Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 148

Tô Đào vừa quay người về cất túi kê, vừa nói: "Cố lão bản tin tức thật linh thông."

Cố Minh Trì không để ý đến việc cô ám chỉ mình cài cắm tai mắt, hỏi: "Cô đi theo bọn họ làm nhiệm vụ làm gì?

Chán sống rồi à?

Tôi nghe nói nhiệm vụ lần này của đội tiên phong trách nhiệm nặng nề, hệ số nguy hiểm tăng gấp đôi, còn phải đi về phía Bắc đến Trường Kinh, đường càng xa càng nguy hiểm."

Tô Đào thật giả lẫn lộn nói: "Đi cùng tìm vật liệu xây dựng."

Cố Minh Trì nghe xong trực tiếp cười, nói thẳng:

"Cô á? Đi theo làm vướng chân đội tiên phong thì có, rốt cuộc là vì cái gì?"

Tô Đào thấy anh hỏi đến cùng, giọng điệu lập tức lạnh lùng:

"Cố lão bản, chúng ta quan hệ gì, tôi dựa vào đâu mà phải nói cho anh biết, là đối tác, anh có phải vượt quá giới hạn rồi không?"

Cố Minh Trì nhíu mày, nói:

 

"Chính vì là đối tác, tôi mới phải quan tâm đến sự an toàn của cô, nếu cô chết, ai cung cấp nước cho khu Đông của tôi, cô chết không sao, ba nghìn người dưới tay tôi còn đang chờ nước uống nước sinh hoạt."

Họ Cố mỗi lần nói chuyện đều làm người ta tức chết!

Tô Đào nói: "Tôi chết, anh và ba nghìn người của anh cứ chôn cùng tôi đi!"

Nói xong, cúp máy ngay lập tức.

Tô Đào kéo chăn lên tắt đèn ngủ.

Tuyết Đao nằm sấp ở chân giường ngẩng đầu nhìn bà chủ đang tức giận, dùng mũi húc húc chăn của cô như để an ủi, rồi nằm xuống ngủ cùng.

Ngày hôm sau, cũng là ngày cuối cùng trước khi lên đường, Thời Tử Tấn lái xe đưa Lâm Phương Tri đã được cấy chip đến.

Tô Đào ra đón người, vừa nhìn đã thấy cậu bé đứng ở cổng lớn, vẻ mặt hoang mang.

Thời Tử Tấn đưa người đến rồi muốn rời đi:

 

"Phần còn lại em lo liệu đi, anh phải quay về giúp vận chuyển "Cốt Dực" ra khỏi viện nghiên cứu, lát nữa về nhà."

Tô Đào gật đầu, rồi dẫn Lâm Phương Tri đi về phía tòa nhà văn phòng.

Cậu bé đi rất cẩn thận, dường như chưa từng thấy những tòa nhà trước mắt và công viên phun nước lát gạch ở xa xa, vừa hoang mang vừa đề phòng.

Cậu ta rất gầy, gió thổi qua cũng có thể nhìn thấy thân hình gầy gò qua lớp áo, cánh tay lộ ra ngoài tuy dài nhưng lại gầy trơ xương.

Tô Đào không nhịn được hỏi: "Đến đây đã ăn cơm trưa chưa?"

Lâm Phương Tri gật đầu.

"Ăn gì?" Đứa nhỏ đáng thương, bộ dạng như người tị nạn.

Lâm Phương Tri lại lộ vẻ hoang mang, chắc là không biết miêu tả đồ ăn mình đã ăn như thế nào, nghĩ hồi lâu, nói ra một chữ: "Bánh."

Tô Đào phát hiện cậu ta hình như có chút khó khăn trong việc diễn đạt ngôn ngữ, dứt khoát không hỏi cậu ta nữa, quay đầu đi thẳng đến nhà ăn.

 

Lâm Phương Tri như người nguyên thủy nhìn cô lấy bát ra từ chiếc máy kỳ lạ.

Bát mở ra lại là món ăn mà cậu chưa từng thấy, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Tô Đào bảo cậu ta ngồi xuống ăn, còn mình đi lấy sữa cho cậu ta.

Lâm Phương Tri nhìn chằm chằm hộp cơm, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, chỉ vào hai thứ bên trong, đôi mắt nai con cuối cùng cũng có chút thần thái:

"Cơm, súp lơ, đúng không?"

Giống như đứa trẻ thơ dại đang mong chờ sự khẳng định của cô giáo.

Tô Đào theo bản năng dùng giọng điệu dỗ dành Thần Hi và Thần Dương khen ngợi: "Đúng rồi, giỏi quá."

Phản ứng của Lâm Phương Tri cũng giống như trẻ con, được khen thì nở nụ cười nhạt đầu tiên.

Cậu ta lấy từ trong túi áo ra một quyển sách tranh nhận biết hình ảnh dành cho trẻ mẫu giáo đã cũ và rách nát, nhìn là biết thường xuyên được cậu ta lấy ra xem.

Bình Luận (0)
Comment