vẻ gì cho cam.

Thi Tĩnh rất cáu kỉnh, những người ghét cô ấy sẽ ghét cô ấy đến chết, những người thích cô ấy nói rằng tính cô ấy thẳng thắn. Tính cách của cô ấy rất dễ gây rắc rối trong chương trình nên cô ấy là thành viên cố định của chương trình giải trí.

Vưu Cầu Cầu chớp mắt, nhưng cũng không có bao nhiêu phản ứng.

Thi Tĩnh đến rất muộn, mặc áo khoác da, môi đỏ mọng, thực ra trông có chút nhạt nhẽo, nhưng vì ánh mắt và cách ăn mặc khiến cô ấy trở nên khó chọc.

Thi Tĩnh không nhắm vào Phương Thư Bạch, cô ấy đang nhắm vào Vưu Cầu Cầu.

Thi Tĩnh bắt đầu kiếm chuyện ngay đêm đó.

Mọi người đều ở trong nhà dân vào ban đêm, nam nữ tách biệt, sau đó là cái giường ghép lớn. Vưu Cầu Cầu, Thi Tĩnh và Mã Quyên ở trong cùng một phòng, chỗ nằm khá rộng nhưng đều thông với nhau.

Mã Quyên chiếm vị trí chính giữa trước, Vưu Cầu Cầu cảm thấy bên trái và bên phải đều giống nhau nên đặt vỏ chăn đã thay ở bên gần mình nhất.

Sau đó Thi Tĩnh lên tiếng.

“Tôi muốn ở bên đó.”

Cô ấy sớm không nói, muộn không nói, cứ phải nói lúc Vưu Cầu Cầu đặt đồ xuống hết.

Và đó không phải là một giọng điệu thảo luận.

Nếu là người khác thì đã bùng nổ rồi, ít nhất cũng phải giải thích lý lẽ với cô ấy.

Thi Tĩnh khoanh tay lại, giống như gà trống ngẩng cao đầu, chờ Vưu Cầu Cầu từ chối thì cô ấy sẽ đánh trả.

Sau đó cô ấy nghe thấy Vưu Cầu Cầu không chút cảm xúc nói: “Ồ.”

Vưu Cầu Cầu lại nhặt ga trải giường và vỏ chăn lên, xoay người sang bên kia, trải ra rồi bọc vào.

Cô không có nhiều ý kiến ​​về việc ngủ ở đâu, dù sao thì cũng giống nhau và không có gì khác biệt.

Vì Thi Tĩnh thích ở đó nên cứ để cô ấy ngủ ở đó mà không làm tổn hại đến lợi ích của cô ấy.

Thay vào đó, Thi Tĩnh đã bị bất ngờ.

Không... khuôn mặt quyến rũ kia của đối phương là bỏ phí à?

Chỉ vậy thôi???

Vưu Cầu Cầu hợp tác đến mức không thể hợp tác hơn, Thi Tĩnh khởi đầu không tốt, lúc cô ấy muốn gây sự lần nữa thì nhìn thấy Vưu Cầu Cầu đã ôm chăn ngủ say.

Cô đưa hai cánh tay trắng nõn ra ngoài, đặt lên chăn, kéo chăn ra trước mặt như đang ôm một đứa bé lớn.

Cô ngủ ngon lành, với nụ cười bình yên trên khuôn mặt xinh đẹp.

Vưu Cầu Cầu thật sự rất mệt mỏi, không chỉ mệt mà chân còn đau nữa. Cô đã đạp xe ba bánh rất lâu nên chỉ cần chạm vào gối là có thể ngủ ngay.

Trong giấc mơ, Vưu Cầu Cầu đang ở trong phòng tập thể dục, huấn luyện viên cá nhân bảo cô đừng lười biếng, nói nếu cô lười biếng, anh ấy sẽ chụp ảnh và tải lên Weibo cho người hâm mộ xem.

Vưu Cầu Cầu trong mơ: ???

Thi Tĩnh gần như tự kỷ luôn.

Cảm giác đấm vào bông này thật bất lực.

Sau khi đứng sang một bên nhìn chằm chằm Vưu Cầu Cầu đang ngủ say một lúc, Thi Tĩnh đành phải treo khăn tắm và quần áo lên máy quay trước sự thúc giục của Mã Quyên rồi đi ngủ trước.

Một đêm bình yên, Vưu Cầu Cầu gặp ác mộng đạp xe trong phòng tập suốt đêm.

Khi Vưu Cầu Cầu tỉnh dậy, chân cô đau nhức, mắt đờ đẫn, cô cảm thấy thật đáng sợ.

Mọi người tập trung lại chào hỏi, sau khi ăn sáng xong còn chưa kịp tiêu, tổ chương trình đã gửi phiếu nhiệm vụ.

Bắt đầu từ bữa sáng hôm nay, tổ chương trình sẽ không cung cấp đồ ăn nữa, khách phải dùng đôi tay này để kiếm đồ ăn.

“Nếu không nhận được gì thì sao?”

Đào An Kiệt cau mày.

Đạo diễn rất tàn nhẫn: “Vậy thì chỉ có thể chết đói.”

Bình Luận (0)
Comment