Ba cái đầu bị kẹt ở khe tường sắt, xếp ngay ngắn thành một hàng, mái tóc tung bay theo cơn gió.
Không thể không nói, cảnh tượng này quả thực tấu hài hết sức.
Theo đuổi kích thích, sau đó bị kẹt.
Đạo diễn chương trình: Hahahaha!
Cho bọn họ bắt chước, bây giờ báo ứng tới rồi.
Quách Phi và Cao Mộng Phàm cũng sợ ngây người. Hai người bọn họ đều cảm thấy may mắn, may mà vừa nãy không làm theo bọn họ.
Bình luận chạy:
“Tiêu rồi, tôi không chịu nổi nữa. Đây đâu phải là chương trình người nổi tiếng trải nghiệm cuộc sống của binh lực đặc chủng, đây rõ ràng là một chương trình tấu hài mà!”
“Tôi cười đến nỗi sốc hông luôn rồi. Tôi phải làm chứng cho “Siêu chiến sĩ”, trước kia đây thật sự là một chương trình thể nghiệm cuộc sống bộ đội đặc chủng đặc biệt mệt, đặc biệt nghiêm túc. Không biết tại sao lại biến thành cái dạng này…”
“Còn vì ai nữa, vì Vưu Cầu Cầu đó!”
Chẳng lẽ tấu hài cũng lây lan sao? Vưu Cầu Cầu vừa tới, cả ổ đều thành cây hài.
Lam Hiên, Lý Cao Minh, Tô Như Hải, tâm trạng hiện giờ của ba người chính là hối hận, cực kỳ hối hận.
Ba người bọn họ trực tiếp bị nhân viên công tác và huấn luyện viên ở trường quay vây xem.
Giống như động vật trong vườn bách thú.
Vưu Cầu Cầu còn đưa ra lời khuyên cho họ: “Các anh rụt đầu ra sau thử xem?”
Để làm mẫu, Vưu Cầu Cầu cũng tự đặt đầu mình song song với họ, cô nhẹ nhàng rụt đầu ra ngoài.
Lam Hiên làm thử: “... Không được.” Kẹt chính là kẹt.
Đạo diễn chương trình: “Hahaha!” Giọng ông ấy lớn nhất trường quay.
Cao Mộng Phàm hơi do dự: “Không thể cứ để họ kẹt ở đây được chứ?”
Vưu Cầu Cầu xác định mấy lần, nói với tổ chương trình: “Hình như bọn họ thật sự không ra được.”
Cho nên tạm thời đừng cười nữa, vấn đề hơi nghiêm trọng.
Bây giờ đạo diễn chương trình cũng ý thức được chuyện này khó giải quyết. Ông ấy thu lại nụ cười, quay một chương trình thôi mà khách mời còn bị kẹt đầu, vậy được sao?
Tất cả nhân viên công tác tổ chương trình đều động viên nhau. Mới đầu mọi người nghĩ ra một vài biện pháp, hỗ trợ kéo, thêm chút dầu, làm giảm bớt lực ma sát cho họ này nọ.
Nhưng đều không được.
Có thể nói là kẹt rất khít.
Đạo diễn chương trình: Không phải chứ, rốt cuộc các người làm sao mà để kẹt được vậy?
Ai nấy đều là nhân tài đấy.
Cuối cùng không còn cách nào, họ chỉ có thể nhờ lính cứu hỏa giúp đỡ.
…
Một chương trình vốn dĩ là sự kết hợp của mồ hôi, nhiệt huyết và đam mê, cuối cùng lại biến thành một tình huống dở khóc dở cười.
Đội cứu hỏa mang theo các dụng cụ chuyên dụng, cắt bỏ một phần lớn của bức tường sắt để giải cứu ba người mắc kẹt.
Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, khán giả chứng kiến toàn bộ quá trình cứu hộ từ đầu đến cuối, cười đến mức không thể ngừng lại được.
Sau khi đội cứu hỏa giải cứu xong ba người đang mắc kẹt trong khe hẹp, họ không quên đưa ra lời giáo dục về mặt tư duy. Họ cảm thấy khá lạ lùng: một khe nhỏ như vậy, làm sao lại nghĩ đến chuyện chui qua?
Lam Hiên cùng hai người bạn của mình, cộng lại gần trăm tuổi, đều lắng nghe rất nghiêm túc và khiêm tốn tiếp thu. Nhưng Lam Hiên vẫn đáp lại:
“Bởi vì Vưu Cầu Cầu có thể chui qua.” Cho nên không phải chỉ là do bọn họ tính toán sai chu vi đầu của mình thôi sao?
Vưu Cầu Cầu bị điểm danh, để chứng minh cô thật sự làm được, cô lại biểu diễn một lần.
Cô chui qua phần khe hở chưa bị phá, cả quá trình thao tác vừa mượt vừa thoải mái.
Lính cứu hỏa: Trợn mắt há hốc.
Có điều họ vẫn phải giáo dục Vưu Cầu Cầu sau này không được tùy tiện chui.
Tư tưởng giác ngộ của Vưu Cầu Cầu rất cao, cô chỉ là vô tình trượt vào đó, cho dù rảnh rỗi không có gì làm cô cũng sẽ không chui vào.
Nhóm ba người rảnh rỗi không có gì làm bèn chui khe: …
Mọi người cảm ơn các anh lính cứu hỏa. Huấn luyện viên đã biến mất hồi lâu do sự cố ngoài ý muốn này cũng quay lại, bọn họ cũng không ngờ Vưu Cầu Cầu sẽ mở ra một con đường như vậy, bởi vì trước kia chưa từng có người lọt qua khe hở đó.
Huấn luyện viên nói hành vi này không thể thực hiện, đương nhiên lúc thực chiến không nghĩ được nhiều như vậy, nhưng trong huấn luyện vẫn không thể đi lối tắt thế này.
Ba người bị kẹt chính là ví dụ xấu điển hình nhất.
…
Phía dưới tường sắt có một khe hở to, người có vòng đầu lớn nhất cũng có thể dễ dàng chui qua, nhưng mọi người vẫn lựa chọn lơ nó đi.
Tiếp tục liều mạng với bức tường sắt này.
Cuối cùng bọn họ vẫn thành công.
Vưu Cầu Cầu đưa ra một ý tưởng, cô đứng phía dưới tường sắt, nhìn cửa ải khó khăn không phá được này.
Khi đạo diễn chương trình đang căng thẳng, lo sợ cô lại nghĩ ra trò mới, Vưu Cầu Cầu mở miệng: “Chúng ta có thể hợp tác.”
Từ đầu đến cuối, huấn luyện viên và chương trình đều chưa từng nói không thể hợp tác, phải dùng năng lực cá nhân vượt qua tường sắt đúng không?
Bọn họ đã loay hoay rất lâu, chứng mình một mình quả thực không vượt qua được. Vậy thay đổi suy nghĩ, hợp tác một phen?
Khi Vưu Cầu Cầu nói ra ý tưởng này, vị huấn luyện viên ít khi nói cười cũng nở một nụ cười vui mừng.
Đạo diễn chương trình nhướng mày: Không tệ.
Ông ấy chỉ không ngờ rằng người đề nghị hợp tác lại là Vưu Cầu Cầu.
Ý tưởng này của Vưu Cầu Cầu là đúng, chương trình và huấn luyện viên đều không phản đối. Thế là mọi người tụm lại, bắt đầu thảo luận và thử nghiệm làm sao vượt qua bức tường sắt này.
Lam Hiên dáng cao, có ưu thế nhất về sức lực; Quách Phi được ở chỗ trẻ trung, có tinh lực, hơn nữa còn linh hoạt; những người cần đóng góp trí tuệ thì nghĩ kế, những người cần dùng sức thì dốc sức.
Phương án cuối cùng là Lam Hiên làm bệ, Quách Phi đạp lên Lam Hiên và Tô Như Hải, mượn lực leo lên, cuối cùng cũng leo lên được nơi cao nhất. Trường quay vang lên một tràng hoan hô.
Cuối cùng Vưu Cầu Cầu, Cao Mộng Phàm và Lý Cao Minh leo theo chiếc thang người do Lam Hiên tạo thành rồi được Quách Phi kéo lên. Sau khi bọn họ lên hết thì kéo Lam Hiên còn sót lại lên.
Sáu vị khách mời thành công vượt qua bức tường sắt họ đã kẹt gần nửa ngày trời.
Ai nấy mồ hôi đầy đầu, mặt mũi cũng đỏ bừng, nhưng khoảnh khắc thắng lợi vui sướng đã làm tan đi hết thảy cảm giác khó chịu trên cơ thể, tất cả đập tay ăn mừng chiến thắng!
Bọn họ làm được rồi!
Cảnh này rất nhiệt huyết, các khán giả livestream cũng kích động không thôi theo bọn họ.
Họ cảm thấy tập chương trình lần này thật sự rất thú vị. Khi nghĩ rằng đây là một chương trình nghiêm túc thì bỗng nhiên mọi thứ chuyển hướng thành kênh hài kịch. Nhưng ngay lúc họ xem như một chương trình hài thì đột ngột lại trở nên nghiêm túc.
Đạo diễn chương trình nhìn cảnh tượng này cũng rất vui, cảm thấy đã có những đoạn có thể dựng thành nội dung hấp dẫn.
Phần này nếu được biên tập kỹ lưỡng chắc chắn sẽ rất bùng nổ.
…
Sau khi Vưu Cầu Cầu và mọi người vượt qua bức tường sắt, thử thách vẫn chưa kết thúc. Họ phải vượt qua những chướng ngại khác.
Tuy nhiên, so với bức tường sắt, các thử thách còn lại trông dễ dàng hơn rất nhiều. Dù có thử thách nào khó hơn một chút, cả nhóm cùng thảo luận và hợp tác, họ đều có thể vượt qua.
Huấn luyện viên cũng nhân cơ hội này để nêu bật bài học:
"Trong rất nhiều thử thách, việc dựa vào sức một người là điều không thể hoặc rất khó để hoàn thành. Vào những lúc đó, cần phải hợp tác với đồng đội. Hợp tác chính là một cộng một lớn hơn hai."
Phải dám hợp tác và biết cách hợp tác.
Các khách mời đều tỏ ý đã hiểu. Ngày huấn luyện hôm nay cũng kết thúc khi mặt trời lặn. Cuối cùng, họ được nghỉ ngơi.
Mọi người nhìn nhau, đều thấy trên khuôn mặt đối phương là sự mệt mỏi và bất lực.
Vưu Cầu Cầu khẽ hỏi: "Được ăn cơm chưa?" Cô đói rồi.
Nhân viên chương trình cảm thấy hơi buồn cười, không phải buổi sáng cô đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt sao?
Vưu Cầu Cầu: Mấy người cũng nói đó là buổi sáng.
Bây giờ đã là mấy giờ rồi?
Quay chương trình này đã rất khổ rất mệt, họ chắc chắn phải chuẩn bị cơm.
Có lẽ do mệt cực độ, mấy người bọn họ ngoại trừ Vưu Cầu Cầu, đều không phải rất thèm cơm, họ đã mệt đến nỗi ăn không vào.
Vưu Cầu Cầu: “Vẫn phải ăn một chút, nếu không thể lực không chịu nổi.”
Lam Hiên đồng ý quan điểm của Vưu Cầu Cầu: “Mọi người ăn chút đi, buổi tối đói bụng thì phiền lắm.”
Đồ ăn vặt bị tịch thu hết, hơn nữa hiển nhiên nơi này sẽ không chuẩn bị thêm thức ăn khi đã qua giờ cơm, đừng nói đến đặt cơm hộp, gọi đồ ăn đêm, nằm mơ đi.
Các dòng bình luận chạy vốn còn đang cảm thán các khách mời thật vất vả, một giây sau họ lập tức bị tiếng đói bụng của Vưu Cầu Cầu chọc cười.
Cũng đúng, đói bụng là chuyện lớn. Có thể mệt, có thể khổ, nhưng đồ ăn này nọ nhất định phải có!
…
Đoàn người đi theo huấn luyện viên tới nhà ăn.
Đồ ăn không phong phú lắm, đều là một ít rau dưa theo mùa rất bình thường. Thậm chí do đây là cơm tập thể, hình thức và mùi vị đều rất qua loa.
Do đó các khách mời khác đều khẽ nhíu màu, càng thêm không muốn ăn, còn không bằng rau luộc nước lã.
Bình luận chạy:
“Ngay cả tôi cũng không muốn ăn…”
“Cảm giác trông không ngon lắm.”
Vưu Cầu Cầu mặt không đổi sắc, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lý Cao Minh nếm một ngụm, cảm thấy không ngon lắm. Anh ấy hỏi Vưu Cầu Cầu: “Cầu Cầu, em thấy ăn được không?”
Vưu Cầu Cầu gật đầu: “Rất ngon.”
Lý Cao Minh: ??? Nghiêm túc đấy à?
Là vị giác Vưu Cầu Cầu có vấn đề hay vị giác của anh ấy có vấn đề?
Vưu Cầu Cầu: “Dù sao thì em cũng là cô gái đã ăn đồ trong nhà ăn trường học nhiều năm.”
Cao Mộng Phàm get ý cô rồi.
Cơm nhà ăn trường học mà là đồ ăn sao?
Đó cùng lắm chỉ là đồ lót dạ!
Ôm suy nghĩ này, cô ấy lập tức bình thường trở lại. Những món này so với đồ ăn trong nhà ăn trường còn ngon hơn một chút.
Không có so sánh thì không có đau thương.
Sau khi mọi người trong phòng livestream phản ứng lại thì sôi nổi phụ họa, càm ràm ẩm thực hắc ám của nhà ăn trường, gì mà dưa hấu xào thịt, dưa Hami xào khổ qua, nho xào chân gà…”
Sự kết hợp ma quỷ.
Là một cô gái ăn cơm căng-tin trường học suốt nhiều năm, cô nhất quyết sẽ không chịu thua!
Nhưng mà… liệu dì nấu cơm nhà ăn trường Vưu Cầu Cầu từng học có muốn đánh cô không?
Các cư dân mạng còn chú ý đến.
“Đệt, Vưu Cầu Cầu ăn trông cũng ngon quá…”
Cải trắng trông nhạt nhẽo vô vị, Vưu Cầu Cầu lại ăn như thể đây là một món ăn trân quý.
Những người khác trả lời: “Dù sao cũng từng làm streamer mukbang.”
Thế là câu chuyện Vưu Cầu Cầu tuyên truyền web drama, cuối cùng tự livestream mukbang, còn ăn đến nỗi béo lên năm kilogram lại bị lôi ra, được khán giả phòng livestream bàn tán sôi nổi.
Phòng livestream đùa giỡn hăng say, nhân số ít nhất cao gấp ba so với dĩ vãng chương trình livestream.
Mà ngoài phòng livestream, các khách mời còn lại cũng bị Vưu Cầu Cầu ảnh hưởng, họ nhìn chằm chằm cô mà bắt đầu ăn cơm.
Cuối cùng biến thành năm người đều ngồi đối diện Vưu Cầu Cầu, động tác thống nhất: vừa nhìn Vưu Cầu Cầu, vừa lùa cơm vào miệng.
Vưu Cầu Cầu cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này.
“... Mọi người nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Câu trả lời rất thống nhất:
“Ăn với cơm!”
Xem Cầu ăn với cơm, cảm giác đồ ăn đều ngon hơn không ít.
Vưu Cầu Cầu: “...”
“Xem tôi ăn cơm phải trả phí!”
Cô bỗng nảy ra ý tưởng.
Các khách quý: ???
Đạo diễn chương trình: ???
Đây rốt cuộc là thiên tài kinh doanh gì đây?
Tinh Cầu trong phòng livestream vừa bụm mặt cười say đắm: Nhãi con thật đáng yêu.
Vừa cảm thán: Còn không phải do công ty nhỏ, sếp lòng dạ thâm độc, nghèo sao?
Vưu Cầu Cầu nói rất chính đáng, các khách mời còn lại trả lời càng chính đáng hơn:
“Không có tiền, không trả!”
Vưu Cầu Cầu: “...”
Được rồi, không trả thì không trả, cô cũng không làm được gì.
Cô lựa chọn thỏa hiệp: “... Vậy mọi người xem đi.” Một Vưu Cầu Cầu hèn.
…
Các khách mời thật sự quá mệt mỏi. Chủ yếu là do họ cho rằng hoàn thành phần tập huấn ban ngày là kết thúc, có thể về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ vừa mới nghỉ ngơi một lát đã được thông báo tập hợp khẩn cấp.
Bọn họ nhanh chóng bò dậy khỏi giường, sửa sang lại quần áo, tập hợp xong lại chạy vài vòng.
Đến khi trở về phòng ngủ, ai nấy đều sắp thăng thiên.
“Cầu Cầu, cô ngủ rồi à?”
Vưu Cầu Cầu và Cao Mộng Phàm ở cùng một phòng, hai người nằm giường tầng, Vưu Cầu Cầu ở tầng trên.
Cao Mộng Phàm nằm cũng ngủ không được, cuối cùng ngại ngùng mà gõ lan can giường trên.
Vưu Cầu Cầu: Suýt nữa là cô ngủ say rồi.
Nhưng Cao Mộng Phàm gọi cô nhất định là có lý do. Vưu Cầu Cầu ngó mặt xuống giường dưới: “Sao vậy?”
Cô nghĩ Cao Mộng Phàm có chỗ nào không khỏe.
Cao Mộng phàm: “Muốn tâm sự với cô.” Cô ấy ấp úng, nhưng dường như Vưu Cầu Cầu lại get được điều gì đó.
Vưu Cầu Cầu đi từ giường trên xuống, đến chỗ Cao Mộng Phàm, khẻ hỏi: “Đói rồi hả?”
Cao Mộng Phàm: “... Ừ.” Cô ấy quả thực đói bụng.
Vưu Cầu Cầu: “Đi với tôi.”
Trong phòng có camera.
Vưu Cầu Cầu ra bên ngoài, quan sát xung quanh, xác định không có ai phát hiện, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc bánh bao được bọc rất kỹ trong giấy.
“Ăn đi.”
Cao Mộng Phàm: ???
Tại sao Vưu Cầu Cầu lại giấu một cái màn thầu, cô lấy từ lúc nào?
Vưu Cầu Cầu hơi ngượng ngùng.
Cô giấu lúc ăn cơm, vốn định giữ làm đồ ăn khuya lúc đói. Nhưng cô lại không đói, Cao Mộng Phàm lại đói, vậy đưa cho Cao Mộng Phàm đi thôi.
Cao Mộng Phàm thật sự đói đến nỗi chóng mặt.
Là một siêu mẫu, cô ấy rất giỏi chịu đói, nhưng lần này không giống bình thường, thể lực tiêu hao quá nhiều, dạ dày đói đến mức khó chịu.
“Cảm ơn cô nhé, Cầu Cầu.”
Cao Mộng Phàm cảm thấy Vưu Cầu Cầu chính là tiểu thiên sứ, dường như trên đầu cô cũng phát sáng!
Vưu Cầu Cầu: “Không có chi. Cô ăn đi, nhanh lên, coi chừng bị phát hiện.”
Món ăn nhiều tinh bột ngày thường không hay đụng vào bây giờ cũng trở nên ngon miệng. Không biết tại sao, Cao Mộng Phàm bỗng có một cảm giác lén lút kích thích.
Tuy rằng cô ấy chỉ lén ăn một cái bánh bao.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
Đạo diễn chương trình: Tôi đang nhìn cô, nhìn không chớp mắt.
Hay lắm, ông ấy xem camera, thấy Vưu Cầu Cầu và Cao Mộng Phàm lén lút chuồn ra ngoài, biết ngay không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên.
Khán giả phòng livestream vốn đã tò mò đêm hôm Vưu Cầu Cầu và Cao Mộng Phàm đi đâu, hiện tại cùng theo bước chân của nhân viên chương trình, cuối cùng vụ án cũng đã được phá.
Hai người các cô đang ăn vụng bánh bao.
Hai nữ nghệ sĩ ngồi xổm ở đó, một người tay còn ôm bánh bao, hai gương mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm quần chúng vây xem bất ngờ xuất hiện, thực sự vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
Phản ứng *****ên của Vưu Cầu Cầu là: “Ăn nhanh lên!”
Cô che chắn trước mặt Cao Mộng Phàm.
Cao Mộng Phàm sửng sốt một chút rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhét bánh bao vào miệng.
Chỉ cần cô ấy ăn đủ nhanh, tổ chương trình sẽ không làm gì được cô ấy.
Đạo diễn chương trình: ???
Khán giả phòng livestream: ???
Nhìn xem các người đã ép tụi nhỏ thành cái dạng gì rồi.
Cao Mộng Phàm, cô là siêu mẫu, cô là một siêu mẫu có gương mặt thời trang, cô còn nhớ không?
Sao bỗng nhiên cũng trở nên tấu hài vậy?
Hơn nữa, có người còn lén lút thử vươn chân nhỏ của mình ra.
Tiêu rồi, sao tôi lại cảm thấy có chút ngọt ngào…
…
Đạo diễn chương trình cũng không truy cứu cái gì, ông ấy vốn dĩ đã không định tịch thu cái bánh bao kia.
Chỉ là tiến hành phê bình, giáo dục tư tưởng Vưu Cầu Cầu, sau này vẫn là đừng giấu bánh bao nữa.
Nói tới khúc sau, đạo diễn chương trình còn cảm thấy có hơi buồn cười.
Người đạt 95 điểm chính trị nghiêm túc gật đầu, cô đã nghe thấy nhé.
Những ngày tiếp theo, cường độ tập huấn còn tăng mạnh hơn ngày *****ên. Mấy khách mời nam đều sắp không chịu nổi, nhưng hai khách mời nữ vẫn không tụt lại phía sau.
Điều này cũng vô tình vả mặt những anh hùng bàn phím luôn nói khách mời nữ đến đây làm gì trong phòng livestream.
Khách mời nữ thì sao? Khách mời nữ đắc tội mi à?
Họ nói các khách mời nữ sẽ không chịu nổi, thế nhưng các cô đều kiên trì được, còn biểu hiện rất tốt.
Đặc biệt là Vưu Cầu Cầu, đã có người bắt đầu hỏi thăm bộ phim liên quan đến quân đội mà cô đang quay rốt cuộc tên gì.
Có thể chịu khổ, có thể nghiêm túc huấn luyện như vậy, phim của cô chắc cũng không đến nỗi nào.
Lúc các khách mời mới bắt đầu tiếp xúc với huấn luyện viên, huấn luyện viên thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ công chính liêm minh. Sau vài ngày giao lưu, bọn họ cũng bắt đầu lộ ra một mặt khác,
Có tình người hơn, cũng biết nói đùa.
Các khách mời không yếu ớt như trong tưởng tượng của họ, bọn họ cũng không tỏ ra nghiêm túc đến vậy, đây cũng chỉ là một đám con trai trẻ tuổi chưa lớn mà thôi.
Sau vài ngày huấn luyện, ngày mai họ sẽ phải đối mặt với trận đấu đối kháng tự do trong truyền thuyết. Buổi tối trước đó, huấn luyện viên phá lệ, tuyên bố tối nay không cần tiếp tục tập huấn, có thể nghỉ ngơi.
Tin tốt như vậy được tuyên bố, phản ứng *****ên của các khách quý đều là không tin.
Họ huấn luyện đến mức khờ hết rồi.
Hôm nay chương trình lại biết làm người rồi à?
Các sĩ quan huấn luyện biểu diễn hát bài ca bộ đội cho các khách mời. Có vài huấn luyện viên hát rất hay, không biết cuối cùng làm sao lại biến thành các đội ngũ cạnh tranh nhau.
Lam Hiên đẩy Vưu Cầu Cầu ra.
“Để Cầu Cầu lên, một mình Cầu Cầu có thể đánh bại tất cả.”
Giọng ca tử thần - hàng thật, muốn thể nghiệm âm nhạc đến từ địa ngục không, đây nè?
Vưu Cầu Cầu: “...” Cười không nổi.
…
Ngày hôm sau, trận đấu đối kháng tự do.
Một ngày đẹp trời, không gió không mưa.
Sau khi tất cả nhân viên tập hợp, đạo diễn chương trình giải thích quy tắc với mọi người. Tổng cộng có sáu vị khách mời, chia đội cũng chia làm hai, mỗi đội ba người.
Quy tắc đơn giản thô bạo: Mỗi người một khẩu súng, súng hôm nay không giống với súng bắn bia, thứ ***** là màu nước sặc sỡ, bắn trúng vị trí trí mạng thì sẽ bị coi như “Tử vong”, súng của mỗi người có tám viên đạn; ngoại trừ súng, họ còn được trang bị một con dao găm nhỏ, đương nhiên nó cũng không được mài bén, có thể dùng để chiến đấu cự ly gần, đánh trúng vị trí trí mạng cũng có kết quả tương tự.
Lam Hiên nhìn Vưu Cầu Cầu, ý muốn nói anh ấy không chê cô, anh ấy có thể kéo cô thắng.
Mấy ngày nay Vưu Cầu Cầu huấn luyện, bắn bia vẫn rất ổn định.
Ổn định, hoàn toàn không trúng.
Ngay cả huấn luyện viên cũng cảm thấy hoang mang, rõ ràng theo lý mà nói thì động tác của Vưu Cầu Cầu là tiêu chuẩn nhất. Chỉ có thể nói đây chắc là vấn đề tâm linh.
Mọi người rút thăm theo thứ tự, rút trúng một đồng đội tốt cũng đồng nghĩa tỉ lệ thắng tăng cao, đương nhiên nếu rút trúng một đồng đội tương đối yếu cũng nghĩa là dễ thua hơn.
Vưu Cầu Cầu chính là người đồng đội yếu kia, chủ yếu do cô bắn bia mãi không trúng.
Kết quả rút thăm đã có.
Lam Hiên, Tô Như Hải, Quách Phi một đội.
Lý Cao Minh, Cao Mộng Phàm, Vưu Cầu Cầu một đội.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Có thể nói đây là hai đội mạnh yếu rõ nhất.
Người mạnh nhất và người mạnh nhất cùng một đội, người yếu nhất và người yếu nhất cùng một đội.
Diễn viên hài Lý Cao Minh - trước đó còn bảo nhất định không được vào cùng đội với Vưu Cầu Cầu - cũng nghẹn họng: “Thế này mà còn cần đấu à?”
Anh ấy lộ biểu cảm khóc lóc rất khoa trương.
Lam Hiên không ngờ tình huống sẽ thành thế này, anh ấy vẫy tay với Vưu Cầu Cầu:
“Xin lỗi nha Cầu Cầu, chúng ta chỉ có thể chấp nhận số phận. Tin anh, anh vốn không muốn làm kẻ địch với em.”
“Tiếc rằng, chiến trường thì không có huynh đệ.”
Đấu đối kháng là phân đoạn quan trọng của chương trình, bộ phận này không được livestream như ngày thường.
Đến thời gian, mọi người sẽ được đưa đến một góc nào đó trong rừng. Trước lúc này, các đội đã được chia có năm phút thảo luận, tiến hành bố trí chiến lược, và quy ước tập hợp thế nào này nọ.
Ba người Lam Hiên, Tô Như Hải, Quách Phi thảo luận rất sôi nổi. Ba người đàn ông này ngày thường xem không ít phim điện ảnh truyền hình đề tài này, cho nên họ phân tích rất rõ ràng, hợp lý.
Xét thấy họ không biết bản thân sẽ bị đưa đến vị trí nào, ba người quyết định bắt chước tiếng kêu của động vật để tập hợp trước, rồi lại dựa theo tình hình mà thương lượng cách đột phá phe địch.
Đạo diễn chương trình cảm thấy ba người rất đáng tin cậy, gật đầu khen ngợi, cuối cùng ông ấy định nghe xem đội Vưu Cầu Cầu bên này lên kế hoạch thế nào.
Đội ba người yếu nhất ba mặt liếc nhau.
Lý Cao Minh: “Hai người có ý tưởng gì không?”
Cao Mộng Phàm và Vưu Cầu Cầu đều lắc đầu.
Lý Cao Minh: “Tôi cũng không có ý tưởng gì.” Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, có nhiều ý tưởng cũng chẳng tích sự gì.
Thế nên Vưu Cầu Cầu mở miệng nói: “Vậy hay là chúng ta khỏi tập hợp, nỗ lực sống sót?”
Ba người nhất trí.
Tạm biệt đồng đội, hy vọng bạn có thể câu giờ dai hơn tôi, thời gian sống nhất định phải dài chút nha!
Đạo diễn chương trình: ???
Cái đội này còn ổn hay không vậy!
Còn chưa bắt đầu, tiểu đội của Vưu Cầu Cầu đã bay hết khí thế, không hề tồn tại thứ gọi là tinh thần đoàn đội, quả thực là ngập tràn ủ rũ so với bên kia.
…
Đội ba người nhiệt huyết và đội ba người câu giờ lần lượt bị bịt mắt, sau đó được nhân viên công tác dẫn đường, tiến vào trong rừng cây.
Khu rừng nhỏ đã được tiến hành kiểm tra, dọn dẹp trước. Bên trong không có sinh vật nguy hiểm nào, có bụi cỏ, có cây cối, có lùm cây, rất phù hợp ẩn náu.
Vưu Cầu Cầu bị bịt kín mắt, không biết đi được bao lâu, miếng bịt mắt được tháo xuống sau một tiếng “Dừng”. Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Vưu Cầu Cầu híp mắt lại một lát mới có thể thích ứng.
Nhân viên công tác đã rút lui. Vì để trận đấu càng chân thật, cũng vì không tiết lộ hành tung của khách mời, khu rừng nhỏ này đã sớm được lắp đặt các loại camera, cố gắng hết sức không cho người quay phim xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Hiện tại, xung quanh Vưu Cầu Cầu không một bóng người, chỉ có hoa cỏ cây cối, cô cũng không nhìn thấy các vị khách quý khác.
Vưu Cầu Cầu xác định lúc này sẽ không có ai lại đây, bèn ngồi xổm xuống, chậm rãi…
Cô đan một vòng tròn cỏ rồi đội trên đầu.
Khiến bản thân càng khó thấy hơn.
Sau đó cô cẩn thận chọn một lùm cây, chui vào trong.
Bản thân cô đã mặc áo ngụy trang, trên đầu còn đội vòng cỏ, Vưu Cầu Cầu đã lẩn vào lùm cây một cách hoàn hảo, cứ như đã hòa thành một với xung quanh.
Nếu muốn câu giờ, vậy phải chuẩn bị đầy đủ cho tốt!
Đạo diễn chương trình có thể phát hiện tình huống của mỗi vị khách mời thông qua camera và góc quay.
Đội ba người nhiệt huyết đã dựa theo quy ước trước đó, thuận lợi tập hợp sau khi bị phân tán. Tập hợp xong, họ lại tách ra lần nữa, chủ động xuất kích, đi tìm đội ba người câu giờ.
Bọn họ khá may mắn, lúc tập hợp ngoài ý muốn đụng phải Lý Cao Minh.
Lý Cao Minh bị loại *****ên.
Đội ba người câu giờ, vừa mở màn đã mất đi một người.
Mỗi khi có ai bị xử lý, sẽ có nhắc nhở qua tai nghe của các khách mời, Vưu Cầu Cầu cũng nhận được nhắc nhở.
“Lý Cao Minh out!”
Bắt đầu từ bây giờ, đội ba người câu giờ chỉ còn lại hai người: Vưu Cầu Cầu và Cao Mộng Phàm.
Đội ba người nhiệt huyết vừa ra quân đã thắng, nhưng lúc sau lại không quá thuận lợi.
Chủ yếu là do Vưu Cầu Cầu và Cao Mộng Phàm đều trốn rất kỹ.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi đi, khi Quách Phi đi ngang qua chỗ Cao Mộng Phàm, cô ấy không kìm lại được, giơ súng bắn mấy phát về phía Quách Phi.
Lúc huấn luyện bắn bia, thành tích của Cao Mộng Phàm không tệ, chỉ đứng sau Lam Hiên. Lần này biểu hiện của cô ấy cũng ổn định, thành công bắn trúng ngực Quách Phi. Nhưng cô ấy không ngờ được rằng, Lam Hiên đang đứng phía sau mình.
Vừa nãy khi cô chỉ lo quan sát Quách Phi, Lam Hiên trùng hợp đi ngang qua bên này, cách Cao Mộng Phàm không xa.
Quách Phi bên kia vừa bị tấn công, Lam Hiên cũng chú ý tới Cao Mộng Phàm - người đã nổ súng. Thế là anh ấy cũng bắn mấy phát, Cao Mộng Phàm trốn không kịp, bị đánh trúng gáy.
“Quách Phi out!”
“Cao Mộng Phàm out!”
Đạo diễn chương trình không kìm được mà hô một tiếng “Tốt lắm!”
Diễn biến quá xuất sắc!
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Cao Mộng Phàm ngắm bắn Quách Phi, Lam Hiên đứng phía sau ngắm bắn Cao Mộng Phàm.
Đạo diễn chương trình cảm thấy, chỉ riêng đoạn cũng đã cực kỳ xuất sắc, có thể dùng làm trọng điểm tuyên truyền.
Trầm trồ khen ngợi xong, đạo diễn chương trình cũng nhớ đến một việc.
“Vưu Cầu Cầu đầu?”
Đúng rồi, Vưu Cầu Cầu đâu?
Tính đến bây giờ, đội ba người nhiệt huyết chỉ có một mình Quách Phi bị đào thải, team ba người câu giờ đã mất hai người. Vưu Cầu Cầu vẫn chưa có động tĩnh, thậm chí khiến người ta quên mất sự tồn tại của cô.
Người chỉ đạo màn ảnh quan sát Vưu Cầu Cầu: “Vẫn nằm bò ở đó kìa.”
Đạo diễn chương trình: ???
Đúng vậy, Vưu Cầu Cầu vẫn còn nằm bò bên kia, ngay lùm cây đã chọn từ đầu. Cô nằm rất giỏi, không hề nhúc nhích.
Đạo diễn chương trình cũng không khỏi thắc mắc: “Không phải cô ấy ngủ rồi đấy chứ?”
Đã hơn một tiếng trôi qua, làm sao có thể không hề nhúc nhích, nếu không phải ngủ?
Người chỉ đạo màn ảnh có thể làm chứng cho Vưu Cầu Cầu, cô ấy không có ngủ.
Phóng to màn hình lên một chút, họ còn có thể nhìn thấy đôi mắt Vưu Cầu Cầu đang chớp chớp.
Có lẽ cô…
Người chỉ đạo màn ảnh nói với đạo diễn chương trình: “Chỉ là tương đối giỏi câu giờ thôi.”
…
Vưu Cầu Cầu vẫn tiếp tục nằm bên kia, không dám động đậy. Thật ra cô có hơi buồn ngủ, nhưng cô cũng biết tình huống hiện tại tương đối nghiêm túc, cho dù buồn ngủ cũng không thể ngủ.
Cô nhất định phải trở thành kẻ câu giờ dai nhất!
Súng bắn chim đầu đàn, tích cực quá mức cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Vưu Cầu Cầu đã nghe được đồng đội mình bị loại hai người, hiện tại cô là hàng qua chọn lọc, vậy để xem cuối cùng ai chịu được lâu hơn?!
Rốt cuộc là cô trốn được hay Lam Hiên và Tô Như Hải tìm được cô.
Vưu Cầu Cầu tính toán rất tốt, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lam Hiên và Tô Như Hải quả thực đã bắt đầu nôn nóng.
Không nôn nóng sao được, đã tìm mấy lần mà ngay cả cái bóng của cô cũng không thấy đâu.
Lý Cao Minh và Cao Mộng Phàm đã ra cánh gà chỉ biết cầu nguyện Vưu Cầu Cầu trốn kỹ một chút.
Sau đó tai nghe của mấy người bọn họ đồng thời vang lên giọng nói của đạo diễn chương trình.
“Vưu Cầu Cầu ở phía Tây khu rừng, bên trong bụi cây thứ hai bên cạnh cái cây thứ tám!”
Các khách mời khác: ???
Vưu Cầu Cầu: ???
Má ơi, chương trình còn chơi chủ động tiết lộ bí mật, bại lộ vị trí nữa hả!
Đạo diễn chương trình cười nham hiểm, ông ấy tự cảm thấy mình quá hay.
Không phải Vưu Cầu Cầu rất biết câu giờ sao, nếu dựa theo cách chơi này của cô, ông ấy cảm giác trời tối cũng chưa kết thúc được. Vậy thì để ông ấy để lộ vị trí của cô ra, cho có kích thích.
Vưu Cầu Cầu không biết rốt cuộc camera ở đâu, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến việc cô đi ra lùm cây, lên án với xung quanh.
“Đạo diễn, ông không có lương tâm!”
Tô Như Hải và Lam Hiên đồng thời nghe thấy lời nhắc của đạo diễn trong tai nghe. Hai người tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng lại đồng thời lộ ra nụ cười hiểu ngầm, nhanh chóng hướng tới nơi đạo diễn đưa ra, đi tìm Vưu Cầu Cầu.
Tô Như Hải gần phía Tây hơn một chút, anh ấy tới *****ên.
Có thể là tuổi tác hơi lớn, cùng với nguyên nhân nghề nghiệp, Tô Như Hải thuộc kiểu người tương đối trầm ổn, không thiếu cảnh giác chỉ vì Vưu Cầu Cầu trông yếu nhất. Anh ấy cầm súng trong tay, cẩn thận tìm kiếm hình bóng Vưu Cầu Cầu.
Sau đó…
“Tô Như Hải out!”
Tai nghe vang lên âm thanh nhắc nhở lạnh băng của hệ thống.
“Tô Như Hải bị loại?!”
Lời này là Lý Cao Minh nói.
Anh ấy liên tục yêu cầu nhân viên công tác cho bọn họ một cái TV nhỏ, bọn họ cũng muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ sau khi vị trí của Vưu Cầu Cầu bị đạo diễn làm bại lộ, Lý Cao Minh và Cao Mộng Cầm đều cảm thấy đội câu giờ sắp bị diệt sạch toàn quân.
Bọn họ đang chờ đợi âm thanh thông báo Vưu Cầu Cầu out vang lên từ tai nghe, bọn họ còn muốn nói một lời với Vưu Cầu Cầu: Thua cũng chẳng có gì mất mặt.
Cô đã là người biết câu giờ nhất giữa ba người bọn họ, dai đến mức đạo diễn chương trình cũng chịu không nổi, phải chủ động tiết bộ vị trí của cô mới có thể khiến cô bị phát hiện.
Ai ngờ Vưu Cầu Cầu không out, Tô Như Hải bị out.
Đã xảy ra chuyện gì?!
…
Đạo diễn chương trình và những người chỉ đạo màn ảnh cũng trầm mặc.
Chuyện gì vừa mới xảy ra, bọn họ rõ ràng hơn bất cứ ai.
Chính là… Vưu Cầu Cầu một phát nổ đầu Tô Như Hải.
Dám tin không?
Không tin cũng phải tin, sự thật đặt ngay trước mặt.
Vừa ngay lúc nãy, Vưu Cầu Cầu bị đạo diễn tiết lộ vị trí, cô không chạy xa, rốt cuộc cô cũng không biết xung quanh có thế lực đối địch hay không, nên chỉ chuyển từ bụi cây thứ hai sang bụi cây thứ ba.
Hành động này của cô cũng là chính xác, bởi vì khi Vưu Cầu Cầu vừa mới trốn đi, Tô Như Hải cách đó gần nhất nhanh chóng bước đến nơi này. Nếu Vưu Cầu Cầu định trốn xa hơn, có khả năng cô sẽ đụng mặt với anh ấy.
Sau đó Vưu Cầu Cầu nổ súng.
Sau đó một phát bắn trúng đầu Tô Như Hải.
Lúc Tô Như Hải bị tuyên bố “Tử vong” và bị dẫn đi, anh ấy vẫn còn ngơ ngác, nhưng anh ấy bị bịt miệng lại, không thể nói chuyện.
Đạo diễn chương trình: Thế này, hóa ra Vưu Cầu Cầu giả heo ăn thịt hổ?
Vưu Cầu Cầu cầm súng, bản thân cô cũng rất hoang mang.
Sao lần này lại trúng rồi?
Cô thật sự không mong đợi sẽ trúng.
Người khiếp sợ nhất hẳn là Lam Hiên. Hiện tại trên chiến trường ngoại trừ Vưu Cầu Cầu, cũng chỉ còn lại anh ấy. Thậm chí Lam hiên còn bắt đầu nghi ngờ, đội đối phương thật sự chỉ còn mỗi Vưu Cầu Cầu còn sống sao?
Vưu Cầu Cầu xử lý Tô Như Hải rồi?
Lam Hiên vội vàng chạy đến nơi xảy ra chuyện, Vưu Cầu Cầu trốn ở nơi tối tăm, lén lút giơ súng.
Giống như lần trước, cô bình tĩnh trầm ổn nheo một mắt, họng súng nhắm ngay Lam Hiên, bóp cò.
Không bắn trúng.
“...”
Lại bắn một phát.
“...”
Vẫn không bắn trúng.
Đạo diễn - vừa nãy còn tưởng Vưu Cầu Cầu thâm tàng bất lộ, giả heo ăn thịt hổ, cảm thấy cô có thể làm tất cả mọi người đứng dậy: ???
Giải tán đi, Vưu Cầu Cầu không phải giả heo ăn thịt hổ, cô là heo thật (?).
Phát trúng Tô Như Hải kia, hẳn là kết quả ngoài ý muốn, tỉ lệ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Cũng không biết nên nói Vưu Cầu Cầu tương đối may mắn, hay là Tô Như hải tương đối xui xẻo.
Rốt cuộc bắn trúng Tô Như Hải và bắn trúng bia, hiển nhiên vế *****ên khó khăn hơn nhiều.
Vưu Cầu Cầu bắn liên tục hai phát đều không trúng Lam Hiên. Lam Hiên vốn rất căng thẳng, bây giờ cũng thả lỏng lại. Vị trí của Vưu Cầu Cầu cũng trực tiếp bại lộ.
“Cầu Cầu, ra đây đi.”
Vưu Cầu Cầu biết bây giờ mình không ra cũng chẳng có ích gì, vì thế cô đứng lên, lần nữa bắn liên tục ba phát về phía Lam Hiên.
Vẫn không bắn trúng.
Lam Hiên đã đứng ở đó, không thèm động đậy, nhưng cô vẫn không thể làm anh bị thương dù chỉ là nửa sợi tóc.
Vưu Cầu Cầu: “...” Cô mệt rồi.
Lam Hiên: “Hahaha!”
Cười đến đau bụng.
Lam Hiên hét lên với cô: “Tô Như Hải bay màu thế nào vậy?”
Vưu Cầu Cầu: “Nếu em nói là em một phát bắn vỡ đầu anh ấy, anh tin không?”
Lam Hiên: “... Em đừng bướng.” Đùa gì vậy, đang nói chuyện nghiêm túc.
Vưu Cầu Cầu: “...” Nhưng cô thật sự nói thật.
Lam Hiên: “Anh sắp nổ súng đây.”
Lam Hiên vừa giơ súng lên, vừa báo cho Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu: “...”
“Bây giờ em chạy hoặc đứng yên, cái nào làm anh vui hơn?”
Lam Hiên: “Chạy?”
Vưu Cầu Cầu: “Vậy em không chạy.” Rất nổi loạn, cô không muốn làm Lam Hiên vui.
Vưu Cầu Cầu quyết định vẫn là đừng chạy, chạy vừa làm Lam Hiên hưng phấn, vừa làm cô mệt chết.
Vưu Cầu Cầu đã chuẩn bị tinh thần hy sinh, dù sao cũng không có cách nào tiếp tục nhây.
Lam Hiên giơ họng súng nhắm ngay Vưu Cầu Cầu.
Vài giây trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Vưu Cầu Cầu: “???”
“Anh nhanh lên coi.”
Còn bắt đầu thúc giục.
Lam Hiên gãi đầu, xấu hổ quá đi mất.
“Hình như hết đạn rồi.”
Hai bên đồng thời há hốc.
Trước đó, Lam Hiên đã dùng hết toàn bộ tám phát đạn.
…
Khu rừng yên lặng trong một khoảnh khắc, cuối cùng Lam Hiên móc ra đạo cụ dao găm, đi về phía Vưu Cầu Cầu.
“Cầu Cầu, thật ra anh không muốn làm mọi chuyện khó coi như vậy.”
“Nhưng không còn cách nào, ai bảo lần này chúng ta không rút trúng cùng một nhóm, mà là đối địch nhau.”
“Đừng hận anh, anh giúp em chết một cách dứt khoát. Sau trận đấu, chúng ta vẫn là bạn tốt, được không?”
Lam Hiên thật sự cảm thấy có lỗi, do đó bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Vưu Cầu Cầu rất bình tĩnh, gật gù.
“Em đồng ý với anh, anh cũng đừng hận em, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Lam Hiên: ???
Anh ấy vừa định nở một nụ cười với Vưu Cầu Cầu thì bỗng nhận ra, lời này của cô… hình như hơi sai.
Cô có ý gì?
Lúc này, Lam Hiên mới phát hiện có thứ gì chĩa vào đầu mình.
Là súng.
Cùng lúc đó, tai nghe vang lên:
“Lam Hiên, out!”
Lam Hiên bị loại.
Trong lúc Lam Hiên nói mãi không ngừng, Vưu Cầu Cầu giơ súng lên, ấn vào huyệt thái dương của anh ấy. Lam Hiên nói chuyện quá chân thành, hoàn toàn không chú ý tới.
Cách xa như vậy thì cô bắn không trúng, nhưng đầu ngay trước mặt, cô không tin lần này cũng đánh không trúng.
Vưu Cầu Cầu thắng.
Họng súng chĩa thẳng vào mục tiêu, gần như không có bao nhiêu khoảng cách, không tồn tại khả năng bắn không trúng bia.
--------------------
Lời tác giả:
Câu Cầu: Ta là nhóc con nhây nhất!
Lam Hiên: Phản diện chết do nói nhiều, đã hiểu.