Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 90

Chị Lệ chắc chắn có vấn đề, quán bar mà chị Lệ lôi kéo Vưu Cầu Cầu đi vào chắc chắn cũng có vấn đề.

Vấn đề rất lớn.

Nếu Vưu Cầu Cầu bị kéo vào thật thì hậu quả thực sự không thể nào tưởng tượng được.

Thịnh Thời Quân không biết nên diễn tả tâm trạng của mình khi nghe Giang Đào gọi điện như thế nào, chỉ là bây giờ Vưu Cầu Cầu đang ở trước mặt anh, Thịnh Thời Quân muốn ôm cô, cảm nhận cô có đang thật sự tồn tại hay không.

Xung quanh không có ai, rất yên tĩnh, cho dù trong khoảnh khắc kích động muốn chủ động ôm cô, Thịnh Thời Quân vẫn nhớ phải tránh xa đám đông.

Hai người tựa vào rất gần nhau.

Gần đến mức Thịnh Thời Quân có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ được ánh mặt trời soi chiếu trên gương mặt của cô gái, như quả đào mật chín trên cành, đôi mắt ngấn nước phản chiếu hình bóng của anh, hàng mi cong dài khẽ run rẩy, đôi môi đỏ hơi hé mở, lộ ra vài cái răng trắng.

Vẻ mặt ngạc nhiên.

Lý trí bỏ nhà ra đi của Thịnh Thời Quân đã trở về một ít, anh buông bàn tay đặt trên eo cô gái ra, lùi lại một bước, tay còn lại xoa xoa thái dương.

"Xin lỗi." Anh lên tiếng.

Quá đột ngột.

Có thể đã làm Vưu Cầu Cầu sợ.

Thịnh Thời Quân cũng tự cảm thấy hành động của mình quá kỳ quặc, rất không phù hợp, bây giờ anh là cấp trên của Vưu Cầu Cầu.

Thịnh Thời Quân không còn lý trí, điều này khiến anh không thể nghĩ ra được lời giải thích hợp lý nào ngay lập tức.

Vốn là do kích động.

Nhưng không cần tìm nữa.

Bởi vì ngay giây tiếp theo, một cơ thể mềm mại đã dán lại gần.

Vưu Cầu Cầu tiến lên tự nhiên ôm lấy người đàn ông đang khẽ run rẩy: "Có thể ôm thêm một chút."

Cô nói.

Thịnh Thời Quân muốn ôm Vưu Cầu Cầu để xác định đối phương không bị tổn thương gì, sau khi hỏi xong một phần lý trí đã quay lại, cho rằng đối phương không muốn nên buông tay ra.

Vưu Cầu Cầu ôm ngược lại anh.

Cô ôm lấy mùi hương sạch sẽ thanh mát của anh.

...

Một ít lý trí vừa mới trở lại của Thịnh Thời Quân lại bỏ nhà ra đi lần nữa, hơn nữa lần này còn đi rất xa, trong chốc lát không thể quay về.

Anh không giơ tay lên, vẫn để thõng tay bên người, cơ thể hơi cứng ngắc.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, chiều cao chênh lệch rõ ràng, Thịnh Thời Quân cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương cách mấy lớp vải liên tục truyền đến.

Tim đập "thình thịch", "thình thịch".

Người trước mặt ấm áp, sống động, thực sự tồn tại.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống hai người, nam thanh nữ tú trông như một cảnh trong phim thần tượng.

Nếu Vưu Cầu Cầu không nói gì.

Vưu Cầu Cầu không chỉ ôm, cô còn vỗ vỗ nhẹ lưng người đàn ông như đang dỗ trẻ con.

"Sếp Thịnh, đừng căng thẳng, không có gì đáng ngại."

"Đàn ông con trai, không được khóc, phải kiên cường."

Vưu Cầu Cầu thắc mắc tại sao sếp Thịnh lại run rẩy, không phải là do chứng bệnh Parkinson, mà là vì anh đang căng thẳng.

Căng thẳng vì cô sao?

Hình như lúc nãy vành mắt sếp Thịnh cũng đỏ lên rồi

Thịnh Thời Quân nghe được Vưu Cầu Cầu nói: ???

Vưu Cầu Cầu vẫn tiếp tục, vì còn đang ôm, giọng nói nghèn nghẹn: "Sếp Thịnh, ôm đủ chưa, hình như không phải chỉ ôm hai cái thôi đâu, mà rất nhiều cái rồi đấy, tôi ôm đến mức có chút buồn ngủ rồi." Suýt nữa là ngủ thiếp đi mất.

"Còn hơi nóng." Người với người ôm nhau, giữa trời nắng chói chang thế này thực sự rất nóng.

Hơi buồn ngủ...

Hơi nóng.

Những từ ngữ này lặp đi lặp lại trong đầu Thịnh Thời Quân, như một cái loa phóng thanh kéo dài giọng nói.

Thịnh Thời Quân: "..." Lý trí bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn đi rất xa cuối cùng cũng trở về.

Anh vỗ nhẹ vai Vưu Cầu Cầu, ra hiệu đã đủ rồi.

Bây giờ anh đã bình tĩnh lại rồi

Tâm trạng bình tĩnh lại, Thịnh Thời Quân bắt đầu cau mày giáo dục an toàn cho Vưu Cầu Cầu.

Không được ở một mình, không được đến nơi hẻo lánh, không được nói chuyện với người lạ, gặp người có ý đồ xấu lôi kéo, nếu xung quanh có vật gì có thể phá hoại, chủ sở hữu chắc chắn sẽ giữ cô lại, sau đó bồi thường là được.

Thịnh Thời Quân: "Sau này tôi sẽ đi cùng cô." Hoặc là nên lên kế hoạch thuê một vệ sĩ cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu nghe lời quan tâm như bố già của sếp Thịnh mà ong ong cái đầu.

Bị nhồi nhét quá nhiều thông tin.

Sếp Thịnh không phải là fan baba của cô, nhưng còn giống bố cô hơn cả fan baba, bố ruột của cô cũng không nói nhiều như thế này.

Chỉ thiếu đưa cho cô một cuốn cẩm nang phòng chống lừa đảo dành cho học sinh tiểu học.

Vưu Cầu Cầu bày tỏ cô hiểu hết những đạo lý này, bây giờ chẳng phải cô đang hoàn hảo đứng đây sao, còn...

"Sếp Thịnh, tôi đi vệ sinh anh cũng đi theo à?" Không thực tế.

Vưu Cầu Cầu đưa ra câu hỏi từ sâu trong tâm hồn.

Thịnh Thời Quân: "..." Đờ ra trước câu hỏi ngược lại của Vưu Cầu Cầu.

"Đăng ký cho cô một lớp học võ, Muay Thái và Tán thủ, cô chọn một cái đi."

Anh suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra đáp án này cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu đã gợi ý cho anh, người khác có không bằng tự mình có, vậy thì cho Vưu Cầu Cầu học Tán đả.

Sau khi kết thúc lớp toán nâng cao, Vưu Cầu Cầu "vui mừng" nhận được giáo trình Tán đả: ???

Núi cao còn có núi khác cao hơn.

Vưu Cầu Cầu không biết bây giờ đổi ý cho sếp Thịnh đi theo mình còn kịp không.

Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó, dù chị Lệ điên rồ cỡ nào cũng không đến mức lôi cô vào nhà vệ sinh để tiêu tiền đâu.

...

Khi Giang Đào trở về, cái ôm giữa hai người đã kết thúc từ lâu, Giang Đào chỉ nhìn thấy Vưu Cầu Cầu ủ rũ, còn sếp Thịnh lại đang không ngừng dạy dỗ cô.

Mọi thứ trông rất bình thường, chỉ là Giang Đào chú ý thấy khuôn mặt của sếp Thịnh hơi đỏ.

Sếp Thịnh bị cháy nắng à?

Vì Vưu Cầu Cầu lại xảy ra chuyện, Giang Đào ngày càng sợ sếp Thịnh, luôn cảm thấy như mình đã làm hỏng chuyện.

Giang Đào đưa nước cho Vưu Cầu Cầu, do dự không biết có nên đưa cho sếp Thịnh không, Vưu Cầu Cầu nháy mắt khích lệ Giang Đào.

Cho nên Giang Đào cắn răng, thấp thỏm đưa nước cho anh, sếp Thịnh không từ chối, nhận lấy.

Lúc này anh mới nhớ lại cái ôm vừa rồi, cả người nóng ran.

Anh vốn muốn trách Giang Đào, nhưng Vưu Cầu Cầu bảo vệ chặt chẽ, cố ý đẩy Giang Đào ra xa để anh không thể trách mắng cô ấy. Cô không để ý đến bản thân mình, rất vô tư, nhưng lại rất tốt với những người xung quanh.

Giang Đào không bị sếp Thịnh trách mắng, lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cô ấy vẫn không thoải mái, sau khi lên xe thì tự phê bình bản thân.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy Giang Đào không làm sai, ai mà ngờ được chị Lệ có thể lôi kéo người giữa ban ngày ban mặt chứ.

"Hơn nữa thực ra kéo tôi vào cũng chẳng có tác dụng gì, tôi không có tiền."

Không có khả năng moi được tiền của cô đâu.

Sếp Thịnh im lặng lái xe không nói gì, Vưu Cầu Cầu vẫn cho rằng bên đó chỉ muốn lừa tiền của cô thôi sao?

Vì sự cố này, sếp Thịnh đã đánh tiếng với bên đoàn phim, xin cho cô nghỉ nửa ngày, có thể quay trước cảnh của người khác, sẽ không làm chậm tiến độ.

Xe chạy được nửa đường, sếp Thịnh bỗng dừng xe, không nói gì với người ở ghế sau, đi thẳng ra ngoài.

Nhưng chẳng mấy chốc anh đã quay lại, người đàn ông mặc vest lịch lãm ôm một hộp thức ăn nhanh cùng với đủ thứ ăn vặt khác, thêm hai ly nước. Anh gõ cửa sổ xe, ra hiệu kéo cửa sổ xuống một chút, rồi từ cửa sổ đưa hộp thức ăn nhanh và đồ uống cho Vưu Cầu Cầu.

"Ăn đi." Anh nói với Vưu Cầu Cầu.

Bạn nhỏ bị hoảng sợ, mua đồ ăn ngon dỗ dành một chút.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy sếp Thịnh cầm hộp đồ ăn nhanh và đồ uống đi về phía mình, thân cao hai mét hai!

Vưu Cầu Cầu ôm hộp đồ ăn và đồ uống, thấy sếp Thịnh trở lại ghế lái, mùi đồ chiên lan tỏa trong xe.

Giang Đào cầm một ly trà sữa, nhỏ giọng nói với Vưu Cầu Cầu: "Ăn cái này trong xe không thích hợp lắm nhỉ?" Ý chỉ đồ chiên.

Giang Đào nhớ nhiều người yêu xe như mạng, trông sếp Thịnh lại càng giống người tinh tế, nếu Vưu Cầu Cầu ăn cái này làm rơi vụn trên xe anh ấy, anh ấy có nổi giận không?

Vưu Cầu Cầu đã cầm một miếng lên rồi, Giang Đào nhắc nhở cô, nên cô hỏi.

"Sếp Thịnh, có thể ăn không?"

"Có làm bẩn xe của anh không?" Nếu vậy, cô sẽ đợi một lát rồi ăn, mặc dù để nguội thì hương vị sẽ giảm đi khá nhiều.

Sếp Thịnh: "Ăn đi."

"Xe cũng cũ rồi, không sợ bẩn, cứ tự nhiên."

Được chủ xe cho phép, không còn gì phải lo lắng nữa.

Sếp Thịnh nghe tiếng nhồm nhoàm phía sau, như thú nhỏ ăn uống, xuyên qua kính chiếu hậu, anh có thể thấy Vưu Cầu Cầu ăn đến mức hai má hơi phồng lên.

Vưu Cầu Cầu: "Sếp Thịnh, anh có ăn không, tôi để lại một ít cho anh nhé."

Thịnh Thời Quân: "Không cần."

Vưu Cầu Cầu: "Sếp Thịnh..."

"Hả?"

"Chỉ là... Cái món mới này thật sự không ngon, lần sau anh đừng lãng phí tiền mua món mới nữa nha."

Vưu Cầu Cầu do dự một lúc, vẫn quyết định nói.

Món mới này, thật sự khó ăn quá.

Tay lái xe của Thịnh Thời Quân hơi ngừng lại, nhưng biểu hiện của anh vẫn khá bình tĩnh: "Được."

Anh sẽ ghi chú lại.

Vưu Cầu Cầu không thích món mới.

...

Tin tức về phía bên đó đến rất nhanh, chị Lệ và quán bar quả thực có vấn đề.

Quán bar kia không phải là quán bar bình thường, bên ngoài cũng kinh doanh, nhưng thực chất ông chủ làm việc phi pháp, vì gần khách sạn lớn, xung quanh có nhiều doanh nhân và người nổi tiếng cư trú, một khi bị quán bar để mắt, sẽ sử dụng đủ loại biện pháp gài bẫy.

Nam thì dùng bẫy tình ái, chụp ảnh, mà nữ bị để mắt tới còn nguy hiểm hơn, chỉ cần chụp vài tấm ảnh khỏa thân là có thể làm một người phụ nữ bình thường sụp đổ chứ đừng nói gì đến nữ nghệ sĩ.

Không chỉ thủ đoạn chụp ảnh này, bên trong còn liên quan đến chất cấm...

Người bị mắc kẹt rất khó thoát ra, không chỉ riêng thể xác và tinh thần bị tổn thương nặng nề, mà còn trở thành cái máy rút tiền của đối phương, vì điểm yếu nằm trong tay bọn họ nên rất khó nói ra.

Chị Lệ chịu trách nhiệm môi giới và nhận hoa hồng, cô ta là diễn viên quần chúng có thể tiếp xúc với nữ nghệ sĩ.

*****ên là nhiệt tình, làm người ta tin tưởng, sau đó quăng lưới nói có trai đẹp, nhắm vào tính cách thích vui đùa của nam nữ trẻ.

Người quen mời, lại có trò vui, một là ngại từ chối mất mặt mũi, hai là thực sự đều thích tham gia náo nhiệt.

Ai ngờ lại thất bại ở chỗ Vưu Cầu Cầu.

Rốt cuộc Vưu Cầu Cầu là loại người gì, sao lại khó xử lý như vậy chứ?

Chị Lệ: Hối hận, vô cùng hối hận.

Chị Lệ bị bắt còn khai ra người đứng sau: “Vốn dĩ tôi không muốn tìm Vưu Cầu Cầu, là trợ lý của Ella tìm tôi, đưa tiền cho tôi bảo tôi bẫy Vưu Cầu Cầu.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Thịnh trước khi rung động: Đừng làm bẩn xe của tôi.

Sau khi rung động: Xe cũ rồi, không sợ bẩn, cứ tự nhiên.

Chậc, đàn ông…

Bình Luận (0)
Comment