Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 49

Động thái lạnh lùng của Vưu Cầu Cầu thực sự khiến mọi người trong chương trình bị sốc.

Suy cho cùng, họ chỉ thấy những người bị bọn lừa đảo lừa tiền chứ chưa bao giờ thấy người lấy tiền từ những kẻ lừa đảo.

Đây là thể loại líu lưỡi gì vậy?

Vưu Cầu Cầu tiếp tục nói trước camera: “Cần cẩn thận khi lên mạng và đề phòng lừa đảo trực tuyến.”

“Có quá nhiều kẻ lừa đảo trực tuyến.”

Lời nói chân thành.

Đạo diễn chương trình: Tại sao lại dùng giọng điệu như vậy? Bây giờ là ai lừa dối ai chứ?

Dẫu sao thì Vưu Cầu Cầu đã không nhận 10 nhân dân tệ: “Tiền tài bất chính, không đáng.”

Lại còn có vần điệu nữa.

Mặc dù 10 tệ rất cám dỗ.

Đạo diễn chương trình muốn cười lớn, có chuyện gì vậy? Cô cũng muốn chuyển nghề trở thành một nghệ sĩ rap?

Vưu Cầu Cầu cố chịu đau, giơ điện thoại di động lên rồi hỏi nhân viên ở bên cạnh: “Việc này chúng tôi có thể báo cảnh sát được không?”

Cô gái bán trà Tiếu Tiếu này rất thành thạo lừa đảo, không biết cô ấy đã lừa được bao nhiêu người. Có thể còn có một đội ngũ lớn đằng sau cô ấy, cô có thể giao cho các bộ phận liên quan để điều tra.

Ý thức pháp luật rất cao.

Tổ chương trình gật đầu, ra hiệu việc này có thể giao cho bọn họ.

Cô gái bán trà Tiếu Tiếu đã gửi nhiều tin nhắn nhưng không nhận được phản hồi. Cô ấy tức giận và sau đó đã chửi Vưu Cầu Cầu là kẻ nói dối. Khi bị đưa đến đồn cảnh sát, cô ấy nhận ra mình đã thực sự lừa dối người nổi tiếng và vô cùng hối hận.

Làm sao cô ấy có thể nghĩ rằng mình đã vô tình thêm một người nổi tiếng, và người nổi tiếng đó lại rảnh rỗi đến mức an ủi cảm thông với cô ấy?

Tất nhiên, tất cả chỉ là phần tiếp theo. Bây giờ Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch đang phải đối mặt với vấn đề hết tiền.

Mười phút trước, trong túi họ có một số tiền khổng lồ hơn 100 nhân dân tệ, nhưng vì nỗi trót dạ nhất thời của Phương Thư Bạch nên họ đã mất hết.

10 tệ “lừa” được không thể sử dụng được, đồng nghĩa với việc tiền vốn đã không còn.

Phương Thư Bạch đã rơi vào trạng thái tội lỗi và trầm cảm kể từ khi vụ việc xảy ra.

Việc cậu ấy làm là sai, không còn nghi ngờ gì nữa.

Cậu ấy đã tiêu hết số tiền hai người kiếm được khi không có sự đồng ý của Vưu Cầu Cầu. Phương Thư Bạch không muốn ngụy biện tìm lý do trong tình huống đó, dù sao cũng không thể lấy lại được tiền.

Phương Thư Bạch bây giờ chỉ hối hận vì lẽ ra mình không nên vào tiệm xổ số kia.

Cậu ấy dùng hết sạch tiền chỉ để tham gia cuộc vui?

Phương Thư Bạch nói với Vưu Cầu Cầu: “Đàn chị, em cần đi vệ sinh. Em sẽ quay lại sớm.” Giọng điệu của cậu ấy vẫn bình thường, sau đó cậu ấy nhanh chóng bỏ chạy mà không đợi Vưu Cầu Cầu nói.

Nhưng chẳng bao lâu, cậu ấy nhanh chóng quay lại, tránh mặt Vưu Cầu Cầu, hỏi nhân viên chương trình ở một bên: “Ở đây có tiệm cầm đồ không?”

Người này làm việc cho người kia, cho nên Phương Thư Bạch vẫn muốn cầm chiếc vòng cổ của mình, lấy rẻ thôi, tốt hơn một trăm tệ là được.

Nhân viên chương trình: Điều này nằm trong điểm mù trong kiến ​​thức của anh ấy.

Bên cạnh nhân viên còn có người xem, trong đó có rất nhiều cô gái trẻ quen biết Phương Thư Bạch.

Phương Thư Bạch nổi tiếng trong giới thần tượng. Cậu ấy có vẻ ngoài đẹp trai và nam tính.

Có người rụt rè nói: “Tiểu Phương, cậu định bán chiếc vòng cổ của mình à?”

Phương Thư Bạch có biệt danh là Tiểu Phương.

Nghe có người nói chuyện, hai mắt Phương Thư Bạch sáng lên: “Đúng vậy, cô muốn mua sao?”

Nói xong, cậu ấy tháo chiếc vòng cổ của mình xuống.

“Tôi đã lâu không đeo chiếc vòng cổ này, tôi được một người bạn ở nước ngoài tặng, nó hoàn toàn là hàng thật.”

Cô gái trẻ hỏi: “Bao nhiêu tiền? 500 có được không? Hiện tại tôi chỉ có 500 tiền mặt trong tay thôi.”

Phương Thư Bạch còn chưa kịp mở miệng thì đã có người khác lên tiếng: “Tiểu Phương, bán cho tôi, tôi cho cậu 1000, trực tiếp chuyển khoản được không?”

“Không, không, không, tôi cũng muốn, tôi trả 2000!”

Cuộc đấu giá bắt đầu ngay lập tức.

Tổ chương trình không ngăn cản được, dù sao trước đó họ cũng không nói rằng không được bán đồ của chính mình.

Phương Thư Bạch không ngờ rằng thị trường thực sự tốt và giá cũng cao hơn so với sự mong đợi của cậu ấy.

Phương Thư Bạch bán nó theo cách này sẽ cảm thấy tốt hơn và sẽ không để nhãi Cầu bị những vị khách khác cười nhạo vì cậu ấy.

Phương Thư Bạch đang định bán nó đi thì chiếc vòng cổ đã bị một bàn tay mảnh khảnh giật lấy.

“Không phải để bán.”

Là Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu nói xin lỗi với những người có mặt rồi đẩy Phương Thư Bạch sang bên đường.

Cô biết chiếc vòng cổ này khi mới mua có giá là mấy vạn tệ, nhưng nếu là đồ cũ, Phương Thư Bạch dự định bán với giá 1000, 2000 tệ thôi.

Phương Thư Bạch vốn muốn tránh mặt Vưu Cầu Cầu và bán nó đi, nhưng lại bị Vưu Cầu Cầu phát hiện, cậu ấy gãi đầu rồi nói: “Cứ bán đi ạ.”

“Không sao đâu, em vẫn còn chiếc vòng cổ như thế này.”

Vưu Cầu Cầu nói: “Chúng ta còn chưa tới mức đó, còn có tay chân.”

Cô biết Phương Thư Bạch đã tự trách mình rất nhiều. Vưu Cầu Cầu cũng không tức giận như Phương Thư Bạch tưởng tượng khi cậu ấy đã tiêu số tiền cả hai kiếm được mà không hỏi ý kiến cô.

Cô vẫn có thể kiếm lại tiền sau khi tiêu hết số tiền đó, và Phương Thư Bạch luôn giúp đỡ cô bất kể thế nào.

Bất cứ khi nào cô tham gia phim hay quay show, Phương Thư Bạch đều share giúp cô mà không cần nhờ vả; về việc bày quầy hàng lần này, Phương Thư Bạch cũng không hề do dự mà đi cùng cô.

Cậu ấy dùng tiền của chính mình làm vật đảm bảo, còn giúp cô đẩu quầy hàng nữa.

Nếu không có cô, Phương Thư Bạch hiển nhiên có thể đi hát rong cùng anh Đào và những người khác.

Khả năng kinh doanh của Phương Thư Bạch vẫn rất mạnh.

Điều duy nhất khiến Vưu Cầu Cầu khó hiểu đó là tại sao cậu ấy lại tự tin đến vậy, dám mua vé số và tiêu hết tiền. Là một kẻ nghèo, cậu ấy còn có suy nghĩ mua vé số ư?

Phương Thư Bạch không vui chút nào. Cậu ấy suy sụp ngồi trên tảng đá.

“Nhưng bây giờ chúng ta không có gì, vốn cũng chẳng còn.” Tất cả táo gai và xúc xích mua bằng tiền vốn đều đã được sử dụng hết rồi.

Sau đó Phương Thư Bạch cảm thấy được có một mảnh giấy đang lơ lửng trên đầu mình.

Cậu ấy vô thức nắm lấy nó: “Hả?”

Không phải giấy, mà là 10 tệ.

Vưu Cầu Cầu: ?

Nhóm chương trình: ?

Một ông già tóc trắng ăn mặc chỉnh tề đang đứng trước mặt Phương Thư Bạch, ân cần nhìn cậu ấy: “Thật hiếm khi gặp được một đứa trẻ, ngay cả quần của nó cũng bị rách... Lấy tiền vá lại quần đi.”

Người quay phim đi theo Phương Thư Bạch lập tức đem ống kính tập trung vào quần của Phương Thư Bạch.

Quần của cậu ấy không bị rách, outfit hôm nay của cậu ấy theo phong cách đường phố, trên chiếc quần jeans là những đường rạch thiết kế theo phong cách bụi bặm.

Phương Thư Bạch tự thấy rất thời trang, nhưng ông già đã nhầm tưởng rằng cậu ấy thậm chí không thể có được một chiếc quần đàng hoàng để mặc.

Sắc mặt Phương Thư Bạch vừa trắng vừa đỏ.

“Không phải!”

“Tiền này của ông.”

Cậu ấy muốn giải thích rõ ràng và trả lại tiền, nhưng ông lão rất bướng bỉnh, chân tay cũng run run, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

“Chúng ta đi mua gì đó để ăn nhé.” Cô nói.

Phương Thư Bạch cầm 10 tệ như sắp khóc: “Đàn chị, chị nói xem cái này gọi là gì?”

Vưu Cầu Cầu trầm ngâm một lát: “Không có con đường nào hoàn hảo cả.”

Phương Thư Bạch bị hiểu nhầm là một người ăn xin.

Hai người bày tỏ lòng biết ơn với ông lão trước ống kính, sau đó Vưu Cầu Cầu xua tay.

“Chúng ta đi kiếm tiền thôi.”

Có được 10 tệ, Phương Thư Bạch vui vẻ lên một chút: “Chúng ta có thể kiếm tiền ở đâu?”

Cậu ấy theo sát phía sau Vưu Cầu Cầu.

CP đàn chị đàn em, trước đó tổ chương trình đã nhìn ra rồi, nếu thật sự muốn làm chuyện lớn thì vẫn cần Vưu Cầu Cầu dẫn đường, mà Phương Thư Bạch bình thường chỉ là người hỗ trợ.

Họ cũng tò mò về việc Vưu Cầu Cầu sẽ lật ngược thế cờ với 10 tệ như thế nào.

Bạn biết đấy, đã nửa ngày trôi qua rồi.

Quay lại và tiếp tục bán buôn đồ ăn?

Điều đó có thể tiết kiệm được tiền nhưng sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Vưu Cầu Cầu dẫn Phương Thư Bạch đến tiệm xổ số.

Đạo diễn chương trình: ! ! !

Ai vừa mới xuất hiện trên máy quay và nghiêm túc giáo dục mọi người tránh xa cờ bạc, còn nói rằng bạn sẽ thua mỗi khi ham mê mấy trò xui rủi này?

Hành vi của Vưu Cầu Cầu có phải là biết sai mà vẫn làm không?

Muốn bị cư dân mạng chửi à?

Phương Thư Bạch: Huhuhu, cậu ấy thực sự sai rồi, đàn chị, cho dù có giết cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không bao giờ mua vé số nữa. Không cần phải giáo dục cậu ấy như thế này đâu.

Vưu Cầu Cầu: “Cậu đang làm gì vậy?”

Cô có chút kinh ngạc, không biết tại sao Phương Thư Bạch lại phản ứng mãnh liệt như vậy: “Tôi thử vận ​​may xem sao.”

Phương Thư Bạch khuyên: “Con bạc có tâm lý không tốt, sẽ thua hết tiền!”

Đổi lại, cậu ấy trả lại Vưu Cầu Cầu những lời mà cô đã nói với cậu ấy ban nãy.

Tổ chương trình đã cười nghiêng ngả theo đúng nghĩa đen.

Ôi trời, hai người này đáng yêu thật.

Hơn nữa, Phương Thư Bạch thực sự đã ghi nhớ những gì Vưu Cầu Cầu nói, điều này có hơi bất ngờ, cho thấy rằng cậu ấy thực sự lắng nghe.

Vưu Cầu Cầu: “Tôi phản nghịch.”

Lời giải thích này vừa nói ra, không ai có thể phản bác được. Cô đã nói mình phản nghịch rồi, còn có thể phản bác cái gì nữa.

Vưu Cầu Cầu nói với Phương Thư Bạch: “10 tệ này vốn dĩ là đưa cho cậu, cho nên sai lầm của cậu đã bị xóa sạch.”

Đạo diễn chương trình cười toe toét, nói với người quay phim: “Tôi nghĩ Vưu Cầu Cầu chẳng còn gì để mất cả.”

Còn nói xóa sạch lỗi lầm nữa chứ.

Tuy nhiên, ekip chương trình vẫn không can thiệp, họ chỉ muốn các khách mời thêm “khổ sở”.

Phương Thư Bạch loay hoay một lúc rồi quyết định rằng chỉ cần nhãi Cầu vui vẻ, cùng lắm thì cậu ấy sẽ bán chiếc vòng cổ của mình, nói chung là cậu ấy sẽ luôn có cách để nhãi Cầu không bị cười nhạo.

Phương Thư Bạch bước vào tiệm xổ số với 100 nhân dân tệ và ra đi tay trắng.

Vưu Cầu Cầu bước vào tiệm xổ số với 10 tệ——

Bước ra với 5000 tệ.

! ! !

Mọi người đều bị sốc.

Ông chủ tiệm xổ số vẫn nhớ tới Phương Thư Bạch, khi Phương Thư Bạch bước vào tiệm lần nữa thì cậu ấy đã được một đám người chào đón. Họ cho rằng đối phương không hài lòng khi bị thua nên đã lên kế hoạch chuẩn bị lừa cậu ấy lần nữa.

Khi đó anh ta đã nói với Phương Thư Bạch: “Tôi không ép cậu mua bán, cậu tự nguyện làm, có rất nhiều người không thắng.”

Vưu Cầu Cầu: “Tôi đến đây để chơi.”

Có một số tiền khổng lồ là 10 tệ để tiêu.

Sau đó, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô thực sự đã giành được giải thưởng không hề nhỏ, tổng cộng là 5000 tệ.

Chủ cửa hàng xổ số choáng váng khi thấy Vưu Cầu Cầu trúng giải. Anh ta liên tục nói rằng Vưu Cầu Cầu đã gặp may và cố gắng thuyết phục Vưu Cầu Cầu tiếp tục mua vé số.

“Sẽ kiếm kiếm được nhiều hơn đó.”

Nhưng khi Vưu Cầu Cầu cảm thấy thoải mái rồi thì lập tức ngừng chơi: “Tôi không chơi nữa.”

Cô cầm tiền và nhanh chóng chạy ra ngoài.

Phương Thư Bạch hoàn toàn choáng váng. Đây là chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy lại mất hết tiền trong khi Vưu Cầu Cầu thì kiếm được 5000 tệ?

“Chị thật sự đã lấy được 5000 sao?”

Cho đến tận bây giờ, Phương Thư Bạch vẫn không tin.

Vưu Cầu Cầu trực tiếp đưa tiền vào tay cậu ấy.

“5000 tệ này là của chúng ta, mỗi người chúng ta kiếm được một nửa.”

Phương Thư Bạch cầm 5000 nhân dân tệ, vui vẻ như một kẻ ngốc.

Cái này là cái gì?

Vưu Cầu Cầu: “Có lẽ... cái này gọi là may mắn.”

Phương Thư Bạch là kẻ xui xẻo, cô là thần may mắn.

Mặc dù bản thân Vưu Cầu Cầu cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, trước đây cô không như vậy, nhưng cô có vẻ thực sự may mắn?

Các nhân viên chương trình được tận mắt chứng kiến vận may của Vưu Cầu Cầu phát huy tác dụng và quá trình biến 10 tệ thành 5000. Họ ghen tị đến mức rơi nước mắt.

Đây chắc chắn là thần tài!

Cô gái nào may mắn thế này.

Tất nhiên, mặc dù Vưu Cầu Cầu lấy 5000 nhân dân tệ, nhưng cô cũng không quên nhắc nhở trước camera một lần nữa rằng đừng mạo hiểm và đừng quá coi trọng loại vận may này.

Đạo diễn chương trình cũng phải khen ngợi cô.

Thành tích chính trị của Vưu Cầu Cầu hoàn hảo.

Hai người cùng nhau trở về nơi ở với 5000 tệ thần kỳ trong tay. Nửa ngày đầy rẫy thăng trầm, kịch bản này không dành cho người yếu tim.

Từ 30 đến 100, rồi từ 100 về đến 0, rồi đến 10 tệ, sau đó trực tiếp chạm tới 5000.

Sau khi lái xe hơn nửa chặng đường về, Phương Thư Bạch cuối cùng cũng hồi phục lại sau cuộc chơi thử tài may mắn nhận được 5000 nhân dân tệ của Vưu Cầu Cầu.

Cậu ấy vẫn cảm thấy có lỗi và nói với Vưu Cầu Cầu: “Em không tiêu tiền của mọi người nữa.”

Vưu Cầu Cầu: “Cậu không sợ chết đói à?”

Phương Thư Bạch: QWQ

“Em đang giảm cân.”

Nhưng mà giảm cân thì cũng không thể không ăn gì trong nhiều ngày như vậy.

Vưu Cầu Cầu trấn an Phương Thư Bạch: “Không sao đâu.”

Cô lấy từ trong túi ra một lọ xylitol, ném hai viên cho Phương Thư Bạch. Sau đó cô cũng ném hai viên vào miệng nhai, giọng có chút khàn khàn.

“Cậu đang thấy có lỗi với tôi?”

Vưu Cầu Cầu có thể hiểu được suy nghĩ của Phương Thư Bạch, cậu ấy vẫn đang nghĩ đến việc mình đã tiêu hết số tiền cô kiếm được.

“Vậy tôi sẽ trừng phạt cậu.”

Nếu không, Phương Thư Bạch sẽ phải vật lộn với điều này trong suốt quá trình ghi hình, ngay cả khi Vưu Cầu Cầu không hề bận tâm.

Khi Phương Thư Bạch nghe nói có hình phạt thì trông cậu ấy rất vui vẻ. Người không biết còn tưởng rằng cậu ấy được nhận thưởng.

Cậu ấy đã sai và sẵn sàng chấp nhận hình phạt.

“Hình phạt gì ạ?”

Các nhân viên trong xe cũng vểnh tai chờ đợi biện pháp trừng phạt của Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu nói: “Gần đây tôi nghe mấy bài hát mới của anh Đào, tôi rất thích, nhưng không tìm được người nghe tôi hát, cậu nghe thử xem sao?”

Hỏi Phương Thư Bạch.

Lần *****ên nghe đến hình phạt này, các nhân viên của tổ chương trình đều sửng sốt và không phản ứng gì. Để Phương Thư Bạch nghe hát hình như không phải là phạt nhỉ?

Tuy nhiên, khi mọi người thực sự nhận ra ý nghĩa sâu xa hơn của việc này——

Nữ nghệ sĩ xinh đẹp trước mặt mà hát, đó không phải là giọng hát bình thường, cô là nữ ca sĩ tử thần nổi tiếng.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.

Hình phạt này thực sự rất khắc nghiệt!

Họ cười nắc nẻ.

Phương Thư Bạch nghiến răng trả lời.

Cậu ấy đã thú nhận một cách chân thành và liên tục nói trước ống kính, nhắc nhở mọi người đừng bắt chước mình.

Hai người trở về nơi ở sớm, những người khác còn chưa quay lại.

Vì vậy Vưu Cầu Cầu đã đặt bếp gas và những thứ khác vào nơi ban đầu của chúng, rồi đến gặp cô chủ cửa hàng tạp hóa để mua rất nhiều xúc xích và táo gai.

Vào lúc vừa mới dọn quầy hàng, Vưu Cầu Cầu đã muốn khóc. Khi học làm kẹo hồ lô, cô đã mong đợi rằng mình có thể được ăn trong khi làm, nhưng 30 tệ rõ ràng là không đủ để cô ăn, nên cô phải cật lực nhịn lại để bán lấy tiền.

Vì vậy Vưu Cầu Cầu bất lực nhìn kẹo hồ lô và xiên chiên đã chuẩn bị sẵn được bán cho người khác, còn cô thì vẫn phải ngửi mùi thơm.

Tra tấn nhau à? Quá độc ác!

Khi đó Vưu Cầu Cầu đã quyết định rằng khi nào có tiền thì cô sẽ tự mình làm rồi ăn.

Tốt lắm, bây giờ có tiền, thế là có thể ăn được rồi.

Vưu Cầu Cầu không chỉ chuẩn bị cho mình và Phương Thư Bạch, mà còn chuẩn bị cho những người chưa quay lại.

Cả căn bếp tràn ngập mùi thơm, đạo diễn không nhịn được nữa nên nói: “Cho tôi một xiên với.”

Vưu Cầu Cầu cầm thìa nói: “Đưa tiền cho tôi.”

Cho sáu người bọn họ 100 tệ, vẫn còn đủ can đảm để xin ăn à.

Tất nhiên đưa tiền lại là chuyện khác, cô có thể bán cho họ.

Đạo diễn rất ấn tượng, lấy tiền ra rồi nói: “Đưa tiền thì đưa tiền.”

Vì vậy Vưu Cầu Cầu đã lợi dụng lần này để kiếm một khoản lợi nhuận nhỏ.

Lúc mặt trời sắp lặn, Đào An Kiệt và những người khác đã trở về. Ngay khi vừa đến nơi ở, họ đã lập tức ngửi thấy mùi thơm của xiên chiên.

“Cầu Cầu, làm món gì mà ngon quá!”

Vưu Cầu Cầu đáp lại, để Phương Thư Bạch phục vụ mọi người.

Đổng Điềm Điềm nghiêng đầu nói: “Tôi không ăn đồ ăn vặt.”

Phương Thư Bạch: “… Thích ăn hay không thì tùy.”

Chuyện gì đang xảy ra với đứa trẻ này? Nói năng kiểu gì thế, cũng có nhỏ hơn cậu ấy mấy tuổi đâu chứ.

Khi người khác nói món xiên chiên của Vưu Cầu Cầu nấu rất ngon, kẹo hồ lô cũng rất ngon, thì Đổng Điềm Điềm lại lên tiếng.

“Mấy thứ này là chị không bán được nên đem về cho mọi người ăn đấy à?”

“Tôi muốn ăn cơm, ai lại đi ăn mấy cái này, hại mọi người mất 30 tệ.”

Vưu Cầu Cầu là một Phật hệ, nhưng Phương Thư Bạch thì không thể chịu đựng được nữa. Tại sao lại bắt nạt Vưu Cầu Cầu?

“Đã sớm bán hết rồi, bán hết rồi.”

“Cầu Cầu đặc biệt chuẩn bị phần này cho mọi người.”

“Hôm nay chúng tôi bán hết được 5000 tệ.”

Phương Thư Bạch nói một cách khiêm tốn, nhưng thực ra cậu ấy đang hét lên trong lòng: “Nhãi Cầu đỉnh của chóp!”

“5000?”

Ngay khi con số này xuất hiện, những người khác thực sự bị sốc.

Đặc biệt là Đổng Điềm Điềm.

Hôm nay nhóm của họ diễn ra khá suôn sẻ, chủ yếu là do có Đào An Kiệt ở đây nên họ kiếm được gần 1000 tệ.

Đổng Điềm Điềm nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu Vưu Cầu Cầu chỉ kiếm được bằng số lẻ của họ, nhưng Phương Thư Bạch đã mở miệng và nói là 5000 nhân dân tệ.

Có phải ăn cướp không?

Không phải ăn cướp, mà là trúng xổ số.

Biểu hiện nghi ngờ cuộc sống của Đổng Điềm Điềm đặc biệt phong phú.

Với số tiền này, họ đưa tất cả cho Mã Quyên, mà trên đường trở về, cô ấy cũng đã mua đồ ăn rồi.

Mấy người lớn biết nấu ăn đều bận rộn, trong phòng dần dần tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Đổng Điềm Điềm không có ở trong nhóm này, cô ta đã sớm ăn chút gì đó rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Cô bé có chút bướng bỉnh và có thái độ thù địch đặc biệt với Vưu Cầu Cầu, điều mà mọi người đều có thể nhận thấy sau khi quen nhau một thời gian ngắn.

Tuy nhiên, đã nhìn thấu nhưng lại không nói ra, họ chỉ là đang cùng nhau ghi hình một chương trình giải trí, về cơ bản thì khách mời đã quen thuộc hơn với Vưu Cầu Cầu rồi, và đương nhiên họ cũng sẽ thân thiết với cô hơn. Vưu Cầu Cầu sẽ không bị lạc lõng trong nhóm này.

Sau bữa tối, Mã Quyên yêu cầu Vưu Cầu Cầu kể về trải nghiệm trúng số của mình. Phương Thư Bạch chủ động nhắc đến những điều ngu ngốc mà cậu ấy đã làm, không hề giấu giếm điều gì.

Đối mặt với tình tiết thăng trầm này, mọi người cũng choáng váng.

Bên chỗ họ thì yên bình, mà bên Vưu Cầu Cầu lại đặc sắc như vậy?

Sau bữa ăn, Vưu Cầu Cầu hỏi đạo diễn: “Chúng tôi có đủ tiền, có thể không cần đi làm vài ngày, để học nhạc cụ được không?”

Tổng cộng 6000 nhân dân tệ đó chắc chắn không thể tiêu hết, đủ để sáu người hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

Đạo diễn chương trình: “...” Thật là một giấc mơ ngọt ngào!

Vưu Cầu Cầu: “Ông cũng không có nói không!”

Sau lời nhắc nhở của Vưu Cầu Cầu, Đào An Kiệt và Lam Hiên cùng với Phương Thư Bạch cũng đột nhiên nhận ra, rồi họ bắt đầu thương lượng các điều kiện với ekip.

Trước đây bên chương trình chỉ nói để họ sống sót và học chơi nhạc cụ là được, bây giờ họ có thể sống tốt bằng số tiền này rồi, vậy tại sao họ còn phải làm việc chăm chỉ!

Họ không muốn làm việc chăm chỉ nữa!

Đạo diễn chương trình đã rơi nước mắt.

Bọn họ đặt ra quy định, bọn họ thừa nhận, nhưng bọn họ không ngờ rằng một bug lớn như Vưu Cầu Cầu lại xuất hiện!

Nếu mọi người không đi kiếm tiền thì bọn họ sẽ không có tư liệu để cắt ghép, vậy lấy đâu ra tiền, lấy đâu ra tài trợ? Ai sẽ xem mấy người học nhạc cụ chứ?

Vưu Cầu Cầu không bị khó ngủ khi ở chỗ lạ, cô ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô gặp Phương Thư Bạch ở trên lầu.

Vưu Cầu Cầu nhìn vào quầng thâm to tướng vẫn còn đỏ ngầu dưới đôi mắt của Phương Thư Bạch, ngập ngừng hỏi: “Cậu chưa ngủ à?”

Phương Thư Bạch: “...”

Cậu ấy cảm thấy áy náy, tránh ánh mắt của Vưu Cầu Cầu, lấy ra một thứ gì đó rồi làm không có chuyện gì xảy ra mà nhét vào túi của Vưu Cầu Cầu.

“Đàn chị, cho chị đấy.”

Vưu Cầu Cầu: “?”

Cô còn chưa kịp hỏi gì thì Phương Thư Bạch đã như xoa dầu vào chân mà bỏ chạy.

Người quay phim đi theo Phương Thư Bạch lại không chạy theo cậu ấy, mà lặng lẽ tóm lấy Vưu Cầu Cầu.

“Cậu ấy đã dành cả đêm để chuyển gạch ở công trường và kiếm được 50 nhân dân tệ. Cậu ấy nói sẽ trả lại cho cô. Cậu ấy còn nói ngày mai sẽ tiếp tục chuyển gạch.”

Camera man của Phương Thư Bạch chỉ muốn Vưu Cầu Cầu thuyết phục Phương Thư Bạch. Thực sự, anh ta đã già rồi, không thể thức cả đêm để chạy theo quay cậu ấy nữa, tóc cũng còn có một nhúm thôi.

Đêm qua, nam thần tượng Phương Thư Bạch đã đến công trường để chuyển gạch, rất vất vả, rất chua xót, nhưng cũng rất hài.

Bản thân Vưu Cầu Cầu cũng không ngờ rằng Phương Thư Bạch lại chuyển gạch chỉ để trả lại số tiền 100 nhân dân tệ mà cậu ấy vô tình tiêu hết.

Cô nhớ ra trong phòng mình có thuốc mỡ, Giang Đào đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ dụng cụ y tế nhỏ, vì vậy sau đó Vưu Cầu Cầu trở về phòng mình lấy thuốc mỡ rồi gõ cửa phòng Phương Thư Bạch.

“Đàn chị, sao chị lại ở đây?”

Sau khi Phương Thư Bạch mở cửa, cậu ấy vẫn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Vưu Cầu Cầu nhìn ra có thể cậu ấy đã trang điểm để trông đẹp hơn.

Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm vào mặt cậu ấy: “Nền của cậu tán không đều.”

Phương Thư Bạch: ! ! !

Kinh dị.

“Tôi tới đưa thuốc cho cậu. Hãy xoá bỏ vết phồng rộp đi.”

Phương Thư Bạch gần như đã khóc khi cầm lấy thuốc mỡ.

Cậu ấy đã sai. Cậu ấy thực sự biết mình đã sai. Kiếm tiền không hề dễ. Cậu ấy bị phồng rộp ở lòng bàn chân và lòng bàn tay.

Cho dù Phương Thư Bạch không bước vào giới giải trí hay là trở thành thần tượng, thì cậu ấy vẫn là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình tốt. Cậu ấy chưa bao giờ làm những công việc nặng nhọc như chuyển gạch. Sau trải nghiệm này, cậu ấy thực sự nhớ rất rõ.

Đời này cậu ấy sẽ không bao giờ đụng vào cờ bạc nữa.

Vưu Cầu Cầu lại trò chuyện với Phương Thư Bạch, giúp cậu ấy thả lỏng tinh thần.

Phương Thư Bạch đã nhận ra lỗi lầm của mình và cậu ấy đang tích cực bù đắp.

Vưu Cầu Cầu nói: “100 tệ ban đầu là một nửa cho cậu, một nửa cho tôi, bây giờ không sao cả, cậu đã trả tôi một nửa rồi, coi như cậu tiêu một nửa, tôi đưa 50 tệ cho chị Mã Quyên.”

Phương Thư Bạch gật đầu, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Sau đó lập tức nghe Vưu Cầu Cầu nói thêm: “Cậu còn một trừng phạt, cậu còn chưa nghe tôi hát.”

Phương Thư Bạch: “… Em nghe, em có thể nghe cả ngày.”

Nếu nụ cười của cậu ấy không được tự nhiên, nếu tay cậu ấy không hơi run, thì một người không biết rõ tình hình sẽ thực sự nghĩ rằng cậu ấy đang mong chờ được nghe hát.

Sự mâu thuẫn tội lỗi của Phương Thư Bạch đã được giải quyết. Buổi ghi hình tiếp theo của chương trình giải trí sẽ không phải lúc nào cũng đầy lo lắng và cảm xúc. Đối với chương trình giải trí, cậu ấy vẫn còn cảm thấy vui vẻ. Người quay phim đi theo Phương Thư Bạch cũng bày tỏ sự cảm kích đối với Vưu Cầu Cầu.

Nhờ có Cầu Cầu, anh quay phim đã cứu được nhúm tóc nhỏ còn sót lại của mình.

Khi Vưu Cầu Cầu đi xuống lầu, cô nhìn thấy Đổng Điềm Điềm.

Đổng Điềm Điềm đang ngồi trên sofa cầm sách vở, cau mày lại như gặp phải vấn đề gì đó.

Vưu Cầu Cầu biết rằng cô bé vẫn chưa trưởng thành. Nghe nói cô bé đã từng sống ở nước ngoài, sau đó chuyển về một trường trung học ở trong nước trong hai năm qua. Chắc cô bé sẽ sớm tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cô cũng ngồi xuống ghế sofa, liếc nhìn Đổng Điềm Điềm đang làm đề môn toán.

Vưu Cầu Cầu chỉ định tìm một chỗ thoải mái để nằm trên ghế sofa. Phải nói một điều là chiếc ghế sofa do tổ chương trình bố trí thật sự rất thoải mái.

Cô hơi muốn mua nó...

Tuy nhiên, không khí bên phía Đổng Điềm Điềm lại khác hẳn. Cô ta cảnh giác liếc nhìn Vưu Cầu Cầu, người đang ngồi bên cạnh.

“Cô có thể làm được?”

Đổng Điềm Điềm cho rằng Vưu Cầu Cầu đến đây là cố tình bắt nạt cô ta, hay là cô đang cố gắng tạo ra một nhân cách đạt thành tích cao?

Chắc chắn là có âm mưu.

Vưu Cầu Cầu ban đầu không có ý định nói chuyện với Đổng Điềm Điềm, nếu người khác không thích cô thì cô cũng không cần phải thích người khác làm gì, nhưng bây giờ Đổng Điềm Điềm lại hỏi cô câu này, cô bé định nhờ cô chỉ bài?

Vưu Cầu Cầu cảm thấy nhức đầu, nhưng cô bé đã đặt ra vấn đề rồi nên cô không thể bỏ qua được, cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn tờ giấy trong tay.

Cô quan sát được nửa phút.

Đổng Điềm Điềm lo lắng, vãi, cô thật sự biết làm sao?

Câu hỏi này khó quá.

Vưu Cầu Cầu nói: “Không biết.”

Đổng Điềm Điềm vốn tưởng rằng đối phương sẽ chỉ dạy cô bé: ? ? ? Tại sao cô không làm theo kịch bản, đóng vai một thiên tài học tập?

Chỉ thế thôi, thế thôi à?

Vưu Cầu Cầu có chút hoảng hốt, vuốt tay an ủi chính mình.

“Dọa chết tôi.”

“Thật may là tôi đã tốt nghiệp và không phải học môn này nữa.”

Sợ thật!

Mọi ký tự trên đó đều có vẻ quen thuộc, nhưng dường như cô không nhận ra được chút nào nữa. Vưu Cầu Cầu chỉ nhìn thôi cũng đã không chịu được rồi.

Đổng Điềm Điềm: ? ? ?

Ý là gì, cô bé phải học mà!

Đổng Điềm Điềm ban đầu thấy toán học khó, nhưng sau khi Vưu Cầu Cầu vô tình làm tổn thương cô bé, cô bé hoàn toàn muốn từ bỏ việc điều trị.

Đội ngũ quay phim của chương trình nhịn cười, rất tốt, rất mạnh mẽ, rất Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu bị toán học đánh bại, cô không muốn ngồi xuống ghế sofa nữa, muốn thoát khỏi khu vực học tập ngột ngạt này.

Tuy nhiên, Vưu Cầu Cầu không hoàn toàn phớt lờ suy nghĩ của Đổng Điềm Điềm. Hiện tại, cảm giác duy nhất của cô đối với Đổng Điềm Điềm là cô bé là một đứa bé tội nghiệp.

“Hay là cô lên mạng tra đáp án thử, chắc chắn sẽ có các bước giải rõ ràng.” Lời nhắc nhở rất ấm áp và tận tâm.

Đổng Điềm Điềm cảm thấy mình hoàn toàn không thể đoán trước được hành động của Vưu Cầu Cầu. Ngay khi bạn nghĩ rằng cô sẽ như vậy, thì cô lại như kia...

Tuy nhiên, mọi thứ đều vô ích trước năng lực thật sự.

Vì thế Đổng Điềm Điềm dùng 120% kiên nhẫn học luyện đàn, âm thầm quyết tâm đánh bại Vưu Cầu Cầu!

Nhạc cụ là sở trường của cô bé. Dù không giỏi đàn thập tam lục, nhưng cô bé vẫn có thể học rất tốt nếu cô bé muốn.

Đổng Điềm Điềm không hề kiêu ngạo, cô bé quả thực có tài chơi nhạc cụ. Sau một chút nỗ lực, cô bé đã nhanh chóng nhận được sự khen ngợi của bậc thầy đàn thập tam lục và tiến bộ nhanh chóng.

Mọi chuyện có vẻ đều ổn trong vài ngày tới, cho đến khi đội đạo diễn tập hợp tất cả mọi người đang tập luyện và học nhạc cụ lại, đồng thời yêu cầu mọi người chia thành nhóm để thi đấu, đây là thử thách đánh giá sự thành công trong học tập của họ những ngày này.

Lúc đó, hai mắt Đổng Điềm Điềm sáng lên, cô bé không thể che giấu được ý muốn chiến thắng Vưu Cầu Cầu, trực tiếp bày tỏ muốn ở đội đối lập với Vưu Cầu Cầu.

Tổng cộng có sáu vị khách, chia thành hai nhóm, mỗi nhóm ba người, đội ngũ nhanh chóng được thành lập.

Đổng Điềm Điềm, Mã Quyên và Lam Hiên ở trong một nhóm; Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch và Đào An Kiệt ở trong một nhóm.

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Đổng Điềm Điềm là một cô gái trẻ rất tự tin. Cô bé đã giành được nhiều giải thưởng và được giới truyền thông đưa tin rộng rãi với biệt danh Công chúa Piano.

Vì vậy cô bé dẫn đầu và bắt đầu chơi đàn thập tam lục.

Âm thanh của đàn thập tam lục trong trẻo và đẹp đẽ, không giống người mới bắt đầu chơi một chút nào.

Mã Quyên và Lam Hiên cũng lần lượt tham gia. Hai người không bình tĩnh và điềm đạm như Đổng Điềm Điềm, nhưng họ đều học tập rất nghiêm túc nên việc hòa âm không phải là cảnh tượng thảm họa.

Người *****ên bắt đầu ở bên đội Vưu Cầu Cầu là Đào An Kiệt. Đào An Kiệt cũng giỏi thổi sáo. Bản thân cây sáo là một nhạc cụ hào hiệp.

Đổng Điềm Điềm chơi đàn và nhìn Vưu Cầu Cầu bằng ánh mắt khiêu khích.

Nó có nghĩa là, không được rút lui, tiếp chiêu đi!

Vưu Cầu Cầu không khỏi bật cười trước cảnh tượng này. Em gái còn trẻ, sao lại muốn bị hành hạ như thế này?

Vưu Cầu Cầu biết mình muốn bắt đầu rồi, cô lấy một chiếc kèn xô na lớn màu vàng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của mình, hít một hơi rồi đưa lên đôi môi đỏ mọng.

Một âm thanh cao vút đột nhiên vang lên, khác hẳn so với tất cả các loại nhạc cụ khác.

Âm thanh đó giống như ánh mặt trời chói lóa xé toạc bầu trời đen kịt, giống như một hòn đá khổng lồ bị ném xuống ao mà không có chút đề phòng nào...

Giống như sấm sét trên mặt đất!

Ngay lập tức, tất cả các nhạc cụ đều phải im lặng trước nó.

Tiếng đàn thập tam lục sắc nét của Đổng Điềm Điềm cũng gần như mất đi âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng kèn xô na “toe toe” vang lên the thé, vui vẻ, bao trùm mọi thứ, nghiền nát mọi thứ!

So với kèn xô na, mấy loại nhạc cụ khác chỉ là con muỗi.

Âm thanh của kèn xô na có thể được nghe thấy từ rất xa, và cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh của kèn xô na.

Đổng Điềm Điềm: “...”

Những vị khách còn lại: “...”

Đạo diễn chương trình: “…” Đừng gọi ông ấy, ông ấy sắp chết rồi.

Ha ha ha ha!

Phương Thư Bạch rất háo hức muốn thử và tham gia biểu diễn với cây đàn nhị của mình.

Hai người yêu âm nhạc gặp nhau, hai âm thanh chói tai gặp nhau và cùng dập nát hết, chẳng còn lại một cọng cỏ nào, nó buộc não và tai bạn phải lắng nghe, dù không muốn nghe cũng phải nghe.

Đổng Điềm Điềm bật khóc.

Thực sự đã khóc.

Khóc vì tức giận.

Nước mắt của cô bé không khỏi chảy dài trên má.

Chúa ơi, đây là loại nhạc cụ khủng khiếp gì vậy?

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Phương lần này đã phạm sai lầm, nhưng cậu ấy đã nhận ra sai lầm của mình một cách sâu sắc và đã chủ động bù đắp. Cậu ấy vẫn là một người bạn tốt của nhãi Cầu trong hầu hết các trường hợp, cậu ấy có thể chọn ủng hộ nhãi Cầu mà không cần bất kỳ lý do gì, cũng bao dung hơn (,,??ω?)ノ"(?っω?`.)

Đổng Điềm Điềm: tức giận khóc lóc.

Bình Luận (0)
Comment