Ông nội rất thân thiện, Vưu Cầu Cầu vừa hỏi thì ông để Vưu Cầu Cầu tự mình làm.
Bí kíp để làm được hồ lô ngào đường là thực hành.
Vưu Cầu Cầu học rất nghiêm túc, từ cách xiên cho đến cách cho vào nồi và cách bọc đường. Cô đã dồn 120% sức lực vào, nỗ lực nghiêm túc của cô không kém gì khi thi tuyển sinh đại học.
Đùa thôi, tất nhiên là phải nghiêm túc rồi, đây sẽ là kỹ năng kiếm cơm sau này.
Phương Thư Bạch ngồi xổm trước quầy hồ lô, sửng sốt.
Không phải…
Tại sao lại có sự phát triển kỳ lạ như vậy? Đàn chị lại từ ăn hồ lô chuyển sang làm hồ lô?
Ngược lại, người quay phim mơ hồ cảm thấy mình đã quay được tinh túy.
Làm sao, trả hai tệ để ăn hồ lô, còn kèm thêm một khoá học làm hồ lô?
Dù thế nào đi chăng nữa, camera vẫn ghi lại một cách trung thực quá trình Vưu Cầu Cầu học làm hồ lô, tình tiết phụ này cũng là tư liệu hay cho tổ chương trình.
Có thể nói, chỉ riêng buổi chiều hôm nay ekip Vưu Cầu Cầu đã đóng góp rất nhiều cảnh quay tuyệt vời, đủ để tổ chương trình chỉnh sửa.
Hồ lô ngào đường, ăn cũng ăn rồi, học cũng học rồi, nắng cũng không chói chang như lúc mới bắt đầu quay vào đầu chiều.
Bà của cậu bé còn mang một rổ quýt lớn đến cho mọi người.
Phải…
Một cái rổ lớn, theo nghĩa đen.
Bà của cậu bé đã gọi Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch và các nhân viên vào ăn một ít.
Vưu Cầu Cầu sửng sốt, đây là gia đình giàu có như thế nào.
Mọi người đều xấu hổ. Cho dù không nếm thử quýt, chỉ cần nhìn và ngửi cũng biết đó là loại quýt không hề rẻ, làm sao có thể không xấu hổ khi ăn nó?
“Không sao đâu, cứ ăn đi.”
Ông nội đã tự tay bóc ra hai quả trong số đó, đưa chúng cho Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch.
Ông thở dài: “Ở đâu cũng có, không ăn rụng hư hết.”
Vưu Cầu Cầu chỉ ăn một múi, cô muộn màng nhớ ra mình là diễn viên, cô phải giữ gìn vóc dáng, không thể ăn nhiều hơn. Cô cũng chỉ ăn một nửa xiên hồ lô rồi cất đi, định sau khi quay về chỗ ở tiếp tục ăn.
Nhưng chỉ một múi quýt là đủ.
Vị quýt thanh mát và ngọt, rất ngọt, ngọt như ăn kẹo, nước quả căng mọng, nước ép bắn thẳng vào kẽ răng...
Đôi mắt của Vưu Cầu Cầu cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Phương Thư Bạch bên kia cũng không ngừng thốt lên: “Thật ngon.”
Đồng thời, những nghi ngờ của mọi người đều được đặt ra.
“Ngon như vậy, sao lại để rụng hư hết ạ?”
Bà của cậu bé cho biết: “Trồng ra nhiều quá, ngày xưa còn có đại lý nông sản chuyên thu mua. Năm nay không mua quýt của chúng tôi nữa, không bán ra được.”
“Nhà ai có thể tự ăn hết nhiều được vậy, không ai mua thì sẽ để rụng hư hết thôi… Thật đáng tiếc cho những trái quýt ngon lành này.”
Người trung gian từng thu mua giờ không còn nhận hàng nữa, thị trấn chỉ có bấy nhiêu người, và theo bà của cậu bé thì vẫn còn nhiều người trồng trọt. Trấn nhỏ này có thể tự tiêu thụ được bao nhiêu?
Tổ chương trình ban đầu quay rất nhiều tư liệu vào buổi chiều, *****ên là Vưu Cầu Cầu đánh bậy đánh bạ cũng có thể hái được không ít mầm hương thung, lại học được cách làm kẹo táo, họ vẫn là khá vui vẻ.
Tuy nhiên, vì tình tiết này mà chợt cảm thấy có chút u sầu, ngay cả những quả quýt trên tay cũng có vẻ không ngọt đến vậy.
Mọi người đều cảm nhận được cuộc sống khó khăn, ở đâu cũng có chỗ không dễ dàng.
Vưu Cầu Cầu chớp mắt, sau một lúc lâu im lặng, cô mới nói ra những lời *****ên.
“Vậy livestream thì sao?”
“Có thể thử bán quýt thông qua livestream không?”
Vừa rồi cô đang suy nghĩ vấn đề này, vì người trung gian có vấn đề, cô có thể thay đổi cách bán được không?
Bây giờ phát sóng trực tiếp rất phổ biến, trước đây khi livestream mukbang, cô thấy trong phòng live có người khác bán cổ vịt cay và cánh vịt cay, cô cũng mua mấy lần.
Tất nhiên sau khi tăng cân thì không còn mua lần nào nữa.
Cổ vịt cay và cánh vịt cay có thể bán trong phòng livestream, tại sao trái cây lại không?
Không qua trung gian, không chênh lệch giá.
Bà của cậu bé thậm chí còn không biết livestream là gì và cũng không lên mạng.
…
Sau khi từ biệt gia đình cậu bé, nhóm Vưu Cầu Cầu trở về nơi ở bên bờ ao trước khi mặt trời lặn.
Bốn người còn lại đã trở về từ lâu và đang đợi Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch ở đó.
“Tôi tưởng các cậu đã xảy ra chuyện gì nên bảo tổ chương trình gọi điện cho nhân viên của hai người rồi quay lại.”
Chính nam diễn viên Thôi Kiến Nam đã nói câu này.
Chú ấy có mối quan hệ tốt nhất với hai đàn em này, đồng thời chú ấy cũng là người lo lắng cho họ nhất.
Mã Quyên: “Hai người đã ở đâu thế?”
Vưu Cầu Cầu chưa kịp nói chuyện thì Thi Tĩnh đã lên tiếng trước.
“Lén ra ngoài chơi chứ sao.”
Thi Tĩnh ngồi trên xích đu không đứng dậy.
“Tôi đoán là mầm hương thung cũng chưa được tìm thấy.”
“Chúng tôi đã hái xong rồi.”
Cô ấy đặc biệt ra hiệu cho Vưu Cầu Cầu nhìn vào mầm hương thung trên bàn, đó là một cái chậu nhỏ.
Vưu Cầu Cầu nói: “Chúng tôi cũng hái được rồi.”
Mở chiếc túi trong tay ra, một chiếc túi lớn đầy ắp.
Phương Thư Bạch nóng lòng muốn thử: “Chỗ tôi cũng có.”
Cậu ấy mở chiếc túi trên tay ra, lại là một chiếc túi đầy ắp khác.
Nếu cái này được đặt trong một cái chậu, nó có thể có thể lấp đầy ba cái chậu chứa đầy mầm hương thung của Thi Tĩnh.
Thi Tĩnh: ???
Những vị khách khác: ?
Phương Thư Bạch vui vẻ kể cho mọi người nghe về quá trình cậu ấy và Vưu Cầu Cầu ôm cây đợi mầm, tất nhiên cậu ấy giấu kín việc mình bị một đứa trẻ buột miệng gọi là Sa Tăng.
Điểm mấu chốt là Vưu Cầu Cầu chiếm được cảm tình của cậu bé bằng cách tán thưởng que cay.
“Đàn chị thực sự quá mạnh!”
“Thực sự có rất nhiều mầm hương thung ở đó, chúng tôi xấu hổ không dám nhặt. Cuối cùng, bà nội cậu bé tốt bụng bắt chúng tôi cầm về thêm một túi nữa.”
Ngoài mầm hương thung, hai người còn mang về bốn xiên hồ lô, họ mua bằng ba tệ còn lại của Phương Thư Bạch.
Ban đầu, ba tệ chỉ có thể mua được ba xiên, nhưng ông nội nói rằng Vưu Cầu Cầu đã làm hồ lô, nên ba tệ có thể cho cô bốn xiên.
Tình cờ vừa đủ chia đều cho bốn vị khách mời còn lại.
Nhóm bốn người vất vả tìm mầm hương thung nhưng chỉ tìm được vài cọng: ...
Đây là lý do tại sao mọi người rất khó chịu.
Họ cũng muốn gặp ông nội ép phải lấy mầm hương thung.
Vì sao Vưu Cầu Cầu lại may mắn như vậy?
Những người còn lại cười xòa cho qua, nhưng Thi Tĩnh thực sự suýt chết ngay tại chỗ.
Quần què! Cái quái gì đang diễn ra vậy!
…
Vì vụ cá cược buổi sáng nên nhóm của Thi Tĩnh sẽ hoàn thành mọi công việc nấu nướng trong ngày này, tuy nhiên Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch không đứng nhìn mà vẫn sẽ giúp đỡ một số công việc lặt vặt.
Khi Vưu Cầu Cầu nhận ra mình không còn cần thiết nữa, cô di chuyển cái ghế xếp nhỏ trong sân, dựa vào tường, nâng tay lên.
Ngủ quên rồi.
Buổi tối gió rất dịu, hoàng hôn tràn ngập nửa bầu trời, Vưu Cầu Cầu bận rộn cả ngày, nhạc nền là tiếng nồi sắt và xẻng va chạm trong bếp, cô ngủ rất thoải mái.
Lần này cô không mơ đến việc bị huấn luyện viên cá nhân thúc giục đạp xe.
Thi Tĩnh vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy…
Vưu Cầu Cầu ngồi trên ghế xếp dựa vào tường, nâng mặt lên ngủ, cô mỉm cười nhẹ nhàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng hào khoẻ khoắn.
Một con bướm bay đến bên cạnh cô, vòng quanh má cô, cuối cùng đáp xuống chóp mũi thanh tú và cao quý của cô. Vưu Cầu Cầu dường như cảm nhận được, nhăn mũi, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhăn lại, nhưng toàn bộ quá trình đều không mở mắt ra. Đôi mắt được hàng mi đen mảnh che đi gọn gàng, tạo bóng cho mí mắt dưới…
Camera man đi theo Vưu Cầu Cầu: Aaa! Chết mất thôi!
Tại sao lại có thể đáng yêu đến thế, dễ thương đến thế, dễ thương đến phụt máu, đàn ông con trai đều phải xem!
Thi Tĩnh: “...”
Trong đầu cô ấy chỉ có hai suy nghĩ.
Vì sao Vưu Cầu Cầu có thể ngủ được như vậy?
Đêm qua thì ngủ ngay lập tức và hôm nay thì ngủ ngay bên tường.
Ngoài ra, bướm đậu chóp mũi thì sao, có gì hay mà xem, không phải chỉ là một con bướm đêm đang bay lượn thôi sao.
Thi Tĩnh tự nhủ, cô ấy chắc chắn không hề ghen tị, cô ấy chỉ cảm thấy không có gì đáng hâm mộ cả.
Thi Tĩnh đứng cạnh Vưu Cầu Cầu một lúc, cô ấy biết dựa theo tính cách ngày xưa của mình, cô ấy nên bắt nạt Vưu Cầu Cầu một lần nữa, tiếp tục gây chuyện.
Rốt cuộc, chương trình mời cũng vì thích điểm này của cô ấy, cô ấy cũng sẽ được chú ý và nhận phim thông qua những mâu thuẫn này. Có bị mắng hay không không quan trọng, điều đáng sợ nhất trong giới này không phải là bị mắng hay bị anti, mà là không ai quan tâm.
Nhưng Thi Tĩnh không tấn công nữa.
Sau vài vòng, cô ấy kiệt sức.
Tính cách của nữ nghệ sĩ tên Vưu Cầu Cầu này thực sự quá cá muối, cá muối đến mức muốn xé xác cô ra cũng không được.
Hơn nữa, có chắc cô không phải là con ruột của ông trời phải không?
Mỗi lần cô ấy gây chuyện đều không ảnh hưởng gì đến Vưu Cầu Cầu nhưng lại nhanh chóng bị vả mặt.
“...”
Cá muối + cá Koi, sự kết hợp kỳ lạ tạo nên người con gái này. Chọc không nổi chọc không nổi, sợ rồi sợ rồi.
Cuối cùng Thi Tĩnh cũng không còn bới móc gì liên quan gì đến Vưu Cầu Cầu nữa, đương nhiên không phải là cô ấy thích Vưu Cầu Cầu, sở dĩ đến bây giờ cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngủ đó là…
Ngủ như thế này thực sự có thoải mái không??
…
“Thi Tĩnh đang làm gì? Tôi đi xem.”
Bếp của ngôi nhà do tổ chương trình cải tạo nằm ngay sát sân, cửa sổ mở. Người ở bên ngoài có thể nhìn thấy cảnh nấu nướng trong nhà, người nấu nướng cũng có thể nhìn thấy ngoài sân.
Người lên tiếng là Thôi Kiến Nam, người đang giúp đỡ Mã Quyên. Đào An Kiệt và Phương Thư Bạch đang chơi bài trong phòng khách.
Thôi Kiến Nam liếc nhìn sân sau, định bỏ công việc đang làm xuống nhưng bị Mã Quyên ngăn lại.
Trong mắt Mã Quyên hiện lên sự thông tuệ, bà ấy tắt mic và thì thầm với Thôi Kiến Nam: “Không cần đến đó.”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Cô bé Cầu Cầu này tính tình thật tốt, tuy Thi Tĩnh ồn ào nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan.”
“Tin tôi đi.”
Thôi Kiến Nam quả thực lo lắng Thi Tĩnh sẽ gây chuyện với Vưu Cầu Cầu. Chú ấy dự định ra ngoài nhìn một chút, sợ gây rắc rối, Mã Quyên vừa nói lời này thì gật đầu: “Vâng.”
Tuy nhiên, hai người họ vẫn chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài trong khi nấu ăn.
Nhìn thấy Thi Tĩnh đứng cách Vưu Cầu Cầu không xa một lúc, cũng xách ghế xếp tới, bắt chước hành động của Vưu Cầu Cầu và ngủ dựa vào tường.
Những người lớn tuổi nấu ăn trong nhà, những người trẻ tuổi đang nghỉ ngơi bên ngoài, mặt trời lặn về Tây, những chú chim mệt mỏi trở về rừng, kèm theo làn khói bếp cuồn cuộn.
Đẹp đẽ và yên tĩnh.
Giống như một cuộn tranh tuyệt đẹp.
Đạo diễn liều mạng ra hiệu cho người quay phim ghi lại cảnh tượng này.
Lúc mới quay “Thời gian nhàn nhã” vẫn đi theo con đường của một chương trình giải trí truyền thống, sau đó Thi Tĩnh được mời đến và lên kế hoạch tạo ra một số xung đột.
Nhưng bây giờ đạo diễn nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy không cần thiết gì mâu thuẫn, sống một cuộc sống thoải mái, bình thường và ấm áp như vậy chẳng phải rất tốt sao?
…
Giấc ngủ của Thi Tĩnh không hề thoải mái hay ổn định, cô ấy bị ruồi đánh thức.
Có rất nhiều con ruồi vây quanh cô ấy, vào ban đêm chúng đều bay ra ngoài.
Thi Tĩnh không có bướm mà lại có ruồi: “…”
Điều kinh khủng nhất là lưng cô ấy dựa vào tường đau nhức vô cùng, cô ấy nhìn Vưu Cầu Cầu vẫn đang ngủ say, lòng đầy nghi ngờ về cuộc sống.
Dựa nãy giờ, lưng cô làm bằng sắt à?
Vưu Cầu Cầu cũng tỉnh dậy, cô nhấc chiếc gối đang tựa sau lưng ra.
Thi Tĩnh: ???
Vưu Cầu Cầu không biết vì sao Thi Tĩnh lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như vậy, trên mặt cô hẳn là không có gì bẩn thỉu chứ?
Vưu Cầu Cầu dùng hai tay xoa xoa má và hỏi người quay phim, người quay phim cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình lại đập rộn ràng!
Chuyển động của cô thực sự trông giống như một con mèo đang rửa mặt.
Sau khi Vưu Cầu Cầu ăn xong, cô lặng lẽ tìm đạo diễn chương trình.
Tối nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng, cho dù cô không hỏi đạo diễn thì đạo diễn cũng sẽ tới hỏi cô.
Vưu Cầu Cầu vẫn có chút xấu hổ, ánh mắt đảo quanh, nhưng vẫn nói: “Chỉ là... tôi muốn giúp đỡ gia đình đó.”
Vưu Cầu Cầu đang đề cập đến những quả quýt không thể bán được ở nhà cậu bé.
Cô không phải là người tọc mạch, bản tính cô lười biếng và không thích lo lắng. Nếu có thể sắp xếp cho bản thân rõ ràng và kiếm đủ tiền nuôi bố mẹ thì đó là một nhiệm vụ thành công và khó khăn đối với Vưu Cầu Cầu.
Nhưng buổi chiều gia đình cậu bé đã giúp đỡ họ, Vưu Cầu Cầu cảm thấy thật đau lòng khi những quả quýt ngon như vậy lại bị thối rữa dưới đất.
Đó hẳn là nguồn thu nhập rất quan trọng của gia đình họ.
Tất nhiên, Vưu Cầu Cầu đến gặp đạo diễn không phải là nhờ tổ chương trình giúp đỡ, ý cô là giúp một người lớn tuổi bắt đầu phát sóng trực tiếp và dạy họ cách sử dụng nền tảng phát sóng trực tiếp để bán trái cây.
Thời điểm được chọn là lúc tổ chương trình không quay phim, dù sao tổ chương trình cũng bỏ tiền mời cô đến. Vưu Cầu Cầu không thể nào chiếm hết thời gian bình thường của tổ chương trình để quay.
May mắn thay, họ không quay hình cả 24 giờ một ngày nên vẫn có thể tranh thủ thời gian.
Một khi cô dạy ông bà nội cậu bé cách phát sóng trực tiếp, cô sẽ không phải lo lắng về điều đó nữa.
Tổ chương trình không hề phản đối, đây là chuyện tốt, bọn họ cũng cảm thấy đây là một đề tài hay. Sau khi thảo luận xong, camera của Vưu Cầu Cầu lại tiếp tục ghi hình như thường lệ.
Khi Vưu Cầu Cầu khởi hành, Phương Thư Bạch cũng đi theo, hai người cùng nhau đến nhà cậu bé, giải thích ý định của mình.
…
Bà và ông của cậu bé vẫn có ấn tượng tốt về Vưu Cầu Cầu, một cô gái trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn, nhưng họ có chút do dự khi nghe Vưu Cầu Cầu muốn giúp họ livestream bán quýt.
Suy cho cùng, thế hệ cũ không lên mạng và không biết nhiều về nó.
Chỉ là dù sao cũng không bán được nữa, những người trước mặt này đều là người của đài truyền hình, với lòng tin tưởng đối với Vưu Cầu Cầu và đài truyền hình, bọn họ vẫn đồng ý.
Trước đây Vưu Cầu Cầu đã từng làm mukbang, tải phần mềm và đăng ký, cô thành thạo mọi thứ.
Nhận thấy rằng việc này có thể sớm được giải quyết, giao lại mọi thứ cho họ là được, nhưng vấn đề lại nảy sinh…
Ông nội và bà nội của cậu bé có vẻ bối rối: “Làm thế nào để dùng thứ này?”
Tải trực tiếp xuống cũng chẳng ích gì, họ chưa xem và không biết cách phát sóng.
Đối mặt với những câu hỏi như vậy.
Vưu Cầu Cầu: Thực ra thì cô chắc là, biết.
…
Sau mấy chục ngày rời khỏi nền tảng phát sóng trực tiếp, Vưu Cầu Cầu lại một lần nữa đối mặt với nơi quen thuộc này, tâm trạng thực sự khá phức tạp. Ngày xưa cô gần như là một trong những người livestream mukbang hàng đầu.
Sau đó, cô trở thành bạn đồng hành thường xuyên trong phòng tập thể dục và bị các thiết bị thể dục tra tấn đến thừa sống thiếu chết.
Vưu Cầu Cầu mở phòng phát sóng trực tiếp, nhưng cô chủ yếu muốn làm mẫu cho gia đình cậu bé, không muốn bị người ta nhận ra nên mở thêm filter.
Trong phòng phát sóng trực tiếp không có cảnh tượng nổi tiếng bất thường như Vưu Cầu Cầu tưởng tượng, trong một thời gian dài, số lượng người xem là 0, Vưu Cầu Cầu thậm chí còn tưởng rằng nó đã bị kẹt.
Cuối cùng cũng có người bước vào. Vưu Cầu Cầu còn chưa kịp giới thiệu quýt thì người đó đã để lại một câu.
[Mẹ kiếp, cái mặt rắn đó từ đâu ra thế, doạ chết ông đây rôi, đi đây đi đây.]
Vưu Cầu Cầu: ???
Phương Thư Bạch nhịn không được nữa: “Đàn chị, chị mở filter lố quá rồi, quá đáng sợ, tắt đi.”
Kể từ khi Vưu Cầu Cầu biết tới filter dưới sự “nhắc nhở” của anh Đại Bưu, cô biết phản ứng của mọi người không được tốt lắm, nhưng tình huống lần này lại đặc biệt.
Không phải cô muốn đẹp hay không, còn không phải là sợ bị nhận ra sao?
Các fans vẫn đang bàn tán về việc cô tăng cân do làm mukbang, điều này đã khiến Vưu Cầu Cầu phải trả giá đắt (tập gym), và việc phát sóng trực tiếp không thể thực hiện được nữa.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy rằng sẽ không phù hợp nếu một người hâm mộ nhận ra cô... và sẽ càng không phù hợp nếu sếp Thịnh nhìn thấy cô.
Nhưng filter bị mở quá lố, thậm chí còn không có người ở đó, hiếm khi có người bước vào vậy mà sợ hãi bỏ đi.
Không còn cách nào khác, Vưu Cầu Cầu chỉ có thể giảm filter, bây giờ không còn đáng sợ như trước nữa.
Đẹp nhưng không đẹp bằng người thật, hơi giống phiên bản đã qua chỉnh sửa thẩm mỹ của Vưu Cầu Cầu.
Phương Thư Bạch nói: “Đàn chị, hay là tắt hết filter đi.”
Vưu Cầu Cầu mở mắt, nói nhảm: “Chị nghĩ mở filter sẽ đẹp hơn.”
Phương Thư Bạch ngơ ngác nhìn: Thật sao?
Cậu ấy cho rằng đàn chị rất đẹp nhưng thẩm mỹ thì chẳng ra làm sao cả.
Mà sự thật là sau khi Vưu Cầu Cầu giảm filter xuống, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu nhận được lượng truy cập lần lượt.
[Wow, steamer mới, chị trông tuyệt quá!]
[Bạn làm gì ở đây, bán trái cây?]
Tên phòng phát sóng trực tiếp của Vưu Cầu Cầu là Lão Đằng cam quýt. Lão Đằng là tên của ông nội cậu bé, mọi người đều gọi như vậy.
Khi Vưu Cầu Cầu nhìn thấy cuối cùng cũng có người vào, cô lập tức vui vẻ hơn và bắt đầu cho mọi người xem những quả quýt mà cô đã để riêng từ lâu.
Từng quả quýt có hình tròn, thậm chí vỏ còn mịn màng và sáng màu, Vưu Cầu Cầu thậm chí còn gọt vỏ để lộ phần cùi bên trong.
“Da rất mỏng và siêu ngọt.”
[Cảm giác thật tuyệt vời.]
[Nó trông rất tươi, nó vừa được hái trên cây phải không?]
[Chủ phòng, đừng chỉ nói suông, hãy ăn một miếng cho chúng tôi xem.]
Vưu Cầu Cầu đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô nghĩ về trải nghiệm tăng cân khi làm mukbang của bản thân, cô đã tập gym rất lâu và cuối cùng đã giảm cân nên đồng ý không ăn thêm.
Nhưng đối mặt với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mời cô dùng thử, phía sau cô cũng có những người lớn tuổi đang chờ bán quýt.
Vưu Cầu Cầu ngập ngừng bóc vỏ quýt ra.
“Vậy để tôi thử xem.”
“Tôi thử một quả thôi.”
Cô chỉ ăn một quả, không bao giờ nhiều hơn.
Ăn một quả sẽ không thể mập lên bao nhiêu, vả lại đây là trái cây, có thể mọc ra thêm thịt ư?
Vưu Cầu Cầu thành công thuyết phục chính mình, cô nhét quýt vào trong miệng, cảm giác được nước ngọt hoàn toàn nổ tung trong miệng, cô không thể hài lòng hơn.
Ahhh! Cô muốn hét lên.
Hương vị này thực sự rất thỏa mãn.
Trước đó Vưu Cầu Cầu chỉ ăn một múi, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị, vừa cảm nhận được thì mùi vị đã mất đi. Bây giờ cô nhét hẳn một, hai, ba múi vào miệng.
Mùi quá nồng khiến cô không thể ngừng ăn nó!
“Cắn một miếng là cực kỳ thỏa mãn.”
“Thậm chí không thể cảm nhận được lớp da mỏng bên ngoài, tất cả đều là nước quýt.”
“Ngọt quá. Làm sao có thể ngọt như vậy? Cũng không phải ngọt quá mức, chỉ là ngọt vừa phải, vị ngọt của trái cây.”
“Quýt rất giàu vitamin C, bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe!”
Vưu Cầu Cầu có một cái miệng nhỏ, đủ loại mô tả hấp dẫn không ngừng phát ra từ miệng cô.
Ngay cả những thành viên tổ chương trình đang quay hình cho cô cũng không khỏi nuốt nước bọt.
Ôi chúa ơi...
Cô có vẻ ăn rất ngon, nói chuyện rất quyến rũ.
Thực sự muốn ăn.
Nhân viên tổ chương trình cũng không sao, ít nhất họ có mặt tại chỗ và có thể mua ăn tại chỗ, nhưng nhìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp gần như chịu không nổi.
Mua!
Bao nhiêu tiền để có được trái quýt này!
[Chủ phòng, quả quýt này giá bao nhiêu?]
[Tôi muốn mua nó.]
[Tôi cũng muốn.]
…
Thực ra, khán giả cho rằng chất lượng của loại quýt này tốt, nếu hương vị giống như những gì chủ phòng miêu tả thì chắc chắn không hề rẻ, như hiện tại một cốc trà sữa đã có giá hơn mười tệ, vậy thì không sao cả. Để mua một ít trái cây bạn muốn ăn, dù nó có đắt đến đâu, nó có thể đắt đến mức nào?
Vưu Cầu Cầu nói: “Ba tệ một cân.” Là người có chuẩn bị trước, cô đã hỏi rõ ràng từ trước nên có thể trực tiếp báo giá.
Khán giả: Ba tệ... quá rẻ!
Phải biết rằng ở các quầy bán trái cây bên ngoài, cam quýt chất lượng trung bình có thể mua với giá tám mươi chín tệ một cân, trong siêu thị, chúng còn đắt hơn, ở đây chỉ có ba tệ, còn cần xe đạp làm gì.
Nếu lúc đầu vẫn có người cho rằng bán trái cây trực tuyến là không đáng tin cậy, nhưng sau khi nghe giá ba tệ, họ đều cảm thấy rằng mình có thể trực tiếp thanh toán luôn.
Vưu Cầu Cầu tiếp tục bổ sung thêm: “Miễn phí vận chuyển 59 địa phương trên toàn quốc, nếu hư hỏng bao hoàn trả.”
“Cảm ơn kẹo mút của anh [Tinh Tinh Chiếu Sáng]. Các bạn nếu thích hãy bấm like, theo dõi, bấm đúp 666, theo dõi chủ phòng không bị lạc~”
“Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ. Quýt chất lượng cao và giá thấp được hái tại chỗ, chỉ có giá ba tệ một cân. Ba tệ mua không lỗ, ba tệ không mua được thứ khác, nhưng mua được niềm hạnh phúc ngọt ngào này về tận nhà.”
Tổ chương trình sửng sốt, Phương Thư Bạch cũng vậy.
Đặc biệt là Phương Thư Bạch.
Cậu ấy không biết tại sao đàn chị lại biết livestream khéo léo đến vậy, làm hết việc này đến việc khác.
Cô là thiên tài livestream gì đây? Vừa làm đã tự có thiên phú này rồi ư?
Phát sóng trực tiếp hết hai rổ quýt, Vưu Cầu Cầu không biết mình đã gây ra cơn bão gì trong lòng đàn em nông cạn kia, cô chỉ dần lấy lại nhịp điệu khi phát sóng trực tiếp.
Sau đó nhìn thấy hàng loạt comment.
[Link ở đâu, tôi sẽ đặt hàng 10 cân ngay bây giờ!]
[Tôi muốn mua 20 cân, miễn phí vận chuyển.]
[Ah ah ah, cho em xin link nhanh đi, em thèm quá.]
Vưu Cầu Cầu đang live hăng say ngẩng đầu nhìn những người đang bối rối xung quanh rồi nói với ông nội: “Hình như thành công rồi ạ.”
"Nhưng... không có link nào cả."
Cô chỉ muốn làm mẫu chứ không làm link bán hàng được, sau khi được cư dân mạng nhắc nhở thì cô mới nhớ ra.
Mau tạo link bán hàng, đơn đặt hàng tới rồi đây!
May là những nhân viên công tác của chương trình này đều là những người tài năng, nhanh chóng tạo một link bán quýt cũng không có vấn đề gì. Vưu Cầu Cầu xoa dịu cảm xúc của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, thu hút thêm người vào phòng stream.
Chờ tạo link xong thì đăng lên livestream!
Hết đơn hàng này đến đơn hàng khác đến từ khắp nơi trên cả nước, các nhân viên ở hậu trường có chút bối rối.
Người bối rối nhất chính là ông nội và bà nội của cậu bé, họ tưởng Vưu Cầu Cầu chỉ nói đùa, chữa lợn lành thành lợn què.
Nghe ý này...
Đã bán ra được rồi?
Còn là bán được rất nhiều?
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu Cầu: Tôi chỉ ăn một quả thôi à?(? ???ω??? ?)?
Hôm nay là Cầu livestream, cô gái nhỏ bán quýt.