Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 43

Vưu Cầu Cầu không muốn gọi cho sếp Thịnh lắm, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô bị tổ chương trình giữ lại rồi.

Người đại diện của Chu Di sẽ không để Vưu Cầu Cầu và những người khác rời đi nếu không gọi người đại diện của cô đến.

Bây giờ Vưu Cầu Cầu đã hoàn toàn buông tha rồi, còn bảo người đại diện của Chu Di rằng có chuyện gì thì nói với cô luôn đi.

Một mình cô làm, một mình cô chịu. Đều đã lớn cả rồi, còn bị mời “Phụ huynh” gì gì đó, làm Vưu Cầu Cầu cảm thấy rất mất mặt.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy bây giờ mình chẳng khác gì một đứa trẻ nghịch ngợm, còn sếp Thịnh chính là người phụ huynh lao tâm khổ trí. Điều quan trọng là, người quản lý của Chu Di rất giống với nghệ sĩ của anh ta, đều không nghe lọt đạo lý. Bọn họ không tranh cãi với Vưu Cầu Cầu mà nhất quyết tìm người quản lý của cô.

Vưu Cầu Cầu: “... Được thôi.”

Thật ra cuộc chiến với Chu Di nằm ngoài kế hoạch của Vưu Cầu Cầu. Trước khi lên sân khấu, cô chỉ muốn đánh bại Chu Di, thực hiện lời hứa trước đó với các Tinh Cầu. Nhưng Chu Di lại động chân trước, khiến Vưu Cầu Cầu không thể nhịn được.

Một khi máu nóng đã nổi lên, cô nhất quyết đòi một lời xin lỗi.

Chỉ vì lời xin lỗi đó. Chu Di đã làm sai, dựa vào đâu mà không xin lỗi!

Bây giờ lời xin lỗi sắp đến rồi, Vưu Cầu Cầu cảm thấy tiền đồ của mình cũng sắp đi đến hồi kết. Cô nghe nói Chu Di có bối cảnh rất lớn, nhưng cũng chẳng sao cả.

Cô có thể quay về thu tiền thuê nhà rồi.

Vưu Cầu Cầu và Giang Đào ngồi ở một góc đợi Thịnh Thời Quân.

Sắc mặt của Giang Đào cực kì khó coi: “Cầu Cầu, vai và đầu gối của chị có đau không? Hay là chúng ta đến bệnh viện khám trước đi.”

Bên phía Chu Di gióng trống khua chiêng đi bệnh viện. Sau khi rời khỏi sân khấu, cô ta liên tục kêu gào mình chóng mặt. Trước đó Vưu Cầu Cầu bị cô ta đạp mấy phát, sau đó cô cũng giẫm lên người cô ta để trèo lên, còn dùng bóng hất bay cô ta. Chu Di cũng chẳng chiếm được lợi gì.

Vưu Cầu Cầu hạ giọng, lén lút nói với Giang Đào: “Không sao, chị đã mặc...”

Cô xắn ống quần thể thao lên, Giang Đào nhìn thấy bên trong còn có một lớp quần màu da người.

“Quần giữ nhiệt.” Giang Đào nhận ra.

Vưu Cầu Cầu nhìn cô ấy, ý nói chính là nó.

Có một loại cảm giác lạnh, đó là “Mẹ cảm thấy con lạnh”. Thật ra hôm nay trời khá nóng, nhưng mẹ Vưu Cầu Cầu vẫn bắt cô mặc một chiếc quần giữ nhiệt, cũng nhờ chiếc quần này nên cô mới không bị rách da. Chỗ đầu gối của chiếc quần thể thao mà cô mặc bên ngoài cũng đã bị mài mòn.

“Vậy còn đầu và vai của chị...”

Lúc Giang Đào còn đang muốn tiếp tục điều tra tình trạng của Vưu Cầu Cầu thì cô đã chuyển chủ đề.

“Nếu chị không thể thành công ở giới giải trí thì chị sẽ mở một sạp bán kẹo hồ lô. Giang Đào, em đi bán kẹo hồ lô với chị đi, tiền lương vẫn như lúc đầu.”

Lúc nãy Vưu Cầu Cầu chỉ nghĩ rằng nếu cô không lặn lộn trong giới giải trí được nữa thì còn có thể đi thu tiền nhà, nhưng cô lại quên mất Giang Đào.

Nếu cô thật sự không ở trong giới giải trí nữa, Giang Đào đang làm trợ lý cho cô chẳng phải cũng sẽ thất nghiệp à. Trong khoảng thời gian làm trợ lý cho cô, Giang Đào đã rất quan tâm đến cô và làm việc chăm chỉ. Vì vậy cô còn phải mang theo cả Giang Đào nữa.

Giang Đào: “Hả?” Vưu Cầu Cầu có ý gì? Sao lại muốn rời khỏi giới giải trí rồi đi bán kẹo hồ lô?

Vưu Cầu Cầu rất hào hứng với kế hoạch đã được cô vẽ xong. Lúc trước cô có học làm kẹo hồ lô trong lúc quay chương trình, rốt cuộc cũng có tác dụng rồi. Cô vẫn đang tiếp tục.

“Cạnh sạp kẹo hồ lô, lại mở thêm một sạp bán đồ nướng đi. Chị thích ăn đồ nướng, em thích không?”

Đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của nghệ sĩ nhà mình, Giang Đào vô thức trả lời: “Đồ nướng cũng được ạ. Em thích ăn hamburger.”

Vưu Cầu Cầu: “Được được được. Chị cũng thích!”

“Vậy thì làm một cái hamburger nhỏ theo công thức bí mật của Vưu Cầu Cầu đi. Vừa làm vừa ăn, thật vui vẻ.”

Giang Đào bị Vưu Cầu Cầu chọc cười, hiếm khi còn có thể cười trong tình huống như thế này.

Thịnh Thời Quân đến trường quay, việc *****ên là đi tóm Vưu Cầu Cầu. Anh đi đến bên cạnh Vưu Cầu Cầu thì nghe thấy cô đang nói hươu nói vượn, muốn thống trị phố ẩm thực.

“...”

Tốt lắm, nhìn cái dáng vẻ này của cô thì cho thấy sự việc cũng chẳng nghiêm trọng lắm.

Thịnh Thời Quân vội vàng tới trường quay rồi báo cáo danh tính, sau đó cuộc thương lượng chính thức bắt đầu.

Người đại diện của Chu Di đang kìm nén cơn tức giận, giống như một con gà trống hiếu chiến, lập tức xông lên, không ngừng chỉ trích Vưu Cầu Cầu. Trong đó vừa phiến diện lại vừa già mồm át lẽ phải. Giang Đào sợ sếp Thịnh tin lời đối phương, nên ở một bên muốn bổ sung.

Thịnh Thời Quân đưa tay ngăn cản Giang Đào.

Sau khi nói xong một tràng, người đại diện của Chu Di cho rằng bên phía Vưu Cầu Cầu đã nhượng bộ rồi, rốt cuộc cũng dừng lại, hỏi Thịnh Thời Quân: “Anh thấy sao?”

Người đàn ông mặc vest, đi giày da, nhìn giống như một luật sư cao cấp, chậm rãi nói: “Theo tôi thấy, những gì anh nói đều không đúng.”

Người đại diện của Chu Di: ?

Thịnh Thời Quân hoàn toàn không bị lay động.

Giang Đào nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Thịnh Thời Quân cũng dùng thái độ như thế đáp lại người đại diện của Chu Di.

Mặc kệ anh ta nói, dù sao bên mình cũng phủ nhận toàn bộ, nghệ sĩ nhà anh hoàn toàn không có khả năng làm ra chuyện như thế. Cô rất nhát gan, ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm.

Vưu Cầu Cầu nghe đến đây thì lập tức biết sếp Thịnh lừa đảo lại xuất hiện rồi. Khoa trương quá rồi.

Nói xong, Thịnh Thời Quân cũng tự cảm thấy hơi khoa trương, phải chừa chút đường sống cho mình, vì thế bổ sung: “Nếu có giẫm thì khẳng định cô ấy còn bị tổn thương nhiều hơn.”

Người đại diện của Chu Di không ngờ người đại diện của Vưu Cầu Cầu nhìn thì có vẻ phong độ ngời ngời, vậy mà lại có thể... bíp bíp bíp (Tiếng chửi đã được tắt tiếng)!

Người đại diện của Chu Di: “Gọi ông chủ công ty của các người đến đây cho tôi!” Bởi vì Chu Di có người chống lưng, nên người đại diện của cô ta cũng cáo mượn oai hùm từ lâu, nào đã gặp qua người nào như Vưu Cầu Cầu và người đại diện của cô chứ.

Một người thì dám động tay với Chu Di, một người thì dầu muối đều không ăn. Vì thế người đại diện của Chu Di dự định đổi người nói chuyện, một người biết điều hơn.

Thịnh Thời Quân: “Ông chủ bận lắm, anh chưa đủ tư cách để gặp ông ấy. Hơn nữa, cho dù ông chủ đến đây thì cũng sẽ có thái độ giống tôi mà thôi.”

Vưu Cầu Cầu quả thực muốn bật cười, cô có thể chứng thực những lời này. Ông chủ công ty cô cũng sẽ có thái độ giống với người đại diện của cô mà thôi.

Bởi vì họ vốn dĩ là cùng một người.

Một công ty nhỏ nghèo túng.

Thịnh Thời Quân dường như nhận ra điều gì đó, anh nhìn về phía Vưu Cầu Cầu đang ngồi thẳng đoan chính ở đó, nhưng ánh mắt lại cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Cô không nhịn được cười, rất kiềm chế để không cười ra tiếng, sợ làm loạn bầu không khí này.

Giang Đào thật sự trợn mắt há hốc mồm. Cô ấy chưa từng thấy dáng vẻ sếp Thịnh nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Thịnh Thời Quân tạm thời không có tinh lực quản nghệ sĩ của mình, anh tiếp tục lạnh nhạt xử lý người đại diện của Chu Di. Đồng thời, anh yêu cầu tổ chương trình lấy video ghi lại toàn bộ quá trình ra.

Bên phía Chu Di nói Vưu Cầu Cầu thừa dịp đang thi đấu mà tiến hành làm Chu Di bị thương một cách ác ý. Thịnh Thời Quân trực tiếp yêu cầu tổ chương trình chiếu video lên.

Anh xem rất chăm chú, tất nhiên cũng nhìn ra được Chu Di ra tay với Vưu Cầu Cầu trước, cả người anh cũng trở nên nghiêm túc hơn. Anh chỉ vào màn hình, đúng cảnh Chu Di đang đạp mấy phát vào đầu và vai của Vưu Cầu Cầu, nói với người đại diện của Chu Di: “Đây là điều mà các người nói Vưu Cầu Cầu làm sai đúng không?”

Hơn nữa, họ còn làm lại đúng như những gì mà người đại diện của Chu Di yêu cầu họ làm lúc ban đầu.

Chu Di phải công khai xin lỗi Vưu Cầu Cầu, đồng thời trả phí khám và phí tổn thất tinh thần. Không phải chỉ xin lỗi là xong được.

Bên phía Chu Di muốn xin lỗi bọn họ.

Người đại diện của Chu Di đại khái cũng biết đây là tình huống gì. Lẽ ra anh ta phải ngăn không cho Thịnh Thời Quân xem video, nhưng anh ta vừa rồi chỉ lo gây chuyện nên quên béng đi mất.

Thấy mình rơi vào thế bất lợi, lại không chiếm được lợi ích gì từ chỗ Vưu Cầu Cầu, người đại diện của Chu Di để lại một câu: “Chờ đấy.” Sau đó vì nói không lại Thịnh Thời Quân nên anh ta vội vàng rời đi, định đi tìm chỗ dựa vững chắc của Chu Di.

Tổ chương trình không ngờ được người đại diện trẻ tuổi này của Vưu Cầu Cầu lại là một người có năng lực. Đạo diễn tổ chương trình đến với ý muốn hòa giải, ý là bọn họ đã làm hết những gì có thể, hai bên có mâu thuẫn cũng không sao, miễn không lôi bọn họ vào là được.

Sao Thịnh Thời Quân có thể không nhìn ra được tổ chương trình đang có ý định gì. Anh hỏi: “Tại sao không đưa Vưu Cầu Cầu đến bệnh viện trước?”

“Còn giữ hai người họ ở lại đây?” Giúp đỡ bên phía Chu Di.

Tổ chương trình phải chịu trách nhiệm.

Đạo diễn tổ chương không trốn được trách nhiệm, sắc mặt khó coi, ấp úng không nói nên lời. Thịnh Thời Quân thay đổi giọng điệu: “Tôi muốn đoạn video này.”

Đây là điều kiện để không truy cứu trách nhiệm của tổ chương trình nữa, là thương lượng, cũng là bắt buộc.

Đạo diễn tổ chương trình biết mình đuối lý trong chuyện này. Bối cảnh của Chu Di lớn, bọn họ rõ ràng đối đãi với Vưu Cầu Cầu một cách không công bằng, nên đành cắn răng sao chép một bản của video rồi đưa cho Thịnh Thời Quân.

Tuy nhiên, đạo diễn tổ chương trình vẫn bảo Thịnh Thời Quân đừng đẩy bọn họ ra. Bọn họ cũng vì kiếm miếng cơm, sợ đắc tội với người khác, lăn lộn không nổi nữa.

Sau khi ra khỏi đài truyền hình, Vưu Cầu Cầu được Thịnh Thời Quân đưa đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện.

Thật ra cô cảm thấy không cần thiết, nhưng mà chưa kịp nói ra thì đã nuốt trở lại, bởi vì ánh mắt của sếp Thịnh thật sự rất đáng sợ.

Kiểm tra toàn diện không có vấn đề gì, nhưng trong quá trình kiểm tra não, Thịnh Thời Quân hơi nghi ngờ: “Não cô ấy thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Vưu Cầu Cầu: “...” Sếp Thịnh, có chuyện gì thế, lời này có vẻ không được thích hợp lắm.

Bác sĩ khẳng định không có vấn đề gì.

Thế là ba người rời khỏi bệnh viện.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình nên biểu đạt điều gì đó.

Trước khi gặp sếp Thịnh, Vưu Cầu Cầu cho rằng có lẽ cô sắp phải nói lời chia tay với giới giải trí rồi.

Bây giờ có vẻ như... vẫn còn cơ hội để lăn lộn?

Hơn nữa, sếp Thịnh cũng không trách móc cô, cho dù chưa biết sự thật như thế nào, nhưng anh vẫn đứng ra bảo vệ cô trước tiên.

Trước kia, Vưu Cầu Cầu rất ghét những phụ huynh không phân biệt tốt xấu gì mà đã đứng ra che chở đứa con gây chuyện của mình. Nhưng bây giờ, khi cô trở thành một đứa trẻ gây chuyện, lại phát hiện ra, được che chở là một chuyện may mắn đến nhường nào. Nếu nói không cảm động thì chính là đang nói dối.

Vì thế, Vưu Cầu Cầu nghĩ kỹ câu từ, hơi thấp thỏm nói: “Sếp Thịnh, cảm ơn anh nha.”

Thịnh Thời Quân: “Ừ.”

Anh đang lái xe nên không hào hứng muốn nói chuyện với Vưu Cầu Cầu lắm.

Thịnh Thời Quân cảm thấy mình đã đánh giá thấp Vưu Cầu Cầu rồi. Cô thế mà lại bắt đầu đánh nhau ẩu đả, còn làm lớn chuyện lên.

“Trừ lương.”

Anh nói với Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu vốn còn đang cảm động vì được ông chủ bảo vệ, nhưng sau khi nghe được hai từ trừ lượng, sự cảm động của cô trong nháy mắt tan vỡ.

Giang Đào nhìn Vưu Cầu Cầu ở bên trái mình giống như đang mất đi lý tưởng của đời mình, lại nhìn thoáng qua sếp Thịnh đang lái xe, cô ấy muốn giải thích hộ Vưu Cầu Cầu một chút.

Vưu Cầu Cầu không cố ý muốn đánh nhau. Cô làm vậy là vì fans. Hơn nữa, hành vi bên phía Chu Di thật sự làm người ta tức giận.

Trên đường đi, Giang Đào đã giải thích mọi chuyện cho Thịnh Thời Quân.

Nhưng Thịnh Thời Quân vẫn cảm thấy Vưu Cầu Cầu phải chịu phạt, coi như là một bài học cho cô. Tại sao phải lỗ mãng như thế mà không thể khéo léo hơn, dùng phương pháp của người trưởng thành để giải quyết?

Tổn thương địch tám trăm, lại tự tổn hại mình một ngàn, đúng là không lý trí.

Hơn nữa, Thịnh Thời Quân còn nói: “Cô ấy căn bản không ý thức được lỗi sai của mình.”

Giang Đào đẩy Vưu Cầu Cầu. Vưu Cầu Cầu ấp úng.

“Tôi sai rồi.”

Giang Đào: Nhìn đi! Cầu Cầu biết mình sai rồi.

Ngay sau đó lại nghe được Vưu Cầu Cầu bổ sung: “Lần sau vẫn dám.”

Bởi vì các Tinh Cầu xứng đáng.

Giang Đào: “...”

Thịnh Thời Quân không tỏ vẻ gì. Anh đã sớm đoán được rồi.

Sau khi Thịnh Thời Quân đưa Vưu Cầu Cầu phiên bản phản nghịch về nhà, cũng đưa Giang Đào về nhà. Nhưng trước khi Giang Đào xuống xe, Thịnh Thời Quân gọi cô ấy lại.

“Nếu lần sau gặp phải loại tình huống này, có thể đi bệnh viện thì đi bệnh viện trước, không cần do dự trì hoãn, cũng không cần chờ chỉ thị của tôi. Vưu Cầu Cầu phát lương cho cô, cô ấy mới là ông chủ của cô. Mời cô làm trợ lý chính là vì phục vụ cho cô ấy.”

Giang Đào ngẩn người, cuối cùng cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tuy rằng đây là sự thật, nhưng sau khi được sếp Thịnh nhắc nhở, Giang Đào mới chợt ngộ ra.

Bình Luận (0)
Comment