Vưu Cầu Cầu cầm kẹo sếp Thịnh đưa cho, đột nhiên thấy hơi cảm động.
Cô cảm thấy mình đã sai, cô không nên nói sếp Thịnh nghiêm túc giống người dán màn hình dưới gầm cầu.
Lần sau cô sẽ hình dung bằng từ khác.
...
Chuyến du lịch vẫn phải tiếp tục, sau khi Vưu Cầu Cầu ăn một viên kẹo chan chứa tình thương của sếp Thịnh, cảm giác hơi sống lại một chút, bọn họ còn phải tiếp đến khu du lịch khác để check in.
Lần này là một con đường lớn rất dài rất sạch sẽ, bên cạnh đều là hoa cỏ cây cối, yên tĩnh lại tươi đẹp.
Đạo diễn chương trình tỏ vẻ, nhiệm vụ ở nơi này là đạp xe một vòng, thưởng thức cảnh đẹp bên đường.
Ông ấy còn chuyên môn đính chính lại vì tổ chương trình, "Đến đây để mọi người du lịch, xúc đẩy tình cảm giữa người đại diện và nghệ sĩ thật mà, cũng để người đại diện thường bận rộn có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Tập thể các khách mời đều ha ha ha.
Lão già xấu xa, rốt cuộc thì là ai cho ông ấy can đảm nói những lời này?
Có điều đạp xe ngắm cảnh, so với hoạt động leo núi trước đó thì đúng là thoải mái hơn nhiều, điều này cũng làm cho không ít người thở phào một hơi.
Vưu Cầu Cầu gọi Kỳ Kỳ, định đi thuê xe đạp, vừa rồi cô đã thấy bên kia có một dãy xe đạp cho thuê dài.
Kỳ Kỳ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Cầu Cầu, tôi không biết đi xe đạp."
Vưu Cầu Cầu,:"Hả?"
Người đại diện mới không biết đi xe đạp, rất hiển nhiên Vưu Cầu Cầu cũng không thể bỏ mặc cô ấy, nhưng Vưu Cầu Cầu đèo người khác bằng xe đạp cũng không vững lắm.
Cuối cùng ánh mắt Vưu Cầu Cầu ngừng lại ở chiếc xe xích lô của chú bán hoa quả bên cạnh, cô nghĩ đến cái ngày mình vui vẻ hăng hái ngồi lên xe xích lô, và cái đêm nằm mơ thấy đạp xe trong phòng tập thể thao suốt một đêm kia.
"..."
Bên phía Vưu Cầu Cầu gặp khó khăn, bên Thịnh Thời Quân cũng không thuận buồm xuôi gió.
Sau khi nghe xong quy tắc của chương trình, Dịch Tương quay sang nói với Thịnh Thời Quân: "Người đại diện Thịnh có thể đèo tôi không?"
"Hả?" Người đàn ông nhìn về phía Dịch Tương.
Dịch Tương chỉ vào xe đạp: "Đèo tôi một lúc."
"Tôi đi bộ từ sáng tới trưa rồi, mệt mỏi quá à." Nói xong chị ta còn xoay người vuốt cổ chân, đường cong cơ thể lập tức hiển ra.
Dịch Tương là một người đẹp, không phải là mặt và dáng người xuất chúng hơn người, chủ yếu là khí chất trên người, là hình mẫu mà rất nhiều trai thẳng thích.
Nữ minh tinh gợi cảm đang trực tiếp quyến rũ người, ngoại hình của Thịnh Thời Quân *****̃ng rất ưu tú, bởi vì phải không ngừng đi từng điểm du lịch để check in, Thịnh Thời Quân *****̃ng thay đổi phong cách ăn mặc chỉ mặc tây trang cả năm không đổi, mặc quần áo thể thao.
Hai người đứng chung một chỗ, còn rất có cảm giác.
Người quay phim ngửi được kịch bản đặc biệt đã hơi kích động, ghi lại hình ảnh vừa rồi, mặc dù mục đích chính của bọn họ là ghi hình và quan sát cách ở chung giữa người đại diện và nghệ sĩ, nhưng có cảnh ngoài lề như này cũng có thể tăng độ thảo luận.
Dịch Tương cũng nghĩ như vậy.
Hình tượng trong ngành giải trí của chị ta chính là quyến rũ, chỉ là lần này không có nhiều khách mời nam, nghệ sĩ nam duy nhất là Tá Hữu, vào lúc chị ta nói sợ đến nhũn cả chân, đối phương cũng nói mình sợ đến bủn rủn, Dịch Tương đã bỏ qua cậu ấy.
Người đại diện nam còn lại thì tướng mạo không đạt tiêu chuẩn, sau đó chị ta chú ý tới người đại diện của Vưu Cầu Cầu, Thịnh Thời Quân.
Có thể quyến rũ người này.
Đối mặt với sự quyến rũ của nữ minh tinh gợi cảm, Thịnh Thời Quân rất tỉnh táo: "Đèo xe đạp rất nguy hiểm."
"Vả lại tôi cũng mệt mỏi, tôi không thể."
Chủ động thừa nhận mình không thể, không cho người khác có cơ hội tâng bốc.
Dịch Tương trợn mắt hốc mồm, Thịnh Thời Quân đưa ra đề nghị, có thể thuê xe đạp điện cho chị ta, không cần tốn nhiều sức vẫn có thể chạy rất nhanh.
Dịch Tương hoài nghi Thịnh Thời Quân đang dọa chị ta.
Hai ngày này tất cả mọi người đều rõ ràng thể lực của Thịnh Thời Quân thế nào, anh còn không đèo được chị ta?
Chẳng qua Thịnh Thời Quân nói quá toàn diện, rất thuyết phục, Dịch Tương *****̃ng không tìm thấy sơ hở nào, kế hoạch quyến rũ người khác vừa mới bắt đầu đã thất bại thảm hại, đá vào ván sắt.
Sau khi Thịnh Thời Quân thuê xe cho Dịch Tương và mình xong, ánh mắt anh không nhịn được nhìn về phía nhóm Vưu Cầu Cầu.
Anh nhìn thấy Vưu Cầu Cầu bàn bạc gì đó với chú bán hoa quả, hình như là mượn xe, sau đó còn đặt mấy quả dưa hấu lên xe.
Thịnh Thời Quân nhíu mày.
Tại sao phải mang theo dưa hấu, không nặng à?
Anh vô thức muốn qua nhìn xem, muốn gõ đầu Vưu Cầu Cầu, nhìn xem rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì, chẳng máy quay trước mặt nhắc nhở anh, hiện tại bọn họ đang trao đổi người đại diện.
Chỉ có thể kìm nén.
...
Đạo diễn chương trình cũng nhìn thấy Vưu Cầu Cầu đặt dưa hấu lên xe, dưa hấu là bọn họ mua, đầu óc chú bán dưa cũng rất nhanh nhạy, không cho thuê xe, nhưng nếu như mua nhiều dưa hấu, có thể cho các cô mượn hai giờ.
Dù sao ông ấy cũng ở đây không đi đâu.
Ban đầu Kỳ Kỳ không đồng ý, mua nhiều dưa hấu như vậy làm gì, đến ăn cơm bọn họ còn chưa lo nổi, nhiều dưa hấu như vậy *****̃ng không ăn hết.
Cô ấy bảo Vưu Cầu Cầu tự đạp xe đi, cùng lắm thì cô ấy đi bộ.
Nhưng Vưu Cầu Cầu nói nhỏ vài câu bên tai Kỳ Kỳ, thuyết phục được Kỳ Kỳ.
Đạo diễn chương trình cũng tò mò Vưu Cầu Cầu định làm gì, muốn mang về ăn thật à?
Dưa hấu không no lâu.
Mà bên kia Vưu Cầu Cầu đẩy xe xích lô vừa mượn được, trên xe còn chở mấy quả dưa hấu, thấy được nhóm của Thịnh Thời Quân, Dịch Tương đi xe đạp điện.
Vưu Cầu Cầu: Hâm mộ quá à.
Nhưng mà phải đối mặt với hiện thực.
Bọn họ không có tiền.
Vưu Cầu Cầu cam chịu số phận đèo Kỳ Kỳ, mặc dù Kỳ Kỳ rất nhẹ, nhưng phía sau còn có trọng lượng của dưa hấu, trên đường đi Vưu Cầu Cầu thở hổn hển đạp xe xích lô.
Kỳ Kỳ hơi xấu hổ: "Cầu Cầu, ngày mai tôi sẽ đưa bánh bao của tôi cho cô ăn."
Người đại diện mới và nghệ sĩ mới của cô ấy đều rất khốn khó, nói chuyện *****̃ng mang theo giọng điệu nghèo rớt mồng tơi.
Ngay từ đầu đạo diễn chương trình còn không biết Vưu Cầu Cầu chở dưa hấu làm gì, những người còn lại *****̃ng không rõ, lúc nhóm Vưu Cầu Cầu đến, những người còn lại đã đến được mười mấy phút.
Mà Vưu Cầu Cầu vừa mới dừng xe đã công bố đáp án.
Cô dừng xe: "Bán dưa hấu, có người muốn mua dưa hấu không?"
"Bao ngọt!" Vừa nói vừa vỗ vỗ vỏ dưa hấu, dưa hấu phát ra tiếng giòn vang.
Cũng không biết tại sao phải đập dưa, thật ra cũng không nghe ra cái gì, nhưng dưa chưa từng bị đập thì không có linh hồn.
Ra vẻ rất hiểu biết.
***** li đạp xích lô Vưu Cầu Cầu nháy mắt biến thành cô gái bán dưa.
Đạo diễn chương trình: ???
Các khách mời còn lại: ???
Thịnh Thời Quân vuốt gọng kính.
Mọi người đạp xe một quãng đường dài, đúng là vừa mệt vừa khát, nếu như ngay lúc này được ăn một miếng dưa hấu mát mẻ...
Đó rốt cuộc là cuộc sống thần tiên gì chứ?!
Vưu Cầu Cầu đã cân nhắc, cô có thể làm người bán trung gian, kiếm giá chênh lệch, dù thế nào cũng được thêm ít tài chính, không đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn nổi.
Đạo diễn chương trình bị chiêu này của Vưu Cầu Cầu làm giật mình, quan trọng nhất là thật sự có nhân viên công tác của tổ chương trình không nhịn được, sau khi đấu tranh tâm lý thì lựa chọn đến mua dưa.
Trong lúc nhất thời quán dưa của Vưu Cầu Cầu còn vô cùng náo nhiệt.
Đạo diễn chương trình: "Cô tới tham gia gameshow, sao lại bán cả dưa?!"
Vưu Cầu Cầu *****̃ng rất kiên cường: "Dưa chính tôi dùng tiền mua, cực khổ chở tới đây, tại sao tôi không thể bán!" Suy cho cùng, còn không phải tại đạo diễn keo kiệt à?
Nếu như cho bọn họ đầy đủ tài chính, cô sẽ làm ra chuyện như vậy ư?
Đạo diễn chương trình: Cô nói rất hay rất có lý, nhưng ông ấy vẫn phải phản bác.
"Cô bán giá cao quá, cô làm thế này là bán giá đắt gấp đôi!"
Ông ấy đã thấy toàn bộ quá trình Vưu Cầu Cầu mua dưa, đương nhiên cũng nhìn thấy giá hàng, thế mà xoay tay lại cô nhóc lừa đảo này lại u cơ trục lợi giá cao như vậy, tăng gấp đôi!
Đạo diễn chương trình cảm mình đã bóc trần bộ mặt thật của Vưu Cầu Cầu, ông ấy lộ ra một nụ cười đắc ý.
Hiện tại hết trò rồi chứ gì?
Nếu là nghệ sĩ khác bị vạch trần có thể sẽ xấu hổ, nhưng Vưu Cầu Cầu không phải nghệ sĩ khác.
Mặt cô không đỏ, tim cũng không đập nhanh, nói với đạo diễn chương trình: "Tôi lòng dạ hiểm độc đấy."
Thương nhân lòng dạ hiểm độc, tìm hiểu một chút?
Không phải là gian thương không buôn bán được.
Theo lý mà nói hiện tại hình tượng của Vưu Cầu Cầu hẳn không đẹp lắm, dù sao cũng đạp xích lô lâu như vậy, toát rất nhiều mồ hôi, mồ hôi làm sợi tóc dính lên mặt, lớp trang điểm cũng trôi gần hết, nhưng mà vẫn toát ra vẻ đẹp tự nhiên.
Gương mặt trắng sứ hơi đỏ ửng vì nóng, mày liễu mắt to, cánh môi đỏ hồng... Cả người như một trái đào mọng nước trên đầu cành.
Mà nữ nghệ sĩ xinh đẹp này đang hùng hồn nói mình lòng dạ hiểm độc.
Đạo diễn chương trình: ???
Đậu má, hết chiêu rồi.
Những nhân viên còn lại của tổ chương trình cũng cũng cười sằng sặc.
Trong mắt Thịnh Thời Quân *****̃ng hiện lên chút ý cười.
...
Dưa của Vưu Cầu Cầu bán rất đắt hàng, không riêng gì nhân viên công tác của tổ chương trình muốn mua, cũng có khách du lịch muốn mua.
Thật ra cho dù tăng giá lên gấp đôi thì cũng không đắt, dù sao thì hiện tại đến trong khu du lịch bán đồ còn đắt hơn, đứng trước mặt thương nhân lòng dạ hiểm độc thật sự thì Vưu Cầu Cầu đều được cho là có lương tâm.
Vưu Cầu Cầu ngẫm nghĩ, để lại một quả dưa, ôm dưa chạy về phía Thịnh Thời Quân.
"Sếp Thịnh, mua dưa không?"
"Bán cho anh bằng giá sỉ."
Vưu Cầu Cầu thầm khóc trong lòng, nhưng vẫn muốn báo đáp ơn tình viên kẹo kia.
Đối mặt loại ưu đãi này, Thịnh Thời Quân: "Không mua."
"Cô bán cho người khác đi."
Anh có nhìn thấy còn có người muốn mua, Vưu Cầu Cầu bán quả dưa này đi, còn có thể kiếm thêm mấy tệ tiền cơm.
Vưu Cầu Cầu ngoài ý muốn kiếm lời một số tiền nhờ việc check in ở điểm du lịch, không nhiều, nhưng cũng đủ cho hai người ăn một bữa cơm tạm được.
Sau khi Dịch Tương quyến rũ Thịnh Thời Quân thất bại một lần, không tin anh hoàn toàn không dao động, vào lúc kết thúc nhiệm vụ check in hôm nay chị ta lại thử một lần.
"Hình như tôi bị bụi bay vào mắt rồi."
Chị ta dụi mắt, nhờ Thịnh Thời Quân giúp đỡ.
"Có thể thổi giúp tôi không?"
Đối mặt với Dịch Tương càng ngày càng đến gần, người đàn ông vội vàng lùi về phía sau mấy bước, anh tìm kiếm nhân viên công tác cách đó không xa: "Có thuốc nhỏ mắt không?"
Thứ gì tổ chương trình cũng chuẩn bị một ít, đúng là có thuốc nhỏ mắt thật, thế là Thịnh Thời Quân đưa thuốc nhỏ mắt cho Dịch Tương.
Dịch Tương: ...
Người này là đầu gỗ à?
Từ trước đến nay Dịch Tương đều bất khả chiến bại trong chuyện quyến rũ đàn ông, hiện tại chị ta đột nhiên nghi ngờ sức hút của bản thân.
...
Ngày *****ên trao đổi người đại diện kết thúc.
Một ngày này Vưu Cầu Cầu đã trải qua việc dậy sớm vận động, ăn không đủ no, dùng xe xích lô chở người đại diện mới, còn bán dưa.
Kỳ Kỳ chúc Vưu Cầu Cầu ngủ ngon, đồng thời đơn phương giao hẹn ngày mai cũng sẽ gọi cô dậy tập thể dục, sau đó hà hơi rời đi.
Mà sau khi Vưu Cầu Cầu tạm biệt người đại diện mới xong, cả người cũng thoát lực ngồi phịch xuống giường.
Cô đã là một quả bóng xì hơi.
Bắp chân đau nhức, nặng như rót chì, Vưu Cầu Cầu đã có thể dự đoán được ngày mai sẽ càng khó chịu hơn.
Buổi tối bởi vì quá mệt mỏi nên cô không muốn ăn lắm, hiện tại đã tiêu hóa xong...
Vưu Cầu Cầu không muốn nhúc nhích, cũng không có cái gì để ăn.
... Cũng không phải không có.
Cô thò tay moi từ dưới gối ra một viên kẹo, nhét vào trong miệng, mùi vị sữa bò thơm nồng nháy mắt lan ra khắp miệng, chính kẹo đã có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, mắt Vưu Cầu Cầu cũng cong lên.
Chính cô *****̃ng không nghĩ tới, ngày *****ên trao đổi người đại diện, cô lại thấy hơi nhớ sếp Thịnh.
"Vèo..."
Vưu Cầu Cầu nghe được tiếng ma sát của đồ đạc với mặt đất, cô xoay người, nhìn thấy trên mặt đất vốn trống trơn nằm một hộp đồ vật.
Vật thể không rõ.
Có xác suất cực lớn là chui từ khe cửa vào.
Thế là Vưu Cầu Cầu... lựa chọn nhấc chân đá ra ngoài.
"..."
"Cầm lấy."
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, sau đó cái hộp kia lại bị đẩy vào.
Vưu Cầu Cầu ngạc nhiên: "Sếp Thịnh sao ạ?"
Cô bò dậy, sau đó bị đối phương ngăn lại.
"Không cần mở cửa, nhớ dán đấy, nhớ phải ngâm chân nữa." Bởi vì quy tắc của tổ chương trình nên Thịnh Thời Quân không dừng lại lâu lắm.
Người ngoài cửa rời đi, Vưu Cầu Cầu đứng lên, đi xem trên cái hộp trên sàn nhà.
Một hộp thuốc cao.
Vưu Cầu Cầu dán thuốc cao, đồng thời thành thật ngâm chân bằng nước nóng, ngày hôm sau vẫn cảm thấy nhức mỏi, nhưng đỡ hơn nhiều so với dự đoán.
Vưu Cầu Cầu: Sếp Thịnh có đôi khi chó, có đôi khi lại là thiên sứ nhỏ tri kỷ.
...
Bữa sáng Vưu Cầu Cầu nấu sủi cảo đông lạnh, hai người bọn họ không biết nấu cơm, có điều tối hôm qua Kỳ nấu nát sủi cảo đông lạnh, sau khi Vưu Cầu Cầu hỏi thì phát hiện cô ấy nấu bằng nước lạnh, cô lựa chọn tự làm.
Có lẽ Vương Song là tiên nữ thật, cô ấy thật sự ăn rất ít, trước đó cô ấy không có quá nhiều yêu cầu về người đại diện ở phương diện này.
Bọn họ không có nhu cầu, nhưng Vưu Cầu Cầu có.
Chủ yếu là nếu tất cả mọi người đều không có yêu cầu trong việc ăn uống, tại sao lại tích cực trong việc giãn cơ như vậy?
Vưu Cầu Cầu ăn sủi cảo, cảm nhận đôi chân sắp mất đi tri giác, ngửi thấy hương vị bữa sáng sếp Thịnh làm.
Mì ý.
Bắt đầu từ lúc vớt mì ra, đổ nước canh, Thịnh Thời Quân đã có thể cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú rơi vào món mì ý ở chỗ anh.
Vưu Cầu Cầu.
Thịnh Thời Quân giao lưu với Vưu Cầu Cầu bằng ánh mắt: Muốn ăn à?
Vưu Cầu Cầu dùng ánh mắt đáp lại người đàn ông: Muốn.
Không ăn được.
Bởi vì vào lúc Thịnh Thời Quân định lặng lẽ cho cô ăn, bị tổ chương trình bắt được.
Đạo diễn chương trình: Người đại diện kia, nghệ sĩ kia, hai người đang làm gì vậy?
Xin nhớ kỹ thân phận bây giờ của hai người, hai người là người xa lạ, có người đại diện và nghệ sĩ riêng của mình.
Thịnh Thời Quân thất bại trong việc cho ăn.
Ngày hôm sau địa điểm check in mới của họ là khu vui chơi, khu vui chơi vốn nên là nơi tràn ngập tiếng cười đùa, bởi vì mấy ngày qua mọi người đã trải qua quá trình check in điểm du lịch cường độ cao, ăn uống cũng không tốt lắm, tất cả mọi người đều không có hứng thú mấy.
Đạo diễn chương trình còn đang không ngừng điều động cảm xúc của mọi người ở đằng kia.
"Mọi người, vui vẻ lên nào." Vẻ mặt người nào người nấy như đưa đám, không hề hợp với bầu không khí ở khu vui chơi.
Bốn nghệ sĩ và bốn người đại diện không muốn nói chuyện, cũng không muốn biểu diễn.
Trước khi vào khu vui chơi tổ chương trình có phát dù che mưa, Tá Hữu nhìn mặt trời chói chang đến mức có thể hong khô cả người, lại nhìn cái dù che mưa, "Che nắng?"
"Tổ chương trình các anh sao thế, che nắng *****̃ng không có lớp vải che nắng nha."
Nói thì nói như thế, cậu ấy vẫn mở dù ra.
Chẳng qua sau khi trải qua mấy trò chơi, dù che mưa trên tay Tá Hữu đã không cánh mà bay, đạo diễn hỏi cậu ấy, cậu ấy còn rất mờ mịt.
"Đúng rồi, dù của tôi đâu?"
Cậu ấy cũng không biết mất từ lúc nào.
Vưu Cầu Cầu lần nữa liếc nhìn thành viên cùng nhóm Phương Thư Bạch, nhóm idol các cậu đều kỳ lạ vậy hả?
Người đại diện mới của Tá Hữu là người đại diện của Dịch Tương, an ủi Tá Hữu, dù sao cũng không cần, vấn đề không lớn.
Dù sao cũng không cần, vấn đề không lớn.
Vưu Cầu Cầu lại đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
Sự thật chứng minh, một khi lập flag(*), đều sẽ nhanh chóng bị vả mặt, mà bọn họ *****̃ng không trốn thoát được định luật này.
(*) Một lời động viên hoặc đặt mục tiêu để hoàn thành một việc gì đó, nhưng sau khi nói ra lại dẫn tới kết quả trái ngược không được như ý muốn.
Vào lúc đi qua một đoạn hành lang nhìn rất bình thường, bên cạnh còn vẽ hình hoạt hình đáng yêu, dường như Vưu Cầu Cầu cảm nhận được gì đó, cô nghe được tiếng xì xì rất nhỏ, còn để ý thất không biết từ lúc nào người quay phim đã lặng lẽ đi xa, cô cười trên nỗi đau của người khác.
Thế là, phản ứng *****ên của Vưu Cầu Cầu là tới gần người quay phim.
Kỳ Kỳ cách cô gần nhất, phản ứng *****ên của Vưu Cầu Cầu là kéo theo Kỳ Kỳ đang nắm tay mình, giống như nắm một túi thuốc nổ, hùng hổ tới gần người quay phim.
Kỳ Kỳ trợn tròn mắt, người quay phim nhìn thấy động tác của Vưu Cầu Cầu *****̃ng trợn tròn mắt, vô thức bị khí thế của cô dọa lùi hai bước, anh ta nói với đám Vưu Cầu Cầu: "Cô qua đây làm gì, nhanh về vị trí..."
Kỳ Kỳ cũng không biết Vưu Cầu Cầu muốn làm gì: "Cầu Cầu, cô sao thế?"
Âm thanh của bọn họ bỗng im bặt, bởi vì một hiện tượng lạ chợt xảy ra.
Một dòng nước giống như một thác nước cỡ nhỏ đổ rầm rầm trên đỉnh đầu xuống, Vưu Cầu Cầu vô thức mở dù ra.
Không mở ra được, dù hỏng rồi.
Vưu Cầu Cầu: "..."
Cái dù nát này của tổ chương trình chất lượng kiểu gì thế hả?
Thật sự là quá nhanh, thế là cô giơ cái dù hỏng lên đầu, rụt cổ nhắm mắt lại, sẵn sàng nghênh đón dòng nước từ trên đầu đổ xuống.
Không bị ướt.
Vưu Cầu Cầu nghe được bên người có tiếng ***** rất nhỏ của một người, cô lặng lẽ mở một mắt ra, ngước nhìn lên.
Một cây dù đen dựng ngay ngắn trên đầu cô, che kín kẽ, lấy cô làm trung tâm, giống như chiếc dù đen này đã tạo thành một không gian nhỏ.
Mà bàn tay cầm dù khớp xương rõ ràng, là tay của một người đàn ông.
Vưu Cầu Cầu mở cả hai mắt ra, nhìn sang bên cạnh, nơi phát ra tiếng *****, ánh mắt của đối phương cũng đúng rơi xuống người cô, hai người đối diện nhau.
"Sếp Thịnh." Vưu Cầu Cầu gọi tên người đàn ông.
Những người còn lại cũng không có chú ý tới, nhưng máy quay lại trung thực ghi chép lại hết thảy, ngay vừa rồi trước mấy giây dòng nước trút xuống, Thịnh Thời Quân vốn đứng cách Vưu Cầu Cầu một khoảng cách đột nhiên mở dù ra, nhấc chân chạy về phía cô, tốc độ cực nhanh.
"Ừ."
Thịnh Thời Quân lên tiếng, sau đó dời tầm mắt.
Vưu Cầu Cầu còn chú ý tới một chi tiết.
Trên đầu sếp Thịnh không có dù...
Anh dùng cả dù để che cho cô.
Nhưng anh cũng không bị ướt hết, quần áo trên người vẫn khô ráo.
Vưu Cầu Cầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Sếp Thịnh, không cần bung dù nữa."
Thịnh Thời Quân chậm rãi thu dù lại: "... Ừ."
Bên phía Vưu Cầu Cầu, ba người đều không bị dính nước, ngược lại là năm người khác cách đó không xa, toàn thân ướt sũng.
Cũng chỉ chênh lệch mấy bước, cảnh ngộ lại hoàn toàn khác biệt.
Chỗ Vưu Cầu Cầu ăn bản không có mưa.
Đạo diễn chương trình nhìn năm người bị nước tưới toàn thân ướt sũng, thật sự sắp người xỉu,nhưng ông ấy cũng không ngờ Vưu Cầu Cầu lại cảnh giác như vậy, *****̃ng không nghĩ tới thế mà người đại diện gốc của cô lại vô thức chạy về phía cô.
Đây đều là bản năng, trên cơ bản không kịp suy nghĩ.
Toàn thân Dịch Tương cũng ướt sũng, chị ta nhìn Vưu Cầu Cầu và người đại diện hiện tại của chị ta đứng chung một chỗ, đột nhiên nghĩ đến một câu...
Chiếm được anh, lại không chiếm được trái tim anh.
Trái tim của anh đã trao cho một người khác.
Vẻ mặt Thịnh Thời Quân rất bình tĩnh, giống như không có gì xảy ra, anh hỏi tổ chương trình lấy khăn lông khô, đi qua đưa cho Dịch Tương, để chị ta lau người.
Sao mọi người có thể không nhìn ra đây là tổ chương trình cố ý dẫn bọn họ tới chỗ này, mục đích là muốn nhìn bọn họ xấu mặt. Tá Hữu đã bắt đầu giận đùng đùng khua tay múa chân trách tổ chương trình, Vương Song làm một tiên nữ uống sương mai, cô ấy không múa chân, chỉ dùng vẻ mặt u oán nhìn đạo diễn.
Rốt cuộc thì bọn họ đã bị tổ chương trình đáng sợ gì lừa tới đây chứ?!
Vưu Cầu Cầu làm một trong ba người may mắn, ánh mắt không nhịn được bắt đầu liếc về phía người đàn ông cao lớn kia.
Vừa rồi sếp Thịnh xông tới che dù cho cô, hai người nói hai câu ngắn gọn, anh lại đi về bên cạnh Dịch Tương.
Chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng là trao đổi người đại diện, hiện tại sếp Thịnh chính là người đại diện của Dịch Tương.
Nhưng Vưu Cầu Cầu đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Lúc đi check in không đi nổi không có người đứng sau thúc giục cô, lúc đói bụng *****̃ng không có Doraemon có thể tiện tay lấy ra các loại đồ ăn ngon miệng, Kỳ Kỳ *****̃ng đang tìm hiểu Vưu Cầu Cầu, cô ấy sẽ chuẩn bị sẵn một chút đồ ăn trên người, nhưng đều mua bánh ngọt nhỏ.
Bọn họ mua cùng nhau, thậm chí Vưu Cầu Cầu còn biết bọn họ còn lại bao nhiêu cái.
Không hề bất ngờ.
Ngày thứ hai trao đổi người đại diện, không vui vẻ như những gì Vưu Cầu Cầu tưởng tượng.
Cô nhớ sếp Thịnh rồi.
...
Vưu Cầu Cầu cho rằng họ sẽ trao đổi người đại diện đến tận lúc chương trình kết thúc, nhưng tổ chương trình lại lần nữa triệu tập mọi người.
Trong quãng thời gian kế tiếp, có ba cơ hội lựa chọn lại người đại diện, cách thức ngẫu nhiên, nhưng trao đổi có điều kiện, không phải chỉ xếp hạng cao là có thể trao đổi thành công, còn cần người đại diện *****̃ng lựa chọn nghệ sĩ.
Cũng chính là nhất định phải là lựa chọn từ hai phía.
Xếp hạng cao + từ hai phía, thiếu một thứ cũng không được, bằng không vẫn phải dựa theo tình huống hiện tại.
Không được lén lút liên lạc với nhau.
Đạo diễn chương trình còn cố ý nói thêm như vậy.
Đến lúc nghỉ trưa, Thịnh Thời Quân nghe được ban công phòng mình vang lên, giống như có cái gì bị ném vào.
Anh mở cửa ban công ra, thấy Vưu Cầu Cầu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng pha hồng, trên đầu còn kẹp một cái nơ con bướm. Cô đứng ở dưới lầu, đang ngửa đầu nhìn anh.
Phòng anh ở lầu hai.
Thịnh Thời Quân nắm lấy lan can, siết chặt tay, anh nói: "Cô làm gì..."
"Xuỵt."
Vưu Cầu Cầu đặt ngón tay lên môi, ra dấu im lặng.
Giọng sếp Thịnh to thế, định để mọi người phát hiện à?!
Cô chỉ vào người đàn ông trên lầu hai, lại chỉ vào bản thân.
Sếp Thịnh, pick cô.
Hiểu không?
Thịnh Thời Quân chỉ khẽ chỉnh lại gọng kính.
Vưu Cầu Cầu: ???
Cô không dám ở lại thêm, bởi vì có nhân viên công tác của tổ chương trình phát hiện cô.
Thịnh Thời Quân về đến phòng thì nhận được tin nhắn của Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu: Sếp Thịnh, vừa rồi anh có ý gì vậy?
Rốt cuộc là chọn hay không chọn?
Thịnh Thời Quân: Cô định chọn tôi?
Vưu Cầu Cầu trả lời, đúng vậy đó.
Cô đã rất rõ ràng rồi.
Thịnh Thời Quân không trả lời Vưu Cầu Cầu là có chọn cô hay không, mà nói, "Tại sao phải xuống dưới lầu?"
Vưu Cầu Cầu: Vì hồi hộp.
Thịnh Thời Quân chậm rãi đánh ra một dấu hỏi.
Thật ra Vưu Cầu Cầu không nói hết lời, cô cảm thấy mặt đối mặt càng có thành ý một chút.
Cho nên, chọn cô chứ?
Lại quay về vấn đề này.
Thịnh Thời Quân: Để xem đã.
Lập lờ nước đôi.
Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm ba chữ kia, ha, đúng là một đóa hoa cao xa.
Nếu vậy thì... cô đành chắp vá sống chung với Kỳ Kỳ vậy, cùng nhóm với ai mà chả là cùng?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhãi Cầu: Sếp Thịnh, tôi khuyên anh đừng chó quá.
Sếp Thịnh: Rốt cuộc thì hiện tại ai chó hơn?