Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 74

Chương 74 -
Chương 74 -

Trên môi đột nhiên có người cắn vào môi cô một cái, Hứa Khả Nhân đau không chịu được “Tê!” lên một tiếng, lúc này, đôi môi và đầu lưỡi rực lửa của anh đã lợi dụng tình thế, bá đạo thưởng thức vị ngọt trong miệng cô.

“Ưm,” Sự tấn công đột ngột và mãnh liệt, xem lẫn với hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông, khiến trái tim của Hứa Khả Nhân đập nhanh hơn, đồng thời, cô càng chống cự dữ dội hơn.

Nhưng cô lại không biết, cô càng chống cự, người đàn ông trên người cô càng điên cuồng hơn, nụ hôn cuồng nhiệt và cuồng dã sẽ không bao giờ ngừng lại, cướp đoạt từng hơi thở ít ỏi của Hứa Khả Nhân!

Cho đến khi lực đẩy của Hứa Khả Nhân trở nên yếu dần đi, hô hấp càng thêm khó khăn, lúc này Trương Viễn mới chịu rời khỏi đôi môi quyến rũ của cô.

Khi nhìn thấy bộ dạng của Hứa Khả Nhân, đôi mắt của Trương Viễn tối sầm lại, anh hít một hơi thật sâu rồi ôm Hứa Khả Nhân vào trong ngực mình để giải tỏa sự bồn chồn trong lòng.

Cơ thể hai người áp sát vào nhau không chừa một khe hở nào, đôi môi của Hứa Khả Nhân cũng hơi sưng lên, đôi môi mỏng manh, mềm mại, hồng hào và non nớt, khuôn mặt căng bóng, lúc này trông cô rất hấp dẫn, chắc chắn rằng bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không thể nhịn được ở trong lòng suy nghĩ miên man.

Hứa Khả Nhân nằm sấp, thở hổn hển ở trong lòng Trương Viễn, phải mất một lúc lâu cô mới có thể hô hấp ổn định trở lại.

Lúc này cô mới ý thức được mình đang bị Trương Viễn ôm trong lòng, mà người nào đó để cái vật thể cứng rắn ở ngay bụng cô, khiến hai má cô lập tức đỏ lên!

Kiếp trước cô sống mười tám năm, mặc dù không có bạn trai, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc cô tìm hiểu một số kiến ​​thức về lĩnh vực này thông qua các phương tiện thông tin khác.

Dùng hết toàn thân sức lực đẩy anh ra, Hứa Khả Nhân vội vàng xoay người chạy vào phòng, từ bên trong đóng cửa lại. Sau đó cô dựa người vào cửa, lấy tay che ngực lại và từ từ chậm rãi bình ổn nội tâm xao động bất an.

Trong sân, lúc Trương Viễn không chú ý, thì bị Hứa Khả Nhân đẩy khiến anh loạng choạng một bước, điều này tạo cơ hội cho cô trốn thoát, anh âm thầm cười khổ một tiếng, sức chịu đựng của anh đối với Hứa Khả Nhân càng ngày càng kém!

Không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa, ánh mắt mờ mịt nhìn vào phòng, vốn nghĩ hai người sẽ từ từ chung sống hòa thuận với nhau, để Hứa Khả Nhân làm quen với việc tiếp theo anh làm, nhưng bây giờ tất cả đều vô ích.

Anh sờ sờ cái mũi và cười một cách nhẹ nhàng, hình như vừa rồi anh chọc giận cô gái nhỏ rồi, hiện tại anh vẫn không biết nên làm gì tiếp theo!

“Khả Nhân, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi làm đây!” Trương Viễn đối với người trong phòng nói một tiếng, đúng như dự kiến anh không nhận được phản hồi nào, anh cười khẽ, lắc đầu và rời đi.

Mãi cho đến khi ngoài sân có tiếng đóng cửa, cửa phòng mới mở he hé ra. Hứa Khả Nhân len lén thò cái đầu nhỏ ra ngoài, thấy trong sân thật sự không có người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng.

Trước tiên đóng cửa sân lại, Hứa Khả Nhân đi tới bên bàn đá, nhặt bộ quần áo mà cô mới may được một nửa, rồi lại tiếp tục may tiếp.

Nhưng lần này rõ ràng không nghiêm túc được như trước, chưa đến mười phút, kim đâm vào đầu ngón tay cô rất nhiều lần, một lần cuối cùng ngón tay út bị đâm đến chảy ra máu.

Hứa Khả Nhân không thể bình tĩnh được nữa, cô ném bộ quần áo lên bàn đá, quay trở lại phòng và tìm băng cá nhân để băng lại.

Bình Luận (0)
Comment