Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 48

Vưu Cầu Cầu: ? ? ?

Trên mặt cô đầy những dấu hỏi nhỏ.

Những người quen thuộc với Vưu Cầu Cầu như Lam Hiên và Đào An Kiệt đều cười lớn.

Đây là kiếp nạn của cuộc sống sao? Sao có thể rút được kèn xô na hay vậy!

Vưu Cầu Cầu - một nữ nghệ sĩ xinh đẹp, thổi kèn xô na, khỏi phải nói sẽ tạo ra bao nhiêu sự hề hước!

Đạo diễn và nhân viên chương trình: Hahaha!

Phương Thư Bạch thì hành động thực tế hơn: “Nhãi Cầu… à không, đàn chị à, hay là chị đổi với em?” Cậu ấy cầm đàn nhị trong tay.

Vưu Cầu Cầu liếc nhìn cây đàn nhị trong tay Phương Thư Bạch rồi nói: “... Quên đi, có gì khác nhau à?”

Không chỉ Phương Thư Bạch có hành động thiết thực, mà Đào An Kiệt cũng nói: “Cầu Cầu, để anh đổi với em.”

Đào An Kiệt có sáo, một loại nhạc cụ tương đối tốt, tinh tế và nhẹ nhàng, phù hợp với các cô gái.

Lam Hiên theo sát phía sau: “Đại ca, anh đổi với em nhé.”

“Dung tích phổi của anh lớn.”

Anh ấy đang cầm một cái huyên (*), Mã Quyên thì rút được sáo bầu (*).

(*) Cái huyên: Một loại nhạc cụ cổ, có sáu lỗ, hình dạng như quả trứng, còn được gọi là cái xun, huyên xun.

(*) Sáo bầu: Loại sáo có kết hợp bầu hồ lô ở đầu thổi.

Có thể nói, ngoại trừ Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu, bốn người còn lại đều khá khả quan.

Đối mặt với lòng tốt của mọi người, Vưu Cầu Cầu lắc đầu: “Không sao đâu…”

Cô còn chưa kịp nói xong thì đạo diễn chương trình đã hét lên.

“Không ai có thể thay đổi được, cái nào rút ra là cái đó. Đã thống nhất rằng đó là nhạc cụ định mệnh!”

Được thôi, Vưu Cầu Cầu không cần phải từ chối, mọi người cũng không đổi được.

Vì thế, những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt bất lực.

Hy vọng Vưu Cầu Cầu có thể chịu được sức mạnh của kèn xô na. Gửi tới cô những lời chúc tốt đẹp nhất.

Vưu Cầu Cầu ôm xô na định mệnh của mình, và cô cảm thấy——

Không phải là một vấn đề lớn.

Bất cứ nhạc cụ nào cũng được.

Vưu Cầu Cầu có thể không giỏi thứ gì khác, nhưng tâm lý của cô rất ổn định.

Đổng Điềm Điềm ở một bên hỏi: “Nhạc cụ này tốt không?”

Vưu Cầu Cầu nói: “Tốt.”

Biểu hiện của cô vô cùng nghiêm túc.

Nhân viên chương trình: ? ? ?

Vưu Cầu Cầu, cô sao vậy? Đừng có lừa con nít chứ!

Đổng Điềm Điềm nhìn Vưu Cầu Cầu ôm xô na, không khỏi cắn môi.

Cô hình như may mắn lắm nhỉ?

Cô ta cũng muốn xô na.

Đổng Điềm Điềm nhìn cây đàn thập tam lục (*) mà cô ta chọn, ghét chết đi được, nhưng đạo diễn đã nói rằng không thể thay đổi.

(*) Đàn dương cầm hay còn gọi là đàn thập tam lục, loại nhạc cụ cổ dùng 13 dây đàn, là một loại piano dùng dây.

Nhưng ai lại muốn đổi với cô ta?

Cô ta chắc chắn có thể chơi tốt hơn cô, ngay cả khi cô ta chưa học thập tam lục.

Đổng Điềm Điềm âm thầm hạ quyết tâm, không nhìn Vưu Cầu Cầu nữa, cô ta quay người đi lấy cây thập tam lục của mình... không bê nổi.

“Ai đó có thể giúp tôi di chuyển nó được không?”

Sau khi mọi người nhận được nhạc cụ của mình, đồng thời cũng được các thầy chỉ dạy nhạc cụ.

Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch tình cờ là cùng một thầy.

Thầy là một người đàn ông gầy gò, có bộ râu dài màu trắng, trông như một vị tiên.

Hai người bị dẫn đến một cái sân, những người còn lại cũng bị thầy của họ bắt đi. Đối với CP đàn chị đàn em này, đạo diễn chương trình tự thấy ảo diệu.

Vì dù gì cũng không phải là do họ để hai người cùng lúc rút trúng đàn nhị và xô na.

Tuy nhiên, CP đàn chị đàn em vẫn có sự tương tác ăn ý với nhau, đạo diễn chương trình cũng rất vui khi thấy điều đó xảy ra.

Quả nhiên, khi lần *****ên tiếp xúc với đàn, tiếng cười bắt đầu xuất hiện.

Khi thầy đến, thầy đã nói: “Chơi thử cho tôi nghe một đoạn, không biết làm cũng không sao, cứ mạnh dạn mà làm.”

Vưu Cầu Cầu hơi ngạc nhiên. Người thầy này rất nghiêm túc.

Phương Thư Bạch chơi trước.

“Em thử trước ạ, em có học qua violin. Nó cũng giống violin mà nhỉ, đều là đàn cả mà, chắc cũng giống nhau…?”

Phương Thư Bạch nhìn đàn nhị trong tay và nói.

Cậu ấy vẫn nhớ lần đó đi xe ba bánh, cậu ấy chỉ cần thử, không ngờ lại có thể lái được nó. Phương Thư Bạch nghĩ rằng lần này cũng vậy.

Sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, Phương Thư Bạch vào tư thế——

Một âm thanh tương tự như tiếng chặt cây vang lên.

Phương Thư Bạch: ?

Nhóm chương trình: ?

Lúc đó, mặt cậu ấy đỏ bừng lên.

Thầy lắc đầu thở dài với Phương Thư Bạch, như thể ông ấy hận sắt không thể luyện thành thép, gỗ mục không thể chạm khắc.

Đến lượt Vưu Cầu Cầu.

Đây là lần *****ên Vưu Cầu Cầu tiếp xúc với xô na, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó ngoài đời, tuy nhiên, Vưu Cầu Cầu vẫn tự tin thử.

Cô lấy đà như chuẩn bị nuốt chửng cả núi sông——

Một âm thanh giống như tiếng rắm.

Vưu Cầu Cầu: ?

Nhóm chương trình: Hahaha.

Đôi vai của Phương Thư Bạch không khỏi bắt đầu run rẩy.

Nhìn thấy thầy chuẩn bị chỉ trích Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch sợ Vưu Cầu Cầu tự ti bị tổn thương, nên cậu ấy thấp giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta trước đây chưa từng tiếp xúc, nên sẽ từ…”

“Rất tốt!”

Phương Thư Bạch còn chưa nói hết “từ từ” đã nuốt trở lại.

Vừa rồi thầy không hài lòng với cậu ấy vì cậu ấy phát ra âm thanh chặt cây, bây giờ đang mỉm cười khen ngợi Vưu Cầu Cầu, lại còn vỗ tay nữa.

Thầy nói với Vưu Cầu Cầu: “Cô bé thực sự rất giỏi, rất tài năng trong lĩnh vực này. Chơi tự tin và táo bạo. Con chắc chắn là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí xô na.”

Phương Thư Bạch có chút hoài nghi về cuộc sống.

Thật sự?

Không phải đùa hả?

Cậu ấy cảm thấy giữa hai người không có gì khác biệt cả.

Ở bên kia, Vưu Cầu Cầu được thầy khuyến khích và bắt đầu chơi xô na một lần nữa. Cô thực sự là một thiên tài nhỏ như thầy đã nói với cô vậy, với hợp âm độc đáo của mình, cô thực sự càng ngày càng trở nên nghiêm túc thổi kèn.

Sẽ không là gì nếu có thể chơi những thứ khác một cách đàng hoàng, nhưng nếu có thể chơi xô na một cách đàng hoàng thì đó thật là…

Camera man của tổ chương trình: Hối hận, rất rất hối hận. Tại sao lại chọn đi theo Vưu Cầu Cầu vậy.

Tai anh ta đau đến mức gần như bị đưa đi ngay tại chỗ rồi.

Về phần Phương Thư Bạch thì vẫn không có tiến triển gì sau một thời gian dài học hỏi. Cậu ấy vẫn cưa gỗ, đây không phải là một dự án thân thiện với môi trường.

Vừa bắt đầu, tổ chương trình đã để mọi người tìm nhạc cụ định mệnh của mình, sau đó luyện tập rất lâu, khi mọi người đều nghĩ rằng mình sẽ được sắp xếp nhiệm vụ thì chỉ thị của đạo diễn chương trình lại là để họ học riêng với các thầy trong những ngày này, thời gian còn lại là cố gắng sống sót trong ngôi làng này.

Đúng, từ mà đạo diễn dùng chính là cố gắng sống sót.

Sau khi nghe được bốn từ này, Lam Hiên, người lần *****ên tham gia chương trình, đã tắt nụ cười.

Gì cơ?

Đây có phải là một chương trình sinh tồn nơi hoang dã?

Đào An Kiệt biết cách chơi của tổ chương trình: “Lần này không cho chúng tôi ăn à?”

Phương Thư Bạch hỏi: “Lại đi bắt cá à?” Cậu ấy vẫn còn nhớ cảnh mọi người cùng nhau bắt cá vào mùa trước.

Phương Thư Bạch thậm chí còn có chút tiếc nuối vì Thi Tĩnh lần này không đến, nếu không thì cô ấy có thể tiếp tục khuấy nước, còn cậu ấy và nhãi Cầu có thể bắt được cá.

Đạo diễn chương trình chán nản lắc lắc ngón tay: “Không thể bắt cá.”

Mùa thứ hai thú vị hơn mùa thứ nhất, lần này không có nhiệm vụ tìm kiếm nguyên liệu, đồng nghĩa với việc nếu khách mời muốn sống sót qua những ngày này thì phải dựa vào chính mình.

Sau khi đạo diễn chương trình nói xong thì có tiếng khóc.

Phương Thư Bạch nói: ‘Làm thế nào chúng ta có thể sống sót như thế này?”

Mã Quyên: “Tôi không biết bây giờ có quá muộn để rời khỏi chương trình hay không.”

Đạo diễn chương trình nói: “Tôi sẽ cung cấp chi phí sinh hoạt cho các bạn.”

Vưu Cầu Cầu hỏi: “Bao nhiêu?”

Đạo diễn chương trình đưa ra câu trả lời là 100 tệ.

100 nhân dân tệ là tổng số tiền dành cho sáu vị khách trong nhiều ngày như vậy. Mọi người nhìn nhau, tất cả đều chết lặng.

Vì vậy, sự khác biệt giữa 100 tệ và không có tiền là gì?

Lam Hiên lại bắt đầu tức giận: “Tôi không quay nữa, tôi không quay nữa!”

Mọi người cũng làm theo: “Không quay nữa, không quay nữa!”

Đùa thôi, quay thì vẫn phải quay.

Đạo diễn chương trình đưa cho mọi người một chiếc điện thoại di động mới. Lần này chương trình của họ có nhà tài trợ, đồng thời cũng là nhà tài trợ điện thoại di động, rất phong phú.

Điện thoại thậm chí còn được tính toán chu đáo, nên mọi người có thể liên lạc ngay cả khi ra ngoài. Sẽ không có tình huống như lần trước khi Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch đi nhặt mầm hương thung, sau đó cả hai cùng bị lạc, và mọi người gần như đã gọi cảnh sát.

Trong khi mọi người đang bận thảo luận cách giải quyết bữa trưa thì Vưu Cầu Cầu cúi đầu nghịch điện thoại một lát, đến khi ngẩng đầu lên thì cô mới nói: “Ở đây cũng có thể gọi đồ ăn mang về, muốn ăn gì thì em đặt luôn ạ.”

Phương Thư Bạch trở nên hăng hái hơn: “Có món xào không? Em chỉ muốn ăn thịt thái sợi xào tỏi ớt.”

Vưu Cầu Cầu liếc mắt nhìn điện thoại rồi nói: “Ừ, tôi đặt cho cậu một ít.”

Phương Thư Bạch không thể cảm động hơn trước sự ưu ái từ nhãi Cầu!

Sự bực bội do chơi đàn nhị vào buổi sáng đã biến mất.

Vưu Cầu Cầu hỏi những người bên cạnh muốn ăn gì.

Mã Quyên: “Có thể đặt đồ ăn?”

“Có thể đặt, nhưng mà không có tiền ấy mà.”

Mã Quyên cuối cùng cũng hỏi ra nghi hoặc của mọi người.

Đổng Điềm Điềm cong môi nói: “Không có tiền, định đặt không khí về ăn à.”

Vưu Cầu Cầu nhỏ giọng nói với những người khác: “Tôi có tiền.”

Đây không phải là còn có điện thoại di động sao? Vưu Cầu Cầu chỉ nghĩ rằng nếu có điện thoại di động thì cô có thể liên lạc với người bên ngoài, nên cô đã trực tiếp gọi cho bố mình, người không nói một lời đã chuyển tiền vào tài khoản WeChat mà cô đã đăng ký ở cái điện thoại mới này.

3000 đã được chuyển tới.

Nếu chưa đủ thì lại xin, đủ no rồi.

Những người khác: ! ! !

Tại sao họ không nghĩ ra điện thoại còn có thể được sử dụng theo cách này?

Để chương trình thêm phần thú vị và để khách mời có thể tự hỗ trợ, ban tổ chức chương trình yêu cầu mỗi khách mời giao nộp điện thoại di động và tiền trước khi ghi hình.

Bởi vì Phương Thư Bạch, một nhân vật ngang ngược, thực sự đã giấu tiền trong giày của mình ở mùa trước, mặc dù số tiền không lớn, nhưng lần này tổ chương trình vẫn hung hãn. Mặc dù Phương Thư Bạch nói rằng lần này cậu ấy thực sự không giấu tiền, nhưng tổ chương trình vẫn không tin tưởng và đã yêu cầu cậu ấy cởi giày.

Sau đó Phương Thư Bạch đã phàn nàn với Vưu Cầu Cầu: “Họ thực sự yêu cầu em cởi giày trước ống kính. Em là idol mà, em cũng cần mặt mũi chứ!”

Vưu Cầu Cầu: Mùa trước cậu giấu tiền trong giày rồi vui vẻ lấy ra, tại sao cậu không nghĩ rằng mình là thần tượng mang gánh nặng của thần tượng?

Cô hỏi Phương Thư Bạch: “Cuối cùng họ có tìm thấy tiền không?”

Phương Thư Bạch nói: “... Tìm được rồi.”

Vưu Cầu Cầu cảm thấy tổ chương trình đã hiểu rõ phong cách của Phương Thư Bạch.

Nhóm chương trình biết rõ bản chất chơi dơ của Phương Thư Bạch, nhưng bàn tay vàng của Vưu Cầu Cầu còn khó đoán hơn cả Phương Thư Bạch.

Ai lại có thể nghĩ ra cách dùng điện thoại của nhà tài trợ để xin tiền từ bên ngoài chứ? Vưu Cầu Cầu đã xin được rồi đấy.

Theo lời nhắc nhở của Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch lúc đó đã nói rằng cậu ấy sẽ yêu cầu người đại diện chuyển tiền cho mình.

Đào An Kiệt đã sử dụng điện thoại di động của mình để đăng nhập vào WeChat của chính mình ở trong đó. Anh ấy có rất nhiều tiền trong ví WeChat của mình.

Nhóm chương trình: Dừng lại đi!

Tất cả họ đều nhìn thấy nó.

Mấy người nghĩ rằng họ đã chết rồi à?

Vì vậy, kế hoạch sử dụng điện thoại di động để kiếm tiền của Vưu Cầu Cầu đã thất bại.

Vưu Cầu Cầu bị nhìn chằm chằm và buộc phải trả lại tiền cho bố cô. Cô muốn nói với tổ chương trình: Nếu không chơi được thì đừng chơi. Nếu có năng lực thì mời cô đến đây, cô lấy tiền lương rồi làm đạo diễn thì còn có chỗ để người chơi ăn gian được à.

Sau khi kế hoạch của Vưu Cầu Cầu thất bại, mọi người phải đối mặt với việc làm thế nào để sống sót qua một tuần với 100 nhân dân tệ.

*****ên, nhóm người quay trở lại nơi họ ở để nghĩ giải pháp.

Tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn nơi ở cho họ, trong đó cũng có bếp, nồi, chảo, đồ gia vị... nhưng chẳng có gì để ăn.

Thậm chí còn không thể tìm thấy một tép tỏi nào.

Ép đến mức cực đoan.

Phương Thư Bạch thật sự sắp bị tổ chương trình đánh bại, cậu ấy ở một bên điên cuồng lẩm bẩm: “Cái này còn có thể sống được sao?”

Mã Quyên là người lớn tuổi nhất trong sáu người và cũng là người có nhiều kinh nghiệm sống nhất. Cô ấy đề nghị rằng dù thế nào đi chăng nữa, cũng nên đến đó ăn trưa trước rồi ra ngoài mua một ít đồ ăn và mì ống, giải quyết cái bụng của mình trước khi thực hiện các kế hoạch khác.

Khi cô ấy đưa ra đề nghị này, mọi người đều đồng ý.

Vì vậy, họ đã mua rau và bánh bao, mua những loại rau rẻ hơn, không có nhiều thịt. Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, giá cả ở đây khá tốt và tương đối rẻ.

Dù vậy, sáu người đều tằn tiện, một bữa ăn vẫn có giá là 20.

Mọi người dường như chỉ mới no một nửa, nhưng họ không nói gì.

Vấn đề nạn đói tạm thời được giải quyết, mọi người tập hợp lại để bàn biện pháp đối phó.

Đào An Kiệt: “Ồ, chúng tôi có thể ra ngoài biểu diễn và hát phải không?” Anh ấy bất lực hỏi tổ chương trình.

Tất nhiên, tổ chương trình không hề phản đối gì cả, họ vô cùng vui vẻ.

Ca sĩ mạnh mẽ Đào An Kiệt hát trên đường phố là thiếu nhân văn hay mất đạo đức...

Không, là do thiếu tiền.

Một xu đánh bại một anh hùng, đơn giản như vậy nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào.

Lam Hiên: “Tôi có thể biểu diễn bóng rổ tự do, nếu có bóng rổ, không có thì bóng da cũng được…”

Đổng Điềm Điềm nói: “Tôi có thể hát, nhưng tất nhiên nếu có một cây đàn piano thì càng tốt.” Cô ta vẫn bị ám ảnh với cây đàn piano của mình.

Mã Quyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có thể hát tướng thanh.” Cô ấy là diễn viên hài kịch, nhưng cũng có thể hát tướng thanh.

Phương Thư Bạch uốn cong các ngón tay và đếm: “Tôi có thể nhảy, hát và rap.”

Mọi người nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó mà họ giỏi, chỉ để kiếm tiền và tồn tại.

“Đàn chị…”

Phương Thư Bạch ngập ngừng nhìn Vưu Cầu Cầu.

Nhãi Cầu không thể hát, quá nguy hiểm.

Đổng Điềm Điềm cau mày nói: “Nhiều người quá.”

Lời này vừa nói ra, tất cả những người còn đang sôi nổi thảo luận đều lập tức im lặng, bầu không khí nhất thời đông cứng lại.

Cô ta nói điều này trước khi Vưu Cầu Cầu lên tiếng, như thể cô ta muốn loại trừ Vưu Cầu Cầu.

Đào An Kiệt và Mã Quyên đều muốn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, trong phòng vang lên một giọng nói nhỏ.

“Tôi có thể làm hồ lô.”

Mọi người: ? ? ?

Những gì họ vừa nói dường như đều là đi biểu diễn.

Mà hồ lô ngào đường dường như không thuộc loại hình này.

Vưu Cầu Cầu thực sự không có ý định khoe khoang.

Cô không thể diễn phim để lấy tiền được, làm vậy thì kì quá.

Trước khi Đổng Điềm Điềm mở miệng, cô không hề có ý định gia nhập nhóm này.

Vì vậy, Vưu Cầu Cầu nghĩ đến kỹ năng mà cô đã thành thạo trước đó, làm hồ lô, và dường như bây giờ cô đã có thể sử dụng nó.

Cô hỏi đạo diễn chương trình: “Chúng tôi có thể sử dụng mọi thứ trong nhà theo ý mình phải không?”

Đạo diễn chương trình cẩn thận suy nghĩ, sau đó phát hiện dường như không có sơ hở gì, lập tức gật đầu đồng ý.

Vưu Cầu Cầu không bán được đồ trong phòng, đồ đạc trong phòng đều không có giá trị bao nhiêu, đều là đồ cũ.

Vưu Cầu Cầu không muốn bán những thứ ở nơi cô sống, cô định sử dụng chúng.

“Tôi sẽ mang nồi, gia vị, bếp gas đi trước, chiều sẽ trả lại.”

Mọi người: ? ? ?

Vưu Cầu Cầu: “Tôi định mở một quầy hàng bán hồ lô, nhân tiện… còn có xiên chiên.”

Hồ lô ngào đường rất ngon, cũng như món xiên chiên, Vưu Cầu Cầu nghĩ rằng hai món này có lẽ giống nhau và dễ bắt đầu hơn.

“Chỉ là.” Vưu Cầu Cầu nói với Mã Quyên, người phụ trách tiền bạc: “Em cần vay một ít tiền, nhưng em sẽ trả lại. 30 được không?”

Nói rất tự tin.

Trước đây thì 30 tệ chưa là gì cả, nhưng bây giờ trong tay họ chỉ còn lại 70 tệ.

Đổng Điềm Điềm không đồng ý, cô ta cảm thấy Vưu Cầu Cầu đang đùa giỡn: “Lỡ như lỗ vốn thì sao.”

Vưu Cầu Cầu đã nghĩ đến điều này trước đó rồi, vì vậy cô không hề nao núng trước câu hỏi này: “Nếu nó không hiệu quả và tôi thua lỗ, thì sau này tôi sẽ không tiêu một xu nào trong quỹ của mọi người.”

Phương Thư Bạch đã giơ tay: “Hãy tính cả em vào!” Cậu ấy ủng hộ sự nghiệp của nhãi Cầu một cách vô điều kiện.

Kinh doanh hồ lô ngào đường và xiên que chiên.

Những người khác cũng nói rằng họ tin tưởng Vưu Cầu Cầu. Nếu họ thực sự thua lỗ thì họ sẽ không tiêu tiền của quỹ chung.

Tất cả mọi người đều nói điều này, ngoại trừ Đổng Điềm Điềm.

Cô ta không vui, tức giận nói: “Tùy mọi người.”

Cô ta cảm thấy rất khó hiểu. Nữ nghệ sĩ tên Vưu Cầu Cầu này đã đổ nước mê hồn nào vào mắt mọi người vậy? Cô có khuôn mặt quyến rũ và mê hoặc mọi người?

Tại sao Mã Quyên, một trưởng bối cùng giới, lại để cô làm bất cứ điều gì cô muốn?

Phong cách kinh doanh của Vưu Cầu Cầu khác với những người khác. Cô quyết định sẽ mở một gian hàng, Phương Thư Bạch cũng theo cô.

Vốn dĩ Đào An Kiệt muốn ở bên Vưu Cầu Cầu, bởi vì trước đây Vưu Cầu Cầu bị mất giọng, sau đó mối quan hệ của Đào An Kiệt và Vưu Cầu Cầu trở nên rất tốt, cho nên anh ấy đương nhiên quan tâm đến cô nhiều hơn.

Tuy nhiên, Đào An Kiệt là linh hồn của chương trình và có lẽ anh ấy sẽ là người kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên cô lập tức từ chối.

Kỳ thật, một mình cô có thể làm được, nhưng Phương Thư Bạch thật sự không thể tách khỏi cô.

Vưu Cầu Cầu: Cô có lý do nghi ngờ rằng Phương Thư Bạch muốn ăn hồ lô với cô.

Tất nhiên, cuối cùng Vưu Cầu Cầu đã mang Phương Thư Bạch đi cùng vì Phương Thư Bạch cảm thấy thương hại, cậu ấy còn nói rằng cậu ấy có thể chơi đàn nhị.

Ai muốn nghe cưa gỗ?

Đừng làm hỏng mọi thứ.

Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch lấy 30 nhân dân tệ rồi đi ra ngoài.

Gas và những thứ khác cũng được đẩy lên xe đẩy, đã để sẵn trong sân.

Đạo diễn chương trình cũng tò mò, Vưu Cầu Cầu thực sự có thể dựng một quầy hàng với 30 tệ sao?

Trong bếp vẫn chưa có đủ gia vị, đạo diễn chương trình không ngờ rằng Vưu Cầu Cầu thực sự đã mượn nó từ thầy dạy xô na sáng nay, đồng thời mượn luôn cả cây cọ lớn dùng để phết sốt lên xiên chiên.

Nhóm chương trình: Không! Làm thế quái nào mà cô lại trở nên quen thuộc với thầy đến vậy, thậm chí còn mượn được đồ nữa?

Vưu Cầu Cầu nói, cô đã mượn đồ từ lúc cô bị bắt trả lại tiền cho bố mình lúc sáng nay.

Cho dù như vậy, cô cũng đã hỏi thầy rõ ràng rồi, hỏi xem ở gần đây có nơi nào cung cấp hàng hóa rẻ xíu.

Cô muốn làm một giao dịch.

Một giao dịch giá 30 tệ.

Thầy chỉ vào người hàng xóm đang ôm đứa con xem náo nhiệt: “Nhà cô ấy bán nhiều thứ lắm, con qua đó xem xem.”

Ông ấy cũng không quên nói với cô gái kia: “Hãy bán rẻ cho học trò của tôi, đừng có chặt giá.”

Cô chủ cửa hàng tạp hóa bế con nói: “Chắc chắn không chặt giá. Kim Ngân Hoa tôi mở tiệm lâu như vậy đã lừa ai chưa? Kinh doanh phải trung thực.”

Phương Thư Bạch chủ động nói chuyện với cô chủ cửa hàng tạp hóa, cố gắng gài bẫy bằng sắc đẹp và làm ra vẻ quyến rũ để được cô chủ cho nhiều thứ hơn.

Lần này tóc của Phương Thư Bạch cuối cùng đã trở lại màu đen bình thường. Bởi vì cách đây một thời gian đã có quy định mới, nên các nghệ sĩ không thể có những màu sắc quá mới lạ, kết quả là mái tóc màu xanh lá cây bị che sạch, thay vào đó bị photoshop thành cậu trai đội mũ xanh to tướng.

Cậu ấy nghĩ lần này sẽ ổn thôi.

Lần trước không bán sắc được nên hơi tiếc.

Cô chủ cửa hàng tạp hóa nói với cậu ấy: “Tránh ra, cậu đang cản đường tôi.”

Sau đó lách qua Phương Thư Bạch đang đau lòng, nói với Vưu Cầu Cầu: “Tôi biết cô.”

“Ah?”

Vưu Cầu Cầu thực sự có chút kinh ngạc.

Cô đã nổi tiếng vậy rồi á.

Cô chủ cửa hàng tạp hóa chỉ vào chiếc tivi nhỏ vẫn còn đang ở bên ngoài.

“Không phải cô đã biến từ quả bóng bàn thành quả trứng ngỗng sao?”

Vưu Cầu Cầu: “...”

Cô đã nhìn thấy nó.

Đó là quảng cáo sản phẩm làm trắng da. Không ngờ nó đã bắt đầu phát nên Vưu Cầu Cầu cũng xem, toàn bộ quá trình từ một quả bóng bàn biến thành một quả trứng ngỗng.

Chủ cửa hàng tạp hóa nói: “Ngoài đời cô trắng thật. Trước đây cô vàng quá. Cô dùng sơn gì à? Tôi sẽ mua về dùng thử. Tôi sẽ ủng hộ cô.”

Phương Thư Bạch: “Hố hố hố!” Cười như nấc cụt.

Cô chủ của cửa hàng tạp hóa có khá nhiều mặt hàng, Vưu Cầu Cầu lấy 30 nhân dân tệ. Cô ấy còn lấy giá sỉ cho Vưu Cầu Cầu. Cô ấy không chỉ có táo gai tươi có thể dùng làm hồ lô ngào đường, mà còn có cả xúc xích có thể chiên được.

Vưu Cầu Cầu không mua thứ gì đắt hơn nữa. Xúc xích và táo gai là đủ.

Sau khi mua về một túi lớn, Phương Thư Bạch chỉ có thể kéo về.

Tổ chương trình lần này tận tâm hơn và đã chuẩn bị sẵn xe đưa họ đi xa hơn đến khu thương mại, nếu không thì chỉ có cư dân ở đây.

Ở trong xe, Vưu Cầu Cầu đang loay hoay với chiếc điện thoại di động, Phương Thư Bạch thì đang buồn chán nên chạy tới xem.

“Chị đang làm gì thế?”

Vưu Cầu Cầu: “Trên mạng có một cô gái tên Tiếu Tiếu kết bạn với tôi, nói cô ấy lên núi hái trà, ông nội của cô ấy quản lý một vườn trà. Trà trong vườn rất ngon nhưng không thể bán được vì thiếu người mua, cô ấy rất đau đầu.”

“Thật đáng thương.” Cô nhận xét.

Phương Thư Bạch càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đây là gái bán trà trong huyền thoại à?”

“Không phải chứ đàn chị, sao chị lại chọc vào mấy người kỳ lạ vậy?”

Vì vậy, Phương Thư Bạch xem tên Wechat [Người đàn ông nhìn biển] của Vưu Cầu Cầu, hình đại diện của cô là một bông sen, nhìn vào lập tức cảm giác được đây là một người có tuổi.

Phương Thư Bạch nói: “...” Phục rồi.

“Cứ chặn người đó đi, lừa đảo.”

Vưu Cầu Cầu: “Cứ nói chuyện trước xem, dù sao cũng chưa lừa gì tôi.”

Vì vậy, họ cúi đầu trò chuyện một lúc, nhưng chẳng bao lâu sau họ đã đến quầy hàng do tổ chương trình chỉ định. Họ bày nguyên liệu ra, bật gas, cửa hàng kẹo hồ lô và xiên chiên của Vưu Cầu Cầu bắt đầu náo nhiệt hẳn.

Cô rất nghiêm túc trong việc làm hồ lô. Hồ lô cần phải được sấy khô, dễ bảo quản hơn so với xiên chiên, vì vậy Vưu Cầu Cầu đã làm hồ lô trước, mùi thơm caramel ngay lập tức bao quanh cô.

Ở đây có rất nhiều người đến và đi, thường sẽ có người muốn ăn chút gì đó, cho dù không nhận ra Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch thì cũng không ngại mà mua một cái.

Việc kinh doanh đến nhanh chóng.

Một số người mua kẹo hồ lô, một số thì yêu cầu xiên chiên.

Vưu Cầu Cầu chịu trách nhiệm làm đồ ăn, Phương Thư Bạch chịu trách nhiệm thu tiền và giao đồ ăn. Họ chỉ có thể thu tiền lẻ vì họ quá nghèo và đã tiêu hết tiền để thối lại.

Siêu chân thật.

Hương vị của món ăn chính là dấu hiệu rõ ràng nhất. Những quả táo gai đỏ được bọc trong đường trông như pha lê và rắc hạt vừng trắng, sau khi Vưu Cầu Cầu làm xong một lượng kẹo hồ lô nhất định, cô lại bắt đầu làm món xiên chiên, mùi vị thậm chí còn thơm hơn. Không, nó lan rộng hơn cả mùi vị của kẹo hồ lô.

Ở đây thì trông có vẻ như rất nổi tiếng, nhưng thực tế là số tiền kiếm được không nhiều. Đạo diễn chương trình có thể thấy rằng nhóm hát rong đã kiếm được vài trăm nhân dân tệ chỉ trong mười phút nhờ vào mức độ nổi tiếng của Đào An Kiệt và giọng hát chất lượng cao.

Về phần Vưu Cầu Cầu, vì là một doanh nghiệp nhỏ nhưng việc bán hàng tương đối có tâm, nên cô đã làm việc chăm chỉ một thời gian và kiếm được tổng cộng 70 nhân dân tệ sau khi đã trừ vốn, cộng lại chỉ hơn một trăm.

Vưu Cầu Cầu cũng đã dùng hết nguyên liệu, cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá. Tuy nhiên, sau này nếu có vốn thì cô có thể thêm một ít nguyên liệu, nhưng sau này sẽ không đủ để bán.

Nên dừng lại khi đã thấy đủ.

Vưu Cầu Cầu muốn đi toilet nên gọi Phương Thư Bạch.

Nhưng sau khi Vưu Cầu Cầu ra khỏi toilet, cô lại thấy Phương Thư Bạch đang ngồi xổm ở đó một cách tự kỷ.

Phương Thư Bạch nói: “Đàn chị... Thực có lỗi với chị. Em đã tiêu hết tiền vào vé số và mất tất cả.”

Phương Thư Bạch thực sự sắp khóc. Cậu ấy đang đợi Vưu Cầu Cầu đi ra và định quay lại sau. Ai biết rằng chủ cửa hàng xổ số ở đối diện đã đến trò chuyện trước với cậu ấy rồi hỏi cậu ấy có muốn mua xổ số không.

Anh ta đã tặng cậu ấy một cái miễn phí.

Phương Thư Bạch ban đầu không muốn đi, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ nên vẫn đi vào xem.

Điều cậu ấy đang nghĩ là hôm nay thật sự không kiếm được bao nhiêu, nếu có thể trúng xổ số, số tiền cũng không cần lớn lắm, chỉ cần mấy chục thôi. Vậy thì nhãi Cầu chẳng phải sẽ rất vui mừng sao?

Kết quả là thua toàn bộ.

Dọa chết Vưu Cầu Cầu.

“...”

Các nhân viên của nhóm chương trình đơn giản là vui mừng khôn xiết. Mọi người càng khó khăn thì họ lại càng vui.

Vưu Cầu Cầu nhìn vào camera, sau đó chỉ vào Phương Thư Bạch đang khó chịu ở một bên: “Người tỉnh táo hãy nhìn vào tấm gương này, ăn chơi đổ đốn tham bài bạc sẽ không có kết quả.”

Đây là ví dụ sinh động nhất, đây là ví dụ điển hình.

“Con bạc có tâm lý không tốt, thua sạch túi.”

Các nhân viên chương trình gần như vỗ tay.

Nói hay lắm, nói tuyệt vời!

Chính trị hồi cấp ba của Vưu Cầu Cầu thực sự tốt, kiến thức đã được mở rộng.

Vưu Cầu Cầu đã sử dụng trường hợp của Phương Thư Bạch để đánh thức khán giả qua camera.

Phương Thư Bạch vô cùng hối hận: Cậu ấy sai rồi, cậu ấy thực sự sai rồi.

“Hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền?” Vưu Cầu Cầu hỏi cậu ấy.

Phương Thư Bạch bơ phờ: “Không còn nữa.”

Cậu ấy cảm thấy lúc đó mình đã phát điên, hiện giờ nguyên liệu đã dùng hết, Phương Thư Bạch đang băn khoăn không biết có thể đến tiệm cầm đồ để bán vòng cổ trên cổ cậu ấy hay không. Cậu ấy đã làm tổn thương nhãi Cầu.

Vưu Cầu Cầu: “Không, chúng ta có 10 tệ.”

Phương Thư Bạch: ? ? ?

Nhóm chương trình: ? ? ?

10 tệ đến từ đâu?

Khi Vưu Cầu Cầu ra đi chỉ cầm 30 tệ và đã đưa hết cho cậu ấy rồi, Phương Thư Bạch nghi ngờ, chẳng lẽ Cầu Cầu cũng bí mật giấu tiền đi?

Vưu Cầu Cầu lập tức nói, cô không hề giấu giếm: “Là Tiếu Tiếu đưa.”

Những lời này một khi đã nói ra thì càng trở nên khó tin hơn.

Phương Thư Bạch và đạo diễn chương trình đều còn nhớ Tiếu Tiếu, và họ có chút quen thuộc. Cô ấy có phải là cô gái trà lừa đảo đã kết bạn Wechat với Vưu Cầu Cầu không?

Đó là cô gái bán trà.

Camera man cảm thấy đây có thể là một tài liệu lớn nên đã tập trung vào đoạn ghi âm cuộc trò chuyện trên điện thoại di động giữa Vưu Cầu Cầu và cô gái bán trà.

Cô gái bán trà đã cố gắng kể cho Vưu Cầu nghe về hoàn cảnh của mình, Vưu Cầu Cầu cũng rất thông cảm và an ủi cô ấy, khiến cô ấy rất cảm động, cô ấy còn nói rằng nếu Vưu Cầu Cầu hỗ trợ thì cô ấy có thể giảm giá xuống 388 tệ…

Đây là một ví dụ điển hình về việc ai đó muốn bắt đầu lừa đảo mọi người, sau đó sẽ lập tức chặn họ sau khi đã nhận được tiền.

Vưu Cầu Cầu nói rằng cô thông cảm với hoàn cảnh của cô ấy và muốn mua trà, nhưng hiện tại trên Wechat không có tiền. Cô sẽ kiểm tra lại sau.

Sau đó Vưu Cầu Cầu kể lại trải nghiệm của chính mình. Bạn của cô đã thua cược và cô cần 10 nhân dân tệ để bù vào. Cô tự hỏi liệu Tiếu Tiếu có thể giúp cô không.

Đạo diễn chương trình lập tức muốn bật cười khi nhìn thấy điều này.

Chỉ với 10 tệ đã lật ngược thế cờ, kỳ diệu làm sao.

Tuy nhiên, họ không biết Vưu Cầu Cầu đã dính bẫy của cô gái bán trà kia chưa, vì hiện tại, người bị mất 10 tệ không phải là Vưu Cầu Cầu, mà là cô gái bán trà lừa đảo kia.

Cô gái bán trà không lừa Vưu Cầu Cầu tiền, mà bị Vưu Cầu Cầu “lừa” 10 nhân dân tệ.

Đạo diễn chương trình: ! ! !

Shock!

Bình Luận (0)
Comment