Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 50

Công chúa piano Đổng Điềm Điềm, người đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, ban đầu dự định học giỏi đàn thập tam lục để đánh bại Vưu Cầu Cầu trong cuộc thi này, để Vưu Cầu Cầu phải xấu hổ trước màn trình diễn xuất sắc của mình.

Nhưng bây giờ——

Cô bé đã bị kèn xô na tiêu diệt.

Đổng Điềm Điềm bật khóc, cho dù có cố chơi tiếp thì cũng không có âm thanh!

Cô bé thực sự đã khóc rất thảm hại, nước mắt lấm lem trên má, trông vô cùng đáng thương.

Mấu chốt là, nếu cô bé làm ra một hành động lớn như vậy thì cô bé chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đã bị tẩy não bởi ma thuật kèn xô na và đàn nhị, ngoại trừ người quay phim đi theo Đổng Điềm Điềm thì không có một ai để ý đến hành động này của cô bé.

Những người còn lại vẫn đang há hốc miệng nghe âm thanh phát ra từ kèn xô na màu vàng, khiến họ thốt lên đầy kinh ngạc: Đây có phải là sức mạnh của kèn xô na không!

Người quay phim của Đổng Điềm Điềm thấy tình huống không ổn, lại làm khách mời khóc lóc như vậy, anh ta dự định sẽ báo cáo với đạo diễn chương trình.

Tuy nhiên, mọi sự chú ý của đạo diễn đều tập trung vào kèn xô na của Vưu Cầu Cầu. Người duy nhất có thể thỉnh thoảng khiến ông ấy phân tâm là Phương Thư Bạch, người đang chơi đàn nhị ở bên cạnh Vưu Cầu Cầu.

Người quay phim của Đổng Điềm Điềm: “...”

Anh ta không biết phải làm gì, anh ta đã cố gắng hết sức rồi.

Cuối cùng, Vưu Cầu Cầu là người *****ên nhận ra Đổng Điềm Điềm đang khóc, cô ngừng lại động tác thổi kèn xô na.

Theo tầm mắt của cô, những người khác cuối cùng cũng nhận ra sự kỳ lạ của Đổng Điềm Điềm.

Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn.

Một nhóm nhân viên tụ tập xung quanh và hỏi Đổng Điềm Điềm chuyện gì đã xảy ra. Đổng Điềm Điềm hùng hăng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng không chịu nói gì.

Cô bé không có can đảm để nói điều đó.

Chẳng lẽ nói tiếng kèn xô na của Vưu Cầu Cầu mạnh mẽ đến mức khiến cô bé khóc?

Phương Thư Bạch nhìn thấy Đổng Điềm Điềm khóc, nhưng cậu ấy không cảm thấy thương hại cô bé. Nếu Đổng Điềm Điềm bình thường một chút, cậu ấy có thể sẽ thông cảm.

Điềm Điềm này không ngọt chút nào. (*)

(*) Điềm trong Đổng Điềm Điềm nghĩa là ngọt.

Cho nên Phương Thư Bạch vẫn cùng Vưu Cầu Cầu ở một bên trò chuyện, ôm đàn nhị trong lòng mơ màng nói: “Chẳng lẽ đàn nhị của em chơi tốt đến mức quá cảm động sao?”

Phương Thư Bạch nhớ tới bậc thầy nhạc cụ từng nói đàn nhị có thể dễ dàng diễn giải cảm xúc của con người, đặc biệt là nỗi buồn. Cậu ấy đã đạt đến trình độ bậc thầy rồi sao?

Vưu Cầu Cầu: “...”

Cô liếc nhìn Phương Thư Bạch, người đang đắc ý, cảm thấy cậu ấy quá giỏi trong việc suy nghĩ và an ủi bản thân.

Phải biết rằng Phương Thư Bạch cho đến nay chỉ mới miễn cưỡng qua được trình độ cưa gỗ.

Vưu Cầu Cầu nhìn ra Đổng Điềm Điềm không muốn nói ra nguyên nhân, nên thản nhiên nói: “Có thể là mắt bay vào bụi.”

Không cần phải kiểm soát âm lượng cho câu này, cũng không có từ nào nói xấu ai.

Sau khi Vưu Cầu Cầu nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng, còn chưa kịp sửa lại, Đổng Điềm Điềm ngồi ở đó bị hỏi, không biết nên trả lời thế nào, vừa nghe được câu trả lời của Vưu Cầu Cầu kèm theo một cơn gió thổi tới.

Thế là cô bé nức nở, copy rồi paste theo: “Tôi ổn… Chỉ là mắt bay vào bụi thôi.”

Đạo diễn chương trình:? ? ?

Bọn họ chỉ từng nghe bụi bay vào mắt, chứ chưa bao giờ nghe mắt bay vào bụi.

Phương Thư Bạch không ngờ rằng Đổng Điềm Điềm lại nói những điều giống hệt Vưu Cầu Cầu, ngay cả trước ống kính cậu ấy cũng không nhịn được, cười khằng khặc như quả bóng xì hơi.

“...”

Chỉ sau khi Phương Thư Bạch cười, Đổng Điềm Điềm mới nhận ra rằng cô bé đã vô tình nói sai theo Vưu Cầu Cầu, cô bé càng tức giận hơn, nước mắt lại sắp rơi nữa.

Đổng Điềm Điềm: Cô bé không thể chịu đựng được sự bất bình này.

Mấu chốt là sau khi bực bội, Đổng Điềm Điềm vẫn không tin vào một màn vừa rồi nên cô bé đã gom hết cảm xúc lại và hét lên làm lại.

Mã Quyên không thuyết phục được cô bé, Đổng Điềm Điềm chính trực nói: “Không thể vì tôi mà trì hoãn tiến độ của tổ chương trình được.”

Đạo diễn tổ chương trình đã cố gắng thuyết phục cô bé, chương trình này không hề tiến triển như cô bé nghĩ, nên cứ làm những gì khiến mình cảm thấy thoải mái.

Nếu ở mùa *****ên đạo diễn muốn tạo drama, thậm chí còn mời Thi Tĩnh, một cô gái đầy rắc rối tới để tạo điểm nhấn, thì chương trình cũng đã không theo kịch bản của ông mà tự động phát sinh các tình huống khó đỡ. Dần dà, nó đã trở thành một chương trình nhẹ nhàng và đơn giản, mọi người chung sống chan hòa, phản hồi từ phía khán giả cũng rất tốt, do đó đạo diễn quyết định để họ tự chơi, miễn là phương hướng chung vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên, Đổng Điềm Điềm quá nghiêm túc, đạo diễn chương trình không thể nói ra sự thật, nên ông nuốt lại, thuận theo ý muốn của Đổng Điềm Điềm.

Sau khi cô bé khóc, đạo diễn chương trình đã nghĩ đến việc dừng lại, nhưng vì đương sự đã mạnh mẽ yêu cầu nên——

Tiếp tục đi.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, mặc dù Đổng Điềm Điềm đã cố gắng hết sức nhưng âm thanh cô bé phát ra vẫn bị xô na chèn ép.

Cô bé càng chơi đàn, càng không ngừng bị chèn ép.

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đổng Điềm Điềm dù không tin cũng phải tin sự ảo ma này.

Cô bé trầm mặc, không muốn nói chuyện nữa.

Đổng Điềm Điềm vội vã trở về nơi ở sau khi kết thúc cuộc chiến giữa “những người bạn”.

Sau khi cô bé khóc, rất nhiều người đã đến an ủi, kể cả nhân viên và các khách mời, nhưng Đổng Điềm Điềm căn bản không cần người khác an ủi.

Cô bé xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn vào một góc, khóc cho khuây khỏa.

Tuy nhiên, họ đang ở địa điểm tổ chức chương trình giải trí, chỗ ở tạm thời được lắp đặt camera, chỉ có những nơi tương đối riêng tư như phòng tắm, nhà vệ sinh mới không có camera, nên Đổng Điềm Điềm tránh mặt mọi người ngồi trong toilet khóc.

Vừa khóc vừa thầm phàn nàn về Vưu Cầu Cầu.

Tất cả đều là lỗi của cô, nếu không phải tại cô, cô bé sẽ không tức giận khóc lóc, cũng không xấu hổ trước mặt mọi người!

Mà Vưu Cầu Cầu cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì, cô thắc mắc ai làm cái gì trong đó mà lâu vậy?

Lập tức, Đổng Điềm Điềm nghe được ngoài cửa nói chuyện.

“Ai ở trong đó?”

Đó là giọng của Vưu Cầu Cầu.

Người điều phối chương trình thấp giọng trả lời: “Là Đổng Điềm Điềm.”

“Ồ.”

Không còn cuộc trò chuyện nào nữa.

Đổng Điềm Điềm theo bản năng nhìn về phía cửa toilet, cắn môi.

Vưu Cầu Cầu có ở đây không?

Cô đang làm gì ở đây vậy?

Diễn biến tâm lý của Đổng Điềm Điềm có thể nói là rất phức tạp. Vưu Cầu Cầu không hề hỏi cô bé. Cô bé cảm thấy Vưu Cầu Cầu quá máu lạnh, đạo đức giả, sự tốt đẹp của chỉ là giả vờ, vẻ ngoài đó cũng chỉ để trưng bày thôi.

Cửa toilet vang lên hai tiếng gõ nhẹ, ngoài cửa vang lên một giọng nói be bé nhỏ nhẹ.

“Đổng Điềm Điềm, cô có ở trong đó không?”

Đổng Điềm Điềm: “...”

Cô bé không muốn trả lời.

Tuy nhiên Đổng Điềm Điềm rốt cuộc không dám im lặng, không biết một cô gái mưu mô như Vưu Cầu Cầu có để cho camera man theo mình hay không, cư dân mạng không biết sự tình sẽ chỉ trích cô bé vì sự thiếu hiểu biết, như vậy là miễn phí giúp cho Vưu Cầu Cầu bôi đen cô bé rồi.

Vì thế Đổng Điềm Điềm miễn cưỡng lên tiếng.

“Ừm.”

Bây giờ, Vưu Cầu Cầu sẽ bắt đầu màn trình diễn của mình phải không?

Vưu Cầu Cầu do dự ba giây: “Cô thấy khó chịu trong bụng à?”

“Tôi có việc gấp cần đi vệ sinh.”

Đổng Điềm Điềm:? ? ?

Mất cảnh giác quá, cô bé vẫn chờ Vưu Cầu Cầu an ủi để lấy lòng khán giả.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Đổng Điềm Điềm: “...Tôi không có đau bụng.”

Vưu Cầu Cầu nói: “Xong rồi thì nhanh chóng ra ngoài đi.”

Nếu không phải vì đi vệ sinh gấp, Vưu Cầu Cầu đã không gõ cửa, khi cô đang ghi hình ở bên ngoài thì đã muốn đi vệ sinh. Ai biết Đổng Điềm Điềm chạy nhanh như vậy, Vưu Cầu Cầu lại không thể vượt qua cô ấy.

Vốn tưởng rằng cô bé sẽ sớm ra ngoài, nhưng chờ đợi hơn nửa giờ, Vưu Cầu Cầu đã không nhịn được nữa.

Đổng Điềm Điềm từ phòng tắm đi ra, tâm tình phức tạp, bên ngoài không có người quay phim, chỉ có Vưu Cầu Cầu đang chờ đi vệ sinh.

Cô nói với Đổng Điềm Điềm: “Cám ơn.”

Dường như nghĩ tới điều gì, Vưu Cầu Cầu thấp giọng bổ sung: “Nếu như cô thật sự khó chịu về dạ dày, tôi có thuốc trị táo bón.” Cô nói rất nhỏ, có thể nói là rất ân cần, quan tâm đến lòng tự trọng của cô bé.

Đổng Điềm Điềm: ! ! !

Không, cô bé không cảm thấy khó chịu trong bụng, cũng không bị táo bón. Cô bé rõ ràng đang sắp xếp lại cảm xúc bên trong của mình.

Nhưng Đổng Điềm Điềm còn chưa kịp giải thích, Vưu Cầu Cầu đã đợi quá lâu, sau khi nói xong, Đổng Điềm Điềm chỉ nhìn thấy dư ảnh, cửa trước mặt đã đóng lại.

Đổng Điềm Điềm: “...”

Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, Đổng Điềm Điềm không mở miệng được, cuối cùng tức giận nuốt lời định nói xuống.

Bản thân Vưu Cầu Cầu không biết gì về diễn biến tâm lý của Đổng Điềm Điềm, bởi vì cô không biết rằng Đổng Điềm Điềm đã phải khóc vì âm thanh kèn xô na của cô.

Đổng Điềm Điềm cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, bây giờ cô bé không muốn nghe tới hai từ xô na này nữa.

Cô bé không có khả năng phản bác, không lẽ không có khả năng trốn tránh?

Đổng Điềm Điềm không biết rằng cô bé đã vô tình có tâm lý giống như Thi Tĩnh, người đã cùng Vưu Cầu Cầu cãi nhau một thời gian, có cùng suy nghĩ với nữ diễn viên mà cô đang thay thế trong một khoảng thời gian này.

Trường hợp này thường xảy ra. Một người càng từ chối điều gì đó thì điều đó càng xảy ra. Người ta gọi là ghét của nào trời trao của nấy.

Đạo diễn tổ chương trình tóm tắt lại, hiện tại các khách mời đã có tiền và sống rất tốt trong mấy ngày này, tất cả nhờ công Vưu Cầu Cầu, có thể thấy rõ bằng mắt thường là ai cũng béo tốt.

Nhưng nó không phải là một điều tốt cho chương trình.

Không có tư liệu cắt ghép.

Làm sao chúng ta có thể cải thiện thời lượng mà không cần tư liệu... Không, làm sao chúng ta có thể biên tập một chương trình giải trí thú vị mà khán giả sẽ thích.

Vì vậy đạo diễn chương trình đã thảo luận với một số đạo diễn cả buổi chiều và quyết định phân công nhiệm vụ cho mọi người để họ có thể hòa nhập với làng chài nhỏ bé này.

Khi đạo diễn chương trình nở nụ cười xấu xa, muốn phát thẻ nhiệm vụ cho mọi người, các vị khách đều ồ lên.

Biết ngay mà.

“Chúng ta không thể nghỉ ngơi cho tốt sao? Mỗi ngày học nhạc cụ dễ dàng sao?”

Lam Hiên cực kỳ bất mãn và phàn nàn.

Phàn nàn cũng vô dụng.

Khi nghe nói ekip chương trình chia khách mời thành từng nhóm, Đổng Điềm Điềm nghĩ rằng chỉ cần cô bé không rút trúng Vưu Cầu Cầu là được.

Sau đó--

“Đổng Điềm Điềm và Vưu Cầu Cầu, hai người đi giúp dân làng cho ngỗng ăn.”

Đổng Điềm Điềm: “...”

Vưu Cầu Cầu không có ý nghĩ nào khác, làm nhiệm vụ với ai cũng như nhau thôi, nếu có thể thì...

Cô hy vọng không phải thực hiện nhiệm vụ.

Tất nhiên, lựa chọn này không tồn tại, cô tới để quay chương trình kiếm cơm mà.

Phương Thư Bạch lại lo lắng.

Cậu ấy chỉ khẳng định rằng Đổng Điềm Điềm có chỗ không ổn, sợ gây tổn hại gì cho Vưu Cầu Cầu nên nóng lòng muốn xin đổi đội.

Vưu Cầu Cầu yêu cầu cậu ấy thư giãn. Cô cảm thấy rằng toán học là đủ để cô bé không thể xử lý được.

Đổng Điềm Điềm ghét bỏ hời hợt, mặc dù bị ép phải trói buộc với Vưu Cầu Cầu, nhưng cô bé cũng không muốn bắt chuyện.

“Kẻ bắt nạt” Vưu Cầu Cầu uể oải đi phía sau Đổng Điềm Điềm.

Nắng đẹp quá khiến cô lại buồn ngủ…

Vưu Cầu Cầu lén lút che miệng ngáp một cái, sau đó mới phát hiện người quay phim đã bắt được mình, cô ngượng ngùng cười, lông mày cong cong.

Người quay phim theo cả buổi đã rất sốc: Sao cô ấy lại dễ thương đến thế!

Các nhân viên của chương trình “Thời gian nhàn nhã” cũng là thành viên của dàn ekip cũ. Họ đã có ấn tượng sâu sắc về Vưu Cầu Cầu ở mùa trước. Thay vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô, các nhân viên còn ấn tượng hơn bởi tính tình tốt của cô khi tiếp xúc với cô.

Dường như không có áp lực hay lo lắng gì khi ở bên cô ấy, anh ta không khỏi bật cười.

Ngôi nhà của thôn dân do đoàn tiết mục sắp xếp cho hai người cách chỗ ở của khách mời không xa, Đổng Điềm Điềm bước nhanh về phía trước, như sợ vướng vào Vưu Cầu Cầu.

Sau khi Đổng Điềm Điềm đến nhà dân làng, cô bé hỏi ngỗng ở đâu, sau đó mang thứ gì đó đi tới cho ngỗng ăn.

Sau đó, cô bé hoảng sợ, la hét và bỏ chạy trong khi bị đàn ngỗng đuổi theo.

Đổng Điềm Điềm chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều ngỗng như vậy, cô đã từng nhìn thấy thiên nga trong công viên, nghĩ rằng chúng đều cùng loài và trông giống nhau.

Tuy nhiên, ngỗng mới là kẻ bắt nạt thực sự trong làng.

Đổng Điềm Điềm vốn tưởng rằng mình có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lại bị ngỗng cắn thì lập tức hoảng sợ.

Vưu Cầu Cầu: “Hả?”

Vừa đi tới, cô đã nhìn thấy Đổng Điềm Điềm vẻ mặt sợ hãi.

“Cho ăn xong chưa?”

Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Vưu Cầu Cầu cầm chiếc chậu đựng thức ăn lên.

Đổng Điềm Điềm vừa rồi sợ hãi đến mức ném chậu thức ăn trên tay đi.

Nhìn thấy Vưu Cầu Cầu đi cho ngỗng ăn, Đổng Điềm Điềm có chút bối rối, nhưng cuối cùng cũng hét lên.

“Cẩn thận đấy!”

“Những con ngỗng bên trong biết cắn.”

Vưu Cầu Cầu ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Vưu Cầu Cầu, Đổng Điềm Điềm như bị điện giật, giọng điệu lúc này có chút dữ tợn.

“Đừng nói là tôi không cảnh báo cô nhé.”

Vưu Cầu Cầu mỉm cười với cô bé, nhẹ giọng nói: “Được, cảm ơn.”

Đổng Điềm Điềm cảm giác được má mình có chút nóng lên, vừa nghe người bên kia đã cho ngỗng ăn, cô bé lại dám dời ánh mắt về phía Vưu Cầu Cầu.

Cô bé cảm thấy mình có thể bị ma nhập, sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?

Đổng Điềm Điềm vỗ vỗ gò má nóng bừng của mình, chợt ngửi thấy mùi hôi. Lúc này cô bé mới chợt nhớ ra mình vừa bưng bát thức ăn không sạch sẽ.

Dân làng không đặc biệt quan tâm đến bát đựng thức ăn dùng để nuôi gà, vịt, ngỗng.

Đổng Điềm Điềm: Chết tiệt!

Trong đầu lập tức tràn ngập những lời chửi thề.

Tất cả đều là lỗi của Vưu Cầu Cầu.

Cô bé nghĩ.

Bởi vì tình tiết này, khuôn mặt của Đổng Điềm Điềm trở nên nóng bừng không thể giải thích được. Cô bé nhìn Vưu Cầu Cầu đi về phía đàn ngỗng, cảm thấy hả hê.

Không thể chỉ có mình cô bé chịu xui xẻo bị ngỗng cắn được, Vưu Cầu Cầu cũng không khá hơn là mấy.

Đổng Điềm Điềm thậm chí còn muốn tìm một chiếc điện thoại di động để quay video, nhưng khi ra ngoài lại không mang theo điện thoại, xung quanh có mấy người quay phim nhất định sẽ ghi lại cảnh Vưu Cầu Cầu bị ngỗng đuổi nhiều hơn, rõ ràng hơn.

Tổ quay chương trình cũng cảm thấy đạo diễn có phần quá tàn nhẫn.

Đây là những con ngỗng khiến rất nhiều người sợ hãi, có thể gọi là bóng ma làng chài!

Vưu Cầu Cầu chịu không nổi sẽ không quay nữa.

Tuy nhiên, cảnh Vưu Cầu Cầu bị ngỗng đuổi không xuất hiện.

Những tên bạo chúa ngỗng cáu kỉnh trong làng đó, đã thành thật ăn sau khi Vưu Cầu Cầu đổ thức ăn xuống. Vưu Cầu Cầu thậm chí còn ngập ngừng đưa tay chạm vào đầu con ngỗng, nhưng bên kia không hề tỏ ra tức giận.

Nó cư xử ngoan ngoãn như một cô dâu nhỏ.

Nó hoàn toàn khác với vẻ hung dữ vừa rồi khi cắn vào chân Đổng Điềm Điềm.

Toàn bộ quá trình Vưu Cầu Cầu cho ngỗng ăn không thể suôn sẻ hơn, và cô chỉ mất vài phút để hoàn thành.

Các nhân viên của tổ chương trình cũng phải nói rằng thật kỳ lạ, chuyện quái gì đang xảy ra thế này, việc đối phó với những con ngỗng to lớn này khó đến mức nào họ cũng biết. Lúc trước có mấy người không sợ trời không sợ đất cũng bị con ngỗng lớn mổ làm cho việc chăm ăn khó khăn muôn điều.

Nếu nói con ngỗng lớn bây giờ đã bị đổi hoặc đã đổi tính đổi nết, thì...

Ban nãy Đổng Điềm Điềm bị đuổi có thể giải thích thế nào?

Đổng Điềm Điềm: Đừng nhắc tới nữa, cũng đừng nhìn cô bé, cô bé mới là người bối rối hơn ai hết đây.

Đổng Điềm Điềm bối rối, làm sao vậy, con ngỗng lớn này còn biết chọn người ức *****, hay cứ chờ xem sao?

Nghi ngờ cuộc sống.

Sau khi Vưu Cầu Cầu cho ngỗng ăn xong, mọi chuyện đều vô cùng bình thường, cô không hiểu tại sao vừa rồi Đổng Điềm Điềm lại chạy ra ngoài la hét.

Nhiệm vụ cho ngỗng ăn được một mình Vưu Cầu Cầu hoàn thành nhưng chủ nhân của con ngỗng cho biết vẫn chưa kết thúc.

“Dẫn ngỗng xuống ao uống nước tắm rửa. Chúng cũng muốn đi loanh quanh.”

Đổng Điềm Điềm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, biết mình còn phải dắt ngỗng đi dạo, chân cô bé lại bắt đầu run rẩy, ngập ngừng một lúc lâu mới nói với Vưu Cầu Cầu: “... Tôi không dám.”

Vưu Cầu Cầu không hề giễu cợt cô ấy như Đổng Điềm Điềm nghĩ, cô nhìn con ngỗng lớn nói: “Để tôi thử xem.”

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với ngỗng trước đây và cũng không biết cách dẫn dắt chúng nên chỉ có thể nói thử xem.

Lần này chúng vẫn không phát điên như cũ, Vưu Cầu Cầu cầm một cây gậy liễu gai và không thành thạo lắm trong việc lùa ngỗng. Tuy nhiên, lũ ngỗng rất ngoan ngoãn và thậm chí không cần Vưu Cầu Cầu sử dụng cây gậy liễu gai để sửa hướng đi, chúng cũng lắc lư cái đầu đi thẳng đến đích.

Vưu Cầu Cầu từ đuổi ngỗng biến thành ngỗng đuổi theo cô.

Đôi khi cô đi chậm hơn một chút, những con ngỗng trắng to lớn đang chạy trước mặt cô sẽ dừng lại chờ Vưu Cầu Cầu.

Chúng thực sự đợi.

Tổ quay phim chương trình đều kinh ngạc.

Đổng Điềm Điềm: Duyên ngỗng của Vưu Cầu Cầu là trời sinh phải không?

Cô bé biết rằng Vưu Cầu Cầu đã chiếm lấy sự chú ý trong khoảng thời gian này, và Đổng Điềm Điềm đáng lẽ phải cố gắng một lần nữa để ngăn cản Vưu Cầu Cầu chiếm hết thời lượng phát sóng.

Nhưng Đổng Điềm Điềm liếc nhìn cái miệng dài lớn của mấy con ngỗng trắng.

“...”

Cô bé thấy, hay thôi, bỏ đi.

Cô bé lặng lẽ trốn sau lưng Vưu Cầu Cầu.

Mấy con ngỗng trắng to lớn đã thành công đến bờ ao, sau đó vui vẻ nhảy xuống nước như bánh bao luộc, Vưu Cầu Cầu và Đổng Điềm Điềm có thể đứng cạnh nghỉ ngơi một lúc.

Vưu Cầu Cầu cảm nhận được ánh nắng không chói chang nên cũng không nóng nảy, dựa người vào thân cây.

Hai người không nói chuyện, cũng không có gì nhiều để nói, Đổng Điềm Điềm có thể không để ý tới những người xung quanh trước đó, nhưng không biết vì sao, cô bé đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Như thể sẽ là sai lầm nếu không nói điều gì đó.

Vưu Cầu Cầu không biết đứa nhỏ này trong lòng đang có vướng mắc, nhưng rất nhanh, Đổng Điềm Điềm không còn phải vướng mắc nữa.

Bởi vì Vưu Cầu Cầu nhìn thấy cái gì đó, tư thế lười biếng ban đầu của cô đột nhiên biến mất, toàn thân căng thẳng.

Chó!

Không chỉ một, mà là rất nhiều!

Những con chó quen thuộc nhất trong làng, mấy con chó lớn, có con màu vàng có con màu đen, ban đầu chỉ đứng từ xa nhìn mọi người.

Đổng Điềm Điềm cũng nhận thấy những con chó này đều khá lớn và cô bé thực sự bị sốc. Tuy nhiên, xét thấy có rất nhiều người quay phim xung quanh mình, Đổng Điềm Điềm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng Vưu Cầu Cầu lại không thể bình tĩnh được, Đổng Điềm Điềm chỉ cảm thấy bóng dáng lướt qua mình như một cơn gió.

Là Vưu Cầu Cầu.

Cô bỏ chạy.

Đổng Điềm Điềm: ???

Vưu Cầu Cầu bỏ chạy nhanh như có dã thú đuổi theo, nhưng sau khi cô bắt đầu chạy, lũ chó cũng phấn khích đuổi theo.

Vưu Cầu Cầu: “Aaaaaaaaa!”

Cô hoảng sợ hét lên.

Vưu Cầu Cầu nhìn về phía sau hét lên: “Đừng đuổi theo tôi!”

Đổng Điềm Điềm lặng lẽ nói: “Không... Đừng chạy mà.”

Chẳng phải loài chó là như thế sao? Càng chạy càng đuổi. Nếu Vưu Cầu Cầu thành thật đứng đây, lũ chó sẽ không dí cô.

Vưu Cầu Cầu: “Sao tôi có thể không chạy... Đại ca, tôi gọi là đại ca rồi đó? Đừng đuổi theo tôi nữa!”

Vưu Cầu Cầu sợ chó. Dù có lý trí đến đâu, cô cũng chỉ vô thức muốn bỏ chạy khi nhìn thấy một con chó.

Sợ đến mức gọi chó là Đại ca.

Các nhân viên chương trình run rẩy bật cười.

Ôi trời, tuy có chút bi kịch nhưng lại thực sự rất buồn cười!

Chân trước Đổng Điềm Điềm bị con ngỗng đuổi theo, bây giờ lại là Vưu Cầu Cầu bị chó đuổi.

Đổng Điềm Điềm trước đó tinh thần không ổn định, nhưng sau khi xem cảnh này, cảm xúc của cô bé lập tức trở nên cân bằng, cô bé bị ngỗng đuổi theo, còn Vưu Cầu Cầu lại bị chó đuổi theo. Cô bé không phải là người duy nhất xấu hổ.

Đạo diễn không khỏi cười lớn, không có người nào điên cuồng như vậy, xem ra Vưu Cầu Cầu thật sự sợ chó nên có người quyết định giúp đỡ.

Nhưng trước khi bọn họ có thể giúp một tay—

“Mẹ kiếp!”

“Nhìn xem, chuyện gì đang xảy ra vậy!”

Có người chỉ về phía trước và thốt lên ngạc nhiên.

Bụi bay cách đó không xa, trông giống như sự xuất hiện của một tên trùm bí ẩn trong phim.

Bụi tan đi và máy ảnh đã ghi lại được hình dáng của tên trùm bí ẩn.

Chiếc cổ thon, chiếc mỏ màu vàng tươi, chiếc áo choàng trắng tuyết như… Lông vũ.

Chúng là những con ngỗng trắng to lớn vốn đang chơi đùa trong ao.

Chúng từ ao trở về đất liền, lúc này đang lao về phía đội quân chó với ánh mắt ngỗ ngược.

Vưu Cầu Cầu nằm trong một đàn ngỗng trắng lớn. Cô vốn chạy theo hướng ngược lại, nhưng cô nhìn thấy con ngỗng lớn đã lao tới trước mặt con chó và cắn con chó nhiều lần khiến con chó sợ hãi.

Danh tiếng của kẻ bắt nạt ở làng, những con ngỗng lớn, không phải là nói suông. Dù là chó hay người, đều phải cúi đầu cao quý khi đối mặt với cái miệng sắt của những con ngỗng trắng lớn.

Con chó đang phấn khích đuổi theo Vưu Cầu Cầu đột nhiên mất đà khi đối mặt với con ngỗng trắng to lớn.

Vưu Cầu Cầu không còn sợ hãi nữa.

Cô quay lại và chạy về phía con chó, được bao quanh và trấn an bởi những con ngỗng.

Vừa rồi con chó đang đuổi theo Vưu Cầu Cầu, nhưng bây giờ Vưu Cầu Cầu đã quay lại và đang đuổi theo con chó với đàn ngỗng trắng to lớn.

Các nhân viên của chương trình lần này không chỉ là run rẩy cười nữa, họ đều ôm bụng cười hahaha.

Chúa ơi, tại sao miễn là chuyện xảy ra với Vưu Cầu Cầu lại có thể buồn cười như vậy?

Một người nào đó đã ghi chú đoạn này lại, sau này sẽ thêm chú thích cho Vưu Cầu Cầu.

Anh ơi, chúng nó bắt nạt em!

Anh ngỗng trắng tới rồi, anh sẽ giúp đàn em Cầu Cầu lấy lại vị trí của mình.

Bình Luận (0)
Comment