Vưu Cầu Cầu của hôm nay đã không còn là Vưu Cầu Cầu ngày thường nữa. Sau khi cô lén nhìn tin nhắn trong nhóm xem mọi người định làm gì thì hôm nay mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
Tuy nhiên, cho dù Vưu Cầu Cầu có chuẩn bị tốt như thế nào thì khi mùi thơm phức của chiếc đùi gà xộc vào mũi, cô vẫn có hơi không chịu nổi. Sau khi cô giảm béo, về cơ bản thì gà rán gì đó đều đã bị cách ly khỏi cô.
Những fans ban đầu vốn đến đây để xem Vưu Cầu Cầu vẫn còn đang đắm chìm trong sự dễ thương của cô. Nhãi Cầu ở ngoài đời vừa trắng vừa xinh đẹp, nhưng các cô ấy đều không nghĩ rằng cô vừa đến đã hỏi bọn họ tự đến hay thông qua quy trình.
Bình tĩnh đến mức làm người khác đau lòng.
Mọi người nhìn Vưu Cầu Cầu rồi quay ra nhìn nhau, toang rồi, Nhãi Cầu phát hiện ra kế hoạch của bọn họ rồi!
Nếu đã vậy…
Một em gái mái bằng mặt tròn ở hàng *****ên thử lên tiếng: “Hay là chúng ta đi theo quy trình nhé?”
“Vậy tuân theo quy trình đi.”
Vưu Cầu Cầu cảm thấy fans của mình thực sự rất có ý thức về lễ nghi.
Vậy thì tuân theo quy trình thôi, không vấn đề gì. Cô cũng có thể phối hợp.
Sau khi xác định xong quy trình, fans bắt đầu đặt câu hỏi cho Vưu Cầu Cầu: “Gần đây Cầu Cầu vẫn đang phải giảm cân à? Vất vả quá.”
Vưu Cầu Cầu: “Không có cách nào cả.”
Fans: “Vậy thì tiếc quá, bọn em chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như thế này mà chị lại không ăn được!”
Vưu Cầu Cầu: “Mọi người ăn đi. Tôi nhìn mọi người ăn.” Quá trình đến đây coi như kết thúc.
Thế là cùng với khẩu hiệu quen thuộc, ba hai một, mọi người đồng loạt lấy thứ đang cầm trong tay ra. Nào là snack khoai tây, khoai tây chiên, gà rán viên,...
Mọi người bắt đầu ăn ngay trước mặt Vưu Cầu Cầu, trong lúc nhất thời vang lên nhiều âm thanh nhai nuốt khác nhau.
Tuy nhiên, Vưu Cầu Cầu cũng không nhàn rỗi, cô mở cái túi mình đem theo ra.
Fans: Ơ?
Nhãi Cầu bình tĩnh như thế hóa ra là cũng mang theo đồ ăn à?
Vưu Cầu Cầu lấy ra một lọ Xylitol, quật cường lấy ra hai viên rồi ném vào miệng và nhai, trong khi các fans còn đang trợn mắt há mồm.
Đã nói rồi, hôm nay cô đã tính hết cả rồi.
Những thứ khác Vưu Cầu Cầu không dám ăn, nhưng Xylitol thì được. Tuy rằng mùi vị chỉ ở mức bình thường, nhưng có còn hơn không.
Ở một nơi tấp nập như sân bay, thường xuyên có thể bắt gặp được các ngôi sao lớn nhỏ. Fans của các nhà khác đều tụ tập xung quanh ngôi sao mà họ hâm mộ rồi tặng quà hoặc làm gì đó, nhưng đến Vưu Cầu Cầu thì phong cách lại không giống thế.
Nghệ sĩ nữ xinh đẹp nhất cùng với nhóm fans của cô… đang mặt đối mặt mà ăn đồ ăn.
Vưu Cầu Cầu chua xót nhai Xylitol, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng McDonald’s, cô chợt nhanh trí hỏi các fans trước mặt: “Mọi người ăn cơm chưa?”
Rất nhiều fans lắc đầu.
Vì để ăn vặt trước mặt Vưu Cầu Cầu mà người nào cũng để bụng rỗng đến đây.
Vưu Cầu Cầu: Phải nói là mọi người đã rất cố gắng để làm cô thèm ăn đúng không?
“Vậy để tôi mời mọi người ăn đồ mới nhé.”
Không đợi các fans kịp phản ứng, Vưu Cầu Cầu đã dẫn mọi người đến đây đi về phía McDonald’s. Lúc đến cửa hàng, Vưu Cầu Cầu còn đặc biệt thống kê khẩu vị và loại đồ ăn mà mọi người muốn ăn.
Sau đấy cô gọi mấy túi đồ ăn lớn.
Vưu Cầu Cầu thanh toán xong, trên tay mỗi người đều cầm một túi đồ ăn mới của McDonald’s, sau đó lại trở về vị trí ít người trống trải trước đó.
Mọi người đứng trước mặt Vưu Cầu Cầu, ăn đồ ăn cô mới mua cho họ.
“Có ngon không?”
“Vị như thế nào?”
Ánh mắt Vưu Cầu Cầu sáng bừng, vô cùng hưng phấn.
Cô đã muốn ăn đồ ăn mới của McDonald’s từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc là không được. Đúng lúc cô thấy các fans của mình đang đói bụng nên để mọi người ăn thử hộ cô luôn. Sau đó cho cô biết mùi vị của nó là được.
…
“Ngon lắm ạ, thịt trong cái hamburger này mềm quá.”
“Còn cái bánh này có vỏ ngoài siêu mềm, tương bên trong cũng rất ngọt.”
“Nhãi Cầu, chị có muốn ăn một ít không? Không sao đâu, chị cũng đâu có béo đâu.”
Sau khi các fans không ngừng miêu tả hương vị của đồ ăn mới cho Vưu Cầu Cầu, cuối cùng họ cũng không chịu nổi nữa.
Ánh mắt khao khát của Nhãi Cầu đáng thương chết mất!
Ánh mắt tha thiết chờ mong.
Sở dĩ mọi người ăn trước mặt cô chỉ là để trêu chọc cô mà thôi.
Trước kia khi Nhãi Cầu mukbang, các fans là người đói khát thèm thuồng. Bây giờ Nhãi Cầu lại muốn giảm béo, nên họ cũng không khách khí nữa, muốn cho cô nếm thử cảm giác lúc đó của họ.
Nhưng mà đến lúc các fans làm thật rồi thì đột nhiên lương tâm nhói đau.
Vưu Cầu Cầu nghe mọi người miêu tả, nhìn hình dạng chiếc hamburger, rồi lại ngửi mùi thơm, chợt cảm thấy Xylitol trong miệng mình không còn ngon nữa.
Trời ơi, đúng là giày vò, muốn ăn quá đi.
Nhưng khi cô đối mặt với chiếc hamburger được đưa tới trước mặt, lại nghĩ đến nếu cô ăn xong thì sẽ phải đi đến phòng tập gym…
Vưu Cầu Cầu nghiến răng nghiến lợi, run rẩy vươn tay ra rồi đẩy chiếc bánh trở về: “Mọi người ăn đi, tôi không ăn đâu.”
Cô rưng rưng lấy thêm hai viên Xylitol ra rồi cho vào miệng, viên trước đó đã bị nhai đến mức chẳng còn vị gì nữa rồi.
…
Vưu Cầu Cầu cùng mọi người làm theo đúng quy trình, cũng đã nói chuyện xong, bây giờ cô phải đi qua kiểm tra an ninh rồi.
“Nhãi Cầu, bọn em có tên fans rồi.”
Em gái mái bằng lên tiếng trước khi cô rời đi.
Tên fans là cách gọi độc quyền của các fandom trên mạng, chỉ dành riêng cho những fans của nghệ sĩ đó, thường dùng những từ có liên quan đến tên của nghệ sĩ.
Đây là lần *****ên Vưu Cầu Cầu biết fans của mình cũng có tên fans, cô có hơi ngạc nhiên.
“Tên là gì?” Cô hỏi.
“Tinh Cầu.”
Vưu Cầu Cầu: Cốc tinh cầu (*)? Nhắc mới nhớ, lâu rồi cô chưa ăn…
(*) Cốc tinh cầu hay còn gọi là bánh chấm kem socola.
Em gái mái bằng giải thích: “Ánh sáng của tinh cầu có lẽ không rực rỡ nhất, nhưng sẽ vĩnh viễn xoay quanh chị.”
Đột nhiên nói lời tỏ tình với chính chủ, làm mặt em gái mái bằng đỏ hết cả lên, nhưng mỗi một chữ vẫn nói rất rõ ràng.
Những lời vừa giải thích xong, trong nháy mắt, làm hai chữ “Tinh cầu” trở nên ấm áp và có sức mạnh. Vưu Cầu Cầu rất vui vẻ.
May là vừa rồi cô không nhanh mồm nhanh miệng nhắc đến cốc tinh cầu. So với fans của mình thì cô đúng là vừa nông cạn vừa hời hợt.
“Nhãi Cầu cố lên!” Vưu Cầu Cầu đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi thì có một người đàn ông cao lớn hét lên.
Vưu Cầu Cầu vẫy tay chào mọi người: “Cùng nhau cố gắng nhé.”
Đợi đến khi bóng lưng Vưu Cầu Cầu hoàn toàn biến mất, một vài người nhìn vào những chiếc hamburger, sundae (*) và nhiều loại bánh có hương vị khác nhau trong tay mình, mới muộn màng phản ứng lại.
(*) Sundae hay còn gọi là kem phủ siro.
“Nhân tiện thì… Chúng ta đang được Nhãi Cầu nuông chiều hả?”
Lập tức có người phụ họa: “Đúng thế!”
Trời ơi, sao họ lại may mắn thế, ba má ơi tự nhiên được Nhãi Nhãi nuông chiều.
Mấy chục người đến sân bay không còn gì thỏa mãn hơn. Sau đó họ đã đăng siêu topic trên Weibo, văn bản, hình ảnh, video, toàn bộ đều giống nhau.
Các tinh cầu không đến sân bay ghen tị muốn chết. Một đám xem ảnh và video xong thì lập tức biến thành nước cốt chanh. A a a, họ cũng muốn được Nhãi Cầu chiều, Nhãi Cầu nghe lời quá đi mất!
“Ôi chết mất thôi, chết đi sống lại đã nhiều lần. Sao trên đời lại có người đáng yêu như Cầu Cầu thế này, nhai Xylitol cũng cưng quá đi, ánh mắt làm tôi tan chảy luôn rồi.”
“Muốn nhéo má Nhãi Cầu một cái. Để cô ấy ăn đi, béo một chút thì đã sao, có ăn cơm nhà người khác đâu? Nhãi Cầu nhà chúng ta dù có béo thì vẫn đẹp.”
Ngoài việc làm cho trái tim của các bà mẹ già tinh cầu đập thình thịch ra, thì những đoạn video này còn thu hút được sự chú ý của người qua đường.
Tại sao Vưu Cầu Cầu và fans của cô ấy lại phải ăn trước mặt nhau thế?
Bọn họ đang chơi trò chơi gì à?
Các tinh cầu lập tức giải thích, trước đây là do Vưu Cầu Cầu làm mukbang nên mới bị béo. Bây giờ cô đang trong thời gian giảm cân, không được ăn đồ ăn có nhiều calo. Mọi người vì cố tình trêu ngươi cô nên mới cố tình ăn những món cô thích trước mặt cô.
Người qua đường: ??? Các người là fans thật hay fans giả thế hả. Đúng là ma quỷ mà!
Người qua đường còn phát hiện ra Vưu Cầu Cầu có vẻ đã quá quen rồi, thậm chí cô còn hỏi là làm luôn hay là làm theo quy trình nữa chứ.
Bọn họ nhất thời đều bị Vưu Cầu Cầu làm cho cười đến sống dở chết dở. Cô nghệ sĩ này và fans của cô vừa kì lạ lại vừa đáng yêu.
…
Tổ chương trình của “Thử thách nhịp tim” được đặt tại một thành phố ven biển. Họ cũng đã sớm biết về chuyến bay của Vưu Cầu Cầu, nên ngay sau khi cô lấy xong vali đã gặp được người của chương trình đến đón mình.
Sau khi đón Vưu Cầu Cầu, một đoàn người trước tiên đi đến khách sạn do tổ chương trình sắp xếp.
Theo tiết lộ của nhân viên tổ chương trình, hôm nay Vưu Cầu Cầu là người *****ên đến đây, những khách mời còn lại sẽ lần lượt đến vào buổi tối. Chương trình sẽ bắt đầu ghi hình vào ngày hôm sau, cho nên cô cũng không cần vội.
Vưu Cầu Cầu không có ý kiến gì. Có thể nói cô là người nhỏ tuổi nhất.
Phòng của khách sạn rất lớn, cũng rất sạch sẽ. Cô lịch sự tiễn nhân viên của tổ chương trình xong thì gửi tin nhắn báo bình an cho người nhà và sếp Thịnh, sau đó cô đi ngủ một giấc. Vưu Cầu Cầu ngủ một mạch đến tối, sau đó có nhân viên công tác đến gọi cô và thông báo rằng có thể đi ăn cơm, mọi người cũng đã đến đông đủ rồi, lúc này cô mới tỉnh dậy.
Vưu Cầu Cầu không trang điểm, chỉ sửa soạn đơn giản rồi đi đến nhà ăn của khách sạn.
“Anh Kiến Nam.”
Những người trong phòng đều là những gương mặt quen thuộc trên màn ảnh, trong đó còn có nữ thần Nhậm Băng của anh Lý nữa, nhưng người duy nhất Vưu Cầu Cầu quen chỉ có Thôi Kiến Nam.
Cô chào hỏi Thôi Kiến Nam trước, sau đó chào hỏi các anh chị khác.
Chào đến mức làm cho cái đầu còn chưa tỉnh lắm của Vưu Cầu Cầu trở nên mơ hồ hơn.
Tuy nhiên, mọi người đều rất tốt và bao dung với Vưu Cầu Cầu, thậm chí Nhậm Băng còn chủ động nói chuyện với cô.
“Em đến tham gia chương trình giải trí cùng anh Kiến Nam nhỉ, ăn nhiều cam quýt sẽ bị vàng da đấy bạn nhỏ.”
Vưu Cầu Cầu: [(:з」∠)]
Hai từ khóa xoay quanh cuộc sống của cô gần đây chính là béo và vàng. Không ngờ ngay cả Nhậm Băng cũng biết.
Nhậm Băng tươi cười đánh giá Vưu Cầu Cầu: “Thật ra cũng không nghiêm trọng quá, vẫn còn trắng lắm. Chị có một phương thuốc cổ truyền dưỡng trắng da, nếu em cần thì có thể bảo chị. Dùng thử xem.”
Mặc dù sự bắt đầu này làm Vưu Cầu Cầu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hai người đã bắt chuyện thành công rồi. Sau đó Vưu Cầu Cầu tiến tới hỏi rằng có thể chụp ảnh chung và cho cô xin chữ ký được không.
Nhậm Băng rất dễ nói chuyện, lập tức đồng ý.
Vưu Cầu Cầu vui mừng. Ít nhất thì chuyện anh Lý nhờ cô coi như đã hoàn thành rồi.
Trên bàn, Vưu Cầu Cầu có địa vị thấp nhất. Bản thân cô cũng không phải là người hòa đồng. Dù sao thì việc xã giao cũng rất mệt mỏi, không được làm người khác chướng mắt, không được làm ra hành động thất lễ. Vưu Cầu Cầu cảm thấy cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Thôi Kiến Nam vẫn giống như lúc ghi hình “Thời gian nhàn nhã”, tính tình tốt, dường như không có gì thay đổi. Có thể nói điều duy nhất thay đổi đó là, anh ấy mặc lễ phục trông càng tao nhã hơn. Có thể xem như anh ấy khá hiểu Vưu Cầu Cầu.
“Mới dậy à?”
Trong lúc ghi hình “Thời gian nhàn nhã”, chỉ cần có thời gian rảnh là Vưu Cầu Cầu sẽ ngủ. Thậm chí một số người dùng trên mạng còn làm hẳn một bộ sưu tập cảnh Vưu Cầu Cầu ngủ trong chương trình.
Thôi Kiến Nam và Mã Quyên còn không ít lần hâm mộ chất lượng giấc ngủ của Vưu Cầu Cầu.
Lớn tuổi hơn chút, đôi khi có một giấc ngủ ngon cũng trở thành một điều xa xỉ.
Thôi Kiến Nam tốt bụng nhắc nhở Vưu Cầu Cầu: “Ăn xong sớm rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai phải ghi hình khá nhiều đấy.”
Bữa ăn liên hoan kết thúc nhanh chóng, cũng không có ai muốn chơi trội, hoặc là cho dù có người muốn chơi trội thì cũng phải kìm nén lại ở trước mặt một nhóm tiền bối có địa vị tương đối cao này.
Vưu Cầu Cầu ăn no kha khá rồi mãn nguyện trở về ngủ.
…
10h sáng, chương trình “Thử thách nhịp tim” chính thức bắt đầu ghi hình.
*****ên, người dẫn chương trình như thường lệ giới thiệu các khách mời. Những khách mời thường xuyên thì đã quá quen thuộc với khán giả rồi, chủ yếu là giới thiệu những vị khách đặc biệt như Vưu Cầu Cầu.
“Thử thách nhịp tim” có tiếng là chương trình toàn những điều không tưởng, mặc dù không có kịch bản chi tiết, nhưng vẫn có một đoạn giản lược. Vưu Cầu Cầu đọc qua kịch bản, biết rằng sau màn giới thiệu và trêu đùa sôi nổi sẽ là màn rút thăm chia nhóm.
Bắt đầu từ phía Vưu Cầu Cầu. Người cô quen thuộc nhất trong tổ chương trình chính là Thôi Kiến Nam, tốt nhất là rút thăm trúng anh ấy. Thôi Kiến Nam cũng là khách mời thường xuyên nên sẽ tương đối hiểu rõ các quy tắc của chương trình.
Trước khi bắt đầu ghi hình, Thôi Kiến Nam cũng nói rằng hai người họ ở cùng một nhóm là tốt nhất. Anh ấy có thể trông nom Vưu Cầu Cầu.
Nhưng mà làm gì có chuyện tốt như thế.
Sau khi rút thăm, Vưu Cầu Cầu cùng nhóm với một khách mời thường xuyên khác là Lam Hiên. Thôi Kiến Nam bên kia rút trúng khách mời đặc biệt là công chúa hát tình ca nổi tiếng Đóa Đóa.
“Cầu Cầu cùng nhóm với anh, anh trai bảo vệ em!”
Lam Hiên thấy mình cùng nhóm với Vưu Cầu Cầu thì rất nhiệt tình.
Anh ấy cũng là một khách mời thường xuyên của “Thử thách nhịp tim”, có một cái tên nghe giống như một thư sinh yếu đuối, nhưng thật ra anh ấy lại là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn.
Trước đây, Lam Hiên từng là một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng sau đó phải giải nghệ vì chấn thương. Bởi vì là một người hài hước lại có thể lực tốt, nên anh ấy lăn lộn ở trong giới giải trí cũng khá tốt.
Sau khi rút thăm, bước tiếp theo chính là quay vòng quay để quyết định thử thách mà mỗi nhóm phải nhận.
“Màu xanh lá cây ứng với thử thách có nội dung tương đối dễ, màu càng đậm thì thử thách càng khó. Cầu Cầu, vận may của anh không tốt lắm đâu, lần nào quay cũng vào loại khó. Hay là em quay đi, em rất may mắn đấy.”
Nhìn các nhóm khác đã xác định xong khách mời lên quay, Lam Hiên lập tức cho Vưu Cầu Cầu lên sàn.
Bởi vì hồi trước “Thời gian nhàn nhã” lên hot search, Lam Hiên đã xem được đoạn Vưu Cầu Cầu giơ tay là bắt được cá, ngồi ôm cây cũng đợi được mầm hương thung, lúc đó anh ấy còn cảm thấy diễn viên nữ này thực sự là quá may mắn.
Đúng lúc hai người họ được chia vào cùng một nhóm, việc cần dựa vào may mắn như thế này, Vưu Cầu Cầu không lên thì ai lên?
Nhân tài chính là cần tỏa sáng đúng lúc đúng nơi.
Nhóm đằng trước họ đã quay xong, kết quả không tốt lắm, mũi tên chỉ vào màu đỏ nhạt. Nhóm khách mời ấy đau khổ than khóc.
Trước ánh mắt mong đợi của Lam Hiên, lòng bàn tay Vưu Cầu Cầu toát mồ hôi: “Vậy… em lên đây.”
Thật ra cô có hơi chần chờ. May mắn trước đó hoàn toàn không liên quan gì đến cô hết. Nhưng mà gần đây vận may của cô dường như khá tốt.
Lam Hiên: “Lên đi! Pika… cầu (*)!”
(*) Từ “Chu” trong “Pikachu” tiếng Trung đọc là “qiu”, đồng âm với từ “Cầu”.
Dưới sự theo dõi của hàng chục máy quay, cùng với toàn bộ khách mời và nhân viên công tác của tổ chương trình, Vưu Cầu Cầu nín thở đứng bên cạnh vòng quay, dùng sức quay mạnh vòng quay.
Vòng quay cao bằng nửa người bắt đầu quay “Vù vù”.
“Màu xanh, màu xanh, màu xanh!”
Giọng hét to của Lam Hiên không ngừng vang lên từ phía sau Vưu Cầu Cầu.
Mũi tên quả thật chậm rãi dừng lại ở màu xanh, đến cả tổ chương trình cũng phải xúc động một lúc. Thần linh ơi, Vưu Cầu Cầu này không cần phải may mắn đến mức đó chứ?
Phải biết rằng, tổ chương trình đã ghi hình xong hai mùa rồi mà cũng không có mấy lần quay được vào ô màu xanh.
Lam Hiên reo lên, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Vưu Cầu Cầu: “Cầu Cầu, anh biết là em làm được mà!”
Vưu Cầu Cầu: “... Không phải.”
Cô chỉ vào vòng quay.
Ngay vừa rồi, sau khi mũi tên dừng lại vài giây ở ô màu xanh, nó lại từ từ di chuyển, sau đó nó chỉ vào… ô màu đen bên cạnh màu xanh.
Thực sự là đen thùi lùi, cái kiểu mà từ đỏ chuyển thành đen luôn ấy.
Sau khi Vưu Cầu Cầu được Lam Hiên phổ cập vào lúc trước, cô đã biết màu càng đậm thì thử thách càng khó. Vậy thì cái màu đỏ đến mức đen xì này là như thế ư?
Lam Hiên: “...”
Tất cả khách mời thường xuyên đều nhìn hai người với ánh mắt đồng tình.
Vưu Cầu Cầu bị ánh mắt đồng tình này của mọi người dọa sợ. Má ơi, không phải là bắt cô làm trò nhảy nhót gì đấy chứ?
Cô thực sự không động nổi đâu. Sao cô càng không muốn động là đi đến đâu càng phải động thế hả? Chạy hết chương trình “Mạnh dạn xông lên”, đạp xe ba bánh trong “Thời gian nhàn nhã” làm cô đau chân đến hai ngày, bây giờ cô còn phải treo dây cáp trong bộ phim võ hiệp cổ trang nữa…
Đạo diễn của tổ chương trình có hơi hả hê khi thấy có người gặp họa, nói với Vưu Cầu Cầu rằng thử thách của bọn họ là ngôi nhà kinh dị.
Vưu Cầu Cầu: Nghe có vẻ không cần phải vận động mạnh, thế thì cô yên tâm rồi.
Lam Hiên cũng đã trở lại bình thường: “Cầu Cầu có sợ không?”
Vưu Cầu Cầu chần chừ lắc đầu. Cô hẳn là không sợ đâu.
Không đợi Vưu Cầu Cầu nói xong, Lam Hiên đã hưng phấn nói: “Không sao, nếu em sợ thì cứ trốn sau lưng anh, anh không sợ mấy cái này đâu. Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần *****ên anh tham gia thử thách ngôi nhà kinh dị của chương trình đấy.”
“Người bình thường làm gì có ai sợ cái này cơ chứ, toàn là giả. Chỉ có Thời Khang mới bị ngôi nhà kinh dị này dọa đến mức chân mềm nhũn, cuối cùng còn được nhân viên công tác kéo ra ngoài thôi.”
Nói đến đây, Lam Hiên bật cười đến mức phát ra tiếng “Nga nga nga” như ngỗng, bắt đầu chê cười một khách mời thường xuyên khác là Thời Khang một cách không nể tình.
Ở mùa *****ên, Thời Khang đã quay đúng vào ngôi nhà kinh dị, sau đó đã ở bên trong đó làm ra không ít chuyện cười.
Thời Khang bị lôi vào một cách khó hiểu: “Anh đừng cười nữa. Anh cứ vào đi sẽ biết nó như thế nào.” Đến tận bây giờ anh ta cũng không dám nhớ lại nữa.
Thời Khang còn nói với Vưu Cầu Cầu: “Chúc may mắn.”
Hy vọng em gái xinh đẹp này vào đó xong không bị tổn thương.
…
Đạo diễn thấy hai người Vưu Cầu Cầu và Lam Hiên không hề căng thẳng, thì lập tức cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, cảm thấy họ vẫn là người trẻ, còn thiếu hụt sự vùi dập của xã hội.
Không nhất thiết cứ phải là thử thách giới hạn của thể chất thì mới khó chịu. Người xưa đã nói, đánh vào lòng người mới là thượng sách. Ngôi nhà kinh dị, nào có đơn giản như thế.
Vưu Cầu Cầu và Lam Hiên được nhân viên công tác dẫn đến trước một tòa nhà. Nhưng còn chưa đến gần, Vưu Cầu Cầu đã thấy bên trong hoàn toàn tối đen, còn có khí lạnh liên tục tỏa ra.
“Mọi người đều không vào à?”
Vưu Cầu Cầu thấy người quay phim của mình và Lam Hiên đều dừng lại trước cửa và không hề nhúc nhích.
Hai người quay phim lắc đầu, họ không vào đâu.
Camera bên trong đã được lắp đặt rồi. Trước đây Thời Khang ở bên trong bị dọa đến phát bệnh, đã đập hỏng không ít máy móc.
Nhân viên công tác còn nhấn mạnh nhiều lần với hai người rằng không được đánh nhân viên đóng vai quỷ ở bên trong.
Vưu Cầu Cầu: …
Có thể đặt ra những quy tắc này, không biết rốt cuộc Thời Khang đã trải qua những gì ở bên trong.
Sau khi giải thích xong những điều cần lưu ý, Vưu Cầu Cầu và Lam Hiên cùng nhau bước vào ngôi nhà kinh dị.
“Hơi lạnh.” Lam Hiên nói.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy không phải chỉ hơi lạnh thôi đâu, là rất lạnh thì có.
Sau khi họ hoàn toàn bước vào trong, xung quanh không chỉ đen kịt, mà thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng than u oán, thế nhưng chỉ có một ít ánh sáng xanh mờ nhạt. Bầu không khí đã đầy đủ.
Lam Hiên căng thẳng nhìn xung quanh, sợ đột nhiên có thứ gì đó nhảy ra. Anh ấy còn không quên thể hiện sức mạnh bạn trai.
“Cầu Cầu, nếu sợ thì đứng gần anh một chút, hoặc là đi đằng sau anh ấy… Má ơi, vãi chưởng!”
Sức mạnh bạn trai thể hiện được một nửa thì bị dừng, biến thành một loạt câu chửi thề vì sợ hãi.
Mới vừa rồi, một người mặt xanh tím bầm, mặc quần áo rách nát, nhìn giống như thây ma đột nhiên bò về phía họ rất nhanh. Ống quần của Lam Hiên bị tóm lấy làm anh ấy sợ hãi nhảy dựng lên, cảm giác tim sắp ***** ngoài luôn rồi.
“A a a!”
Anh ấy hét lên rồi gọi tên Vưu Cầu Cầu. Hai người không kịp nghĩ gì, lập tức chạy vào bên trong.
Vưu Cầu Cầu cũng theo sát Lam Hiên.
“Anh trai, hình như hết rồi.”
Vưu Cầu Cầu gọi Lam Hiên dừng lại, phía sau không còn gì đuổi theo họ nữa rồi.
“Hả?”
Trên trán Lam Hiên toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Tuy rằng đã đứng lại rồi nhưng anh ấy vẫn hơi thất thần.
“Cầu Cầu, cái thứ vừa nãy… không dọa em sợ chứ?”
Anh ấy lau mồ hôi trên trán, nhìn Vưu Cầu Cầu đang cực kì bình tĩnh.
Vưu Cầu Cầu: “Chạy nhanh quá, em chưa kịp phản ứng…”
Vưu Cầu Cầu nhớ lại bộ đồ “Thây ma” đột nhiên lao ra kia: “Thật ra cũng khá đáng sợ.”
Thực ra cô bị tiếng hét của Lam Hiên dọa sợ. Vưu Cầu Cầu không ngờ tiếng hét của một người đàn ông lại có thể thảm thiết như thế. Vậy nên sau đó cô chỉ lo chạy theo anh ấy.
Lam Hiên: “Em gái à… Cung phản xạ của em dài quá đấy.”
Camera ban đêm được lắp đặt sẵn trong ngôi nhà kinh dị đã ghi lại toàn bộ phản ứng của họ. Đạo diễn quan sát biểu hiện của hai người rồi cười muốn nội thương.
Lam Hiên cũng thấy biểu hiện vừa rồi của mình có hơi mất mặt, nên bây giờ anh ấy đang cố gắng kéo tôn nghiêm của mình lên: “Cầu Cầu, anh không sợ đâu, đấy chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Cô ta xuất hiện nhanh quá làm anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lại còn kéo ống quần anh nữa. Bây giờ anh chuẩn bị xong rồi.”
Vưu Cầu Cầu gật đầu: OK.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục một lúc, hai người họ tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường đi, biểu hiện của Lam Hiên cũng coi như bình thường, không xuất hiện tiếng kêu thảm thiết như vừa rồi nữa.
Đó là bởi vì không có nhân viên công tác nào của ngôi nhà kinh dị xuất hiện.
Một “Ma nữ” mặc bộ đồ trắng, tóc dài, không nhìn rõ mặt, cầm theo một cái đầu đạo cụ có khuôn mặt cũng không rõ, cô ta thút thít lên tiếng: “Mọi người… có ai nhìn thấy đầu của tôi không?”
Đạo cụ trên tay cô ta đúng lúc rơi xuống, lăn một vòng trên mặt đất, vừa vặn dừng lại dưới chân của Vưu Cầu Cầu và Lam Hiên. Đôi mắt của đạo cụ được vẽ rất tùy ý, nhìn giống như mang nghĩa “Chết không nhắm mắt”.
Thân thể Lam Hiên giống như lá mùa thu, không ngừng run rẩy.
“A a a!”
Tiếng hét thảm thiết đến mức xé ruột xé gan lại vang lên. Anh ấy vội vàng trốn sau lưng Vưu Cầu Cầu, miệng còn lẩm bẩm.
“Đáng sợ quá đi!”
“Toàn là cái gì thế không biết!”
“Tránh xa tôi ra, xấu lây sang tôi rồi!”
Người đàn ông mạnh mẽ lúc trước còn nói rằng phải bảo vệ Vưu Cầu Cầu, bây giờ lại đang trốn sau lưng người nhỏ hơn mình rất nhiều, yêu cầu được bảo vệ.
“…”
Vưu Cầu Cầu vốn dĩ cũng định sợ hãi, nhưng toàn bộ nỗi sợ hãi của cô đã bị tiếng hét của Lam Hiên đánh chết rồi. Bây giờ cô chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình rất đau mà thôi.
Vưu Cầu Cầu nhặt đạo cụ dưới chân lên rồi tiến lại gần “Ma nữ”. Cô cầm đạo cụ, giọng nói êm ái.
“Cho cô này.”
“Nhưng mà… cô có chắc nó là của cô không?”
Giọng nói đột nhiên thay đổi, Vưu Cầu Cầu đã biến mất, thay vào đó là một cái đầu toàn tóc, tóc cực kỳ dài, đột nhiên ngoảnh mặt về phía “Ma nữ”, kèm theo tiếng cười trong trẻo.
…
Phải nói rằng hình ảnh này cực kỳ quỷ dị.
Đạo diễn: “… là Vưu Cầu Cầu.”
Vừa rồi, Vưu Cầu Cầu đã cầm lấy một bộ tóc giả có kiểu dáng giống hệt “Ma nữ” ở cái bàn bên cạnh rồi đội lên đầu. Mọi việc diễn ra rất nhanh, nếu không phải có nhiều góc quay khác nhau thì có lẽ họ đã không kịp phản ứng rồi.
“Ma nữ” trước đó đã loạng choạng lùi lại hai bước bởi vì hành động bất ngờ này của Vưu Cầu Cầu.
Vãi, làm chị sợ chết khiếp!
Vừa mới bị Lam Hiên chê ngoại hình xấu xí xong thì lại bị Vưu Cầu Cầu dọa cho một trận.
Vưu Cầu Cầu vén mái tóc dài lên, bên dưới mái tóc là một không mặt xinh đẹp, cô nói với “Ma nữ”: “Cô có thể diễn như thế.”
Nói xong, Vưu Cầu Cầu diễn một đoạn dựa theo cảnh xuất hiện của “Ma nữ” lúc nãy, làm cho “Ma nữ” phải sửng sốt.
Đạo diễn của chương trình cũng sửng sốt theo.
Ủa gì thế, sao lại còn có huấn luyện thế?
Nên khen cô ấy chuyên nghiệp không nhỉ.
Ông phải thừa nhận rằng, sau màn biểu diễn của Vưu Cầu Cầu thì độ kinh dị của ngôi nhà đúng là tăng lên rồi.
Nhưng mà Vưu Cầu Cầu, cô còn nhớ cô đang là một khác mời nên bị dọa hay không hả?
Sau khi tiến hành huấn luyện diễn xuất, Vưu Cầu Cầu còn tám chuyện với “Ma nữ”.
“Có tiện hỏi cô lương một tháng là bao nhiêu không?”
Đối phương nói ra một con số.
Vưu Cầu Cầu: Ồ wow, không tệ nha!
Vậy có lẽ… cô cũng được nhỉ?
Kế hoạch nghề nghiệp của Vưu Cầu Cầu lại có thêm một lựa chọn là làm nhân viên nhà ma.
“Ma nữ” cảm giác mình đang bị khiêu khích. À không, đây là người chuyên nghiệp đến phá đám à?
Tiền lương của nghệ sĩ đã cao như thế rồi mà còn muốn đến cướp chén cơm của cô ấy nữa hả? Thật là quá đáng!
Nhân viên công tác phát ra một tiếng rít không cam lòng, sau đó… xoay người rời đi.
Bóng lưng rời đi vừa hiu quạnh vừa quật cường.
Không dọa được khách mời này cũng không sao. Anh trai cô ấy sẽ thay cô ấy dạy dỗ cô.
Vưu Cầu Cầu không hiểu mình đắc tội “Ma nữ” chỗ nào. Cô cảm thấy hai người đang tương tác rất vui vẻ mà, không tám chuyện thêm chút nữa hả?
Đối phương tất nhiên không muốn tám chuyện cùng Vưu Cầu Cầu nữa, mà nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Vưu Cầu Cầu.
Mà lúc này Vưu Cầu Cầu mới muộn màng phát hiện ra, Lam Hiên biến mất rồi.
Lam Hiên thực sự đã bị dọa sợ vỡ mật, trước khi Vưu Cầu Cầu tương tác với “Ma nữ” thì anh ấy đã chạy mất hút rồi.
Vưu Cầu Cầu muốn đi tìm Lam Hiên nên không dừng lại quá lâu, một mình cô tiếp tục đi về phía trước.
Đạo diễn: “Anh cả chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất hiện trước cũng được.”
Tôn nghiêm của ngôi nhà kinh dị không thể chấp nhận được việc bị khiêu khích, đã đến lúc cho Vưu Cầu Cầu biết thế nào là lợi hại rồi.
…
Sau khi Vưu Cầu Cầu nhìn thấy con át chủ bài của ngôi nhà kinh dị thì đã thực sự bị dọa.
Tổ chương trình đã rất tỉ mỉ, đạo cụ từ máu cho đến xương đều vô cùng chân thật… phối hợp với nhiệt độ càng ngày càng lạnh, âm thanh càng ngày càng quỷ dị trầm thấp. Hiện tại, ngoại trừ con quái vật trước mặt thì chỉ còn lại một mình cô.
Vưu Cầu Cầu: Run lẩy bẩy.jpg
Đạo diễn nhìn thấy biểu hiện này của Vưu Cầu Cầu mới thở phào nhẹ nhõm. Đây mới là biểu cảm bình thường, lúc trước toàn là cái gì không.
Nhịp tim của Vưu Cầu Cầu bắt đầu đập nhanh hơn, trước khi con át chủ bài kịp cử động thì cô rụt rè mở miệng.
“Tôi hát cho anh nghe nha.”
Đáng sợ quá đi, cô phải hát một bài để cổ vũ bản thân mới được. Dù sao cũng tốt hơn là đứng như thế này.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu Cầu: Đáng sợ quá, để tôi hát một bài cho anh nghe…