Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 164

Chương 164 -
Chương 164 -

Hứa Khả Nhân cảm thấy khó chịu, vì vậy cô liền cầm lấy chiếc gối và ném nó lên người Trương Viễn, “Anh là đồ khốn, đồ cầm thú, lợi dụng lúc cháy nhà mà hôi của!”

Sau khi chửi rủa vài câu để trút giận, cuối cùng Hứa Khả Nhân cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tiếng gầm giận dữ của cô khiến Trương Viễn tỉnh táo lại, theo bản năng anh né sang một bên, tránh được cái gối mà Hứa Khả Nhân ném qua.

Tuy nhiên, trong đầu vẫn tràn ngập những hình ảnh khi vừa mới mở cửa a đã nhìn thấy, lần đầu tiên nhận ra việc ngắm hoa ở trong đêm tối, còn có thể nhìn ngắm vào ban ngày!

Mặc dù đã nhìn thấy cảnh đẹp như vậy hai lần, nhưng cũng không có như bây giờ đẹp mắt như vậy, trước kia đều là vào ban đêm, chỉ có thể nương theo ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ để ngắm nhìn, ký ức đều là dựa vào sờ soạng, sáng nay anh vừa mới xuống giường anh cũng có nhìn thoáng qua, sợ chính mình nhịn không được lại muốn làm tiếp chuyện kia.

Đáng tiếc cô phản ứng quá nhanh, nếu không anh còn có thể thưởng thức cảnh xuân hiếm có thêm một lúc nữa!

Cô gái với đôi mắt như phun lửa nhìn anh, Trương Viễn hiện tại cũng không dám khiêu khích cô!

Sau khi vào phòng và đóng cửa lại, Trương Viễn đến bên giường, bắt gặp ánh mắt rực lửa của Hứa Khả Nhân, anh khẽ thở dài, phớt lờ sự vùng vẫy của cô và kéo cô cùng với chăn vào vòng tay của mình.

“Khả Nhân, chúng ta là vợ chồng, làm chuyện này là chuyện cần thiết giữa vợ chồng mà! Hơn nữa tối qua em cũng rất thoải mái không phải sao!”

“Anh, anh câm miệng lại cho em, ai thoải mái chứ, anh đừng có mà đổ oan cho người khác!”

Khuôn mặt của Hứa Khả Nhân đỏ bừng lên, ánh mắt cô né tránh, trong lòng tự nhủ, hai lần làm chuyện đó đều do rượu gây ra!

Nhưng nghĩ đến hành vi say khướt của chính mình, Hứa Khả Nhân muốn tìm một cái lỗ dưới đất để trốn đi, tất nhiên, thủ phạm không thể bỏ qua, đều là do anh đã khiến phải cô xấu hổ!

“Ồ, vậy sao?” Trương Viễn cười như không cười nhìn hai má màu hồng đã lan đến mang tai của cô. Sau đó, anh cười nham hiểm, hắng giọng và nói điều gì đó vào tai Hứa Khả Nhân mà không có một chút cảm xúc, khiến cô lại gầm lên một lần nữa.

“Tên khốn, anh câm miệng cho em, đồ thối tha, những lời này đều là anh lừa gạt em nói!”

Hứa Khả Nhân tức giận, sử dụng cả tay và chân đấm đá Trương Viễn!

“Được, được, anh không cãi với em nữa, đều ngủ cả ngày rồi, mau dậy ăn cơm đi!”

Trương Viễn một bên cười một bên dễ dàng tránh được tấn công của Hứa Khả Nhân, đem quần áo trên bàn cầm lấy đưa cho Hứa Khả Nhân mặc, cô giật lấy bộ quần áo trên tay Trương Viễn, hung tợn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

“Em tự mặc!”

Hiện tại Hứa Khả Nhân đã bất chấp tất cả, dù sao Trương Viễn cũng đã nhìn thấy hết rồi, vì vậy cô không cần phải tránh anh, giống như Trương Viễn vừa mới nói, bọn họ là vợ chồng, làm chuyện này rất là hợp pháp, có sổ hồng trong tay nên cô rất là tự tin.

Trương Viễn không ngờ rằng vợ mình đột nhiên thay đổi phong cách và bắt đầu thay quần áo trước mặt mình.

Đến khi anh phản ứng lại, Hứa Khả Nhân đã mặc quần áo chỉnh tề đứng dưới mặt đất, ánh mắt sâu thẳm của Trương Viễn bắt gặp ánh mắt nhỏ đầy khiêu khích của Hứa Khả Nhân.

“Ồ, không tệ, đầu óc cũng rất linh hoạt, thật đáng khen, nhưng hôm nay đã quá muộn, ngày mai anh sẽ dẫn em đến một nơi xa hơn một tí đi dạo, xem có thứ gì em thích chơi hay không!”

Hứa Khả Nhân cười khi nghe những lời này, đã lâu cô không đi mua sắm, bây giờ có người tự động dâng đến cửa xách túi cho cô, cớ sao lại không đồng ý được, vì vậy cô nhanh miệng đồng ý.

Mãi cho đến khi Hứa Khả Nhân đi ra sân cô mới nhận ra, cô đã ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau, cô thật đúng là có thể ngủ được!

Sau khi ăn xong cơm chiều, Trương Viễn dẫn Hứa Khả Nhân đến một khu vườn lớn gần Đại học Kinh Thành!

Bình Luận (0)
Comment