“Đồng chí Hứa Khả Nhân, cô cũng đừng khiêm tốn, lãnh đạo ở thành phố đã làm đơn xin khen thưởng cho đồng chí rồi, tôi tin rằng không quá hai ngày nữa sẽ gửi thư khen thưởng và giấy khen cho cô. Đồng thời, còn có một chút phần thưởng vật chất cũng sẽ được trao cho cô. Tuy nhiên, vẫn còn có một việc cần hỏi ý kiến của đồng chí Hứa Khả Nhân mới có thể quyết định được.”
Tề Lôi vẻ mặt chân thành, nhưng giữa hai lông mày lại ẩn ẩn có chút lo lắng, vẫn là bị lộ ra.
Hứa Khả Nhân bị Tề Lôi gọi một tiếng “Đồng chí Hứa Khả Nhân” làm cho hơi đau đầu, “Nếu hai chú không phiền, có thể gọi cháu là Khả Nhân, nếu có gì muốn nói, chú có thể nói thẳng, nói ra nhiều người cũng có thể nghĩ cách!”
Khi nghe những lời này Tề Lôi đối với Hứa Khả Nhân giơ lên ngón tay cái, người được ông ấy khen ngợi có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại lại nhiều thêm một Hứa Khả Nhân. “Được rồi, Khả Nhân, nếu đã như vậy, vậy chú cũng không giữ trong lòng nữa, thật ra ngày hôm qua sau khi nhận được tin báo của cháu, chúng tôi liền bắt đầu triển khai.”
Ngừng một lúc, Tề Lôi lại đến, “Không ngờ rằng, vẫn để một tên tội phạm chạy thoát, bởi vì còn một người chưa bắt được, nên sợ cháu bị người xấu chú ý nên hủy bỏ chương trình tuyên dương trước công chúng, chỉ trao giải cho cháu thôi.”
“Tình hình của tên tội phạm trốn thoát kia bây giờ như thế nào rồi?” Trương Viễn hơi cau mày lại, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Hai anh em Tề Lôi và Tề Vũ trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Khụ, trước khi chúng tôi tới, chúng tôi cũng không có bất kỳ manh mối nào về tên tội phạm đã bỏ trốn đó!”
Tề Vũ vỗ ngực đảm bảo!
Bảo đảm cũng vô dụng thôi, bắt được người mới là quan trọng, hai anh em ngồi trong sân một hồi bàn luận với nhau, nói với Hứa Khả Nhân ngày mai cô đi lên trấn trên, đến đồn cảnh sát để nhận phần thưởng.
Sau khi hai người họ rời đi, trong sân bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Hứa Khả Nhân ngồi trên ghế đá cạy móng tay với vẻ mặt áy náy, còn Trương Viễn thì dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt. Cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ ngợi điều gì.
Bầu không khí quỷ dị khiến Hứa Khả Nhân rất khó chịu, cô cũng biết ngày hôm qua mình đã quá liều lĩnh, nhưng cô lại cảm thấy mình làm đúng, không phải khi phát hiện người xấu thì nên gọi cảnh sát sao?
Nghĩ thông suốt về điều đó, trong giây lát Hứa Khả Nhân trở nên tự tin hơn, cô ngẩng cổ lên, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn lại anh: “Anh làm gì mà nhìn em như vậy!”
Bây giờ Trương Viễn đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc mới nghe kể về chuyện này, anh vốn định không trừng phạt Hứa Khả Nhân, nhưng khi nhìn thấy cô một bộ như con heo chết không sợ nước sôi, lúc này mới hoàn toàn bộc phát!
Chỉ thấy anh đột nhiên đứng bật dậy, nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai gương mặt cách nhau không đến một nắm tay!
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên được phóng to lên làm Hứa Khả Nhân giật mình, cô hơi ngả người về sau, cao giọng nói: “Anh, sao anh lại gần em như vậy, mau tránh xa em ra, nếu không, em, em gọi anh là đồ lưu manh!”
“Hừ!” Trương Viễn tức giận đến bật cười, “Anh sẽ cho em thấy thế nào là đồ lưu manh thực sự!” Vừa dứt lời, Trương Viễn liền dùng bàn tay to lớn của mình nâng cổ của Hứa Khả Nhân lên, môi anh chạm vào môi cô!
Hai đôi môi tiếp xúc vào nhau không có khoảng cách, tâm trí Hứa Khả Nhân như muốn nổ tung, một tay đẩy mạnh vào ngực của Trương Viễn, tay còn lại giơ lên định tát anh một cái.
Đáng tiếc, ở trước mặt Trương Viễn, sức mạnh của cô căn bản không đủ dùng, bàn tay cô vừa giơ lên liền bị anh nắm chặt lại, tay chống đẩy cũng bị lực đạo của Trương Viễn đột nhiên đè xuống vắt ngang ngực của cả hai.
Sức mạnh duy nhất chống đỡ cho cô là bàn tay to lớn của Trương Viễn đang giữ sau gáy cô.
Hứa Khả Nhân không muốn làm người phụ nữ đầu tiên bị người khác cưỡng hôn mà ngã xuống đất, lòng bàn tay giữa hai người chỉ có thể giữ chặt quần áo trước ngực, đề phòng khi anh đột nhiên buông tay ra chính mình không có chống đỡ.
Động tác nhỏ của Hứa Khả Nhân làm sao có thể thoát khỏi Trương Viễn, người vẫn luôn chú ý đến cô. Thấy lúc này cô vẫn còn phân tâm, trong lòng nổi lên một sự tức giận, hôn môi lực đạo cũng tăng mạnh hơn vài phần.