Vưu Cầu Cầu trong giây lát cảm thấy thương cảm cho con của sếp Thịnh.
Loại tình cảm bố con này thực sự quá nặng nề.
Cô mừng vì sếp Thịnh chỉ là fan baba *****̉a cô chứ không phải bố ruột của cô.
Sau khi vô tình phát hiện ra sếp Thịnh vậy mà lại là fan baba của cô, Vưu Cầu Cầu có hơi bất lực, cô luôn cảm thấy... Có hơi không chân thật.
Tuy nhiên, Vưu Cầu Cầu đã nghĩ đến một điều, trước đây cô đã xém bị sử dụng quy tắc ngầm, nhưng như thế nào đi chăng nữa thì sếp Thịnh *****̃ng đã giúp đỡ cô rất nhiều, mặc dù anh có hơi tsudere, *****̃ng không nói là fan cô nhưng cô có thể lặng lẽ gửi cho anh một vài lời tri ân đặc biệt.
Coi như là quà cảm ơn
…
Vưu Cầu Cầu vì điều này mà đã hỏi Phương Thư Bạch rằng người hâm mộ thường sẽ thích gì.
Cô chưa từng hâm mộ ai cả, Phương Thư Bạch với tư cách là một thần tượng cũng hâm mộ những thần tượng khác chắc sẽ biết rõ hơn.
Phương Thư Bạch suy nghĩ một lúc nói: "Ký tặng hoặc tặng ảnh có chữ ký đi."
Ký tặng với ảnh có chữ ký chung quy sẽ không bao giờ sai .
"Nếu là ảnh chụp chung thì càng tốt."
Vưu Cầu Cầu viết vào *****ốn sổ nhỏ: Ký tặng, ảnh có chữ ký, ảnh chụp chung.
Tất cả đều có thể sắp xếp được .
Phương Thư Bạch lại trò chuyện với Vưu Cầu Cầu một lúc, cuối cùng nói với Vưu Cầu Cầu: "Nhãi Cầu, cô có nhiều người hâm mộ hơn tôi rồi đó.” Không hổ là cô con gái nhỏ mà cậu ấy nhìn trúng!
Lúc đầu, Vưu Cầu Cầu chỉ có năm trăm nghìn người hâm mộ, Phương Thư Bạch lại có tới năm triệu người hâm mộ. Bây giờ, người hâm mộ của Vưu Cầu Cầu đã tăng vọt, tăng lên sáu triệu, mà Phương Thư Bạch vẫn chỉ có hơn năm triệu fan.
Người nói vô ý, người nghe cố tình.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, quan hệ giữa cô và Phương Thư Bạch vẫn luôn rất tốt. Dù xảy ra chuyện gì thì Phương Thư Bạch cũng sẽ nhanh chóng đứng ra bảo vệ cô, mặc dù cái tên hỗn đảng này cứ luôn muốn làm baba của cô.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu dự định sẽ đầu tư lớn một chút mua fan cho Phương Thư Bạch, để số lượng fan *****̉a cậu ấy bằng với cô, khiến cậu ấy vui vẻ hơn.
Vữa hay tiền lương đóng vai ma nữ của Vưu Cầu Cầu *****̃ng có rồi, vì vậy Vưu Cầu Cầu dùng một ít lên Taobao mua fan cho Phương Thư Bạch.
Nửa tiếng sau, Phương Thư Bạch phát hiện chuyện này, phát một tin lên vòng bạn bè: "Chuyện gì thế này? sao lượng fans của tôi lại đột nhiên tăng vậy nè!"
Vưu Cầu Cầu cầm sữa chua trong tay, che giấu công lao và tên của mình.
Là cô đấy, không cần cảm ơn.
Giây tiếp theo, Phương Thư Bạch lại đăng một tin khác lên tường nhà mình:
“Đối thủ nào muốn chơi xấu tôi, thật sự quá nham hiểm. May mà tôi phát hiện kịp thời và đã điều chỉnh lại số lượng người hâm mộ.” Kèm theo một biểu cảm [Lanh lợi].
Vưu Cầu Cầu, "..." Cô muốn lao ra trước màn hình, tẩn cái tên Phương Thư Bạch ngu ngốc này.
Trả tiền đây.
Thứ cậu ấy sửa không phải là lượng người hâm mộ, mà là tiền *****̉a cô đây này!
…
Thịnh Thời Quân cảm thấy Vưu Cầu Cầu có chút kỳ quái.
Ví dụ như, trên bàn làm việc của anhkhông hiểu sao lại có rất nhiều tờ giấy có chữ ký *****̉a cô.
Ngoài chữ ký còn có ảnh.
Thịnh Thời Quân cầm bức ảnh lên, cẩn thận xem xét.
Là hình hồi nhỏ *****̉a Vưu Cầu Cầu.
Cô bé nhỏ nhắn mặc váy hoa, đội mũ, dáng vẻ đã giống với hiện tại, nhưng trông trẻ con hơn nhiều. Phiên bản thu nhỏ của Vưu Cầu Cầu cười rạng rỡ trước ống kính, tràn đầy nhiệt huyết mà không hề có chút ngại ngùng.
Vưu Cầu Cầu đã đặc biệt nhờ mẹ cô tìm giúp cô tấm hình này.
Cô thấy có người trong nhóm nói rằng họ muốn biết cô trông như thế nào khi còn nhỏ, suy xét đến tính cách *****̉a fan baba- sếp Thịnh nên cô đã lấy nó ra.
Đưa nó cho sếp Thịnh coi như là một phúc lợi độc quyền.
Nhưng Thịnh Thời Quân khi nhìn thấy bức ảnh này lại cho rằng: Vưu Cầu Cầu đây muốn quảng bá vẻ đẹp từ trong bụng mẹ sao?
Gần đây trong giới nổi lên trào lưu đăng ảnh thời thơ ấu. Các nghệ sĩ lần lượt đăng ảnh mình khi còn nhỏ để quảng bá vẻ đẹp từ trong trứng, khẳng định mình là nét đẹp tự nhiên
Thịnh Thời Quân không ngờ Vưu Cầu Cầu lại có tham vọng sự nghiệp lớn như vậy còn suy tính đến mức độ này.
Có thể ké tí fame.
Chỉ là… Đôi mắt của người đàn ông dừng lại vài giây trên tờ gấy có chữ ký.
Anh muốn bảo cô đừng vứt rác lên bàn nữa.
Thịnh Thời Quân định nhắc nhở Vưu Cầu Cầu, nhưng rất nhanh *****̃ng đã gia nhập hội, bận một cái là quên mất, anh lái xe đến đây là để đưa Vưu Cầu Cầu đến đoàn phim của đạo diễn Cung Hâm.
Vưu Cầu Cầu liếc nhìn sếp Thịnh đang lặng lẽ lái xe, rồi lại nhìn vào cửa sổ xe, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô hà hơi vào cửa kính sau đó dùng ngón tay vẽ vài nét lên đó.
Đợi Thịnh Thời Quân dặn dò Vưu Cầu Cầu xong, tiễn người đi xong thì đột nhiên nhìn thấy ba chữ lớn trên cửa sổ sau xe của mình.
Vưu Cầu Cầu.
Phía sau còn thêm mấy bông hoa nhỏ xinh xắn, dễ thương
Thịnh Thời Quân:?
Người đã đi được một quãng xa, Vưu Cầu Cầu cảm thấy bản thân rất giỏi, không chỉ tặng chữ ký và chụp ảnh mà còn có chữ ký độc quyền, độc nhất vô nhị, không có cái thứ hai trên đời.
Có phải bây giờ sếp Thịnh đang thầm vui sướng đến phát điên hay không?
Trên thực tế thì sếp Thịnh không hề sướng điên lên.
…
Để lại cho sếp Thịnh một nềm vui bất ngờ, Vưu Cầu Cầu mang tâm trạng vui vẻ đi *****̀ng Giang Đào đến gặp đạo diễn Cung Hâm.
Đạo diễn Cung Hâm là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi có vẻ ngoài thành thục, trông rất ôn hoà. Bà là người chủ động mời Vưu Cầu Cầu đến quay phim, khi nói chuyện với cô *****̃ng không hề mang vẻ tự cao tự đại.
Đạo diễn Cung Hâm hỏi Vưu Cầu Cầu sau khi đọc kịch bản xong thì cảm thấy như thế nào.
"Cô đọc xong rồi sao?"
Vưu Cầu Cầu gật đầu: “Dạ vâng, tôi đọc xong rồi.”
Những cái cần học thuộc *****̃ng học thộc xong luôn rồi
Cung Hâm nói: “Bầu không khí làm việc *****̉a đoàn chúng ta rất tốt, có thể học hỏi nhiều từ các tiền bối… Chỉ là phải chịu được khổ trong quá trình quay.” Câu *****ối mang ý vị thâm trường.
Bộ phim truyền hình này có tên là "Nữ Binh Sĩ", tựa đề đơn giản nhưng thu hút, kể về cuộc sống của những nữ quân nhân trong quân đội. Vai diễn được giao cho Vưu Cầu Cầu là một nữ tân binh có tính cách nhút nhát. Sau khi trải qua nhiều việc, và với sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, đã có thể tự mình trưởng thành.
Nhân vật có bối cảnh, tính cách và có sự chuyển biến trong vai diễn. Đối với những nữ diễn viên tương đối nổi tiếng thì loại vai diễn này rất nhỏ nhưng đối với Vưu Cầu Cầu mà nói thì đây là vai diễn cần nhiều cảm xúc nhất từ khi cô bước chân vào ngành đến nay.
Khi Cung Hâm nói phải chịu được khổ, quả thật không phải là nói đùa cho vui mà thực sự phải chịu khổ.
Thậm chí còn phải trải qua quá trình đào tạo đặc biệt chính là vì để hiệu quả quay được tốt và chân thực hơn.
Bầu không khí trong đoàn phim thực sự rất tốt, có lẽ vì đây là phim chính kịch và thêm cả tính chất đặc biệt của thể loại phim này, thậm chí mọi người quay phim xong *****̃ng không còn sức lực để làm gì hết nên *****̃ng chả có thời gian để mà tạo drama với ai.
Khi Vưu Cầu Cầu gia nhập đoàn phim, mọi người thậm chí đều nhìn cô với ánh mắt thương hại.
"Là một cô gái nhỏ xinh đẹp àaaa..."
“Không biết liệu có trụ nổi không đây.”
“Lần này sẽ không khóc lóc rồi bỏ chạy đấy chứ?”
Giang Đào ở một bên: ???
Sao cô ấy lại cảm thấy hơi sợ nhỉ? Thậm chí bỗng chốc cô ấy hoài nghi nới đây liệu có phải là đoàn phim hay là trại huấn luyện ma quỷ nào đó.
Giang Đào miệng ngọt, bây giờ có lẽ đang đi hỏi thăm tin tức rồi, dùng một ly trà sữa mà đã có thể "mua chuộc" được các nhân viên ở đây.
"Bộ phim của chúng tôi là một bộ phim hay, đạo diễn cũng là một đạo diễn giỏi, nhưng bộ phim này phải chịu khổ nhiều quá ... Nên làm cho vài cô diễn viên sợ chạy hết rồi.”
"Vì mệt quá đấy."
Giang Đào lo lắng nói với Vưu Cầu Cầu, không chỉ Giang Đào, người đã làm việc lâu dài với Vưu Cầu biết cô vừa lười biếng vừa không có tế bào vận động mà đến cả các Tinh Cầu *****̃ng biết.
Vưu Cầu Cầu phải làm sao bây giờ?
Vưu Cầu Cầu:! ! !
Khi đọc kịch bản, cô biết bộ phim có nhiều cảnh hành dộng, nhưng không ngờ lại… Nhiều như vậy.
Vậy cho nên là trốn được tập gym nhưng lại không trốn được việc phải huấn luyện với cường độ cao à?
Vưu Cầu Cầu nói với Giang Đào: “Còn làm sao được nữa? Cứ vậy mà làm thôi."
Đây là cơ hội tốt nhất rồi
Đến *****̃ng đến rồi, đành phải vậy thôi.
…
Vưu Cầu Cầu đón nhận ánh mắt thương hại *****̉a mọi người mà bước vào giai đoạn huấn luyện.
Cô thay một bộ đồ rằn ri, mái tóc đen dày được buộc gọn lại, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, làn da trắng sáng như đang phát ra ánh sáng.
Nhìn cô vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ.
Tuy nhiên, vì quá xinh đẹp nên mọi người luôn có cảm giác cô không chịu được khổ, rất nhanh sẽ bỏ cuộc.
Một vài diễn viên chính trong bộ phim ban đầu nhìn Vưu Cầu Cầu bằng ánh mắt thương hại, nhưng sau đó họ đều bị đạo diễn đuổi đi.
“Ai không có cảnh quay thì rời đi hết đi”
Những diễn viên khác: “…” Bọn họ nhìn nhau, sắc mặt lập tức sa xuống, ngay cả nụ cười gượng gạo cũng không nở nổi.
Đoàn phim rất nghiêm túc, chuẩn bị tốt về mọi mặt, đặc biệt mời huấn luyện viên quân đội thực thụ đến dạy học.
Huấn luyện viên không hề bị sắc đẹp làm lay động, thậm chí khi thấy có nữ diễn viên mới đến hôm nay còn lẩm bẩm oán trách.
Nguyên nhân chính là vì trước đây *****̃ng có những cô gái giống như Vưu Cầu Cầu tiếp nhận huận luyện, nhưng sau đó người sau so với người trước càng yếu ớt hơn, không làm được gì, chỉ giỏi khóc lóc, rốt *****ộc chỉ lãng phí thời gian.
Huấn luyện viên nghĩ Vưu Cầu Cầu cũng giống như bọn họ.
"Bây giờ hãy tập nhào lộn."
Huấn luyện viên bình tĩnh lấy lại cảm xúc và ra lệnh một cách vô cảm.
Vưu Cầu Cầu tỏ ra hơi do dự.
"Thưa huấn luyện viên..."
Huấn luyện viên: Ồ, không phải đoán, cô gái này đúng là kiểu không chịu được khổ.
Huấn luyện viên liếc nhìn cô và nghiêm khắc nói: “Chỉ vậy mà đã không chịu nổi rồi sao…” Lời vẫn chưa nói hết đã đột ngột dừng lại.
Bởi vì ông ta nhìn thấy Vưu Cầu Cầu chậm rãi nằm xuống, *****ộn mình xoay tròn 360 độ.
Vẫn chưa xong, Vưu Cầu Cầu sau khi thực hiện xong cú lăn đó, cô còn hướng đầu mình xuống đất mà lộn nhào.
Sau khi thực hiện xong hai động tác nhào lộn khác nhau, cô phủ nhẹ cát trên đầu và nói: “Tôi muốn hỏi, tập nhào lộn kiểu nào.”
Bởi vì cô biết hai cách để nhào lộn
Nếu là dùng đầu để nhào lộn thì cô rất giỏi về khoản này, nhưng chỉ có điều động tác này không phù hợp lắm, có hơi đau đầu, trên đầu còn bị dính cát, trong lòng Vưu Cầu Cầu ầm thầm đánh giá.
Huấn luyện viên: "..." Cô gái này cũng tài thật đấy.
Các thành viên *****̉a đoàn phim *****̀ng tham gia huấn luyện với Vưu Cầu Cầu đều mắt chữ A mồm chữ O.
Lúc đầu, họ *****̃ng có suy nghĩ giống với huấn luyện viên, cho rằng Vưu Cầu Cầu không chịu được khổ, muốn tỏ ra nhõng nhẽo dễ thương để có thể thông qua bài huấn luyện.
Dù họ biết có làm vậy thì *****̃ng là vô ích.
Đừng hỏi sao bọn họ lại biết.
Nhưng ai mà biết được Vưu Cầu Cầu lại lên tiếng thắc mặc không biết nên dùng tư thế nhào lộn nào.
Huấn luyện viên: "...Tư thế *****ên là được."
Tư thế thứ hai quá khó.
Vưu Cầu Cầu cũng thở phào nhẹ nhõm. Tư thế đầu tiên cô có thể làm được.
Cho nên huấn luyện viên nhìn Vưu Cầu Càu mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng động tác rất chuẩn, lăn càng ngày càng xa.
Sĩ Quan: "... Quay lại đây! Lăn đi đâu thế."
Vưu Cầu Cầu theo quỹ đạo ban đầu lăn trở lại. Mặc dù có vài lần bị trật đường ray nhưng cô đã kịp thời điều chỉnh lại phương hướng
Vưu Cầu Cầu: Nếu đã không thể trốn thoát *****̃ng không thể thay đổi được vậy thì chỉ đành cố gắng thích nghi mà thôi.
Đây là quy luật sinh tồn trong xã hội.
…
Có nhiều hình thức tập luyện ngoài nhào lộn, còn có nhảy xa, vượt chướng ngại vật và vác vật nặng chạy.
Tất nhiên, độ khó và cường độ luyện tập đã giảm đi rất nhiều so với việc huấn luyện một binh lính thực thụ, nhưng đối với người bình thường mà nói thì sau cường độ huấn luyện như vậy là cực kỳ mệt.
Điều khiến các nhân viên trong đoàn làm phim ấn tượng chính là thành viên mới, Vưu Cầu Cầu.
Vì Vưu Cầu Cầu là một nữ nghệ sĩ trẻ xinh đẹp nên về cơ bản mọi người trong đoàn đều có thái độ hoài nghi về năng lực *****̉a cô
Liệu cô có diễn được vai này không?
Đối mặt với việc huấn luyện với cường độ cao như vậy.
Sau ngày *****ên, Vưu Cầu Cầu vẫn kiên trì.
Khi bị tuột lại phía sau cô cũng không ho he gì, cô không tính là cao lớn gì nhưng nếu tìm kiếm bóng dáng *****̉a cô thì sẽ luôn thấy cô vẫn luôn kiên trì nỗ lực, cho dù cô chạy chậm, và hoàn thành muộn hơn người khác.
Nhưng đến cuối *****̀ng cô vẫn sẽ hoàn thành hết tất cả các hạng mục.
Nữ nghệ sĩ trẻ như Vưu Cầu Cầu không có mấy ai ngày đầu tiên vẫn có thể kiên trì đến giữa ngày được, vậy mà Vưu Cầu Cầu đã hoàn thành toàn bộ các bài huấn luyện.
Những cô gái xinh đẹp trong giới giải trí này có chống lưng phía sau, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp là đã thành công một nửa rồi, làm miếng cơm mà thượng đế ban tặng, cho nên họ dễ dàng có được nhiều cơ hội mà những diễn viên bình thường khó có được.
Vì vậy, họ có thể yên tâm tận hưởng những lợi ích mà sắc đẹp mang lại, không muốn chịu bất kì thiệt thòi nào
Từ góc độ của người trong đoàn làm phim, Vưu Cầu Cầu cũng vậy, thậm chí khi nhìn vào ngoại hình của cô, có thể nói điều kiện của cô còn cao hơn nhiều so với các nữ nghệ sĩ chỉ có gương mặt xinh đẹp trước đó.
Nhưng cô lại diễn được vai này.
Trên mặt Vưu Cầu Cầu đều là mồ hôi, lưng áo ướt sũng, đầu óc nặng trĩu, chân tay nhẹ bâng.
Cô im lặng vì: Cô không còn sức nữa.
Cơ thể giống như bị khoét một lỗ lớn.
"Làm tốt lắm!"
Sau khi kết thúc huấn luyện, nữ diễn viên đã gia nhập đoàn phim từ sớm, người đã *****̀ng tập luyện với Vưu Cầu Cầu vừa thở hổn hển điều chỉnh nhịp thở vừa dựng ngón tay cái với Vưu Cầu Cầu.
Hoàn toàn không nhìn ra được, Vưu Cầu Cầu còn có cái trình độ này.
Đạo diễn Cung Hâm quan sát tình hình ở đây cách đó không xa, có phần hài lòng mà gật gật đầu.
Chọn cô gái này là lựa chọn đúng đắn.
Phó đạo diễn bên cạnh nói: "Đây mới là ngày *****ên thôi." Ý là đừng quá lạc quan, ngày *****ên thì vẫn có thể gỉa vờ nỗ lực.
Mặc dù… Nhiều người thậm chí ngay ngày *****ên còn không thèm giả vờ.
Cung Hâm nói một cách chắc chắn: "Về sau cô bé đó vẫn có thể kiên trì tiếp."
“Suy cho *****̀ng *****̃ng là nữ diễn viên trẻ lứa chín lăm yêu pháp luật, yêu chính trị mà.”
Phó đạo diễn: ???
Điều này thì có liên quan gì đến việc có thể kiên trì quay phim tiếp hay không?
Toàn bộ quá trình Giang Đào đều mắt chữ A mồm chữ O. Cô ấy không ngờ Cầu Cầu lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Đây còn là Vưu Cầu Cầu sao? !
Giang Đào đợi sau khi Vưu Cầu Cầu kết thúc việc quay phim xong, cô ấy nhanh chóng tiến tới, ánh mắt mang theo sự mê muội, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy Vưu Cầu Cầu giống như thể cô ấy nhìn thấy một nhân vật phi thường nào đó.
"Cầu Cầu, chị ổn chứ?"
Vưu Cầu Cầu lắc đầu.
Không ổn, không ổn tí nào.
Vưu Cầu Cầu: "Hình như chị... Bị sốc hông rồi."
Cô là ai, đây là đâu, cô đang làm gì ở đây?
…
Vưu Cầu Cầu cảm thấy bản thân như sợi mì bị nhào nặn dưới bàn tay *****̉a huấn luyện viên.
Cái cường độ tập luyện này còn nhiều hơn so với cường độ tập luyện trong phòng tập!
Giang Đào chỉ đứng một bên nhìn mà còn cảm thấy như mình sắp chết đến nơi. Cô ấy nghĩ rằng Vưu Cầu Cầu còn mệt hơn, không ngờ Vưu Cầu Cầu vẫn có thể kiên trì đến *****̀ng.
Đoàn phim có một nơi chuyên dụng để làm chỗ ở, những ngày gần đây ngoài việc quay phim thì Vưu Cầu Cầu còn phải tập luyện với huấn luyện viên, Thịnh Thời Quân đã gọi điện hỏi thăm Vưu Cầu Cầu.
"Mọi chuyện ở trường quay thế nào rồi?" Anh hỏi.
Vưu Cầu Cầu đáp: “Rất tốt ạ.”
Vốn dĩ như vậy là đã có thể kết thúc rồi nhưng Vưu Cầu Cầu nhớ sếp Thịnh suýt bán chiếc Volkswagen của mình để đòi công lý, lại còn là fan baba *****̉a mình.
Vì thế Vưu Cầu Cầu nghĩ nghĩ, lại nói thêm vài câu. Nào là nữ diễn viên kia mua dưa hấu rất ngọt, còn là dưa hấu ướp lạnh; người đại diện của một nam diễn viên nào đó đến thăm và mang theo rất nhiều đồ uống, mùi vị rất ngon…
Hầu hết đều liên quan đến đồ ăn.
Thịnh Thời Quân: "..."
"Sếp Thịnh, anh còn muốn nói gì nữa không? Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi quay phim đây. Đạo diễn đang gọi tôi." Vưu Cầu Cầu cảm thấy nghĩ chủ đề để nói chuyện *****̃ng rất mệt. Chủ yếu là do bản thân cô *****̃ng biết đã nói những điều vô vị nhưng sếp Thịnh vậy mà lại không ngắt lời cô.
Quả nhiên đây là lòng khoan dung *****̉a fan baba sao?
Chỉ là cô không thực sự muốn loại khoan dung này, thà đưa tiền còn thực tế hơn.
Đến khi đạo diễn đã gọi Vưu Cầu Cầu đến quay phim, mới có thể kết thúc cuộc trò chuyện vô vị này.
Thịnh Thời Quân: "Đi đi."
Điện thoại bên đó đã cúp máy, nhưng Thịnh Thời Quân lại có chút thất thần.
Giang Đào đã mô tả cho anh biết Vưu Cầu Cầu đã phải chịu bao nhiêu khổ cực khi đóng bộ phim này. Mặc dù anh cảm thấy đây là điều mà một diễn viên phải chịu đựng nhưng anh vẫn gọi điện cho Vưu Cầu Cầu để lắng nghe những lời phàn nàn của cô và tư vấn tâm lý cho cô.
Nhưng lại không ngờ đến.
Đối phương từ đầu đến cuối không hề kêu mệt.
Thịnh Thời Quân cúi đầu mở ứng dụng giao đồ ăn trên điện thoại di động, tìm một quán bán nước tương đối gần đoàn phim của Vưu Cầu Cầu rồi bấm số điện thoại gọi đi.
"Xin chào, tôi muốn đặt..."
…
Vưu Cầu Cầu mặc đồng phục rằn ri và đang thực hiện cảnh huấn luyện cùng dàn diễn viên.
Trong phân cảnh này, nhân vật do Vưu Cầu Cầu thủ vai đã không thể hoàn thành khóa huấn luyện, làm cản chân mọi người, cô vừa đau lòng vừa tự trách. Dưới tình huống này, cô đã lấy hết can đảm để tìm đến người đội trưởng để xin giúp đỡ.
Nữ trưởng nhóm rất nghiêm khắc, vai này yêu cầu ánh mắt với ánh nhìn xa xăm mang theo sự rụt rè thiếu tự tin, hai người từ trước không hề giao tiếp hay qua lại gì với nhau, cô vốn cho rằng cô ấy sẽ không bỏ thời gian nghỉ ngơi ra để giúp cô nhưng không ngờ đối phương lại sảng khoải đồng ý.
Những gì Vưu Cầu Cầu cần làm là nhảy khỏi một bệ cao bằng nửa người, quỳ gối xuống đất rồi nhào lộn giống như cái tư thế cô từng biểu diễn trước đó.
Cái cần quay chính là sự chuyển đổi từ vụng về sang linh hoạt.
Đạo diễn ban đầu dự định chia các cảnh quay ra làm hai phần, tức là quay cảnh Vưu Cầu Cầu ở trên bục trước, sau đó cảnh quay tiếp theo sẽ ở trên mặt đất, rồi tới cảnh lăn về phía trước.
Tuy nhiên, sau nhiều lần quay, đạo diễn cau mày có vẻ không hài lòng lắm.
Cô gọi Vưu Cầu Cầu đến để thảo luận.
"Đạo diễn, em cần phải làm gì ạ?”
Vưu Cầu Cầu lau mồ hôi trên trán.
Đạo diễn Cung Hâm: “Cầu Cầu, cô có thể dễn thật hơn được không?”
Những cảnh quay vẫn còn hơi giả, cả về hành động lẫn cảm xúc.
Đạo diễn thực sự có hơn do dự khi nói ra điều này, bục đó mặc dù không cao nhưng vẫn có mức độ nguy hiểm nhất định.
Nếu xảy ra chuyện gì, không loại trừ khả năng sẽ bị rách da
Vì thế bà chỉ dò hỏi thử xem sao, nếu Vưu Cầu Cầu không muốn thì thôi vậy.
Mạng người vẫn là quan trọng nhất.
Giang Đào cũng ở đó, cô ấy muốn giúp Vưu Cầu Cầu trả lời, hay là thôi đi.
Nhưng Vưu Cầu Cầu đã mở miệng trước: “Vậy cứ làm cho giống thật đi ạ.”
Đạo diễn yêu cầu tổ đạo *****̣ đặt thêm nhiều lớp bảo vệ dày cho Vưu Cầu Cầu, đồng thời những nơi dễ bị thương như đầu gối và cổ tay đều được quấn thêm miếng đệm bảo vệ.
Vưu Cầu Cầu đã được trang bị đồ bảo hộ, leo lên bục, sau đó bắt đầu quá trình vừa dài vừa chậm từ lúc nhảy ra khỏi bục, tiếp đất bằng đầu gối rồi lộn nhào về phía trước.
Hết lần này đến lần khác, lăn qua lăn lại.
Mỗi khi Vưu Cầu Cầu nhảy khỏi bục, chạm chân xuống đất đều sẽ phát ra một tiếng "Bụp!"
Dù biết đầu gối của cô có miếng đệm bảo vệ nhưng những người quan sát xung quanh khi nghe thấy vẫn cảm thấy đầu gối đau nhức.
Sau vài lần như vậy, những người xung quanh cũng không dám nhìn nữa.
Vẫn...Vẫn chưa quay xong sao?
Dù có miếng đệm bảo vệ thì vẫn sẽ đau chứ?
Đúng vậy, vẫn chưa quay xong.
Đạo diễn Cung Hâm không phải mốn gây khó dễ gì cho Vưu Cầu Cầu, bà *****̃ng rất tán thưởng cô gái trẻ này. Nhưng việc tán thưởng và quan tâm đến Vưu Cầu Cầu là một chuyện, khi quay phim lại là một chuyện khác.
Bà muốn chịu trách nhiệm về tác phẩm này.
Tất nhiên, bà ấy *****̃ng đã hẹn trước với Vưu Cầu Cầu nếu thực sự không ổn thì hãy hô dừng lại.
Sau khi đạo diễn bày tỏ sự không hài lòng thì Vưu Cầu Cầu không hề kêu dừng, cô chậm rãi đứng dậy bước lên bục.
…
Khi Thịnh Thời Quân đến, vừa hay nhìn thấy Vưu Cầu Cầu lại một lần nữa nhảy khỏi bục kèm theo một tiếng "Bụp" lớn, rồi cô linh hoạt lăn về phía trước.
Đạo diễn Cung Hâm lắc đầu.
Vẫn chưa ổn.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu lại một lần nữa lặp lại đọng tác này.
"Bụp!"
"Bụp!"
"Bụp!"
Đây chỉ là một buổi quay phim bình thường, chưa phải thời điểm hoành tráng nhất, nhưng không biết từ lúc nào, mọi người đều tụ tập xung quanh, ánh mắt không tự chủ mà bị Vưu Cầu Cầu thu hút.
Nhìn đầu gối *****̉a cô bị đập xuống đất hết lần này đến lần khác.
Không ai nói chuyện trong một khoảng thời gian.
Giang Đào cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này *****̉a Vưu Cầu Cầu, cô ấy không kiềm chế được mà rơi lệ.
Cầu Cầu rốt *****ộc đang làm cái quái gì vậy?
Không cần phải liều mạng như vậy, đạo diễn đã nói rồi sao cô cứ cố chấp quay vậy.
Nếu vẫn chưa quay tốt thì tàm tạm *****̃ng được rồi, sao không kêu dừng lại.
Giang Đào hết nói nổi, cô ấy muốn hô dừng lại, nhưng Vưu Cầu Cầu lại không hề hét lên.
Vừa lo lắng vừa sợ rằng đột ngột lên tiếng sẽ làm gián đoạn quá trình quay phim.
Vì vậy, sau khi Giang Đào nhìn thấy sếp Thịnh, cô như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Cô ấy chỉ vào Vưu Cầu Cầu nói: "Sếp Thịnh, hay là kêu Cầu Cầu dừng lại đi..."
Thịnh Thời Quân: “Để cô ấy làm đi.”
Anh ngước nhìn Vưu Cầu Cầu, người rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn làm theo hướng dẫn nhiều lần nhảy xuống, lăn qua lộn lại rồi cứ thế lặp đi lặp lại động tác này.
Hãy để cô ấy làm.
Anh ấy có thể nhìn ra được, đây là điều cô muốn.
…
Vưu Cầu Cầu đang chuyên tâm quay phim, giọt mồ hôi lấp lánh chảy xuống từ má xuống đến cổ. Những sợi tóc bị mồ hôi ấm ướt dính chặt hai bên má, cô đã thực hiện động tác này không dưới chục lần, thở hổn hển, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cổ.
"Tôi làm được."
Trong đôi mắt ánh lên giọt nước mắt long lanh.
Lần này đạo diễn không hô “Cắt” nữa.
Có thể dùng cảnh quay này, thành công thông qua.
Vưu Cầu Cầu nói lời thoại của nhân vật, nhưng những nhân viên trong đoàn đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng cô, mang đến cho cô loại déjà vu là niềm vui như thể hoàn thành một chuyện quan trọng, một đại kết *****̣c.
Vưu Cầu Cầu: ???
Sau khoảng thời gian quay phim này, Vưu Cầu Cầu đã có thể nghỉ ngơi một lúc. Cô cũng nhìn thấy trà sữa ướp lạnh, vài hộp gà rán mấy món đồ ăn thức uống đằng sau sếp Thịnh.
"Sếp Thịnh, anh đến thăm tôi sao?"
Vưu Cầu Cầu đi về phía anh, sếp Thịnh quá cao nên cô phải ngước mặt lên.
Thịnh Thời Quân cầm ống hút đâm vào ly trà sữa rồi đưa đến trước mặt Vưu Cầu Cầu.
Lúc Vưu Cầu Cầu vừa mới nhận lấy, anh lại cau mày nhắc nhở.
“Cô đừng uống vội.” Vừa mới vận động mạnh xong, không nên uống nước liền ngay lập tức, nước lạnh lại càng không nên.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu bất lực nhìn sếp Thịnh lấy lại ly trà sữa mà cô vừa nhận.
"..."
Tuy cuối cùng Vưu Cầu Cầu cũng uống được ly trà sữa ướp lạnh mà cô hằng mong ước, mặc dù đá đã tan hết, trong lúc đợi cô khô mồ hôi thì đá *****̃ng tanh hết rồi
Đau lòng jpg =((.
Hiện tại đang là giờ nghỉ ngơi, Vưu Cầu Cầu vừa hút trà sữa như vũ bão vừa ú ơ hỏi: "Sếp Thịnh, sao anh lại nghĩ đến việc mua những thứ này?"
Thịnh Thời Quân cũng cầm trên tay một ly trà sữa mà Giang Đào đưa cho anh, nhưng anh không động đến.
Vì hắn không thích những thứ này.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu biểu đạt: Sếp Thịnh, anh thực sự không muốn uống sao? Tôi có thể giải quyết nó giúp anh.
Thịnh Thời Quân không uống nên anh đưa phần của mình cho Vưu Cầu Cầu.
“Không phải những đại diện khác cũng đến thăm đoàn phim sao?”
Vưu Cầu Cầu chớp chớp mắt.
Vậy là, giống với việc bạn nhỏ nhà người khác thì bạn nhỏ nhà mình cũng phải có?
"Cô bị ngã có đau không?"
Thịnh Thời Quân nhìn đầu gối của Vưu Cầu Cầu.
Cô đang mặc quần dài, chiếc quần này hơi cọ xát, không nhìn thấy được tình trạng bên trong thế nào.
Vưu Cầu Cầu: “Không sao đâu, không đau.”
Đối phương hỏi lại: "Thật sự không đau sao?"
Vưu Cầu Cầu òa lên một tiếng rồi bật khóc.
Đau chết mất.
Người đàn ông khẽ cười, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô nhìn cô kìa, còn nói không đau sao?"
Vưu Cầu Cầu rơi nước mắt: "Anh đừng đụng vào tôi, đụng vào tôi tất nhiên là sẽ đau rồi.”
Cô biết bản thân mặc dù đã đeo miếng bảo vệ nhất định vẫn sẽ bị xước da, nhưng không phải vấn đề lớn, cô có thể chịu được, giờ lại bị sếp Thịnh đụng một cái …
Đụng trúng miệng vết thương, không đau sao được.
Ai mà bị chọc cũng sẽ đau thôi.