Không chỉ Vưu Cầu Cầu nghĩ như vậy, mà những vị khách khác cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lần này đạo diễn chương trình làm vậy là có chủ ý, nên ông không quan tâm, đừng ai nói gì hết, ông không nghe, ông không nghe đâu.
Ông ấy nói rằng, bản nhạc này đã được viết cho họ ngay từ khi họ bắt đầu học nhạc cụ, ông ấy đã thuê thầy tới dạy cho họ rất nghiêm túc, sau đó bọn họ chơi bản nhạc đó tệ thì cũng không trách ông ấy được.
Vưu Cầu Cầu xác nhận: Ừm, đạo diễn chắc là có thù với những ông bà đó.
Đạo diễn cũng đã nói vậy rồi, không quan tâm bọn họ nghĩ cái gì, để lại một đám khách mời ngơ ngác nhìn nhau.
Đào An Kiệt cười khổ nói: “Mọi người tranh thủ thời gian luyện tập cho đàng hoàng thôi.”
Chỉ có thể như vậy.
Cũng không thể mang nhạc cụ đến để phá hỏng nơi này, phá hỏng một đám cưới trang hoàng đẹp đẽ được.
Trong khoảng thời gian khó khăn này, sự xuất hiện của Thôi Kiến Nam là một điều bất ngờ, vì anh ấy đã báo vắng trong chương trình mùa này.
…
Thôi Kiến Nam khi đến đây cũng mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, chẳng hạn như chocolate từ nước ngoài. Anh ấy vẫn còn nhớ mùa trước chỉ vì đẻ có được đồ ăn mà mọi người phải lên núi xuống biển, có thể nói anh ấy rất chu đáo.
Nhưng khi đến nơi, anh ấy mới biết: “Mọi người có vẻ sống rất tốt nhỉ, tổ chương trình nay đổi tính đổi nết rồi hả?”
Đào An Kiệt cùng tuổi với Thôi Kiến Nam, tất cả mọi người ngoại trừ Mã Quyên đều trẻ hơn hai người họ rất nhiều, vì vậy Đào An Kiệt là người lên tiếng *****ên.
Nhóm chương trình vẫn là cái nết đó thôi. Bây giờ họ sống ổn vì Vưu Cầu Cầu đã trúng số rồi.
Đạo diễn tổ chương trình: Cảm giác bị xúc phạm rất nhiều. Tại sao có thể nói xấu ông ấy trước mặt ông ấy mà không hề dè chừng như vậy hả? Chẳng lẽ ông đây không có tôn nghiêm à?
Đúng là không có thật.
Mùa trước của “Thời gian nhàn nhã” đã được cư dân mạng và người xem bàn tán vì bầu không khí nhẹ nhàng. Đây là một chương trình giải trí chậm rãi khiến mọi người vui vẻ và thoải mái.
Các khách mời rất ăn ý với nhau và cũng rất ăn ý với nhân viên chương trình. Điều này không chỉ được thể hiện qua việc biên tập.
Phương Thư Bạch ngay lập tức chạy đến chỗ Thôi Kiến Nam, kể về việc nhãi Cầu trúng số như thế nào một cách vô cùng sinh động, dù Thôi Kiến Nam trải đời bao nhiêu, tâm tính bình tĩnh bao nhiêu, thì khi nghe Vưu Cầu Cầu dùng mười tệ chơi xổ số trúng năm nghìn tệ, anh ấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Thôi Kiến Nam nhanh chóng hòa nhập như thể anh ấy chưa bao giờ vắng mặt.
Rõ ràng là đã quá muộn để anh ấy học một nhạc cụ từ đầu, nhưng Thôi Kiến Nam đã chủ động nhận chức người chủ trì nghi lễ đám cưới.
Thôi Kiến Nam cũng lắng nghe bản hòa tấu của mọi người.
Thôi Kiến Nam nghe xong không khỏi giữ được nụ cười dịu dàng đặc trưng của mình.
Không thể nói là bản nhạc này nghe khó chịu… Nó chỉ làm anh ấy đau tai thôi.
Xô na của Vưu Cầu Cầu và đàn nhị của Phương Thư Bạch quá ghê gớm.
Vưu Cầu Cầu chơi quá hay, Phương Thư Bạch chơi quá kém. Nhưng bất kể tốt hay xấu, màn trình diễn đều khiến mọi người muốn bỏ chạy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày diễn ra đám cưới kỷ niệm của ông bà đã đến.
Bảy vị khách của “Thời gian nhàn nhã” đều xuất hiện ở cổng làng trong trang phục trang trọng, Thôi Kiến Nam là người chủ trì nghi lễ, còn năm người còn lại là thành viên ban nhạc.
Sư phụ dạy đàn nhị nói: “Quên đi, tôi không thể dạy nữa.” Những thăng trầm trong cuộc đời của sư phụ khiến ông có thể nhìn thấy kết quả của nhiều chuyện bằng mắt thường.
Trong khi những người khác đang học tập tử tế, chỉ có Phương Thư Bạch tuy đã ngừng chặt cây, nhưng tình trạng của cậu ấy vẫn không khá hơn là bao.
Vì vậy, vị trí của Phương Thư Bạch sẽ được đảm nhận bởi đội trưởng đội nhạc cụ thực sự trong làng.
Vưu Cầu Cầu: Cô... Cũng muốn.
Sau đó sư phụ nói với Vưu Cầu Cầu: “Làm tốt lắm!”
“Con thực sự có tài trong lĩnh vực này, con thực sự không có ý định học cao hơn à?”
Không giống như khi đối mặt với Phương Thư Bạch, thầy luôn tỏ vẻ hận sắt không thành thép, thầy dạy nhạc cụ lại đơn giản coi Vưu Cầu Cầu là đệ tử của mình, và mỗi lần nghe cô thổi kèn xô na biểu cảm của thầy đều rất hài lòng.
Vưu Cầu Cầu thực sự giỏi chơi xô na, mặc dù cô không biết tại sao.
Có lẽ đó là tài năng?
Nhưng giấc mơ cố gắng lười biếng của Vưu Cầu Cầu cũng tan vỡ.
…
Sáng sớm, tiếng pháo đánh thức cả làng. Tiếng pháo nổ khiến cả làng náo nhiệt. Nhiều gia đình nuôi chó canh gác. Khi pháo nổ, chó cũng sủa inh tai.
Tiếp theo, sau tiếng pháo là tiếng xô na vang dội, vui tươi, tiếng nhạc vang tới từng nhà trong làng.
Chuyện trọng đại sắp tới!
Những dân làng sôi nổi ra khỏi nhà, kể cả đàn ông, người già và phụ nữ đang bế trẻ sơ sinh.
Những đứa lớn hơn một chút tụ tập thành từng nhóm, ngồi xổm bên lề đường và nhìn quanh.
Ông lão tám mươi tuổi không còn trẻ nữa. Cách đây sáu mươi năm ông cũng là một thanh niên cường tráng, thân hình cường tráng, tóc đen răng trắng, nhưng bây giờ tóc đã bạc, thắt lưng cũng không thẳng được, nhưng trạng thái tinh thần của ông ấy vẫn rất tốt.
Ông ấy mặc trang phục truyền thống, áo khoác đỏ và chuẩn bị đi rước dâu.
Đám cưới hơn sáu mươi năm chưa hoàn thành giờ như quay ngược thời gian để mang thời khắc đó đến một kết thúc có hậu.
Ekip chương trình “Thời gian nhàn nhã” đã quay lại toàn bộ quá trình các vị khách thực hiện nhiệm vụ của mình, cùng ông lão thực hiện tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của mình. Căn phòng chật kín người vây quanh cô dâu.
Nói một cách logic, sau hơn sáu mươi năm chung sống, cả hai ông bà đều không còn ngại ngùng nữa, nhưng cả hai đều tỏ ra khó chịu khi gặp nhau.
Ông lão tháo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ cho bà lão, phản ứng *****ên của bà là che mặt lại.
“Tôi già rồi.” Bà ấy cứ nói mãi.
Ông lão cười toe toét và nói: “Trông rất đẹp!” Ông ấy cực kỳ chắc chắn.
Thôi Kiến Nam làm chủ lễ khuấy động bầu không khí: “Ông nội, ông có muốn nói gì với vợ không?”
Lúc này, đối phương không hề xấu hổ như mọi người nghĩ, ông ấy nắm tay vợ nói: “Cố gắng nhiều năm như vậy… Tôi vẫn chưa cho bà được cuộc sống tốt đẹp. Cảm ơn em, Tú Tú.”
Tên cúng cơm của bà lão là Tú Tú.
“Kiếp sau hãy tìm người tốt hơn và giàu có hơn. Đừng cùng tôi chịu khổ.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Thôi Kiến Nam cũng phải giật mình, nhưng sau đó máy ảnh đã ghi lại được những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt đã trở nên đục ngầu vì không còn trẻ nữa.
Bà lão có vẻ tức giận.
Thôi Kiến Nam chưa kịp nói nghi thức tiếp theo, bà lão cũng đã nói rồi.
“Không khổ, ông không muốn tôi ăn cơm của ông, tôi cứ muốn ăn đấy, kiếp sau lại dựa vào ông.”
Ông lão tám mươi tuổi lúc này vẫn còn có vẻ nũng nịu, ngây thơ của một thanh niên.
Thực ra hai ông bà không phải là loại người lắm lời, tức là khi ở bên vợ thì ông sẽ nói nhiều hơn. Sau khi hoàn tất nghi lễ, hai người ngồi lại với nhau thì thầm rời xa đám đông.
Mã Quyên chỉ về phía đó và ra hiệu cho mọi người nhìn qua.
Ông lão cầm trên tay một miếng kẹo cưới mà đoàn chương trình mua, bóc ra rồi cẩn thận đưa viên kẹo vào miệng bà lão.
Bà lão nhận lấy và mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ.
Hai người nắm chặt đôi bàn tay có phần khô héo của nhau, thỉnh thoảng nhìn cánh đồng xa xa rồi lại nhìn nhau không giấu được ánh sáng yêu thương.
…
Đạo diễn chương trình cũng đến giải thích cho khách mời.
“Chính ông nội đã đến gặp chúng tôi và nhờ chúng tôi giúp tổ chức đám cưới. Ông ấy nói rằng khi còn trẻ, không có đám cưới vì điều kiện không cho phép. Bây giờ ông ấy thấy thanh niên trong làng ai cũng có thể tổ chức một cái đám cưới, ông ấy cũng muốn bù đắp cho vợ.”
“Ông ấy cầm một túi tiền, một trăm tệ, mấy chục tệ, một tệ, năm mươi xu… đều có.”
“Đó là tất cả tài sản của ông ấy bao năm qua, ông ấy hỏi chúng tôi xem có đủ không.”
“Chúng tôi còn có thể nhận tiền sao?”
“Tổ chức hôn lễ cũng không khó lắm.”
Nói về việc này, đạo diễn mang chút suy nghĩ muốn làm việc thiện không để lại tên tuổi.
Tổ chương trình đã đến ngôi làng này từ lâu trước cả khách mời. Họ cần phải kiểm tra địa điểm, dọn dẹp trước nơi khách ở và sắp xếp công việc theo đặc điểm địa phương.
Không ngờ ông lão lại tới cửa một cách bất ngờ.
Vì vậy, đạo diễn chương trình và ban biên tập đã cùng nhau lên kế hoạch để Vưu Cầu Cầu và những người khác học nhạc cụ địa phương, tổ chức đám cưới bù cho ông bà.
Họ đã giấu nó đủ lâu và không tiết lộ cho đến ngay trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu.
Mã Quyên lẩm bẩm: “Thật tuyệt.”
Là một cô gái trẻ khao khát tình yêu và trái tim tràn ngập bong bóng màu hồng, Đổng Điềm Điềm đã rơi nước mắt.
Người quay phim dự định lắng nghe suy nghĩ của ba nghệ sĩ trẻ này, và sau đó——
Đổng Điềm Điềm nói: “Loại tình yêu này thật sự rất ấm áp, cũng không cần kịch tính, cả đời chỉ cần hai người.”
Đến lượt Vưu Cầu Cầu, cô gật đầu: “Ừ.”
Cô cũng cảm thấy rất xúc động, cô có thể thấy tình cảm giữa hai ông bà đã khắc sâu vào xương tủy của cô. Đây có lẽ là cuộc sống thường ngày của họ.
Sau đó: “Khi nào chúng ta có thể ăn trưa?”
Chiếc mũi thanh tú của cô cử động, cô hít hà một hơi: “Thật thơm quá.”
Hình như mùi này là cá muối hấp.
Vưu Cầu Cầu có hơi đói bụng, sáng nay phải dậy từ rất sớm, để được ngủ thêm một lát, cô và Đổng Điềm Điềm đã không ăn sáng, trên đường đi ăn đơn giản. Kết thúc đám cưới thế kỷ này thì đã quá giờ ăn trưa.
Tuy nhiên, người dân trong làng và tổ chương trình cũng đã sắp xếp vài bàn đãi khách, các món như gà, heo, và nhiều món khác.
Vưu Cầu Cầu chủ yếu là muốn ăn cá muối.
Mấy ngày nay cô làm cá muối, thậm chí còn chưa ăn một miếng.
Phương Thư Bạch nóng lòng muốn thử một chút: “Chắc sắp rồi, mùi thơm quá.”
Anh quay phim: ???
Suy nghĩ của Vưu Cầu Cầu nhảy quá nhanh, phản ứng của Đổng Điềm Điềm như cô gái trẻ đang xem phim thần tượng, cô thì hay rồi, lập tức cảm động muốn ăn.
Còn Phương Thư Bạch, cậu ấy không phải là nam idol sao, sao lại quan tâm đến việc ăn uống như vậy? Cậu ấy không nhận ra rằng mình đã tăng cân trong thời gian ghi hình sao?
Mặc dù Vưu Cầu Cầu thích ăn uống nhưng cô luôn nhớ đến lời cảnh báo từ phòng tập, nên cho dù đã nhiều ngày không tăng cân, cô vẫn ăn uống kiêng khem hơn. Nhưng Phương Thư Bạch đã tròn lên rõ rệt, nếu tiếp tục tăng cân thì không cần làm idol nữa, chuyển sang làm diễn viên hài độc thoại đi.
Anh quay phim nghĩ thầm trong lòng, sau khi phàn nàn xong, anh ta phát hiện mình cũng hơi đói.
“...”
…
Ban nhạc dân gian “Thời gian nhàn nhã” đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và chứng kiến câu chuyện tình yêu của ông bà.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc mùa thứ hai của “Thời gian nhàn nhã” cũng sắp kết thúc.
Vưu Cầu Cầu nhận được một túi lớn cá khô muối, là do bà chủ mấy ngày nay mà họ giúp muối cá muối tặng cho.
Bà chủ nói: “Đây đều là cá khô ướp bằng tay. Nhà chúng tôi không có gì ngon, chỉ có cá khô thôi. Các cháu đã vất vả và giúp đỡ rất nhiều. Hãy đem về cho người thân, bạn bè ăn thử nhé.”
Bà chủ đã nói như vậy, Vưu Cầu Cầu không có lý do gì để từ chối. Cô liên tục cảm ơn, vì đã nhận món cá khô muối của bà chủ trước ống kính, nên cô thuận miệng quảng cáo.
“Tự nhiên và không bị ô nhiễm, cực kỳ ngon và rất dễ ăn.”
Vưu Cầu Cầu cầm con cá muối khô với vẻ mặt nghiêm túc.
Vưu Cầu Cầu không chỉ nhận được món quà cá khô muối mà còn cả cây kèn xô na vàng nữa.
Là thầy dạy nhạc cụ tặng cho cô.
Thầy dạy xô na thực sự cho rằng Vưu Cầu Cầu rất tài năng. Ông ấy biết Vưu Cầu Cầu là một nghệ sĩ và không cần phải dựa vào nhạc cụ để kiếm sống như họ. Ông ấy vẫn dặn cô hãy chăm chỉ luyện tập và đừng lãng phí tài năng của mình.
Đạo diễn chương trình thực sự không khỏi nhếch mép cười.
Vưu Cầu Cầu nhận xô na và trịnh trọng cảm ơn, cô nói rằng cô sẽ không bao giờ từ bỏ kỹ năng này.
Trên thực tế, Vưu Cầu Cầu đã thành thạo nhiều kỹ năng sống trong mùa ghi hình này, mở khóa kỹ năng chơi xô na và ướp cá khô muối. Cô đã tìm ra nhiều con đường mưu sinh khác sau khi giải nghệ, khả năng là vô tận.
Điều mà Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu không ngờ tới là tổ chương trình thực sự đã tìm ra ông già đã đưa cho Phương Thư Bạch mười tệ.
Chính Vưu Cầu Cầu đã quay trở lại và giành được năm nghìn tệ với chỉ mười tệ.
Trước khi Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch rời làng, họ đã mang theo cá muối khô mà họ vất vả làm ra tặng ông già ấy để bày tỏ lòng biết ơn, ông già không ngờ lại được gặp lại hai người và trò chuyện cùng họ hơn nửa ngày.
Ông ấy không quan tâm mười tệ của mình đưa cho Phương Thư Bạch đã biến thành năm nghìn tệ tệ, ánh mắt ông ấy rất nhân hậu.
“Đó là tất cả phước lành của hai cô cậu.”
Khi rời đi, người đau lòng nhất chính là Đổng Điềm Điềm, cô bé ôm lấy Vưu Cầu Cầu không buông, nước mắt tự do tuôn ra.
“Cầu Cầu, em không nỡ rời xa chị!”
Cô bé khóc thảm thiết, mọi người nên thông cảm cho cô ấy, nhưng cô ấy đã khóc đau đớn đến mức trông giống như một nhân vật phản diện trong phim hoạt hình phiên bản người thật, với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Những ngày đầu, Đổng Điềm Điềm luôn không ưa gì Vưu Cầu Cầu, nhưng bây giờ cô bé không muốn phải rời xa Vưu Cầu Cầu. Đạo diễn chương trình cho rằng đây có lẽ là sức hấp dẫn của Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu có một loại ma lực bẩm sinh khiến mọi người không thể không đến gần cô.
Đổng Điềm Điềm định ra nước ngoài tham gia một cuộc thi piano, lộ trình khác với Vưu Cầu Cầu. Vưu Cầu Cầu phải nói rằng sau này họ sẽ gặp lại nhau, cô bé mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đổng Điềm Điềm ngượng ngùng hỏi: “Cầu Cầu, chị có thể hát cho em nghe một bài được không?’’
Phương Thư Bạch: ???
Khách mời khác ở bên cạnh: ? ? ?
Ngay cả bản thân Vưu Cầu Cầu cũng bối rối.
Ôi, Đổng Điềm Điềm thật sự không thể tưởng tượng được!
Trên thực tế, Đổng Điềm Điềm không biết về biệt danh “Giọng ca tử thần” của Vưu Cầu Cầu, cô bé chỉ nhớ mang máng Lam Hiên từng nói giọng hát của Vưu Cầu Cầu là một loại nhạc cụ, nên cô bé nghĩ cô hát hẳn là rất hay. Trước đó, mọi người thành một nhóm đi ra ngoài để biểu diễn nhưng vì không thích Vưu Cầu Cầu nên cô bé có ít cơ hội thể hiện hơn.
Bây giờ cô bé và Vưu Cầu Cầu là bạn tốt, cô bé muốn nghe Cầu Cầu hát hay như thế nào, cô bé sẽ không còn nhỏ mọn ghen tị nữa.
Vẻ mặt Vưu Cầu Cầu không thay đổi: “Được.”
“Hãy để tôi hát bài “Good Days” cho cô nghe.”
Ngày hôm đó, tất cả nhân viên của tổ chương trình đều cho biết bọn họ đã bị âm nhạc tấn công mạnh mẽ. Ngày hôm đó, Đổng Điềm Điềm, một công chúa piano đặc biệt nhạy cảm với âm nhạc, tái mặt sau khi nghe bản “Good Days” của Vưu Cầu Cầu, xém chút đã chửi thề.
Ngay cả nỗi buồn chia tay cũng bị bài hát này cuốn trôi.
Hai người đã trao đổi nhiều thông tin liên lạc trong một thời gian dài, không có bữa tiệc nào là không tàn, những người khác cũng có lịch trình riêng.
Đào An Kiệt vẫn đang tham gia chuyến lưu diễn toàn quốc. Lam Hiên là khách mời của một số chương trình giải trí, họ đang thúc giục anh ấy về sớm nên anh ấy đi trước rồi, Mã Quyên muốn quay lại để dỗ dành cháu gái của mình, cô ấy đã có cả cháu gái rồi.
Vưu Cầu Cầu đến sân bay cùng Thôi Kiến Nam và Phương Thư Bạch, điểm đến cũng giống nhau.
Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch ngồi thành một hàng, Phương Thư Bạch dường như đã quyết tâm rất nhiều và nói nhỏ: “Cầu Cầu, chị có thấy anh Kiến Nam hơi hơi kỳ lạ không?”
Vưu Cầu Cầu: ???
“Anh Kiến Nam có vẻ rất quan tâm đến chị, anh ấy cũng thường xuyên để ý đến chị. Em không có ý nói xấu anh Kiến Nam, em chỉ thấy kỳ lạ thôi…”
Cuối cùng, Phương Thư Bạch mạnh dạn nói: “Không phải là Anh Kiến Nam thích chị rồi đó chứ!”
Vưu Cầu Cầu: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?” Đây là loại suy nghĩ viển vông gì vậy!
Nếu Phương Thư Bạch nói rằng Thi Tĩnh và Đổng Điềm Điềm có thái độ thù địch với cô, Vưu Cầu Cầu vẫn nghĩ điều đó có thể xảy ra, nhưng nếu nói anh Kiến Nam thích cô ư?
Điều này thật quá nực cười.
Phương Thư Bạch sau khi nói xong cảm thấy có chút buồn cười, chủ yếu là vì cậu ấy là người nhạy cảm, thích quan sát phản ứng của những người xung quanh.
Mặc dù Thôi Kiến Nam đối xử tốt với mọi người, nhưng Phương Thư Bạch rõ ràng cảm thấy rằng anh ấy đối xử với Cầu Cầu khác hẳn với những người khác.
…
Ba người đến sân bay vào đêm khuya.
Vưu Cầu Cầu trước đây đã liên lạc với Thịnh Thời Quân, anh có nói hôm nay anh bận, không có thời gian đến đón bọn họ. Theo ý kiến của Vưu Cầu Cầu, sếp Thịnh không nhất thiết phải đón họ, cô có thể đi taxi, nhưng Giang Đào đã đúng. Anh rất phản đối việc đi taxi, nói rằng Vưu Cầu Cầu là một nghệ sĩ và điều đó không tốt.
Vưu Cầu Cầu: Nghệ sĩ không thể đi taxi? Ở đâu có quy định như vậy?
Tuy nhiên, sếp Thịnh cũng yêu cầu họ không đi taxi mà hãy tìm một khách sạn gần sân bay để nghỉ một đêm và anh sẽ trả tiền.
Gạt thân phận nghệ sĩ sang một bên, xung quanh phụ nữ còn rất nhiều nguy hiểm chứ đừng nói đến người đẹp. Thời gian gần đây, mạng xã hội không mấy thân thiện.
Anh sẽ trả tiền.
Vưu Cầu Cầu nghe xong cũng không phản đối, tốt nhất là nên ở gần sân bay một đêm, cô có thể nghỉ ngơi, cảm ơn sếp Thịnh. Chúc anh phát tài, phát tài bất ngờ, người tốt nên có một đời bình an.
Khách sạn đã được đặt trước. Vưu Cầu Cầu và Giang Đào chỉ cần đi thẳng đến đó là được.
“Cầu Cầu không đi à?”
Thôi Kiến Nam đang đẩy hành lý của mình đi đến trước mặt Vưu Cầu Cầu, anh ấy dừng lại khi thấy Vưu Cầu Cầu bất động nên hỏi.
“Đêm nay chúng em ở lại đây.” Vưu Cầu Cầu giải thích ngắn gọn với Thôi Kiến Nam.
Giang Đào ở một bên kiểm tra lộ trình khách sạn trên điện thoại.
Thôi Kiến Nam suy nghĩ một lúc rồi nói với người quản lý của mình: “Tối nay chúng ta hãy ở lại đây. Tôi hơi mệt, với lại khách sạn đó cũng gần địa điểm tổ chức sự kiện hơn.”
Người đại diện của anh chỉ liếc nhìn Thôi Kiến Nam rồi nhanh chóng trả lời: “Được.”
Nói xong, người đại diện của Thôi Kiến Nam dùng điện thoại di động đến chỗ Giang Đào và hỏi Giang Đào đã đặt khách sạn nào.
Thôi Kiến Nam mỉm cười dịu dàng: “Em có phiền nếu anh ở cùng khách sạn với em không?”
Vưu Cầu Cầu lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi ạ.”
Khách sạn không phải nhà cô, sao cô phải bận tâm.
Ngược lại, sau khi Phương Thư Bạch xách hành lý bước ra và nghe tin Thôi Kiến Nam và Vưu Cầu Cầu đang ở trong một khách sạn gần sân bay, cậu ấy trở nên rất gấp gáp.
“Em cũng sẽ ở lại đây. Em không đành lòng rời xa Cầu Cầu và anh Kiến Nam.”
Thôi Kiến Nam nói: “Được thôi, người càng đông càng náo nhiệt, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài ăn tối.”
Tuy nhiên, Phương Thư Bạch đã bị trợ lý chặn lại: “Tiểu Phương, cậu quên mất sáng sớm mai phải đi phỏng vấn với đồng đội à, ở đây quá xa, sáng mai sẽ không đến điểm hẹn kịp.”
Vì vậy ý tưởng ở khách sạn của Phương Thư Bạch đã bị từ bỏ ngay khi cậu ấy đề xuất.
Trước khi rời đi, Phương Thư Bạch nháy mắt với Vưu Cầu Cầu, ý bảo cô hãy chú ý.
Vưu Cầu Cầu: “...” Cậu thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.
…
Vưu Cầu Cầu cảm thấy Phương Thư Bạch rất giỏi trong việc tìm ra lý do tại sao anh Kiến Nam lại có suy nghĩ gì về cô.
Sau đó cô và Giang Đào đến khách sạn, vừa thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa, Vưu Cầu Cầu và Giang Đào tưởng là nhân viên khách sạn, Giang Đào bảo để cô ấy ra ngoài xem xem.
Khi Giang Đào quay lại, cô ấy cầm một túi thức ăn trên tay, vẻ mặt trông có vẻ phức tạp.
Vưu Cầu Cầu nhìn bao bì thì nhìn ra đồ ăn của Mcdonald's, có mấy cái xiên chắc có lẽ là đồ nướng.
“Ở đâu ra vậy?”
Vưu Cầu Cầu đang ngồi quỳ bên cạnh chiếc vali đang mở. Đèn trên đầu cô đã tắt rồi, nhưng cô trông vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc.
Giang Đào và Vưu Cầu Cầu đã ở bên nhau ngày đêm lâu như vậy nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn bị vẻ đẹp của đối phương đánh gục.
Nếu chiếc vali mở trước mặt Vưu Cầu Cầu không có cá khô muối thì cảnh tượng này sẽ rất đẹp.
Nhưng Giang Đào vẫn phải thừa nhận rằng với vẻ ngoài của Cầu Cầu, cô sẽ thu hút cả phụ nữ chứ đừng nói đến đàn ông.
Giang Đào: “… Người đại diện của thầy Thôi gửi tới đây ạ.”
Thôi Kiến Nam.
Vưu Cầu Cầu: ???
Anh Kiến Nam, tại sao lại mang đồ ăn đến đây?
Vưu Cầu Cầu tìm thấy tài khoản Wechat của Thôi Kiến Nam, gãi đầu và chỉnh sửa rất lâu mới gửi một đoạn văn qua.
*****ên, cô cảm ơn Thôi Kiến Nam đã nhờ người đại diện mang đồ ăn cho cô, sau đó cô nói làm phiền anh Kiến Nam quá, cho dù có mang đồ ăn đến thì cũng nên là cô gửi cho tiền bối, nói rất tế nhị.
Thôi Kiến Nam trả lời rất nhanh, chắc chắn là đang cầm điện thoại di động trong tay.
[Không sao đâu, anh chỉ tình cờ ra ngoài ăn nên tiện đường mang cho em.]
Vưu Cầu Cầu liếc nhìn túi hàng Mcdonald's mới được đặt trên bàn.
Có chắc là tiện đường không?
Ngoài ra còn có đồ nướng. Cách đây không lâu cô còn bị bế lên hot search vì ăn đồ nướng.
Nhưng cho đến bây giờ, Vưu Cầu Cầu vẫn cảm thấy mình có thể suy nghĩ quá nhiều, anh Kiến Nam chỉ tiện đường thôi, Mcdonald's với đồ nướng cũng là các món ăn phổ biến mà.
Sau đó cô lại nhận được tin nhắn.
[Cầu Cầu có trong phòng không? Lần trước Nhậm Băng ký tên cho em quên mang theo, anh mang qua cho em nhé, rồi mình ra ngoài đi dạo.]
Vưu Cầu Cầu đã xin chữ ký của Nhậm Băng cho anh Lý. Buổi ghi hình “Thử thách nhịp tim” vội vàng, cô không mang theo bút, cuối cùng chỉ chụp ảnh cùng thôi.
Vưu Cầu Cầu cầm điện thoại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Không lẽ bị Phương Thư Bạch nói trúng rồi đó chứ?
Là người thân thiết với Vưu Cầu Cầu, Giang Đào cũng căng thẳng sau khi nghe câu chuyện của Vưu Cầu Cầu, giọng điệu của cô ấy rất kiên định.
“Cầu Cầu... Thầy Thôi đang hẹn hò với chị phải không?”
Vưu Cầu Cầu muốn giật tóc.
Không, những thứ này là gì vậy? Cô hoàn toàn không nghĩ tới điều đó.
Nhiều chàng trai đã bày tỏ tình cảm với Vưu Cầu Cầu từ khi cô còn nhỏ, nhưng Vưu Cầu Cầu vẫn luôn coi Thôi Kiến Nam như đàn anh của mình. Bây giờ nhìn đồ ăn và những tin nhắn ấm áp trên điện thoại, cô thực sự cảm thấy có gì đó không ổn. Cộng thêm Giang Đào cũng nghĩ theo hướng đó, cô quyết định đi hỏi Thi Tĩnh.
Cô nói rất mơ hồ, chỉ nói rằng cô có một người bạn, người đàn ông mua cho cô ấy món ăn mà cô ấy tiết lộ là cô ấy thích, thậm chí còn rủ ra ngoài đi dạo, có phải vì người đàn ông đó có ý với bạn cô không?
Là một cô gái 5G lướt mạng xã hội ngày đêm, miễn là không quay phim thì Thi Tĩnh luôn giữ điện thoại trên tay, cô ấy sẽ trả lời sau vài giây.
“Chắc chắn là thích rồi!”
“Rõ ràng như vậy, nếu là không thích, tớ sẽ chặt đầu đưa cho cậu!”
“Bạn của cậu chính là cậu, thành thật khai báo, ai đang theo đuổi cậu? Người đó trông như thế nào? Anh ta có đẹp trai không? Anh ta có cao không? Đừng là một ông già đầu trọc, mập mạp, giàu có nha... Cũng không phải là không thể, phải xem tiền nhiều cỡ nào.”
Vưu Cầu Cầu: “…” Cô không muốn nói chuyện với Thi Tĩnh nữa.
Nhưng sau khi được xác nhận, Vưu Cầu Cầu lại càng lo lắng hơn.
Thật là vậy sao?
Vưu Cầu Cầu nằm thẳng người, cảm thấy không trả lời sẽ không thích hợp. Đã gần nửa giờ trôi qua kể từ khi Thôi Kiến Nam gửi tin nhắn cho cô.
Vì vậy cô đã chọn con đường đà điểu. Quá trễ rồi, để ngày mai rồi nói, không đi dạo nữa đâu.
Đối phương vẫn bình tĩnh trả lời “Được”.
Vưu Cầu Cầu lại bắt đầu nghi ngờ cô và Giang Đào đang suy nghĩ quá nhiều. Đây có thể là anh Kiến Nam đang bày tỏ sự quan tâm đối với thế hệ trẻ?
Nhưng đi dạo gì gì đó thì quá kỳ lạ.
Vưu Cầu Cầu nhanh chóng không còn lo lắng về chuyện này nữa, bởi vì cô đói bụng muốn ăn cháo trứng bắc thảo thịt nạc nên dẫn Giang Đào xuống phố ăn vặt dưới khách sạn để mua.
Chính món cháo trứng bắc thảo thịt nạc đã khiến cô gạt bỏ lo lắng, cũng chính món cháo trứng bắc thảo thịt nạc đã khiến cô bị bắt. Khi Vưu Cầu Cầu và Giang Đào bưng bát cháo quay lại thì bọn họ gặp Thôi Kiến Nam ở sảnh.
Trước đây thì có lẽ sẽ ổn thôi, nhưng sau màn cho đồ ăn và tin nhắn tối nay, thật đúng là quê không biết để đâu cho hết.