Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 41

Phó đạo diễn không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, cũng không nghĩ nhiều, trả lời Vưu Cầu Cầu:

“Cũng ở trong phòng thay đồ, phòng đó.”

“Quen biết à?”

Vưu Cầu Cầu lắc đầu. Trước đây cô và Chu Di hoàn toàn không có tiếp xúc gì.

“Ừ.” Phó đạo diễn đột nhiên hiểu ra: “Vậy chắc là fans của Chu Di rồi.”

Phó đạo diễn đã xếp Vưu Cầu Cầu vào hàng ngũ fans của Chu Di.

Hai năm nay Chu Di xuất hiện rất nhiều trong các bộ phim truyền hình lớn. Tuy rằng cô ta không đột nhiên nổi tiếng, nhưng bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, cho nên vai diễn của cô ta cũng là những vai lương thiện và hiểu lòng người, mức độ phổ biến với khán giả lại không tồi nên có không ít fans phim.

Vưu Cầu Cầu: “...” Cô cũng không phải là fans.

Tuy nhiên, phó đạo diễn đã tự nói: “Bây giờ vẫn còn thời gian, có thể qua đó xin chữ ký và chụp ảnh, nhưng phải nhanh lên.”

Vưu Cầu Cầu không giải thích nữa, đi vào phòng thay đồ mà phó đạo diễn đã chỉ. Vừa rồi Giang Đào đi vệ sinh, đến khi cô ấy đi ra và hỏi nhân viên công tác bên cạnh thì mới biết Vưu Cầu Cầu đã đi tìm Chu Di rồi.

Giang Đào: !!!

Vưu Cầu Cầu đi tìm Chu Di làm gì?

Cào mặt nhau hả?

Biết thế Giang Đào đã không đi vệ sinh rồi.

Vưu Cầu Cầu chưa bao giờ cào mặt ai cả.

Tính cách cô vừa lười vừa hiền, cho dù có người chủ động gây chuyện với cô thì cô cũng chẳng thèm để ý. Dần dần, người khác sẽ cảm thấy nhàm chán và không gây chuyện với cô nữa.

Nhưng lần này lại khác. Người bị bắt nạt là fans chứ không phải cô. Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình cần phải ra mặt.

Thật ra cô đi tìm Chu Di cũng không tính cào mặt cô ta. Hiện tại mọi người đều là người văn minh rồi, chủ yếu là cô muốn hỏi cho rõ ràng, nói đạo lý.

Trong phòng thay đồ của Chu Di có thợ trang điểm và mấy nhân viên công tác đang thu dọn đồ đạc cho cô ta. Vưu Cầu Cầu gõ cửa hỏi có người ở trong không, sau khi tự mình giới thiệu xong thì bắt đầu thương lượng với Chu Di.

Trước tiên, Vưu Cầu Cầu nói một chút về toàn bộ sự việc, hỏi Chu Di có biết chuyện này hay không, có biết số fans dư ra của cô ta đã chiếm chỗ đáng lẽ ra phải dành cho fans của những ngôi sao còn lại hay không.

Nếu như Chu Di không biết cũng không sao. Bây giờ cô đã nói cho cô ta biết rồi, hy vọng bên phía cô ta có thể xử lý, để cho những fans khác vốn dĩ được vào sẽ được vào bình thường.

Nếu không thì sẽ không công bằng đối với những fans vốn dĩ có thể vào xem nhưng lại phải ở ngoài.

Bây giờ cô chỉ mong rằng Chu Di là một người hiểu lý lẽ, có thể chủ động giải quyết sau khi cô đã nói rõ ràng, để cho fans không cần đứng ở bên ngoài nữa, để cho fans được hưởng những quyền lợi họ nên có. Hơn nữa, về tình về lý, Chu Di hẳn là nên xin lỗi những fans ở bên ngoài đang bị fans của cô ta chiếm chỗ.

Nhưng mà Vưu Cầu Cầu nói lý lẽ với người ta, người ta lại không muốn nói lý lẽ với cô. Fans có thể hung hăng, hống hách mắng chửi người khác, cũng là do có ngôi sao của họ ở sau lưng làm chỗ dựa.

Trong lúc Vưu Cầu Cầu nói chuyện thì Chu Di vẫn đang trang điểm, thậm chí còn không thèm nhìn cô.

Sau khi Vưu Cầu Cầu nói xong, cô ta mới quay mặt lại.

“Hả, còn có chuyện này à?”

Khuôn mặt thanh tú yếu đuối tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi có biết gì đâu.” Ngay sau đó cô ta bắt đầu đùn đẩy: “Tôi làm gì có quyền lớn như thế. Việc này chắc là do tổ chương trình sắp xếp rồi. Cô đừng có vu khống tôi. Tôi sợ lắm.”

Vưu Cầu Cầu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tổ chương trình đã quy định số lượng fans của mỗi người đều như nhau. Bây giờ số lượng fans của cô nhiều hơn, chiếm chỗ fans của người khác. Nếu cô không tin thì đi cùng tôi ra ngoài xem.”

Về chuyện là do phía Chu Di hay là tổ chương trình sắp xếp, đều có thể đối chứng với nhau. Nếu như Chu Di đi cùng cô thì có thể giải quyết rồi.

Chu Di: “...” Cô ta giả nai không nổi nữa rồi, ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi.

Cô ta soi gương, dùng tăm bông lau son môi: “Sắp bắt đầu ghi hình rồi, tôi không có thời gian. Cô đừng ở đây làm lỡ lịch trình của tôi.”

Trực tiếp từ chối rồi.

Vưu Cầu Cầu muốn dùng hiện thực nói chuyện với cô ta thì cô ta lại trốn tránh.

Nhân viên công tác của tổ chương trình ở xung quanh đều không dám hé răng. Các cô tất nhiên là biết sự thật. Chu Di dùng lý do thoái thác này lừa người khác còn được, chứ làm sao lừa được nhân viên nội bộ bọn họ.

Nhưng cũng không có ai muốn đứng ra nói giúp Vưu Cầu Cầu.

Bọn họ bo bo giữ mình. Dù sao bà cô Chu Di này cũng có xuất thân và địa vị cao hơn Vưu Cầu Cầu.

Thật ra, nhân viên tổ chương trình cảm thấy Vưu Cầu Cầu hơi ngu ngốc. Chu Di đi cửa sau, để cho fans của mình chiếm được không ít chỗ của fans những người khác, chứ không riêng gì mỗi fans của Vưu Cầu Cầu.

Những nam nữ nghệ sĩ mới có địa vị cao hơn Vưu Cầu Cầu rất nhiều còn không lên tiếng, cô lại đi làm mất lòng Chu Di chỉ vì mấy fans của mình?

Chu Di rất tức giận vì Vưu Cầu Cầu dám tìm đến cửa, lúc đi ra ngoài còn cố tình va vào Vưu Cầu Cầu, cười lạnh: “Fans của tôi chiếm chỗ thì sao? Đừng mong tôi xin lỗi. Trong cái giới giải trí này vốn là ai nổi tiếng thì người ấy có lý. Ai bảo cô không nổi tiếng chứ.” Cô ta làm thì sao?

Đối với Vưu Cầu Cầu, cô ta lười phải giả nai.

Đùa gì thế, còn muốn cô ta xin lỗi đám fans kia nữa chứ.

Giang Đào tới đúng lúc nghe được Chu Di nói với Vưu Cầu Cầu câu đó, cô ấy tức đến mức sắp nổ tung rồi.

Bên phía Chu Di nhiều người, không thèm nhìn Giang Đào mà lập tức vội vàng đi ra khỏi phòng thay đồ.

Vưu Cầu Cầu lại gặp phó đạo diễn ở hành lang, cô đi qua rồi nói với ông ta một câu: “Tôi không phải fans của Chu Di.”

Cô nói rất nghiêm túc.

Phó đạo diễn: Hả?

Ông ta không hiểu tại sao Vưu Cầu Cầu lại đặc biệt đến nói với ông ta điều này. Ông ta bận tối mắt tối mũi, có khi ngay cả câu nói lúc nãy của Vưu Cầu Cầu cũng đã quên rồi.

Vưu Cầu Cầu lại cảm thấy điều này rất cần thiết.

Trước khi thương lượng với Chu Di, cô bị hiểu lầm như thế cũng không sao.

Còn bây giờ...

“Nếu bị hiểu lầm là fans của cô ta, tôi sẽ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.”

Trước kia Vưu Cầu Cầu chưa từng xem qua mấy phim truyền hình mà Chu Di diễn, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, cô chính thức cho Chu Di gia nhập vào danh sách đen của mình. Đời này cô sẽ không xem bất kỳ bộ phim nào có cô ta.

Học đạo đức trước khi học nghề, học làm người trước khi đi diễn.

Ngay cả đạo đức cơ bản mà Chu Di cũng không có.

“Chu Di kia đắc ý cái gì!”

Vưu Cầu Cầu không cần phải trang điểm đậm. Thợ trang điểm chỉ đánh cho cô một ít phấn, lại dùng bút vẽ lại lông mày một tí, tô thêm tí son là được rồi. Theo lời của thợ trang điểm thì là: “Trang điểm thêm chỉ giống như vẽ rắn thêm chân mà thôi.”

Sau khi đợi xung quanh chỉ còn Vưu Cầu Cầu và mình, Giang Đào không khống chế được cảm xúc của mình nữa, bắt đầu thấp giọng chửi.

Cô ấy đã nghe được lời Chu Di nói. Đây là lời con mẹ gì thế, khinh người quá đáng.

“Cầu Cầu, có cần báo cho sếp Thịnh một tiếng không?”

Vưu Cầu Cầu bây giờ đã khôi phục lại vẻ lười biếng như thường, ngay cả điện thoại cô cũng lười chơi, ở một bên dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Giang Đào nói chuyện thì cô mới mở mắt. Con ngươi trắng đen rõ ràng, đôi mắt tròn như quả nho.

Cô nói: “Không cần chuyện gì cũng phải nói với sếp Thịnh. Em muốn sếp Thịnh mệt chết à.”

“Có sao đâu.”

Giang Đào bị Vưu Cầu Cầu thuyết phục rồi.

Cũng đúng, quả thật cũng không xảy ra xô xát tay chân. Hơn nữa, sếp Thịnh cũng rất nhiều việc, có thể nói là một kẻ cuồng tăng ca. Dường như không thể chuyện gì cũng báo cáo với sếp Thịnh được.

Vưu Cầu Cầu thật chu đáo. Giang Đào cảm thấy mình còn không chu đáo bằng cô.

Chỉ là...

“Cầu Cầu, hôm nay chị hơi liều lĩnh đó.”

Bất kể là cuốn vào xung đột của fans hay là chủ động đi tìm Chu Di thương lượng, lần này không hề giống với Vưu Cầu Cầu sợ phiền toái mà Giang Đào biết.

Cô ấy không có ý chỉ trích Vưu Cầu Cầu, dù sao cô ấy cũng rất tức giận.

“Lần sau nếu chị gặp phải chuyện như vậy, chị đừng tự mình quyết định, ít nhất cũng phải để em đi cùng. Nhiều người vẫn tốt hơn là một người.”

Giang Đào dặn dò Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu đồng ý, nhưng cô không dám đối mặt với Giang Đào, lại nhắm mắt lại, lông mi run run. Nếu bố mẹ Vưu Cầu Cầu ở đây thì sẽ biết đây là biểu hiện cô đang chột dạ.

Bởi vì lát nữa cô còn muốn...

Bây giờ lo lắng duy nhất của Vưu Cầu Cầu chính là còn có rất nhiều Tinh Cầu đang chờ cô ở bên ngoài, cũng như fans của các ngôi sao khác.

Cô còn chưa mang các cô ấy vào được.

Giang Đào cảm thấy Vưu Cầu Cầu có vẻ rất mệt mỏi trước khi lên sân khấu, cũng ít nói hơn bình thường. Nhưng khi cô ấy hỏi thăm thì Vưu Cầu Cầu cực lực phủ nhận.

“Mệt, buồn ngủ.”

Giang Đào: Vậy thì cô ấy yên tâm rồi. Hai từ này quả thật dính liền với cuộc sống hằng ngày của Vưu Cầu Cầu.

Thêm từ “Đói” nữa là đầy đủ.

Cách làm và những lời nói kia của Chu Di chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đối với Vưu Cầu Cầu. Nhưng mà Giang Đào cảm thấy Vưu Cầu Cầu giống như không để ý quá đến điều đó. Chờ quay xong chương trình này, về sau có lẽ sẽ không còn cùng xuất hiện với Chu Di nữa. Kinh doanh xong là Vưu Cầu Cầu có thể trở về nghỉ ngơi rồi.

Chương trình “Cuộc đối đầu của các ngôi sao” chính thức bắt đầu.

Vưu Cầu Cầu để ý thấy số fans cầm đèn led và biểu ngữ Chu Di chiếm gần một phần ba số khán giả, thậm chí còn đông hơn thế.

Cô cũng nhìn thấy các Tinh Cầu nhưng số lượng không nhiều lắm. Các cô ấy thấy Vưu Cầu Cầu đang chú ý đến mình, còn đặc biệt quơ quơ đồ vật trong tay, có người còn thử hét lên.

“Nhãi Cầu, mẹ yêu con!”

Vưu Cầu Cầu vòng hai cánh tay lên trên đầu, tạo thành một hình trái tim thật to.

Cô cũng yêu các cô ấy.

Chọc cho các Tinh Cầu kích động đến mức nắm chặt lấy tay người bên cạnh để tránh cho mình ngất đi vì quá kích động.

Trời ơi, sao Nhãi Cầu có thể ngọt ngào vô đối như thế được.

Vưu Cầu Cầu thay bộ đồng phục thể thao để dễ vận động. Lần này là màu xanh da trời xen lẫn màu trắng. Cô muốn buộc tóc lên nhưng thợ trang điểm lại búi tóc lên cho cô. Vốn dĩ nhìn cô đã trẻ hơn tuổi rồi, bây giờ lại càng trẻ hơn.

Giống như một cô học sinh trung học vừa mới tan học, chưa kịp cởi đồng phục ra, lại còn là một hoa khôi của trường.

Địa điểm ghi hình “Cuộc đối đầu của các ngôi sao” không nhỏ, còn có chướng ngại vật, thậm chí có cả đường băng nhựa. Giang Đào không để tâm đến câu nói muốn giành vị trí thứ nhất của Vưu Cầu Cầu. Nhưng cô ấy lại thấy sau khi lên sân khấu, Vưu Cầu Cầu đột nhiên trở nên năng động, không còn vẻ lười biếng như thường ngày nữa.

Thậm chí còn trở nên hiếu chiến.

Làm gì còn bộ dạng híp mắt ngủ gà ngủ gật lúc vừa rồi ở dưới sân khấu nữa.

Vưu Cầu Cầu chủ động lựa chọn đối thủ, cuối cùng thành công chọn trúng Chu Di.

Tim Giang Đào đập cực nhanh khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc của Vưu Cầu Cầu ở trên sân khấu. Cô ấy đột nhiên có một suy đoán cực kì lớn mật.

Không phải Vưu Cầu Cầu định...

Vưu Cầu Cầu chính là định đánh bại Chu Di.

Lúc ở bên ngoài cô đã có ý định muốn đánh bại Chu Di rồi. Sau khi thương lượng với cô ta xong, cô lại càng muốn đánh bại cô ta, nhất định phải thắng cô ta.

Chu Di cao hơn Vưu Cầu Cầu một chút. Cô ta không học ngành biểu diễn. Trước khi làm diễn viên, cô ta từng là sinh viên của học viện vũ đạo, có khả năng phối hợp thân thể và thể lực tốt.

Vì vậy ngay từ đầu Chu Di đã cảm thấy buồn cười khi Vưu Cầu Cầu ở bên cạnh hoàn toàn không che giấu ý muốn chiến thắng của mình.

Cô ta đã từng nghe nói Vưu Cầu Cầu mang tiếng là người có khả năng vận động cực kì kém. Chẳng phải là đang phí sức ra sân để bị vả mặt à?

Toàn bộ quá trình, hai người không hề giao tiếp. Chủ yếu là vì Vưu Cầu Cầu không muốn phí sức để giả vờ duy trì sự hòa hợp với Chu Di. Cô dùng 120% độ nghiêm túc để vận động làm nóng người và quan sát toàn bộ lộ trình.

Nếu muốn thắng Chu Di, cô phải chạy một đoạn đường nhựa rất dài, còn phải vượt qua một bức tường nhân tạo, cuối cùng là leo lên một quả bóng rất to và rung chiếc chuông đang treo ở trên đỉnh kia.

“Chuẩn bị, bắt đầu...”

Trọng tài vừa mới hô xong thì một thân hình giống như mũi tên rời cung, vọt đi.

“Người dẫn đầu chạy phía trước là... Vưu Cầu Cầu của đội xanh!” Người dẫn chương trình luôn chú ý đến động thái của các bên, đồng thời cũng chú ý đến trận đấu giữa Vưu Cầu Cầu và Chu Di đã bắt đầu.

“Chu Di cố lên!”

Fans của Chu Di bắt đầu cố gắng hô cố lên với Chu Di đang bị rớt lại phía sau. Bọn họ đông người, lúc cổ vũ cực kì có khí thế.

Thật ra các Tinh Cầu rất hòa bình đối với trận đấu của con mình, giống như fandom của Cầu Cầu đã nói, Nhãi Cầu tham gia chương trình cũng chỉ là để kinh doanh thôi.

Nhãi Cầu không thích vận động, lại cực kỳ lười, cho nên đến tham gia cho có là được rồi.

Ai ngờ lần này Vưu Cầu Cầu lại không giống với những gì các cô ấy đã dự đoán, cô chạy nhanh lại còn liều mạng như thế kia.

Các Tinh Cầu ngẩn người, bởi vì các cô ấy chưa chuẩn bị tốt để cổ vũ cho Nhãi Cầu. Không phải chỉ kinh doanh như bình thường à?

Nhưng mà các cô ấy nhìn thấy Vưu Cầu Cầu ở trên sân khấu đang liều mạng chạy, lại nghe thấy bên phía Chu Di đang hò hét cực kì khí thế.

Tinh Cầu: Vẫn phải có mặt mũi. Fans của Nhãi Cầu tuyệt đối không nhận thua được.

Vì thế các Tinh Cầu bắt đầu hò hét khàn cả giọng: “Nhãi Cầu cố lên! Nhãi Cầu cố lên!”

Đến đây, chiến đi! Hôm nay các Tinh Cầu không cần cổ họng nữa!

Vưu Cầu Cầu tăng tốc quá nhanh, chạy cũng quá nhanh nên cô đã nhanh chóng không chịu nổi.

Chân cô vừa nặng vừa xót, lỗ tai cũng dần mất đi thính giác, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập “Thình thịch thình thịch” cùng với tiếng gió vù vù bên tai. Hít thở cũng trở nên khó khăn, mỗi lần thở là một gánh nặng cho phổi của cô, mang theo mùi gỉ sắt và chút đau đớn.

Cùng với tiếng gió và tiếng tim đập, Vưu Cầu Cầu còn nghe được tiếng “Nhãi Cầu cố lên” của các Tinh Cầu ở bên ngoài. Vì thế cô cắn răng, cảm thấy mình lại tràn đầy sinh lực, còn quay đầu lại kiểm tra khoảng cách giữa mình và Chu Di.

Chu Di ở phía sau đang cố hết sức đuổi theo cô.

Cô ta không nghĩ rằng Vưu Cầu Cầu lại có thể chạy nhanh như thế. Giống như một con thỏ, không đợi cô ta kịp phản ứng đã chạy vụt đi.

Chẳng qua là thể chất của Chu Di rất tốt. Cho dù Vưu Cầu Cầu chạy rất nhanh, nhưng khoảng cách giữa hai người đang không ngừng được rút ngắn, bắt đầu trở thành chạy song song.

Hai người đẹp cùng lên sân khấu thi đấu, màn hình tràn ngập những đôi chân dài. Cảnh tượng này rất khó gặp. Những người khác bắt đầu nhận ra được hai cô gái này đang tranh tài.

Tình huống chạy song song này cũng không diễn ra quá lâu. Vưu Cầu Cầu thấy mình sắp bị đuổi kịp, còn muốn dùng sức hơn, sốt ruột đến mức vấp ngã, ngã phịch một cái xuống đất.

Bang...

Một tiếng động lớn, đầu gối Vưu Cầu Cầu đập xuống đất, bàn tay chống xuống sàn nhựa.

Trên khán đài có fans của các ngôi sao khác không rõ tình huống trên sân khấu, khi nhìn thấy Vưu Cầu Cầu bị ngã sấp xuống thì sửng sốt một lúc, sau đó bật cười ha hả.

Ấn tượng của bọn họ đối với Vưu Cầu Cầu cũng chỉ dừng lại ở chỗ đấy, rõ ràng là một nghệ sĩ có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ dựa vào việc tấu hề để nổi tiếng. Vì thế bọn họ cho rằng ngã sấp xuống chỉ là thao tác thông thường của Vưu Cầu Cầu.

Thoạt nhìn quả thật có hơi buồn cười.

Chỉ có các Tinh Cầu và Giang Đào là không cười nổi.

Tiếng động kia quả thật đã đánh vào tim các cô ấy. Vừa rồi Cầu Cầu chạy nhanh như thế, lúc ngã còn bị đập đầu gối xuống đất, khẳng định là rất đau!

Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đầu gối mình nhức nhức rồi.

Chỗ ngồi của các Tinh Cầu bắt đầu xuất hiện cảm xúc lo lắng. Giang Đào cũng khẩn cấp liên hệ với nhân viên công tác của tổ chương trình, hỏi có phải nghệ sĩ muốn rời đi là có thể đi hay không, sau đó cô ấy nhận được câu trả lời là đúng thế.

“Từ bỏ tư cách thi đấu là được.”

Giang Đào đã sẵn sàng đi sang bên kia đường băng để bảo Vưu Cầu Cầu nhanh chóng bỏ cuộc và đi xuống.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp hành động thì Vưu Cầu Cầu vừa ngã sấp xuống lại không dừng lại quá lâu. Cô chống tay xuống đất và đứng dậy, tiếp tục đuổi theo Chu Di.

Ngay lúc cô ngã xuống, Chu Di đã bắt đầu trèo tường rồi. Lúc Vưu Cầu Cầu chạy tới và leo lên tường thì Chu Di đã sắp leo tới đỉnh.

Lúc nhận ra Vưu Cầu Cầu đang theo sát phía sau và đỉnh đầu cô đang ở dưới chân mình, Chu Di có một vài ý nghĩ độc ác.

Cô ta dùng chân đạp mạnh một phát vào đầu Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu hoàn toàn không phòng bị. Cô không nghĩ rằng Chu Di ở phía trên đầu cô lại dám làm ra động tác đá vào đầu cô như vậy ở trước camera.

Sau khi bị đạp một phát, cô cảm thấy hơi choáng váng, đôi mắt mở to.

Nửa thân trên treo ở trên bức tường lung lay, một tay của cô vô thức buông lỏng ra do đột nhiên bị đạp trúng.

Nhưng mà Vưu Cầu Cầu vẫn cắn răng nắm chặt. Ngay sau đó Chu Di lại đạp cô mấy phát nữa. Phát thứ hai, phát thứ ba.

Lần này Vưu Cầu Cầu đã có chuẩn bị, đầu cô nghiêng sang một bên, nhưng thân trên không né được, vẫn bị đạp một phát vào vai.

Cơn đau như thiêu đốt, tay kia của Vưu Cầu Cầu sắp không chịu nổi rồi.

“Đờ mờ, Chu Di đang làm cái gì thế?”

“Đang đá Cầu Cầu hả?”

Các Tinh Cầu ngồi trên khán đài hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, có người thậm chí còn bật dậy.

Bức tường vượt chướng ngại vật không giống như đường băng nhựa ở ngay bên cạnh khán đài, nó cách khán đài tương đối xa. Vì thế mọi người không nhìn được rõ lắm cảnh tượng bên kia. Hình như Chu Di đã đạp Cầu Cầu mấy phát?

Đám fans của Chu Di nghe thấy Tinh Cầu xì xào bàn tán với những người còn lại thì lập tức hét lên: “Làm gì có.”

“Mấy người chưa xem “Cuộc đối đầu của các ngôi sao” bao giờ đúng không? Có phải không chơi được nữa không? Đây vốn là cuộc thi đấu giữa các ngôi sao, chắc chắn không tránh khỏi tiếp xúc thân thể. Di Di của chúng tôi chắc chắn là bị trượt chân, không phải cố ý. Mấy người đừng có gây chiến.”

Theo lời đám fans của Chu Di, các Tinh Cầu đang gây chiến do không hiểu quy tắc, không chơi được nên muốn vu oan cho người khác.

Fans của các ngôi sao khác cũng không nhìn được rõ lắm nên trầm mặc, coi như chấp nhận cách nói của đám fans Chu Di.

Ở phía xa, Chu Di tháo micro của cô ta ra, từ trên cao nhìn xuống Vưu Cầu Cầu, nở nụ cười giễu cợt, hoàn toàn khác với khuôn mặt thanh tú của cô ta.

“Cô muốn thắng tôi?”

“Không thắng nổi đâu. Đừng có phí sức nữa.”

Do thiết lập của “Cuộc đối đầu của các ngôi sao”, quả thật sẽ phải tiếp xúc thân thể rất nhiều trong quá trình chơi. Chu Di cũng không sợ người xem chửi mình, có thể cắt bỏ đoạn này thì sẽ cắt bỏ. Còn nếu có người không đồng ý thì cô ta sẽ nói rằng là do trong lúc thi đấu quá hưng phấn, muốn giành chiến thắng nên không để ý quá nhiều thứ, vì vậy không nhìn thấy Vưu Cầu Cầu.

Hơi thở của Vưu Cầu Cầu trở nên dồn dập, mồ hôi trên trán chảy xuống, làm mờ đôi mắt của cô, nhưng cô không lấy tay lau đi, nói với Chu Di: “Xin lỗi đi!”

Xin lỗi tất cả fans, bao gồm cả các Tinh Cầu đã bị fans của cô ta chiếm chỗ, nên bây giờ đang phải đứng ở bên ngoài.

Chu Di bĩu môi, lại muốn đá một phát nữa vào bả vai bên cánh tay sắp không bám trụ được nữa kia của Vưu Cầu Cầu.

Cút đi!

Lần này Vưu Cầu không bám chắc được nữa, giống như con cá muối khô trượt thẳng xuống dưới, trực tiếp ngồi ở trên tấm đệm.

Chu Di nhìn Vưu Cầu Cầu rơi xuống dưới, cong khóe môi, tiếp tục leo lên đỉnh.

Nhưng không bao lâu, Chu Di cảm giác chân mình bị nắm lấy, là một bàn tay trắng nõn, chủ nhân của bàn tay đó chính là Vưu Cầu Cầu.

Cô vừa nắm chân Chu Di vừa trèo lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, gằn từng chữ một: “Xin lỗi.”

Da đầu Chu Di đột nhiên tê dại, liều mạng lắc chân mình, muốn làm Vưu Cầu Cầu rơi xuống lần nữa, trong lòng cô ta còn mắng một câu, đúng là âm hồn bất tán.

Vốn tưởng rằng có thể hạ gục Vưu Cầu Cầu bằng một cú ngã, lại không ngờ rằng đã bị đạp xuống như thế rồi mà cô vẫn có thể trèo lên lại.

Chu Di định tăng tốc, không thể ở đây quá lâu, tranh thủ thời gian xông đến chỗ quả cầu lớn sau đó rung chuông.

Hiện tại mọi người ở đây đều đã phát hiện ra giữa hai người này có mâu thuẫn. Một số Tinh Cầu yếu đuối không khỏi bật khóc, không hiểu vì sao Nhãi Cầu lại liều mạng như thế, đồng thời cũng tức giận vì hành vi của Chu Di.

Đây chỉ là trượt chân thôi hả?

Giang Đào càng sốt ruột hơn, như kiến bò trên chảo.

“Tôi đi gọi nghệ sĩ của mình xuống.”

Cô ấy nói với đạo diễn.

Đạp diễn chương trình cho biết, nếu nghệ sĩ đồng ý xuống thì bọn họ sẽ không có ý kiến gì. Nhưng nếu nghệ sĩ không muốn thì Giang Đào cũng không thể vào sân.

Đây là một điểm đáng xem.

Mặc dù đạo diễn chương trình cũng không biết tại sao một nữ nghệ sĩ hiền lành trong truyền thuyết này lại đột nhiên cố chấp với Chu Di, còn không ngừng nói cái gì mà...

Xin lỗi?

Bình Luận (0)
Comment