Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 51

Người ta là chó cậy gần nhà, nhưng khi nói đến Vưu Cầu Cầu, lại là người cậy gần ngỗng.

Cô được con ngỗng trắng to lớn cưng chiều.

Những con ngỗng trắng to lớn cũng có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, chúng nghiêng đầu, vỗ đôi cánh lớn, cắn con chó bằng cái miệng sắt và vặn vẹo không buông ra.

Nhóm chó vốn đang truy đuổi Vưu Cầu Cầu đã không chịu nổi trước cái miệng sắt của kẻ bắt nạt trong làng. Khung cảnh hỗn loạn đến mức không thể hỗn loạn hơn.

Đầu làng xảy ra một cuộc chiến đẫm máu, ở giữa có một Cầu Cầu xinh đẹp vô song. Không thể nghi ngờ về vẻ đẹp của Vưu Cầu Cầu, chưa kể cô thực sự trông giống một nhân vật trong phim thần tượng đồng quê.

Nếu một bên không phải là chó và bên kia không phải là ngỗng.

Thợ quay phim: “Hahaha, xong đời rồi. Tôi cười chết mất, tay cầm máy không vững nữa. Cứu tôi với!”

Đồng nghiệp quay phim bên cạnh cũng chung cảnh ngộ: “Anh nghĩ tôi có thể xử lý được à?”

Nếu không phải chiếc máy quay trong tay bọn họ quá đắt, không dám buông ra sợ làm vỡ thì bọn họ đã từ bỏ kiên trì cố gắng nhẫn nhịn từ lâu rồi.

Mặc dù Vưu Cầu Cầu con chó bị dọa sợ đến mức bỏ chạy trông vô cùng xấu hổ, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo lại khi nhìn thấy những con ngỗng trắng lớn đang bắt nạt con chó, lũ chó tru lên và cụp đuôi lại, vì vậy Vưu Cầu Cầu lại trở thành người giảng hòa.

“Được rồi, vừa vừa thôi, đừng đánh nhau, phải yêu chuộng hòa bình chứ.”

Không đáng đâu, không đáng đâu.

Sau đó cô lại khiến mọi người có mặt tại đó cười ngặt nghẽo.

Điên rồi!

Đây là cái cảnh hài hước quái quỷ gì vậy?

Chỉ cần phát sóng một cảnh Vưu Cầu Cầu bị chó dí và được lũ ngỗng xông ra cứu lên “Thời gian nhàn nhã” là đã đủ để cảnh quay này thành một cảnh lịch sử, bây giờ Vưu Cầu còn muốn khuyên ngỗng và chó đừng đánh nhau nữa?

Đạo diễn chương trình vừa cười vừa nghĩ đến việc thêm phụ đề vào đây.

Đại ca không đáng đâu.

Rất tốt, rất Vưu Cầu Cầu.

Hiện trường sự việc vui vẻ đến mức ngay cả Lam Hiên và Đào An Kiệt, những người đang giúp đỡ dân làng làm việc đồng áng ở xa cũng nghe thấy.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy?”

Một người sôi nổi như Lam Hiên khó có thể ngồi yên, cứ nhìn về phía đó.

Lam Hiên đã theo dõi từ đầu cũng biết điều gì đó nên nhỏ giọng nói với họ: “Hình như là Vưu Cầu Cầu.”

Lam Hiên: “Là Cầu Cầu đó, anh cũng muốn đi xem!”

Chắc hẳn có điều gì đó rất thú vị đã xảy ra.

Đào An Kiệt mặc dù cũng tò mò nhưng anh ấy vẫn nhớ rằng họ đến đây để hỗ trợ công việc. Đào An Kiệt nói bọn họ phải hoàn thành công việc trước mắt đã.

Nhưng anh ấy không thể đánh bại Lam Hiên, người vừa kéo anh ấy và lao tới đó.

Hai người đang vội vã gặp lại Phương Thư Bạch và Mã Quyên. Họ cũng nghe thấy âm thanh náo động từ phía Vưu Cầu Cầu.

Vì vậy, tất cả những vị khách ban đầu tản mác khắp nơi đều tập trung lại bên ao và chứng kiến ​​quá trình Vưu Cầu Cầu cố gắng ngăn cản cuộc chiến.

Phương Thư Bạch lại cười, phát ra tiếng gà đẻ trứng: “Haha khặc khặc!”

Đổng Điềm Điềm cũng vừa cười vừa rơi nước mắt. Kể từ khi tham gia chương trình này, cô bé có vẻ mặt ủ rũ, giả vờ như người lớn nhưng giờ lại cười với sự ngây thơ đặc trưng của lứa tuổi mình.

Đổng Điềm Điềm không nhận ra cô bé đang cười cho đến khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong ống kính máy ảnh.

Cô bé choáng váng.

Vưu Cầu Cầu đưa con ngỗng trắng lớn về nhà nó. Khi Vưu Cầu Cầu chuẩn bị rời đi, mấy con ngỗng trắng lớn vẫn có chút không muốn rời đi và liên tục kêu cô.

Vưu Cầu Cầu vẫy tay với chúng nó: “Ngày mai gặp lại.”

Nhiệm vụ này sẽ kéo dài thêm vài ngày nữa.

Đổng Điềm Điềm trốn xa xa, nhìn những con ngỗng trắng to lớn đó với nỗi sợ hãi kéo dài.

Ngày mai... Cô bé không hề mong chờ ngày mai chút nào, cô bé cũng không muốn nhìn thấy những loài động vật như ngỗng nữa.

Nhiệm vụ cho ngỗng ăn của Vưu Cầu Cầu diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ sau đó mấy con ngỗng lớn nổi giận và đánh nhau với lũ chó thì không có nhiều xáo trộn.

Vì nhiệm vụ kết thúc quá nhanh nên Vưu Cầu Cầu và Đổng Điềm Điềm được đạo diễn sắp xếp để giúp đỡ những vị khách khác.

Đừng nghĩ đến việc lười biếng và nghỉ ngơi, nó không tồn tại!

Vưu Cầu Cầu không còn buồn ngủ nữa sau khi bị chó đuổi. Cô và Đổng Điềm Điềm chấp nhận số phận và đến giúp nhóm Phương Thư Bạch phơi cá khô muối.

Cá muối được làm từ cá tươi. *****ên, cá đã qua sơ chế rửa sạch, loại bỏ nội tạng, sau đó thoa đều muối lên cá, sau khi ướp một thời gian thì cho vào lưới phơi nắng.

Mã Quyên đang xử lý cá ở bên đó, còn Phương Thư Bạch đang xử lý nội tạng. Cậu ấy nói rằng công việc này rất bẩn và mệt mỏi, vì cậu ấy là con trai nên để cậu ấy làm nó.

Vì vậy Vưu Cầu Cầu ngồi trên ghế xếp nhỏ trước cửa, bôi muối lên cá, việc bôi muối cũng rất đặc biệt, phải bôi rất kỹ mọi ngóc ngách của con cá.

Chuyển động của cô không nhanh nhưng rất chính xác.

Đổng Điềm Điềm không biết mình bị ma nhập hay bị gì đó, nhưng thực ra cô bé cảm thấy Vưu Cầu Cầu trông hơi giống con cá muối khô phơi nắng phía sau...?

Đổng Điềm Điềm thề rằng cô bé thực sự không sử dụng bộ lọc đặc biệt để nhìn Vưu Cầu Cầu, cố tình bôi nhọ cô hay bất cứ điều gì.

Không phải nói cô và cá muối giống nhau, có lẽ là tính chất giống nhau mà thôi.

Đổng Điềm Điềm nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được điểm chung——

Rất thoải mái, rất vui vẻ, may mắn và hoàn toàn không lo lắng.

Vưu Cầu Cầu mát xa muối cho nhiều con cá sắp trở thành cá khô muối. Sau khi nhiệm vụ gần hoàn thành, bọn cô được bà chủ cho ăn trái cây và dưa.

“Lần này không có quýt đâu ạ.”

Phương Thư Bạch đặc biệt nhìn đĩa trái cây, sau đó hưng phấn báo cáo cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: Cậu có thể ngừng nói được không? Cô gần như quên mất trải nghiệm đó rồi.

Đừng nhắc nhở cô, cảm ơn!

Ngay cả đạo diễn của chương trình cũng không khỏi bật cười vì trò đùa này. Đổng Điềm Điềm chưa xem mùa *****ên của “Thời gian nhàn nhã” nên không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé không hiểu trò đùa này.

Bà chủ mang dưa và trái cây tới nghe vậy liền nghiêm túc hỏi Vưu Cầu Cầu: “Cô muốn ăn quýt à? Ở nhà tôi có vài quả.” Bà ấy hiểu lầm và cho rằng cô gái trẻ xinh đẹp này thực sự muốn ăn quýt.

Phương Thư Bạch tiếp tục cười: “Hahaha!”

Vưu Cầu Cầu cười khổ: “... Dạ không cần đâu ạ, cháu cảm ơn.”

Những gì bà chủ nhà mang đến là trái cây hoặc rau quả phổ biến ở nông thôn?

Cà chua bi, còn được người dân địa phương gọi là cà chua nhỏ, còn dưa chuột thường được dùng làm rau, nhưng ở đây chúng mới được hái từ ngoài đồng về nên khi hái vẫn còn sót lại mùi đất. Sau khi làm sạch vẫn còn một chút hương vị tươi mát.

Sau khi Vưu Cầu Cầu dùng miếng xà phòng giặt quần áo rửa tay xong, cô nhặt vài quả cà chua bi ăn, sau đó xách ghế xếp vào ngồi trong sân.

Cảm nhận được làn gió nhẹ, hoàng hôn phủ một lớp sáng tối màu cam dịu nhẹ lên má cô, hàng mi dài run rẩy.

Ánh mắt Đổng Điềm Điềm vô tình bị Vưu Cầu Cầu hấp dẫn. Cô bé vốn không có ý định nhìn Vưu Cầu Cầu nhưng lại không nhịn được.

Thế là Đổng Điềm Điềm nhìn thấy Vưu Cầu Cầu nhặt một mảnh cỏ đuôi chó lên, đôi tay thoăn thoắt, sợi cỏ nhanh chóng có hình dạng của một con chó con.

Đổng Điềm Điềm cảm thấy có chút ngứa ngáy, làm sao cô làm được vậy?

Nhà của bà chủ có một bé con, cậu bé chắc đang học tiểu học, gia đình đã dặn không được làm phiền những người đang quay phim. Nhưng cậu bé còn nhỏ, nhìn thấy mấy anh trai chị gái xinh đẹp ở trong nhà muối cá với cha mẹ thì tò mò, lúc bọn họ làm việc thì còn nhịn được không tới quấy rầy.

Nhưng sau khi nhìn thấy Vưu Cầu Cầu làm một con chó con, cậu bé lại không nhịn được.

“Em có thể chơi với chị một lát được không?”

Cậu bé đến gần Vưu Cầu Cầu và lấy hết can đảm để hỏi.

Vưu Cầu Cầu liếc nhìn cậu bé rồi nói: “Được chứ.” Cô đưa “cún con” cho cậu bé.

Cậu bé nghiên cứu một lúc, yêu thích không rời tay, hỏi Vưu Cầu Cầu: “Chị có thể dạy cho em được không ạ?”

“Đổi lại em sẽ dạy chị cách gấp hạc giấy.”

Vưu Cầu Cầu hơi mắc cười, cô cảm thấy cậu nhóc này thật buồn cười, còn biết trao đổi lợi ích tương đương nữa cơ.

“Được chứ.”

Thế là cậu bé cũng xách ra theo một chiếc ghế xếp nhỏ, và hai người bắt đầu học thủ công.

Đổng Điềm Điềm: “...”

Cô bé thực sự không thể hiểu được rằng Vưu Cầu Cầu lại không cảm thấy nhàm chán. Ngay cả một đứa trẻ mà cô cũng có đủ kiên nhẫn để giao tiếp.

Đổng Điềm Điềm từ trước đến nay không quá yêu thích trẻ con, cô bé cảm thấy trẻ con quá ồn ào, mấu chốt là đứa nhỏ này với đứa bé được nuông chiều ở nhà họ hàng cô bé không giống nhau, thằng nhóc này trông có vẻ nghịch ngợm hơn.

Không những bọn họ có thể trò chuyện với nhau mà còn trông rất vui vẻ.

Bà chủ nhà rất sốc khi phát hiện ra con trai mình đang nô đùa với một người nổi tiếng, bà nhướng mày và muốn bảo con trai mình nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng bà đã bị đạo diễn ngăn cản.

Đạo diễn chương trình mỉm cười hiền lành và nói: “Cứ để bọn trẻ chơi đi”.

Trong mắt ông ấy, Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch quả thực là những đứa trẻ theo độ tuổi của họ.

Đạo diễn cho rằng phần này khá thú vị.

Vưu Cầu Cầu dạy cậu bé cách làm một con chó con bằng cỏ đuôi chó. Cô không quên nói với cậu bé: “Đến lượt em dạy chị cách gấp hạc giấy rồi đó.”

Cậu bé chạy về nhà lấy giấy, đó là giấy vụn dùng làm bài tập, Phương Thư Bạch cũng đi tới, ba người cùng nhau nghiên cứu cách gấp hạc giấy.

Đổng Điềm Điềm: “...” Thật trẻ con.

Thì thầm lặng lẽ.

Mã Quyên nói với Đổng Điềm Điềm: “Sao em không đi chơi?”

Đổng Điềm Điềm ôm cà chua bi nói: “... Em mệt, không muốn chơi.”

Mã Quyên nhìn ra được cô bé cũng muốn chơi, nhưng không buông sĩ diện xuống được.

Vưu Cầu Cầu và cậu bé vừa trò chuyện vừa gấp hạc giấy.

“Em có ước mơ nào không?”

Lời này vừa nói ra, Phương Thư Bạch lại lần nữa nghẹn ngào muốn cười: “Không phải chứ... Đàn chị, chị mới chỉ làm huấn luyện viên có một tập thôi, nghề giáo ăn sâu vào máu chị rồi à?”

Vưu Cầu Cầu: “...” Có thể bảo cậu ấy câm đi được không?

Cậu bé: “Em muốn trở thành nhà khoa học!”

Nụ cười vẫn còn e thẹn nhưng đôi mắt sáng và trong giọng điệu có sự quyết tâm.

Làm một nhà khoa học.

Phương Thư Bạch vốn đang muốn cười, nhưng lại dừng lại.

Ngay cả đoàn quay chương trình cũng bày tỏ cảm xúc. Trong những năm đó, cứ mười đứa trẻ thì có tám đứa muốn trở thành nhà khoa học.

Phương Thư Bạch gãi đầu: “Thật ra... Em muốn làm bác sĩ.”

Vâng, còn có một người nữa là bác sĩ.

Đổng Điềm Điềm lần này không im lặng nữa, tựa hồ rốt cuộc tìm được chủ đề có thể tham gia, cô bé ngẩng mặt lên, có chút trịnh trọng nói: “Tôi muốn trở thành một nghệ sĩ piano.”

Và bây giờ cô bé đã đạt được điều đó.

Phương Thư Bạch hỏi Vưu Cầu Cầu: “Đàn chị, chị thì sao?”

Rất nhiều người ở hiện trường cũng rất mong đợi câu trả lời của Vưu Cầu Cầu.

Đúng, cô thì sao?

Vưu Cầu Cầu: “...”

Bây giờ cô rất hối hận vì sao lại nhắc đến chủ đề này? Đúng là tự bê đá đập chân mình.

Khi còn học tiểu học, giáo viên sẽ giao một bài văn như “Ước mơ của tôi”. Khi nhận nhận được bài tập này, Vưu Cầu Cầu biết rằng không có câu trả lời cụ thể cho câu hỏi này, nên chỉ viết về hoàn cảnh cuộc sống yêu thích của cô khi lớn lên.

Vì vậy Vưu Cầu Cầu đã trả lời rất nghiêm túc: Khi lớn lên, cô sẽ có rất nhiều tiền, một ngôi nhà lớn và một bộ váy đẹp, sau đó cô sẽ ngủ cho đến khi tự thức dậy mỗi ngày.

Kiểu viết văn này đặc biệt độc đáo trong một nhóm học sinh có lý tưởng cao cả. Vưu Cầu Cầu đã thành công được giáo viên đưa đến văn phòng uống trà.

Giáo viên: “Cầu Cầu, em viết bài văn này phải không? Em chưa đề cập đến nghề nghiệp mơ ước của mình.”

Phật hệ cấp tiểu học Vưu Cầu Cầu chỉ vào phần sau bài viết của mình và nói: “Ngủ cho đến khi tự thức dậy.”

Giáo viên: “… Nhưng ngủ đến khi tự tỉnh lại không phải là một nghề nghiệp.”

Phật hệ cấp tiểu học Vưu Cầu Cầu mạnh dạn nói: “Vậy... Em có thể không đi làm được không ạ?”

Có thể thấy, mong muốn ăn uống chờ chết đã khắc sâu vào xương tủy, Vưu Cầu Cầu từ khi còn nhỏ đến nay cũng không có nhiều thay đổi.

Đương nhiên, sau khi trưởng thành, Vưu Cầu Cầu cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt của giáo viên lúc đó kinh ngạc và bất lực đến mức nào.

Bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để nói về lý tưởng của cô trước khán giả cả nước.

Và trước mặt bọn trẻ.

Vì vậy Vưu Cầu Cầu dưới ánh nhìn tập trung của mọi người, chỉ tay lên trời: “Mặt trời đã lặn rồi.”

Ánh sáng màu cam trên bầu trời nhạt dần, trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng nông.

Mọi người nhìn dọc theo đường chân trời.

Phương Thư Bạch biết Vưu Cầu Cầu đang tránh né, cậu ấy muốn phàn nàn: “Nhãi Cầu, chị có biết cách chị đánh lạc hướng rất là gượng ép không?”

Ban ngày trôi qua suôn sẻ, nhưng có gì đó đã thay đổi vào ban đêm.

Đổng Điềm Điềm ban đêm vội vàng ăn một bữa nhỏ rồi đi lên lầu.

Hai ngày nay cô bé không hòa nhập tốt với các khách mời khác nên mọi người không chú ý đến cô. Tuy nhiên, sau bữa tối, khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai trở nên ồn ào.

“Đổng Điềm Điềm sốt rồi.”

Lúc đó Vưu Cầu Cầu còn chưa ngủ, vội vàng đi ngang qua cửa nghe thấy nhân viên giải thích.

Đổng Điềm Điềm bị sốt, chuyện phát sinh rất đột ngột, có lẽ là cô gái nhỏ lần *****ên ghi hình chương trình giải trí, hôm nay lại bị con ngỗng lớn hù dọa, nên sức khỏe chịu không nổi.

“Có cần đến bệnh viện không?”

Mọi người đều bận rộn, Vưu Cầu Cầu đương nhiên không thể một mình ở trong phòng, cô nghe thấy Mã Quyên vừa thay xong quần áo đi ra hỏi.

Môi trường sống trong “Thời gian nhàn nhã” mùa này tốt hơn so với mùa trước, không phải là kiểu nhà lợp mái. Ai cũng có một phòng riêng nhỏ. Bây giờ phòng của Đổng Điềm Điềm đã chật ních người.

Đạo diễn tổ chương trình cũng có mặt ở đó. Ông ấy trả lời Mã Quyên: “Có vẻ như vấn đề không lớn lắm. Cơn sốt đang giảm dần.”

Vưu Cầu Cầu liếc nhìn trong đám người, nhìn thấy chóp mũi Đổng Điền Thiên đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ hoe, giống như đang khóc.

Trong thời gian quay phim, trợ lý và quản lý của người nổi tiếng không sống cùng mọi người, tổ chương trình đã sắp xếp chỗ ở cụ thể, mấy ngày nay Giang Đào cũng được sắp xếp ở đó, mỗi ngày đều được trải nghiệm cuộc sống dân dã chữa lành, còn cô phải trải nghiệm cuộc sống nhà nông… Không được chữa lành cho lắm.

Tuy nhiên, do tình huống bất ngờ khiến Đổng Điềm Điềm bị sốt nên người đại diện của cô cũng được triệu tập khẩn cấp. Đây là chuyện bình thường.

Hiện tại cả đoàn quay đang rất bận.

“Điềm Điềm, cô sao vậy? Cô thấy không khỏe à?”

Đổng Điềm Điềm lắc đầu.

Người đại diện: “Nếu cô thực sự khó chịu, cứ trực tiếp nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”

Đạo diễn chương trình cũng nhắc lại, dù chương trình có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng con người, nếu Đổng Điềm Điềm thực sự nghiêm trọng thì phải đưa cô bé đến bệnh viện gấp.

Nhưng dù người đại diện có hỏi thế nào, Đổng Điềm Điềm vẫn lắc đầu, sau đó càng khóc lớn hơn.

Mãi về sau, Đổng Điềm Điềm mới nhịn được nửa lời nói: “Tôi đói bụng…”

Ánh mắt của người đại diện sáng lên: “Nói cho tôi biết cô muốn ăn gì, tôi sẽ gửi cho cô bằng đường hàng không!”

Đừng trách người đại diện phóng đại, dù sao cô ấy cũng thực sự coi Đổng Điềm Điềm như tổ tiên, cô ấy được nhà họ Đổng đặc biệt thuê để chăm sóc công chúa nhỏ.

Đổng Điềm Điềm có chút khí chất công chúa, đó là vì cô bé là một công chúa thực sự, gia đình rất khá giả, cha cô bé làm kinh doanh, mẹ cô bé cũng là một nghệ sĩ piano nổi tiếng quốc tế. Vốn dĩ cô bé không cần tham gia loại chương trình giải trí này, muốn danh tiếng thì có danh tiếng, muốn tiền thì có tiền, nhưng ai bảo Đổng Điềm Điềm cứ nhất quyết phải đến?

Vì thế cha Đổng và mẹ Đổng đương nhiên đã thỏa hiệp, trước khi lên đường cũng dặn dò người đại diện của Đổng Điềm Điềm, không được để Đổng Điềm Điềm phải chịu bất kỳ sự oan ức nào.

Người đại diện: Bây giờ cô ấy không cầm được nước mắt tủi thân nữa rồi. Cô ấy sắp gặp rắc rối lớn.

Khi nghe thấy Đổng Điềm Điềm cuối cùng cũng nói muốn ăn, quản lý của cô bé hoảng sợ nói cô bé muốn ăn gì cũng được.

Đổng Điềm Điềm nức nở nói: “Tôi... Muốn ăn xiên chiên và xúc xích chiên.”

Người đại diện vẫn đang đợi công chúa nhỏ báo ra một món đắt tiền nào đó: ?

Đổng Điềm Điềm thật sự muốn ăn xúc xích chiên, hơn nữa lại là xúc xích chiên do Vưu Cầu Cầu làm ra, được chiên chín, tẩm gia vị, thơm lừng.

Vưu Cầu Cầu bỗng nhiên trở thành tâm điểm: “...”

“Tôi làm cho.”

Khi còn nhỏ, cô cũng đã từng khóc vì muốn ăn xúc xích chiên.

Phương Thư Bạch cũng cảm thấy tức giận và buồn cười. Mấy ngày nay có nghe thấy cô bé nhắc gì về đồ ăn vặt đâu, nên cho dù có đưa cho cô bé cũng không muốn.

Tuy nhiên, Phương Thư Bạch không nói gì mỉa mai Đổng Điềm Điềm, cậu ấy khổ sở xuống lầu để giúp Vưu Cầu Cầu chiên xúc xích.

Đổng Điềm Điềm ăn món xúc xích chiên mà cô bé hằng mong ước, tổng cộng mười xiên, Đổng Điềm Điềm ăn tám xiên.

Cô bé vừa khóc vừa ăn.

Ngon quá đi.

Tất nhiên còn có những cảm xúc khác, cô bé vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Cái này nhất định là do Vưu Cầu Cầu làm ra. Mặc dù đối phương không xuất hiện và do người đại diện của cô bé bưng lên nhưng Đổng Điềm Điềm vẫn chắc chắn rằng đó là Vưu Cầu Cầu.

Bởi vì cô bé nhớ mùi vị.

Trước đó cô bé luôn chỉ trích và đối xử với Vưu Cầu Cầu với thái độ thù địch, nhưng bây giờ lại ăn xúc xích Vưu Cầu Cầu chiên cho cô bé vào đêm khuya.

Sau khi ăn xúc xích Đổng Điềm Điềm ngừng khóc, cô bé nói người đại diện hãy trở về đi.

Người đại diện vẫn lo lắng: “Mọi việc thật sự ổn chứ?”

Sau khi xác nhận lại nhiều lần, thấy công chúa nhỏ lại sắp tức giận, người đại diện liền rời đi.

Sau khi Đổng Điềm Điềm bị bỏ lại một mình trong phòng ngủ, cô bé lấy điện thoại di động do tổ chương trình cung cấp ra và chuyển sang tài khoản Wechat riêng tư của mình.

Mấy tiếng trước, có người tên là [Chị Chu Di] đã gửi lời chào ——

[Tiểu Điềm ngủ rồi à?]

Chị Chu Di trong Wechat của Đổng Điềm Điềm chính là Chu Di đã lên hot search với Vưu Cầu Cầu. Kể từ sự việc đó, sự nghiệp của cô ta đã bị tổn hại rất nhiều, nhưng cô ta có quen biết Đổng Điềm Điềm.

Tình cờ, Chu Di học piano từ mẹ của Đổng Điềm Điềm trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, Đổng Điềm Điềm đã bị ấn tượng bởi người chị xinh đẹp và dịu dàng đó, họ đã liên lạc với nhau trong nhiều năm, mặc dù không thường xuyên.

Khi Chu Di đến kể lể với Đổng Điềm Điềm rằng cô ta đáng thương, tội nghiệp như thế nào, cũng như việc cô ta đã bị người phụ nữ mưu mô ác ý vu khống như thế nào, Đổng Điềm Điềm đã tin tưởng người chị gái mà cô bé có ấn tượng tốt này không hề do dự.

Sau đó, người đại diện của cô bé nói tổ chương trình “Thời gian nhàn nhã” muốn mời cô bé tham gia làm khách mời mùa mới, ban đầu Đổng Điềm Điềm định từ chối, nhưng khi nghe tin Vưu Cầu Cầu ở đó, cô bé đã nhận lời.

Đổng Điềm Điềm muốn đến chương trình này để xem Vưu Cầu Cầu là người như thế nào, kẻ đã làm hại chị Chu Di, cô bé muốn lột bộ mặt thật của kẻ mưu mô kia, thay chị Chu Di trút giận.

Tuy nhiên, đã nhiều ngày trôi qua...

Đổng Điềm Điềm càng ngày càng bối rối.

Vưu Cầu Cầu có thực sự là cô gái mưu mô mà chị Chu Di đã nói không?

Hình như không giống.

Đổng Điềm Điềm có đầu óc đơn giản, phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét. Cô bé sẽ khó có thể nghi ngờ những người mà mình đã tin tưởng.

Nhưng hiện tại cô bé lại nghi ngờ, nghi ngờ Chu Di.

Vì vậy, Đổng Điềm Điềm quyết định bắt đầu bằng cách tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau trên Internet. Trước khi làm điều này, cô bé cũng nhận thức được rằng trên Internet có rất nhiều thông tin xuyên tạc.

Nhưng mà video lẫn âm thanh, cũng như ngày càng nhiều nhân chứng đứng ra...

Đổng Điềm Điềm xem gần như cả đêm, càng xem càng thấy lạnh tay. Việc *****ên cô bé làm sau khi xem Weibo chính là tìm tài khoản Wechat của Chu Di.

[Chị lừa đảo!! Kinh tởm!]

Sau khi gửi câu này, Đổng Điềm Điềm đã block Chu Di và xóa kết bạn với cô ta.

Suốt quãng thời gian qua, cô bé tin người hay tin quỷ vậy?

Không những vậy, Đổng Điềm Điềm còn đặc biệt gọi điện ra nước ngoài để dặn mẹ cô sau này đừng liên lạc với Chu Di.

Những người như vậy càng ở xa thì càng tốt.

Mẹ Đổng Điềm Điềm chỉ có một đứa con như vậy, khi nghe cô bé yêu cầu không liên lạc với Chu Di, bà cũng không hỏi tại sao, chỉ nói đồng ý.

Trên thực tế, mẹ Đổng biết nhiều hơn Đổng Điềm Điềm, nhưng trước đây con gái bà quá tin tưởng Chu Di, mẹ Đổng cho rằng Chu Di sẽ không có ảnh hưởng gì thực sự đến cô bé nên cũng không ngăn cản hai người liên lạc với nhau. Mặc dù không biết tại sao con gái đột nhiên hiểu chuyện, mẹ Đổng vẫn vui mừng khi thấy cô bé chủ động tránh xa Chu Di.

Mẹ Đổng đã biết Chu Di không phải là loại người tốt đẹp gì.

Sáng sớm hôm sau, trong bữa sáng, Đổng Điềm Điểm ngồi xuống ghế bên phía Vưu Cầu Cầu.

Theo lời của Phương Thư Bạch, lúc đó cậu ấy còn tưởng rằng Đổng Điềm Điềm sẽ dùng ghế đánh vào đầu Cầu Cầu, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ Cầu Cầu, Đổng Điềm Điềm lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vưu Cầu Cầu?

Vì hành động của cô bé mà cả căn phòng im lặng.

Dù gì mọi người đều biết Đổng Điềm Điềm có vấn đề với Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu chỉ là ngước mắt nhìn Đổng Điềm Điềm rồi tiếp tục im lặng nhai.

Điều này khiến Đổng Điềm Điềm yên tâm phần nào, sau đó cô bé hờn dỗi nói với Vưu Cầu Cầu.

“Xin lỗi.”

Vưu Cầu Cầu: ? ? ?

“Xin lỗi.”

Đổng Điềm Điềm nhanh chóng nói lại, lần này giọng nói rõ ràng và to hơn nhiều. Vưu Cầu Cầu nghĩ nghĩ, cầm chiếc bánh mì nướng có mứt việt quất trên tay và đưa cho Đổng Điềm Điềm.

“Cô cũng muốn một miếng à?”

Đổng Điềm Điềm nhận lấy, cắn một miếng.

Món này quá ngon!

Hai cô gái trẻ nhanh chóng làm hòa, nhưng đó là ý kiến ​​đơn phương của Đổng Điềm Điềm, bởi vì Vưu Cầu Cầu không cảm thấy giữa hai người có bất kỳ mâu thuẫn nào cả.

Tuy nhiên, sau khi Đổng Điềm Điềm không có ác ý với Vưu Cầu Cầu, bầu không khí của chương trình đã trở nên tốt hơn.

Đổng Điềm Điềm chỉ đơn giản là biến thành cái đuôi nhỏ của Vưu Cầu Cầu, cô đi đâu cô bé theo đó.

Phương Thư Bạch, cái đuôi nhỏ thế hệ trước: “...” Cậu ấy không vui lắm.

Phương Thư Bạch thậm chí còn kiên quyết nói với Vưu Cầu Cầu: “Cô ấy chắc chắn chỉ thèm xúc xích của chị.” Nếu không, tại sao thái độ của cô ấy lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?

Sau đó Đổng Điềm Điềm chạy về phía Vưu Cầu Cầu.

“Cầu Cầu, tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau không?” Cô bé thích ngủ với bạn nữ thân thiết nhất.

Phương Thư Bạch: ?

Thứ cô bé này thèm muốn chính là cơ thể của nhãi Cầu!

Vưu Cầu Cầu cho rằng Phương Thư Bạch bị ấm đầu nên quay sang Đổng Điềm Điềm nói: “Được.”

Cô gái nhỏ thơm tho, ai lại không yêu cơ chứ?

Hàng ngày dậy ăn, cùng thầy luyện nhạc, cho ngỗng ăn, phơi cá khô muối, cuộc sống thật đơn giản và hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau mùa này cũng sắp kết thúc.

Đạo diễn chương trình đã nói với bọn họ hai điều.

Thôi Kiến sẽ trở lại chương trình trong hai ngày tới.

Một điều nữa là lý do tại sao họ lại phải học những loại nhạc cụ này cũng được tiết lộ.

Trong làng có một đôi vợ chồng 80 tuổi, họ đã lấy nhau hơn 60 năm và luôn rất yêu thương nhau.

Giờ đây, các vị khách của “Thời gian nhàn nhã” đóng vai trò là một đoàn nhạc, tham gia vào đám cưới của ông bà và chơi một khúc nhạc cho họ.

Vưu Cầu Cầu tỏ ra nghi ngờ.

“Thật sự?”

“Chúng tôi... Ông có chắc là chúng tôi không đến đây để gây rắc rối không?”

Muốn chơi nhạc đám cưới chúc phúc, hay muốn kéo thù hận tới vậy?

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Con gái tất nhiên là thơm. Ai có thể cưỡng lại được một cô gái có mùi hương thơm ngào ngạt?

Bình Luận (0)
Comment