Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 127

Chương 127 -
Chương 127 -

Điều mà Hứa Khả Nhân lại không nghĩ tới đó chính là, lo lắng chờ đợi lại nhìn thấy Trương Viễn chật vật như vậy.

Trên quần áo ngoại trừ bùn đất ra toàn là vết máu, trên mặt có vài vết thương nhỏ nhưng đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm, nhìn mãi vẫn không thấy được đáy.

Nhìn thấy Trương Viễn trong tình trạng chật vật như vậy, Hứa Khả Nhân giật mình, lúc này cái gì trừng phạt, cái gì tức giận đều biến mất không còn dấu vết, cô chỉ muốn chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt mình có bị thương hay không, bị thương ở chỗ nào, nó có nghiêm trọng hay không!

Trong lòng nghĩ, cô cũng hành động, từ mép giường trực tiếp nhảy xuống chạy về phía Trương Viễn, không ngờ vì ngồi trên giường quá lâu nên hai chân tê rần, cả người tê cứng, hai chân tê dại, đột nhiên ngã xuống đất.

Trương Viễn thấy vậy liền sợ hãi. Anh lao tới trước mặt Hứa Khả Nhân chỉ trong vài bước, khó khăn lắm mới ôm cô vào lòng chỉ một giây trước khi cô ngã xuống đất.

Vì toàn bộ phía sau lưng không có điểm tựa để chống đỡ nên đã đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng động thật lớn, nhất thời không còn sức để động đậy.

Bởi vì trước đó đã đánh nhau với gấu mù một phen, sau đó vác bốn năm trăm cân đồ vật đi xa như vậy, cho dù anh có lợi hại đến đâu, cũng phải nghỉ ngơi một thời gian.

Hứa Khả Nhân bị Trương Viễn ôm vào trong ngực, ghé vào trên người anh, tai vừa lúc áp sát vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đều và mạnh mẽ trong lồng ngực của Trương Viễn. Trái tim Hứa Khả Nhân dần yên ổn lại!

Tuy nhiên, nghĩ đến việc nhìn thấy vết máu vừa rồi trên quần áo của anh, cả trái tim cô lại thấp thỏm. Hứa Khả Nhân hơi vươn người một chút, sờ soạng ngực của Trương Viễn, muốn nhìn xem Trương Viễn bị thương chỗ nào.

Khi cô tìm kiếm, không tìm thấy vết thương, nhưng phần trên cơ thể của Trương Viễn đã bị cô chạm vào khắp nơi, người đàn ông đang hồi phục sức lực của mình trên mặt đất, hơi thở của anh ngày càng nặng nề và mắt của anh ngày càng đỏ hơn.

Hứa Khả Nhân không tìm thấy vết thương nào trên người Trương Viễn, mới yên tâm chắc rằng anh không sao, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi cô chợt phát hiện tư thế của hai người thật sự rất thân mật.

Hứa Khả Nhân hai má nóng lên, luống cuống tay chân muốn bò dậy, ai ngờ đúng lúc này, một bàn tay to đột nhiên vòng qua ôm eo cô, tay còn lại ấn sau đầu cô, hơi thở ấm áp nóng hổi phả ra.

Hứa Khả Nhân cảm giác trên môi đột nhiên có một cảm giác lành lạnh và mềm mại, chỉ trong nháy mắt môi họ liền chạm vào nhau, nụ hôn rất bá đạo, Hứa Khả Nhân chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn kéo dài mãi cho đến khi Hứa Khả Nhân gần như không thở nổi mới dừng lại.

Trong không khí tràn ngập hơi thở thân mật, Hứa Khả Nhân hít sâu một hơi, cố gắng áp chế trái tim trong lồng ngực đang đập rộn ràng, ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.

“Anh mau đứng dậy nhanh lên đi, mặt đất lạnh như vậy, nếu như bị cảm lạnh, em còn phải chăm sóc cho anh!” Hứa Khả Nhân nói trái với ý muốn trong lòng của cô và sự hợp tác cố tình của Trương Viễn, Hứa Khả Nhân đã dễ dàng nâng Trương Viễn dậy.

Sau cuộc gặp gỡ này, quần áo của Trương Viễn trông còn bẩn hơn! Thậm chí nhiều nơi trên người Hứa Khả Nhân đã bị quần áo của Trương Viễn vấy bẩn.

Hứa Khả Nhân cũng không để ý lắm, dùng tốc độ nhanh nhất tìm quần áo của Trương Viễn để cho anh thay, giục anh đi tắm rửa, cô vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trương Viễn.

Chờ đến khi cơ thể Trương Viễn sạch sẽ sảng khoái bước ra, mì do Hứa Khả Nhân nấu cũng đã chín.

Một tô mì lớn với hai quả trứng luộc đặt ở bên trên, bên cạnh là vài miếng thịt bò và một ít cải thìa, trông rất ngon miệng nhìn qua liền muốn ăn, mùi thơm của mì thì chui thẳng vào lỗ mũi, bụng của Hứa Khả Nhân nhịn không được liền réo lên.

Mặt của Hứa Khả Nhân đỏ bừng vì xấu hổ, may mắn phòng bếp hiện tại không có ai, bằng không chẳng phải xấu hổ chết mất sao, hồi tối, do tâm trạng không tốt bởi vì chưa thấy được Trương Viễn nên Hứa Khả Nhân chỉ ăn có vài miếng, thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hóa hết rồi!

Bình Luận (0)
Comment