Sau khi quay phim xong, đoàn người trở về khách sạn. Chờ Giang Đào đi khuất khỏi tầm mắt, Vưu Cầu Cầu lập tức bắt đầu giải thích với Thịnh Thời Quân.
Sếp Thịnh, hãy tin em, trong kịch bản thực sự có cảnh này, em không lừa anh để hôn hít đâu.
Nhưng lời giải thích của Vưu Cầu Cầu bị Thịnh Thời Quân cắt ngang. Anh nói: "Anh hiểu mà."
Vưu Cầu Cầu: Anh hiểu thật à? Nếu hiểu thì cô an tâm rồi, không cần nói nhiều, giải thích cũng mệt người lắm đấy.
Nhưng mà...
"Sếp Thịnh, sao tay anh lại đặt lên mặt em rồi."
...
Một bàn tay xoa xoa má Vưu Cầu Cầu, từng khớp xương rõ ràng, mang theo cảm giác ấm áp, trên đầu các khớp ngón tay còn có vết chai mỏng.
Bàn tay này rõ ràng không phải của cô, mà là của người đàn ông đứng trước mặt.
Thịnh Thời Quân không chỉ đặt tay lên má Vưu Cầu Cầu, mà còn xoa nhẹ vài cái, người cũng tiến đến gần hơn.
Gần đến mức Vưu Cầu Cầu có thể nhìn thấy sống mũi cao, đôi mắt sâu đẹp dưới cặp kính, hàng mi đen như lông quạ, ánh mắt dịu dàng ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt của đối phương.
Tim Vưu Cầu Cầu đập lỡ mất một nhịp.
Thịnh Thời Quân nói với Vưu Cầu Cầu: "Làm công cụ luyện kỹ năng hôn hình người, anh cảm thấy khóa học này cần phải được đẩy mạnh."
Giọng điệu của người đàn ông rất nghiêm túc, cứ như anh đang nói chuyện công việc với Vưu Cầu Cầu, dùng thái độ nói cô cần nâng cao kỹ năng nhảy múa cho công việc để yêu cầu cô phải luyện kỹ năng hôn.
Càng như vậy, càng có một cảm giác sụp đổ đạo đức.
Người đàn ông trước mặt mặc vest mang giày da lịch lãm, đeo kính gọng vàng, ngay cả nút áo sơ mi cũng cài đến trên cùng, cực kỳ giống một tên lưu manh giả danh tri thức.
Thịnh Thời Quân hiếm khi thấy Vưu Cầu Cầu đỏ mặt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhịp điệu thực sự nên như thế này mới đúng chứ.
Chứ không phải cái câu "Đàn ông làm nũng là đòi mạng nhất" của cô.
Ngay khi Thịnh Thời Quân đang muốn tiếp tục áp sát, lại nghe thấy Vưu Cầu Cầu nói.
"Có một câu... Em không biết em có nên nói hay không."
Nghe thấy câu này, mí mắt Thịnh Thời Quân lập tức giật giật, anh muốn bảo cô đừng nói nhiều, nhưng Vưu Cầu Cầu đã nói ra.
"Trên người anh có mùi giấm."
Thịnh Thời Quân uống nửa ly giấm, tuy đã súc miệng, nhưng mùi giấm thực sự quá nồng, ngay cả quần áo cũng bị lây dính chút ít. Đứng đằng xa thì có thể không ngửi thấy, nhưng khi gần chắc chắn sẽ ngửi ra được.
Bây giờ hai người đủ gần rồi.
Thịnh Thời Quân: "... "
Thịnh Thời Quân hơi khựng lại, không lập tức rời đi, ngược lại anh còn tiếp tục đi tới, mang theo chút tức giận.
Làm Vưu Cầu Cầu cũng nhiễm chút mùi giấm.
Lại nói, chuyện uống giấm này chẳng phải là vì cô sao?
...
Ngoài việc quay phim "Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã", Vưu Cầu Cầu còn phải chụp bìa tạp chí thời trang. Đây là một trong những bìa tạp chí hàng đầu trong nước, tài nguyên này rất tốt, Vưu Cầu Cầu được coi trọng chính là vì thành tích điện ảnh nổi bật, còn cộng thêm Thịnh Thời Quân tranh giành.
Vưu Cầu Cầu rất thắc mắc chuyện này.
Không thể là vì cô thời thượng à?
Là thời thượng kiểu mang dép hay kiểu đội mũ hả?
Giang Đào nói với Vưu Cầu Cầu, thời thượng theo kiểu mặc áo ngược.
Rất thời thượng luôn, lúc đó mọi người đều phải giật mình trước dáng người của Vưu Cầu Cầu, bao nhiêu tình thương cha mẹ của fan baba, fan mama suýt chút nữa là bị biến chất.
Vưu Cầu Cầu: "... " (:з" ∠)
Vẫn là Thịnh Thời Quân lái xe chở cô đi chụp bìa tạp chí, có hơi tắc đường nên khi bọn họ đến dưới tòa nhà thì chỉ còn cách thời gian quay chụp chưa đến mười phút.
Thịnh Thời Quân nói mình đi tìm chỗ đậu xe, bảo Giang Đào dẫn Vưu Cầu Cầu lên lầu trước, đây cũng là phương án tốt nhất, không làm lỡ thời gian.
Nhưng khi Giang Đào và Vưu Cầu Cầu đến địa điểm quay chụp tạp chí đã hẹn lại thấy có người đang quay chụp ở đó rồi. Giang Đào lập tức cau mày, cảm thấy có chút rắc rối, nhân viên tạp chí cũng tỏ vẻ khó xử đến chào đón Vưu Cầu Cầu.
Nhân viên công tác nói: "Cô Vưu, cô đến rồi."
"Chuyện là thế này, Tiêu Dao cũng đến đây chụp ảnh, trước đó các cô ấy trì hoãn một lúc, đáng lẽ gần đến giờ hẹn với cô, phải chụp cô, nhưng bên kia..."
Nhân viên công tác dùng ánh mắt ra hiệu cho Vưu Cầu Cầu nhìn Tiêu Dao đang bàn bạc với cameraman.
Tiêu Dao là một nữ diễn viên khá nổi tiếng trong giới, trước đây từng có phim nổi, nhưng trong một năm gần đây cô ta nhận không ít phim kém chất lượng, độ nổi tiếng bị giảm sút hẳn, tuy vậy bình thường cô ta vẫn khá có tiếng tăm, gần đây còn xảy ra tin đồn tình cảm với nam diễn viên trong đoàn phim, lên hot search cả một ngày.
Người đại diện của Tiêu Dao cũng ở bên cạnh, nói với Vưu Cầu Cầu: "Thật xin lỗi, tiếp theo Tiêu Dao của chúng tôi còn có lịch trình khác, tương đối gấp, nhường cho chúng tôi chụp nhé, sắp xong rồi."
Tiêu Dao nở một nụ cười Mona Lisa với Vưu Cầu Cầu và Giang Đào.
(*) Nụ cười Mona Lisa là cụm từ dùng để miêu tả một nụ cười có vẻ bí ẩn và khó hiểu, giống như nụ cười của Mona Lisa trong bức tranh nổi tiếng của Leonardo da Vinci. Nụ cười này thường không rõ ràng, mơ hồ, và có thể mang nhiều ý nghĩa khác nhau, làm cho người xem cảm thấy tò mò và suy đoán về cảm xúc thật sự đằng sau nó.
Giọng điệu của người bên Tiêu Dao khá tốt, nhưng không có nhiều chỗ để thương lượng, ý định là muốn chiếm dụng thời gian quay chụp vốn có của Vưu Cầu Cầu.
Toàn bộ quá trình là thế này, tạp chí hẹn với Vưu Cầu Cầu chụp vào giờ này, trước đó còn có Tiêu Dao, nhưng vì bên phía Tiêu Dao bị trì hoãn, muốn chiếm dụng thời gian của Vưu Cầu Cầu, lý do là họ còn có lịch trình tương đối gấp.
Nhân viên công tác rất khó xử: "Tổng biên tập của chúng tôi lại không có ở đây."
Nếu tổng biên tập ở đây cũng đỡ, ít nhất là có thể đứng ra giải quyết, nhưng ở hiện trường chỉ có một số nhân viên, đối mặt với nghệ sĩ tự nhiên sẽ phải khúm núm một chút.
Thế bên Tiêu Dao quá mạnh mẽ, nhân viên không chịu nổi, lại không biết giải thích với Vưu Cầu Cầu thế nào, bây giờ bọn họ chỉ có thể hy vọng Vưu Cầu Cầu xem xét chụp muộn một chút.
Giang Đào không vui.
"Nhưng chúng tôi đến đúng giờ, tại sao chúng tôi phải nhường, ai mà không có lịch trình chứ..."
Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng Giang Đào lại nhất thời tức giận.
Vưu Cầu Cầu ngăn Giang Đào lại, tình hình hiện tại là nếu cô muốn chụp đúng giờ, vậy thì sẽ xảy ra xung đột với Tiêu Dao, nhân viên công tác bị kẹt ở giữa mới là người khó xử nhất.
Các cô ấy thực sự là bị khó xử từ cả hai phía.
Cùng là nô lệ của tư bản, hà cớ gì phải làm khó nhau.
Hôm nay Vưu Cầu Cầu cũng không có việc gì khác, cảnh quay của đoàn phim cũng đã xong, bây giờ đang chụp cho người khác, Vưu Cầu Cầu hỏi nhân viên bên Tiêu Dao khoảng bao lâu mới có thể xong, rồi dẫn Giang Đào xuống lầu.
Nhân lúc này nghỉ ngơi một lúc, không có gì to tát.
Nhân viên công tác vốn lo lắng đến sắp khóc, sợ làm hỏng chuyện, hơn nữa một khi hai bên xung đột, tổng biên tập cũng sẽ chỉ trách mỗi cô ấy, đến thương lượng với Vưu Cầu Cầu cũng là vì hết cách, dù sao thì Vưu Cầu Cầu cũng đến đúng giờ hẹn.
Cô ấy không ôm quá nhiều hy vọng, nhất là khi thấy trợ lý của Vưu Cầu Cầu rất tức giận.
Không ngờ Vưu Cầu Cầu lại đồng ý.
Còn để lại số liên lạc, bảo khi nào bên Tiêu Dao xong thì gọi cô.
Đúng rồi, còn để lại một gói khăn giấy.
Lau đi.
Vưu Cầu Cầu không nói, nhưng nhân viên công tác vẫn hiểu được.
Nhân viên công tác tạp chí giàn giụa nước mắt tiễn Vưu Cầu Cầu đi, thiện cảm đối với cô không ngừng tăng vọt.
Cô ấy nhìn rõ rồi, Vưu Cầu Cầu ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh và trong phim nhiều nhiều lắm!
Chủ yếu là tính cách của cô cũng tốt quá rồi.
Bạn bè của nhân viên công tác cũng Tinh Cầu, trước đây bạn của cô ấy cực kỳ nhiệt tình giới thiệu Vưu Cầu Cầu, nhưng cô ấy vẫn chưa cảm thấy người này có gì đặc biệt, bây giờ đột nhiên lại muốn trở thành fan của Vưu Cầu Cầu.
...
Khi Thịnh Thời Quân vừa đỗ xe xong thì nhận được tin nhắn của Vưu Cầu Cầu.
Xe ở đâu, muốn qua đó nghỉ ngơi một chút.
Đến khi gặp nhau, người lên xe xong xuôi, Thịnh Thời Quân mới hỏi Giang Đào đã xảy ra chuyện gì.
Sao lại đi xuống.
Giang Đào kể lại toàn bộ sự việc, Thịnh Thời Quân nghe xong thì mở cửa ra ngoài.
"Bọn em cứ ngồi ở yên đây, anh lên trên nói chuyện với họ."
Rất ra dáng muốn đi thương lượng.
Vưu Cầu Cầu cản anh lại.
Không cần, không cần, không cần đến mức đó đâu.
Cô đã nói chuyện với bọn họ xong cả rồi.
Vưu Cầu Cầu len lén nói với Thịnh Thời Quân một câu nói: "Anh không muốn tận hưởng thế giới hai người với em à?"
Thịnh Thời Quân thừa nhận mình bị những lời này đả động, mặc dù anh biết Vưu Cầu Cầu nói vậy không phải là vì muốn tận hưởng thế giới của hai người mà chỉ đơn giản là vì sợ anh làm khó các nhân viên công tác.
Hơn nữa, những việc lớn có thể gây tranh cãi đối với các nghệ sĩ khác lại chẳng là gì với Vưu Cầu Cầu. Mà chuyện nghiêm trọng với cô có lẽ là...
Chụp mà không trả tiền.
Cô sẽ rất tức giận đấy.
Nhưng Thịnh Thời Quân vẫn nghe lời Vưu Cầu Cầu mà dừng lại. Nếu không động chạm đến nguyên tắc, mà cô cũng đã đàm phán xong thì có thể theo ý cô.
Lại nói, còn có Giang Đào ở đây.
Thì thế giới hai người cái quỷ gì chứ.
Thịnh Thời Quân liếc nhìn Giang Đào đang ngồi ở hàng ghế sau, làm bóng đèn mà chẳng hay biết gì.
Mới chỉ bắt đầu, Thịnh Thời Quân đã có chút hối hận vì trước đó đã lý trí đề nghị không công khai.
"Anh đi mua chút đồ ăn cho em, em muốn ăn gì?"
Vưu Cầu Cầu còn phải ở trên xe thêm một tiếng đồng hồ nữa, Thịnh Thời Quân định đi mua cho cô chút đồ ăn.
...
Chờ đến khi bên phía Tiêu Dao sắp quay chụp xong, nhân viên công tác gửi tin nhắn báo cho Vưu Cầu Cầu.
Đoàn người Vưu Cầu Cầu lại đến phòng quay chụp.
Vưu Cầu Cầu đã ăn uống no say, còn ngủ một giấc nên tinh thần rất tốt, trạng thái cực kỳ tốt, còn bên Tiêu Dao vốn vì lịch trình gấp rút, thậm chí còn chiếm dụng thời gian quay chụp của Vưu Cầu Cầu, lại không thể đi được.
Bị mưa đá và bão ngăn cản.
Lúc Vưu Cầu Cầu ở trên xe, sắc trời đã không được tốt lắm, cô vừa vào tòa nhà không được bao lâu thì bắt đầu mưa, được một hồi lại thành mưa đá xối xả.
Cửa sổ cũng bị nện rầm rầm.
Giang Đào thấy mấy người Tiêu Dao bị thời tiết cản chân thì thực sự muốn cười phá lên, xin lỗi, cô ấy đúng là có chút hả hê đấy.
Này thì lịch trình gấp.
Giờ thì hay rồi, không cần vội nữa, còn phải ngồi trên ghế lạnh kia kìa.
Vưu Cầu Cầu ở trong xe có đồ ăn nước uống, ghế lại mềm mại, rõ ràng là ở đây không có đãi ngộ như vậy.
Đám người Tiêu Dao chỉ có thể ngồi trên ghế lạnh nhìn Vưu Cầu Cầu quay chụp, nhân viên công tác còn phải ngăn cản bọn họ, không cho xem quá nhiều, vì liên quan đến quyền riêng tư.
Nhân viên công tác cũng cảm thấy xả giận, mấy nghệ sĩ đến không đúng giờ mà còn bắt người khác phải chịu, vốn đã nằm trong danh sách không muốn hợp tác nhất, bây giờ thì ông trời cũng đang ngăn cản bọn họ.
Không đi được.
Đám người Tiêu Dao cũng cảm thấy xấu hổ, có thể cảm nhận thái độ của mọi người đối với bọn họ.
Tiêu Dao lẩm bẩm một câu xui xẻo.
Vì muốn giảm bớt cảm giác xấu hổ, trợ lý của Tiêu Dao còn lớn tiếng nói: "Mưa đá thì mưa đá thôi, dù sao chúng tôi cũng không có lịch trình khác." Năm nay Tiêu Dao nhận không ít vai mì ăn liền, rất nhiều người đã thoát fan, gần đây bọn họ thực sự rất mờ nhạt, có lịch trình gì đó cũng là giả thôi.
Nhân viên công tác: ???
Giang Đào: ???
Sao thế, người mình lại hại mình à?
Người đại diện của Tiêu Dao lập tức nạt trợ lý một trận vì nói ra sự thật.