Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 23

Mọi người phải sống ở đây vài ngày, nhịn đói là điều không thực tế. Hơn nữa bây giờ là lúc các vị khách mời phải hoàn thành nhiệm vụ, quá trình thu thập thực phẩm vốn là một điểm nhấn quan trọng của chương trình này.

Không ai đưa ra bất kỳ phản đối nào.

Tổ chương trình cũng không quá ác độc. Họ biết ai cũng là người cả đời chưa đụng tới việc lao động cật lực nên đã trực tiếp đưa ra gợi ý.

Khách mời có thể đi câu cá ở ao cách cửa không xa, ở đó có thể nỗ lực bắt cá.

Đương nhiên, cá không phải là cá tự nhiên, tổ chương trình đã sắp xếp từ trước.

Tổ chương trình đã chuẩn bị giày và quần áo đi nước cho mọi người để không bị ướt.

Vưu Cầu Cầu đi theo mọi người tìm quần áo cùng giày vừa cỡ mình mặc vào, sáu người trang bị đầy đủ xong, cùng nhau đi đến ao cá.

Chiếc xe ba bánh đậu trong sân khiến Vưu Cầu Cầu sợ hãi và gặp ác mộng đã biến mất. Vưu Cầu Cầu và những người khác không kịp trả lại chiếc xe ba bánh nên đã yêu cầu nhân viên chương trình trả lại.

Không nhìn thấy tức là đã trả lại rồi.

Bây giờ mới là chín giờ sáng, mặt trời vẫn chưa quá gắt.

Ao cá nhìn không to lắm, nhưng thực tế khi bước vào trong lại khiến người ta có cảm giác choáng ngợp. Mọi người cúi đầu, loáng thoáng nhìn thấy cá bơi lội trong nước, nhưng rất nhanh sau đó chúng đã vung đuôi biến mất.

Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm vào con cá, trong lòng có chút kinh ngạc. Phương Thư Bạch bên cạnh hoàn toàn không khống chế được mình, bắt đầu gào thét như một đứa chưa bao giờ thấy cá.

“Á, thật sự có cá!”

“Ở đó, hình như có một con ở đó… Còn có ở đây… Mẹ ơi, con cá vừa chạm vào bắp chân em!”

Phương Thư Bạch đứng cạnh Vưu Cầu Cầu, cậu ấy đã từng làm việc với Vưu Cầu Cầu trước đây và cậu ấy tự nhiên trở thành đàn em thân thiết (người chạy sau đuôi) của Vưu Cầu Cầu trong chương trình này. Cậu ấy sẽ đi bất cứ nơi nào Vưu Cầu Cầu đi.

Ở rất gần hai người là nam diễn viên Thôi Kiến Nam, chú ấy cũng không mấy hào hứng mà chỉ thắc mắc: “Cái này có bắt được không?”

“Sao chúng ta không chia thành hai nhóm và thi xem ai bắt được nhiều nhất!”

Câu này là Đào An Kiệt hét lên với đám Vưu Cầu Cầu.

Anh ấy khá ham chơi, nhưng đây không phải là ý tưởng của anh ấy. Vừa rồi đạo diễn bắt được anh ấy khi anh ấy đang đi xuống ao cá, ý là muốn anh ấy có thể tổ chức một cuộc thi nhóm.

Thỉnh thoảng có những cuộc thi và những thứ tương tự trong các chương trình giải trí, cũng vì rating và độ hot, chỗ này cũng là phong cảnh thiên nhiên ưu ái, tổ chương trình đã dàn dựng từ sớm.

Nhiều người là cáo già của các chương trình giải trí và biết rất rõ điều này.

Vưu Cầu Cầu không phải là người quen thuộc trong các chương trình giải trí, dù sao cô cứ làm theo mọi người, vấn đề không lớn cũng chẳng sao cả.

Các nhóm nhanh chóng được chia ra, trực tiếp theo vị trí đứng của mọi người. Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch và Thôi Kiến Nam ở một nhóm, còn ba người còn lại ở một nhóm.

Thi Tĩnh buộc đuôi ngựa, hung hãn nói: “Chúng ta chia thành từng nhóm, có được thưởng phạt không?”

Phương Thư Bạch: “Thưởng phạt thế nào?”

Thực ra cậu ấy không hề muốn làm điều này.

Thi Tĩnh liếc nhìn Vưu Cầu Cầu và những người khác: “Đội thua sẽ chịu trách nhiệm về tất cả việc nhà và nấu ăn hôm nay. Đội thắng có thể nghỉ ngơi.”

Đạo diễn ra dấu ok cách đó không xa.

Ông ấy cảm thấy mình quả thật đã không mời nhầm người. Nhìn xem, Thi Tĩnh thực sự rất biết cách chơi trong các chương trình giải trí nên bắt đầu gây chuyện rồi.

Tổ chương trình đã đưa ra quyết định, mọi người đều gật đầu đồng tình với việc thưởng và phạt. Rất nhiều người háo hức muốn thử, đặc biệt là Thi Tĩnh, người có nguyện vọng được thể hiện viết rõ trên trán.

Cô ấy đã vào thế chuẩn bị ngay từ đầu, sau đó theo hiệu lệnh, cô ấy nhanh chóng di chuyển tay qua lại để khám phá ao cá.

Vẫy qua vẫy lại, làn nước bên cạnh nhanh chóng trở nên đục ngầu theo chuyển động của cô ấy.

Thi Tĩnh cảm thấy mình chắc chắn sẽ là nghệ sĩ bắt được nhiều cá nhất!

Sau đó, rõ ràng cô ấy đã dùng tay chạm vào con cá nhiều lần nhưng khi vớt lên thì tay cô ấy trống rỗng.

Chỉ có bùn và nước hòa vào nhau chảy ra giữa kẽ ngón tay...

Chỉ mới năm sáu phút, Thi Tĩnh đã đổ mồ hôi trán, mệt mỏi và khó chịu.

Những con cá đó trông vụng về nhưng lại như được phủ một thứ gì đó, trơn đến mức hoàn toàn không thể bắt được!

Nếu không phải lo lắng về chiếc camera bên cạnh, Thi Tĩnh thật muốn chửi má nó.

Đương nhiên, không phải chỉ có Thi Tĩnh không bắt được. Cô ấy nhận thấy những người khác cũng bất lực với những con cá này, điều này khiến Thi Tĩnh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vì không có ai bắt được nên con cá *****ên có thể vẫn là của cô ấy.

Thi Tĩnh nhìn thấy Vưu Cầu Cầu đang đứng từ xa, đứng đó bất động như một cây cột.

Cơn gió khẽ thổi tung mái tóc cô, mái tóc đen tuyền dính vào đôi má trắng sứ, trông xinh đẹp và sảng khoái khó tả.

Ngược lại, Thi Tĩnh biết mình mệt mỏi đến đổ mồ hôi đầm đìa, không cần soi gương cũng biết, nhất định không thể nào đẹp được.

Thi Tĩnh càng nghĩ càng tức giận đứng dậy nghỉ ngơi một chút, chống eo gọi tên Vưu Cầu Cầu.

“Cô cứ đứng đó mà không làm à?”

“Chúng ta còn đang thi đấu đó. Đừng nói tới có thi đấu hay không, cô không bắt được cá thì không được ăn, không thể cứ chiếm lợi của người khác được chứ… Cứ đứng vậy là có thể bắt được cá à?”

Thật ra không phải Vưu Cầu Cầu không làm, cô thử bắt mấy lần, lại phát hiện con cá này rất nhạy cảm, vì vậy Vưu Cầu Cầu lâm vào trầm tư.

Cô không tranh cãi với Thi Tĩnh, thậm chí không đáp lại lời của Thi Tĩnh, bởi vì-

Những người khác vốn muốn hoà giải ổn thỏa, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe thấy Phương Thư Bạch kêu lên: “Mẹ kiếp!”

Camera man cũng trở nên náo loạn, một số người đang đứng trên bờ ghi hình chạy về phía Vưu Cầu Cầu.

Dưới ánh mặt trời, một con cá mập mạp to bằng nửa cánh tay đang giãy giụa, lắc lư cái đuôi, vảy sáng loáng như phản chiếu ánh sáng, cái đuôi văng ra rất nhiều giọt nước, có vài giọt bắn tung tóe lên người cô gái và khuôn mặt xinh đẹp.

Vưu Cầu Cầu: “Á á á.” Hoảng sợ kêu mấy lần.

Ôi trời, những giọt nước do con cá này ***** gần như khiến cô không thể mở nổi mắt.

Con cá *****ên là Vưu Cầu Cầu bắt được, vừa rồi cô không nói chuyện với Thi Tĩnh vì đang bận bắt con cá này.

Cuối cùng, Thôi Kiến Nam nhanh mắt nhanh tay tới giải cứu Vưu Cầu Cầu, đồng thời giúp Vưu Cầu Cầu bỏ con cá vào giỏ sau lưng.

Thi Tĩnh: …

Gặp ma rồi.

Cô ấy vừa nói Vưu Cầu Cầu không bắt được cá, lập tức bị vả mặt.

Làm sao có thể là Vưu Cầu Cầu bắt được cá? Rõ ràng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ, những người khác còn nỗ lực hơn Vưu Cầu Cầu. Tại sao vậy?

Những vị khách khác không nghi ngờ cuộc đời như Thi Tĩnh, mà có phần hâm mộ. Họ lập tức chúc mừng Vưu Cầu Cầu và tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Phương Thư Bạch vui mừng như chính mình bắt được cá.

“Đàn chị, làm sao bắt được vậy?”

Vưu Cầu Cầu ra hiệu: “ Thì cứ như vậy nè, đưa tay ra, túm lại như này, là bắt được rồi.”

Phương Thư Bạch làm theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên bắt cá Vưu Cầu Cầu, cũng đưa tay ra, bắt một cái.

Như dự đoán, không có gì.

“...”

Cuối cùng Vưu Cầu Cầu kết luận: “Có lẽ… chị có thiên phú mò cá.”

Cô đúng là rất giỏi mò cá. Khi còn nhỏ mò cá khi ngủ, ở trường mò cá, làm bài tập cũng mò cá, đi làm cũng không khống chế được mò cá. (*)

(*) Mò cá: từ lóng tiếng Trung, nghĩa là làm biếng, đồng nghĩa với từ 偷懒。

Có lẽ cứ vậy mà biết cách mò cá?

Người quay phim: ???

Trong đầu anh ta tràn ngập những câu hỏi, mò cá nghĩa là làm biếng mà mọi người hay nói đó hả?

Nếu vậy thì anh ta cũng có kỹ năng này.

Sau đó Vưu Cầu Cầu cứ như được mở công tắc.

Không ra tay thì thôi, vừa vươn tay đã bắt được cá vừa to vừa béo.

Ngay cả đạo diễn của chương trình cũng phải sửng sốt.

Ai có thể ngờ rằng người phụ trách bắt cá lại là Vưu Cầu Cầu, không có ý nói xấu Vưu Cầu Cầu, nhưng nữ nghệ sĩ này trông có vẻ lười biếng.

Vưu Cầu Cầu không chỉ mò cá trong khu vực của mình mà thậm chí còn ở cách Thi Tĩnh không xa.

Thi Tĩnh, người vẫn đang vật vã nhưng không bắt được một con cá nào: ?

Cô ấy căng thẳng ngay lập tức, xù gai lên.

Vưu Cầu Cầu đang muốn làm gì?

Thấy Thi Tĩnh nhìn chằm chằm mình, Vưu Cầu Cầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hi.”

Sau khi chào hỏi xong, Vưu Cầu Cầu tiếp tục đưa tay ra.

Vút, một con cá lớn đã được bắt trong tay.

Vút, lại một con cá lớn nữa bị bắt trong tay.

Vưu Cầu Cầu không chỉ tự mình bắt được mà còn giúp Phương Thư Bạch.

Cô đã phát hiện ra rồi, càng ở một bên gây ra nhiễu loạn thì cá càng dễ trốn thoát. Bên cô không có chuyển động nên con cá cũng chỉ kiên nhẫn cảnh giác, chỗ Thi Tĩnh sẽ trở nên dễ bắt hơn.

Thi Tĩnh khiến lũ cá sợ hãi chạy tán loạn, vừa tới đó là có thể bắt ra ngay.

Tốc độ bắt cá x2.

Phương Thư Bạch đi theo Vưu Cầu Cầu cũng bắt được nhiều con cá ở đây.

Thi Tĩnh: ?

Cô ấy thực sự nghi ngờ cuộc sống.

Cô ấy cảm thấy mình bị chọc tức, sao cô ấy lại thảm như vậy.

Thi Tĩnh ở chỗ đó sửng sốt. Còn chưa xong, Phương Thư Bạch phát hiện, nơi đó không có Thi Tĩnh khuấy động nước bùn, cá chỗ cậu sẽ ít đi.

Vì vậy Phương Thư Bạch nói với Thi Tĩnh: “Chị ơi, đừng đứng đó nữa, cứ vẫy nước tiếp đi, cá không chạy về phía em nữa rồi.”

Thi Tĩnh tức sắp khóc rồi.

Đây là bị bắt nạt đến tận cửa rồi.

Theo phương pháp ​​của Vưu Cầu Cầu, những người khác ít nhiều cũng bắt được cá, cuối cùng Thi Tĩnh cũng bắt được.

Mặc dù chỉ có một con, kích thước cũng chỉ bằng một bàn tay.

Những người theo quay Thi Tĩnh không khỏi thốt lên: “Hay là phóng sinh nó đi, nuôi lớn thêm một chút.”

Thi Tĩnh: “...”

Mọi người bắt đầy ắp cá trở về nhà, thế là một buổi sáng đã kết thúc.

Đội thua cuộc là đội của Thi Tĩnh, Mã Quyên chủ động đảm nhận công việc nấu nướng.

Cá tươi mới bắt lên lập tức bị làm thịt, dù nấu như thế nào thì vẫn thơm ngon. Tây nghề nấu nướng của Mã Quyên không tồi, mọi người đã ăn một bữa trưa khá ngon.

Nhưng rõ ràng chỉ có cá mà không có rau là chưa đủ.

Vào buổi chiều, các thẻ nhiệm vụ mới của tổ chương trình đã được phát ra .

Đi tìm cây hương thung và hái mầm hương thung.

“Mầm hương thung?”

Ba từ này vừa nói ra, nhiều khách mời hoàn toàn không hiểu được, nhưng Vưu Cầu Cầu thì hiểu.

“Rau này xào trứng ăn rất ngon.”

Bố cô đã từng nấu rồi.

Đó là món quà của một người họ hàng sống ở ngoại ô, sau khi ăn một lần, Vưu Cầu Cầu đã nhớ được mùi vị.

Đương nhiên, cô chưa từng tham gia hái mầm bao giờ, khi cô nhìn thấy hình dáng mầm hương thung thì chúng đã được chế biến.

Tổ chương trình đã chuẩn bị chu đáo những bức ảnh mầm hương thung cho mọi người…

Xuất phát thôi! Hãy tìm mầm hương thung!

Vưu Cầu Cầu không muốn xuất phát, những người khác cũng tỏ ra không mấy hứng thú. Dù sao bây giờ cũng không giống buổi sáng, thời tiết cũng bắt đầu nóng hơn.

Đặc biệt sau bữa trưa, người càng ấm áp hơn khi có ánh nắng chiếu vào, từ tận đáy lòng ai cũng muốn lười biếng, ai cũng mệt mỏi và buồn ngủ nhưng chỉ có thể gồng lên lấy lại tinh thần.

Lần tìm kiếm mầm hương thung này không được thực hiện theo từng nhóm riêng biệt như buổi sáng.

Mọi người cùng nhau đi về phía ngọn núi phía sau.

Ngọn núi nhìn có vẻ không cao, nhưng quanh co uốn lượn, độ dốc không nhỏ. Hậu di chứng sau khi đạp xe ba bánh của Vưu Cầu Cầu đã bắt đầu bộc phát ra hết rồi, sáng nay lại đứng trong ao cá lâu như thế, hai chân có cảm giác như chứa đầy chì.

Tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy cọng hương thung nào, Vưu Cầu Cầu không thể đi được nữa.

Cô dừng lại, chống eo thở hổn hển.

Vưu Cầu Cầu có thể đi xa đến mức này chắc chắn là một kỳ tích, có lẽ cô đã cải thiện thể chất sau khi tập thể dục. Đổi lại là cô trước khi tập thể dục, nói không chừng vừa ngồi lên chiếc xe ba bánh đó đã muốn quy tiên rồi.

Nhưng bây giờ Vưu Cầu Cầu thật sự không chịu nổi.

Cô thực sự muốn nằm xuống á...

Nếu không được thì ngồi xuống cũng được...

Cô gái trẻ cúi đầu, trên mặt đỏ bừng dị thường, trông thật đáng thương.

Phương Thư Bạch có chút lo lắng: “Đàn chị, chị không sao chứ? Có muốn bác sĩ khám cho chị không?”

Tổ chương trình có các bác sĩ đi cùng đoàn để đảm bảo an toàn cá nhân cho khách mời.

Vưu Cầu Cầu: Không phải cô gây ra tiếng động lớn như vậy đâu, cô chỉ mệt thôi.

Thi Tĩnh, người vốn đang đi phía sau Vưu Cầu Cầu rồi lại vượt qua cô, nhìn thấy Vưu Cầu Cầu đang đứng bên đường ngẩn ngơ, không khỏi bắt đầu mỉa mai.

“Cô sẽ không ngồi đây phải không?”

“Định ôm cây đợi thỏ à?”

“Cá là sinh vật sống, có thể tự mình chạy tới, nhưng mấy thứ như mầm hương thung phải tự đi tìm.”

Thi Tĩnh vẫn còn ghim việc bắt cá lúc sáng.

Cô ấy đã làm việc chăm chỉ như vậy, tại sao Vưu Cầu Cầu lại thắng?

Vưu Cầu Cầu sẽ không nghĩ lần này mình tìm được mầm hương thung một cách may mắn như vậy phải không?

Ban đầu Vưu Cầu Cầu có phần xấu hổ khi ngồi xuống nghỉ ngơi trước ống kính, nhưng sau khi nghe Thi Tĩnh nói, cô dứt khoát tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống.

Thi Tĩnh: ?

“Cô đang làm gì thế?”

Vưu Cầu Cầu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Tôi đang đợi thỏ… đợi mầm hương thung.”

Thi Tĩnh cười lớn, vẻ mặt như muốn nói cô bị điên rồi, tiếp tục theo đoàn người tiến về phía trước.

Nếu cô ấy ở lại lâu hơn, cô ấy sẽ nhiễm thói hư của Vưu Cầu Cầu mất.

Vưu Cầu Cầu tìm được một tư thế thoải mái nhất, ngồi lên trên đá, hai chân đau nhức sắp nổ tung cuối cùng cũng được giải phóng.

Phương Thư Bạch cũng sửng sốt, sau đó ngồi xuống giống như Vưu Cầu Cầu.

Trong một thời gian, ngoài tổ quay phim và tổ chương trình, chỉ còn lại hai vị khách mời ở đây.

Gió thổi qua núi và tiếng chim hót líu lo.

Tổ chương trình bắt đầu suy nghĩ về những gì Vưu Cầu Cầu vừa nói, nghĩ đến kỹ năng bắt cá siêu phàm mà cô thể hiện sáng nay, liệu cô thực sự có thể ở đây đợi mầm hương thung sao???

Tổ chương trình chỉ có thể đoán, nhưng Phương Thư Bạch lại không nhịn được hỏi.

“Đàn chị…”

Sau khi Vưu Cầu Cầu nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy chần chừ với vẻ mong chờ: “Thật sự có thể ngồi đây đợi mầm hương thung sao?”

Vưu Cầu Cầu: Đương nhiên là giả, cậu nghĩ xàm xí gì đấy!

Cô chỉ không thể chịu được nữa nên thuận miệng chém gió chút, nhưng Phương Thư Bạch lại tin rồi?

Làm thế nào mà cậu ấy lớn lên an toàn được hay vậy?

Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình nghỉ ngơi một lát, cũng ngại tiếp tục lười biếng, cô lấy lại tinh thần, từ trên đá đứng dậy.

“Đương nhiên là…”

Vưu Cầu Cầu còn chưa kịp nói ra đáp án, cách đó không xa giọng nói của một cậu bé vang lên, tràn đầy tò mò.

“Mấy người ở đây làm gì vậy?”

“Quay phim à?”

Cậu bé này nhìn chừng đang học lớp năm, lớp sáu tiểu học, ăn mặc giản dị, mặt đen đen, chắc là đang chơi đùa với bạn bè, trên người dính rất nhiều bùn chưa khô.

Vưu Cầu Cầu nói với cậu bé rằng không phải quay phim mà là đang quay chương trình, cậu bé không hiểu, cứ thế đi thẳng về phía Vưu Cầu Cầu.

Cậu bé nhìn kỹ Vưu Cầu Cầu trước, sau đó nói: “Em biết chị.”

Phương Thư Bạch cười phì ra, phát ra âm thanh như gà mái đẻ trứng, “cạc, cạc, cạc, cạc” cười không ngớt.

Không chỉ Phương Thư Bạch cười phì mà ngay cả người quay phim cũng thiếu chút nữa là cầm không vững máy quay trong tay.

Không phải, dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, vẫn có những người sử dụng cách cổ điển như vậy để bắt chuyện.

Điều quan trọng nhất là một đứa trẻ ở độ tuổi còn nhỏ như vậy lại nghĩ đến việc bắt chuyện với một cô gái xinh đẹp?

Phương Thư Bạch cúi xuống nhìn đứa trẻ và nghiêm túc nói: “Nhóc con, đừng học trò tán tỉnh con gái quái đản này. Hãy học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày, có nghe thấy không?”

Cậu bé vặn lại: “Sa Tăng, em không nói bậy bạ, em thật sự thấy chị ấy rồi, trên bao bì của que cay!”

“...”

Phương Thư Bạch bị danh hiệu Sa Tăng làm nghẹn ngào.

Vưu Cầu Cầu không khỏi nhìn mái tóc đỏ của Phương Thư Bạch.

Trong “Tây Du Ký”, khi Sa Tăng chưa trở thành Tam sư đệ, anh ta có mái tóc đỏ nổi loạn. Cậu bé vừa nói câu này ra, Vưu Cầu Cầu cũng thấy rất sống động.

Giờ đây hình ảnh Phương Thư Bạch trong mắt cô đã dần trùng lặp với hình ảnh của Sa Tăng.

Phương Thư Bạch không thể đau lòng hơn nữa, cậu ấy không thể tin rằng màu tóc hợp thời trang của mình lại nhận được nhiều lời chỉ trích như vậy. Trước đó Vưu Cầu Cầu đã nói rằng mái tóc của cậu ấy trông giống như đèn giao thông, bây giờ tới một đứa nhóc còn quá đáng hơn, vậy mà gọi cậu ấy là Sa Tăng?!

Nhịn được không?!

Không ai quan tâm cậu ấy có chịu nổi hay không, tổ chương trình tập trung toàn bộ sự chú ý vào bao bì túi que cay.

Túi que cay có liên quan gì đến Vưu Cầu Cầu?

Nhưng Vưu Cầu Cầu đã tỉnh táo lại, cô trở thành người đại diện của que cay này mà.

Vậy là cô đã lan rộng khắp các thị trấn lớn nhỏ rồi?

Cậu bé lấy từ trong túi ra một túi que cay đã nhàu nát, máy quay hướng về phía túi que cay, quả nhiên, trên đó có in hình Vưu Cầu Cầu.

“Que cay này siêu ngon.”

“Ừm ừm!” Người đại diện - Vưu Cầu Cầu đồng ý.

Hai người trò chuyện một lúc về kiểu dáng và mùi vị của que cay, thích mềm hơn hay dai dai hơn, họ trò chuyện rất vui vẻ.

Cậu bé ngay lập tức bị ấn tượng bởi Vưu Cầu Cầu, một chuyên gia về que cay và kiến ​​thức ăn que cay sâu sắc gần 20 năm của cô. Phương Thư Bạch và tổ chương trình không biết tại sao họ lại đến đây để nghe những kiến ​​thức nhàm chán như vậy.

Kiến thức kỳ lạ này đã được tiếp thu! jpg

Cho đến khi cậu bé nói một câu.

“Mọi người đang tìm mầm hương thung?”

Cậu bé chỉ vào bức ảnh gợi ý trong tay Phương Thư Bạch.

“Sau nhà em có một đống. Nào, đến nhà em hái đi!”

Cậu bé ra hiệu cho Vưu Cầu Cầu đi theo mình, khá giống một ông chủ.

Vưu Cầu Cầu chớp mắt, giật mình.

Cô chỉ đang đợi mầm hương thung, cô thành công rồi?

Phương Thư Bạch và những người trong tổ chương trình cũng rất sốc.

Bốp!

Chơi vậy cũng được à.

Vưu Cầu Cầu lại, lại, lại, lại làm được nữa rồi!

Sau sự việc vẩy nước mò cá, bây giờ cô lại thành công ôm cây đợi mầm hương thung.

Một học sinh tiểu học da ngăm đen, người đầy bùn từ trên trời rơi xuống với những que cay đưa cô đi tìm mầm hương thung mà cô chưa từng tìm thấy.

Những gì cậu bé nói về đống mầm hương thung rộng lớn sau nhà quả thực không cường điệu.

Trước đây tổ chương trình đã từng đến thăm những địa điểm có mầm hương thung gần đó, nhưng không nơi nào tươi tốt như thế này.

Những mầm hương thung non đang ở trên cành, chỉ cần dùng ngón tay ngắt là được.

Cậu bé sống với ông bà nội, sau khi hiểu được mục đích của nhóm Vưu Cầu Cầu, hai người già khá nhiệt tình.

Chuyện này có lẽ đối với người dân trong thành phố là hiếm thấy, nhưng đối với họ lại rất bình thường. Bà nội của cậu bé không ngừng nói Vưu Cầu Cầu muốn hái bao nhiêu cũng được.

Đương nhiên, nói như vậy, Vưu Cầu Cầu và những người khác cũng không coi mình là người ngoài. Sau khi nhặt được số lượng tương đối, họ dừng lại, bà của cậu bé đã nhét hơn nửa túi nữa vào trong đó.

Hai người lại ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào.

Đó là ông nội của cậu bé đang làm hồ lô ngào đường trong sân.

Đường trong nồi được đun thành màu nâu vàng, những quả táo gai đỏ tròn đầy đặn được cuộn tròn trong đó, phủ một lớp nước đường, sau khi để nguội sẽ tạo thành thành phẩm.

Phương Thư Bạch nói: “Em muốn ăn.”

Vưu Cầu Cầu: Cô cũng muốn ăn.

Nhưng không có tiền, toàn bộ số tiền đã bị tổ chương trình lấy đi.

Mầm hương thung đã được cho miễn phí, không ai dám muối mặt để xin thêm một miếng hồ lô ngào đường, trông như làm để bán lấy tiền vậy.

Phương Thư Bạch kéo Vưu Cầu Cầu sang một bên và lẩm bẩm: “Thật ra… em vẫn còn tiền.”

Vưu Cầu Cầu: !

Làm sao cậu ấy lại còn tiền, phải biết rằng tổ chương trình đã điên đến mức lấy hết mọi thứ trong túi của họ mà không cho họ cơ hội giấu.

Phương Thư Bạch đỏ mặt, cởi giày, lấy ra năm tệ từ đế giày.

Cậu ấy nhét tiền vào giày và giữ lại năm tệ.

Vưu Cầu Cầu nhảy ra xa ba mét.

Phương Thư Bạch nói: “Đàn chị, sao chị có thể chê em đến thế? Vậy chị còn muốn ăn hồ lô ngào đường mua bằng tiền nhét đế giày không?”

Vưu Cầu Cầu gật đầu: “Ăn.”

Chê thì chê nhưng vẫn phải ăn, hồ lô ngào đường không có lỗi và không có mùi hôi chân.

Tổ chương trình: Nói chuyện giấu tiền riêng sau lưng họ một cách công khai và thành thật như vậy có được không?

Rốt cuộc năm tệ cũng không bị tổ chương trình lấy đi.

Cả hai người đều rất cảnh giác, có thái độ nếu ai cướp tiền của tôi thì sẽ như cướp đi mạng sống của tôi.

Tổ chương trình cũng không ép buộc, thật ra bọn họ cũng cảm thấy đoạn này rất buồn cười, hiểu rõ nguyên tắc biết co biết duỗi, cũng không dễ gì mới giấu được, thôi thì cứ để họ mua về ăn đi.

Mức tiêu thụ trong thị trấn thấp, giá cả cũng thấp, một miếng hồ lô ngào đường chỉ có một tệ, rẻ đến mức khó tin.

Nó hoàn toàn là hàng thật và lớp đường trên đó cực kỳ dày.

Phương Thư Bạch mua hai xâu, cùng Vưu Cầu Cầu mỗi người một xâu. Cả hai cùng ngồi xổm trước kệ nơi ông lão làm hồ lô ngào đường, cắn một miếng.

Chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.

Vưu Cầu Cầu cũng trò chuyện với ông nội, sau khi biết giá thành thấp hơn, chỉ cần một cái nồi, một ít nguyên liệu thô và nấu đơn giản là có thể làm được.

Cô có một ý tưởng táo bạo.

Làm hồ lô ngào đường dường như là một công việc kinh doanh ổn định.

Nếu không thể tồn tại trong giới được nữa, công việc kinh doanh của cô không chỉ giới hạn ở việc cho thuê nhà mà còn có thể mở một cửa hàng bán hồ lô nhỏ, sau đó hàng ngày cô sẽ đẩy xe, làm hồ lô, vừa bán vừa ăn.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Vưu Cầu Cầu đã bị mê hoặc.

Thế là cô làm ra vẻ muốn học.

“Cháu… cháu có thể thử không?”

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Tĩnh, người vẫn đang tìm kiếm mầm hương thung ở phương xa: Cô ấy không muốn sống nữa.

Món trứng xào rau mầm ngon lắm, hồi nhỏ tôi không thích nhưng lớn lên lại thấy rất ngon.

Bình Luận (0)
Comment