Vưu Cầu Cầu cũng không biết tại sao tình huống này lại phát triển thành như vậy.
Cô vốn đang tận hưởng sự mát lành trong phòng máy lạnh, lật giở kịch bản trên tay, thoải mái đến mức suýt ngủ quên thì hai người ngồi cách xa nhau hàng nghìn dặm bên kia lại cãi nhau rồi.
“Cô là con gái nuôi của phó đạo diễn bộ phim này phải không?”
“Tôi thấy chắc cũng là kiểu ‘con gái nuôi’(*) đó chứ gì.”
(*) chỗ này chơi chữ, ‘干女儿’ vừa mang nghĩa danh từ là ‘con gái nuôi’, vừa là động từ ‘làm con gái’, người nói đang châm biếm đối phương theo kiểu làm con gái theo quy tắc ngầm của giới giải trí.
Chữ Hán bác đại tinh thâm, chỉ thay đổi ngữ điệu là nội dung khác hoàn toàn.
“Phó đạo diễn cũng sáu mươi tuổi rồi nhỉ, e là còn lớn tuổi hơn ba cô nữa, vì một vai diễn đúng là cô không tiếc giá nào nhỉ?”
Cô gái mặc một chiếc váy lông cừu màu đen, nghe nói là cháu gái ngoại của một ông lớn nào đó, vừa cúi đầu nghịch móng giả vừa châm biếm cô gái ở phía xa kia.
Con gái nuôi của phó đạo diễn, mặc một bộ âu phục nữ màu trắng, cũng không phải là người hiền lành gì, sao có thể chấp nhận khiêu khích như vậy, lập tức nhướn mày một cái?
“Ha ha, ban nãy cô vừa mới nhìn thấy đạo diễn mà cả người sắp dính chặt vào đạo diễn rồi, ăn không được nho thì nói nho chua. Cô không thấy đạo diễn không thèm để ý cô sao? Da mặt cô bắt đầu chảy xệ rồi, không có tiền thẩm mỹ nữa hả, bà cô già!”
“Cháu gái ngoại của nhà đầu tư, cô cũng dám tự xưng? Có nhà đầu tư nào có cháu gái nghèo như cô, cái loại thân thích nghèo nàn quăng tám sào cũng không tới?”
Cô gái váy đen tức giận, không tiếp tục nghịch móng tay được nữa, đứng dậy nói: “Cô nói ai là bà cô?”
Cô gái mặc bộ đồ trắng cũng đứng dậy: “Tôi nói cô đó!”
Vưu Cầu Cầu cầm kịch bản trong tay, đột nhiên bị rót cho nhiều thông tin đáng kinh ngạc như vậy.
Vẫn là bị ép nghe.
Cô cảm thấy tai mình bị ô uế rồi.
Cả hai đều bị kích thích, vốn chỉ đang mắng chửi nhau, nhanh chóng nâng cấp thành đánh nhau, kéo tóc, véo tai, cào mặt các kiểu.
Phản ứng của Vưu Cầu Cầu không tính là nhanh, nhưng bên đó đang đánh nhau luôn rồi, không muốn phản ứng cũng phải phản ứng. Trước đó từng nghe nói giữa các nữ diễn viên không chịu được mấy cảnh cãi nhau, đánh nhau này, chứ mấy cảnh giống như trước mắt đây thì đúng là lần đầu Vưu Cầu Cầu được trải nghiệm.
Cô cứ ngoái nhìn ra bên ngoài, muốn tìm người tới hỗ trợ, nhưng không biết là do đoàn phim bận rộn đi họp hay là do họ không để ý nhiều đến mấy nhân vật nhỏ như vậy mà hoàn toàn không có ai đi ngang qua cả.
Vậy nên, Vưu Cầu Cầu lặng lẽ nhấc chiếc ghế bên dưới lên, bắt đầu lặng lẽ di chuyển ra ngoài.
Thực ra cô không ngồi gần nơi hai người đang đánh nhau, nhưng Vưu Cầu Cầu vẫn sợ bị ảnh hưởng nên cố tránh xa nhất có thể.
Về phần khuyên can hay gì đó, Vưu Cầu Cầu chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô khuyên can, có tác dụng sao?
…
Vưu Cầu Cầu hy vọng sự hiện diện của cô sẽ ở mức thấp nhất có thể. Cô chỉ là một người vô tội vô tình lạc vào, nhưng khi chiếc ghế được kéo ra, Vưu Cầu Cầu vẫn bị bắt được.
“Cô kia.”
Người gọi Vưu Cầu Cầu là cô gái mặc váy đen, cô ta chỉ vào Vưu Cầu Cầu nói: “Nói cái gì đi!”
“Giữa tôi và cô ấy thì ai giống bà cô hơn?!”
Cơ thể đang ôm ghế của Vưu Cầu Cầu cứng ngắc, cô không biết tại sao mỗi lần cố gắng né người sang một bên đều bị phát hiện. Hơn nữa, người phụ nữ mặc đồ trắng cũng nhìn về phía cô khi cô gái mặc váy đen chen ngang hỏi cô.
Bị hai cặp mắt tức giận nhìn chằm chằm, Vưu Cầu Cầu không thể trốn được nữa, cô bất lực đặt ghế xuống, căng da đầu.
“Hai người đừng đánh nữa.”
“Không đáng đâu ha, mấy cái này đều không phải chuyện gì to tát.”
Đánh nhau mệt lắm, theo Vưu Cầu Cầu thấy, một trong hai người chắc chắn giành được vai này. Có năm mươi phần trăm khả năng nếu phần cả hai đều biểu lộ xuất sắc, về sau có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, có nhất thiết phải đánh nhau thế này sao.
Cô, người không thể nhận được vai diễn, người luôn chạy sau mông kẻ khác, lại rất bình tĩnh.
“...”
“...”
Vưu Cầu Cầu thiếu mỗi nước cầm nhành sen nói với hai người họ không kiêu không ngạo, Phật hệ bình tĩnh.
Sau đó, hai người nhìn chằm chằm vào cô một giây trước khi vật lộn với nhau một lần nữa.
Không chỉ vậy, Vưu Cầu Cầu thậm chí còn cảm thấy ánh mắt vừa rồi họ dành cho cô đầy khinh thường.
Mà thực tế cũng đúng là như vậy. Hai người vừa đánh vừa suy nghĩ, nhìn rất bắt mắt ghê gớm này kia, không ngờ lại là cá khô muối.
“Đờ mờ, cô đánh vào mũi tôi thật à?”
“Tôi chỉ muốn đập cái đồ giả của cô cho cong vẹo, ha ha ha... Mọe, cô dám giật tóc tôi!” Vốn dĩ cô gái đánh vào mũi người ta vẫn đang đắc ý cười ngạo nghễ, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy sợi tóc trong tay đối phương thì hoảng sợ lấy tay che đầu lại.
Cô gái cầm lọn tóc tỏ ra tự hào: “Tôi sớm biết cô là cái đồ hói đầu!”
…
Vưu Cầu Cầu: “...”
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, Vưu Cầu Cầu ngăn cản thất bại, cô đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra.
Lần này, khi cô lại lần nữa xách ghế ra cửa, không có ai ngăn cản Vưu Cầu Cầu, thậm chí cũng không có ai nhìn cô.
Sau khi Vưu Cầu Cầu ngồi xuống, cô đột nhiên cảm thấy mình là bên thứ ba, tình ngay lý gian dễ khiến người khác nghi ngờ. Lỡ như người khác hiểu lầm cô cũng động tay thì làm sao? Mấu chốt là cô nhìn quanh phòng cũng không thấy camera giám sát ở đâu.
Vì vậy, để không bị ăn vạ, Vưu Cầu Cầu lấy điện thoại ra, *****ên tự nhận diện mình trước ống kính, sau đó quay vào hai người phụ nữ đang đánh nhau.
Cô sẽ không gửi ra ngoài, nhưng sẽ lưu giữ một số bằng chứng chứng minh mình vô tội, cuộc chiến này thực sự không liên quan gì đến cô.
Hai nữ diễn viên đang quay cuồng cũng nhìn thấy, không hề quan tâm, thậm chí còn không quên nhắc nhở Vưu Cầu Cầu một câu.
“Cô mở filter chưa?”
Vưu Cầu Cầu: “… Tôi mở ngay đây.”
Bốp…
Một tiếng vang lớn, Vưu Cầu Cầu đang cầm điện thoại, mí mắt giật giật.
Đầu cô hơi đau.
…
“Tôi là người phụ trách công ty Văn hóa Giải trí Chức Mộng.”
“Nghệ sĩ của chúng tôi đến đây để thử vai, nghe nói xảy ra vấn đề, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện chưa?”
Thịnh Thời Quân, mặc nguyên cây vest, đeo cà vạt, vội vã đến địa điểm thử vai cho bộ phim chiếu mạng ngay sau khi nhận được cuộc gọi báo rằng nghệ sĩ thử vai của công ty đã xảy ra mâu thuẫn với người khác và bị một chiếc ghế đập vào đầu.
Toàn bộ hiện trường khá hỗn loạn, dọc đường thậm chí Thịnh Thời Quân còn phát hiện được vài vết máu còn chưa khô hẳn, nhìn mà giật mình.
Người mà Thịnh Thời Quân kéo lại hỏi là nhân viên phim trường. Anh ta có phần nôn nóng khi bị người lạ nắm lấy vai, nhưng rất nhanh sau đó đã bị khí chất của người đàn ông này lấn át, đôi mắt đen như mực dưới tròng kính gọng vàng sắc bén.
Lời của người này nói ra cũng lưu loát, nghiêm chỉnh.
Nhân viên phụ trách lúng túng trả lời:
“Đã... đã đưa lên xe cứu thương rồi.”
Xe cứu thương đã đi rồi.
Thịnh Thời Quân cau mày. Anh không nghĩ tới Vưu Cầu Cầu lại có mâu thuẫn với các diễn viên khác. Dù sao dường như nữ nghệ sĩ này hoàn toàn không có chí tiến thủ, không thể tưởng tượng được cô ấy lại có thể xảy ra xung đột với người khác.
Nhưng sự thật đã xảy ra, với tư cách là sếp của cô, anh cũng phải chịu trách nhiệm.
“Tôi hy vọng chúng tôi có thể nhận được lời giải thích hợp lý, công ty chúng tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý sau vụ việc này.”
“Đưa tới bệnh viện nào rồi?”
Thịnh Thời Quân cảm thấy hiện tại tạm thời có thể gác lại việc tìm hiểu sự thật, đến thăm nghệ sĩ bị thương quan trọng hơn. Tuy nhiên anh phải lên tiếng trước, hy vọng đoàn làm phim có thể giải quyết ổn thỏa và giải thích rõ ràng cho anh trong khoảng thời gian này.
Sau đó, Thịnh Thời Quân còn chưa kịp rời đi, đã nghe thấy âm thanh kinh ngạc bên cạnh.
“Sếp Thịnh?”
Thịnh Thời Quân theo giọng nói nhìn xuống.
Cô gái thậm chí còn không cao đến ngực hắn, đang ngước mặt lên nhìn hắn.
“… Vưu Cầu Cầu.”
Không phải nghệ sĩ mà anh cho rằng bị vỡ đầu nhập viện đây sao?
Thịnh Thời Quân cảm thấy khá bối rối, chủ yếu là vì sắc mặt Vưu Cầu Cầu hồng hào, đầu còn nguyên vẹn, hình như không hề bị thương.
Vưu Cầu Cầu: “Sếp Thịnh, sao anh lại tới đây?”
“Ban nãy tôi nhìn bóng lưng, hơi giống anh, lại nghe nói là công ty Văn hóa Giải trí Chức Mộng, nên tôi không dám nhận.”
Vưu Cầu Cầu bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Thịnh Thời Quân ngay từ cái nhìn *****ên. Dù sao thì sếp mới cao ráo và đẹp trai, nhưng Vưu Cầu Cầu cảm thấy Thịnh Thời Quân xuất hiện ở đây là không hợp lý, còn công ty Văn hóa Giải trí Chức Mộng là gì?
Sau đó, cô mới nhớ ra sau khi đổi chủ thì công ty Văn hóa Giải trí Tố Mộng đã đổi hai chữ cuối thành Chức Mộng.
Ờm, trên thực tế, ý nghĩa cũng tương tự nhau thôi.
“Tôi vừa được nhận vai rồi.”
Không cần biết sếp mới tới đây làm gì, Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình vẫn nên báo cho anh một tiếng.
Thịnh Thời Quân nói: “Ừ.” Thật ra anh cũng không có bao nhiêu phản ứng, một vai nhỏ như vậy Vưu Cầu Cầu có thể được chọn cũng dễ hiểu, bây giờ chẳng phải rất thuận lợi sao?
Thịnh Thời Quân thấy nghệ sĩ của mình không có vấn đề gì, cũng cảm thấy mình có thể đã hiểu lầm: “Máu ở hành lang là…”
Vưu Cầu Cầu kể cho Thịnh Thời Quân nghe mọi chuyện.
Bản thân cô vẫn còn sốc, tim đập khá nhanh.
Máu chảy ra từ cô gái mặc bộ đồ trắng.
Vốn dĩ hai nữ diễn viên đang đánh nhau, mặc dù kéo tóc, véo tai, Vưu Cầu Cầu còn cho rằng sẽ không có vấn đề gì lớn nhưng ai ngờ cô gái mặc váy đen lại tức giận như vậy sau khi thấy tóc của mình bị giật. Cô ta giơ ghế đập về phía cô gái mặc đồ trắng.
Lúc đó vỡ đầu chảy máu, ngay cả Vưu Cầu Cầu ở hiện trường cũng cảm thấy như đầu mình bị đập vỡ.
Cảm thấy đau.
Chiếc ghế đập vào đầu cô gái mặc âu phục trắng rồi văng ra, hướng về phía Vưu Cầu Cầu lúc trước, may mà cô đã chuẩn bị dịch ra ngồi xa, nếu không có lẽ sẽ bị thương.
Hai nữ diễn viên đã đánh nhau, cũng không thể tiếp tục thử vai nữa, bị kéo đi bệnh viện rồi, cần ghi chép gì thì ghi chép.
Bấy giờ Vưu Cầu Cầu mới phát hiện trong phòng có camera theo dõi, tương tự như đoạn video mà cô quay trong điện thoại, nhưng cô vẫn lấy bản sao đưa cho đoàn làm phim để thuận tiện cho việc điều tra.
Thịnh Thời Quân im lặng một lát: “Cho nên, chỉ có ba nữ diễn viên, hai người kia đi rồi, cô được chọn?”
Anh đưa ra kết luận.
Vưu Cầu Cầu: “Vâng.”
…
Kinh ngạc không!
Cô cũng rất ngạc nhiên nha.
Sau khi đạo diễn bước ra, chỉ nhìn thấy một đống hỗn loạn và Vưu Cầu Cầu, không quan tâm ai là họ hàng của ai hay ai là tình nhân nhỏ của ai. Rõ ràng Vưu Cầu Cầu rất thích hợp để đóng vai bình hoa, nhẹ nhàng thử vai một chút, cô đã được nhận rồi.
Vưu Cầu Cầu: Vậy là cuối cùng cô không chỉ giành được vai diễn mà còn giành được giải nhất trong chương trình.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của sếp mới, Vưu Cầu Cầu cũng không biết có nên nói cho anh như nào mới tốt hay không.
Khi giành được giải nhất trong gameshow, Vưu Cầu Cầu còn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao giữa những mối quan hệ của các diễn viên nữ mà cô lại có thể bằng một cách thần kì nào đó nhặt được của hời. Cô cảm thấy mình không thể không nghĩ nhiều được.
Sao mà cô lại gặp được chuyện tốt như vậy?
Đây hoàn toàn không phải là con đường của cô, rõ ràng đảo ngược lại mới đúng.