Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 84

Lão phu nhân sợ ngây người, bà ta tức đến đỏ mặt tía tai, trực tiếp đập bàn: “Ngươi… ngươi đang nói cái gì?”

Trong lúc các nha hoàn, ma ma đều nhìn về phía vị tân nương của hầu gia, Vưu Cầu Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mẫu thân, ngài làm sao vậy?”

“Sao lại tức giận như thế?”

“Đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe chứ ạ.”

“Con nói, tướng công được như ngày hôm nay, là nhờ lời nói và hành động mẫu mực của ngài dạy bảo.” Nàng giơ ngón tay cái lên.

“Dáng vẻ này của ngài cứ như con mới nói gì bất kính lắm vậy, con sợ lắm.” Nàng ấm ức, thế nên nàng lớn tiếng bíp bíp.

Lão phu nhân bị đe dọa, bà ta sửng sốt, không nói được lời nào: “...”

Sao đây? Ngươi cầm mấy kịch bản vậy hả?

Vốn dĩ tưởng đây là một ả nhà quê dốt đặc cán mai, sau đó lại tưởng đây là một đứa đầu bếp dũng cảm ngốc nghếch, bây giờ nàng ta biến thành chuyên gia trạch đấu, hoa sen nhỏ ấm ức?

Hầu gia vừa hái vải trở về bỗng cảm thấy mẫu thân bất bại của mình dường như già đi mấy tuổi chỉ trong chớp mắt.

Nữ đầu bếp Tô Doanh Doanh gả vào hầu phủ không hề đi theo con đường ngoan ngoãn lấy lòng người khác. Nàng đi một con đường ma quỷ kỳ quặc, bước lên bước chân của ma quỷ, lặp đi lặp lại mà nhảy lên đó, sử dụng đồng thời ân huệ và uy nghiêm, nghiễm nhiên là một đóa hoa ác độc.

Không chỉ riêng hầu gia bị nàng nắm chặt trong tay, lão phu nhân cũng bó tay chịu trói với nàng. Lần nào lão phu nhân cũng đi mách lẻo với tướng công của mình rằng, đứa con dâu này trong ngoài bất nhất, phải đuổi đi!

Phụ thân của hầu gia lập tức quát lớn, nói thê tử hồ nháo!

Doanh Doanh là một cô nương tốt bao nhiêu.

Hôm nay Doanh Doanh lại biếu thức ăn cho ông ấy, lần này là vịt quay.

Tuy rằng đã thành cựu hầu gia, nhưng ông ấy cũng là người đã từng ăn các loại sơn hào hải vị, đồ ăn ngự trù làm cũng ăn tới lui một trăm tám mươi lần, theo lý thuyết thì ông ấy không nên vui sướng đến thế.

Đây là đồ con dâu làm… Không, ông ấy không cần dối trá như vậy, món vịt quay này không giống với hàng bên ngoài! Cực kỳ ngon!

Lớp da ngoài cùng vô cùng giòn rụm, thịt bên trong cũng cực kỳ mềm, cắn vào còn ***** ra, mang theo vị ngọt nhạt, béo mà không ngấy…

Phụ thân của hầu gia lau khóe môi bóng mỡ: “Doanh Doanh, một cô nương tuyệt vời nhất trần đời, dịu dàng hiền huệ, gả cho với nhi tử nhà chúng ta thật là đáng tiếc.”

Dịu dàng hiền huệ.

Lão phu nhân lộ ra vẻ nghi ngờ: Ông chắc không?

Hầu gia đứng bên cạnh: … Hắn cũng không đồng ý.

Ánh mắt lão phu nhân và nhi tử chạm vào nhau, bà ta liếc mắt ra hiệu: Nhi tử, con nói một câu đi chứ.

Bà ta nói gì, tướng công của bà ta cũng không nghe lọt tai, chắc cũng chỉ có nhi tử đã thể nghiệm sự hai mặt của nữ tử kia.

“Thật đông vui ghê. Mẫu thân, phụ thân, tướng công, mọi người đang nói chuyện gì thế?”

Vưu Cầu Cầu mặc váy màu hồng xuất hiện ở tiền sảnh, trên tay nàng còn bưng một cái mâm được che chắn kỹ. Nụ cười của nàng đoan trang hào phóng, nhưng lại làm lão phu nhân và hầu gia rùng mình.

Lão phu nhân vừa rùng mình xong, lập tức cảm thấy bản thân không nên như thế này. Bà ta là người phụ nữ đã trải qua trạch đấu, chẳng lẽ còn bị một tiểu nha đầu dọa sợ?

Vì thế, lão phu nhân tiếp tục làm giá, trừng mắt nhìn nàng.

Hầu gia rùng mình xong thì ngửi thấy một mùi hương tươi mát, chân hắn đã bước qua đó, cầm lấy đồ ăn từ tay đối phương.

Vưu Cầu Cầu giải thích: “Là cá vừa mới vớt từ dưới sông lên đấy, không phải tướng công muốn ăn sao?”

“Hửm?” Nàng kéo cao âm cuối.

Hầu gia do Trình Lập đóng nhìn mâm cá, nghiến răng nói: “Doanh Doanh thật là dịu dàng hiền huệ. Có được một cô gái như nàng, phu quân chẳng cầu gì hơn.”

Vưu Cầu Cầu cười híp cả mắt thành một vầng trăng non: “Là điều thiếp nên làm mà.”

Phụ thân của hầu gia chỉ chỉ cặp phu thê mới cưới “ân ái”, lại chỉ chỉ thê tử mình, ý muốn nói: Nàng xem người ta có tốt không, đừng kiếm chuyện, đừng chia rẽ chúng.

Lão phu nhân: ??

Nhi tử, con mù rồi sao? Nhi tử, con tỉnh táo lên!

Hay là, đứa con dâu tâm cơ này chỉ lòi đuôi trước mặt bà ta, còn lúc ở trước mặt người khác thì đều giả vờ?

Hầu gia: Không, ở trước mặt con nàng ấy càng không thèm giả bộ, nhưng… Con thèm.

Đàn ông cao bảy thước uy nghiêm, khom lưng vì một con cá.

Trình lập gắp cá, đôi mắt đỏ lên. Hắn vừa thương tiếc cho tôn nghiêm mình vừa đánh mất, vừa cảm thán: “Cá này ngon thật… Nương tử, lần sau làm tiếp được không?”

Lão phu nhân bên cạnh tức hộc máu vì nhi tử không biết đấu tranh. Vưu Cầu Cầu chống cằm, chớp mắt.

Còn phải xem biểu hiện của chàng thế nào đã.

Trong quá trình quay phim, nhân viên ở trường quay đều không nhịn được mà phụt cười. Diễn xuất của các diễn viên đều rất tốt, người đóng vai phụ thân phụ mẫu hầu gia đều là diễn viên gạo cội, kỹ thuật diễn không chỗ nào để chê.

Trình Lập chuyên đóng cổ trang, mang khí chất vừa lạnh nhạt vừa tươi mát. Nhưng lần này, anh ta diễn hầu gia khi thì ngoài lạnh trong nóng, khi thì nhát gan cũng hoàn toàn không mất tự nhiên.

Có điều, bắt mắt nhất vẫn là Vưu Cầu Cầu sắm vai nữ chính. Khi cô cười lên thì hết sức ngọt ngào, làn da trắng trẻo giống như phát sáng, đường nét góc cạnh vốn có thể sẽ mang tính công kích cũng tức khắc dịu đi.

Một gương mặt cực kỳ xinh đẹp như thế nói ra những lời gai góc, không thể không nói, ai nấy đều lạnh cả sống lưng.

Cả bộ phim đều không theo lẽ thường, không ngừng pha trò, tấu hài hết sức.

Quá trình quay phim tiến triển vô cùng thuận lợi, quả thực phải nói là thần tốc.

Sau khi đạo diễn hô “Cắt”, Vưu Cầu Cầu - người vừa khiến người ta cảm thấy đáy lòng ngọt ngào, vừa khiến lão phu nhân chịu áp lực tâm lý thật lớn, lúc này lại nói: “Đói quá đi mất.”

Nhỏ giọng càm ràm.

Ai ngờ được một bộ phim truyền hình nấu ăn như vậy lại không chuẩn bị đồ ăn đàng hoàng, Vưu Cầu Cầu phải liên tục học thuộc tên các món ăn và cách làm, thể hiện một tư thái mạnh mẽ.

Tuy rằng cô rất gà, chỉ làm bộ thế thôi.

Nhưng cô nhớ ra đạo diễn vẫn phải quay cảnh nấu ăn, vậy là cô có thể ăn đồ đầu bếp chuyên nghiệp nấu rồi.

Vưu Cầu Cầu - học thuộc tên món ăn, chờ được cho ăn: ???

Cô đợi được không khí.

Đạo diễn nói, đồ ăn quay sau, giả vờ là được rồi.

Không chỉ riêng Vưu Cầu Cầu quay phim đến đói bụng, những diễn viên còn lại cũng đói, mọi người đều nhờ vào nghị lực mới kiên trì được.

Mong ước này của Vưu Cầu Cầu đã được Thịnh Thời Quân lắng nghe, anh và đạo diễn cùng nhau thương lượng một lát. Tìm một đầu bếp nấu ăn cũng chẳng phải việc gì khó, chẳng tốn bao nhiêu tiền, vậy không bằng vừa nấu vừa quay, như thể ắt hẳn sẽ giúp diễn viên có cảm xúc hơn.

Dựa vào nhu cầu biểu diễn.

Có đồ thật chắc chắn tốt hơn không có gì hết, như thế còn làm cảnh quay chân thật hơn.

Đạo diễn ngẫm một lúc cũng cảm thấy đúng. Chủ yếu là dù sao tiền cũng là của sugar daddy, không phải ông ta. Thế nên ông ta cũng vui vẻ nghe theo kiến nghị này.

Thi Tĩnh vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu với Vưu Cầu Cầu: “Cầu Cầu, có phải ông chủ nhà cậu cố ý chuẩn bị đầu bếp cho cô không?”

Vưu Cầu Cầu cũng cắn hạt dưa: ??? Thật sao?

Cô Mary Sue như vậy à?

Có điều, ngay cả dẫn vốn vào đoàn phim cũng cô làm được, sếp Thịnh sắp xếp đầu bếp gì đó cho cô…

Thịnh Thời Quân xác định việc sắp xếp đầu bếp với đạo diễn xong, trong lúc các diễn viên đều hoan hô nhảy nhót, Thịnh Thời Quân tỏ vẻ…

Ai cũng có thể ăn, nhưng Vưu Cầu Cầu thì không được.

Vưu Cầu Cầu: ??? Hào quang Mary Sue vỡ nát.

Đúng rồi, cô quên mất, sao cô có thể có được mấy thứ như hào quang Mary Sue, cô chỉ là một người qua đường A.

Nhưng người qua đường A nhận được đãi ngộ thế này thì cũng quá thảm.

Cô muốn nhảy ra đánh người.

Cô dữ lắm đó!

Tại sao cô không được?

Những nhân viên đoàn phim cũng tò mò.

Tại sao Vưu Cầu Cầu không được.

Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng: “Cô ấy dễ tăng lên.” Nỗi phiền muộn mập mạp quấn quanh Vưu Cầu Cầu.

Dạo này Vưu Cầu Cầu lại miệng vui thì người béo lên rồi, Thịnh Thời Quân còn nhớ tình trạng mukbang vô pháp vô thiên của Vưu Cầu Cầu, cô muốn đến phòng gym gặp huấn luyện viên nữa à?

Vưu Cầu Cầu: “...” Cô giống như một quả bóng bị chọc thủng, héo đi trong chớp mắt.

Sợ tới mức cô phải cắn vài hạt dưa liên tục, thậm chí còn lén lút cầm một nhúm hạt dưa bỏ vào túi.

Tích nhiều lương thực một chút.

Do đó, Vưu Cầu Cầu - người đưa ra feedback - phải nhìn những bạn nhỏ xung quanh chìm trong cuộc sống được ăn ngon sung sướng, còn cô vẫn phải làm bộ làm tịch rửa sạch nguyên liệu nấu ăn và xào nấu.

“...” Nhân sinh trên thế gian, luôn có lúc không như ý mình, nhưng vẫn phải nỗ lực mỉm cười.

Cũng không phải cô hoàn toàn không ăn, có điều chỉ được ăn một phần nhỏ, nếm thử hương vị thế nào. Đạo diễn nói nếu béo lên đúng là không ăn ảnh.

Vì nhân vật, Vưu Cầu Cầu vẫn là chịu đựng. Trong lúc những người khác ăn, cô bèn dọn chiếc ghế gấp nhỏ của mình sang một bên xem kịch bản, rời xa nơi đau lòng này, chỉ chừa lại một cái ót cho bọn họ.

Thi Tĩnh phía xa xa nhìn Vưu Cầu Cầu đang quay lưng với mọi người, cảm thán: “Người chị em thật đáng thương.” Ngoài miệng thì nói chị em đáng thương, nhưng Thi Tĩnh vẫn ăn rất vui vẻ.

Thi Tĩnh thích đoàn phim này lắm rồi, không chỉ vì không ai kiếm chuyện - bàn về kiếm chuyện, có thể cô ấy mới là người biết kiếm chuyện nhất ở đây, nhưng bây giờ cô ấy cũng lười - còn có đồ ăn, sao nơi này có thể vui sướng đến thế.

Thịnh Thời Quân còn chưa rời đi, anh nhìn thoáng qua chỗ Vưu Cầu Cầu, nói với đầu bếp đã nấu ăn xong bên cạnh: “Tôi mượn dụng cụ bếp một chút.”

Trình Quả nghe thế bèn sáp lại gần Thịnh Thời Quân, anh ta vừa dùng đũa gắp món ngon, vừa nhóp nhép nói: “Sếp Thịnh, anh còn biết nấu ăn cơ à?”

Trình Quả chính là nam phụ bộ phim này, cũng là người Vưu Cầu Cầu từng hợp tác trong bộ điện ảnh, lúc trước anh ta từng mời Vưu Cầu Cầu cùng nhau đi thảm đỏ.

Thịnh Thời Quân ngước mắt lên một chút, đáp một tiếng ngắn gọn: “Ừ.”

Trình Quả không phải người không biết đọc ánh mắt, anh ta gãi đầu. Tuy rằng đối phương không có địch ý với mình, nhưng anh ta cứ cảm thấy hình như sếp của Vưu Cầu Cầu hơi lạnh lùng với mình.

Vốn dĩ Thịnh Thời Quân đang mặc âu phục, có chút bất tiện, thế nên bèn cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi. Để tiện nấu ăn, anh cũng xắn tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay săn chắc.

Động tác nấu ăn của anh rất thành thạo, có người chú ý tới bên này. Chẳng qua bao lâu, anh đã xào xong một dĩa rau xanh.

Vưu Cầu Cầu vẫn còn ở đó dùng việc học thuộc lời thoại để chống lại đói khát, nhưng kịch bản này cũng rất ác, quả thực chẳng khác gì danh sách liệt kê tên món ăn.

Vưu Cầu Cầu nhìn cái này muốn ăn, nhìn cái kia cũng muốn ăn, nước miếng liên tục tràn ra.

Sau đó cô ngửi thấy một mùi hương.

Vưu Cầu Cầu yên lặng quay người sang một bên, cô ngồi ngang hướng gió sao?

Nhưng sau khi Vưu Cầu Cầu xoay đi, mùi thức ăn vẫn nồng như cũ, giống như là quay một vòng theo cô?

Ai?!

Vưu Cầu Cầu ngẩng đầu, là ai tàn nhẫn như vậy? Cô đã chạy ra rồi mà còn muốn cầm món ngon tới trước mặt cô khoe khoang.

Sau đó cô lập tức nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh dưới kính gọng vàng kia.

Anh bưng một dĩa thức ăn, còn cầm cả đũa, giơ trước mặt Vưu Cầu Cầu.

Anh gật đầu: “Ăn đi.”

“Cái này ít dầu, ít muối.”

Vưu Cầu Cầu đánh giá: “Sếp Thịnh, bây giờ anh cực kỳ giống như kẻ địch đưa ra viên đạn phủ đường.” Tát một cái rồi cho một trái táo gì đó.

“...”

Thịnh Thời Quân hơi nhíu mày: “Ăn hay không?”

Vưu Cầu Cầu quyết đoán: “Ăn.” Cô chấp nhận thử thách viên đạn phủ đường của sếp Thịnh!

Tay nghề của sếp Thịnh rất tốt, Vưu Cầu Cầu đã nhận thức được rồi.

Vưu Cầu Cầu bên này bận rộn quay “Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã”, “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” bên kia đã biên tập xong, sắp công chiếu.

Sau khi bộ điện ảnh cắt nối biên tập xong, Thịnh Thời Quân đã được đạo diễn mời đi xem. Vưu Cầu Cầu do tiến độ quay phim nên không đi, lúc về Vưu Cầu Cầu còn nhớ chuyện này nên hỏi một câu:

“Phim thế nào rồi ạ?”

Thịnh Thời Quân: “Khá ổn.”

Cô biết sếp Thịnh rất thích khiêm tốn, nếu vậy “Khá ổn” của sếp Thịnh chẳng khác nào vô cùng được.

Vưu Cầu Cầu tin tưởng năng lực của đạo diễn và toàn bộ ê kíp, khoảng thời gian đó mọi người đều quay rất tập trung, hẳn là không tệ được.

Sau khi Vưu Cầu Cầu bắt đầu chính thức bước vào giới này với tư cách diễn viên, cô tương đối ít tham gia chương trình giải trí. Một cái là “Siêu chiến sĩ” cô tham gia vì bộ phim “Nữ Binh Sĩ”, cái còn lại chính là chương trình nghệ sĩ và người đại diện kia, cô tham gia lúc trống lịch trình sau khi quay phim điện ảnh xong, trước khi vào đoàn phim “Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã”.

Các Tinh Cầu đều ngẩng đầu chờ đợi, không được sốt ruột, không được thúc giục, chờ đợi diễn viên Nhãi Cầu của các cô ấy

Thứ quan trọng nhất với một người diễn viên chính là tác phẩm. Tuy rằng các cô ấy thích Nhãi Cầu là vì bản thân cô, nhưng là một người chấp nhận giảm cân cấp tốc vì nhân vật, một người luôn rất giỏi trong lớp chuyên ngành ở trường, ắt hẳn Cầu Cầu cũng theo đuổi ngành này nhỉ?

Tinh Cầu thường xuyên vào Weibo của “Nữ Binh Sĩ” và “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” xem thử, chờ mong mình sẽ đột nhiên nhìn thấy phát sóng. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng bộ *****ên chiếu sẽ là “Nữ Binh Sĩ”, dù sao bộ này kết thúc khá sớm.

Nhưng thế nào cũng không ngờ, vừa cập nhật xong, họ lại cập nhật được tin phim “Cô gái” đã xác định thời gian công chiếu.

Thời gian ra mắt: ngay trong tháng này.

Tinh Cầu: !!!

Aaaa ăn mừng thôi!

Trong lúc các Tinh Cầu tranh nhau đi bẩm báo, bộ điện ảnh *****ên chủ nữ chính của Nhãi Cầu sắp chiếu rồi, ra rạp ủng hộ không?

Ai nấy đều đồng lòng: "Phải ủng hộ! Không chỉ mình mình, mà cả gia đình, bạn bè cũng phải đi xem!"

Các Tinh Cầu cảm giác như sắp đến Tết, kích động ngủ không yên với bạn bè cũng là Tinh Cầu. Dù vậy, giữa sự phấn khích của người hâm mộ, trên mạng xã hội cũng xuất hiện những ý kiến trái chiều.

Một người diễn viên gạo cội đăng liên tục mấy bài viết trên Weibo.

“Có những người học Học viện Điện ảnh ra chẳng diễn được mấy bộ mà còn không biết xấu hổ tự xưng mình là diễn viên. Không có kinh nghiệm luyện tập mười mấy năm, kỹ năng đọc thoại cơ bản mấy chục năm, tham gia được bao nhiêu bộ điện ảnh, truyền hình?”

“Ỷ vào gương mặt, dùng một ít thủ đoạn trong chương trình giải trí để hút fan trẻ trâu, diễn một bộ yêu đương nhăng nhít rác rưởi, tuấn nam mỹ nữ, giả vờ giả vịt, sau đó lại lợi dụng fan để kiếm tiền. Kiểu tồn tại này phá hỏng quy tắc thị trường."

“Tôi biết những lời này của mình sẽ đắc tội người khác, nhưng tôi không nhịn được. Với tư cách người từng trải trong ngành, tôi sợ các thế hệ sau chỉ có thể xem những bộ phim rác rưởi thế này, và vùi lấp những bộ điện ảnh hay có kết cấu, có ý nghĩa thật sự. Có những lời luôn phải được nói ra!”

Bà ta rất kiên quyết dùng từ “Nữ nghệ sĩ” để gọi đối phương, nói đối phương còn không có tư cách xưng diễn viên. Diễn viên gạo cội còn lộ ra, cô còn dùng một ít thủ đoạn khác, chuyển mình thành nữ chính trong những bộ phim sau này, chèn ép những diễn viên chăm chỉ cần cù.

Tin nóng, có người kiếm chuyện rồi!

Giới giải trí thích nhất là kiếm chuyện, hơn nữa công chúng cũng thích hóng drama. Không ít người đã ngửi thấy mùi dưa, ào ào xông vào Weibo của diễn viên gạo cội, bắt đầu giải mã.

Xuất thân Học viện Điện ảnh, gần đây có phim điện ảnh sắp chiếu, thường xuyên tham gia chương trình giải trí, còn có rất nhiều người hâm mộ.

Thời gian này không phải thời điểm hoàng kim của giới điện ảnh, căn bản chẳng có bao nhiêu điện ảnh chiếu. Từ khóa diễn viên gạo cội đưa ra cũng đủ nhiều.

Rất nhanh, các cư dân mạng thần thông quảng đại đã chỉ ra, đó chính là Vưu Cầu Cầu có phim mới “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” .

Lời của diễn viên vừa nhìn đã thấy sâu sắc cao cả, rất có đạo lý, phê phán rất nhiều hiện tượng lúc bấy giờ, thoải mái nhấc dậy tinh thần của một số người. Bọn họ muốn chứng cứ có sức thuyết phục bản thân không phải loại fan trẻ trâu, cư dân mạng trẻ trâu.

Những người ủng hộ diễn viên gạo cội: Nói đúng lắm, thật phiền những ngôi sao thích dùng tiền của fan rồi diễn mấy thứ rác rưởi đó, dù sao tôi sẽ không cống tiền cho phòng vé vì những bộ phim như thế.

Tinh Cầu hoàn toàn không ngờ Nhãi Cầu vất vả lắm mới được đảm nhiệm nữ chính, diễn phim điện ảnh, vốn dĩ đây là một việc vui vẻ biết bao, bỗng nhiên lại bị một diễn viên gạo cội trong ngành đứng ra phê bình.

Nhất thời, ai nấy đều phẫn nộ và bất lực.

Nhưng cố tình, trong những lúc thế này, bọn họ còn không thể đứng ra.

Fanclub của Vưu Cầu Cầu đã hoàn toàn trở thành một tổ chức trưởng thành, tuy rằng đây là tổ chức dân gian. Bùi Càn Hoắc và Lữ Vy cũng trấn ai cảm xúc của Tinh Cầu trong nhóm.

Lúc này, không lên tiếng chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với Nhãi Cầu.

Rốt cuộc đối phương không chỉ tên nói họ, tuy rằng cũng chẳng khác gì, nhưng xông lên chính là trực tiếp thừa nhận thay Nhãi Cầu.

Để điện ảnh chiếu, dùng tác phẩm để nói chuyện, tin tưởng Cầu Cầu.

Trên mạng, phát ngôn của diễn viên gạo cội dẫn đến ồn ào dư luận, cơ bản đều là phê phán. Có người qua đường không biết tại sao diễn viên gạo cội lại muốn công kích Vưu Cầu Cầu.

Nhiều diễn viên mới như vậy, phim truyền hình rác rưởi cũng nhiều không đếm xuể, nhưng sao trước kia không thấy vị diễn viên gạo cội này đứng ra bảo vệ chính nghĩa?

Người ngoài nghề thì hóng hớt, người trong nghề thì nhìn bản chất.

Những người trong giới liếc mắt một cái là nhìn ra mục đích của vị diễn viên gạo cội kia.

Còn có thể là gì nữa, không thấy bà ta phàn nàn một hồi xong, phía sau còn nhắc đến điện ảnh mình tham gia sao?

Một bộ điện ảnh cổ trang cải biên nhân vật lịch sử, những từ khóa tiêu biểu cũng rất nổi danh, hoàn toàn khác với yêu đương nhăng nhít mà bà ta phê phán. Bà ta liên tục nói phim điện ảnh này của mình có kết cấu lớn, tình cảm sâu sắc.

Bản chất chính là phim của Vưu Cầu Cầu và phim bà ta tham gia trùng thời gian chiếu, bà ta làm vậy là để đạp Vưu Cầu Cầu trèo lên trên đây mà.

Không thấy sao, quả thực bà ta đã lôi phim của mình ra làm đối tượng so sánh cho những bộ phim phê phán đó. Dù sao xem phim của bà ta mới là đúng đắn, mới là có trách nhiệm với thế hệ sau.

Những người trong giới sớm đã thuộc làu kịch bản thế này: Haha.

Cũng có người biết nhiều hơn, chẳng hạn như trước đó vị diễn viên gạo cội này đã bị một đài truyền hình cấm sóng vĩnh viễn vì hành vi không đoan chính. Không thể tiếp tục đi quay chương trình ở đài truyền hình kia, bà ta đã kết thù với Vưu Cầu Cầu từ chương trình “Xin chào diễn viên”.

“Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp không phải yêu đương nhăng nhít gì đó, tôi không đồng ý coi bộ phim này như một phim lãng mạn. Tình cảm của nam nữ chính trong phim đều không còn quan trọng, đây là quá trình trưởng thành của một cô gái tên Z, cô ấy cũng là hình ảnh thu nhỏ của mọi cô gái và phái nữ.”

“Thậm chí tôi còn không kiến nghị những bạn tuổi còn quá nhỏ đến xem bộ phim này, nội dung bên trong nếu cẩn thận suy ngẫm sẽ có chút nặng nề… Nhưng cảm thấy nặng nề, là bởi vì những chi tiết đó đều thật sự tồn tại.”

Thời điểm trước khi “Cô gái” chiếu, trong khi không ít người hùa theo lời của diễn viên gạo cội, tập thể chế giễu bộ phim, một bình luận phim như thế xuất hiện trên mạng.

Trước khi chính thức chiều, không ít phim điện ảnh tổ chức lễ chiếu đầu, mời một vài nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp đến xem phim.

Rất nhiều người mê phim điện ảnh sẽ không lựa chọn phim xem từ điểm đánh giá, rốt cuộc điểm số đánh giá đều có thể mang tính thiên vị. Bọn họ sẽ theo dõi những nhà phê bình điện ảnh hợp gu, những người không khen bừa chỉ vì kiếm cơm.

Nhà phê bình viết ra bình luận này chính là báu vật trong mắt nhiều fan điện ảnh. Anh ta rất ít đăng tải bình luận điện ảnh, nhưng nếu đã đăng thì hoặc là cực hay, hoặc là cực dở, chỉ cần nghe theo anh ta thì cơ bản sẽ không sai.

Hiển nhiên, “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” thuộc hàng tốt đối với anh ta.

Vì thế, ngoài trừ Tinh Cầu, những cư dân mạng xem được bình luận điện ảnh này cũng đặt “Cô Gái” vào danh sách xem phim của mình, lòng hiếu kỳ của bọn họ đã bị hấp dẫn.

Bọn họ rủ bạn thân của mình, hỏi họ muốn đi xem một bộ phim nghe nói không tệ không?

Lữ Vy đến xem phim một mình, cô ấy cố ý mua vé sớm nhất để ủng hộ Nhãi Cầu. Có điều cô ấy cũng hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì hơn nữa nữa số người ngồi đây đều là Tinh Cầu đến offline.

Thật ra Lữ Vy có hơi lo lắng, lo lắng đây là bộ điện ảnh *****ên của Nhãi Cầu. Hơn nữa Nhãi Cầu cũng xem như diễn viên mới, cô ấy cũng không mong chờ diễn xuất bùng nổ gì đó, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.

Lữ Vy mang tâm trạng rối bù, chờ mong và lo âu đan xen nhau. Rạp chiếu phim tối đi, những người xem vốn dĩ còn đang cười đùa nói chuyện với nhau cũng im lặng, Lữ Vy cũng điều chỉnh tư thế ngồi.

Màn hình chiếu phim sáng lên, đưa mọi người vào thế giới điện ảnh.

Có một đôi vợ chồng yêu nhau, họ là một gia đình bình thường như cũng xem như giàu có. Đôi vợ chồng này sinh ra một cô gái, tên là Z.

Đồng hành với sự ra đời của Z là giọng nói không vui vẻ lắm của bà nội.

“Là con gái.”

Bà ta bĩu môi nói.

Rồi nhìn sang đứa bé trai mới sinh nằm giường bên cạnh, tỏ ra hâm mộ.

Ba mẹ Z đều mặc kệ bà ấy, bọn họ thật sự thích con của mình. Cho dù là trai hay gái, đó đều là bảo bối của họ.

Mọi người thấy Z lớn lên trong khỏe mạnh, từ một em bé nằm trên giường uống sữa bột thành một đứa trẻ biết bò, biết đi, biết cười.

Cô bé cười lên trông vừa ngây thơ vừa tươi tắn.

Mẹ cô bé nói: “Z, con là con gái, phải chú ý an toàn đó.”

Giáo viên nhà trẻ nói thẳng: “Z, không được chơi cầu trượt, đó là đồ chơi của con trai.”

“Z, con phải thích con thỏ và màu hồng, con phải trở nên đoan trang hiền thục, không được cười lớn làm lộ hàm răng.”

Z lớn nhanh như một cái cây. Z tới kỳ kinh nguyệt, bạn bè xung quanh nói với Z, không thể nói với người khác mình có kinh nguyệt, bởi vì từ này rất dơ bẩn. Nếu muốn lấy băng vệ sinh, phải tranh thủ lúc không ai để ý mà giấu trong túi, sau đó lén lút vào toilet thay như một tên trộm.

Thậm chí mọi người còn không nói từ “Kinh nguyệt”, mà dùng “Cái đó” để ám chỉ.

… Cậu tới cái đó chưa?

… Tới rồi.

… Có cái đó không? Tớ tới cái đó rồi,mà quên mất mang, cho tớ mượn một miếng được không?

Z sẽ nói thẳng mình tới kỳ kinh nguyệt, gia đình cô bé giáo dục tương đối thoáng. Bạn bè Z nói: “Mắc cỡ muốn chết.”

Z lúc lớn do Vưu Cầu Cầu thể hiện. Vốn dĩ Lữ Vy đến đây vì Vưu Cầu Cầu, vốn dĩ lúc đổi thành Vưu Cầu Cầu, cô ấy nên hưng phấn mới đúng. Nhưng giờ phút này, cô ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện Z mang đến.

Lữ Vy nắm chặt tay mình, cắn răng, nhìn màn hình không chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment