Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 163

Chương 163 -
Chương 163 -

Nghĩ đến những bức ảnh đùa giỡn đàn ông tốt ở kiếp trước cô nhìn thấy trên mạng, Hứa Khả Nhân đột nhiên mỉm cười, đặt tay lên cổ áo của Trương Viễn, dùng một chút sức lực, bỗng nghe “cạch” một tiếng, cúc áo trên người Trương Viễn bung ra, bởi vì trước khi ăn cơm anh vội vàng đi tắm nước lạnh. Trương Viễn chỉ mặc một chiếc áo này. Bây giờ cúc áo đã bị bung ra, cả bộ ngực của anh lộ ra trước mặt Hứa Khả Nhân!

Trương Viễn ngây ngẩn cả người, chính là bị Hứa Khả Nhân không nói lời nào liền xé quần áo của anh làm cho anh kinh ngạc, Hứa Khả Nhân cũng ngây ngẩn cả người, nhưng cô sững sờ là bởi vì cảnh đẹp trước mắt!

Người đàn ông bị cô đè dưới thân quần áo nửa thân trên mở, cơ ngực màu đồng hiện lên từng khối cơ bắp cân đối và gợi cảm, Hứa Khả Nhân nhìn thấy không khỏi nuốt nước miếng.

Hứa Khả Nhân đầu óc hôn mê, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi câu gì đó.

“Tê!” Trương Viễn kinh ngạc nhảy dựng, cả người như đang bị thiêu cháy, anh biết cứ tiếp tục như vậy là không được, anh không đảm bảo rằng mình sẽ có thể cưỡng lại loại cám dỗ này.

Một tay đỡ giường, một tay ôm eo của Hứa Khả Nhân, anh định bế cô ra khỏi người mình. Lúc này, Hứa Khả Nhân đột nhiên ngồi dậy, trong mắt mơ hồ tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Trương Viễn đột nhiên một cái xoay người, đem người đè lại dưới thân, ánh mắt kiên định nhìn người ở phía dưới, “Nhớ kỹ, lần này là em trêu chọc anh trước đấy nhé!”

Nói xong anh liền cúi đầu, mục đích rõ ràng là hôn lên môi người ở phía dưới.

“Ưm!” Hứa Khả Nhân muốn phản kháng, kịch bản không phải diễn như vậy, cô chỉ muốn mình là nhân vật chính trong mộng mà thôi! Đáng tiếc những suy nghĩ này lập tức sụp đổ dưới sự công kích mạnh mẽ của một người đàn ông, chỉ có thể làm theo hành động của người đàn ông này.

Chỉ chốc lát, trong phòng truyền ra một ít động tĩnh, thẳng đến trời gần sáng, thanh âm hơi lớn cũng dần dần nhỏ lại và bình ổn xuống dưới.

Chiều hôm sau, Hứa Khả Nhân bàng hoàng tỉnh dậy sau giấc ngủ và ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, toàn thân đau nhức, như thể có ai đó trộm vào phòng và đánh mình vậy.

Còn có chỗ không thể nói ra cũng đau nóng rát, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác này sao lại quen thuộc như vậy.

Cái đầu còn đang mê man trong chốc lát tỉnh lại, Hứa Khả Nhân lặng lẽ nhấc chăn lên một khe nhỏ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ trong nháy mắt hai mắt cô lập tức mở to!

Ai có thể nói cho cô biết, cái tên cầm thú kia đã làm gì cô, từ cổ trở xuống, dày đặc những dấu vết tím xanh nổi đầy khắp người cô, đầu gối cũng ửng đỏ, giống như đã quỳ rất lâu, hiện tại vẫn còn cảm thấy hơi đau.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài đẩy ra, bóng dáng của Trương Viễn đi vào.

“Chào buổi sáng vợ!” Nhìn thấy Hứa Khả Nhân đã tỉnh lại, trên mặt toàn là tươi cười. Hứa Khả Nhân trừng mắt nhìn người đàn ông này một cái và cũng chẳng buồn nói chuyện với anh.

Mặc dù biết chuyện vợ chồng như vậy rất là bình thường, nhưng trong lòng cô lại đang nghẹn một hơi, tại sao luôn chọn những lúc cô say để lợi dụng cô!

Đúng vậy, cô nhớ rất rõ chuyện ngày hôm qua. Mặc dù lúc đầu cô có chút mơ mơ màng màng, nhưng về sau, đầu óc cô dần dần thông suốt!

Tuy nhiên, không ai có thể giải thích rõ ràng loại chuyện này! Tốt hơn hết là giữ im lặng.

Thấy cô nhìn thẳng vào mình không nói tiếng nào, Trương Viễn cảm thấy hơi bất an, không biết Hứa Khả Nhân nhìn anh như vậy là có ý gì, rốt cuộc là tiếp nhận anh, vẫn là không tiếp nhận anh đây!

Tuy rằng bây giờ trong lòng rất hy vọng có được câu trả lời, nhưng anh cũng biết không nên ép buộc quá mức!

Bình Luận (0)
Comment