Thịnh Thời Quân Cũng không thật sự để Vưu Cầu Cầu tiếp tục ăn lâu.
Để cho cô ăn, chứ không phải là cho cô ăn hết nửa lọ mơ của người ta.
Anh cảm thấy nếu như không đi qua gọi Vưu Cầu Cầu lại, nhìn dáng vẻ rất có thể cô định ăn hết luôn.
Các Tinh Cầu đều rất quen thuộc ông chủ lòng dạ hiểm độc, nhưng đây là lần *****ên nhìn thấy bản thân anh. Trước đó bọn họ đã nghe được tin tức, lần này Nhãi Cầu tham gia một gameshow có liên quan tới người đại diện, cho nên ông chủ lòng dạ hiểm độc ở chỗ này cũng hợp tình hợp lý.
Vốn dĩ ở trên mạng các Tinh Cầu chê Thịnh Thời Quân chẳng ra gì, không ít Tinh Cầu còn tỏ vẻ, nếu như nhìn thấy ông chủ lòng dạ hiểm độc thì bọn họ nhất định phải tiến hành giao tiếp bạo lực với anh.
Tại sao không thăng chức tăng lương cho Nhãi Cầu!
Tại sao không cho cô ấy hưởng bảo hiểm đầy đủ!
Nghệ sĩ nhỏ hèn mọn, chẳng qua chỉ muốn đãi ngộ tốt hơn một chút, không thể đối xử tốt với cô ấy ư, cô ấy là một cô gái hiếm có, cô ấy sẽ sáng tạo tài phú.
Cô ấy đáng giá!
Nhưng khi thật sự nhìn thấy ông chủ lòng dạ hiểm độc đứng ở chỗ này.
Đối phương cao ghê... Nhìn giống một người bố nghiêm khắc.
Không dám lên tiếng.jpg
Tinh Cầu: Con à, xin lỗi, đừng trách mama không đòi quyền lợi cho con, chủ yếu là người đại diện của con trông quá nghiêm túc, chỉ có thể âm thầm quở trách anh ta, cổ vũ cho con thôi.
Nhưng em gái kia vẫn đưa nửa lọ mơ còn lại cho Vưu Cầu cầu, bảo cô ăn dần.
Vưu Cầu Cầu không biết fan mama của mình đã trải qua quá trình suy nghĩ như thế nào, hiện tại bọn họ vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy thương cô, Vưu Cầu Cầu đã cảm thấy hôm nay rất vui.
Cô không chỉ ăn mơ mà Tinh Cầu cho mình, mà cũng chia sẻ đồ ăn vặt mình mang theo cho fans.
Gần như cả túi đầy đồ ăn đều được cô phân phát hết.
Tham gia nhiều gameshow như vậy, Vưu Cầu Cầu đã thăm dò rõ kịch bản của tổ chương trình. Chắc chắn bọn họ sẽ không cho khách mời tự mang đồ ăn, vác một balo đồ ăn vặt qua đó cô cũng không ăn hết, chủ yếu là muốn chia sẻ với các Tinh Cầu.
Thịnh Thời Quân phát đồ ăn vặt giúp Vưu Cầu Cầu.
Thật ra anh cũng hiểu suy nghĩ của Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu vừa chia sẻ đồ ăn vặt cho Tinh Cầu vừa hỏi: "Dạo này mọi người thế nào?"
Nhóm fanclub vẫn ổn chứ, có cãi nhau gì không, hay bản thân bọn họ, vẫn khỏe chứ?
Người hâm mộ trước đó vừa đưa lộ mận cho Vưu Cầu Cầu nghiêm túc nói:
"Nghệ sĩ xâm phạm đời tư fan, xin hãy cách sinh hoạt của fan xa một chút!"
Nghệ sĩ xâm phạm đời tư fan - Vưu Cầu Cầu: ???
Nụ cười dần vụt tắt.
Bên kia người quay phim của tổ chương trình đã ghi lại toàn bộ hình ảnh nghệ sĩ kỳ lạ và fan giao tiếp với nhau, anh ta cũng biết sau khi Vưu Cầu Cầu lộ tài khoản phụ thì bị quản lý đá ra khỏi chính nhóm fanclub của mình, không ngờ ở ngoài hiện thực fan cũng cứng như vậy.
Anh ta cười đến run cả tay.
Có vài fan như "giả bộ", nói: "Nhãi Cầu cố lên, chờ mong phim truyền hình và phim điện ảnh của con!"
Bọn họ cũng không ở lại lâu lắm, họ cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới những hành khách bình thường ra vào, mặc dù tới đây là vì giao lưu ở khoảng cách gần với Nhãi Cầu, nhưng không thể khiến thiện cảm của những người khác với Nhãi Cầu giảm xuống vì hành vi của chính mình, cái được không bù được cái mất.
Hiện tại trong tay Vưu Cầu Cầu đang có một bộ phim truyền hình "Nữ Binh Sĩ" và một phim điện ảnh "Nửa đời trước của một cô gái hơi xinh đẹp".
Diễn viên Nhãi Cầu, tương lai đáng kỳ vọng!
...
Vưu Cầu Cầu vẫy tay với các fan, tạm biệt người hâm mộ, trong tay cô còn cầm lọ mơ kia, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn đang canh chừng mình.
Vưu Cầu Cầu: "Anh cũng muốn một quả à?"
Thịnh Thời Quân không nói “Yes cục cưng của anh”, mà anh nói với Vưu Cầu Cầu: "Nhớ súc miệng."
Thật ra Thịnh Thời Quân còn muốn nói với Vưu Cầu Cầu, đừng ăn đồ linh tinh bên ngoài, không chừng bên trong có bỏ thêm thứ gì đó.
Trước đó không phải trong đồ uống của Đào An Kiệt đã bị tuyển thủ hận anh ấy bỏ thêm đồ vào à, suýt nữa thì tạo thành tai họa.
Không riêng gì Đào An Kiệt, còn có antifan giả thành fan hâm mộ, gửi đồ có hại cho sức khỏe tới chỗ ở của nghệ sĩ, may mà nghệ sĩ không ăn, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cho người nghe sợ hãi.
Không phải trẻ con cũng thường xuyên bị người lớn dạy bảo không được ăn đồ bên ngoài à.
Sở dĩ hôm nay Thịnh Thời Quân không ngăn cản Vưu Cầu Cầu ăn quả mơ, không chỉ vì anh thấy người hâm mộ đó cũng ăn, mà là trước đó anh đã có ấn tượng với cô gái cầm lọ mơ này.
Hồi còn ở trong nhóm fanclub, cô gái kia dùng ảnh của mình làm avatar, là một Tinh Cầu rất tích cực.
Nhưng sau này thì không được.
Thịnh Thời Quân không nói ra, Vưu Cầu Cầu đã sớm vắt chân lên cổ chạy ra xa.
Thịnh Thời Quân: "..." Đẩy gọng kính lên.
Vưu Cầu Cầu cũng buồn bực, rõ ràng sếp Thịnh không phải fan baba của cô, tại sao lại vẫn khiến cô cảm thấy giống bố cô thế nhỉ?
...
"Người đại diện của tôi" mời bốn nghệ sĩ và người đại diện của họ, kế tiếp mọi người sẽ du lịch cùng nhau.
Ngoài Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân, ba nghệ sĩ khác theo thứ tự là idol Tá Hữu, người mẫu kiêm diễn viên Dịch Tương, và diễn viên nữ mới nổi Vương Song.
Tá Hữu có ngũ quan sâu, mày rậm mắt to, dáng cao, hơi thấp hơn Thịnh Thời Quân một chút, cậu ấy cùng nhóm với Phương Thư Bạch, đồng nghĩa với việc Vưu Cầu Cầu cũng quen người đại diện của họ.
Tá Hữu *****̃ng không sợ người lạ, gặp Vưu Cầu Cầu ở sân bay là lập tức chào hỏi: "Phương Thư Bạch suốt ngày nhắc tới chị, lần nào cũng nhắc nhở bọn em đi vote cho chị."
Sau khi Phương Thư Bạch trở thành fan baba của Vưu Cầu Cầu thì bắt đầu lan tỏa sự điên cuồng này với thành viên cùng nhóm, quả thực là một cái máy đề cử sống, điều này cũng dẫn tới việc cả nhóm bọn họ đều rất quen thuộc Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu: "... Quấy rầy rồi." Cô hoàn toàn không biết rằng sự xuất hiện của mình đã gây ra phiền phức cho nhóm của Phương Thư Bạch.
Tá Hữu xua tay: "Cũng không có gì quấy rầy đâu, thật ra bọn em cũng rất sẵn lòng, chủ yếu là Phương Thư Bạch đã đồng ý là chỉ cần vote cho chị thì sẽ giặt tất cho cả nhóm." Sau đó tặng kèm một nụ cười lớn.
Phương Thư Bạch không hề biết chương trình kỳ này sẽ có Vưu Cầu Cầu tham gia, lại bỏ qua, Tá Hữu chỉ nghĩ tới việc này thôi đã cảm thấy thoải mái.
Vưu Cầu Cầu: ???
Ở một góc khuất nào đó mà cô không biết, đứa con hư này đã vất vả rồi.
Nhưng cái nhóm idol này thật sự không có vấn đề à, sao cô lại cảm thấy người nào người nấy đều không được bình thường?
Tuổi Dịch Tương hơi lớn hơn một chút, trước kia chị ấy học thể thao, sau đó đổi nghề giữa chừng, gia nhập ngành giải trí, ngoại hình của chị ấy thiên về phong cách trưởng thành, mặc váy hai dây, dáng người rất đẹp, chị ấy cũng đi theo hướng trưởng thành gợi cảm.
Vương Song có khuôn mặt trứng ngỗng, tướng mạo thanh tú, da rất trắng, nói chuyện cũng rụt rè.
Từng người trao đổi với người đại diện của mình một hồi, sau đó ngồi xuống vị trí, thuận lợi đến thành phố phương Nam mà họ sẽ quay chương trình.
Vừa mới xuống máy bay, còn chưa sờ tới hành lý, đạo diễn chương trình đã gọi mọi người tập trung lại, phát cho mỗi nhóm một phong bì.
"Có tiền." Tá Hữu mở phong bì ra *****ên, bên trong có mấy tờ tiền mặt.
Vưu Cầu Cầu cũng đi đến bên cạnh Thịnh Thời Quân nhìn ngó.
Không đợi mấy người bắt đầu cầm tiền vui sướng lâu lắm, đạo diễn đã lên tiếng.
Đạo diễn: "Trong hai ngày tiếp theo, tất cả tài chính mà mỗi nhóm nghệ sĩ và người đại diện có chính là số tiền trên tay mọi người, cần hoàn thành ăn cơm, checkin ở điểm du lịch, nhiệm vụ sau là bắt buộc, nhất định phải là hai người hoàn thành cùng nhau, nếu không sẽ bị xem là nhiệm vụ thất bại."
Đạo diễn cũng đánh dấu những điểm du lịch nhất định phải check in.
Lúc này mọi người mới trợn tròn mắt.
Vương Song: "Số tiền này liệu có đủ không?"
Cô ấy cảm thấy số tiền này thậm chí còn không đủ để ăn một bữa ngon.
Người đại diện của Dịch Tương nhìn các điểm du lịch được đánh dấu: "Những chỗ này quá đắt." Chủ yếu là giá vé vào cửa đắt.
Thịnh Thời Quân nắm lấy trọng điểm, hỏi: "Tổ chương trình có thu xếp chỗ ở không, còn nữa chuyện đi lại thì tính thế nào?"
Bọn họ cần phải cân nhắc về rất nhiều phương diện, không riêng gì ăn cơm và checkin điểm du lịch, nơi ở, tiền xe đi lại.
Đạo diễn chương trình tỏ vẻ: Có thu xếp chỗ ở, cái này không cần dùng tiền, nhưng tiền đi lại thì bọn họ phải tự bỏ ra.
Bao ở, đỡ hơn nhiều, nhưng đối với những minh tinh vẫn luôn cầm rất nhiều tiền ra ngoài mà nói, vẫn khá khó khăn.
Người đại diện của Tá Hữu đã qua đàm phán với đạo diễn chương trình, muốn đòi được càng nhiều tài chính.
Vưu Cầu Cầu nhỏ giọng gọi Thịnh Thời Quân.
"Sếp Thịnh."
Thịnh Thời Quân: "Hử?" Anh xoay người.
Cho rằng Vưu Cầu Cầu lo lắng sẽ phải chịu khổ vì không đủ tài chính.
"Không sao..." Anh sẽ thu xếp.
Vưu Cầu Cầu: "Tôi có thể làm kẹo hồ lô và lạp xưởng nướng, thật sự không được thì tôi ra ngoài bày quầy bán hàng, anh đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi."
Vưu Cầu Cầu khoe khoang khoác lác.
Dù sao cũng là người phụ nữ từng trải qua việc chỉ có một trăm tệ tài chính khởi động ở "Thời gian nhàn nhã", Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ trên phương diện này cô có rất nhiều cách, sẽ không để ông chủ của mình chịu khổ.
Trước khi tham gia chương trình này Vưu Cầu Cầu nghĩ không thể chỉ đứng đó và chỉ tay năm ngón, có việc cùng nhau làm, nhưng Vưu Cầu Cầu cảm thấy cũng không thể khiến sếp Thịnh quá khó xử, nếu không phải do cô chọn chương trình này thì bây giờ sếp Thịnh còn đang ngồi ở văn phòng đấy.
Cô có kỹ năng sinh tồn rất phong phú.
Qua hai giây Thịnh Thời Quân mới lên tiếng.
"Cô đi lấy hành lý trước đi."
Một lúc sau hành lý được chuyển ra.
Mà vào lúc Vưu Cầu Cầu tới băng chuyền tìm hành lý, khi những người khác còn đang đau đầu cãi vã, Thịnh Thời Quân giơ điện thoại lên.
...
"Chúng ta phải ở đây tới hừng đông à?" Dịch Tương khoanh tay không nhịn được lên tiếng.
Vừa rồi, nghệ sĩ, người đại diện, đạo diễn chương trình, nhân viên công tác, cả đám mồm năm miệng mười ồn ào nhốn nháo.
Đạo diễn chương trình không hề nhượng bộ, đòi tiền không có, có bắt cóc ông ấy thì cũng không có tiền.
Người ông ấy nói chính là Tá Hữu.
Tá Hữu đang đứng một bên thảo luật tính khả thi của việc "bắt cóc" đạo diễn.
Thịnh Thời Quân hỏi người quay phim: "Là có thể đi rồi à?"
Đạo diễn chương trình chú ý tới bên này, có biến?
"Hai người muốn đi rồi à?"
Những khách mời khác cũng rất kinh ngạc.
Nói đi là đi?
Dịch Tương: "Không có xe."
Tổ chương trình không làm người, ngay cả xe đến chỗ ở cũng không chuẩn bị.
Người đàn ông mặc tây trang đi giày da, đeo kính gọng vàng mở miệng: "Có thể thuê xe bên ngoài, vừa rồi tôi đã kết bạn với người phụ trách, trò chuyện một lúc, có thể lựa chọn hai phương án về giá cả và loại xe."
"Loại thứ nhất là thuê một chiếc xe khách cỡ trung, mọi người đi cùng nhau, xe mười mấy chỗ, giá cả rẻ hơn một chút."
"Loại thứ hai là thuê riêng, nhóm nào thuê nhóm nấy." Giá cả cũng đắt hơn một chút.
Thịnh Thời Quân báo giá luôn.
Từ đầu đến cuối anh đều nói rất rõ ràng, giọng điệu cũng rất điềm tĩnh, khiến cho ánh mắt của mọi người không nhịn được tập trung vào người đại diện có phần trầm mặc kiệm lời này của Vưu Cầu Cầu.
Thậm chí anh còn đưa ra hai phương án cho mọi người lựa chọn, sau khi tự tính toán xong, cũng không quên những người còn lại, mà trước đó, những người còn lại còn đang không biết làm sao mà cãi nhau ở chỗ này.
Người đại diện của Dịch Tương giơ ngón tay cái lên với người cùng nghề này.
Trên thực tế Thịnh Thời Quân không chỉ tìm hiểu về giá thuê xe, anh còn tìm hiểu giá vé vào cửa của khu du lịch và giá hàng ở nơi đó. Trong lòng anh đã hiểu rõ, chỉ cần tiêu dùng tiết kiệm một chút vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỗ ở cách nơi này khá xa, hiển nhiên đi bộ qua đó là không thực tế, cuối cùng mọi người bàn bạc một lát rồi đều lựa chọn phương án thứ nhất.
Nhìn thấy người phụ trách cho thuê xe, Thịnh Thời Quân còn chém giá rất thành thạo, đòi giảm giá.
...
Khi nhóm bọn họ đến cỗ ở thì trời đã sắp tối rồi, trong nhà nghỉ cũng có phòng bếp nhỏ, chủ nhà nghỉ tỏ vẻ nếu như bọn họ cần thì có thể sử dụng, nhưng các nhóm đều chọn gọi đồ ăn ngoài.
Những nhóm khác nghĩ thế nào thì nhóm Vưu Cầu Cầu không biết, Thịnh Thời Quân thì cảm thấy đã muộn rồi, đi ra ngoài trời xa đất lạ, còn tốn thể lực, không bằng đợi tới sáng rồi xem thế nào, ngày mai còn phải dựa theo kế hoạch tới điểm du lịch thứ nhất checkin.
Vưu Cầu Cầu: Không có vấn đề, đều được.
Hai người nhanh chóng đạt thành nhận thức chung.
Từng người trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Thịnh Thời Quân mang laptop theo, anh còn phải xử lý công việc còn lại, không biết qua bao lâu, thứ kéo Thịnh Thời Quân về hiện thực là bóng tối bỗng ập tới.
Đèn tắt rồi.
Sau đó bên cạnh liên tiếp vang lên tiếng thét và tiếng mắng chửi người.
Bóng tối đại diện cho điều gì đó không xác định, đều sẽ khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Thịnh Thời Quân nghe thấy hình như nghệ sĩ tên Vương Song kia mở cửa ra, đi ra hành lang.
"Xảy ra chuyện gì vậy, mất điện à?"
Có người nói chuyện với cô ấy: "Phòng của tôi cũng đột nhiên tối om."
Thịnh Thời Quân nhanh chóng cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài, anh mở đèn pin điện thoại lên, không dừng lại mà đi thẳng tới căn phòng cuối hành lang.
Vưu Cầu Cầu ở phòng này.
Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, trên cơ bản nghệ sĩ và người đại diện đều đi ra, Thịnh Thời Quân không nghe thấy tiếng của Vưu Cầu Cầu.
Cô sợ bóng tối?
Thịnh Thời Quân không nhớ trên tư liệu của nghệ sĩ có viết điều này.
Nhưng tư liệu về nghệ sĩ cũng không toàn diện, bên trên cũng không nói Vưu Cầu Cầu có thể ăn đến mức tăng mười cân trong vòng một tuần đúng không?
Thịnh Thời Quân đã đi tới cửa phòng Vưu Cầu Cầu, sợ khiến người bên trong giật mình, anh gõ cửa một cái.
Dịu giọng hỏi: "Cầu Cầu, cô có ở bên trong không?"
Một lát sau bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: "Ừ."
"Sếp Thịnh?"
"Ừ."
Thịnh Thời Quân vội vàng lên tiếng: "Chắc là mạch điện bị chập, cô cẩn thận một chút, có thể tìm được điện thoại không, mở đèn pin lên... Không tìm thấy thì để tôi chiếu từ khe cửa vào cho cô."
Anh nhắc nhở Vưu Cầu Cầu là sợ cô hoảng loạn té ngã, té ngã không đáng sợ, nhưng nếu như ngã trúng góc bàn thì rất nguy hiểm.
Thịnh Thời Quân để ý thấy khe cửa khá to, anh ngồi xổm xuống là có thể soi vào bên trong, ít nhất có thể chiếu không ít ánh sáng vào trong, để Vưu Cầu Cầu có thể nhìn thấy đường đi ra.
Vưu Cầu Cầu: "Mạch điện bị chập sao?"
"Bị mất điện?"
Giọng cô đầy vẻ kinh ngạc.
Thịnh Thời Quân đang tưởng tượng sau khi Vưu Cầu Cầu phát hiện mất điện thì sợ hãi run rẩy không dám ra ngoài: ?
Anh nghĩ lầm à?
Vưu Cầu Cầu đã đi ra, cô dựa vào khung cửa dò đầu ra, lúc này mới phát hiện hành lang vốn nên có ánh sáng đã tối om.
Thịnh Thời Quân: "Vừa rồi sao mãi mà cô không ra thế, còn giống như vừa mới biết là bị mất điện nữa chứ."
Vưu Cầu Cầu trả lời một cách đương nhiên: "Ngủ quên." Đương nhiên là ngủ quên rồi.
Là sếp Thịnh gọi cô dậy.
Thịnh Thời Quân: Cho nên, là anh sai rồi, quấy rầy giấc mơ đẹp của Vưu Cầu Cầu?
Đạo diễn chương trình đang quan sát hết thảy thật sự sắp cười ngất đi rồi.
Đậu má.
Tất cả mọi người rối loạn, tiếng thét và mắng chửi vừa rồi phải xóa tiếng, đến bên phía Vưu Cầu Cầu lại ngủ ngon lành.
Cô cũng là một nhân tài, động tĩnh lớn như vậy mà vẫn ngủ được.
Nhưng chẳng bao lâu sau đạo diễn cũng không cười nổi nữa.
Bởi vì sau khi những người khác bình tĩnh lại, họ đang thảo luận xem nên làm gì.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh không có một nhân viên công tác nào của tổ chương trình, chỉ có camera đang chạy và bọn họ.
Vưu Cầu Cầu: "Vậy thì đi ngủ đi, trời sáng rồi nói, trời sáng, nhân viên công tác của tổ chương trình cũng sẽ xuất hiện."
Đêm hôm khuya khoắt thích hợp nhất để đi ngủ, cũng không cần ánh đèn lắm, vấn đề không lớn.
Bỏ qua tất cả những chi tiết vụn vặt, Vưu Cầu Cầu đi thẳng tới bản chất, tìm ra phương án giải quyết tốt nhất, đi ngủ chờ trời sáng, tất cả sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Những người còn lại: ?
Đúng là khá có đạo lý.
Đạo diễn chương trình: ? Có một câu đậu móa nó không biết có nên nói hay không, cô thì thông minh rồi.
Trời sáng, chắc chắn bọn họ phải xuất hiện.
Đạo diễn chương trình đã đang tự hỏi hiện tại có nên lên tiếng hay không.
Nhưng nếu lên tiếng thì đã không có loại cảm giác bất ngờ kia nữa.
Cuối cùng ông ấy vẫn không lên tiếng, bởi vì Thịnh Thời Quân nghiêng mặt qua, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy tòa nhà cách đó không xa đều có ánh đèn, chỉ có bên bọn họ là tối om, lại nghĩ tới việc nhân viên công tác đột nhiên biến mất, vốn dĩ phải có người trực 24h mới đúng.
Trong lòng Thịnh Thời Quân đã nắm chắc.
Vưu Cầu Cầu: "Tổ chương trình đang bày trò."
Thịnh Thời Quân đồng ý với quan điểm của Vưu Cầu Cầu: "Đi xem tình huống thế nào."
Anh định đi xuống lầu.
Vốn dĩ lúc Dịch Tương tới tham gia chương trình này còn lo lắng không có cơ hội phát huy sức cuốn hút và bày ra ưu thế của bản thân, bây giờ thấy bất ngờ mất điện, chị ta cảm thấy cơ hội của mình đã tới.
"Tôi sợ đến nhũn cả chân ra rồi."
Hiện tại Dịch Tương đã hơn ba mươi tuổi, trong giới giải trí không còn được xem là cô gái trẻ nữa, nhưng chị ta lại rất quyến rũ. Từng cử chỉ, hành động của chị ta đều mang theo sự gợi cảm, và quả thực điều đó rất hợp với chị ta.
Khi nói những lời này cách thể hiện sự sợ hãi của chị ta không giống với Vương Song, cả người chị ta đều dựa vào trên tường, giống như là dây leo không xương.
Lẽ ra nên có đàn ông tỏ ra ân cần.
Vưu Cầu Cầu đã xuống cầu thang cùng Thịnh Thời Quân, cô tung tăng nhảy nhót, than vãn với Thịnh Thời Quân: "Biết thế tôi đã mang bộ đồ người que phát sáng kia theo rồi." Có thể phát sáng trong bóng tối.
Thịnh Thời Quân nhíu mày nhắc nhở Vưu Cầu Cầu chậm một chút, đừng nhảy, ngã xuống thì phiền toái.
Tá Hữu thì chưa đi, đang đứng cách chỗ Dịch Tương không xa.
Chàng idol cao to: "Móa, em cũng sợ đến run chân luôn."
Dịch Tương: ???
Tại sao đột nhiên lại tối sầm, thật ra chính là do người của tổ chương trình cắt đứt một sợi dây điện. Sau khi mọi người phát hiện thì tìm dụng cụ, Thịnh Thời Quân giẫm lên ghế đứng lên dùng dụng cụ mân mê một hồi, trong nhà lần nữa sáng ngời.
Vương Song tò mò hỏi Vưu Cầu Cầu, "Người đại diện của cô học ngành gì?" Cảm giác rất lợi hại.
Vưu Cầu Cầu đáp lại một cách chắc chắn: "Ngành sản xuất hoạt hình." Sẽ làm hoạt hình người que nhảy múa.
Vương Song lộ ra vẻ mặt “Tôi nghĩ cô đang chém gió”.
...
Bữa sáng của Vưu Cầu Cầu là Thịnh Thời Quân chuẩn bị, anh dậy sớm, đi ra ngoài mua một ít bánh mì rau dưa thịt hộp phô mai, làm hamburger, những người còn lại cũng do người đại diện giải quyết, nhưng đều là mua.
Bởi vì Phương Thư Bạch nên người đại diện của Tá Hữu cũng từng gặp Thịnh Thời Quân, anh ta phát hiện Thịnh Thời Quân mua đồ ăn làm bữa sáng, còn lặng lẽ khuyên nhủ anh.
"Tự làm càng tốn tiền." Vốn dĩ bữa sáng cũng không tốn nhiều tiền lắm, làm thịnh soạn như vậy còn không bằng trực tiếp mua.
Phí tiền phí sức.
Thịnh Thời Quân chỉ cười với anh ta một cái, không giải thích.
Địa điểm check in ngày *****ên của bọn họ cách nơi này không xa, đi bộ cũng được, nhưng sau khi đi đến mới phát hiện phiền phức chân chính là ngọn núi trước mặt.
Thế mà lại phải leo núi.
Vưu Cầu Cầu: _(:з" ∠)_
Chân cô cũng run.
Rốt cuộc thì đây là nỗi khổ nhân gian gì vậy, tại sao đa số gameshow và mà cô tham gia và nhân vật cô đóng đều muốn khó xử một đứa lười vận động như cô?
Thật là sợ của nào trời trao của đó.
Vưu Cầu Cầu đi một hồi, không nhanh nổi nữa.
Thật ra không riêng gì Vưu Cầu Cầu, đa số khách mời, bao gồm cả người đại diện đều thở hồng hộc, dù sao thì chẳng có mấy người có thể lực tốt, đa phần đều là người giống như Vưu Cầu Cầu.
Thịnh Thời Quân: "Muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
Phát hiện Vưu Cầu Cầu đã cạn thể lực, anh lên tiếng.
Vưu Cầu Cầu gật đầu.
Muốn.
Sau khi ngồi xuống, Vưu Cầu Cầu liền bắt đầu phát tán tư duy, "Có cáp treo không, có cáp treo có thể đi thẳng lên đỉnh núi thì tốt rồi."
Thịnh Thời Quân: "Có."
Vưu Cầu Cầu: ?
Hạnh phúc tới quá đột ngột.
"Nhưng ở một mặt khác của ngọn núi, vả lại... Chúng ta không có tiền."
Thịnh Thời Quân phá vỡ ảo tưởng của Vưu Cầu Cầu.
Không có tiền, là sự chân thật lớn nhất trên đời.
Vưu Cầu Cầu không còn sức lực, nhưng nghỉ ngơi xong vẫn phải tiếp tục leo lên.
"Nếu bây giờ có cái xe lăn thì tốt, sếp Thịnh anh đẩy tôi lên núi nhé."
Thịnh Thời Quân không lên tiếng, nhưng vứt cho Vưu Cầu Cầu một ánh mắt cô đang nghĩ cái qué gì thế.
"Đừng nghỉ ngơi nữa, nghỉ nữa thì cô có thể ngồi đây tới trời tối mất, leo lên tiếp đi."
Vưu Cầu Cầu: Không, cô không chỉ có thể ngồi tới tối, cô có thể ngồi tới sáng.
Thế là những nghệ sĩ và người đại diện cũng mệt mỏi quá sức còn lại đã nhìn thấy một màn thế này...
Một nữ nghệ sĩ trẻ xinh đẹp, mồ hôi ướt đẫm, ***** bước đi phía trước. Theo sau là quản lý phong thái tinh anh của cô, người liên tục thúc giục mỗi khi cô dừng lại không muốn đi tiếp.
Vưu Cầu Cầu: Tôi cảm thấy, hiện tại tôi giống như là bò cừu đang bị chăn dắt, mà sếp Thịnh sau lưng chính là chó chăn cừu!
Có điều mặc dù không có xe lăn để đẩy Vưu Cầu Cầu lên núi, nhưng cô nhận được một cây gậy gỗ.
Thịnh Thời Quân đưa cho cô.
Vưu Cầu Cầu leo núi quá gian nan, có cây gậy gỗ làm gậy chống, có thể tiết kiệm thêm chút sức lực.
Trước khi Vưu Cầu Cầu sắp đạt đến cực hạn, Thịnh Thời Quân đi lên trước mặt cô, dùng gậy gỗ kéo cô một đoạn.
...
Địa điểm check in là trên đỉnh núi, bởi vì bên trong có một ngôi miếu, nhưng khi thật sự tới miếu lại phát hiện thật ra quy mô của nó không lớn.
Không biết có phải là do núi hơi khó leo không, ngọn núi này quá cao, người đến cũng không nhiều lắm.
Nắm nhóm khách mời đều mệt quá sức, mệt đến mức không còn sức đi trách móc tổ chương trình nữa, đạo diễn chương trình bước ra xoa dịu tình hình:
"Trong tòa miếu này có một cây cầu nguyện, linh lắm, mọi người đi cầu nguyện cho nghệ sĩ và người đại diện của mình đi." Cầu nguyện điều mà mình chờ mong ở đối phương.
Sau khi Vưu Cầu Cầu nhìn thấy cái cây kia thì lộ ra biểu cảm nghi ngờ.
"Đây không phải là cây cầu nguyện, đây là cây nhân duyên."
Đạo diễn chương trình: "Sao lại là cây nhân duyên, đây là cây cầu nguyện." Nói chắc như đinh đóng cột.
Vưu Cầu Cầu: "Rõ ràng đây là cây nhân duyên."
Tá Hữu giảng hòa, "Cầu Cầu, không lẽ đạo diễn lại gạt chúng ta?"
Bảo bọn họ và người đại diện cầu nguyện ở cây nhân duyên làm gì?
Vưu Cầu Cầu chỉ về một hướng: "Bên kia có ghi kìa."
Mọi người nhìn theo hướng tay Vưu Cầu Cầu chỉ.
Còn không phải à, trên tảng đá to viết ba chữ "cây nhân duyên" đỏ chót.
Mọi người: ???
Đạo diễn chương trình: ???
Trợn tròn mắt.
Bọn họ vội vàng thẩm tra đối chiếu một phen, mới phát hiện sai lầm, thật sự có cây cầu nguyện, nhưng nó ở một đỉnh núi khác.
Hiện tại bảo năm nhóm khách mời đã mệt thở hồng hộc lại đi sang một đỉnh núi khác, chắc bọn họ sẽ giết đạo diễn mất.
Đạo diễn chương trình, "Không phải vấn đề gì to tát, tôi vừa hỏi người ở đây rồi, cầu nguyện ở cây nhân duyên này cũng rất linh." Là một cái cây kiêm nhiều chức.
Cho dù thế nào, đến cũng đến rồi, kiểu gì tổ chương trình cũng phải quay chút cảnh lừa tình gì đó.
Mỗi nhóm nghệ sĩ và người đại diện lần lượt đến dưới cây nhân duyên... Hiện tại cũng là cây cầu nguyện, viết ra mong đợi của mình đối với đối phương.
Trên cơ bản đều là mong đối phương nổi đình nổi đám, mong lẫn nhau có một sự nghiệp tươi sáng.
Vưu Cầu Cầu ngửa đầu nhìn cái cây cầu nguyện nghe nói có thể thực hiện nguyện vọng này, chìm vào suy tư.
Nếu linh thế thì...
Đến lượt Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân, hai người đứng dưới cái cây đã sống cực kỳ lâu, trên đỉnh đầu là thẻ gỗ được treo lên bằng dây đỏ, trên đó viết dừng lời hứa và cái tên chứa đầy tình yêu.
Vưu Cầu Cầu hồi hộp nuốt nước bọt: "Sếp Thịnh."
"Ừ." Người đàn ông thân hình cao lớn lên tiếng.
Anh có thể nhìn ra Vưu Cầu Cầu muốn nói gì, lòng bàn tay siết chặt đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vưu Cầu Cầu dùng ánh mắt ra hiệu, thế cô nói nhé.
Thịnh Thời Quân không biết có nên ngắt lời cô không.
Đã nghe thấy cô gái lớn tiếng nói: "Hy vọng người đại diện của tôi có thể nghe được nguyện vọng của tôi, tôi muốn thăng chức tăng lương!"
Dưới cái câu cầu nguyện nghe nói rất linh nghiệm này, dưới sự chứng kiến của tổ chương trình, Vưu Cầu Cầu la to với Thịnh Thời Quân.
Sếp Thịnh, anh, nghe thấy chưa?
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy chờ mong của Vưu Cầu Cầu, Thịnh Thời Quân mỉm cười đáp lại.
"Nguyện vọng một khi nói ra, sẽ không còn linh nghiệm nữa."