Trương Viễn cõng Hứa Khả Nhân trên lưng, bước chân anh vẫn vững vàng, dọc theo đường đi không ai nói chuyện, chỉ lặng lẽ cảm nhận giờ phút này bình yên.
Nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh, Hứa Khả Nhân đột nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như một ngọn núi, có thể gánh vác tất cả vui buồn, đau khổ, vui sướng của cô trên vai, là bến đỗ vững chắc để cô tin tưởng và dựa vào.
Trương Viễn không biết Hứa Khả Nhân đang ở trên lưng anh suy nghĩ nhiều như vậy, anh tập trung cõng Hứa Khả Nhân và thận trọng đi từng bước về phía trước, vì sợ làm cho người trên lưng anh không thoải mái.
Giờ phút này, ở trong đêm tối, hai trái tim đang xích lại gần nhau hơn.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Khả Nhân tỉnh dậy sau giấc ngủ. Người bên cạnh cô đã dậy sớm hơn cô.
Đã ăn sáng xong và đổi giày chuẩn bị đi làm, mà Hứa Khả Nhân còn ngồi ở trên giường, thẫn thờ nhìn chiếc giày bị rách mất một ngón chân cái trong tay Trương Viễn. Cô khẽ thở dài, xem ra cô còn có một việc nữa.
Nghe thấy động tĩnh trên giường, Trương Viễn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Hứa Khả Nhân.
“Em dậy rồi à vợ, đồ ăn anh để ở trong nồi cho em, khi nào em đói bụng thì lấy ra ăn.”
Anh đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi, hôm nay anh không đi làm thì chú của anh cũng không biết nói với mọi người như thế nào được, hơn nữa công điểm không đủ, đến lúc phân phát lương thực anh lại phải bỏ tiền ra bù vô, anh có rất nhiều sức lực, chỉ cần nghiêm túc kiếm công điểm là có thể gấp đôi người bình thường rồi, anh sẽ không làm loại này mua bán lỗ vốn.
“Em biết rồi, buổi trưa anh muốn ăn cái gì, em sẽ mang cơm ra cho anh."
Hứa Khả Nhân gật đầu, thầm nghĩ những người đi làm buổi trưa đều sẽ không về nhà, đa số là mang theo lương khô hoặc người nhà mang đồ ăn ra, dù sao mang đồ ăn ra cho anh cũng không mất nhiều thời gian, không bằng đi một chuyến, để anh có ăn đồ ăn khi còn nóng.
“Em nấu cái gì cũng được, anh đều thích!” Trương Viễn tỏ vẻ, anh không có kén ăn, chỉ cần vợ anh nấu, anh đều thích.