Vưu Cầu Cầu debut ở vị trí center trong nhóm múa quảng trường, may là cô không cần múa quá lâu, mẹ Vưu đã học được cách múa rồi. Vì vậy Vưu Cầu Cầu thuận tay nhường lại vị trí center, để mẹ Vưu thể hiện!
Cô lại quay lại ngồi bên cạnh bồn hoa. Đây mới là nơi thuộc về cô.
Mới vừa hoạt động mạnh xong mà bây giờ cô đã nhanh chóng tiến vào trạng thái yên lặng nghỉ ngơi rồi. Một mình cô ngồi ở đó cũng hơi ngại, dù gì cũng đang ghi hình và cô được trả tiền để làm, nên Vưu Cầu Cầu đành mời anh quay phim ngồi chung với mình.
“... Bạn, có muốn đến ngồi nghỉ một lát không? Có rất nhiều chỗ ngồi, tôi lấy giấy lau giúp bạn nhé.” Dáng vẻ rất ân cần.
“...”
Đối mặt với lời mời thân thiện như vậy của Vưu Cầu Cầu, người quay phim đã từ chối.
Không sao đâu, cô có thể ngồi nếu cô muốn. Không cần phải mang gánh nặng tinh thần, anh ta còn phải quay hình nên thôi, không ngồi đâu.
…
Sau một ngày quay phim, người quay phim và nhân viên chương trình theo sau Vưu Cầu Cầu vẫn cảm thấy khá vui vẻ, được ăn uống nghỉ ngơi, đồng thời được xem một màn múa quảng trường vui vẻ và nhịp nhàng.
“Nhật ký quan sát con gái” không phải chương trình quay liên tục. Nó được quay cách đoạn. Quá trình ghi hình của khoảng thời gian này kết thúc, tổ chương trình sẽ liên hệ thời gian thích hợp để quay phần tiếp theo.
Mà Vưu Cầu Cầu cũng phải đi quay “Thời gian nhàn nhã” mùa thứ hai trong lúc ngừng quay này.
Liên quan đến tin tức về “Thời gian nhàn nhã” mùa thứ hai, tài khoản tích V chính thức đã rò rỉ tin tức trước trên Weibo để tạo đề tài, các fan trung thành của chương trình thảo luận nhiệt tình. Vưu Cầu Cầu thấy trong nhóm chat, các Tinh Cầu đang lên kế hoạch đi đón sân bay.
Thi Tĩnh không tham gia mùa thứ hai, cô ấy còn phải quay một bộ phim, là cái bộ của Chu Di. Sau khi cô ta rớt đài thì Thi Tĩnh là người thay thế, hiện tại cô ấy đang vội đuổi kịp lịch trình, không thể xin nghỉ được.
Thi Tĩnh vẫn rất tiếc vì không thể tiếp tục ghi hình cùng Vưu Cầu Cầu và cả nhóm.
Vưu Cầu Cầu an ủi cô ấy: “Cậu phải quay phim, cậu cũng không thể làm gì được.” Chẳng phải vẫn còn phim để quay sao?
Thi Tĩnh tức giận nói: “Nhưng chương trình tạp kỹ và quay phim kiếm tiền như nhau!”
Vưu Cầu Cầu nói: “Ồ.” Vậy là cô tạm thời không còn hâm mộ Thi Tĩnh nữa.
Các chương trình giải trí chỉ mất vài ngày để quay, và việc quay hình như “Thời gian nhàn nhã” mất nhiều thời gian hơn một chút, nhưng vẫn nhanh hơn việc quay một bộ phim trong vài tháng. Giá cả như nhau nên không hề có lãi.
Chuyến đi lần này của Vưu Cầu Cầu khác với mọi khi, trước đây cô chỉ có một mình, nhưng bây giờ cô đã có trợ lý là Giang Đào đi theo.
Chính Thịnh Thời Quân là người đã tiễn Vưu Cầu Cầu đến sân bay. Khi Vưu Cầu Cầu bước xuống xe, anh đã dặn dò cô rất nhiều.
Toàn bộ quá trình, Vưu Cầu Cầu chỉ có vâng, vâng, vâng, dạ, dạ, dạ.
Cô thực sự rất bối rối không hiểu tại sao sếp Thịnh, một người trông trẻ như vậy mà lại cằn nhằn như một ông già.
Thịnh Thời Quân đương nhiên có thể nhìn ra được thái độ qua loa lấy lệ của người phụ nữ này sau khi anh dừng xe, hai người cũng không chào hỏi nhiều, Thịnh Thời Quân chỉ vẫy tay.
Đi nào.
Vưu Cầu Cầu cùng với Giang Đào đẩy hành lý vào sảnh sân bay.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô không uống nhiều nước ở sân bay nữa. Cô ăn no một nửa để no bụng.
Nếu cô uống quá nhiều nước, cô sẽ thường xuyên đi vệ sinh, tên ngốc Phương Thư Bạch này, sau này thực sự đã gửi cho cô một số viên thuốc bổ thận.
Đương nhiên Vưu Cầu Cầu nhất định không uống, cô sợ xảy ra chuyện gì đó.
Vưu Cầu Cầu đến sân bay không bao lâu, có người đứng bên cạnh nhìn cô, có chút vui mừng hỏi:
“Là Vưu Cầu Cầu phải không?”
Vưu Cầu Cầu đang đeo khẩu trang nhưng không đeo kính râm. Dù sao thì việc trang bị vũ khí đầy đủ cũng không phù hợp với những người xung quanh. Ngay cả khi người khác không nhận ra bạn là người của công chúng, họ cũng phải nhận ra bạn vì bạn rất bắt mắt.
Trước đây khi Vưu Cầu Cầu nhìn thấy những nghệ sĩ khác được trang bị đầy đủ vũ khí ở sân bay, cô rất bối rối không hiểu tại sao họ lại gây chú ý như vậy. Sau này Vưu Cầu Cầu nhận ra chuyện này có lẽ vốn dĩ là vì họ muốn người khác nhận ra mình, cho nên mới trang bị đầy đủ vũ khí như vậy.
Bị nhận ra, Vưu Cầu Cầu cũng không mấy ngạc nhiên, cô đáp một tiếng: “Đúng rồi.”
Trước khi xác nhận đó là Vưu Cầu Cầu, cô gái trẻ đằng kia đã lấy từ trong túi ra một gói thịt bò khô. Sau khi xác nhận xong, cô ấy như nhận được tín hiệu bắt đầu ăn, ăn rất ngon miệng.
“...”
Sau khi nhìn thấy như vậy, Vưu Cầu Cầu tỏ ra rất thân quen, cô nhìn xung quanh cô gái ấy.
“Sao chỉ có một mình em?”
Đại đội Tinh Cầu sao vẫn chưa đến?
Chẳng lẽ là cô bị một Tinh Cầu tình cờ đi ngang qua bắt được?
Vưu Cầu Cầu thậm chí còn biết rằng lần này các Tinh Cầu đã chuẩn bị thịt ba chỉ nướng, do không thể mang thịt nướng vào sân bay nên mọi người dự định sẽ xử đống thịt xiên trước khi vào sân bay.
Có thể nói là rất vất vả.
Cô gái trẻ đang ăn thịt bò khô tỏ ra ngạc nhiên.
“Em không phải là Tinh Cầu.” Cô ấy xua tay.
Vưu Cầu Cầu: ? ? ?
Không phải Tinh Cầu thì sao lại biết trò đùa chỉ thuộc về các Tinh Cầu thế.
Cô gái trẻ nói: “Em chỉ là người qua đường, không phải theo đuổi người nổi tiếng. Em chỉ thấy chị trông quen quen nên tiến tới hỏi… Em thấy hot search người dân nhiệt tình - cô Vưu, đoạn ăn thịt nướng đó làm em cười lăn cười bò, lúc đó em đã thề, sau này có gặp chị thì nhất định sẽ ăn trước mặt chị để chọc tức chị!”
Vừa hay hôm nay tình cờ gặp Vưu Cầu Cầu ở sân bay, trong túi xách của cô ấy lại tình cờ có một gói thịt bò khô nên đương nhiên cô ấy phải biến điều ước này thành hiện thực.
Vưu Cầu Cầu: … Bộ cô có thù gì với cô ấy à.
Cô cũng không ăn được thịt nướng mà.
Nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Thật tốt khi cô ấy có thể thực hiện được mong muốn của mình, ít nhất thì một trong hai người đã đạt được hạnh phúc.
Cô gái trẻ cảm thấy hài lòng sau khi đạt được mong muốn của mình, cuối cùng hỏi Vưu Cầu Cầu: “Em muốn hỏi chị, điểm chính trị và lịch sử hồi cấp ba của chị có phải rất tốt không?”
Đây chỉ đơn giản là sự nghi ngờ đọng lại trong lòng cư dân mạng sau khi meme của cô Vưu, một công dân nhiệt tình, được lan truyền rộng rãi. Vưu Cầu Cầu có thể nói chuyện chuẩn mực như vậy, cô đã học chính trị và lịch sử tốt như thế nào ở trường trung học chứ.
Vưu Cầu Cầu: ?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô trả lời cô gái trẻ, chắc là điểm tàm tạm?
Cô thực sự không nhớ rõ điểm số cụ thể.
Cô gái trẻ cũng không điên đến mức đó, sau đó cô ấy hỏi Vưu Cầu Cầu có muốn ăn thịt bò khô không và chia sẻ nó với Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu từ chối: “Đang giảm cân.”
Ba từ này đã diễn tả được hết nỗi buồn và nỗi đau trên thế giới.
Cô gái trẻ bày tỏ sự cảm thông của mình, sau đó chụp ảnh và xin chữ ký của Vưu Cầu Cầu, cuối cùng nhìn Vưu Cầu Cầu rời đi.
Sau khi Vưu Cầu Cầu rời đi, cô ấy nóng lòng muốn đăng trải nghiệm gặp Cầu Cầu hôm nay lên Weibo.
“Tôi vô tình gặp Vưu Cầu Cầu ở sân bay. Ngoài đời trông cô ấy xinh hơn trong video và ảnh rất nhiều. Cô ấy rất đẹp! Tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, làn da rất đẹp. Tôi thậm chí còn ăn thịt bò khô ở trước mặt cô ấy, nhưng cô ấy không hề khó chịu, cô ấy thậm chí còn cho tôi chữ ký và chụp ảnh. Nhân tiện, tôi đã mạnh dạn hỏi cô ấy về điểm chính trị và lịch sử hồi cấp ba của cô ấy, cô ấy nói rằng cũng tạm, câu trả lời này đã xóa tan những nghi ngờ của tôi, thật tuyệt vời!”
Các Tinh Cầu đều bày tỏ sự ghen tị và họ cũng muốn được tiếp xúc gần gũi với nhãi Cầu.
Gần đây cư dân mạng đang thảo luận về điểm chính trị của Vưu Cầu Cầu và hiện tại họ đã nhận được phản hồi tích cực khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm.
…
Địa điểm quay “Thời gian nhàn nhã” lần này là ở một thành phố nhỏ ven biển. Ngay khi vừa xuống máy bay, Vưu Cầu Cầu đã ngửi thấy mùi mặn của nước biển.
Phương Thư Bạch và Vưu Cầu Cầu xuất phát từ những nơi khác nhau, nhưng lại gặp nhau ở sân bay.
Phương Thư Bạch vừa nhìn thấy Vưu Cầu Cầu, trong mắt cậu ấy đầy vẻ đau khổ, mở miệng hét lên: “Cầu Cầu, đến đây, để baba nhìn con một cái, con có bị thương ở đâu không?”
Vưu Cầu Cầu: “… Nói đàng hoàng đi.”
Nếu không cô sẽ quay lưng lại với cậu ấy!
Đừng hỏi con thuyền tình bạn bị lật như thế nào.
Trong vụ việc của Chu Di, Phương Thư Bạch cũng lên tiếng ủng hộ Vưu Cầu Cầu.
Dưới sự phản kháng mạnh mẽ của Vưu Cầu Cầu, Phương Thư Bạch cuối cùng đã trở lại bình thường. Tất nhiên, cậu ấy tuy là một hậu bối, nhưng thực tế cậu ấy vẫn là một fan baba trung thành của nhãi Cầu.
Sau khi Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch gặp nhau, người do tổ chương trình cử đến đã đưa họ đến địa điểm tập hợp.
Lần này, hầu hết dàn khách mời ban đầu đều được giữ lại, nhưng vẫn có một số thay đổi vì lý do lịch trình.
Ví dụ như Thi Tĩnh vì đang quay phim nên không thể đến được. Thi Tĩnh đã nhắn tin cho Vưu Cầu Cầu suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng vẫn còn một người không thể đến được.
“Thật tiếc là anh Thôi lần này không thể tham gia tập ghi hình này với các bạn được. Anh ấy đang tham dự lễ trao giải ở nước ngoài. Hãy chúc anh Thôi có thể đạt được kết quả tốt.”
Đạo diễn tổ chương trình giải thích cho khách mời ghi hình, đây cũng có thể coi là lời giải thích cho khán giả sẽ xem chương trình sau này.
Khách mời vỗ tay.
Phương Thư Bạch thì thầm với Vưu Cầu Cầu ở một bên: “Anh Kiến Nam đỉnh quá trời. Anh ấy lại ra nước ngoài để tranh giải. Anh Kiến Nam là nhân vật chính trong một số tác phẩm lớn gần đây.”
Vưu Cầu Cầu gật đầu, anh Kiến Nam là một diễn viên tuyệt vời và có năng lực.
Phương Thư Bạch đổi chủ đề: “Đàn chị, khi nào thì chị được ra nước ngoài tranh giải, đi thảm đỏ các kiểu.”
“...” Cậu nghĩ xa quá rồi.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy đau lòng, tại sao Phương Thư Bạch lại có thể suy nghĩ xa xăm như vậy? Trên thực tế, mấy ngày nay cô còn chưa nhận được kịch bản mới nào…
…
Lần này, một trong những khách mời thay thế Thôi Kiến Nam và Thi Tĩnh là Lam Hiên, người còn lại tên là Đổng Điềm Điềm.
Lam Hiên với Vưu Cầu trước đây có quen biết lúc quay “Thử thách nhịp tim”, anh ấy là một cầu thủ bóng rổ đã giải nghệ bị dọa trong nhà ma, lúc tập đó phát sóng đã lên hot search mấy ngày liền, mọi người không chỉ bàn tán về giọng hát đến quỷ cũng sợ của Vưu Cầu Cầu, mà còn bị biểu hiện sợ sệt của Lam Hiên ở trong nhà ma làm cho cười đến mức không thở ra hơi.
Rõ ràng anh ấy trông rất mạnh mẽ và từng là một người được công nhận là hình mẫu bạn trai nam tính, mạnh mẽ. Ai mà biết được anh ấy lại nhát gan như vậy.
Kết hợp với việc trước khi bước vào ngôi nhà kinh dị, anh ấy đã nói với Vưu Cầu Cầu rằng anh ấy sẽ bảo vệ cô, trái ngược hoàn toàn với biểu hiện của chính mình, điều này đã tạo nên hiệu quả không tệ cho chương trình.
Sau khi nhìn thấy Vưu Cầu Cầu, Lam Hiên đã chủ động chào cô. Khuôn mặt thân thiện của anh ấy trở nên buồn bã: “Anh sẽ không bao giờ bước vào một ngôi nhà kinh dị hay một ngôi nhà ma nào trong đời nữa. Chương trình này không nên có những yếu tố đó.”
Anh ấy thực sự sợ hãi đến mất trí.
Đổng Điềm Điềm đúng như tên gọi của cô ta. Cô ta là một cô gái có mái tóc ngắn và khuôn mặt trẻ trung.
Sau khi đạo diễn giới thiệu tuổi của cô ta, quả thực còn trẻ, chưa trưởng thành. Cô ta lớn lên ở nước ngoài và không được coi là có kinh nghiệm trong làng giải trí, cô ta học piano và đã giành được nhiều giải thưởng có giá trị khi còn trẻ.
Phương Thư Bạch tiếp tục kéo Vưu Cầu Cầu, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy cô gái Đổng Điềm Điềm này nhìn chị cứ sao sao ấy, đàn chị hãy chú ý nhiều một chút, em cũng sẽ giúp chị chú ý.”
Đối mặt với Phương Thư Bạch đang lo lắng, Vưu Cầu Cầu lại không cảm thấy điều đó, cô chỉ cảm thấy Đổng Điềm Điềm trông khá xa cách.
Có lẽ đây là lần *****ên cô ta tham gia một chương trình giải trí nên mới cảm thấy lo lắng.
…
Ekip chương trình “Thời gian nhàn nhã” luôn thẳng thắn, lần này cũng vậy, vẫn cứng rắn sau những câu nói vui vẻ và phát biểu khai mạc.
Đạo diễn chương trình yêu cầu mọi người hãy đến gặp một nhóm biểu diễn nhạc cụ ở địa phương để tìm kiếm một loại nhạc cụ phù hợp với mình.
Đổng Điềm Điềm vốn không nói nhiều, nghe vậy lập tức lên tiếng: “Có đàn piano không?”
Cô ta hơi ngẩng cổ lên, vẻ mặt hơi kênh kiệu, rõ ràng là đang thể hiện rằng cô ta giỏi về lĩnh vực này.
Đào An Kiệt cũng có vẻ thoải mái khi nghe đến điều này. Là một ca sĩ và một nhạc sĩ, anh ấy biết khá nhiều nhạc cụ.
Lam Hiên và Mã Quyên đều tỏ ra mờ mịt, họ không biết gì về nhạc cụ.
Phương Thư Bạch gãi đầu: “Em biết chơi violin và piano.”
Dù sao thì cậu ấy cũng là một thần tượng.
Phương Thư Bạch ra hiệu cho Vưu Cầu Cầu: “Đàn chị có thể chơi trống.”
Vưu Cầu Cầu: “Phải học ba ngày mới học được như vậy.”
Nếu phải so sánh, cô chắc chắn không thể làm được.
Lan Hiên dừng lại một chút rồi nói: “Đại ca không cần nhạc cụ. Nhạc cụ trong đời đại ca chính là giọng ca của cô ấy.”
Đào An Kiệt quay mặt đi chỗ khác để tránh bị Vưu Cầu Cầu phát hiện, anh ấy không khỏi nhếch mép cười.
Đối diện với những vị khách đang bàn tán, đạo diễn chương trình nở một nụ cười thần bí và nói: “Các bạn xem xong sẽ biết.”
Vưu Cầu Cầu thực sự nghĩ rằng vì đây là một nhóm biểu diễn nhạc cụ đồng quê, cho nên khả năng cao là sẽ không có piano hay violin.
Nhóm người tìm thấy đoàn biểu diễn nhạc cụ một cách suôn sẻ, không có nhiều khúc mắc. Đoàn biểu diễn nhạc cụ ở trong một rạp chiếu phim bỏ hoang, các thành viên của đoàn đều là đàn ông trên sáu mươi tuổi.
Người lãnh đạo nói: “Thử tài may mắn nhé, mấy người kéo sợi dây đỏ này, rút được cái gì thì lấy cái đó.”
Đổng Điềm Điềm nóng lòng muốn thử, cô ta chọn cái thứ nhất. Vưu Cầu Cầu vẫn không nhúc nhích, cũng không để ý, đợi mọi người rút xong thì cô mới rút.
Đổng Điềm Điềm không có được cây đàn piano như ý muốn, cảm xúc của cô ta lại hiện rõ trên khuôn mặt, trông cô ta không mấy vui vẻ.
Cho đến khi nhìn thấy Phương Thư Bạch.
Phương Thư Bạch hỏi: “Đàn nhị?” Cậu ấy ngơ ngác.
Sao có cảm giác đàn nhị chỉ dành cho người già vậy!
Phương Thư Bạch chỉ nhớ đến cây đàn nhị cổ của ông nội mình, không lẽ để bọn họ biểu diễn tiết mục dân gian thật hả?
“Đàn chị, chị rút đi.”
Phương Thư Bạch buộc phải chấp nhận số phận của mình, không biết nên khóc hay nên cười. Sau đó cậu ấy thấy mọi người đã rút xong và chỉ còn lại một sợi dây màu đỏ, cậu ấy gọi Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu: “Đây rồi.”
Cô bước đến sợi dây màu đỏ, nắm lấy sợi chỉ đỏ và kéo nó ra.
Mọi người ở hiện trường đều đang nhìn chằm chằm vào cô. Những người đã quen thuộc với Vưu Cầu Cầu mang thuộc tính cá Koi, lần này rút được chắc là được một loại nhạc cụ tốt nhỉ?
Đạo diễn, người duy nhất biết sự thật trong toàn bộ quá trình, ông gần như bật cười. Sau đó ông nói với người quay phim: “Hãy nhớ ghi lại biểu cảm của mọi người nhé.”
Vưu Cầu Cầu không ngừng kéo sợi dây màu đỏ ra, nhạc cụ định mệnh của cô xuất hiện.
Hiện trường im lặng.
Đổng Điềm Điềm cau mày nói.
“Đây là cái gì?” Cô ta lớn lên ở nước ngoài và không quen thuộc với nhiều nhạc cụ dân gian truyền thống.
Vưu Cầu Cầu nhìn nó một cách cẩn thận: “Nếu tôi không nhầm... đây hình như là kèn xô na.”
Đúng, Vưu Cầu Cầu đã rút được kèn xô na.
Vậy nhạc cụ định mệnh của cô thực ra là kèn xô na?
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy, nhạc cụ định mệnh của nhãi Cầu là kèn xô na.