Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 89

Thịnh Thời Quân tới đây ngay trong đêm, anh không qua đánh thức Vưu Cầu Cầu, trực tiếp thuê một phòng ngay cạnh phòng cô, sau đó vẫn luôn làm việc đến bình minh, chỉ vì muốn cho cô ngủ yên một giấc lâu hơn một chút.

Ai biết Vưu Cầu Cầu vừa tỉnh dậy đã bày vẻ dáng vẻ hoảng sợ.

Thịnh Thời Quân, "..."

Vưu Cầu Cầu: "Tôi có thể chọn đồ ăn sao?"

Thịnh Thời Quân gật đầu.

Vưu Cầu Cầu lựa chọn đồ Trung.

Đợi cô rửa mặt xong, bên kia giống như đã căn chuẩn thời gian, anh shipper họ Thịnh đã đưa đồ ăn nóng hổi đến ngoài cửa phòng Vưu Cầu Cầu.

Sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao, còn có dưa muối khai vị.

Thịnh Thời Quân cũng mua cả phần cho Giang Đào, anh *****̃ng liên hệ Giang Đào, ba người cần mở một cuộc họp, Giang Đào làm trợ lý của Vưu Cầu Cầu phải chú ý các phương diện trong sinh hoạt của Vưu Cầu Cầu.

Thịnh Thời Quân không báo trước về cuộc họp cho Vưu Cầu Cầu, tránh khiến cô ăn không ngon.

Chẳng qua nhìn tốc độ và lượng cơm ăn của Vưu Cầu Cầu, Thịnh Thời Quân bắt đầu hoài nghi có phải mình đã suy nghĩ nhiều rồi không.

Bằng những gì Vưu Cầu Cầu đang thể hiện ra, không giống như là đã xảy ra chuyện gì.

Vả lại cô sẽ không chán ăn, cô sẽ ăn rất no.

Vưu Cầu Cầu: Nhỏ yếu bất lực, nhưng ăn khỏe.

...

Sau khi ba người kết thúc bữa sáng, Thịnh Thời Quân đi thẳng vào vấn đề.

Vưu Cầu Cầu rất kinh ngạc, cô không ngờ thế mà ngay cả chuyện này sếp Thịnh cũng phát hiện.

Sếp Thịnh là con giun trong bụng cô à?

Giang Đào ngơ ngác, sao cô ấy nghe không hiểu gì cả, Cầu Cầu mất ngủ á?

Vưu Cầu Cầu kể cho Thịnh Thời Quân và Giang Đào nghe chuyện liên quan tới chị Lệ, thường xuyên mời cô đi quán bar, đi ra ngoài chơi, còn nói xấu nghệ sĩ khác trước mặt cô.

"Tôi vẫn luôn không nói cho Giang Đào, bởi vì *****̃ng không tạo thành tổn thương thực tế nào với tôi ... Sếp Thịnh, không có gì đâu."

Có lẽ chỉ là cô suy nghĩ nhiều.

Vưu Cầu Cầu nhìn thấy người đàn ông sa sầm mặt, cất tiếng khuyên nhủ.

Bầu không khí quanh người Thịnh Thời Quân tỏa ra áp suất thấp, anh chú ý tới một điểm, cái người diễn viên quần chúng gọi là chị Lệ kia còn ý đồ kéo Vưu Cầu Cầu đi nhìn trai đẹp.

Xem trai đẹp mất tiền.

Đó có thể là nơi đứng đắn chắc?

Thịnh Thời Quân luôn luôn nhạy cảm, anh cảm thấy chắc chắn bên trong còn có uẩn khúc khác, không đơn giản như bề ngoài, mặc dù chỉ nhìn bề ngoài đã thấy không đơn giản.

Nhưng chuyện này vẫn phải điều tra trước đã, hơn nữa đúng như những gì Vưu Cầu Cầu nói, trên thực tế chị Lệ cũng không làm gì Vưu Cầu Cầu, còn không thể áp dụng biện pháp khác.

Đối mặt với chị Lệ, Vưu Cầu Cầu từ chối rất thẳng thừng.

*****ên Thịnh Thời Quân khen ngợi Vưu Cầu Cầu không mắc câu, mặt khác lại dặn dò Giang Đào gần nhất phải theo sát Vưu Cầu Cầu, chú ý quan sát chị Lệ, Vưu Cầu Cầu cũng cố gắng đừng tiếp xúc riêng với chị Lệ.

Giang Đào đồng ý.

Thịnh Thời Quân: "Mấy ngày này tôi cũng sẽ ở khách sạn." Anh vẫn không yên tâm.

Vưu Cầu Cầu: "Sếp Thịnh, anh trở về đi, thật sự không có gì mà."

Sếp Thịnh làm việc bận rộn như vậy, rạng sáng còn đang tăng ca, lại bận rộn vì chút chuyện nhỏ này, vậy chẳng phải là sẽ tăng tốc độ trọc đầu à?

Thịnh Thời Quân vẫn ở lại, anh hỏi Vưu Cầu Cầu: "Cô đang đuổi tôi đi à?"

Vưu Cầu Cầu: ?

Người đàn ông tùy hứng để tâm vào chuyện vụn vặt, thật đáng sợ.

Cô nào có đuổi sếp Thịnh, sếp Thịnh ở khách sạn cũng không dùng tiền của cô.

Muốn ở thì ở chứ sao.

Thịnh Thời Quân ở lại khách sạn, sau khi Giang Đào biết hành vi khác thường của chị Lệ *****̃ng rất chú ý, chỉ cần chị Lệ xuất hiện bên cạnh Vưu Cầu Cầu là Giang Đào sẽ nghĩ cách không cho chị Lệ bắt chuyện với Vưu Cầu Cầu.

Mặc kệ là ông chủ hay là đồng nghiệp, đều rất liều.

Vưu Cầu Cầu đóng phim như thường, giống như chuyện chị Lệ muốn gây bất lợi cho cô là giả, đối phương chỉ là một diễn viên quần chúng lớn tuổi tương đối nhiệt tình thôi.

Sau đó vẫn là xảy ra sự cố.

...

Mặc dù Giang Đào là trợ lý của Vưu Cầu Cầu, nhưng cô ấy lại không thể bị Vưu Cầu Cầu cất vào trong túi, đi theo bên cạnh Vưu Cầu Cầu suốt hai mươi tư giờ một ngày được. Hai người cùng nhau ra khách sạn, lúc muốn tới đoàn làm phim, Giang Đào nhận được điện thoại của phó đạo diễn, nhắc nhở Giang Đào đừng quên cầm đạo cụ.

Bộ phim có một cây trâm rất quan trọng, lúc ấy Vưu Cầu Cầu mang về khách sạn, vẫn phải dùng.

Vưu Cầu Cầu: "Chúng ta có cầm theo không?" Cô và Giang Đào nhìn nhau.

Giang Đào vỗ đùi một cái, "Đúng là quên thật!"

Còn có thể làm sao, chỉ có thể quay về lấy.

Cũng may bây giờ họ đang ở cửa khách sạn, cũng chỉ cách vài bước chân, chỉ phải lên xuống cầu thang, Giang Đào vội vã chạy vào trong, chạy mấy bước thì nhớ tới Vưu Cầu Cầu, cô ấy để Cầu Cầu ở đây một mình có sao không nhỉ?

Vưu Cầu Cầu phát hiện Giang Đào quay đầu nhìn cô, cô vẫy tay với Giang Đào.

Cô sẽ ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, rất ngoan.

Giang Đào nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn nhân viên đang làm việc trong khách sạn, bên ngoài cũng là người đến người đi, cô ấy đi nhanh một chút thì có lẽ chỉ mất hai phút, vì vậy Giang Đào không lôi kéo Vưu Cầu Cầu cùng đi với mình.

Cô ấy cũng biết Vưu Cầu Cầu lười.

Vưu Cầu Cầu đứng ở cửa khách sạn, phơi nắng chờ Giang Đào, không chờ được Giang Đào, lại chờ tới chị Lệ trước.

"Cầu Cầu, có mình em thôi à?"

Chị Lệ đi về phía Vưu Cầu Cầu, trên mặt còn nở nụ cười, vừa rồi cô ta đã chú ý tới Giang Đào quay về khách sạn.

Vưu Cầu Cầu gọi chị Lệ một tiếng, cô nói, "Không phải một mình, rất rất nhiều người mà.

Nhìn ngựa xe như nước này.

"Mà lại, không chỉ có người, còn có những bạn nhỏ khác nữa."

Chị Lệ: ???

Giữa ban ngày ban mặt mà tự dưng lại rùng mình một cái.

"Cầu Cầu biết nói đùa thật đấy." Chị Lệ cười gượng.

"Cầu Cầu, dù sao cũng tới cửa rồi, tới quán bar của bạn chị chơi đi, rất gần."

Vưu Cầu Cầu lùi về sau mấy bước: "Lát nữa em còn phải tới đoàn phim quay nữa.”

Theo lý mà nó cô đã từ chối rất rõ ràng, chị Lệ không nên tiếp tục nữa, nhưng có thể là trước đó Vưu Cầu Cầu liên tục không biết điều, cộng thêm gần đây chị Lệ căn bản không thể tiếp xúc với Vưu Cầu Cầu.

Dù cho bây giờ họ đang đứng ở cửa khách sạn, giữa ban ngày, chị Lệ vẫn càng ngày càng bạo, cô ta trực tiếp dùng tay nắm lấy cánh tay Vưu Cầu Cầu, bày ra tư thế thân mật, lôi kéo Vưu Cầu Cầu.

"Đi, vào xem, vào xem là em biết vui cỡ nào liền..."

Giọng chị Lệ im bặt đi, bởi vì…

"Á!" Tiếng thét vang trời.

Âm thanh này đủ để kéo sự chú ý của những người đi đường vội vã xung quanh sang phía họ.

Ngay cả lễ tân khách sạn cũng dừng công việc trên tay, gọi bảo vệ ra xem xét tình huống.

Tiếng “Á” vang trời kia là do Vưu Cầu Cầu phát ra.

Vưu Cầu Cầu bị chị Lệ lôi kéo, thừa dịp chị Lệ bị tiếng gào của cô làm ngẩn người, cô nhanh nhẹn chui ra ngoài từ dưới nách cô ta.

Chị Lệ ngăn cô lại, vừa hay tạo thành một hoàn cảnh khép kín.

Vưu Cầu Cầu ôm ngực chạy về phía đám đông, còn lên án chị Lệ: "Chị cấu em."

Vưu Cầu Cầu kêu thật sự quá thê thảm, cho dù những người chung quanh có nhận ra Vưu Cầu Cầu hay không, một cô gái trẻ xinh đẹp bị một người phụ nữ lớn tuổi túm lấy, còn thét thê thảm như vậy, đều theo bản năng nghiêng về phía Vưu Cầu Cầu.

Mà lại bọn họ còn chứng kiến tận mắt.

"Cô sao thế hả, còn túm cô bé nhà người ta?"

"Hai người có quen nhau không, tình huống gì?"

"Tay cô bé không sao chứ, muốn gọi xe cứu thương đi bệnh viện không?"

Chị Lệ: ???

Càng ngày cô ta càng bị nhiều người vây quanh, luống cuống tay chân.

Chị Lệ hoàn toàn không nghĩ tới Vưu Cầu Cầu sẽ gào to như vậy, dù nói thế nào Vưu Cầu Cầu cũng là nhân vật công chúng, vả lại bây giờ Vưu Cầu Cầu đang làm gì

Vưu Cầu Cầu gào to như vậy, ôm ngực là có ý gì?

Cô ta căn bản không dùng nhiều sức, hơn nữa cô ta vừa mới nắm lấy cánh tay Vưu Cầu Cầu, tiếng gào của Vưu Cầu Cầu đã dọa cô ta theo bản năng buông tay ra.

Hiện tại người chung quanh chỉ trích cô ta, giống như cô ta kéo đứt tay Vưu Cầu Cầu vậy.

Chị Lệ tức đến mức nói chuyện còn không ra hơi, cô ta nhìn Vưu Cầu Cầu, ánh mắt lên án, "Sao lại còn... còn ... ăn vạ chứ?"

Giang Đào đã lấy được cây trâm đạo cụ, cô ấy vội vàng chạy xuống dưới lầu rồi bắt đầu tìm kiếm Cầu Cầu của cô ấy.

Không tìm được.

Ngược lại là trong một đám đông vang lên giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc.

"Anh bảo vệ, mau bắt chị ta lại, tôi muốn báo cảnh sát."

Giang Đào: ?!

Xảy ra chuyện gì rồi, còn muốn báo cảnh sát?

...

Một đám người vây quanh chị Lệ, bảo vệ khách sạn cũng có mặt, Vưu Cầu Cầu nhờ người bắt chị Lệ lại.

Bắt rất dễ.

Vưu Cầu Cầu báo cảnh sát, lý do là đối phương không để ý tới ý nguyện của cô, tiến hành lôi kéo, tạo thành ảnh hưởng tới sự an toàn của cô, đồng thời cô nghi ngờ đối phương muốn ép mua ép bán.

Chị Lệ túm cô.

Thiếu nữ trẻ tuổi bị túm tới quán bar, rốt cuộc là tình người vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi.

"Tôi đã nói tôi không muốn đi, chị ta còn muốn ép tôi tiêu tiền, cứ lôi kéo tôi... Tôi đề nghị tốt nhất cũng nên điều tra quán bar kia, bên trong có trai đẹp muốn xem phải trả tiền." Giống như một địa điểm kinh doanh bất hợp pháp.

Lúc Thịnh Thời Quân chạy tới cục cảnh sát, Vưu Cầu Cầu đang nói không ngừng với chị gái cảnh sát đang viết bản tường trình.

Cảnh sát: “Chúng tôi sẽ điều tra.” Vừa mới xảy ra chuyện họ đã cử người đi điều tra rồi.

Thịnh Thời Quân và nghệ sĩ của anh lại lần nữa gặp nhau trong cục cảnh sát, Vưu Cầu Cầu nhìn thấy người đàn ông bôn ba mệt mỏi, vẫy tay.

Thịnh Thời Quân không giao lưu với Vưu Cầu Cầu quá nhiều, anh nói thân phận của mình cho cảnh sát, sau khi tìm hiểu tình huống thì nói chuyện trật tự rõ ràng, logic max điểm.

Vưu Cầu Cầu tạm thời lùi lại.

Chờ sau khi làm ghi chép xong, ba người ra khỏi cục cảnh sát.

Vưu Cầu Cầu phát ra tiếng: "Chị khát quá."

Giang Đào lập tức nói cô ấy đi mua nước.

Thật ra Giang Đào hơi sợ sếp Thịnh.

Hôm nay cô ấy không ở gần Vưu Cầu Cầu, nếu không thì chưa chắc đã xảy ra chuyện này.

Giang Đào chạy ra, lúc này Vưu Cầu Cầu mới mở miệng.

"Sếp Thịnh, anh đừng nói Giang Đào, cô ấy không cố ý, là hai chúng tôi quên cầm đạo cụ, hơn nữa lúc đó tôi đang ở ngay cửa khách sạn." Vưu Cầu Cầu đang nói đỡ cho Giang Đào.

Người đàn ông đi phía trước không lên tiếng, Vưu Cầu Cầu lập tức phát hiện.

"Sếp Thịnh, sao anh lại run thế..."

Thời tiết không lạnh, Thịnh Thời Quân còn mặc nguyên bộ tây trang, Vưu Cầu Cầu lại phát hiện đầu ngón tay đang buông xuôi bên người anh đang khẽ run rẩy.

... Hội chứng Parkinson*?

(*) Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.

Thịnh Thời Quân xoay người lại, anh nhìn chăm chú vào Vưu Cầu Cầu, bên trong có vô số cảm xúc đang dâng trào, thậm chí Vưu Cầu Cầu cảm thấy hốc mắt anh hơi đỏ lên.

"Vưu Cầu Cầu."

Anh gọi Vưu Cầu Cầu một tiếng, đến gần Vưu Cầu Cầu, giang hai cánh tay bày ra tư thế muốn ôm, một cái tay của anh đã khoác lên lưng Vưu Cầu Cầu.

Hơi thở thuộc về người đàn ông nháy mắt quanh quẩn bên chóp mũi Vưu Cầu Cầu, mùi hương rất sạch sẽ mát lạnh.

Vưu Cầu Cầu hơi hoảng hốt.

Nhưng đối phương cũng không có động tác tiếp theo, mà là hỏi: "Tôi có thể ôm cô một lúc không?" Giọng anh cũng đang run, hoàn toàn không có sự bình tĩnh như lúc còn ở trong cục cảnh sát.

Anh đang sợ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mà tôi đang cong môi.

Bình Luận (0)
Comment