Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 95

Vậy em có thể hôn anh đúng không?

Mỗi một chữ đều như được cho thêm hiệu ứng, âm lượng không ngừng phóng đại, không ngừng nặng hơn.

Gương mặt người đàn ông vốn đã đỏ rực, bây giờ càng có xu hướng đỏ hơn, giống như một con tôm hùm đất đã chín. Thịnh Thời Quân cảm thấy bản thân sắp chín đến nơi rồi.

Không chỉ mỗi mặt đỏ lên, lỗ tai cũng ong ong tiếng nước sôi.

Vưu Cầu Cầu nhìn sếp Thịnh thay đổi sắc mặt một cách điên cuồng thì cực kỳ ngạc nhiên.

Wow, còn có thể như vậy à?

Cô vốn cho rằng làm sếp Thịnh đỏ lên bằng giọng nói đã rất lợi hại, không ngờ anh còn có thể đỏ hơn.

Ghê ghê ghê, quá đỉnh.

Nhưng Vưu Cầu Cầu còn chú ý đến, lúc sếp Thịnh nghe thấy cô hỏi có thể hôn anh không, anh nhanh chóng lùi về sau vài bước.

Vốn dĩ hai người cách nhau rất gần, nhưng lại vì động tác này của anh, khoảng cách của hai người bị kéo xa ra.

Vưu Cầu Cầu: “...”

Không phải nói thích cô sao? Động tác lùi về sau này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cảm thấy anh rất ghét bỏ. Nếu một cô gái bình thường gặp hành vi như vậy, không chừng còn bị sếp Thịnh làm tức chết.

Vưu Cầu Cầu không khóc, bởi bị cô không phải cô gái bình thường.

Căn cứ vào biểu hiện và động tác của anh, Vưu Cầu Cầu mạnh dạn phỏng đoán: “Sếp Thịnh, anh như thế này là muốn làm theo quy trình à?”

Nghĩa là: *****ên là tỏ tình, sau đó trò chuyện, bồi đắp tình cảm đến một mức nhất định thì mới nắm tay, rồi chờ đến một khoảnh khắc thật lãng mạn, bọn họ mới có thể nhồm nhàm trà sữa khoai môn viên không lấy trà sữa và khoai môn viên sao?

Vưu Cầu Cầu tỏ vẻ cô đã hiểu, nếu vậy thì…

“Chúng ta về phòng ăn thịt nướng đi.”

Cô vẫn còn mong mỏi thịt đang nướng bên kia trước đó, hẳn thịt cũng đã chín được kha khá. Những món như BBQ ăn nóng mới là ngon nhất, thịt ba chỉ nguội đi sẽ không thơm như lúc mới lấy ra, còn nóng hầm hập, sôi dầu.

Chuyển ngay từ chế độ lãng mạn sang chế độ thịt nướng mà không hề bị ngắt quãng, nhưng Thịnh Thời Quân lại ngăn cản cô.

Anh nhìn chằm chằm cô gái đối diện, nói với giọng khàn khàn: “Không được.”

“Bởi vì lời này nên để đàn ông nói.”

“Vưu Cầu Cầu, anh có thể hôn em không?”

Thịnh Thời Quân lại gần Vưu Cầu Cầu, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp từng chút.

Tim Thịnh Thời Quân đập rất nhanh, toàn thân đều đang vui mừng sung sướng, lúc này anh đã vứt đi rất nhiều thứ.

Có được không? Nên làm không? Những lo lắng lặt vặt đó, anh quyết định không để ý tới nữa.

Dù luôn giữ lý trí, nhưng con người không thể lúc nào cũng lý trí được.

Cô bật đèn xanh với anh. Khi đang choáng váng, Thịnh Thời Quân cũng cảm thấy bản thân nên bước ra.

Thịnh Thời Quân đang chờ đợi Vưu Cầu Cầu gật đầu, nhưng Vưu Cầu Cầu lại lắc đầu.

“Không được.”

"Sao anh còn phân biệt nam nữ?"

“Nam quyền?”

Thịnh Thời Quân: ???

Đối mặt với biểu cảm chất vất “Sao anh lại thế này?” của Vưu Cầu Cầu, anh ngơ ngác.

Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy.

Thịnh Thời Quân hận không thể một câu phủ nhận ba lần.

Mà gương mặt vốn đang đỏ bừng của anh, nhờ câu chất vấn này của Vưu Cầu Cầu, cũng đã khôi phục màu sắc bình thường, hơn nữa còn có chút tái.

Vưu Cầu Cầu vốn chỉ nói đùa với Thịnh Thời Quân. Cô đã gặp dáng vẻ tinh anh, nắm chắc thắng lợi của sếp Thịnh nhiều rồi, sếp Thịnh đỏ bừng và sếp Thịnh ngơ ngác đều quá thú vị.

Nhưng Vưu Cầu Cầu cảm thấy bản thân cũng không nên đùa quá mức. Không đợi cô mở miệng, đối phương đã hé răng:

“Anh theo nữ quyền.”

Vưu Cầu Cầu: Hả?

Hiện giờ hai người đang cách nhau cực gần, bởi vì anh khá cao, Vưu Cầu Cầu còn chưa cao tới cổ anh nên phải ngẩng mặt nhìn Thịnh Thời Quân.

Đôi mắt bên dưới lớp kính của người đàn ông nhìn chăm chú vào gương mặt chỉ to bằng bàn tay của cô gái, dùng ánh mắt hỏi ý cô: Được chứ?

Vưu Cầu Cầu chỉ chỉ môi mình: “Bây giờ anh có thể hôn môi tiên nữ rồi.” Nhưng đừng làm cô ăn thịt nướng trễ đó.

Cô còn đang tính thời gian, cực kỳ nắm chắc.

Thịnh Thời Quân cúi đầu.

Trong phòng lại vang lên tiếng ca hát, tiếng quỷ khóc sói gào sau khi say của các đồng nghiệp công ty; nơi xa có người bắn pháo hoa cầu hôn, pháo hoa long trọng nở rộ giữa màn đêm cùng tiếng hô kinh ngạc của người qua đường.

Các giác quan của Thịnh Thời Quân vốn bị khép lại vì sự bất ngờ, giờ đây đã trở lại hoàn toàn. Anh có thể nhìn thấy rõ đôi mắt sáng ngời của cô, và nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Thình thịch…

Thình thịch…

Một câu thẳng thừng của Vưu Cầu Cầu trực tiếp đánh trúng trái tim Thịnh Thời Quân, lớp ngụy trang vốn đầy sơ hở hoàn toàn sụp đổ.

Không chịu nổi.

Có hai chuyện không cách nào che giấu, một chuyện là ho khan, chuyện còn lại là tình yêu.

Vưu Cầu Cầu ôm trọn một bầu không khí mát lạnh, còn Thịnh Thời Quân thì nếm được vị Sprite năm 82.

Ngòn ngọt, ngọt đến quá mức. Sprite năm 82 quả nhiên không giống với Sprite bình thường, cao cấp hơn hẳn.

Vốn Thịnh Thời Quân cũng không thích đồ uống có ga, nói một cách chính xác thì anh thích nước sôi để nguội hơi. Trước kia anh còn không hiểu sao Vưu Cầu Cầu lại thích mấy thứ này, bây giờ anh lại phát hiện có lẽ khẩu vị bản thân cũng thay đổi rồi.

Anh thích Sprite năm 82.

Vưu Cầu Cầu: “... Đủ rồi chứ? Em cảm thấy hơi khó thở.”

Không thở được.jpg

Nghe Vưu Cầu Cầu kêu cứu, Thịnh Thời Quân vội vã buông cô ra.

Thở được chưa?

Không sao chứ?

Nếu thật sự không ổn thì đi bệnh viện.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đầy sự lo lắng. Đối với nỗi lo của anh, Vưu Cầu Cầu xua tay, không đến mức đó, cô hít thở vài hơi là được.

Bàn tay hai người không biết đã nắm lấy nhau từ lúc nào, là Thịnh Thời Quân chủ động vươn tay.

Vừa nãy hai người nhòm nhàm trà sữa khoai môn viên không lấy trà sữa và khoai môn viên thật ra cũng chẳng mấy dữ dội, nhưng chỉ chạm vào nhau cũng đủ làm tim anh rung động.

Vưu Cầu Cầu: Hì hì.

Thịnh Thời Quân vẫn đang xoa dịu tâm trạng của mình. Bàn tay to rộng của anh gần như có thể bao trùm bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô.

“Chúng ta… Bây giờ cũng xem như bạn trai bạn gái đúng không?” Người đàn ông mím môi, nỗ lực khiến bản thân trở về hướng chững chạc trầm ổn, nhưng khỏe môi nhếch lên không cách nào ép xuống được.

Trái tim tức khắc được lấp đầy.

Vưu Cầu Cầu: “Sếp Thịnh nói vậy thì là như vậy.”

Trước kia Thịnh Thời Quân không cảm thấy xưng hô “Sếp Thịnh” này có gì không đúng, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy nó đầy chỗ khó chịu.

Không thích.

Không muốn Vưu Cầu Cầu gọi anh là sếp Thịnh.

Quá xa cách, hơn nữa có một cảm giác đạo đức tan vỡ.

“Đổi xưng hô khác đi.” Anh nói.

Vưu Cầu Cầu lập tức hiểu ý, sếp Thịnh muốn đổi sang tên gọi tên mật đây mà.

“Cũng đúng… Cảm giác quan hệ này của chúng ta cũng rất kỳ lạ, ông chủ và nhân viên yêu đương, hơi giống quy tắc ngầm.” Dù rằng sếp Thịnh không hề chơi quy tắc ngầm với cô, ngược lại là cô trực tiếp hỏi ra.

“Em nhớ trong TV đều gọi những người như vậy là cẩu nam nữ.”

Thịnh Thời Quân vốn còn đang nói giọng ngọt ngào, bèn bị suy nghĩ này của Vưu Cầu Cầu đánh nát.

Cẩu nam nữ?

Anh không muốn nghe Vưu Cầu Cầu nói chuyện nữa.

Trước kia không muốn cho Vưu Cầu Cầu nói chuyện thì có thể duỗi tay chặn lại, hiện giờ quan hệ hai người thay đổi, anh có biện pháp tốt hơn và cũng tiện hơn.

Một lát sau, họ vẫn quay về vấn đề xưng hô.

Vưu Cầu Cầu suy nghĩ: “Thịnh baba.”

Sếp Thịnh còn giống bố cô hơn cả bố ruột cô, cô cảm thấy xưng hô này được.

Sếp Thịnh tỏ vẻ anh không chấp nhận được.

Cái này càng suy đồi đạo đức hơn.

Xưng hô này bị pass.

Vưu Cầu Cầu: Đàn ông cũng để ý hình thức như vậy sao?

Đối diện với ánh mắt chăm chú “Em nghĩ kỹ rồi hẵng nói với anh”, Vưu Cầu Cầu nhón mũi chân, ra hiệu anh đưa tai lại gần.

Cô nhớ ra rồi, nhớ ra một xưng hô cô nghĩ ra cho sếp Thịnh rất lâu trước kia.

Thịnh Thời Quân nhìn thấy nụ cười gian xảo này của Vưu Cầu Cầu thì cảm thấy chắc là xưng hô này chẳng ra gì, nhưng dựa vào niềm tin với người yêu mới, anh vẫn đưa tai qua như ý cô, hơn nữa trong lòng còn chờ mong.

Anh chờ mong Vưu Cầu Cầu cho anh một tên xưng hô thân mật như thế nào.

Vưu Cầu Cầu ghé vào tai Thịnh Thời Quân, dùng giọng loli ngọt ngào mở miệng nói ra hai chữ:

“Tiểu Thịnh.”

Tiểu Thịnh, từ lúc anh mới tiếp quản công ty, cô đã muốn gọi anh như vậy!

Thịnh Thời Quân: “...”

Trí nhớ của Thịnh Thời Quân rất tốt, tuy rằng anh đang có xu hướng biến thành đồ ngây thơ do chìm trong tình yêu, nhưng anh không quên lúc Vưu Cầu Cầu quay quảng cáo diễn tổng giám đốc bá đạo, cô đã kêu “Tiểu Thịnh”, bảo anh đưa cho cô một chai Lafite năm 82.

Vưu Cầu Cầu: “Sếp Thịnh, bây giờ chúng ta là người yêu đúng không?

Thịnh Thời Quân: “Ừ.” Khóe môi anh nhếch lên.

“Nếu đã là người yêu, anh còn phải thu phí quản lý của em sao?” Có phải tiền cô kiếm được có thể không chia với công ty rồi không?

Vưu Cầu Cầu mạnh dạn hỏi.

Còn nữa, sau này cô có thể quang minh chính đại đến nhà sếp Thịnh ăn chực đúng không?

Thịnh Thời Quân: “...”

Cô không thích anh, mà là thích được miễn phí quản lý và cơm của anh?

Vưu Cầu Cầu: Thích thích thích!

Cô chỉ thuận miệng hỏi thử, nếu được thì đương nhiên càng tốt, không được thì thôi, dù sao cô cũng có được người rồi, phi vụ này hoàn toàn không lỗ.

Từ lúc phát hiện ra đến khi chính thức hẹn ước, Vưu Cầu Cầu dùng thời gian rất ngắn.

Không cần suy nghĩ phức tạp như vậy, cảm thấy ổn là được. Cô cũng chỉ bỗng nhiên hỏi ra miệng, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, sau đó cô đã thành công lừa sếp Thịnh làm bạn trai mình.

Thịnh Thời Quân nắm tay Vưu Cầu Cầu, anh muốn hỏi cô phát hiện mình có cảm xúc khác với cô từ lúc nào, anh tự nhận bản thân đã che giấu rất tốt; cũng muốn hỏi Vưu Cầu Cầu bắt đầu có ý với anh từ lúc nào.

Hoặc là cứ không làm bất cứ điều gì cả, chỉ nắm tay đứng chung một chỗ như thế, cũng rất tốt.

Vưu Cầu Cầu chọc chọc cánh tay anh: “Tiểu Thịnh, chúng ta quay về ăn thịt nướng thôi.”

Thịt nướng cũng không thể bỏ lỡ được!

Cảm giác các cô đã bỏ lỡ một lúc rồi.

Thịnh Thời Quân thấy Vưu Cầu Cầu mặc ít, cho dù anh đã cởi áo khoác âu phục ra đưa cho cô, cô vẫn có vẻ run bần bật, bèn đáp một tiếng.

Vẫn nên về phòng thôi, đừng để bị cảm.

Đợi đến khi Vưu Cầu Cầu về phòng tìm kiếm thịt nướng mà cô luôn mãi nhớ mong, nơi đó chỉ còn lại xiên.

Các cô không chỉ bỏ lỡ một lúc, mà là bỏ lỡ rất lâu. Giang Đào còn gọi điện thoại cho Vưu Cầu Cầu, Vưu Cầu Cầu không mang di động, không hề nghe thấy.

Vưu Cầu Cầu nhìn mặt bàn đầy xiên nướng, cảm giác muốn khóc.

Các tiền bối không lừa cô, quả nhiên nam sắc hại người!

Hại cô lỡ một bữa thịt nướng cực kỳ chờ mong.

Nam sắc hại người - Thịnh Thời Quân chủ động đi nướng thêm không ít thịt cho Vưu Cầu Cầu rồi đóng gói tính tiền, Vưu Cầu Cầu có thể trực tiếp ăn trên đường.

Thế là Vưu Cầu Cầu đã sống lại.

Giơ móng nói tạm biệt với bạn trai mới nhận việc.

Thịnh Thời Quân không quên gửi tin nhắn cho Vưu Cầu Cầu: “Nhớ đánh răng, ngày mai vận động thêm.”

Đánh răng là do uống Sprite, vận động là do ăn thịt nướng. Cho dù đã thành bạn trai, anh cũng phải rõ ràng trong việc đốc thúc Vưu Cầu Cầu.

Sprite thật sự có thể ngọt đến mức rụng răng.

Hiếm thấy, trên đường trở về, Thịnh Thời Quân tự mình đến cửa hàng tiện lợi mua một chai Sprite. Sau khi uống một ngụm, anh nhíu mày, hơi ghét bỏ, hoàn toàn không phải hương vị tối nay.

Ban đêm, Thịnh Thời Quân không ngủ, lăn qua lộn lại, muốn gặp Vưu Cầu Cầu, muốn trò chuyện với cô. Nhưng anh cũng không quấy rầy đối phương, thế nên rạng sáng, Thịnh Thời Quân bò dậy, làm việc điên cuồng.

Sau đó anh còn tỉnh táo hơn.

Trời tờ mờ sáng, Thịnh Thời Quân bắt đầu chuẩn bị sớm một chút, định mang qua cho Vưu Cầu Cầu. Anh nhớ lại xem Vưu Cầu Cầu thích ăn cái gì.

Sau đó… Cầm theo đem qua cho Vưu Cầu Cầu làm cơm trưa.

Hôm nay đoàn phim “Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã” nghỉ một ngày, Vưu Cầu Cầu ngủ tới khi tự nhiên tỉnh. Thật ra vốn dĩ cô có thể dậy trễ hơn, nhưng như thế thì bữa sáng Thịnh Thời Quân tỉ mỉ chuẩn bị cho cô chắc sẽ biến thành bữa tối.

Hôm nay xem như một lần cô dậy tương đối sớm.

Vưu Cầu Cầu nhận giải Mẫu Đơn Diễn viên mới xuất sắc nhất, còn được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, tuy rằng không đoạt được cái thứ hai, nhưng cũng xem như người nổi bật nhất.

Hôm qua cô quay về khách sạn, nằm xuống là ngủ, chưa kịp xem di động. Sau khi mở ra thì phát hiện mục tin nhắn đã bùng nổ, mọi người đều nhắn chúc mừng.

Từ những đạo diễn và nhân viên công tác đã từng hợp tác đến Đào An Kiệt, Thôi Kiến Nam… Những người quen trong ngành, còn có bạn nhỏ Đổng Điềm Điềm từng hợp tác trong mùa 2 “Thời gian nhàn nhã”, vốn dĩ cô bé không hợp với cô, nhưng sau đó lại bị xúc xích nướng của cô chiếm lấy trái tim.

Sau này bạn nhỏ Đổng Điềm Điềm và Vưu Cầu Cầu cũng lục tục tiếp xúc, cho dù không gặp nhau, hai người xem như bạn trên mạng.

Sau khi Vưu Cầu Cầu giới thiệu nghiệp vụ giúp làm bài tập cho Đổng Điềm Điềm, cô bé như thể mở ra thế giới mới, hóa ra câu hỏi nào không biết thì còn có thể làm như vậy!

Đương nhiên, Đổng Điềm Điềm nói mẹ mình vẫn bắt cô xóa app giúp làm bài tập đi, bởi vì sau khi có Thần Khí này, mỗi khi Đổng Điềm Điềm làm bài tập, cô bé đều muốn vào đó tra, không muốn động não.

Lúc đó Vưu Cầu Cầu còn khó hiểu tại sao Đổng Điềm Điềm lại có thể chơi điện thoại tự nhiên trên lớp.

Cô không nhớ lúc mình đi học có thể chơi điện thoại mà?

Đổng Điềm Điềm: Em học trường quý tộc tư nhân.

Vưu Cầu Cầu đã hiểu.

Do thấy tất cả mọi người đều muốn làm bố làm mẹ cô, nên lúc Vưu Cầu Cầu nhìn thấy tin nhắn của Đổng Điềm Điềm, cô cũng rất sợ cô bé vị thành niên này đòi làm fan mama của cô. May mà Đổng Điềm Điềm không có ý định này, cô bé chỉ chúc mừng Vưu Cầu Cầu đoạt giải, hơn nữa còn gửi một tràng lời khen cô xinh đẹp.

Đổng Điềm Điềm cũng đã xem “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp”, cô bé xem xong thì khóc như mưa.

Vưu Cầu Cầu nói cảm ơn Đổng Điềm Điềm, còn vỗ về cô bé, rồi lại trả lời tin nhắn của từng người.

Thịnh Thời Quân báo kế hoạch công việc tiếp theo cho cô đâu ra đấy, Vưu Cầu Cầu phải chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang, còn phải nhận phỏng vấn. Tối hôm qua hai người mới ngọt ngào, hôm nay lại giống như bấm nút quay về làm ông chủ và nô lệ tư bản.

Giang Đào lặng lẽ túm chặt Vưu Cầu Cầu: “Có công việc cần sắp xếp thì sếp Thịnh trực tiếp gọi điện thoại thông báo là được, sao anh ấy lại tự chạy tới đây?”

Còn nữa, trong ánh mắt của sếp Thịnh, Giang Đào thấy được sự…

Ai oán.

Không phải thật đâu nhỉ?

Vưu Cầu Cầu: “Chắc hôm nay giá dầu rẻ, giảm giá.”

Giang Đào: Thật hay giả vậy?!

Đương nhiên là giả rồi.

Giang Đào còn có việc khác phải đi làm, dù sao Vưu Cầu Cầu đều ở trong phòng, bên trong cũng có sếp Thịnh, không có khả năng xảy ra chuyện gì, cô ấy bèn rời khỏi.

Mà sau khi Giang Đào đóng cửa, người đàn ông vốn đang vô cùng đứng đắn nhìn chằm chằm Vưu Cầu Cầu: “... Em quên mất chuyện hôm qua rồi à?”

Vưu Cầu Cầu: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thịnh Thời Quân: “...” Tâm trạng tức khắc tụt xuống thung lũng.

Vưu Cầu Cầu cười, đứng dậy, giang hai tay ra.

“Chào buổi trưa, bạn trai.”

Trái tim Thịnh Thời Quân quay về vị trí ban đầu, anh ôm cô vào lòng, Vưu Cầu Cầu nghe thấy hai tiếng hừ hừ.

Vưu Cầu Cầu: “Anh đang làm nũng.” Cô nhắc nhở đối phương.

Cơ thể Thịnh Thời Quân cứng đờ: “... Anh không có.”

Vưu Cầu Cầu: “Có!”

Cô đã nghe thấy đối phương hừ hừ hai tiếng, không phải làm nũng thì là gì?

“Anh cho em xem, xem bây giờ anh có đỏ lên không?”

Thịnh Thời Quân thật sự quá cao, bây giờ anh ôm Vưu Cầu Cầu, Vưu Cầu Cầu hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh. Cô muốn xem xem đối phương có phải đã đỏ lên rồi không, đỏ lên nghĩa là thẹn thùng do nói dối.

Vưu Cầu Cầu bị Thịnh Thời Quân đè lại, anh không cho cô xem.

Một lát sau, người đàn ông mới buông Vưu Cầu Cầu ra, mà mặt anh quả thực không đỏ.

Vưu Cầu Cầu hậm hực, tên chó này đã thông minh lên rồi.

Lúc đeo mắt kính, Thịnh Thời Quân vẫn mang dáng vẻ ưu tú.

Vưu Cầu Cầu: “Em không biểu hiện gì, anh buồn sao?”

Vừa này hỏi có phải cô đã quên chuyện hôm qua rồi không, rõ ràng là đang buồn.

“Vậy tại sao anh vừa vào phòng thì…” Vưu Cầu Cầu bắt chước dáng vẻ của Thịnh Thời Quân ngày thường: Trầm ổn, lạnh lùng, ưu tú.

Thịnh Thời Quân nhìn màn biểu diễn rất giống mấy tên lái buôn đạo đức giả của cô, có chút bất đắc dĩ.

“Anh có như thế à?”

Vưu Cầu Cầu: “Không có.”

“Biện pháp nghệ thuật khoa trương.”

Cô thêm vào một ít nghệ thuật.

Thịnh Thời Quân giải thích: “Có Giang Đào ở đây.”

Vưu Cầu Cầu hiểu, gật đầu: “À là thẹn thùng.”

Thịnh Thời Quân: “... Cũng không hẳn.” Tại sao trong đầu Vưu Cầu Cầu đều nghĩ anh nào là thẹn thùng nào là làm nũng?

Không nên như vậy.

Thịnh Thời Quân cảm thấy bản thân phải giải thích một chút, xoay chuyển cục diện này: “Quan hệ của chúng ta tốt nhất đừng lộ ra… Không tốt cho em.”

Giống như những lời tối hôm qua Vưu Cầu Cầu thuận miệng nói ở ban công, anh là cấp trên của cô, cô là nhân viên của anh, loại thân phận này khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều.

Vưu Cầu Cầu được tăng lương hoàn toàn là do cô dùng nỗ lực đổi lấy, nhưng nếu tình yêu của hai người bỗng bị đưa ra ánh sáng, những người khác sẽ nghĩ thế nào?

Bỏ qua thân phận sếp và nhân viên, Vưu Cầu Cầu còn là nữ nghệ sĩ, nữ nghệ sĩ đều lập hình tượng độc thân.

Anh không muốn vì bản thân mà làm người khác hiểu lầm, phủ nhận nỗ lực của Vưu Cầu Cầu.

Ít nhất hiện tại không được.

Vưu Cầu Cầu: “Cho nên anh bèn ấm ức cầu toàn, làm người đàn ông trong tối?”

“Em cũng chẳng coi như nữ nghệ sĩ gì cả, em là nam…”

Thịnh Thời Quân: ???

Đừng hồ nháo.

Vưu Cầu Cầu bảo Thịnh Thời Quân yên tâm, không phải chơi gay. Cô là nữ nghệ sĩ, nhưng cô không giống với những nữ nghệ sĩ khác.

Những nữ nghệ sĩ khác đều ăn mãi không mập, hằng năm da trắng như tuyết, còn cô thì ăn là béo, ăn nhiều một chút sẽ lập tức tăng cân, làn da còn có thể vàng lên hay đen đi. Cho nên kết luận: Cô và các nữ nghệ sĩ khác không giống nhau.

Vưu Cầu Cầu: “Anh nói thật đi, có phải sau khi ở bên em thì anh tự ti tự kỷ không?”

Thịnh Thời Quân: “?”

“Không đâu, em tốt như vậy, có thể ở bên em là điều làm anh vừa kiêu ngạo vừa tự hào.” Tại sao lại tự ti tự kỷ?

Vưu Cầu Cầu: “Nhưng ở bên em, vai vế của anh sẽ rớt xuống.”

Ai cũng biết, cô có rất nhiều fan baba mama, hiện tại sếp Thịnh xoay người biến thành bạn trai cô, vậy sếp Thịnh sẽ có rất nhiều bố vợ mẹ vợ, ngay cả vai vế của Giang Đào cũng được nâng lên.

Vưu Cầu Cầu thấy Giang Đào đi rồi trở về, cô nở nụ cười.

Em nghĩ người em nhìn thấy là cấp trên, nhưng thực tế đó là con rể.

Giang Đào, đây là giang sơn chị chinh phục cho em, không cần cảm ơn.

Vốn dĩ Thịnh Thời Quân rất kiên quyết không đưa tình yêu ra ánh sáng, cảm thấy điều đó có thể bảo vệ Vưu Cầu Cầu. Nhưng dưới một trận quỷ biện của Vưu Cầu Cầu, Thịnh Thời Quân cảm thấy hình như cũng chẳng sao.

Vưu Cầu Cầu quả thực không phải nữ nghệ sĩ bình thường.

Thuận theo tự nhiên vậy.

Trái lại là Vưu Cầu Cầu tán đồng ý tưởng yêu đương lén lút của Thịnh Thời Quân.

Suy nghĩ của cô là:

“Kích thích.”

Hai người vốn là người yêu đàng hoàng, nhưng vì sếp Thịnh không muốn để lộ, làm chuyện này có thêm chút cảm giác kích thích, như thể hai người đang có mối quan hệ không đứng đắn vậy.

Nói xem có kích thích không?

Thịnh Thời Quân: ???

Anh cảm thấy suy nghĩ của Vưu Cầu Cầu hơi nguy hiểm.

Không phải cô là người đạt 95 điểm chính trị sao?

Thịnh Thời Quân cảm thấy cho dù yêu đương với Vưu Cầu Cầu, anh cũng có thể giữ lý trí, ít nhất trong công việc, anh vẫn như trước.

Nhưng Thịnh Thời Quân phát hiện mình làm không được.

Công việc của Vưu Cầu Cầu bên kia rất bận, anh về công ty làm việc thì sẽ không kìm được nhớ đến cô, muốn biết cô đang làm gì.

Cho dù mang các loại thức uống, lấy cớ thăm hỏi mọi người để gặp Vưu Cầu Cầu, anh cũng muốn đi chọc cô, ôm cô một cái.

Giang Đào: “Dạo này hình như tâm trạng sếp Thịnh không tệ?”

Cô ấy nghi hoặc.

Nếu không thì sao cô ấy lại thấy sếp Thịnh thường xuyên cười ra tiếng?

Khi Vưu Cầu Cầu quay phim, cô thật sự rất tập trung, Thịnh Thời Quân không nói gì, nhưng Vưu Cầu Cầu lại có thể cảm nhận được một ánh mắt luôn dừng trên người cô.

Thi Tĩnh: “Khi nào xong đi ăn xiên que không?”

Cô ấy mời đi ăn xiên que.

Thi Tĩnh cảm thấy Vưu Cầu Cầu sẽ không từ chối. Thịt nướng + đồ uống có ga = Tuyệt nhất thế gian, nếu có thứ gì sánh bằng nó, chắc là lẩu.

Vưu Cầu Cầu lại lắc đầu.

“Không đi, cậu đi đi, nếu được thì đóng gói về giúp tớ.”

Thi Tĩnh: ?

Tại sao không đi? Đây hoàn toàn không phải phong cách của Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: “Có một chú chó con đang đợi tớ.”

Đợi lâu lắm rồi.

Thi Tĩnh: “Nhưng không phải cậu sợ chó à?”

Vưu Cầu Cầu: “Chú chó này là giống mới.” Tuy rằng rất chó, nhưng cũng rất dễ làm người ta thích.

Đàn ông biết làm nũng tốt số nhất, vừa nãy cô lo quay phim đã bỏ bê người ta cả ngày rồi.

Thi Tĩnh lại tiếp tục nghi hoặc, còn có loại chó như vậy sao?

Vưu Cầu Cầu khẳng định với cô ấy là có đó.

Vưu Cầu Cầu mang theo kịch bản gõ cửa phòng khách sạn của Thịnh Thời Quân.

Đối phương đặt căn phòng bên cạnh cô, khi không về công ty thì sẽ ở đó.

Thịnh Thời Quân mở cửa phòng, nhìn thấy Vưu Cầu Cầu.

“Em không đi ăn tiệc thịt nướng à?” Thi Tĩnh mời Vưu Cầu Cầu, tiệc thịt nướng không có anh.

Trước đó Vưu Cầu Cầu nói với Thịnh Thời Quân cô muốn đi.

Vưu Cầu Cầu: “Em nhớ ra mình còn hơi lờ mờ cảnh diễn sau, nên tìm anh luyện tập.”

Vưu Cầu Cầu chui vào phòng từ dưới nách anh.

“Hóa ra anh là công cụ luyện tập của em à.”

Nói thì nói thế, nhưng Thịnh Thời Quân lại không kìm được nhếch khóe miệng. Vưu Cầu Cầu vốn có thể đi tìm diễn viên chuyên nghiệp như Trình Quả, Trình Lập, Trình Lập thì không biết, nhưng Trình Quả chắc chắn đồng ý.

Vưu Cầu Cầu đã ngồi xuống sofa, cô vẫy tay với Thịnh Thời Quân.

“Mau lại đây.”

Rõ ràng anh đã vui muốn chết.

Thịnh Thời Quân ngồi xuống bên cạnh Vưu Cầu Cầu, Vưu Cầu Cầu dịch lại gần, Thịnh Thời Quân ôm cô vào lòng, tự động làm đệm lót sofa.

“Luyện đoạn nào?”

Vưu Cầu Cầu lật ra một trang, chỉ vào đó.

Thịnh Thời Quân xem sơ lời thoại, bản thân anh chính là nhân vật cấp học sinh giỏi, làm chuyện gì cũng nhanh tay.

Có điều…

Ánh mắt Thịnh Thời Quân thay đổi.

“Đây là… Cảnh hôn?”

Vưu Cầu Cầu tựa đầu vào người anh, ngẩng mặt cười to: “Không ngờ đúng không? Anh không chỉ là công cụ luyện diễn, còn là công cụ luyện hôn.”

--------------------

Lời tác giả:

Sếp Thịnh - công cụ hình người: Xác nhận √

Bình Luận (0)
Comment