Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 128

Chương 128 -
Chương 128 -

Hôm nay đã quá mặt, Hứa Khả Nhân cũng không hề tỏ vẻ, ngược lại còn công khai ra sân hỏi chú Đổng và Hứa Bưu đang xử lý con gấu kia, “Cha, anh trai, em có nấu nhiều mì bò, hai người có muốn ăn một chút không?”

Hai người nghe vậy vội vàng lắc đầu, “Lúc này mới ăn cơm xong chưa được ba lâu, Khả Nhân con không cần lo cho chúng ta, con cùng Tiểu Viễn ăn cho no bụng đi!”

Chú Đổng biết rằng Hứa Khả Nhân tối hôm nay không ăn nhiều nên rất ân cần và không nói nhiều.

Hứa Bưu thậm chí còn tuỳ tiện nói chỉ cần Hứa Khả Nhân đưa cho bọn họ một ít bánh quy mà hồi trưa đã đưa cho bọn họ ăn là được, Hứa Khả Nhân đương nhiên đồng ý.

Ăn cơm xong, Hứa Khả Nhân đổ đầy nước vào thau sạch, chờ hai người xử lý xong con mồi dùng nước để rửa sạch, sau đó cô đi về phòng rồi từ trong không gian lấy ra một ít bánh quy mang ra ngoài.

Lúc này đây, Hứa Khả Nhân trực tiếp đem bánh quy chia đôi ra, mỗi phòng đặt một phần là vừa đủ! Sau đó cô lại suy nghĩ một chút, mỗi phòng cô đặt một thùng sữa mạch nha để bọn họ bổ sung dinh dưỡng.

Sau khi làm xong tất cả, Hứa Khả Nhân vội vàng tắm rửa và trở về phòng, ở ngoài sân cô chẳng thể giúp được gì, có khi cô ở ngoài đó còn gây rắc rối cho bọn họ. Vì vậy cô đã đi ngủ sớm, để sáng mai dậy làm bữa sáng cho bọn họ.

Không ngờ, Hứa Khả Nhân vừa trở về phòng, Trương Viễn liền đi theo sau lưng.

“Sao anh lại trở về phòng sớm như vậy?” Dù sao cũng là Trương Viễn đã đánh con mồi, Trương Viễn không ra tay giúp đỡ cũng có chút vô lý. Cô nghĩ rằng Trương Viễn cũng ngồi ở đó, anh cũng đã muốn ngồi đó một lúc lâu!

“Bọn họ bắt anh trở về phòng nghỉ ngơi!” Trương Viễn xòe tay nhún vai, cười bất đắc dĩ với Hứa Khả Nhân, nghỉ ngơi hơn nửa giờ đồng hồ, anh cũng đã hồi phục lại một chút sức lực rồi, nhưng mà chú Đổng và Hứa Bưu hai người đều không yên tâm, anh không còn cách nào khác ngoài việc trở về phòng nghỉ ngơi!

Hứa Khả Nhân thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng không phải anh muốn về phòng, Trương Viễn lập tức đi thẳng đến chiếc sọt bị anh ném qua một bên, anh nhặt cái sọt lên và ngoắc tay với Hứa Khả Nhân, “Vợ, lại đây đi!”

Hứa Khả Nhân bị động tác vẫy gọi như là một con chó con của Trương Viễn làm cho sửng sốt, cô bĩu môi và miễn cưỡng đi đến trước mặt Trương Viễn.

“Có chuyện gì!” Giọng điệu rất thô lỗ.

Mặc kệ là ai bị đối xử như một con chó nhỏ như vậy, sẽ cho tên đầu xỏ sắc mặt tốt.

“Này, vợ, em nhìn xem anh đã mang về cho em thứ gì tốt đây này!” Trương Viễn vừa nói vừa nghiêng chiếc sọt về phía Hứa Khả Nhân, để cho cô nhìn thấy những thứ trong chiếc sọt.

“Này, anh lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy! Là thật sự sao?” Hứa Khả Nhân che miệng lại để ngăn bản thân thốt ra tiếng vì quá mức bất ngờ.

Không phải cô chưa hiểu việc đời, mà là những thứ mà Trương Viễn cho cô thấy thật sự quá quý giá, khiến cô không thể thừa nhận được.

Hứa Khả Nhân không nói nên lời, có thể nghĩ đến vừa rồi cô còn ở trong không gian đắc ý với những dược liệu mà mình gieo trồng, một lúc sau đã bị Trương Viễn tát nước thẳng vào mặt như thế này.

Có lúc cô hoài nghi tự hỏi, thật ra Trương Viễn là con của Thiên Đạo sao, nếu không thì những chuyện tốt này tại sao anh lại gặp được, nếu đặt chuyện này ở trong tiểu thuyết ở kiếp trước, thì anh chính là nam chủ trong tiểu thuyết đó!

Nhưng bây giờ không phải là lúc để rối rắm về điều này, “Anh định xử lý những thứ này như thế nào,” Hứa Khả Nhân hỏi Trương Viễn. Phải biết rằng bên trong thật sự là đều là tốt, hai loại dược liệu, đều có tuổi thọ tối thiểu cũng không dưới trăm năm.

Có chín cây nhân sâm và mười hai cây linh chi, Trương Viễn đã sớm nghĩ kỹ nên xử lý chúng nó thế nào rồi, “Giữ lại ba cây nhân sâm và linh chi, tặng cho cha một cây để ông ấy vui. Chúng ta đem những thứ còn lại chế biến và bán chúng ở Kinh Thành, ba cây nhân sâm và linh chi e cất kỹ đi. Không cần nói cho người khác, ngay cả cha em cũng đừng nói!”

Bình Luận (0)
Comment