Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 78

... Nguyện vọng một khi nói ra, sẽ không còn linh nghiệm nữa.

Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, sau khi trầm mặc một hồi, trong lòng chậm rãi gõ ra một chữ: Móa!

Nhưng đáp án này cũng nằm trong dự đoán, nếu anh dễ dàng đồng ý như vậy thì đã không phải sếp Thịnh, chỉ là Vưu Cầu Cầu không ngờ mình lại thua vì nói ra nguyện vọng.

Rất tốt, rất mạnh.

Đạo diễn chương trình bảo hai người hãy làm theo đúng quy trình, đừng diễn phim hài nữa, xin nhớ đây là khâu lừa tình!

Không sai, nói Vưu Cầu Cầu cô đấy, cô nhìn cái gì mà nhìn, người đại diện của cô có làm trò đâu.

Vưu Cầu Cầu: "..."

Cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn cầm bút viết lên thẻ gỗ.

[Hi vọng sếp Thịnh có thể múa cho mình xem.]

Không sai, Vưu Cầu Cầu nói múa chính là đoạn múa mà cô đã cố gắng luyện tập để đi thử vai nhân vật yêu phi của đạo diễn lớn kia, Thi Tĩnh nói múa rất quyến rũ, sau khi sếp Thịnh nhìn xong thì đánh giá là động tác của cô bị sai, lại còn tạo hoạt hình người que múa để sửa động tác của cô.

Nếu sếp Thịnh đã có thể vẽ lại động tác, vậy thì chắc chắn anh cũng có thể múa, đúng không?

Vưu Cầu Cầu viết xong thì nhìn về phía người đàn ông, anh còn chưa viết xong.

Thịnh Thời Quân cúi đầu, những ngón tay khớp xương rõ ràng cầm bút, anh viết rất chân thành, từ góc độ của Vưu Cầu Cầu thì có thể nhìn thấy hàng mi dài đen như lông quạ dưới mắt kính của người đàn ông, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng đang mím lại vì suy nghĩ.

Vưu Cầu Cầu chớp mắt: Dáng vẻ nghiêm túc của sếp Thịnh... Cực kỳ giống người dán màn hình điện thoại dưới gầm cầu.

"Anh viết gì thế?"

Thấy người đàn ông ngừng lại, Vưu Cầu Cầu không kìm nén được lòng hiếu kỳ, lên miếng hỏi.

Thịnh Thời Quân ngước mắt lên: "Không nói cho cô."

Vưu Cầu Cầu: ???

Ấu trĩ thế?

Vưu Cầu Cầu ngẫm nghĩ: "Tôi có thể nói cho anh, chúng ta trao đổi đi." Trao đổi thì rất công bằng.

Đối phương vẫn rất cố chấp: "Không."

Vưu Cầu Cầu, "..." Có nguyên tắc vậy cơ à?!

Anh mà thế này thì...

Anh mà thế này thì cô cũng hết cách.

Hôm nay cũng là mối quan hệ công sở tràn ngập nguy cơ.

...

Những người đại diện và nghệ sĩ còn lại đều nói ngay ở hiện trường, hai người bên này, bởi vì Thịnh Thời Quân từ chối phối hợp, Vưu Cầu Cầu cũng nhắm chặt miệng, cô cũng không nói, thế là không quay được hình ảnh lừa tình nào.

Vưu Cầu Cầu không tin, một lát sau cô chuyên môn chạy đến cạnh gốc cây, đi vòng quanh vị trí mà lúc nãy Thịnh Thời Quân treo thẻ gỗ, ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời một góc 45 độ.

Là một góc nhìn sáng lóa.

Ngốc thế, không nói cho cô, cô còn không biết tự nhìn chắc?

Không nhìn thấy...

Vưu Cầu Cầu ngẩng đầu, trên cây là những tấm thẻ gỗ và dây đỏ chằng chịt, nhiều đến mức hoa cả mắt, Vưu Cầu Cầu cũng chỉ nhìn chằm chằm một lúc đã cảm thấy mình sắp mù rồi.

Sau đó sau lưng cô vang lên giọng nói quen thuộc.

"Tất cả mọi người đang chờ cô đó."

Là Thịnh Thời Quân.

Ánh mắt dưới mắt kính của người đàn ông vô cùng bình tĩnh, giống như việc bắt được Vưu Cầu Cầu ở đây đã được anh đoán ra từ trước.

Vưu Cầu Cầu: "..."

Từ sáng đến giờ, mọi người ăn sáng xong là bắt đầu leo núi, thở hổn hển leo đến đỉnh núi, lượn một vòng trong miếu xong thì đã đến một giờ chiều, đã qua giờ ăn trưa bình thường, trên cơ bản ai nấy đều bụng đói kêu vang.

Tất cả mọi người phát ra âm thanh giống nhau.

Đói bụng.

Ở đây có bán đồ ăn, nhưng rất đắt, người đại diện của Dịch Tương đi hỏi một chút, rồi quay lại với gương mặt méo xệch.

Giá cả cao gấp ba, bốn lần so với bên ngoài.

Nghệ sĩ là nghề có thu nhập cao, nếu là trước kia bọn họ sẽ không để ý số tiền này, nhưng giờ bọn họ không được dùng tiền của mình, mà phải cố gắng tiết kiệm tiền trong tay.

Tá Hữu cau mà: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Biết sớm thì đã mua sẵn một ít ở dưới chân núi."

Người đại diện của Vương Song là một cô gái có khuôn mặt tròn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, cô ấy nói: "Cho dù mua cũng không tiện xách lên đây."

Đồ đạc các thứ đều rất nặng, bọn họ leo lên núi thôi đã sức cùng lực kiệt.

Hiện tại họ đứng trước hai vấn đề, hoặc là mua đồ ăn giá đắt ở đây, hoặc là đói bụng xuống núi.

Vưu Cầu Cầu nhìn phía người đàn ông bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.

Chọn gì bây giờ?

Thịnh Thời Quân đều không chọn.

Hắn lấy hai cái hamburger vừa to vừa đầy đặn ra khỏi balo, đưa cho Vưu Cầu Cầu một bình nước khoáng.

Tổ chương trình phát rồ, nhưng ở phương diện nước uống thì không khống chế mọi người, dù sao thì hậu quả mất nước rất nghiêm trọng, đặc biệt là điểm checkin của bọn họ cần tiêu hao thể lực và hơi nước.

Hamburger là Thịnh Thời Quân làm từ lúc làm bữa sáng, loại đồ ăn như hamburger cũng sẽ không khó nuốt, sau khi mở ra, thịt rán dưới tương salad thơm phức.

Vưu Cầu Cầu kinh ngạc: "Sếp Thịnh, anh là Doraemon à?!"

Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể lấy ra đồ hữu ích.

Thịnh Thời Quân: "... Ăn đi."

Đương nhiên anh không phải Doraemon, nhưng anh đã tìm hiểu những việc cần chú ý trước, phát hiện nếu đến điểm du lịch này bằng cách leo núi thì sẽ rất lâu, và thức ăn tại điểm du lịch thì đắt đỏ, điều này vốn dĩ là kiến thức phổ thông.

Những người còn lại *****̃ng không ngờ người đại diện của Vưu Cầu Cầu đã chuẩn bị sẵn, đây cũng là nhóm duy nhất có chuẩn bị.

Trước đó người đại diện của Tá Hữu còn nói với là Thịnh Thời Quân tự làm bữa sáng không có lời, cuối cùng cũng biết Thịnh Thời Quân có tính toán gì.

Làm một bữa sáng thì không có lời, nhưng nếu bao gồm cả cơm trưa thì sao?

Vậy thì lời to!

Người đại diện của những nghệ sĩ còn lại đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, thêm việc nấu cơm vào kế hoạch.

Nhưng Thịnh Thời Quân cầm rất nhiều đồ, lại vẫn là người leo núi vững nhất, cũng là bản lĩnh, chỉ tính riêng thể lực thôi cũng đã đứng đầu trong tám người.

...

Những nhóm còn lại không chuẩn bị đồ ăn, nhóm Vương Song và Dịch Tương lựa chọn cho dù đồ ăn trong khu du lịch đắt cũng cắn răng mua, Tá Hữu và người đại diện của cậu ấy đều là nam, sau khi bàn bạc thì quyết định nhịn đói xuống núi rồi ăn.

Thông qua vẻ mặt của nhóm hai nữ nghệ sĩ và người đại diện của họ thì có thể nhìn ra, đồ ăn trong khu du lịch ăn không ngon lắm, nhưng mọi người vẫn ăn hết.

Hai ngày tiếp theo chính là hành trình check in điểm du lịch khô khan.

Thật ra theo lý mà nói du lịch hẳn phải rất vui, ban đầu Vưu Cầu Cầu *****̃ng cho rằng dù có phải đi du lịch với sếp đi nữa thì việc du lịch và cảnh sắc cũng không có sai.

Nhưng tổ chương trình đưa cho quá ít tiền, vé vào khu du lịch cũng không phải là có thể dựa một khuôn mặt tỏ ra đáng yêu là vào được, sau hai ngày mọi người đều cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Mỗi lần Vưu Cầu Cầu muốn lười biếng, vừa quay đầu là sẽ đối diện với đôi mắt dưới mắt kính.

Sếp Thịnh đang nhìn chằm chằm cô.

Vưu Cầu Cầu lập tức tỉnh táo, cô giải thích: "Tôi không lười biếng đâu, anh thấy tôi đang lười biếng à, thật ra tôi chỉ đang ngồi xổm xuống buộc dây giày thôi.”

Thịnh Thời Quân: Cô nhìn xem tôi có tin cô không?

Cuối cùng anh vẫn không vạch trần Vưu Cầu Cầu, chỉ nói: "Đi thôi."

Anh đưa tay cách quần áo bắt lấy cánh tay Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu mệt sắp chết rồi, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Những điểm du lịch cần đi được sắp xếp rất chặt chẽ, nếu như lãng phí quá nhiều thời gian, có thể sẽ không đi được hết..

Chuyến du lịch này thật sự quá khổ, Vưu Cầu Cầu thấy so với chương trình này thì “Thời gian nhàn nhã” chính là thiên đường.

Điều duy nhất khiến Vưu Cầu Cầu cảm thấy đáng giá an ủi là sếp Thịnh sẽ biến ra đồ ăn vặt giống như làm ảo thuật rồi lén đưa cho cô, tăng thêm chút sắc thái cho quá trình check in khu du lịch khô khan này.

Hai ngày trôi qua trong tiếng phàn nàn mệt mỏi của mọi người, ngày thứ ba bọn họ sẽ tới một trấn nhỏ ven biển ở gần đây, vào lúc họ cho rằng tổ chương trình chỉ đôi địa điểm nhưng hình thức vẫn thế thì đạo diễn chương trình đưa ra cách chơi mới.

...

Tổ chương trình thật sự thích gây chuyện.

Từ ngày *****ên bọn họ mới vừa xuống máy bay, ngay cả xe đến nhà nghỉ cũng không sắp xếp, đến tối còn cắt đứt mạch điện, để mọi người chìm vào bóng tối là hỗn loạn, từ đó đã nhìn ra tính tình của tổ chương trình.

Lần này cũng không ngoại lệ, bọn họ cũng không nói rõ ngay từ đầu, mà là…

"Các vị nghệ sĩ, mời bước ra khỏi hàng."

Đạo diễn chương trình gọi cả bốn nhóm khách mời tập trung lại, bọn họ vừa mới tới một hồ nước, bên trên có thiết bị chơi trò chơi.

Vưu Cầu Cầu, Tá Hữu, Vương Song, Dịch Tương ra khỏi hàng, mọi người quay sang nhìn nhau, cũng không biết tổ chương trình tính làm gì.

Ý của đạo diễn chương trình là để bốn nghệ sĩ trải nghiệm thiết bị chơi trò chơi trên hồ nước, cố gắng qua ải bằng tốc độ nhanh nhất.

Trên hồ nước đặt đủ loại đồ vật bơm hơi trôi nổi, người có thể đi lại trên đó, vừa rồi cũng có trẻ con chơi trên đó.

Hạng mục trải nghiệm trong hai ngày vừa rồi cũng rất bình thường, tất cả bốn người không nghi ngờ gì, mặc áo phao, đề phòng rơi xuống nước.

Dịch Tương là người *****ên, chị ta có xuất thân là học sinh thể thao, vốn dĩ cảm giác cân bằng đã khá tốt, cho nên đi vừa nhanh vừa vững.

Vương Song là người thứ hai, bởi đã có Dịch Tương đi trước, Vương Song lại càng thấy áp lực. Cô ấy hơi nhút nhát, gió thổi một chút là có vẻ muốn ngã, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy hoàn thành nhiệm vụ.

Kế tiếp là Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sếp Thịnh, muốn nói gì không?

Thịnh Thời Quân dặn dò Vưu Cầu Cầu: "Chú ý an toàn."

Nô lệ tư bản và ông chủ hoàn thành cuộc nói chuyện giả tạo.

Vưu Cầu Cầu cảm giác thấy trò này cũng dễ qua, cô được nhận tiền cũng sẽ cố gắng làm tốt, vả lại cô là người từng trải nghiệm huấn luyện lính đặc công, để lại cho Thịnh Thời Quân một ánh mắt…

Sếp, anh xem tôi thể hiện đây này.

Sau khi tiếng tuýt còi vang lên, Vưu Cầu Cầu lập tức xông ra ngoài, cô không nhanh như Dịch Tương, nhưng xét tổng thể thì mỗi một bước đều rất ổn định, đều như bước hành quân.

Bằng tốc độ như vậy, hẳn Vưu Cầu Cầu là người dùng ít thời gian thứ hai trong bốn người.

Tá Hữu nhìn Vưu Cầu Cầu linh hoạt di chuyển, cảm thấy chắc mình đi lên cũng chẳng khá hơn Vương Song là bao, sắp tự rước lấy nhục.

Sau đó Vưu Cầu Cầu trượt chân, lăn lông lốc xuống hồ.

Các nghệ sĩ đang tham gia thử thách thì các quản lý được nghỉ ngơi một bên, nhưng ánh mắt của Thịnh Thời Quân vẫn luôn chú ý tình huống bên phía Vưu Cầu Cầu, anh cũng là người *****ên phát hiện Vưu Cầu Cầu ngã xuống hồ, gần như chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã làm ra phản ứng, Thịnh Thời Quân nháy mắt đứng lên, người đã chạy mấy bước về phía hồ.

Người đại diện của Tá Hữu gọi Thịnh Thời Quân lại.

Người đại diện của Tá Hữu híp mắt nhìn mặt hồ: "Không sao."

Vốn dĩ Vưu Cầu Cầu trượt chân rớt xuống hồ, sau khi người đại diện của Tá Hữu nhìn thấy *****̃ng giật nảy mình.

Nhưng không lâu sau, bóng dáng Vưu Cầu Cầu xuất hiện trên mặt hồ.

Cô mặc áo phao, nổi lên rồi.

Thật ra không riêng gì áo phao, bên cạnh còn có mấy nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, chỉ chờ có người không cẩn thận rơi xuống là có thể kịp thời kéo người lên.

Cho nên không có nguy hiểm.

Thịnh Thời Quân bị người giữ chặt, anh cũng biết đây chỉ là chuyện nhỏ, rất bình thường, chương trình vẫn phải tiếp tục tiến hành, nhưng vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm vào hướng của Vưu Cầu Cầu.

Lúc Vưu Cầu Cầu rơi xuống hồ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Nguy rồi, xấu hổ quá.

Chân trước còn đang ra vẻ ngầu lòi, chân sau đã mất mặt ngay được.

Vưu Cầu Cầu nhanh chóng điều chỉnh dáng vẻ rơi xuống nước, cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thế là đạo diễn chương trình vốn dĩ đang lo lắng đã thông qua ống kính đối diện với nụ cười tươi rói trên mặt Vưu Cầu Cầu.

Đạo diễn chương trình: ?

Nhìn xem, cô ấy cười tươi thế kia kìa.

Vưu Cầu Cầu: Đây đều là ngoài ý muốn.

Sau đó cô chống tay lên phao nổi, cố gắng leo trở lại thiết bị một cách thật ngầu.

Bùm!

Bọt nước bắn lên cao.

Lên bờ thất bại.

Vưu Cầu Cầu không chịu thua, thử lần nữa.

Vẫn không leo lên được.

Cô phập phồng lên xuống trên mặt hồ, phối hợp với áo phao màu da cam, cực kỳ giống một cái bánh trôi nước vị xoài vào nồi rồi còn không yên phận.

Cuối cùng Vưu Cầu Cầu vẫn không nhờ nhân viên cứu hộ giúp đỡ, cô lựa chọn đổi một chiến lược khác, dùng tư thế bơi chó bơi lên bờ.

Không thể phủ nhận, tốc độ bơi của cô khá nhanh.

Vưu Cầu Cầu thuận lợi đi lên, Thịnh Thời Quân đã sớm chờ ở bên bờ dùng khăn lông to quấn quanh người cô.

Vừa rồi anh nhờ nhân viên công tác lấy đưa cho mình.

Đạo diễn chương trình: Mặc dù Vưu Cầu Cầu rất cố gắng, nhưng thật đáng tiếc, không hợp lệ, phải làm lại.

Vưu Cầu Cầu: ???

Cuối cùng Vưu Cầu Cầu đổi một bộ quần áo, làm lại lần nữa, cộng thêm thời gian của lần trước.

Cuối cùng Vưu Cầu Cầu đứng thứ ba, Vương Song đứng bét.

Mà đến lúc này đạo diễn chương trình mới nói rõ mục đích chân chính của lần so tài này.

Thông qua thành tích của lần so tài này, nghệ sĩ có thể lựa chọn người đại diện mà mình muốn hợp tác, có thể là người đại diện của bản thân, cũng có thể là của người khác, người đại diện không có quyền từ chối, kế tiếp nghệ sĩ sẽ đi theo người đại diện mới tiếp tục checkin ở một thành phố khác, tài chính cũng sẽ được cấp lại.

Xáo trộn tất cả.

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.

...

Vưu Cầu Cầu đã thay quần áo mới, *****̃ng sấy khô tóc, sau khi cô nghe quy tắc xong thì quay sang nói với Thịnh Thời Quân.

"Yên tâm đi, nếu không ai chọn anh thì tôi chọn."

Vưu Cầu Cầu phải quyết tâm lắm mới nói ra lời này, cô cảm thấy mình còn rất có nghĩa khí.

Dù sao thì anh cũng là ông chủ của cô, nói cho cùng thì sếp Thịnh *****̃ng rất tốt, Vưu Cầu Cầu cảm thấy vẫn phải cho sếp Thịnh mặt mũi, sếp Thịnh để ý thể diện như vậy, cũng không thể để anh ấy lạc lõng chứ.

Vưu Cầu Cầu đoán hẳn là sẽ không có ai chọn sếp Thịnh.

Chọn sếp Thịnh, đây là thèm bị răn dạy à?

Cách giao tiếp giữa người đại diện và nghệ sĩ của ba nhóm còn lại trông rất thoải mái.

Người đại diện của Vương Song là một cô gái trẻ, rất hoạt bát; người đại diện của Dịch Tương là một người đàn ông nói chuyện rất thú vị; ngay cả người đại diện của Tá Hữu cũng là người rất hiền lành.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy đứng thứ ba thừa sức để chọn sếp Thịnh, chắc chắn sếp Thịnh là người bị thừa lại, cô nói trước, chắc chắn cô sẽ chọn anh, đừng làm anh bị thương lòng tự trọng, sờ đầu một cái.

Vưu Cầu Cầu: Mặc dù anh rất chó, nhưng tôi thật sự là người vừa đẹp vừa tốt bụng.

Thịnh Thời Quân: "Cảm ơn."

Ở một góc không bị ống kính ghi lại, khóe môi của người đàn ông hơi cong lên, thoáng qua như tia chớp.

Nhưng mà kết quả lại khiến Vưu Cầu Cầu trợn tròn mắt.

Trong phần lựa chọn quản lý, cả ba nghệ sĩ khác đều chọn Thịnh Thời Quân.

Anh là người đại diện được yêu thích nhất ở đây.

Vưu Cầu Cầu: Lý do là gì thế?

Đạo diễn cũng vui vẻ, thật ra điều này không khác mấy so với dự đoán của ông ấy, chỉ là không ngờ thế mà Thịnh Thời Quân lại được hoan nghênh như vậy, tất cả nghệ sĩ đều chọn anh.

Trông những người đại diện đứng bên cạnh cũng đã chịu đả kích không nhỏ.

Chẳng lẽ chúng tôi không tốt sao?!

Tá Hữu: "Lúc Thịnh Thời Quân sửa mạch điện rất ‘man’, tôi rất thích!" Bắn tim về phía Thịnh Thời Quân.

Cậu idol cao to, cả ngày bị các fan gọi chồng ơi, lúc nói những lời này lại trông khá thẹn thùng.

Diễn viên Vương Song giống như một đóa hồng trong gió: "Thật ra Kỳ Kỳ *****̃ng rất tốt, nhưng tôi muốn thử trải nghiệm làm việc với một quản lý có kế hoạch rõ ràng như Thịnh Thời Quân sẽ thế nào."

Dịch Tương lời ít mà ý nhiều nhất.

"Tôi muốn chọn người mạnh nhất."

Nháy mắt với Thịnh Thời Quân, lén liếc mắt đưa tình.

...

Dịch Tương dùng ít thời gian nhất, là hạng nhất, Thịnh Thời Quân cũng trở thành người đại diện tạm thời của chị ta, tạo thành một đội với chị ta, những người còn lại cũng lần lượt tổ đội, Vưu Cầu Cầu ghép với người đại diện của Vương Song, cô gái hoạt bát kia.

Lúc chia tay, mọi người vẫn dựa theo thường lệ nói chuyện một hồi với người đại diện của mình.

Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân *****̃ng đứng đối diện nhau, giống như vẫn ở chung một nhóm.

Một cơn gió thổi qua.

Hai người đều không nói gì.

Vưu Cầu Cầu không ngờ thế mà sếp Thịnh lại được hoan nghênh như vậy, bị chọn mất, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Thịnh Thời Quân mở miệng trước, hắn nhìn Vưu Cầu Cầu đang đứng trước mặt, căn dặn: "Đừng suy nghĩ nhiều, đi theo người đại diện mới nghiêm túc làm việc là được."

"Coi như cô ấy trở thành người đại diện thật của cô."

"Nếu như..."

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói thêm.

"Nếu như thật sự có phiền phức, nhớ tìm tôi trước, chúng ta vẫn ở trong một chương trình." Dựa theo sắp xếp của chương trình, sau khi họ đến một thành phố mới sẽ ở cùng một nhà nghỉ, vả lại cũng đi checkin khu du lịch cùng nhau.

"Đã nghe rõ chưa?"

Thật ra ý của đạo diễn là sau khi đổi người đại diện, người đại diện trước đó không thể quản chuyện của nghệ sĩ cũ nữa, nhưng quy tắc là chết, người là sống.

Vưu Cầu Cầu gật đầu: "Biết rồi."

"Thế tôi đi nhé."

Cô chỉ về phía của Vương Song, bên kia có người đại diện mới của cô.

Thịnh Thời Quân gật đầu: "Đi đi."

Thịnh Thời Quân phát hiện, dù cho Vưu Cầu Cầu đi về hướng kia, nhưng mà đi ba bước cô lại quay đầu một lần, giống như một con chim non mới bay ra khỏi tổ, điều này khiến anh không nhịn được mềm lòng, xua tay về phía cô.

Quy tắc của tổ chương trình, không còn cách nào.

Vưu Cầu Cầu: Quay đầu mỏi quá, sao sếp Thịnh vẫn nhìn chằm chằm vào cô vậy, cô không quay đầu lại thì không lễ phép lắm. _(:з" ∠)_

Trông sếp Thịnh cực kỳ giống bố đưa con đi học.

Thịnh Thời Quân đã đứng chung một chỗ với nghệ sĩ mới Dịch Tương, Dịch Tương nói rất nhiều, hỏi rất nhiều, Thịnh Thời Quân trả lời câu được câu không, nhìn như vẫn chín chắn thận trọng như thường ngày, nhưng trên thực tế trong đầu toàn là Vưu Cầu Cầu.

Cô có thể hòa thuận với người đại diện mới không?

Thịnh Thời Quân phân tích, Vưu Cầu Cầu lười, tính cách cũng không thành vấn đề, chỉ là không dễ thân, vả lại vừa rồi cô liên tục quay đầu, thật ra cũng khiến anh hơi bận tâm, lo lắng cô không quen được.

Thế là một mặt Thịnh Thời Quân qua loa trả lời câu hỏi của Dịch Tương, một mặt liếc nhìn Vưu Cầu Cầu qua khóe mắt.

Cuối cùng, anh thấy cô.

Vưu Cầu Cầu và người đại diện mới của cô, tay nắm tay, hai người cười cười nói nói.

Thịnh Thời Quân chỉnh lại gọng kính.

Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, chẳng những Vưu Cầu Cầu không thấy không quen, cô còn thích nghi rất tốt.

Anh hẳn nên vui vẻ.

Dịch Tương vốn là người nói rất nhiều, quen thói quyến rũ người khác cũng phải ngậm miệng lại, chị ta nghĩ, mình nói sai gì à?

Hẳn là không đâu nhỉ.

Nhưng tại sao trông người đàn ông điển trai trước mặt có vẻ không vui lắm.

...

Một đoàn người dựa theo sắp xếp của đạo diễn, đến trấn nhỏ gần thành phố.

Khắp nơi đều là nước, nơi nơi đều có cầu, không khí cũng ẩm ướt, đa số đều là người già và trẻ nhỏ, còn có khách du lịch từ ngoài đến.

Người đại diện mới của Vưu Cầu Cầu gọi là Kỳ Kỳ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tính tình hoạt bát, khiến Vưu Cầu Cầu nhớ đến Giang Đào.

Lần này bởi vì có Thịnh Thời Quân nên Giang Đào không tới, xem như cho cô ấy nghỉ phép, có thể ở nhà bầu bạn với người nhà.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy đổi người đại diện chắc cũng sẽ không tệ.

Sáng ngày *****ên, vẫn chưa tới năm giờ, Vưu Cầu Cầu đã bị Kỳ Kỳ đánh thức.

"Cầu Cầu, nhanh lên nào." Ngoài cửa, Kỳ Kỳ đang gõ cửa.

Ngoài thời kỳ đặc biệt, Vưu Cầu Cầu rất ít khi dậy sớm như vậy, tám giờ chương trình mới bắt đầu ghi hình, bình thường bảy giờ ba mươi phút Vưu Cầu Cầu mới dậy, rửa mặt sửa sang lại quần áo tóc tai một chút rồi xuống ăn bữa sáng sếp Thịnh chuẩn bị, thời gian còn rất dồi dào.

Lúc Vưu Cầu Cầu mở mắt ra, cảm giác chân trời mới tảng sáng, mắt cô díp lại không mở ra được, gần thành một đường nhỏ, cố gắng nhìn thế giới này qua khe hở, nhưng Vưu Cầu Cầu vẫn lung lay bò dậy khỏi giường, bù đầu đi mở cửa.

"Đã xảy ra chuyện gì à?"

Vưu Cầu Cầu cho rằng Kỳ Kỳ gọi cô dậy, là tổ chương trình lại muốn bày trò gì.

Kỳ Kỳ: "Không có chuyện gì, gọi cô dậy tập thể dục á."

Vưu Cầu Cầu: ?

Tập… Thể dục gì cơ?

Yoga, chạy bộ, còn có giãn cơ.

Quãng thời gian kế tiếp Vưu Cầu Cầu tự mình trải nghiệm tất cả.

Theo lời Kỳ Kỳ nói thì là: "Mỗi sáng sớm Vương Song đều sẽ tập như vậy, thao tác cơ bản của nữ diễn viên, cô không biết à?"

"Người đại diện của cô không đốc xúc cô dậy sớm rèn luyện mỗi ngày hả?"

Cô ấy còn thắc mắc sao Vưu Cầu Cầu lại chưa quen với điều này.

Vưu Cầu Cầu: ?

Không hề.

Cô căn bản không biết còn có thao tác cơ bản như này.

Sáng sớm dậy tập yoga chạy bộ, đây thật sự không phải đang phát rồ à?

So với Kỳ Kỳ thì sếp Thịnh trước đó cả ngày ép cô tới phòng tập thể thao cũng biến thành thiên sứ.

Quan trọng nhất là! một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như Kỳ Kỳ, tại sao khi giúp người khác kéo căng cơ lại đau đến như vậy?!

Chờ sau khi hoàn thành chuỗi vận động này, Vưu Cầu Cầu đã hoàn toàn thăng thiên, bây giờ cô không phải là Vưu Cầu Cầu, hiện ra trước mặt tất cả mọi người chỉ là một cái xác không.

Điều này dẫn đến việc ngay cả ăn bữa sáng mà Kỳ Kỳ mua Vưu Cầu Cầu cũng không biết là mùi vị gì.

Kỳ Kỳ muốn lấy đi cái bánh bao trước mặt Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: ?

Dùng tay kéo đĩa về.

Cô vẫn muốn ăn.

Ăn không ra mùi vị cũng muốn ăn.

Kỳ Kỳ: "Nhưng mà mỗi buổi sáng Vương Song chỉ ăn một cái bánh bao."

Vưu Cầu Cầu nhìn qua đống bánh bao cô có thể ăn một ngụm một cái, chìm vào suy tư.

Một cái bánh bao.

Vương Song sống bằng cách tu tiên à?

Thế nhưng cô không thể, cô rất đói, muốn ăn no.

Kỳ Kỳ bị sức ăn mạnh mẽ của Vưu Cầu Cầu dọa sợ, do dự một chút, không nói gì nữa, Vưu Cầu Cầu ăn xong bánh bao mà thấy miệng nhạt như nước ốc.

Vốn dĩ tới khu du lịch checkin đã rất mệt mỏi, buổi sáng còn phải tập thể dục, Vưu Cầu Cầu cảm thấy độ mệt mỏi của sáng hôm nay bằng tổng của hai ngày trước cộng lại.

Vưu Cầu Cầu hỏi Vương Song: "Có đồ ăn vặt không?"

Kỳ Kỳ: "Tiền cơm chúng ta có khi còn không đủ, sao có thể có đồ ăn vặt chứ."

Đồ ăn vặt chưa từng tồn tại.

Vưu Cầu Cầu mờ mịt, tiền cơm cũng không đủ?

Nhưng hình như trước đó cô thấy hai người Vương Song và Kỳ Kỳ *****̃ng không nghèo đến mức này mà?

Kỳ Kỳ đưa ra giải thích, cô ấy chuyên môn làm sổ sách, trước đó hai người là cô ấy và Vương Song thì vừa đủ ăn, nhưng đó là dựa trên sức ăn của Vương Song.

Kỳ Kỳ cũng khá bất đắc dĩ: "Sức ăn của cô, đại khái bằng tám Vương Song."

Vưu Cầu Cầu *****̃ng hiểu được, cô cho rằng các nhóm khác cũng có đồ ăn vặt, nhưng thật ra là hàng phiên bản giới hạn của sếp Thịnh.

Trước đó đi theo sếp Thịnh, Vưu Cầu Cầu ăn uống rất thoải mái, hiện tại là ngày *****ên đi theo Kỳ Kỳ, hai người đã phát sầu vì không biết sau này có cơm để ăn không.

...

Giữa trưa mọi người cùng nhau đi siêu thị mua đồ, bởi vì gọi thức ăn ngoài quá đắt, hiện tại trên cơ bản mọi người đều sao chép cách của Thịnh Thời Quân, người biết làm cơm thì cố gắng ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, không biết làm *****̃ng mua chút đồ ăn nhanh.

"Tôi muốn mua một cốc kem, anh có muốn không?"

Dịch Tương chỉ vào tủ lạnh, ngỏ lời mời người đàn ông cao lớn cách đó không xa.

Chị ta đã nhìn bảng kế hoạch của Thịnh Thời Quân, tài chính rất dư dả, có thể mua đồ ăn vặt.

Thịnh Thời Quân nhìn chằm chằm vào kệ bánh kẹo một hồi, cuối cùng nhìn về phía Vưu Cầu cầu đang rời đi cùng Kỳ Kỳ, lắc đầu.

"Tôi không mua kem ly, tôi mua thứ khác."

Tiền trong tay họ là tiền chung của nhóm, hai người tương đương mỗi người một nửa.

Dịch Tương nhún vai, ra dấu ok.

Nghỉ trưa xong, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, mọi người vẫn phải tiếp tục bước lên hành trình check in.

Lúc này tất cả mọi người đều khá uể oải, mới vừa dậy, người quay phim *****̃ng không có vài người có mặt.

Vưu Cầu Cầu dụi mắt bắt gặp Thịnh Thời Quân trên hành lang.

"Sếp Thịnh."

"Ừm." Người đàn ông lên tiếng.

Hai người đi qua nhau, Thịnh Thời Quân ngừng lại, anh nhìn từ trên cao xuống, nhíu mày: "Đừng dùng tay dụi mắt, sẽ nhiễm trùng."

Vưu Cầu Cầu: "... Được."

Cô cảm giác trong tay đột nhiên bị nhét vào một thứ gì đó, không đợi Vưu Cầu Cầu nói gì, Thịnh Thời Quân đã đi ra.

Vưu Cầu Cầu mờ mịt xòe tay ra, một viên kẹo vị sữa bò lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

Là loại cô muốn ăn ở siêu thị.

Bên trên còn có một dòng chữ viết bằng bút đen: Ăn xong nhớ đánh răng. 

Bình Luận (0)
Comment