Trở về Dào Dương, Tô Đào lại bắt đầu chuẩn bị lương thực đọc đường cho Tuyết Dao.
Có người có dị năng không gian, cô chuẩn bị vật tư hào phóng hơn nhiều, mang theo cả đồ ăn khô, thức ăn chính, đồ hộp mà Tuyết Đao thường ăn.
Còn mang theo một hộp sữa dê bột lớn.
Chó già cần thường xuyên bổ sung protein, cũng có thể pha với nước uống.
Hắc Bạch Chi Ma thì cô không định mang theo, còn quá nhỏ, trên đường quá nguy hiểm, cô lo lắng.
Còn tìm cho hai đứa nhỏ một người mẹ tạm thời - Liễu Phán Phán.
Liễu Phán Phán rất thích thú, còn đặc biệt đến tìm Tô Đào một chuyến, ghi chép lại những yêu cầu và thói quen cho ăn hàng ngày của chúng vào sổ.
Để làm quen trước với mẹ mới, tối hôm đó Tô Đào chuyển ổ của chúng đến phòng khách của cụ Mai.
Hắc Chi Ma thì không sao, vừa đến chỗ mới đã bắt đầu tuần tra lãnh thổ khắp nơi.
Bạch Chi Ma thì cứ như đứa trẻ chưa cai sữa, ôm cổ Tô Đào kêu thảm thiết, nhất quyết không chịu xuống đất, dường như biết Tô Đào sắp đi vậy.
Tô Đào dỗ dành gần một tiếng đồng hồ, nó mới miễn cưỡng xuống, nằm cuộn tròn trong ổ mèo dưới bàn trà không nhúc nhích.
Tô Đào đến xem nó, nó liền dùng đôi mắt to ngấn lệ nhìn cô.
Làm Tô Đào đau lòng muốn chết, suýt chút nữa mềm lòng muốn mang nó theo.
Tuyết Đao thò cái đầu to vào ổ mèo liếʍ nó, dường như đang an ủi nó.
Bạch Chi Ma quay người, chổng mông về phía Tuyết Đào, lại bất động.
Liễu Phán Phán bật cười: "Như công chúa nhỏ vậy, thích nghi hai ba ngày chắc là ổn thôi, cô đừng lo lắng quá."
Nói rồi như nhớ ra điều gì đó, ngừng cười, lộ vẻ mặt đau lòng:
"Tuy nói điều này hơi xui xẻo, nhưng vẫn muốn nói thêm một câu, đi theo đoàn xe cho tốt, đi theo thiếu tướng Thời cho tốt, con trai tôi ngày xưa chính là đi lạc rồi mất mạng, cô... nhất định phải giữ gìn sức khỏe."
Cụ Mai cũng vỗ vỗ mu bàn tay Tô Đào:
"Đợi cháu về, ta còn có bản thiết kế mới cho cháu xem."
Tô Đào trịnh trọng gật đầu.
Trở về phòng mình, không có Hắc Bạch Chi Ma ồn ào lại hơi không quen.
Tuyết Đao nằm sấp bên chân cô giả vờ ngủ, tuổi già rồi trừ khi cần thiết thì nó đều nằm sấp để giữ sức.
Tô Đào xoa đầu nó, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra thì thấy bà cụ họ Sầm xách một túi đồ lớn.
Bà cụ Sầm nhét túi đồ lớn cho cô, dặn dò:
"Nghe nói cháu muốn đi theo Sầm Oa chúng nó ra ngoài, ta chuẩn bị cho cháu chút đồ ăn dọc đường, đừng để bản thân thiệt thòi, có chuyện gì cũng đừng tự mình xông lên, để đám đàn ông chúng nó xông lên trước, haiz, con gái nhà lành ra ngoài chịu khổ làm gì, Sầm Oa ra ngoài ta cũng không lo lắng, cháu ra ngoài, bà già này lòng cứ bất an."
Tô Đào hơi cay mũi, nhận lấy lòng tốt, cất đồ xong ra ôm bà cụ:
"Bà đừng lo lắng, cháu về sẽ mang quà đặc sản của căn cứ bên ngoài về cho bà."
Bà cụ Sầm không ngừng lặp lại: "Được rồi, mau về, mau về nhé."
Sau đó, chuông cửa phòng Tô Đào liên tục vang lên, những người thuê nhà quen biết nghe tin cô sắp đi, lần lượt đến tặng quà, tặng lời dặn dò.
Chẳng mấy chốc, sofa và bàn trà trong phòng khách đã chất đầy lòng tốt của những người thuê nhà.
Ngay cả vợ chồng cục quản lý lương thực ít giao tiếp cũng gửi đến một túi kê.
Mã Oánh gãi gãi đầu lộ ra gàu nói:
"Cô là một bà chủ nhà tốt, chúng tôi cũng không có gì đáng giá để tặng, trên đường nấu lên ăn nhé."
Nói rồi kéo chồng đi.
Tô Đào xách túi kê có phần luống cuống tay chân.
Lúc này thiết bị liên lạc lại vang lên.
Tô Đào xoa trán, sắp mười hai giờ rồi, còn ai muốn tiễn cô nữa đây.
Nghe máy, giọng Cố Minh Trì truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Cô muốn đi theo đội tiên phong làm nhiệm vụ?"