Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 85

Khi đến kỳ kinh nguyệt, có những cô gái phản ứng rất mạnh, đau đến mức không thể đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống đất, nghẹn ngào khóc. Những cô gái từng trải qua đau bụng kinh hoàn toàn có thể đồng cảm. Z quyết định bước tới xem tình hình.

Nhưng lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng nói của mấy nam sinh:

“Có cần phải làm quá như vậy không?”

“Chắc đang diễn thôi.”

Bọn họ hihi haha, nắng chiếu vào khiến nụ cười của họ trông mờ nhạt nhưng đầy châm biếm. Z khẽ nheo mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Z có thành tích học tập tốt, đúng chuẩn "nữ thần học đường." Cô thu hút không ít lời tỏ tình, cả công khai lẫn bí mật. Nhưng Z không quan tâm đến tình yêu tuổi học trò, cô nghe theo lời bố, mặc dù từ chối nhưng cô vẫn cố gắng bảo vệ tình cảm của những thiếu niên đó.

Thế nhưng, điều đó không ngăn được những lời đồn thổi ác ý giữa các bạn nữ. Những từ như “trà xanh,” “giả nai” xuất hiện, được kể lại một cách sống động như thể đó là sự thật.

Ngay cả chiếc kẹp tóc hình con bướm mà Z đeo cũng trở thành câu chuyện bị bóp méo, bị gắn mác là “chiêu trò.”

Z do dự một lúc, cuối cùng vẫn không tháo kẹp tóc hình con bướm đó xuống mà tiếp tục đeo.

Tuy rằng mắt cô đã đỏ lên trong khi cầm bút.

Nhật ký của người yêu thầm bị tiết lộ, bọn họ đều bị mời phụ huynh. Z phải chịu tai bay vạ gió, cuối cùng còn bị người mẹ của học sinh chuyên thể dục chỉ vào mũi mắng cô mất dạy.

“Tất cả là tại mày, là do mày làm hư con trai tao!”

Học sinh chuyên thể dục trừng to mắt, phẫn nộ la lên: “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, Z không có…”

Bố của Z cũng rất tức giận, nghiêm túc nói chuyện với đối phương.

… Bố, con làm sai rồi sao?

… Con không sai.

Dưới ánh nắng ngã về phía Tây, hai cha con bước đi song song, học sinh trung học Z nói chuyện với bố.

Z gật đầu nhớ kỹ, mình không sai.

Sau đó chuyển cảnh, một cô gái dân văn phòng mặc váy ngắn trên xe buýt gặp sở khanh, cô ấy lấy hết can đảm la lên, cả xe ai nấy đều lạnh nhạt.

“Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi.”

“Hay là các người xuống xe đánh nhau đi.”

Cô gái văn phòng bị đuổi xuống xe buýt, tên sở khanh ở lại trên xe, thậm chí gã còn cười nhạo cô gái văn phòng.

“Ai nhìn thấy tôi động tay động chân với cô?”

“Cô mặc ít như vậy, còn không phải là muốn người khác làm chút gì với mình sao?”

Kèm theo những từ ngữ thô tục.

Ở nhà ga, dưới sự chỉ chỏ của những người khác, Z nghe cô gái khóc lóc nói:

“Tôi sai rồi.”

Cô ấy muốn lấy tay che chân lại.

“Tôi sai vì tôi là phụ nữ!”

Cô gái văn phòng hôm nay mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, váy rất dài, dài đến tận đầu gối, có nhiều họa tiết hoa hướng dương xinh đẹp, xán lạn, khiến tâm trạng người khác cũng cảm thấy tốt hơn.

Đây là một cô gái nhiệt tình, yêu cuộc sống.

Nhưng vì chuyện hôm nay, có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ mặc những trang phục xinh đẹp này nữa.

Z sắp thi đại học, thành tích cô rất xuất sắc, cô muốn chọn những ngành không phải văn hóa xã hội như những cô gái bình thường, mà chọn một ngành khá đặc biệt.

Có điều Z đã tìm hiểu, những ngành nghề đó có giới hạn giới tính. Trong mấy chục vị trí, nữ sinh chiếm tỉ lệ rất nhỏ.

Dù bị nhiều ý kiến cho rằng: “Ngành này vẫn thích hợp với nam hơn.”

Những Z vẫn thi đậu ngành này với thành tích tốt nhất. Cô làm việc vừa nhanh vừa giỏi, dùng thực lực của bản thân để chứng minh rằng bọn họ đã đúng khi tuyển cô.

Năm hai, bạn cùng phòng khác ngành của Z thôi học, cô ấy cực khổ chịu trăm ngàn cay đắng để thi vào ngôi trường cấp hai không biết bao nhiêu người hướng tới này, sau đó…

“Người nhà tớ nói, tớ phải mau chóng về nhà lấy chồng. Em trai tớ học hành không giỏi, phải mua nhà. Gia đình không có tiền, bố tớ đã tìm được một gia đình chịu trả nhiều tiền cưới.”

Ngay cả người kia trông như thế nào, tính tình thế nào, cô ấy cũng không biết, nhưng lại vì tiền hỏi cưới cho em trai mà “gả” bản thân đi.

Bởi vì: “Nếu tớ không quay về, mẹ tớ nói bà ấy lập tức tự tử.”

“Đậu má!”

Tiếng mắng chửi, thổn thức liên tục vang lên trong rạp.

Bị người ta sàm sỡ, phải hy sinh vì em trai… Đây là câu chuyện của không ít người đã tự trải qua, hoặc đã nhìn thấy quanh mình, mọi người tự nhiên cũng đồng cảm và phẫn nộ.

Những tình tiết trên màn ảnh có hơi vớ vẩn, như nó thật sự đã diễn ra, cho nên mới càng thêm khó tin.

Bạn cùng phòng của Z đi rồi, mọi người đều đã trưởng thành, nhưng họ cũng chỉ là những đứa trẻ to xác còn chưa bước ra tháp ngà. Vị trí của cô ấy đã trống, Z sẽ thường xuyên nhìn sáng nơi đó. Sau này nơi đó có thêm một bạn cùng phòng khác, đồ dùng của cô bạn cùng phòng kia đều đã biến mất.

Tựa như trước giờ cô ấy chưa từng xuất hiện. Hiện giờ cô ấy đang vì mua nhà cho em trai mình mà sống trong một gia đình xa lạ, ai cũng không biết cô ấy sống thế nào, nhưng…

Z sẽ nhớ kỹ cô ấy.

Z duy trì thành tích học tập xuất sắc, cô cũng tích cực tham gia hoạt động trong trường. Cô quen được người bạn trai của mình - một chàng trai cao lớn, khôi ngô, nho nhã, thuộc một gia đình tri thức, tôn trọng phái nữ.

Hai người rơi vào lưới tình.

Z tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp của cô đạt loại xuất sắc, nhưng lại bị người khác bịa đặt.

“Cô ta viết được tốt như vậy sao?

“Chắc là lén hối lộ giáo sư rồi.”

“Do cô ta xinh đẹp à?”

Giáo sư là một tiền bối đức cao vọng trọng, dù là về học thuật hay tác phong đều xứng đáng được gọi một tiếng “thầy”. Z không buồn vì mình bị người khác bịa chuyện, cô chỉ buồn vì mình đã liên lụy giáo sư.

Sau khi tốt nghiệp, Z đi cạnh trạnh vị trí công việc. Trước đó, một đàn anh làm HR giao lưu kinh nghiệm với cô.

“Trong môi trường công sở, con gái không được ưa chuộng lắm đâu.”

“Các giám đốc không thích con gái. Con gái rất nhanh sẽ phải kết hôn sinh con, phải về với gia đình…”

Z đi ứng tuyển, cấp trên cũng nói như vậy, thậm chí còn có các loại kỳ thị giới tính khác.

“Phụ nữ thì hay do dự, không quyết đoán và dứt khoát như đàn ông.”

Z mất hai năm để chứng minh họ sai. Cô không chỉ thành công trong công việc mà còn khiến vị sếp từng đánh giá thấp phụ nữ trở thành cấp dưới của mình. Z giờ đây là người quản lý ông ta.

Tình cảm giữa Z và bạn trai vẫn luôn ổn định. Trong vòng hai năm, cô không chỉ đạt mục tiêu thăng chức tăng lương, mà còn lấy chồng.

Bạn trai - bây giờ là chồng của Z họ S. Xưng hô của Z lúc trước là theo họ bố, bây giờ cô có thêm một xưng hô khác - bà S.

Sau khi kết hôn, Z không vội sinh con, cô muốn theo đuổi tham vọng trên con đường sự nghiệp. Z thực sự là một người rất tài giỏi, và chồng cô luôn ủng hộ. Nhưng mẹ chồng lại không đồng tình, dần dần bắt đầu xuất hiện những lời bàn ra tán vào:

“Phụ nữ ấy, đời này quan trọng nhất là phải giúp chồng dạy con, có một gia đình tốt, trai gái đầy đủ.”

“Z, con giỏi như thế làm gì? Nhà chúng ta không thiếu tiền mà con kiếm, dù con không làm việc, nhà này vẫn có thể nuôi con.”

“Z, người ta có cháu trai cháu gái để ôm hết rồi, khi nào mẹ có thể bế cháu trai cháu gái đây?”

Cô giỏi như vậy có ích lợi gì đâu, sinh con mới là điều cô nên làm nhất.

Mẹ chồng không hiểu Z, và Z cũng không hiểu mẹ chồng. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ Z luôn dạy cô rằng, đời này cô sống là để được hạnh phúc, để làm chính mình, chứ không phải là một cái “máy đẻ.”

Mẹ chồng không hiểu. Chồng an ủi Z, nhưng Z có thể thấy được khi chồng nhìn thấy con của đồng nghiệp, trong mắt anh hiện rõ sự khát vọng.

Anh muốn trở thành một người bố.

Z nghĩ rằng mình có thể cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình. Nhưng mọi chuyện thay đổi khi trong những chuyến công tác liên tục và những đêm thức trắng, cô đã mất đi một đứa con.

Thậm chí cô còn chưa cảm nhận được sự hiện diện của đứa nhỏ này, mà nó đã không còn. Người phụ nữ trước giờ đều giữ hình tượng thanh lịch như mẹ chồng cũng không kìm lại được, gào rống.

“A, cháu nội của tôi!”

Mẹ Z nắm chặt tay cô, hỏi khẽ: “Con gái, con ổn không?”

Chồng Z đi từ ngoài vào, sắc mặt mệt mỏi, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười. Z hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, chồng cô lắc đầu.

Tối đến, chồng ở cạnh giường với cô, Z mở miệng: “Chắc em ngừng công việc một thời gian, em mệt rồi… Chúng ta sinh một đứa con nhes.”

Cô ngắt lời khi chồng định khuyên ngăn, chỉ nói rằng cô cần nghỉ ngơi.

Sắc mặt mẹ chồng vui mừng khôn xiết, chồng cô cũng vui vẻ, chỉ có Z cảm thấy lạc lõng giữa bầu không khí náo nhiệt xung quanh, cứ như bản thân tự do bên ngoài sự việc. Cô mang thai, ***** cái bụng dần to lên, nhìn ra cửa sổ. Từ một người phụ nữ giỏi giang, mỗi ngày đều mặc trang phục công sở, ý chí chiến đấu sục sôi, cô biến thành một người giống như chim hoàng yên bị nhốt trong lồng.

Màn ảnh từ gần ra xa, không ngừng kéo xa. Ngôi nhà rộng hơn chín mươi mét vuông hai người ở vốn cũng còn rộng rãi. Nhưng trong cảnh phim này, trong tòa nhà cao ốc, từng ô vuông nhỏ kia tựa như những nhà giam thật sự.

Mà trong những “Nhà giam” đó, còn có rất nhiều bóng dáng phái nữ.

Z viết xuống vở hai câu nói mình nghe được nhiều năm trước.

… Tôi sai rồi.

… Tôi sai vì tôi là phụ nữ.

Mang thai, nôn mửa, rụng tóc, lo âu. Trước khi sinh con, toàn thân Z luôn chìm trong sợ hãi, run rẩy.

Còn sau khi sinh, chỉ cần con xoay người một cái, cô sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Chồng cô, S rất săn sóc, biết về nhà làm việc nhà, ở ngoài cũng không làm bậy, tất cả mọi người đều hâm mộ Z được gả cho một người chồng tốt.

Z cũng cảm thấy chồng mình rất tốt - không phải vì anh biết về nhà làm việc nhà, không làm bậy bên ngoài, bởi vì cô cùng ở nhà làm việc nhà, không làm bậy - mà vì hai người tâm linh tương thông.

Nhưng cho dù chồng có tốt hơn đi chăng nữa, anh cũng không bừng tỉnh khi con xoay người.

Khi mọi người cho rằng bộ phim sắp đi vào giai đoạn uất ức nhất, phong cách lại bỗng nhiên thay đổi.

Z lại tỉnh giấc lần nữa, cô xoay người tìm con theo bản năng. Nhưng người cô nhìn thấy lại là bạn học đang mặc đồng phục, bạn học hỏi cô: “Z, sao vậy?”

Z đã hoàn toàn quên mất tên người bạn học này, nhưng cô nhớ đây là bạn cùng bàn thời cấp hai của mình. Cô cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người, không phải trang phục công sở, cũng không phải quần áo ở nhà, là đồng phục đi học.

Dường như cô đã quay về thời trung học.

Mọi chuyện nhanh chóng lặp lại, nhưng tất cả không còn như trước.

Lúc bạn học nam cười nhạo bạn học nữ đau bụng kinh: “Có cần phải làm quá như vậy không?”

Z đứng dậy: “Cậu trải nghiệm chưa mà biết không đến mức đó?”

Bạn học nam kinh ngạc, há miệng một lúc mà không nói nên lời.

Lúc cô gái văn phòng trẻ tuổi gặp sở khanh và bị đuổi xuống xe buýt, khi gã sở khanh còn đứng đó nói những lời ô uế, họ nhìn thấy thân hình gầy yếu mặc đồng phục của Z chạy qua đó. Cô hét to vào mặt tên sở khanh: “Ông, xuống xe ngay!”

“Tôi báo cảnh sát rồi!”

Nói xong, cô lập tức kéo người xuống xe.

Ai cũng không ngờ cô học sinh cấp ba xinh đẹp này sẽ dũng mãnh như vậy. Tên sở khanh vừa nãy còn hăng say mắng chửi, gặp phải Z xong gã lập tức trở nên sợ hãi.

Những người trên xe buýt cũng đuổi tên sở khanh xuống, gã cũng ảnh hưởng đến hành trình của bọn họ.

Gã sở khanh quay đầu chạy mất, bấy giờ trên xe buýt không có camera. Z nở nụ cười, nói với cô gái văn phòng: “Chị, cái váy này của chị xinh lắm.”

Cô vươn tay về phía cô ấy.

Nước mắt trên mặt cô gái văn phòng đã khô, cô ấy còn hơi sửng sốt, nhưng vẫn khẽ nói: “Cảm ơn”. Đồng thời cũng thả lỏng bàn tay đang che chân mình.

Z cùng với giáo viên phụ trách trường ngăn cản cô bạn cùng phòng phải về nhà gả chồng để nuôi em trai. Tiền cha mẹ nuôi cô ấy, cô ấy có thể làm thêm trả lại. Người mẹ la hét đòi tự sát nếu cô ấy không thôi học về nhà cũng không có ý định tự sát thật, bà ta chỉ ỷ vào sự quan tâm của con gái để uy ***** cô ấy mà thôi.

Sau khi trường học thương lượng, cô bạn cùng phòng vốn sẽ thôi học đi lấy chồng vào năm hai đã ở lại.

Luận văn điểm cao của Z từng khiến giáo sư của cô bị người khác bôi nhọ. Z đối mặt trực tiếp với kẻ vu khống, đề nghị công khai luận văn của cả hai để mọi người đánh giá xem ai xuất sắc hơn, điểm số có công bằng hay không.

Kẻ vu khống lập tức im lặng.

Bốn năm đại học, Z luôn đứng đầu chuyên ngành. Những người nói rằng thành tích cao của cô chỉ vì ngoại hình xinh đẹp, thực chất chỉ là những kẻ thất bại, không thể vượt qua Z về năng lực và chỉ biết ghen tị.

Nếu trước đó câu chuyện là một chuỗi các tình tiết đau lòng, thì bây giờ nó là một cuộc phản công đầy mạnh mẽ. Z dùng thái độ kiên quyết và bản lĩnh của mình để phản đòn lại tất cả những bất công mà cô gặp phải.

Hình ảnh từ tông màu bình thường chuyển sang sắc vàng rực rỡ, ánh sáng chan hòa. Z như tắm mình trong ánh nắng, toàn thân cô toát lên sức sống mãnh liệt.

Dù vậy, đây chỉ là một giấc mơ.

Khi tỉnh dậy, Z xóa đi hai câu trong nhật ký.

Tôi là phụ nữ.

Nhưng tôi không sai.

Giới tính không có lỗi.

Chồng nhận cảm nhận được cảm xúc của Z. Anh chủ động thương lượng với Z, đợi con lớn hơn một chút, anh định ngừng một ít trong số rất nhiều công việc trong tay, về nhà trông con, Z có thể tiếp tục trở lại làm việc.

Tuy rằng Z đã sinh con, ở nhà trông con mấy năm, nhưng cô vẫn luôn quan tâm đến tin tức trong ngành, kỹ năng chuyên môn cũng không mất đi. Z thuận lợi nhận chức lần nữa, vị trí không thay đổi.

Trong một lần gặp phải nguy cơ, Z thành công thăng chức, bước lên cao một bậc.

Công việc thuận lợi, con gái cũng trắng trẻo đáng yêu, tình cảm giữa Z và chồng cũng rất tốt, con gái Z cũng đến tuổi vào nhà trẻ.

Z ***** mái tóc mềm mại của con gái, trên mặt cô tràn đầy tình yêu. Cô nói: “Con là con gái, ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”

Thật ra bộ phim đã vào hồi kết, kể từ khi Z tiến vào cảnh mộng, tâm trạng khán giả cũng đã được khôi phục một chút, hòa tan cảm giác hít thở không khi nhìn thấy những ngôn luận trước đó.

Song, vì những lời này của Z bây giờ, tim mọi người tức khác đập thình thịch.

Câu nói này hình như họ đã nghe qua.

Quả thực dường như đã từng nghe qua, Lữ Vy nhớ ra, phần mở đầu mẹ Z đã nói với Z khi còn nhỏ câu này.

Đoạn này đạo diễn cho Z một cảnh cận mặt. Cô sững lại, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Một vòng lặp, một chu kỳ.

Bộ phim khép lại.

Cả rạp đều yên lặng, yên lặng như thể không còn ai ở đây. Đa số mọi người trong rạp hiện tại đều là Tinh Cầu, cho nên khi đến xem bộ điện ảnh *****ên Vưu Cầu Cầu đảm nhiệm vai nữ chính, các cô đều vô cùng vui vẻ.

Nhưng không ai ngờ được, sau khi xem xong họ sẽ có phản ứng thế này.

Không phải dở, mà là… Hay ngoài dự đoán. Hay đến mức các cô ấy hoàn toàn đắm chìm trong đó, bị chủ đề của bộ phim làm cho có chút u uất.

Có thể là vì bị diễn viên gạo cội ảnh hưởng mà có định kiến, có thể là vì giới điện ảnh hiện giờ nhiều nhất là phim tình yêu, có thể là vì tên của bộ phim này ảnh hưởng… Mọi người đều cho rằng Vưu Cầu Cầu cũng nhận diễn phim tình cảm.

Phim tình cảm cũng không có gì xấu, Nhãi Cầu xinh đẹp như vậy, đứng cùng với nam diễn viên đẹp trai cũng rất bổ mắt, dù sao cũng chẳng phải là thật.

Nhưng…

Có cô gái thầm khóc nức nở, Lữ Vy cũng hít sâu một hơi, cô ấy rút một tờ khăn giấy sạch ra.

Túi khăn giấy nhỏ kia Lữ Vy cũng không nhớ mình lấy ra lúc nào, nó đã bị dùng hết một nửa, cô ấy cũng vừa khóc vừa xem phim.

Lữ Vy định đưa khăn giấy qua cho cô gái, có điều người bên cạnh cô gái đã đưa cô ấy một tờ.

Vốn dĩ cô gái còn ngại nhận đồ của người lạ, bèn xua tay, nhưng sau đó đối phương trả lời cô gái bằng ám hiệu.

“Tinh Cầu.”

Là Tinh Cầu à.

Thế là cô gái nhận lấy.

Nhờ vào thân phận Tinh Cầu, hai người vốn xa lạ nhanh chóng trở nên thân thiết, thậm chí còn bắt đầu thảo luận cốt truyện phim.

Cô gái vừa rối khóc sướt mướt nói: “Bộ phim này thật sự... u ám, nhưng chân thực... và rất hay.”

“Nhưng Nhãi Cầu, giỏi quá.”

“Đúng vậy, Nhãi Cầu quá giỏi.”

Trong tiếng phụ họa của mọi người, Lữ Vy cũng nở nụ cười *****ên sau khi xem phim.

Đúng vậy, Nhãi Cầu rất giỏi.

Vưu Cầu Cầu đã nộp một bài giải khiến mọi người hài lòng ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có thể nói là ngoạn mục.

Lữ Vy không dám nói bản thân hoàn toàn quên mất người đóng vai Z là Vưu Cầu Cầu lúc xem phim. Cô ấy hoàn toàn quên mất chuyện này, hoàn toàn chìm đắm trong bộ phim, cô ấy không xứng đáng làm fan mama.

Nhãi Cầu, mama xin lỗi con! Nhưng mama yêu con! Con đỉnh nhất!

Lữ Vy vẫn nhớ cảnh cận mặt khi Z nói “Con gái ra ngoài phải chú ý an toàn”, ánh mắt hoảng hốt đó quả thực tuyệt vời.

Lữ Vy không chuyên về biểu diễn, nhưng là một khán giả bình thường, dù rằng bỏ đi thân phận Tinh Cầu, xóa đi tất cả kính lọc với Vưu Cầu Cầu, cô ấy vẫn phải nói màn trình diễn của cô rất xuất sắc, tác phẩm rất sâu sắc.

Trước đó Lữ Vy còn lo lắng chuyện diễn viên gạo cội ác ý hãm hại Vưu Cầu Cầu, hiện giờ nỗi lo đó đều thành hư không. Cô ấy lấy di động ra liên hệ Bùi Càn Hoắc.

[Trưởng nhóm, anh xem phim của Nhãi Cầu chưa?]

Một lúc sau Bùi Càn Hoắc mới trả lời Lữ Vy.

[Rất hay.]

Nếu chỉ nhìn từ câu chữ, Bùi Càn Hoắc lời ít ý nhiều, nhưng thực tế cậu đã liên tục ngồi vào rạp, xem phim đến sưng cả mắt, thậm chí việc nhìn màn hình điện thoại cũng khó khăn.

Bùi Càn Hoắc không chỉ xem một mình, lần sau cậu còn rủ bố mình đi xem cùng.

“Bố, bố thấy cháu gái bố diễn thế nào?”

Phim vừa kết thúc, Bùi Càn Hoắc lập tức quay sang hỏi bố mình. Cậu hiểu bố mình nhất, cũng đã thấy được ông ấy xúc động.

Chứng minh quan hệ giữa cậu và Nhãi Cầu tuyệt đối là tình bố con chủ nghĩa xã hội, không hề phức tạp như bố cậu nghĩ. Cậu không ham cơ thể mà chỉ ham độ tấu hài và vẻ đẹp của Nhãi Cầu, giờ thì cả năng lực diễn xuất cũng được nâng tầm, vậy càng có thể khoe với bố.

Bố Bùi - bị con trai cưỡng ép tới xem phim điện ảnh - mất tự nhiên mà mở miệng: “Rất tốt.”

Cô bé này rất tốt, ngoại hình xinh đẹp, còn trẻ mà diễn xuất cũng không tệ, chủ yếu là rất có linh hồn. Chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, hẳn cô bé sẽ có được thành tựu không nhỏ trong giới nghệ sĩ.

Con trai đu idol cực kỳ high, bố Bùi cũng cố ý lén nghiên cứu chuyện này.

Ông ấy biết được tình huống của Vưu Cầu Cầu, cũng xác nhận Bùi Càn Hoắc thật sự không chơi roleplay gì đó, mà là thật lòng đu idol.

Con nhà người ta ăn chơi hoang phí đều là đua xe chơi gái, các kiểu phá của chơi đùa cuộc sống. Thằng nhà ông lại không hề hứng thú với mấy thứ đó, đu idol còn đu minh tinh ít nổi. Nhưng nghĩ lại, so với những nhà khác thì Bùi Càn Hoắc nhà ông ấy ngoan hơn nhiều.

Hơn nữa cô nghệ sĩ này cũng thật sự có năng lực, xem ra trên phương diện đu idol, Bùi Càn Hoắc khá tinh mắt?

Thấy thái độ của bố Bùi dịu lại, Bùi Càn Hoắc cảm thấy khó được cơ hội này, thế nên tranh thủ ông ấy đã chấp nhận cô cháu gái này, mở miệng nói:

“Bố, bố sắp có phim mới để xem nữa rồi.”

Bố Bùi: ?

Ông ấy đã ngửi được mùi rắc rối.

Bùi Càn Hoắc cười khặc khặc: “Con lấy tiền mua ngựa mới của bố đi đầu tư phim truyền hình mới của cháu gái bố rồi. Bố cũng lớn tuổi rồi, không nên hở tí là đi cưỡi ngựa, lỡ ngã xuống chết thì phải làm sao?”

“Coi như là cho cháu gái cha tiền tiêu vặt đi, vừa tránh được nguy hiểm, vừa có được niềm vui và tình thân.”

“Ui da!”

Lời của Bùi Càn Hoắc bỗng dưng bị ngắt đi và biến thành một tiếng hét thảm.

“Bố, sao bố lại đánh con!”

Cha Bùi cười khẩy: “Đánh mày hả, tao còn muốn dìm mày xuống nước nữa cơ.”

“Sao tao lại để ra một đứa nuôi tốn cơm như mày chứ.”

Vừa mới nói sở thích nhỏ nhặt này của nó chẳng đáng gì, thì nó đã bắt *****êu tiền phung phí rồi.

Còn không nói tiếng nào mà lấy tiền ông ấy muốn mua ngựa mới đi đầu tư, mượn cớ: Tránh nguy hiểm, đổi lấy niềm vui và tình thân?

Sau khi “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” công chiếu, các bài đánh giá nhanh chóng tuôn ra như măng mọc sau mưa.

Cư dân mạng A: “Rất rất rất… chân thật! Tôi thật sự bị sốc toàn bộ thời gian xem phim. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, trong thị trường chủ yếu là phim hài và tình yêu, lại có thể xuất hiện một bộ phim với chủ đề thế này... Quan trọng nhất là bộ phim kể chuyện bằng một giọng điệu vô cùng bình thản. Khi phim kết thúc, tôi cùng bạn mình hào hứng bàn luận về bà nội, mẹ chồng của Z và những con người kỳ quặc xung quanh. Sau đó chợt nhận ra, chẳng phải đây chính là hình ảnh phản chiếu của chúng ta sao? Và rồi tôi bật khóc nức nở."

Cư dân mạng B: “Cảnh băng vệ sinh không thể nói thẳng ra ấy, quả thật là trải nghiệm sâu sắc với tôi. Thời cấp hai, mọi người đều rất ngại, cứ ấp a ấp úng… Sau này lớn lên, tôi muốn nói cho các em rằng, thật ra không cần phải ngại, đây chỉ là phản ứng cơ thể bình thường. Đừng cảm thấy ngại về kinh nguyệt, các em hãy nhìn chị này!”

Cư dân mạng C: "Khi xem phim, tôi có cảm giác khó thở, nhưng khi về nhà thì lại cảm thấy như được giải tỏa. Tôi thực sự rất thích bộ phim này. Dù có khuyết điểm, nhưng những điểm sáng của nó đủ để người ta bỏ qua mọi khuyết điểm. Không nghi ngờ gì, đây là một bộ phim hay."

Cuộc đời Z khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề. Cô gái văn phòng gặp sở khanh mà Z nhìn thấy; cô bạn cùng phòng phải thôi học, đi lấy chồng để em trai có tiền xây nhà, cưới vợ, tất cả đều khiến khán giả phẫn nộ, đồng thời cũng cảm thấy khó tin.

Nhưng điều khó tin hơn chính là, cẩn thận nhìn lại, đây đều là những điều đã thật sự diễn ra trong cuộc sống, hoặc thậm chí vẫn còn tiếp diễn.

Từ khi sinh ra, đã bị chê bai vì là con gái.

Sao lại là con gái mà không phải con trai

Những lời “chú ý an toàn” trong quá trình trưởng thành đó vẫn còn mang ý tốt.

Bạn tới tháng, người xung quanh bảo bạn đừng thuận miệng nói ra những chuyện này; bạn đau bụng kinh, người ta còn hờ hững, châm chọc mà nói mình làm lố.

Đến lúc đi học, một vài ngành có hạn chế về giới tính; lúc đi làm, nhân viên nữ cũng thường xuyên bị nghi ngờ. Thành tích xuất sắc, sẽ có người bôi nhọ, nói rằng mình chỉ dựa vào bề ngoài; quá ưu tú, đạt thành tựu trong sự nghiệp, thì lại “Đàn bà giỏi làm việc có ích gì? Giúp chồng, dạy con mới là đúng đắn.”

Đây mà là đúng đắn?

Z là hình ảnh thu nhỏ của hàng nghìn hàng vạn phụ nữ, cũng là hình mẫu rất nhiều cô gái hướng tới mà không đạt được.

Cô đã đủ ưu tú, gia đình ưu tú, diện mạo ưu tú, học tập ưu tú, tính cách ưu tú, cô còn tìm được một người chồng ưu tú săn sóc. Nửa sau bộ phim, chồng cô cũng hy sinh vì gia đình, nhưng dù vậy, cô cũng đã gặp phải đủ nhiều chuyện tồi tệ.

Vậy các cô gái bình thường thì sao?

“Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” không khiến mọi người khó chịu cả bộ phim, bố mẹ Z từ đầu đến cuối đều soi sáng cuộc đời cô như một ngọn hải đăng, các thầy cô của Z cũng đều là người chính trực tài giỏi, giấc mơ làm được mọi chuyện kia của cô cũng khiến khán giả sảng khoái, chồng Z cũng luôn đứng về phía cô…

Sau cảnh cao trào, ở đoạn kết Z lặp lại những lời mẹ cô từng nói nhiều năm trước, mang tâm trạng phức tạp đưa con gái mình đến trường mẫu giáo. Lúc này, cô nghe thấy những bậc cha mẹ khác dặn dò con trai mình.

“Con là con trai, không được bắt nạt con gái.”

“Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” khiến rất nhiều người bàn tán, hơn nữa đầy chỉ mới là mở đầu, có xu hướng ngày càng gay gắt.

Diễn viên gạo cội đang đóng phim, trợ lý cầm di động vội vã kêu bà ta sang một bên.

“Chị… Nhiều người chê quá.”

Diễn viên gạo cội nghe thế thì vui mừng: “Phim của Vưu Cầu Cầu à?”

Trợ lý nhăn nhó: “Không, phim của chị.”

Nụ cười trên mặt diễn viên gạo cội khựng lại: “Phim của ai?”

Trợ lý lặp lại: “Phim của chị.”

Diễn viên gạo cội tưởng bộ điện ảnh yêu đương ngu ngốc của Vưu Cầu Cầu bị chê rất nhiều, không ngờ…

Bọn họ mới là bên bị sụp đổ hình tượng.

Bình Luận (0)
Comment