Sau khi xử lý vườn rau trong không gian và ngoài sân, Hứa Khả Nhân thấy rằng vẫn còn sớm, vì vậy cô lấy mấy tấm vải ngày hôm qua đã cắt ra để làm áo sơ mi cho Trương Viễn và bắt đầu làm.
Mặc dù Hứa Khả Nhân có chút không quen với việc tự tay may quần áo, nhưng với trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy có thể làm được.
Sau khi làm xong áo sơ mi, Hứa Khả Nhân lại tranh thủ thời gian giặt chiếc áo hôm qua cô đã may cho Trương Viễn và chiếc áo sơ mi hôm nay nữa, rồi đem ra sân phơi.
Làm xong mọi việc cũng đã đến trưa, nghĩ rằng Trương Viễn còn đang đợi cô đưa cơm, Hứa Khả Nhân tranh thủ thời gian múc một ít bột ngô và bột mì, nhào đều rồi vừa đập vừa kéo để tạo thành mì sợi, sau đó chiến ba cái trứng gà, không có hành lá xắt nhỏ, nên Hứa Khả Nhân chỉ cho thêm một ít gia vị nữa thôi.
Một mình cô ăn một quả trứng gà chiên và một tô mì lớn với dưa muối, liền no rồi. Dù điều kiện thiếu thốn nhưng so với hương vị ban đầu vẫn ăn khá ngon.
Sau khi ăn uống no nê, Hứa Khả Nhân đem tất cả mì trong nồi bỏ vào trong tầng đầu tiên của cặp lồng, rồi gắp thêm hai quả trứng chiên còn lại đặt vào tầng dưới, phủ lên trên một ít dưa chua.
Nhìn bề ngoài, bữa ăn này chỉ ở mức trung bình, không bắt mắt.
Hứa Khả Nhân cẩn thận dùng giẻ sạch gói cặp lồng lại, sau đó cầm đũa rồi ra ngoài khóa cửa lại, đi đến nơi làm việc của Trương Viễn.
Nơi Trương Viễn được phân công làm việc hôm nay cách nhà không xa, đi bộ năm phút đồng hồ đã nhìn thấy anh.
Nhìn thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ ngồi quanh cánh đồng lúa mì ở đằng xa, mỗi người đều đang ngồi ăn cái gì đó.
Có người cầm bánh bột ngô trong tay, có người bưng bát, nhưng trong đám người này, có một người không phù hợp ở nơi này.
Anh đang ngồi dưới gốc cây, lười biếng dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, hình thành một thế giới của riêng mình, dường như tiếng ồn ào xung quanh anh đều là không khí.