Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 42

Giang Đào không đi gọi Vưu Cầu Cầu nữa. Cô ấy nhìn thấy Vưu Cầu Cầu giống như Lăng Đầu Thanh (*) rơi xuống đệm một lần nữa, sau đó cô lại lao về phía trước mà không hề chần chờ.

(*) Lăng Đầu Thanh: Tên một loài quái vật khó thấy trong truyền thuyết, giống như con rết to lớn màu xanh biếc, hễ thấy cái gì là tấn công cái ý. Trong đời sống nó được dùng với ý nghĩa nói về người nào đó làm việc không có đầu óc hoặc không động não, hành động mù quáng.

Giang Đào không nhịn được nữa, nước mắt rưng rưng. Cầu Cầu làm vậy là vì các Tinh Cầu đúng không?

“Đờ mờ! Sao cô lại lên được rồi!”

Chu Di phát ra một tiếng kêu quái dị. Cô ta rõ ràng sắp leo qua rồi lại bị tóm chân một lần nữa.

Vẫn là bàn tay trắng bệch đó, bởi vì đã phải chịu đựng một thời gian dài nên gân xanh đã nổi rõ, nhìn có hơi giống trong phim kinh dị. Tóc Vưu Cầu Cầu dính ở trên mặt, cô ***** đôi môi khô nứt: “Xin lỗi đi.”

“Xin lỗi các fans bởi vì cô mà không được vào trong.”

Chu Di lại muốn làm như lúc nãy, đạp hoặc ném Vưu Cầu Cầu xuống, nhưng lần này cô ta không thành công.

Vưu Cầu Cầu dùng cả hai tay nắm lấy chân Chu Di, cũng có nghĩa là bây giờ Chu Di đang phải chịu sức nặng của hai người. Sau đó Vưu Cầu Cầu lấy cô ta làm thang, túm chân cô ta chậm rãi leo lên.

Bởi vì phải chịu thêm thêm sức nặng từ Vưu Cầu Cầu nên Chu Di bắt đầu cảm thấy đau đớn. Cô ta gào lên với Vưu Cầu Cầu: “Buông tay ra!”

Vưu Cầu Cầu: “Xin lỗi đi.”

Sao có thể buông tay ra được.

Chu Di: “...” Cô ta cảm thấy Vưu Cầu Cầu biến thành một cái máy rồi, mở mồm ra là đòi xin lỗi.

Vưu Cầu Cầu thấy Chu Di không có ý định xin lỗi, mặt không biểu tình mà kéo cô ta xuống, tiếp tục coi cô ta như một cái thang mà trèo lên.

Chu Di lại lo lắng không biết quần của mình có bị kéo tụt luôn không, nhưng cảnh tượng đó không xảy ra. Cô ta chỉ cảm thấy làm thang rất đau, cực kì đau.

Vưu Cầu Cầu không có bất kì gánh nặng tâm lý nào, cô giẫm lên bả vai Chu Di mà leo lên tường, sau đó trèo qua.

Chu Di cảm thấy cánh tay mình đau đớn, có lẽ bị căng cơ rồi. Nhưng cô ta vẫn cắn răng trèo qua bức tường.

Sau đó cô ta đối mặt với Vưu Cầu Cầu đang nằm trên quả bóng cao hơn nửa người. Mí mắt Chu Di giật giật, báo hiệu có điềm xấu.

Một giây sau, điềm báo ứng nghiệm. Cô ta chứng kiến Vưu Cầu Cầu cưỡi quả bóng lao nhanh về phía mình. Tuy rằng chỉ có một mình Vưu Cầu Cầu, nhưng Chu Di lại cảm thấy sau lưng cô có thiên quân vạn mã.

“Xin lỗi đi!”

“Xin lỗi đi!”

Vưu Cầu Cầu cưỡi bóng đuổi theo Chu Di, không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ này.

Chu Di sắp ngã xuống, ở phía sau, âm thanh “Biu biu” của quả bóng khi chạm xuống đất quả thật như đang đòi mạng cô ta. Đặc biệt là lúc cô ta quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt của Vưu Cầu Cầu.

Đôi mắt Vưu Cầu Cầu dường như đã bị mồ hôi rửa sạch, vừa sáng vừa hung dữ dọa người, giống như một con thú nhỏ... giương nanh múa vuốt.

Chu Di làm động tác đầu hàng.

“Tôi sai rồi...”

“Thật mà. Tôi xin lỗi.”

Vưu Cầu Cầu dừng lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Chu Di.

Chu Di khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt lại đảo một vòng nhìn về phía cách đó không xa.

Phía bên kia có một quả bóng khác cùng kiểu dáng với quả bóng mà Vưu Cầu Cầu đang nằm lên. Tổ chương trình vốn chuẩn bị sẵn hai quả bóng. Nếu dùng một quả bóng không được thì dùng hai quả bóng đâm vào nhau, cố gắng để rung được chiếc chuông trên đỉnh đầu.

“Tôi thật sự không nên... Xin lỗi fans của các ngôi sao khác đang phải đứng ở bên ngoài... Tôi để fans của mình chiếm nhiều chỗ quá...”

Nói xong, Chu Di chạy như bay đến chỗ một quả bóng khác, dùng cả tay và chân bò lên trên.

Đợi cô ta leo lên được, vậy thì Vưu Cầu Cầu xong rồi!

Chỉ là chưa đợi Chu Di leo lên được quả bóng thì Vưu Cầu Cầu lại điều khiển quả bóng đập mạnh về phía quả bóng của cô ta.

Bang...

Chu Di và quả bóng của cô ta bị hất văng xa vài mét, lăn lóc trên mặt đất.

Kết thúc rồi.

Vưu Cầu Cầu cưỡi quả bóng lớn, từ trên cao nhìn xuống, nói với Chu Di đang đau đến rơi nước mắt nằm trên mặt đất: “Lời xin lỗi của cô không chân thành.” Đánh giá kém.

Cô cũng thật sự mệt mỏi, cả người toàn là mồ hôi, giống như mới được vớt từ dưới nước lên. Cuối cùng cô nằm thẳng trên quả bóng, hoàn toàn dính chặt vào bề mặt của quả bóng.

Tất cả công lao là nhờ vào phòng tập gym. Nếu không, Vưu Cầu Cầu cũng không thể nằm trên quả bóng để nghỉ ngơi một cách thành thạo như thế được. Một lúc sau, sau khi đã bình phục được một chút hơi thở, Vưu Cầu Cầu gian nan duỗi thẳng cánh tay, miễn cưỡng rung chiếc chuông trên đỉnh đầu.

Giống như một con mèo nhỏ đang chơi đùa.

Chiếc chuông phát ra âm thanh trong trẻo.

Vưu Cầu Cầu thắng rồi.

Sau khi tốn rất nhiều sức, lần *****ên giành được giải nhất ở hạng mục thể thao.

Vưu Cầu Cầu chạy như bay ra khỏi tòa nhà sau khi buổi ghi hình kết thúc. Quả nhiên các Tinh Cầu không được vào trong vẫn chưa đi. Không chỉ các Tinh Cầu, mà fans của các ngôi sao khác cũng chưa đi.

Các Tinh Cầu nhìn thấy Vưu Cầu Cầu thì hơi xấu hổ, vì các cô ấy không nghe theo yêu cầu về nhà của Nhãi Cầu. Không biết tại sao, rõ ràng đối với các cô ấy, Cầu Cầu chỉ là con nít, nhưng hôm nay các cô ấy lại có cảm giác vị trí đang bị đảo ngược.

Chắc là do Nhãi Cầu ra mặt bảo vệ các cô ấy nhỉ?

“Nhãi Cầu, ghi hình có vất vả không?”

“Nhãi Cầu, đã kết thúc rồi hả, có muốn uống nước không?”

Có Tinh Cầu còn đưa nước khoáng cho Vưu Cầu Cầu. Đối diện với ánh mắt khao khát của đối phương, Vưu Cầu Cầu đành nhận lấy.

“Tôi giành giải nhất rồi.”

Cô chủ yếu là muốn nói với mọi người chuyện này.

“Mọi người mau về đi, đừng đợi nữa. Một lúc nữa tôi sẽ về.”

Tinh Cầu: “Oa, Nhãi Cầu giỏi quá, sao Nhãi Cầu lại có thể xuất sắc như thế!”

Vưu Cầu Cầu: “...” Dù sao cũng là khen cho có, thật sự rất giống bố mẹ cô.

Thật ra, khi nghe thấy Vưu Cầu Cầu nói rằng mình đoạt giải nhất, các Tinh Cầu đợi ở bên ngoài cũng rất cảm động. Các cô ấy ngược lại không cần giải nhất, nhưng Nhãi Cầu đã vì các cô ấy mà làm được rồi.

Là vì các cô ấy đúng không?

Vưu Cầu Cầu: “Chu Di bảo tôi nói với mọi người một tiếng xin lỗi. Lần này là do bên phía cô ấy sai, hại mọi người không được vào trong. Lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”

Những lời này Vưu Cầu Cầu không chỉ nói với các Tinh Cầu, mà còn nói với fans của các ngôi sao khác nữa.

“Không sao, không sao.”

Đa số fans đều ngượng ngùng xua tay, tỏ vẻ không để ý.

Vốn dĩ là do bọn họ không may mắn được chọn trúng, lại vì ngôi sao yêu thích của mình mà từ xa chạy đến đây, còn có không ít người phải xin nghỉ, vậy mà lại vì hành động của Chu Di nên bọn họ trực tiếp bị từ chối ngoài cửa, đứng ngây ngốc mấy tiếng đồng hồ. Rõ ràng là không thể không tức giận.

Nhưng sau khi nghe thấy Vưu Cầu Cầu chuyển lời, cơn tức giận cũng lập tức biến mất. Ít nhất Chu Di vẫn có chút thành ý……

Lúc Vưu Cầu Cầu đang giao lưu cùng các fans ở bên ngoài, Giang Đào từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, không nói một lời.

Vưu Cầu Cầu nhận ra cảm xúc của cô ấy, đưa tay vỗ vai cô ấy.

“Vậy tôi đi nhé.”

Vưu Cầu Cầu bị nhân viên chương trình gọi về khẩn cấp. Mọi người cũng không nghĩ nhiều. Có kinh nghiệm mới mẻ của lần này, không chỉ các Tinh Cầu ở bên ngoài, mà cả fans của các ngôi sao khác có hảo cảm với nữ nghệ sĩ xinh đẹp không kiêu căng này, họ cũng vẫy tay chào tạm biệt Vưu Cầu Cầu.

Các cô ấy rất hâm mộ: Làm fans của Vưu Cầu Cầu dường như rất hạnh phúc. Không chỉ giao lưu với bọn họ mà còn đặc biệt chạy ra ngoài để giải thích với mọi người.

Các Tinh Cầu ở bên trong đi ra, nhưng trái ngược hoàn toàn với các Tinh Cầu đang vui vẻ ở bên ngoài, thậm chí còn có người lau nước mắt.

Các Tinh Cầu ở bên ngoài sửng sốt: “Không phải chứ, sao lại khóc? Không phải Cầu Cầu giành giải nhất rồi à?”

Các Tinh Cầu được xem buổi ghi hình trực tiếp của chương trình lại càng khóc to hơn: “Vì giành giải nhất nên mới khóc đấy. Các cô không biết Nhãi Cầu phải chịu bất công như thế nào đâu. Chu Di kia như người điên ấy, không ngừng đạp Cầu Cầu.”

Nếu biết phải trải qua quá trình đau lòng như thế thì các cô ấy thà hy vọng Cầu Cầu không giành giải nhất còn hơn.

Tuy nhiên, các Tinh Cầu ở bên trong theo dõi chương trình luôn nhớ phải lấy lại thể diện cho Cầu Cầu. Lúc đầu, fans của Chu Di nhất quyết nói Chu Di không đạp Vưu Cầu Cầu mà là do trượt chân. Nhưng sau đó, lúc Vưu Cầu Cầu điều khiển bóng đuổi theo Chu Di thì fans của cô ta lại không vui.

Các Tinh Cầu vừa lau nước mắt vừa hét lớn, là do bóng trơn!

Các Tinh Cầu vẫn còn đang khóc cũng nhận ra có gì đó không thích hợp.

“... Sao mọi người biết Cầu Cầu giành được giải nhất?”

Những anh chị em này có được vào trong sân đâu.

Các Tinh Cầu ở bên ngoài: “... Nhãi Cầu vừa nói với chúng tôi mà. Chị ấy nói rằng lúc trước đã nhìn thấy chúng tôi, muốn để chúng tôi vào nhưng không được. Vì vậy Nhãi Cầu nói muốn giành giải nhất.”

“Cho nên...”

“Cho nên, Nhãi Cầu cố gắng hết sức trong chương trình là vì muốn giành giải nhất cho chúng ta, nên mới bị Chu Di đạp?” Hai nhóm Tinh Cầu đồng thanh nói.

Sau đó các cô ấy cùng nhau khóc.

Đờ mờ!

Đây là nghệ sĩ thần tiên gì vậy, nước mắt của chúng tôi không đáng giá!

Sau khi khớp lời khai với nhau xong, các Tinh Cầu cùng nhau mắng chửi Chu Di. Nhãi Cầu đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, còn phải đi giải thích hộ cho Chu Di.

Fans của các ngôi sao khác cũng cảm động và tức giận theo.

Chu Di đúng là rác rưởi!

Thật đau lòng cho Cầu Cầu, không biết hiện tại Cầu Cầu như thế nào rồi.

Mọi người đều rất lo lắng nhưng lại không vào trong được.

Lúc Vưu Cầu gọi đến thì Thịnh Thời Quân còn đang tăng ca.

“Alo, là sếp Thịnh đúng không?”

“Ừ.”

“Sếp Thịnh, tôi là Vưu Cầu Cầu. Tôi gây rắc rối rồi.”

Thịnh Thời Quân: ?

Bên kia vẫn đang nói tiếp: “Đã làm xong rồi, gọi để thông báo cho anh một tiếng, để anh biết trước khi nó lên hot search. Đương nhiên... cũng không nhất định sẽ lên hot search.”

Giọng nói thẳng thắn đến mức Thịnh Thời Quân nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.

Mới nửa ngày không gặp đã đột nhiên trở nên nổi loạn như thế, Vưu Cầu Cầu có chuyện gì vậy.

Bình Luận (0)
Comment