Thịnh Thời Quân thừa nhận, khi nhìn thấy Vưu Cầu Cầu xuất hiện dưới lầu, lại thấy được tin nhắn cô gửi tới nói muốn chọn anh, nội tâm anh quả thực đã nhảy nhót trong một thoáng, nhưng sau khi anh gửi tin nhắn trả lời, tâm trạng nhảy nhót đó lập tức biến mất.
Anh thấy hơi hối hận, hối hận vì có lẽ không nên nói như vậy.
Dù sao thì... Dựa theo tính cách lười biếng của Vưu Cầu Cầu, hắn thuận miệng nói như vậy, có thể cô sẽ coi là thật, vừa lúc cô cũng không cần thi đấu, nói không chừng còn đắc ý.
Thịnh Thời Quân: "..."
Nhưng mà Thịnh Thời Quân nhìn chằm chằm tin nhắn đã gửi đi, cảm thấy thu hồi cũng không thích hợp, có vẻ giống như anh rất sốt ruột muốn đổi lại.
Thế là Thịnh Thời Quân đặt điện thoại di động xuống, một mình giận dỗi trong phòng.
...
Mặc dù ngoài miệng Vưu Cầu Cầu la hét, cứ chung nhóm với Kỳ Kỳ cũng được, chung nhóm với ai chẳng được, nhưng trước khi bắt đầu cuộc thi đấu chọn người đại diện tiếp theo, Vưu Cầu Cầu vẫn tỏ vẻ cô muốn cướp về người đại diện của mình.
Cũng chính là sếp Thịnh.
Sau đó tổ chương trình đã tuyên bố trò chơi của lượt thi đấu chọn lại người đại diện thứ nhất.
Vè đọc nhịu.
Mọi người nghe đến đó, đều rất kinh ngạc.
Đơn giản như vậy sao?
Chỉ có Vưu Cầu Cầu: ... Sad. _(:з" ∠)_
Đây là đang làm khó cô.
Thịnh Thời Quân *****̃ng mấp máy môi, anh nghĩ tới lần đó Vưu Cầu Cầu đi thử vai bởi vì không phân biệt được mười và bốn(*), cho nên đã vào sai phòng...
(*) Trong tiếng TQ mười đọc là shì, bốn đọc là sì, phát âm gần giống nhau.
Sợ cái gì thì gặp cái đó, Vưu Cầu Cầu còn rút được một bài vè đọc nhịu rất nhiều mười và bốn, mặt Vưu Cầu Cầu sa sầm, đây là đặc biệt muốn trêu chọc cô đúng không?
Chẳng qua cô vẫn là kiên trì đọc hết bài, đến đằng sau mọi người đều dừng hết công việc trên tay, nghe khẩu âm của Vưu Cầu Cầu cười sằng sặc.
Trời ạ, tại sao cô lại đọc gian nan thế, khó khăn vậy sao?
Vưu Cầu Cầu: Chính là khó như vậy đó, sự bi thương của cô đa số mọi người đều không hiểu.
Lần thứ nhất chọn lại người đại diện, Vưu Cầu Cầu đen đủi.
Lần thứ hai chọn lại người đại diện, Vưu Cầu Cầu vẫn chỉ vào Thịnh Thời Quân.
Lần này đổi một cách chơi khác, tổ chương trình cho mỗi người mười tệ, bảo bọn họ dùng mười tệ sáng tạo tài phú, người kiếm được nhiều tiền nhất có thể lựa chọn người đại diện muốn trao đổi *****ên.
Kiếm tiền.
Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ, cái này cô rành.
Làm kẹo hồ lô, thịt xiên chiên, cái nào không phải mánh khóe phát tài của cô, nhìn cho rõ nhé sếp Thịnh, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.
Vưu Cầu Cầu tìm kiếm trợ giúp từ người bên cạnh: "Có thể giúp tôi một việc không?"
Vưu Cầu Cầu tính tính tốt, cũng không gây chuyện, làm việc với nhau nhiều ngày như vậy nhân viên công tác của tổ chương trình đều rất thích nữ nghệ sĩ dễ tính này, cho nên lúc Vưu Cầu Cầu tìm kiếm trợ giúp bọn họ *****̃ng nhanh chóng đồng ý.
"Cần làm cái gì, tôi giúp cô."
Thịnh Thời Quân *****̃ng đi tới bên cạnh Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu: "Giúp tôi tới nhà nghỉ lấy bình gas."
Còn phải lấy nồi nữa.
Bằng không thì không thể làm kẹo hồ lô và thịt xiên chiên.
Chính là số tài chính khởi nghiệp mười tệ này thật sự là quá thấp.
Nhân viên công tác của tổ chương trình: ???
Kế hoạch làm kẹo hồ lô và thịt xiên chiên của Vưu Cầu Cầu cũng không thành công, bởi vì đạo diễn chương trình không cho, lấy cả bình gas đi, cũng quá không thể tưởng tượng nổi!
Vưu Cầu Cầu: Nhưng trước đó trong chương trình "Thời gian nhàn nhã", cô lấy cả bình gas cả nồi mà.
Đương nhiên Vưu Cầu Cầu chưa hề nói loại lời giống với tranh cãi này.
Cô nhìn mười tệ trên tay, lâm vào trầm tư.
Mười tệ, cần phải kiếm được tiền, lại không cho cô chiên thịt, vậy cũng chỉ có thể...
Vưu Cầu Cầu nghĩ đến mua xổ số.
Sau đó khi cô cầm tiền đi tới địa điểm mua sổ xố, thấy được Tá Hữu uể oải ra khỏi cửa hàng bán xổ số.
Chỉ nhìn biểu cảm của Tá Hữu, Vưu Cầu Cầu đã biết.
Lỗ vốn.
Thế là Vưu Cầu Cầu rụt chân lại, đồng thời lấy ra lời nói trước đó đã dùng để khuyên bảo đồng đội Phương Thư Bạch của cậu ta, nói rất thành khẩn: “Không thể có tâm lý dân cờ bạc được, tiền tài tan hết hai bàn tay trắng.”
Tá Hữu hổ thẹn: Cậu ấy đã nhận ra sai lầm!
Người quay phim đi theo Vưu Cầu Cầu nhìn nữ nghệ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp dạy dỗ người khác, đột nhiên nhớ tới trước đó Vưu Cầu Cầu từng chụp phim tuyên truyền kiểu này.
Cùng lúc đó, anh ta lại nghĩ tới một vấn đề.
Vừa rồi Vưu Cầu Cầu... đi sang bên này làm gì?
Có phải cô cũng định mua xổ số không?
Vưu Cầu Cầu cảm nhận được người quay phim đang nhìn cô đầy nghi ngờ, cô ra vẻ không tán đồng, phủ nhận ba câu liền.
Tôi không có, tôi không hề, đừng nói bừa.
...
Mặc kệ là chiên thịt hay mua xổ số đều không thể áp dụng, Vưu Cầu Cầu vẫn tìm được cách kiếm tiền của bản thân.
Cô nhìn thấy có người bán sỉ miếng dán màn hình, rất rẻ, cuối cùng định phát tài bằng miếng dán màn hình.
Vưu Cầu Cầu bán sỉ miếng dán điện thoại, thấy được Thịnh Thời Quân, cô lặng bước tới cạnh người đàn ông.
"Sếp Thịnh, tôi dán màn hình chuộc anh nhé."
Thịnh Thời Quân: "... Tôi cảm ơn cô."
Những người còn lại *****̃ng không nghĩ tới, rốt cuộc thì trong đầu Vưu Cầu Cầu chứa cái gì, thế mà có thể ra phương pháp dán màn hình này.
Đây là cách kiếm tiền của nữ nghệ sĩ ư?
Nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng nhớ ra, trước kia Vưu Cầu Cầu từng bán kẹo hồ lô và thịt chiên, cũng không nữ nghệ sĩ lắm, há mồm đi ngủ *****̃ng nữ nghệ sĩ lắm.
Rõ ràng có được một khuôn mặt đẹp, hết lần này tới lần khác cô lại thắng bằng sự hài hước vô tri của mình.
Vưu Cầu Cầu chuẩn bị xong dụng cụ dán màn hình, người bán sỉ đưa ra giá rất rẻ, Vưu Cầu Cầu nghĩ tới những lần mình dán màn hình, cảm giác đã bị lừa gạt, dễ thế à, thế thì sau này cô tự dán.
Nhân viên công tác của tổ chương trình hỏi Vưu Cầu Cầu: "Thế cô biết dán không?"
Vưu Cầu Cầu: "Chắc là biết?" Rất tự tin.
Chưa từng ăn thịt heo, chẳng nhẽ còn chưa thấy heo chạy bao giờ sao?
Đúng là cô chưa thấy heo chạy bao giờ, nhưng đã nhìn thấy cảnh dán màn hình vô số lần.
Đơn giản.
Vưu Cầu Cầu còn khảo sát thực địa, chính là ngồi xổm ven đường, bí mật quan sát người chuyên nghiệp dán màn hình.
Ngồi xổm một hồi, tê cả chân, Vưu Cầu Cầu cầm theo dụng cụ của mình, sự tự tin của mình, ngồi dưới cầu vượt dán màn hình.
Giá cả Vưu Cầu Cầu đưa ra rất hợp lý, cô tham khảo một chút, quyết định giảm giá 20%, tay mơ mà, rẻ hơn một chút mới có ưu thế.
Cô cũng nhanh chóng nghênh đón khách hàng của mình.
Người quay phim chĩa thẳng ống kính vào nữ nghệ sĩ Vưu Cầu Cầu đang tự tin dán màn hình, sau đó nhìn thấy Vưu Cầu Cầu thao tác vô cùng mạnh mẽ.
"Ô?"
"Cô dán kiểu gì đấy, đầy bọt khí kia kìa."
Khách hàng chỉ vào màn hình di động của mình ngơ ngác phát biểu.
Đúng là trên màn hình nổi đầy bọt khí, Vưu Cầu Cầu là tay mơ thấy vậy cũng hơi hoảng, nhưng vẫn phải xoa dịu khách hàng trước.
Không sao, để cô thử lại lần nữa, không phải chỉ là một cái bọt khí thôi à, cô có thể giải quyết.
Sau đó máy quay bắt được một cách chuẩn xác, chẳng những Vưu Cầu Cầu không giải quyết được bọt khí trên màn hình, ngược lại còn làm ra càng nhiều càng nhiều bọt khí, màn hình điện thoại di động biến thành bề mặt mặt trăng.
Vưu Cầu Cầu: ?
Đầu óc của Vưu Cầu Cầu nói với cô, học được rồi, tay của cô nói cho cô, không học được.
...
Người quay phim thật sự sắp cười ra tiếng heo kêu, chủ yếu là trước đó Vưu Cầu Cầu quá mức tự tin, ngay sau đó bị hiện thực tàn khốc treo lên đánh, sự tương phản này quá quá lớn.
Vưu Cầu Cầu liên tục xin lỗi, bóc miếng dán ra, dán lại miếng khác.
Hiệu quả vẫn không tốt lắm.
Tới gần hạn cuối của cuộc thi, người kiếm nhiều nhất là Vương Song, tăng thêm hai mươi tệ, người ít nhất là Vưu Cầu Cầu, âm mười tệ.
Kiếm tiền kiếm ra số âm luôn.
Những người còn lại cũng kinh ngạc, làm kiểu gì thế?
Người quay phim đi cùng Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ, đề này anh ta biết.
Vào lúc anh ta cho rằng theo số lần dán màn hình càng ngày càng nhiều, kỹ thuật của Vưu Cầu Cầu cũng sẽ vững bước tăng lên, lại phát hiện cũng không có.
Cuối cùng còn có khách hàng chỉ trích Vưu Cầu Cầu dán màn hình còn không tốt bằng cái cũ, chẳng những không trả cô tám tệ, còn đòi bồi thường mười tệ.
Tiền này vẫn là tổ chương trình móc ra, dù sao Vưu Cầu Cầu thật sự không có tiền, không thừa lấy một xu.
Thật ra làm một trong những người vây xem, người quay phim cảm thấy mặc dù Vưu Cầu Cầu dán không thể gọi là hoàn hảo, nhưng khách hàng nói không bằng cái cũ thì vẫn hơi quá, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra sau khi đổi miếng dán nhìn đẹp hơn.
Chẳng qua làm ngành dịch vụ, Vưu Cầu Cầu thật sự làm không tốt, chỉ có thể bị mất tiền ngược.
Cuối cùng Vưu Cầu Cầu kịp thời thu tay lại, bằng không có lẽ cô sẽ mất hết.
Mà khi Vưu Cầu Cầu đang nghe để có thể chọn được sếp Thịnh, tối thiểu nhất cô phải kiếm được hai mươi tệ, cũng chính là còn thiếu ba mươi tệ, cô đi tìm tổ chương trình vay tiền.
Đúng, vay tiền.
Vưu Cầu Cầu thương lượng với tổ chương trình: Có ai không? Cho tôi vay ba mươi tệ.
Đạo diễn chương trình dở khóc dở cười, thế mà Vưu Cầu Cầu lại tìm ông ấy vay tiền.
Rốt cuộc thì cô là thiên tài gì vậy, sẽ có mạch suy nghĩ như này.
Vưu Cầu Cầu: "Dù sao *****̃ng đã thiếu mười tệ rồi." Là món nợ này cho Vưu Cầu Cầu linh cảm.
Nợ nhiều, cũng thấy quen rồi, mười tệ cũng là mượn, ba mươi tệ cũng là mượn, quá nhiều rận không sợ bị cắn.
Đạo diễn chương trình: Không cho vay.
Vưu Cầu Cầu: ... Hẹp hòi.
Cô nhìn thấy có người đang quay mình, bèn đi qua hỏi thử: "Bạn biết tôi không?"
Người qua đường không ngờ Vưu Cầu Cầu sẽ chạy tới, nhưng vẫn trả lời, nói ra tên Vưu Cầu Cầu.
Trong lòng Vưu Cầu Cầu đã có so đo, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn mở miệng: "Hiện tại tôi đang ghi hình chương trình." Cô chỉ vào người quay phim.
Sau đó nói, "Có thể cho tôi mượn ba mươi tệ không, cho tôi phương thức liên lạc, chờ sau khi kết thúc tôi trả bạn ba trăm."
Giá gấp mười lần.
Vay tổ chương trình Vưu Cầu Cầu chỉ tính toán trả đúng số tiền, nhưng đổi thành người khác, Vưu Cầu Cầu vẫn cảm thấy cho nhiều tiền một chút mới thích hợp.
Vưu Cầu Cầu hào phóng, vừa mở miệng chính là giá cả gấp mười, trên thực tế tim đang nhỏ máu.
Sếp Thịnh, nhìn thấy không, cô vì anh mà nỗ lực nhiều như vậy.
Người quay phim: Vậy cũng được hả?!
Vưu Cầu Cầu thật sự luôn biết cách khiến người ta bất ngờ.
Chẳng qua người quay phim cảm thấy hẳn là người qua đường trước mặt sẽ rất vui, dù sao liều một phen, ba mươi thành ba trăm, còn có thể có phương thức liên lạc của nghệ sĩ.
Nhưng mà người qua đường lại bật cười một tiếng, lộ ra vẻ mặt hóa ra mục đích của cô là vậy.
"Vốn dĩ cảm thấy dung mạo cô giống Vưu Cầu Cầu, hiện tại tôi đã biết, cô chỉ là đồ giả mạo."
"Cô vậy mà đòi đóng giả làm Vưu Cầu Cầu, tôi còn là Hoàng đế đầu thai đây này!"
Vưu Cầu Cầu: ? Mặc dù... Nhưng mà... Cô là Vưu Cầu Cầu thật mà.
Người qua đường: "Nghệ sĩ mà có 30 tệ cũng không bỏ ra nổi á?"
"Tôi không tin."
"Giờ lừa đảo cũng chuyên nghiệp ghê, còn có đội gây án, có cả kịch bản."
Anh ta chỉ vào máy quay trên tay người quay phim: "Cái này cũng là giả chứ gì?"
"Lừa đảo."
Người quay phim bị nói thành đồng bọn của Vưu Cầu Cầu, bị coi là lừa đảo, thậm chí người qua đường còn công kích cá nhân đạo diễn.
"Nhất là người kia nhìn mặt đã biết là lừa đảo."
Đạo diễn: ??
Không phải chứ, người anh em à, sao cậu lại công kích cá nhân tôi.
Vốn dĩ ông ấy phát hiện bên phía Vưu Cầu Cầu có chuyện hay xảy ra, định tới xem một cái, mang theo tâm thế cười trên nỗi đau của người khác, ai biết ông ấy *****̃ng bị quấn vào cuộc phân tranh này.
Đồng thời vinh dự nhận được danh hiệu [Nhìn mặt đã biết là lừa đảo].
Đạo diễn chương trình: "..."
Vưu Cầu Cầu cũng ngẩn ngơ trong gió, chẳng qua nhìn thấy đạo diễn chương trình thảm hại hơn, cô hơi dễ chịu một chút, dõi mắt nhìn người qua đường rời đi, Vưu Cầu Cầu hắng giọng nói với máy quay.
"Ý thức đề phòng lừa đảo của người dân này rất cao."
...
Liên tiếp thất bại, Vưu Cầu Cầu vẫn thành công trao đổi được Thịnh Thời Quân.
Bởi vì vào vòng trao đổi cuối cùng, Vưu Cầu Cầu tỏa sáng rực rỡ, trở thành người làm tốt nhất.
Vòng cuối cùng là thổi bong bóng.
Thổi bong bóng cần lượng hô hấp, dựa theo phỏng đoán của tổ chương trình, một vòng này hẳn là Tá Hữu càng chiếm ưu thế, dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa nhìn có vẻ cũng là người thường xuyên tập thể thao.
Nhưng sự thật ra ngoài ý định, Vưu Cầu Cầu nhìn thường thường không có gì lạ, cầm lấy bong bóng lại phồng má phù phù phù, nháy mắt đã thổi căng mấy quả.
Tá Hữu mới thổi được một quả.
"Cầu Cầu, phổi cô làm bằng sắt à?"
"Thổi ghê quá rồi đó!"
Thật ra Vưu Cầu Cầu *****̃ng không nghĩ tới, chẳng qua trước kia cô thổi kèn cũng không tệ, đại khái đúng là lượng hô hấp không tệ?
Vưu Cầu Cầu đáp lại Tá Hữu, cậu cũng thổi rất giỏi, sau đó tiếp tục cầm lấy một quả bóng in hình bò sữa.
Phù... Phù... Phù...
Theo nhịp thổi của cô, quả bóng càng lúc càng to, càng lúc càng to.
Vào lúc Vưu Cầu Cầu định thắt nút quả bóng, nhất thời không cầm chắc, quả bóng bay vèo ra ngoài.
Bay lên tận trời.
Vưu Cầu Cầu bị hơi trong quả bóng phun cả lên mặt, cả người còn giữ tư thế cầm bong bóng, vẻ mặt mờ mịt, có cảm giác ngốc nghếch đáng yêu khó tả.
Mà bên kia tất cả mọi người nhìn quả bóng càng bay càng cao, Tá Hữu mở miệng: "Cầu Cầu, chị thổi trâu ghê*, bay lên trời rồi?"
(*) Thổi trâu còn có nghĩa là khoác lác, gáy.
Vưu Cầu Cầu: Hở, gì cơ?
À, quả bóng thật sự bay lên rồi.
Tất cả mọi người đều ôm bụng cười ầm lên, thậm chí còn có người lén lau nước mắt.
Thật ra Thịnh Thời Quân không get được điểm nào buồn cười, anh chỉ thấy Vưu Cầu Cầu phồng má thổi bóng.
Người đại diện của Tá Hữu đứng bên cạnh Thịnh Thời Quân, hơi thổn thức.
"Không ngờ nghệ sĩ nhà anh có tình cảm sâu đậm với anh như vậy, rất liều, nhìn nhà tôi..." Anh ta vừa nói vừa không ngừng lắc đầu.
Người đại diện của Tá Hữu vốn dĩ muốn khen ngợi xã giao với Thịnh Thời Quân vài câu, ở chung mấy ngày, người đại diện của Tá Hữu càng cảm thấy người đại diện kiêm sếp của Vưu Cầu Cầu rất đỉnh, luôn lên kế hoạch ổn thỏa, làm việc đâu ra đó, EQ rất cao.
Nhưng mà lần này Thịnh Thời Quân không đáp lại lời khen xã giao cả anh ta, mà chỉ cười: "Ừ."
Người đại diện của Tá Hữu nhìn chằm chằm người đàn ông ưu tú bên cạnh, hết rồi à?
Không nói thêm gì nữa à?
Thịnh Thời Quân không nói gì nữa, sự chú ý của anh đều đặt hết lên câu "Thế mà nghệ sĩ nhà anh lại có tình cảm sâu đậm với anh như vậy".
...
Không hề nghi ngờ,Vưu Cầu Cầu đứng nhất trong vòng thi này, cô là người biết thổi bóng nhất trong số bốn người.
Mặc dù nói ra thì hơi kỳ, chẳng qua đều là chi tiết nhỏ, không quan trọng.
Trước đó *****̃ng có người muốn trao đổi người đại diện, nhưng chưa từng xuất hiện cặp hoán đổi nào thành công, không phải nghệ sĩ không lấy được quyền lựa chọn, mà là người đại diện không chọn đối phương, chỉ từ một phía, đành bỏ lỡ.
Bên này Vưu Cầu Cầu hoàn thành điều kiện để có thể được chọn, nhưng cô lại thấp thỏm, không biết sếp Thịnh có chọn cô hay không.
Dù sao thì lúc cô hỏi thăm sếp Thịnh, chỉ nhận được đáp án lập lờ nước đôi.
Đạo diễn chương trình tuyên bố: "Vưu Cầu Cầu có thể bước lên trước nghênh đón người đại diện của cô."
"Trao đổi thành công!"
Đại biểu hai người đều chọn đối phương.
Trên thực tế, đạo diễn chương trình có góc nhìn thượng đế vẫn luôn biết lựa chọn của tất cả người đại diện, trong đó Thịnh Thời Quân là kiên quyết nhất, ba lần đều lựa chọn Vưu Cầu Cầu.
Cả ba lần hai người đều chọn đối phương.
Hôm nay không có nhiệm vụ check in cường độ cao, làm người đại diện chính là ngồi một chỗ uống trà, làm linh vật, nhìn các nghệ sĩ biểu hiện, cho nên Thịnh Thời Quân lại mặc trang phục chính thức.
Hai người một người ở đầu bên này, một người ở đầu bên kia.
Nữ nghệ sĩ xinh đẹp đi về phía người đại diện cao lớn tuấn tú, giống như kỵ sĩ vượt mọi chông gai kỵ sĩ, cuối cùng cũng nghênh đón... Công chúa của cô!
Dịch Tương nhỏ giọng thầm thì: Đây là kịch bản thần tượng gì vậy?
Thịnh Thời Quân lần nữa gộp lại thành một đội với Vưu Cầu Cầu, Dịch Tương cũng không có cảm giác gì, nếu là ngay từ đầu có lẽ chị ta còn có chút suy nghĩ với Thịnh Thời Quân.
Nhưng trải qua hai ngày này, chị ta mệt mỏi rồi.
Vì có thể bày ra sức cuốn hút của bản thân, hai ngày này Dịch Tương vẫn luôn "tôi có thể!", nhưng đối phương lại là "anh không thể", giống như cao tăng nhập định, bình tĩnh không gợn sóng.
Vưu Cầu Cầu càng ngày càng tới gần Thịnh Thời.
"Sếp Thịnh."
Cô gọi Thịnh Thời Quân một tiếng.
Bởi vì đi hơi vội, giọng cũng hơi run.
Thịnh Thời Quân cố gắng khiến bản thân bình tĩnh một chút, nhưng nếu như cảm xúc có thể khống chế, vậy thì không phải là người, là thần.
Cũng may những gì anh thể hiện ra trước mặt người khác vẫn rất bình thường.
Hai người gặp nhau, Thịnh Thời Quân muốn cất tiếng gọi Vưu Cầu Cầu, đột nhiên lại sinh ra chút suy nghĩ khiếp đảm muốn trốn chạy về phía cô.
Vả lại bây giờ còn đang ghi hình, không thích hợp.
Vưu Cầu Cầu lại lên tiếng trước anh.
Hai mắt cô sáng ngời: "Sếp Thịnh, anh hài lòng với biểu hiện của tôi chứ?"
"Thế tôi muốn thăng chức..." Tăng lương.
Lời còn lại còn chưa nói ra, bởi vì miệng Vưu Cầu Cầu bị bịt kín.
Vưu Cầu Cầu bị bịt miệng: ?
Là ai, là ai tắt mic của cô?!
Nhìn theo bàn tay đó, là sếp Thịnh.
Thịnh Thời Quân mặt không biểu cảm, anh nói với Vưu Cầu Cầu: "Không, cô không muốn."
Vưu Cầu Cầu: Không, cô muốn.
Thịnh Thời Quân, "Vậy thì cô cứ ao ước đi."
...
Đạo diện đang chờ đợi một cuộc trò chuyện cảm động lòng người.
Nghe đi, rốt cuộc thì ông ấy vừa nghe thấy gì?
Cặp nghệ sĩ và người đại diện này có thể bình thường một chút, nghiêm túc một chút không?
Trước đó bầu không khí tốt như vậy, tại sao lại sụp đổ trong nháy mắt?
Đạo diễn chương trình cũng biết ngọn nguồn của việc này...
Vưu Cầu Cầu.
Bên kia, Thịnh Thời Quân đã bỏ tay khỏi miệng Vưu Cầu Cầu, cô cũng biết tăng lương vô vọng, thế là Vưu Cầu Cầu lại lấy lùi làm tiến, nói mong muốn khác.
"Sếp Thịnh, tôi muốn ăn mì ý, nhiều thịt muối, làm ơn."
Cuối cùng cũng đổi lại được sếp Thịnh, cô nhớ mãi món mì ý không được ăn.
Thịnh Thời Quân: "..."
Anh không muốn nói chuyện.
Coi anh là đầu bếp à?
Hóa ra là cô chỉ vì miếng ăn thôi à?
Vưu Cầu Cầu không chỉ vì miếng một ăn, cô vì rất nhiều miếng ăn... cùng với đồ ăn vặt.
Thịnh Thời Quân nhìn thẳng phía trước, hiện tại anh rất ổn.
Chỉ là lòng bàn tay hơi ngứa, ẩm ướt.
Vừa rồi anh vô thức bịt miệng Vưu Cầu Cầu, dấu son môi in trên lòng bàn tay, một vùng ngứa rất nhỏ, chính là nơi in dấu son môi.
Giọng Vưu Cầu Cầu vang lên: "Sếp Thịnh, sao tai anh đỏ thế?" Đỏ thật đấy, giống như quả anh đào chín mọng.
Thịnh Thời Quân: "... Bị cô làm cho tức giận đấy."
Vưu Cầu Cầu: ???
Nào đến mức đó.
Nhưng biểu cảm của người đàn ông quá nghiêm túc, cuối cùng Vưu Cầu Cầu kết luận, sếp Thịnh là một người đàn ông rất nghiêm túc, cũng quá dễ giận.
Hiện tại cái tuổi này còn đỡ, cơn giận chồng chất quanh năm suốt tháng, còn không bệnh vì tức à?
Dường như Vưu Cầu Cầu đã nhìn thấy sếp Thịnh tóc trắng xoá, bị bệnh liệt giường.
"..."
Trên đường về, Thịnh Thời Quân lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, chính là kiểu thái độ giải quyết việc chung.
Thật ra Vưu Cầu Cầu cảm thấy hơi lạ, lúc cô đi về phía sếp Thịnh, dường như cô đã cảm nhận được gì đó, sau đó vô thức buột miệng nói ra nguyện vọng trực tiếp nhất.
Là vì như vậy sao?
Vưu Cầu Cầu thử hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Sếp Thịnh, anh lặng lẽ nói cho tôi biết đi, rốt cuộc thì anh đã cầu nguyện gì dưới cây cầu nguyện thế?"
Thịnh Thời Quân nghiêng mặt qua: "Cô rất muốn biết à?"
Vưu Cầu Cầu gật đầu.
Đối phương: "Vậy thì càng không thể nói cho cô biết."
Vưu Cầu Cầu: Có một câu ‘dmm’, không biết có nên nói hay không.
Chỉ bằng thái độ này, chắc chắn là cô nghĩ nhiều.
...
Kết thúc chuyến ghi hình chương trình "Người đại diện của tôi", Giang Đào được nghỉ một tuần, không có chuyện gì khác để làm nên đã tới sân bay đón Thịnh Thời Quân và Cầu Cầu.
Cô ấy cảm thấy hẳn là hai người sẽ chơi rất vui, tưởng tượng khi đón hai người sẽ thấy cảnh cười cười nói nói, nhưng khi tới nơi lập tức nhìn thấy ông chủ và nô lệ tư bản lạnh lùng với nhau.
Hôm nay cũng là mối quan hệ công sở trần ngập nguy cơ.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình biểu hiện rất tốt, sếp Thịnh *****̃ng chu đáo trên mọi phương diện, nhưng anh cũng quá sẽ làm giá, quá lạnh lùng.
Chỉ bảo anh nói nguyện vọng ra, anh *****̃ng không muốn nói, cô tò mò đến vậy ư?
Cũng chỉ tò mò một tí xíu thôi, vả lại không phải sau khi chương trình phát sóng cô cũng sẽ biết à?
Lạnh lùng kiêu ngạo gì chứ?
Thịnh Thời Quân cũng không biết ở trong lòng Vưu Cầu Cầu mình đã bị gắn mác lạnh lùng kiêu ngạo, trên đường về công ty, không có camera, Thịnh Thời Quân quay về hình thức công tác.
"Đọc hết kịch bản chưa, muốn nhận bộ nào?"
Vưu Cầu Cầu ngồi cùng Giang Đào ở hàng ghế sau: "Sếp Thịnh, anh nhìn đường đi." Lái xe xin đừng nói chuyện, phân tán lực chú ý.
Thịnh Thời Quân bị Vưu Cầu Cầu giáo dục.
Chẳng qua cô cũng không nói sai, thế là một đoàn người trở lại công ty.
Trước đó Thịnh Thời Quân đưa cho Vưu Cầu Cầu mấy kịch bản, gần đây Vưu Cầu Cầu đã dành thời xem xong đại khái, ánh mắt sếp Thịnh rất không tệ, những kịch bản này đều có điểm đặc sắc, vả lại cũng không phải chỉ để ý tới vai nữ chính, còn có một số vai phụ có thiết lập tốt.
Vưu Cầu Cầu chỉ cho Thịnh Thời Quân xem: "Tôi muốn nhận bộ "Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã” này."
Thịnh Thời Quân khẽ gật đầu, thật ra anh cũng coi trọng kịch bản này.
“Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã” là một bộ phim hài, nữ chính gả vào Hầu phủ, dựa vào khả năng bếp núc chinh phục tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Hầu phủ, có thể gọi là bản cổ đại của A bite of china(*).
(*) Loạt phim tài liệu về ẩm thực Trung Quốc.
Nhân vật của Vưu Cầu Cầu không phải nữ chính, là một nữ phụ có đất diễn không nhỏ, ái thiếp của cha Hầu gia.
Thịnh Thời Quân ngẩng đầu, ánh mắt dưới mắt kính sắc bén, nhìn về phía Vưu Cầu Cầu.
"Nói cho tôi, cô muốn nhận nhân vật này, có phải là vì nhân vật này cả ngày không phải nằm chính là ngồi, không có chuyện gì thì nói chuyện phiếm uống nước cắn hạt dưa đúng không?"
Cô thích nhân vật này vì không cần phải nhúc nhích nhiều, hay là thèm hạt dưa trong đó?
Khai thật đi.
Có lẽ nghệ sĩ khác sẽ không chú ý, nhưng Thịnh Thời Quân cảm thấy có thể Vưu Cầu Cầu sẽ hướng về hai điểm này.