Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 30

Từ một bình hoa phức tạp và có nhiều mặt, biến thành một người thực vật chỉ cần nằm, sự chênh lệch này cũng lớn quá rồi.

Chỉ là Thịnh Thời Quân không thể nói đạo diễn không tốt. Dù sao cũng là lỗi từ phía bọn họ, khiến bọn họ lỡ mất vai trước đó. Với lại…

Thịnh Thời Quân liếc nhìn Vưu Cầu Cầu ngồi tê liệt ở chỗ kia, cô đang lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi trong lúc anh sử dụng kỹ năng ăn nói của mình: “...”

Anh nghĩ rằng, biết đâu khi Vưu Cầu Cầu nghe đến nhân vật này thì sẽ vui vẻ nhỉ?

Khi Vưu Cầu Cầu nghe được có một nhân vật là người thực vật, còn có được không ít cảnh quay thì rất vui vẻ.

Ai nhận được vai diễn này cũng đều vui vẻ thôi.

Mẹ ơi, đây chính là nằm không cũng có thể kiếm tiền trong truyền thuyết đây sao?

Hiếm khi cả hai mắt Vưu Cầu Cầu đều tỏa sáng, tinh thần phấn khởi.

“Nhưng mà sẽ không phải chạy show đấy chứ?” Trong lúc đang vui mừng, Vưu Cầu Cầu cũng không quên nói ra lo ngại của mình.

Chạy show để chỉ một nghệ sĩ quay hai bộ phim trở lên trong cùng một thời gian, và chạy đi chạy lại giữa nhiều đoàn làm phim. Việc này thường do các diễn viên nam nữ trẻ có lưu lượng làm. Dù sao thì đối với họ, tiền lương quay một bộ phim cũng đã vài triệu đến chục triệu rồi.

Tuy nhiên làm như vậy cũng có chỗ không tốt. Chính là chất lượng quay phim sẽ bị suy giảm, đồng thời còn tổn hại đến lợi ích của đoàn làm phim.

Vưu Cầu Cầu kiếm tiền thì kiếm tiền, nhưng cô cũng có nguyên tắc, cố gắng không phải chạy show.

Thịnh Thời Quân nghe đến đây thì lạnh lùng nhếch miệng: “Cô nghĩ nhiều rồi.”

Một vai nữ ba, một vai làm người thực vật thì sao gọi là chạy show được.

Mặc dù cô có khá nhiều cảnh.

Nhưng sẽ không xuất hiện tình cảnh chạy show mà Vưu Cầu Cầu đang lo lắng. Đảm nhận vai người thực vật trong phim hiện đại này sẽ không mâu thuẫn với vai nữ ba của bộ võ hiệp cổ trang. Chủ yếu là phân cảnh của hai nhân vật này đều không quá nhiều.

Thịnh Thời Quân tính lại một chút, trùng hợp là hai đoàn làm phim đều ở trong cùng một phim trường, lại còn cách vách nhau.

Vưu Cầu Cầu quay xong cảnh của phim này, chỉ cần đi vài bước là có thể quay cảnh của bộ phim kia.

Hai bộ phim coi như đã được quyết định. Nếu Vưu Cầu Cầu còn không bắt đầu, thì tiếp theo còn hai bộ nữa.

Bộ phim võ hiệp cổ trang mà Vưu Cầu Cầu diễn vai nữ ba còn được trang chính thức của đoàn làm phim tuyên truyền tượng trưng một chút. Còn vai người thực vật trong bộ hiện đại thì không có gì để tuyên truyền cả.

Vưu Cầu Cầu dành thời gian nhìn qua nhóm một chút. Các fans vẫn còn đang lo ngại về việc cô nhận vai nữ hiệp này.

“Nữ hiệp... Nghe có vẻ sẽ phải vận động rất nhiều.”

“Có phải treo dây cáp không vậy?”

“Nhãi Cầu lười như thế, có làm được không vậy?”

Phải nói rằng, fans hiểu rất rõ thuộc tính của người mà họ hâm mộ. Tần suất vận động của Nhãi Cầu rất đáng lo ngại. Trước đây cô đến phòng gym còn có thể trực tiếp nằm trên quả bóng tập thể dục.

Nữ hiệp... Nghe thôi đã thấy khó rồi.

Chẳng qua là nếu đã nhận vai rồi thì chắc Nhãi Cầu cũng đã có kế hoạch trong đầu rồi.

Vì thế, sau khi lo ngại xong, cả đám gào khóc đòi xem ảnh tạo hình. Nữ hiệp này chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ đó!

Nhãi Cầu không phải sợ, nhả hàng ra đi, đến đây giết mị đi!

Vưu Cầu Cầu vẫn luôn nhớ rằng fans nói cô không tự sướng nhiều, vì vậy, sau khi hóa trang xong, cô liền năn nỉ chị thợ trang điểm chụp giúp mình một tấm.

“Rất ngầu đấy.”

Chị thợ trang điểm vừa dùng camera thường trên điện thoại chụp ảnh cho Vưu Cầu Cầu vừa không nhịn được mà khen một câu.

Người phụ nữ trong điện thoại mặc một bộ đồ với màu đen chủ đạo và viền váy màu đỏ. Bởi vì đây là thiết lập của nữ hiệp, cho nên trang phục không đẹp và rườm rà như những nhân vật nữ khác, ngược lại, trông sạch sẽ và gọn gàng, mang một phong thái khác biệt. Quanh eo cô chỉ có một chiếc thắt lưng cùng kiểu với bộ đồ, vòng eo nhỏ như cành liễu.

Toàn bộ mái tóc đen và dày được buộc cao, lộ ra vầng trán mịn màng, chỉ có vài sợi tóc rủ xuống, mang theo một chút khí chất giang hồ.

Tạo hình kiểu tóc đuôi ngựa cao và không trang điểm này rất dễ để lộ khuyết điểm của ngoại hình. Khuôn mặt chỉ cần có bất kì khuyết điểm nhỏ nào cũng sẽ bị phóng đại lên.

Nhưng mà Vưu Cầu Cầu lại không hề phải nghĩ đến vấn đề này. Đường nét khuôn mặt của cô rất lưu loát. Bởi vì yêu cầu của vai diễn nên lông mày được vẽ hơi đậm. Mày rậm mắt to mũi cao, cánh môi đỏ mọng đầy đặn, ngay cả đường chân tóc cũng rất xuất sắc, cho nên không cần phải đánh phấn tạo khối nữa.

Chị thợ trang điểm cảm thấy mình đã bị Vưu Cầu Cầu đánh gục rồi.

Cho đến khi Vưu Cầu Cầu hỏi bằng giọng trẻ con.

“Xong chưa ạ?”

Vưu Cầu Cầu đã hóa trang rất lâu rồi nên có hơi mệt mỏi. Mãi vẫn chưa thấy chị thợ trang điểm bảo xong, nên cô mới lên tiếng.

Thợ trang điểm mỉm cười: “Xong rồi xong rồi.”

Cô ấy trả lại điện thoại cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu nói cảm ơn rồi nhìn bức ảnh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì cô trực tiếp đăng lên Weibo. Cô không biết chỉnh sửa ảnh, lại còn là kiểu người càng sửa càng kì quái.

Đăng ảnh xong, Vưu Cầu Cầu thỏa mãn.

Hôm nay cô cũng đã cố gắng kinh doanh rồi. √

Cô còn không quên thuận tiện dùng [Chỉ yêu Nhãi Cầu] để thông báo trong nhóm fans của mình…

Mọi người nhanh vào xem Weibo Nhãi Cầu đi, Nhãi Cầu đăng Weibo rồi đó!

Bây giờ cô làm việc này đã từ cứng ngắc đến thành thạo rồi.

Khi các fans của Vưu Cầu Cầu đang điên cuồng khen tấm ảnh tạo hình của cô, các fans nghĩ rằng nếu đã nhận vai diễn này rồi thì Vưu Cầu Cầu chắc chắn sẽ xử lý được, nhưng trong lòng cô lại không được bình tĩnh như thế.

Giờ phút này cô đang đung đưa trong gió, ở trên một mái nhà cách mặt đất hơn 3m, chân hơi run rẩy.

Treo dây cáp.

Như đạo diễn đã tóm tắt, nữ hiệp này có đam mê parkour (*). Nhưng Vưu Cầu Cầu không ngờ rằng nữ hiệp này không hề thích chạy trên mặt đất mà lại thích chạy ở những nơi kích thích.

(*) Parkour: Là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội, bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên tứ chi.

Tại sao phải như thế? Là do mặt đất không dễ đi, nhất định phải tìm cách làm đau chân hả?

Không biết bây giờ cô hối hận còn kịp không.

Chắc chắn là không kịp rồi.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Cùng với câu hỏi của đạo diễn đang ở bên dưới, Vưu Cầu Cầu nén bi thương mà gật đầu. Sau khi cô gật đầu thì cảnh quay cũng chính thức bắt đầu.

Cảnh này là cảnh nữ hiệp gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ. Cô cần truy đuổi mấy tên trộm ở trên mái nhà.

Các diễn viên đóng vai trộm đều có nền tảng võ thuật chuyên nghiệp, động tác cực nhanh, đeo dây cáp chạy trên xà nhà mà cứ như đang đi trên mặt đất.

Thực ra đạo diễn đang lo lắng rằng không biết người mới tên Vưu Cầu Cầu này có được hay không.

Sau khi tên trộm bắt đầu tăng tốc chạy thì Vưu Cầu Cầu cũng bắt đầu di chuyển theo. Trên mái nhà gió rất lớn, làm mái tóc đen của cô tung bay. Khi ống kính lia đến, xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh lại khắc chế, mang theo chút khí phách của lão đại cùng với tư thái bình tĩnh.

Mỗi bước đi của cô đều rất vững chãi.

Đạo diễn không khỏi gật đầu. Chỉ là…

Ông hét lên với cô gái có khí phách trông rất lão đại trên mái nhà.

“Vưu Cầu Cầu, cô chạy nhanh hơn được không hả?” Còn không nhanh lên thì mấy tên trộm kia chạy mất đấy.

Vưu Cầu Cầu: “...” Không, cô không thể. Cô đã thể hiện tốc độ nhanh nhất của mình rồi. Nếu còn nhanh hơn nữa thì cô sẽ rơi từ mái nhà xuống mất.

Đạo diễn thành công hiểu được ý của Vưu Cầu Cầu. Ông bèn suy luận ngược, để cho các diễn viên đóng vai mấy tên trộm chạy chậm lại một tí.

Cũng đúng thôi, để cho một diễn viên nữ chạy trên mái nhà, cô ấy có thể chạy đã tốt lắm rồi, còn mong cô ấy chạy nhanh lên thì đúng là làm khó người ta rồi.

Thế là mấy tên trộm phối hợp với Vưu Cầu Cầu chạy chậm lại một chút, nữ hiệp cuối cùng cũng thành công đuổi kịp mấy tên trộm.

“Ôi, tiểu nương tử này chạy cũng khá nhanh đấy. Sao thế, nhìn trúng mấy ca ca rồi à?”

Tên trộm bị đuổi kịp cười khà khà, biểu hiện rất lưu manh. Một nhóm nữ hiệp mặc đồ đỏ đen không nói một lời, lập tức dùng kiếm đâm bọn hắn.

Chém, đâm, xoay cổ tay.

Hiện nay có rất nhiều cảnh đánh nhau dựa vào hiệu ứng đặc biệt. Nếu thực sự không được thì sẽ làm chậm động tác lại, sau đó cắt nối biên tập. Tuy nhiên, người hướng dẫn võ thuật vẫn sẽ dạy cho bạn những chiêu thức cơ bản. Toàn bộ cảnh đánh nhau của Vưu Cầu Cầu diễn rất trôi chảy. Ánh mắt cô kiên định, đằng đằng sát khí.

Cô cứ treo trên dây cáp như vậy mà hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp đám trộm, làm cho đám trộm “Bị chém dưới kiếm (*)”.

(*) Trảm ư kiếm hạ: Câu gốc là “Trảm ư mã hạ”có nghĩa là trong một trận chiến, tướng cưỡi ngựa của một bên chém tướng cũng cưỡi ngựa của bên kia khỏi ngựa của mình, khiến tướng địch ngã xuống đất mà chết.

Sau đó cô tạo một kiểu dáng bụi bặm, rơi từ trên mái nhà cao hơn 3m xuống đất.

Máy quạt gió đã được bố trí xong, làm cho làn váy tung bay càng thêm dữ dội, vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt. Đạo diễn cảm thấy cảnh này có thể làm thành ảnh động dùng để tuyên truyền.

Vưu Cầu Cầu: Lưng cô đau đến mức cảm giác mình giống như con vịt quay đang bị treo ngược lên vậy.

Còn phải tiếp tục quay đến bao giờ nữa?

Vưu Cầu Cầu bị treo trên dây cáp đến sắp mất hồn luôn rồi. Cuối cùng cô cũng được hạ xuống bởi người phụ trách đeo dây cáp. Ánh mắt nam chính đầy sự kinh ngạc, đúng lúc phát ra tiếng cảm khái.

“Xin hỏi danh tính cô nương.”

Nữ hiệp tiêu sái cầm kiếm đã đi được mấy mét, nghe thấy nam nhân hỏi mình thì nghiêng nửa khuôn mặt qua, đôi môi mỏng khẽ mở nhưng không trực tiếp trả lời mà chỉ gật đầu.

“Người giang hồ.”

Cô lưu lại ba chữ này rồi sải bước đi.

Đạo diễn nhìn vào camera, chợt có gì đó lóe lên. Ông nhíu mày lại, chỉ vào trong hình: “Đó là cái gì thế?”

Phó đạo diễn bên cạnh: “Chó, chắc là chó hoang. Trước đây cả ngày nó hay lang thang ở gần đoàn làm phim, tôi còn cho nó ăn nữa.”

Một con chó hoang lông xoăn, thân hình không lớn, màu trắng tinh, không biết lọt vào khung hình từ lúc nào, đang chạy về phía Vưu Cầu Cầu.

Đạo diễn không hô dừng. Cảnh này đang quay rất tốt, sự có mặt của một con chó cũng không có ảnh hưởng gì, Nếu thực sự ảnh hưởng thì lúc làm hậu kỳ sẽ cắt sau.

Chỉ là không hiểu sao ông cảm giác tốc độ của Vưu Cầu Cầu có vẻ nhanh hơn.

“Cắt.”

Cùng với tiếng hô cắt của đạo diễn, một cảnh tượng thần kỳ đã diễn ra.

Nữ hiệp mang khí phách lão đại vốn dĩ đang hiên ngang đến không chịu được, đột nhiên xụ mặt xuống, vừa tăng tốc chạy vừa quay đầu lại nhìn con chó ở phía sau, hét lên một tiếng sợ hãi.

“A a a, mày đừng đuổi theo tao nữa... Đừng đuổi theo tao nữa...”

Đạo diễn: ?

Nam chính: ?

Toàn thể thành viên trong đoàn làm phim: ?

Một giây trước còn mạnh mẽ như thế, một giây sau lại bị chó đuổi chạy tán loạn. Sự tương phản này hơi lớn.

Vưu Cầu Cầu rất sợ chó. Vừa rồi lúc quay phim cô đã thoáng liếc thấy con chó rồi, nhưng cô vẫn nhớ rằng mình còn đang quay phim nên đã cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn không chạy đi. Sau khi đạo diễn hô cắt, tinh thần của cô hoàn toàn sụp đổ.

Tuy nhiên, cô càng chạy nhanh thì con chó cũng càng chạy nhanh theo.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, vì vậy cô hét lên với người chịu trách nhiệm về dây cáp: “Thầy ơi, có thể treo tôi lên lại được không?!”

Cô thà bị treo lên còn hơn phải đối mặt với sự truy đuổi của con chó kia.

Toàn bộ đoàn làm phim cực kì vui vẻ cười trên nỗi đau của Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu diễn bộ võ hiệp cổ trang này đã cạn kiệt năng lượng rồi, vừa bị treo trên dây cáp vừa bị chó đuổi. Sau khi đoàn làm phim dụ được chú chó nhỏ đi, cuối cùng Vưu Cầu Cầu đã được giải cứu thành công trong tình trạng run rẩy.

Dù bọn họ cười cô, nhưng lúc nên hỗ trợ thì vẫn sẽ hỗ trợ.

Sau khi hoàn thành cảnh này thì hôm nay Vưu Cầu Cầu không còn cảnh nào khác ở bên đây nữa, có thể sang bộ phim hiện đại cách vách để ngủ... À không, để đóng vai người thực vật.

Đoàn làm phim bên cạnh thực sự rất thân thiện. Vưu Cầu Cầu đã đóng vai người thực vật hai lần rồi. Đạo diễn của bộ phim hiện đại này cũng rất hiền hậu, nhìn thấy Vưu Cầu Cầu còn chào hỏi cô nữa.

“Cầu Cầu đến rồi đấy à.”

Vưu Cầu Cầu hàn huyên cùng đạo diễn mấy câu, sau đó đi thay trang phục.

Cô mặc trang phục có sọc kẻ giống như bệnh nhân trong bệnh viện, hóa trang kiểu “Triệu chứng hốc hác”. Đây là tên do thợ trang điểm của bộ phim hiện đại này đặt ra, ngoài việc không tô son thì còn lại đều được trang điểm hết, cả lông mi và phấn mắt cũng không bỏ sót.

Lúc ấy, đạo diễn nói với Thịnh Thời Quân rằng muốn quay cho Vưu Cầu Cầu thật đẹp cũng không phải nói cho có. Kiểu trang điểm này có thể nói là rất cầu kỳ và tỉ mỉ. Mặc dù Vưu Cầu Cầu không biết người thực vật nào còn có thể trang điểm đầy đủ như thế.

Chẳng qua đây cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Vưu Cầu Cầu đã tự mình nằm xuống chiếc giường đạo cụ, hai tay đặt lên chăn rồi nhắm mắt lại, chỉ còn chờ nam nữ chính cãi nhau trước giường cô nữa thôi.

Mấy ngày nay cơ bản đều lặp lại tiết mục này. Vưu Cầu Cầu cảm thấy đạo diễn bộ phim này có khả năng có giao dịch lén lút gì đó với sếp Thịnh. Nếu không thì sao một người thực vật như cô lại có nhiều cảnh quay như vậy chứ. Dù ngọt ngào hay cào mặt nhau thì nam nữ chính cũng nhất quyết phải làm trước mặt cô.

Vườn hoa, vòng quay ngựa gỗ, dưới cây anh đào,... không tốt hơn hơn à?

Dù sao thì Vưu Cầu Cầu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng làm phông nền rồi, nam nữ chính cũng đã vào vị trí.

Nội dung cuộc cãi nhau đại khái là giữa nam nữ chính có hiểu lầm. Nam chính đang giải thích với nữ chính, nữ chính kiểu “Tôi không nghe, tôi không nghe”. Nam chính cho rằng nữ chính đang cố tình gây sự, nữ chính lại cho rằng nam chính mới cố tình gây sự.

Chỉ là cảnh này lại khó diễn một cách đáng kinh ngạc.

Vưu Cầu Cầu với tư cách là một người thực vật, nhắm mắt nằm bất động trên giường, chỉ nghe được giọng nói của hai diễn viên kia.

Nam chính đuổi kịp nữ chính, coi như là bắt được cô ấy: “Tử Vân, em làm sao thế? Vì sao lại trốn tránh anh?”

Nữ chính vừa khóc thút thít vừa giật giật: “Hạo Nhiên, anh thay đổi rồi.”

Nam chính hỏi: “Thay đổi chỗ nào chứ.”

Nữ chính suy sụp: “Anh đối với tình yêu của chúng ta thay đổi rồi.”

“Anh nói đi, tại sao anh lại cười với Tô Phỉ? Có phải anh có ý gì với cô ấy không?”

Nam chính: “Tử Vân, em bình tĩnh lại đã. Tô Phỉ lớn hơn anh đúng ba mươi tuổi, từ nhỏ đã làm giúp việc cho nhà anh. Anh chỉ coi cô ấy là bề trên. Anh không thể cười với cô ấy hả?”

Nữ chính lại suy sụp một lần nữa, giọng to hơn: “Không! Anh đang nói dối, anh đang lừa em. Trước đây anh chưa bao giờ cười với người khác giới nào ngoại trừ em. Em không nghe. Anh...”

Âm thanh đột nhiên dừng lại.

Bị kẹt rồi.

Đạo diễn hỏi nữ chính: “Sao thế?”

Nữ chính ngượng ngùng xin lỗi mọi người. Cô ấy rõ ràng là một cô gái phương Nam, giọng nói nũng nịu, nói chuyện cũng giống như đang làm nũng.

“Tôi quên lời rồi.”

Đạo diễn: “Câu tiếp theo là: Anh là tên lừa đảo. Em không bao giờ để ý đến anh nữa. Hứ!”

Vưu Cầu Cầu đang nằm trên giường bị sốc bởi một tiếng “Hứ” ngoài lạnh trong nóng từ người đạo diễn trung niên cao lớn thô kệch này.

Sau đó lại phải bắt đầu lại từ đầu. Nữ chính cứ đến chỗ này là lại bị kẹt, lại quên lời.

Lại bắt đầu lại lần nữa.

Quay lại toàn bộ đến năm, sáu lần. Ở đây cứ như bị ma ám vậy, mỗi lần đọc đến câu này là nữ chính lại quên lời.

Có vẻ không diễn nổi nữa rồi.

“Không! Anh đang nói dối, anh đang lừa em. Trước đây anh chưa bao giờ cười với người khác giới nào ngoại trừ em. Em không nghe. Anh...”

Lần này rõ ràng lại sắp thất bại thì đột nhiên suôn sẻ.

“Anh là tên lừa đảo. Em không bao giờ để ý đến anh nữa. Hứ!”

Thành công rồi?

Những nhân viên công tác đang mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần bỗng phấn chấn hẳn lên.

Đạo diễn đứng lên, chỉ vào Vưu Cầu Cầu đang nằm trên giường: “Người thực vật kia, nằm hẳn hoi vào, nhịn nói chuyện đi!”

Câu nói kia không phải do nữ chính nói, mà là do Vưu Cầu Cầu đang nằm trên giường nói.

Vừa rồi là do Vưu Cầu Cầu không chịu nổi nữa. Cô chỉ cần nằm trên giường cũng đã thuộc luôn lời thoại rồi, thấy nữ chính chuẩn bị kẹt tiếp, cô định âm thầm giúp đỡ thì không ngờ lại bị đạo diễn phát hiện.

Nữ chính biết Vưu Cầu Cầu đang giúp cô ấy thì có hơi cảm động, vì thế cô ấy làm động tác bắn tim với Vưu Cầu Cầu.

“Cảm ơn người chị em. Moa moa! Yêu cô!”

Vưu Cầu Cầu cũng đáp lại: “Không cần khách sáo. Người chị em, cố lên.”

Nhưng giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ. Cô không dám nói nữa. Đạo diễn đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt kìa.

Vưu Cầu Cầu tắt mic.

Quá trình quay phim sau đó vẫn không thuận lợi như trước. Nữ chính vẫn không ngừng loay hoay với lời thoại của mình. Cuối cùng còn kéo theo cả nam chính cũng quên luôn lời thoại của bản thân. Hai người nghiễm nhiên biến thành vua quên lời, mặt đối mặt không nói nên lời.

Lúc đầu Vưu Cầu Cầu còn rất cố gắng diễn tròn vai người thực vật.

Sau đó, cô dần dần cảm thấy chăn bông càng ngày càng ấm áp, mí mắt lại càng ngày càng nặng. Vốn dĩ tiếng nam nữ chính đang cãi nhau ở bên cạnh giường của cô không hề nhỏ, nhưng không biết từ lúc nào mà họ cũng bắt đầu giảm âm lượng xuống, có một âm thanh dường như phát ra từ một thế giới khác.

Trong tiềm thức của Vưu Cầu Cầu dường như có một giọng nói đang nói với cô.

Tan làm rồi, nghỉ ngơi thôi. Ngủ đi, quên hết mọi phiền não đi.

Cô parkour rất lâu rồi, còn đang ở trong trạng thái cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, lượng vận động cũng rất nhiều. Vì thế Vưu Cầu Cầu nghe theo tiếng nói trong tiềm thức của mình.

Tan làm rồi, tất nhiên có thể nghỉ ngơi rồi.

Toàn bộ đoàn làm phim đều bởi vì nam nữ chính quên lời mà không thể suy sụp hơn được nữa. Người quay phim cũng cảm thấy mình sắp rơi vào mê sảng luôn rồi. Nhưng mà lúc anh ta nhìn qua ống kính thì đồng tử dần dần to ra, vẻ mặt cũng trở nên đầy kinh hãi.

Ở ngay phía sau đôi nam nữ chính đang loay hoay với lời thoại, là người thực vật làm phông nền kia đang chầm chậm mở miệng ra.

Người quay phim: !!!

“Người thực vật kia, cô là xác chết vùng dậy hả?” Anh ta chỉ vào Vưu Cầu Cầu đang nằm rồi la lên.

Những nhân viên khác của đoàn làm phim: ???

Xác chết vùng dậy không phải dùng để miêu tả người đã chết à?

Tuy nhiên, mọi người vẫn đồng loạt nhìn về chiếc giường bệnh.

Người thực vật vốn nên nằm bất động kia, bây giờ quả thật đang há miệng ra, hơn nữa còn há càng ngày càng to.

“...”

Sau khi há hốc mồm ngủ ở lễ trao giải, bây giờ Vưu Cầu Cầu lại há hốc mồm ngủ trong lúc đang quay phim.

Lần này là do cô parkour quá mệt rồi.

Đến lúc cô nhận thức được thì đã thấy nhân viên của đoàn làm phim đang tự sướng với mình, giống như đang check-in ở một địa điểm nổi tiếng trên mạng vậy.

Vưu Cầu Cầu: “...?”

Cô không chắc lắm mà hỏi những người xung quanh, cô không làm gì đúng không, nếu không thì tại sao mọi người lại chụp ảnh cô thế.

Sau đó những người được hỏi đều đồng loạt lắc đầu, nghẹn cười, trăm lời như một.

Không có gì hết!

Vưu Cầu Cầu: Cô cảm thấy mọi người đều đang lừa cô.

Vưu Cầu Cầu mơ hồ không hiểu gì, nhưng nếu mọi người đều chỉ cười mà không chịu nói thì cô cũng lười đào sâu hơn. Cô thực sự quá lười, lười đoán tới đoán lui.

Vưu Cầu Cầu đi lại giữa hai đoàn làm phim. Trong khoảng thời gian này, cô còn nhận được một cuộc gọi từ một người không ngờ tới.

Đến từ Thôi Kiến Nam.

“Anh Kiến Nam?”

“Ngài không cẩn thận ấn nhầm vào đâu rồi đúng không?”

Vưu Cầu Cầu nhận được cuộc gọi này thì cho rằng đối phương gọi nhầm.

Thôi Kiến Nam là ảnh đế có danh tiếng tốt từng tham gia “Thời gian nhàn nhã” với Vưu Cầu Cầu trước đây. Trong chương trình, mọi người ở chung cũng khá hợp nhau, cho nên lúc rời đi họ đều để lại thông tin liên lạc cho nhau.

Nhưng dù có thông tin liên lạc của nhau thì Vưu Cầu Cầu cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm đến một ông lớn như anh Kiến Nam.

Mọi người cũng chỉ là tình cờ gặp nhau khi quay chung một chương trình mà thôi, sau này có khi cũng không còn cơ hội gặp lại nữa. Trình độ của cô so với Thi Tĩnh, một diễn viên có tác phẩm, thật ra đã kém mấy cấp rồi, nếu so với địa vị của Thôi Kiến Nam thì lại càng khác nhau một trời một vực.

Nhưng mà Thôi Kiến Nam đã phủ nhận phỏng đoán của Vưu Cầu Cầu.

Anh ấy ở đầu dây bên kia mỉm cười, giọng nói dịu dàng và trong trẻo.

“Sao Cầu Cầu lại tỏ ra xa lạ như thế? Không có việc gì thì không thể ôn lại chuyện cũ với bạn bè à?”

Đương nhiên là có thể ôn lại chuyện cũ, nhưng Vưu Cầu Cầu cảm thấy hai người bất kể là thời gian ở chung hay ở trên phương diện khác, hình như còn chưa đến mức được coi là bạn bè lâu ngày ôn lại chuyện cũ.

Ngược lại, Thôi Kiến Nam không làm cho Vưu Cầu Cầu cảm thấy khó chịu, nói xong lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Là như thế này, tôi đang quay một chương trình giải trí tên là “Thử thách nhịp tim”. Cô đã nghe đến bao giờ chưa?”

“Ban đầu tổ đạo diễn đã chọn xong khách mời cho kỳ sau rồi, nhưng có một khách mời nữ tạm thời gặp rắc rối vì lý do cá nhân, đạo diễn muốn tìm một khách mời nữ khác thú vị hơn đến cứu cánh. Nên tôi giúp đạo diễn hỏi xem cô có thời gian không...”

Đương nhiên Vưu Cầu Cầu biết “Thử thách nhịp tim”. Đây là một chương trình giải trí hot nhất hiện nay, đã bước sang mùa thứ ba rồi. Thôi Kiến Nam là khách mời thường xuyên ở đó.

Tổ đạo diễn có rất nhiều chiêu trò, nội dung chính cũng giống như tên chương trình của nó, chính là về nhịp tim.

Trong chương trình có rất nhiều thử thách khiêu chiến giới hạn, cũng có một số phải chọn ngẫu nhiên những người nghiệp dư trên phố, sau đó yêu cầu họ hợp tác và giúp đỡ hoàn thành thử thách.

Dù sao chương trình cũng có rất nhiều ý tưởng và những khoảnh khắc bật cười kinh điển.

Những người tham gia chương trình này thường là những người đông fans hoặc là nam nữ chính của bộ phim bom tấn nào đó. Thôi Kiến Nam nói rằng anh ấy hỏi hộ đạo diễn, nhưng Vưu Cầu Cầu biết nhất định là anh ấy tiến cử cô. Nếu không, chưa chắc đạo diễn đã biết đến một người như cô.

Vưu Cầu Cầu trước tiên cảm ơn Thôi Kiến Nam, sau đó giải thích rằng mình đang quay một bộ phim truyền hình, cần phải bàn bạc lại với công ty xem còn lịch trình gì không đã, tối nay sẽ trả lời Thôi Kiến Nam.

Người bên kia tính tình rất tốt, nói chờ tin tức của Vưu Cầu Cầu rồi cúp máy.

Sau khi Vưu Cầu Cầu nhận được lời mời này xong thì cô nói với ông chủ của cô, sếp Thịnh.

“Thôi Kiến Nam thay “Thử thách nhịp tim” hỏi cô có muốn làm khách mời của chương trình giải trí này mùa tới không?”

Thịnh Thời Quân nghe Vưu Cầu Cầu trình bày xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

“Hai người trước đây hay là sau khi quay chương trình xong có qua lại gì không?”

Vưu Cầu Cầu trả lời đâu ra đấy: “Không có qua lại. Trước khi quay “Thời gian nhàn nhã” cũng không quen biết. Đây là lần *****ên chúng tôi liên lạc riêng.”

Thịnh Thời Quân không lo Vưu Cầu Cầu nói dối. Những tình cảm thông thường của con người đều hiện rõ trên mặt cô. Hơn nữa, nếu cô thực sự có chỗ chống lưng như Thôi Kiến Nam thì đã không đến mức chỉ có chút tên tuổi ở trong giới giải trí như bây giờ.

“Thử thách nhịp tim” là một nguồn tài nguyên tốt cho diễn viên nữ mới vào nghề có một lượng fans nhất định, đối với Vưu Cầu Cầu lại chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Chỉ có thể nói rằng Vưu Cầu Cầu may mắn đến mức không thể giải thích được, ngay cả ảnh đế chỉ từng hợp tác với cô một lần cũng ra tay giúp đỡ.

Cho dù thế nào thì cũng không có lý do gì để từ chối cả.

Vì thế, sau khi Thịnh Thời Quân quyết định có thể nhận chương trình này, Vưu Cầu Cầu lập tức trả lời Thôi Kiến Nam trên Wechat.

Hai bộ phim cô đang quay đều không có quá nhiều cảnh của bản thân, nên cô hoàn toàn có thể dành thời gian để tham gia ghi hình cho “Thử thách nhịp tim”. Đương nhiên cô cũng không quên cảm ơn đối phương lần nữa.

Thôi Kiến Nam rất bận rộn, lịch trình cũng nhiều, nên đến nửa đêm mới trả lời Vưu Cầu Cầu một dấu OK.

Sau khi biết Vưu Cầu Cầu sẽ ghi hình cho “Thử thách nhịp tim”, biểu tình của anh Lý toàn là Cầu Cầu nhà tôi có tiền đồ rồi.

Trong “Thử thách nhịp tim” có nữ thần của anh Lý, là ngôi sao điện ảnh và truyền hình Nhậm Băng. Theo anh Lý tiết lộ, vào năm đó, bản thân bước vào giới giải trí chính là vì hoàn thành giấc mộng theo đuổi thần tượng Nhậm Băng. Ai ngờ được đã nhiều năm như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa được gặp Nhậm Băng một lần.

Vưu Cầu Cầu: Anh Lý chưa gặp được Nhậm Băng có thể là do anh ấy chọn sai đường rồi.

Anh ấy không nên chọn đi làm xiếc khỉ.

Anh Lý nhờ Vưu Cầu Cầu chụp ảnh với Nhậm Băng nhiều hơn, tốt nhất là xin được vài tờ chữ ký. Vưu Cầu Cầu đồng ý từng yêu cầu một, đương nhiên có thể làm được hay không thì còn dựa vào nhiều yếu tố.

Hợp đồng của chương trình “Thử thách nhịp tim” được gửi tới rất nhanh. Sau khi hoàn tất thủ tục ký kết, Vưu Cầu Cầu lại tiếp tục khởi nghiệp kinh doanh không ngừng nghỉ.

Các khách mời của chương trình sẽ không được công bố cho đến khi ghi hình xong. Vưu Cầu Cầu không biết có nên thông báo cho fans đến sân bay đón hay gì không.

Cô chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, luôn cảm thấy việc đến sân bay đón thần tượng có hơi khua chiêng gõ trống, nhưng cô vẫn ôm ý nghĩ hỏi thử nên ở trong nhóm vô ý hỏi một tí.

Sau đó nhận được câu trả lời như thế này.

“Đón tiếp ở sân bay rất hạnh phúc mà, có thể trực tiếp tiếp xúc với Cầu Cầu.”

“Không vất vả tí nào. Nếu đúng lúc có thời gian, lại biết được Cầu Cầu ở sân bay thì tôi khẳng định sẽ là người lao đến *****ên!”

“Thực sự muốn xem Cầu Cầu ở cự ly gần. Thật hâm mộ các bạn được đón thần tượng ở sân bay, tương tác của mọi người thật thú vị.”

Vưu Cầu Cầu đọc tin nhắn ở trong nhóm: Hóa ra là như vậy.

Ánh mắt cô lập tức tập trung vào câu tiếp theo.

“Tôi cũng nghĩ như mọi người, cầm đồ ăn ngon sau đó ở trước mặt Cầu Cầu ăn sạch. Há há há.”

Vưu Cầu Cầu: ?

Đây không phải là fans giả đấy chứ?

Vưu Cầu Cầu đăng một bài trên Weibo, vô ý để lộ rằng thứ ba cô sẽ phải ra sân bay, thực sự là rất vô ý.

Sau đó cô dùng nhân cách thứ hai định vào nhóm hét lên: “Wow, mọi người nhanh đi xem Weibo đi, Cầu Cầu sẽ đến sân bay vào thứ ba đó, có thể đi chặn cô ấy rồi” thì có người đã giành trước một bước.

[Thiên sứ bảo vệ số 1 của Nhãi Cầu]: Thứ ba Vưu Cầu Cầu sẽ đến sân bay, mọi người có thể đi đón cô ấy, cô ấy đăng Weibo kìa.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy [Thiên sứ bảo vệ số 1 của Nhãi Cầu] này là fans trung thành của mình. Mặc dù người này không đi theo con đường bình thường, cũng không gọi cô là Cầu Cầu hay Nhãi Cầu như những người khác, nhưng người này lại có thể phát hiện ra cô đăng Weibo chỉ trong vài giây. Điều này cũng chỉ có fans trung thành mới làm được thôi.

Thứ ba Vưu Cầu Cầu đến sân bay, vẫn là sếp Thịnh đưa đón.

Sếp Thịnh cũng không dễ dàng gì, vừa phải làm sếp, vừa phải làm người đại diện, lại còn kiêm luôn chức tài xế.

Thịnh Thời Quân dặn dò cô đơn giản, quan trọng nhất là dặn cô đừng có gây chuyện, có khó khăn gì phải liên lạc với anh ngay lập tức. Cấp trên tình cảm mong manh vẫy tay chào tạm biệt nô lệ của công ty (*).

(*) Từ gốc là “Nhân viên xã súc”: Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng ở Nhật Bản, dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà làm việc như trâu như bò, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Mà Vưu Cầu Cầu sau khi đến sân bay thì bắt đầu tìm kiếm fans của mình.

Mấy chục người có cả nam lẫn nữ, trong tay cầm một đống đồ ăn vặt, đang kích động vẫy tay với cô.

Nhìn qua cũng biết đây là fans của cô. Dù sao fans của nghệ sĩ khác sẽ không mang theo một đống đồ ăn vặt đến như thế.

Vưu Cầu Cầu đẩy vali chạy lon ton đến, câu *****ên là: “Không cần tóm tôi, tôi không chạy đâu.”

Lúc đầu các fans đều sửng sốt, sau đó thì bật cười, mọi người ai cũng biết trò đùa này. Lần *****ên Vưu Cầu Cầu được đón ở sân bay có thể coi là một tai nạn. Lúc đó có cô gái quá mức kích động nên trực tiếp tóm lấy cánh tay của Vưu Cầu Cầu, sau đó hàng chục người bắt đầu chạy ào về phía cô.

Vưu Cầu Cầu nhìn đồ ăn trên tay mọi người rồi hỏi: “Mọi người tự đến hay là có quy trình?”

Không phải muốn ăn trước mặt cô à?

Vậy thì đến đây!

Cô đã chuẩn bị tốt để đối mặt với đau khổ của thế giới này rồi.

Chỉ là cái đùi gà kia thơm quá…

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu Cầu: fans giả.

Trước đây tôi cực kì thích Coca, thích đến nỗi lấy làm bút danh của mình luôn. Sau đó răng của tôi hỏng rồi…

Lúc trước tôi đọc được một bình luận, có em gái nói kết hợp bút danh và tiêu đề của cuốn truyện của tôi vào, biến thành “Tôi ở trong sảng văn giới giải trí làm Coca lạnh”. A ha.

Trùng hợp là cuốn truyện trước của tôi cũng có em gái nhìn thành “Nữ ma đầu livestream uống Coca lạnh”.

Còn nữa, hôm nay tôi up level rồi! Nhiều thêm một nghìn chữ. Tác giả khác up level, làm đại ca cũng phải up level.

Chương này tiếp tục với một trăm trăm lì xì đỏ, moa!

-Hết truyện-

Bình Luận (0)
Comment